Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 228: Lại dậy phong ba (3)



Mặt Lãnh Nghị tối sầm, trong đôi mắt đen thẳm một mảnh âm trầm, khí thế bức người hướng về phía Tịch Họa; lúc Tịch Họa còn chưa kịp phản ứng lạithì hắn đã bước đến trước mặt cô, hai tay như vuốt chim ưng bấu chặt vai Tịch Họa, thân thể cô suýt nữa thì bị nhất bổng khỏi chiếc xe lăn.

'Nghị...' Tịch Họa khiếp sợ gọi to, trong mắt cũng tràn ngập sợ hãi. 'Lãnhthiếu!' Lữ Thần cũng giật mình vội đưa tay ngăn Lãnh Nghị lại nhưng hắnchỉ đẩy nhẹ một cái Lữ Thần đã không trụ được lùi về sau mấy bước.

'Tịch Họa', giọng Lãnh Nghị đầy vẻ khủng bố, 'Sao Y Y lại có thể xuất hiện ởđây? Có phải là em giở trò không? Em cố ý làm vậy cho cô ấy xem sao?' ÝLãnh Nghị là chỉ việc cô dừng lại trước cửa, bảo hắn ôm xuống, giúp côđẩy xe.

'Không không không, Nghị...' Tịch Họa hoảng loạn lắc đầu, 'Em không có, em ... cũng không biết vì sao cô ấy xuất hiện ở đâynữa...'

Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Tịch Họa hồi lâu mới thả lỏngtay, thân thể Tịch Họa rơi trở lại trên xe lăn, cô ngẩng đầu nhìn ngườiđàn ông đang trong cơn thịnh nộ kia, nước mắt tí tách rơi xuống, tronggiọng nói có hoảng loạn, có cầu khẩn, có cả sợ hãi: 'Nghị, thật sự ...không phải em...'

'Lãnh thiếu!' Lữ Thần đứng bên cạnh lên tiếngkhuyên lơn, 'Tịch Họa sẽ không làm những chuyện như vậy đâu ... Chắcchắn là có hiểu lầm!'

Lãnh Nghị ngẩng đầu, nhắm mắt lại, cũngphải, Tịch Họa vẫn luôn thiện lương như vậy, thế nào lại làm ra nhữngchuyện như thế chứ? Huống gì chân cô đi lại không tiên, người cô tiếpxúc đều nằm dưới tầm quan sát của hắn, làm sao có thể hại được Lâm Ychứ?

Lãnh Nghị mím chặt môi, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, mặc kệ, tiếng gọi thương tâm mà tuyệt vọng của Tịch Họa vang lên saulưng hắn, 'Nghị...'

Từ Nhất Hạo mang Lâm Y vào ở trong một kháchsạn, ông đỡ cô ngồi xuống giường nghỉ ngơi, giúp cô pha trà bằng cánhtay không bị thương của mìnhbởi ông nghe nói trà có thể giúp định thần,ông bê tách trà đến bên giường, đưa nó cho cô, nhẹ giọng nói, 'Y Y, uống chút trà sau đó ngủ một giấc, được không?'

Đôi mắt đen láy củaLâm Y nhìn Từ Nhất Hạo chăm chú, cô nhớ ông là ba mình nhưng từ trướcgiờ cô chưa từng gọi ông là ba, cô không gọi được bởi vì trong trí nhớcủa mình cô chưa từng gọi tiếng gọi thiêng liêng ấy ... nhưng bây giờbên người cô rõ ràng chỉ có người ba này có thể khiến cô an tâm đôichút; vì vậy cô ngoãn ngoãn nhìn Từ Nhất Hạo, gật đầu.

Lâm Y rốtcuộc an tĩnh nằm trên giường ngủ, Từ Nhất Hạo thở phào một hơi thật dài, ông cầm điện thoại lên, bên trong đã có mấy cuộc gọi nhỡ của Lãnh Nghị, ông chậm rãi ấn phím, đầu bên kia lập tức có người nhận máy, giọng đầysốt ruột, 'Y Y sao rồi? Hai người đang ở đâu?'

'Con bé ngủ rồi!'Từ Nhất Hạo chau mày nhẹ xoay cánh tay bị thương, giọng bình thản, 'Để Y Y bình tĩnh mấy ngày, ba sẽ nói với con bé... con tạm thời đừng quấyrầy chúng ta!'

Lãnh Nghị lúc này đã trở lại biệt thự của mình,hắn cầm điện thoại, ũ rũ ngồi tựa lưng vào chiếc ghế da trong thư phòng, hắn hiểu, tâm huyết bao nhiêu ngày qua đã thành công dã tràng. Lâm Ylại trở lại trạng thái ban đầu khi Lâm Dung vừa mới qua đời, tệ hại hơnnữa là, lần này ngay cả hắn Lâm Y cũng không tin, không muốn gặp nữa!

Nhưng hắn làm sao có thể không gặp cô chứ! Lát sau hắn cắn môi nói với TừNhất Hạo: 'Con muốn đi gặp Y Y... con sẽ không quấy rầy cô ấy đâu!'

Từ Nhất Hạo thoáng suy nghĩ giây lát, cơn đau nơi cánh tay trái khiến ôngthở rút một hơi, chắc là gãy xương rồi; ông cắn răng thấp giọng nói:'Lãnh Nghị, lúc này con đến chỉ làm con bé sợ thôi, như vậy rất bất lợivới Y Y, con biết đấy ... cho ta chút thời gian ...'

Lãnh Nghị rốt cuộc cúi đầu lặng im không nói, chỉ khàn giọng nói "Ân" một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Buông điện thoại xuống, Từ Nhất Hạo bắt đầu tìm số của Từ Giai, ông phải bảocon bé lập tức trở vè châu Âu, một phần là ông sợ Từ Giai lại làm điềugì tổn thương đến Lâm Y, một phần là vì ông sợ Lãnh Nghị sẽ không thacho con bé. Dù sao Từ Giai cũng là con gái ông, ông không thể bỏ mặckhông lo!

Khi tất cả đã thu xếp xong, Từ Nhất Hạo định đi bệnhviện một chuyến nhưng nhìn thấy Lâm Y trên giường thì lại do dự, ôngkhông dám đi, ông không thể liều lĩnh bỏ Lâm Y lại một mình trong kháchsạn vì vậy ông chỉ đành ngồi nơi sofa, mệt mỏi tựa lưng vào sofa nhắmmắt nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu rốt cuộc Lâm Y cũng thứcdậy, cô nhỏm dậy, hơi ngẩng đầu quan sát xung quanh, hoàn cảnh xa lạkhiến cô có chút khẩn trương nhưng rất nhanh cô đã bắt gặp Từ Nhất Hạođang tựa vào sofa ngủ ngon lành, đôi mắt đen láy như dính cứng ở đó. Côchậm rãi rời giường, đi đến ngồi xuống bên cạnh Từ Nhất Hạo, mắt vẫnghim trên mặt ông, thấy trên trán ông toát ra một tầng mồ hôi mỏng, Lâm Y thoáng ngẩn người, không kìm lòng được vội đưa tay nhẹ nhàng giúp ônglau mồ hôi.

Dù động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng Từ Nhất Hạo rốtcuộc cũng tỉnh lại, ông nhìn Lâm Y đang ngồi bên cạnh mình, gương mặtnhỏ nhắn kia quen thuộc là vậy, lòng ông thoáng rung động, trên mặt lộra một nụ cười nhu hòa.

'Ông sao vậy?' Lâm Y nói, giọng nhỏ xíu.

'Cánh tay của ba có lẽ là gãy xương rồi ... có lẽ phải đi bệnh viện một chuyến!' Từ Nhất Hạo suy yếu nói.

'Tôi đi với ông!' Lâm Y nhìn Từ Nhất Hạo, đó là ba cô nha!

'Ừ!' Từ Nhất Hạo mỉm cười, ông chỉ có thể đem Lâm Y theo mình, dù là đi bệnh viện cũng vậy, ông không thể để cô lại một mình, hiện giờ ngoại trừ côcó lẽ Lâm Y đã không thể tin tưởng ai khác nữa rồi.

Xe taxi chởTừ Nhất Hạo và Lâm Y đến một bệnh viện cách khách sạn không xa, đứngtrước cửa bệnh viện, bước chân Lâm Y chợt dừng lại, cô nhíu mày, trongđầu loáng thoáng hiện ra một cảnh tượng tương tự, cô lờ mờ nhớ lại mìnhđã từng đến một nơi giống như vậy nhưng thế nào cũng không nhớ ra được.

Bác sĩ chụp X quang cho Từ Nhất Hạo, quả nhiên là gãy gương, có lẽ là vìkhông kịp đến bệnh viện chữa trị nên Từ Nhất Hạo còn phát sốt, vì để đềphòng vết thương bị nhiễm trùng, bác sĩ đề nghị ông ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày.

'Bác sĩ, có thể không nhập viện không?' Từ NhấtHạo chau mày, ông nhập viện, Lâm Y phải làm sao đây? Cũng không thể đểcô ở suốt trong bệnh viện với ông được.

'Từ tiên sinh, ông đangsốt, chúng tôi cần theo dõi kỹ hơn, nếu như ông không muốn bị những hậuquả nghiêm trọng hơn, tôi đề nghị ông vẫn nên nhập viện!' Bác sĩ vẻ mặtnghiêm túc nói với Từ Nhất Hạo.

'Vậy nhập viện đi!' Lâm Y đứngbên cạnh chợt xen vào nói với bác sĩ, nói rồi cô nhìn sang Từ Nhất Hạo,nghiêm túc nói, 'Tôi sẽ cùng ông!'

Từ Nhất Hạo chợt cảm thấy hốcmũi chua xót, đây là con gái ông, máu đậm hơn nước, thế nào cũng khôngngăn được, nhưng vì sao, đến bây giờ mình mới hiểu điều đơn giản nàychứ? Ông không kìm lòng được đưa tay nhẹ vuốt mái tóc dài mượt của LâmY.

Cánh tay Từ Nhất Hạo phải bó bột, làm thủ tục nhập viện, ôngbao cả một gian phòng bệnh, hai chiếc giường để Lâm Y được nghỉ ngơi tốt hơn ...

Tối hôm đó, Từ Nhất Hạo và Lâm Y đang ngồi xem tivi thìchuông điện thoại của ông reo lên, là Lãnh Nghị. Từ Nhất Hạo liếc sangLâm Y đang an tĩnh ngồi xem tivi, chẩm rãi ấn phím nghe.

'Sao hai người không có ở khách sạn?' Đầu bên kia truyền đến giọng nói sốt ruộtcủa Lãnh Nghị, hắn bởi vì quá muốn gặp Lâm Y, một phút cũng khôngchịuđợi nên bất chấp tất cả chạy đến khách sạn mà Từ Nhất Hạo nói nhưngtrong phòng khách sạn không có một bóng người!

'Chúng tôi đổi chỗ rồi!' Từ Nhất Hạo lần nữa liếc sang Lâm Y, trông cô thật điềm tĩnh đáng yêu, ông sợ Lãnh Nghị đến thật thì sẽ phá vỡ sự điềm tĩnh này! Cắn môi, Từ Nhất Hạo nói khẽ: 'Con bé giờ rất tốt ... cho ba chút thời gian...'

Đầu bên kia trầm mặc thật lâu rồi giọng nói cố đè nén của Lãnh Nghị mớivang lên, 'Cô ấy là vợ con! Con chỉ muốn gặp cô ấy một lát thôi!'

'Ba biết!' Từ Nhất Hạo thấp giọng nói, 'Chắc con không hy vọng vợ mình luôn sống trong sợ hãi chứ?' Nghe bên kia không có tiếng trả lời, ông lạitrầm giọng nói tiếp: 'Để ba khuyên bảo con bé trước...'

Lãnh Nghị rốt cuộc buông điện thoại xuống...

Trong tivi đang chiếu cảnh một bà mẹ bán máu đổi thức ăn cho con gái --- vành mắt Lâm Y phiếm hồng, cô cúi đầu nói khẽ, 'Tôi muốn trở về thăm mẹ, tôi nhớ mẹ lắm!'

Lòng Từ Nhất Hạo rúng động không thôi, mắt bắt đầungân ngấn nước, Y Y, ba vĩnh viễn nợ hai mẹ con con, bà không thể biếnra một người mẹ trả lại cho con! Ông trầm mặc hồi lâu, cố điều tiết cảmxúc, thật lâu mới quay lại nhìn Lâm Y, khóe môi lộ ra một ý cười yếu ớt, 'Y Y, thực ra ngoại trừ mẹ còn có rất nhiều người yêu thương con!'

Lâm Y chậm rãi xoay đầu nhìn Từ Nhất Hạo, ông cố nén nước mắt, mỉm cười:'Ba rất thương con, có biết không?' Khóe môi Lâm Y thoáng lộ ra ý cười,dịu ngoan gật đầu.

Giọng Từ Nhất Hạo hơi khàn, 'Còn Lãnh Nghị nữa... thực ra nó rất yêu con!'

Nụ cười trên môi Lâm Y vụt tắt, cô nhìn Từ Nhất Hạo chằm chằm, đáy mắttràn đầy nghi hoặc, lát sau mới thì thào: 'Anh ta ... yêu Tịch Họa!'

'Không đâu', Từ Nhất Hạo cố nở nụ cười, 'Y Y, Tịch Họa đó đã từng cứu LãnhNghị, giờ chân cô ấy không khỏe, không thể đi đường,Lãnh Nghị chỉ giúpngười thôi...' Từ Nhất Hạo thoáng ngừng lại rồi cười, 'Lãnh Nghị làmviệc tốt giúp người chắc con không phản đối chứ?'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, hình như giúp người khác là việc nên làm, đang suynghĩ thì lại nghe Từ Nhất Hạo nói tiếp: 'Người vợ mà Lãnh Nghị cưới làcon, con quên rồi sao? Tối hôm đó con mặc một chiếc áo cưới thật đẹp,phía trên đính rất nhiều viên kim cương sáng như những ngôi sao nhỏ, đólà chiếc áo cưới mà Lãnh Nghị đã nhờ nhà thiết kế nổi tiếng nhất thếgiới thiết kế ra...'

Áo cưới? Đúng nha, cô có một chiếc áo cướirất đẹp ... Mắt Lâm Y chợt sáng long lanh, gương mặt cũng rạng rỡ hẳnra, cô nhớ rồi, cô nhớ hôn lễ xa hoa đó, đêm đó cô mặc chiếc áo cướiđính thật nhiều kim cương, cô đứng bên cạnh chú rể, trên gương mặt tuấntú của chú rể ý cười dào dạt, ánh mắt tràn đầy nhu tình, đó là LãnhNghị!

Mí mắt Lâm Y chợt nhảy lên, Lãnh Nghị là chú rể của cô! Côlà cô dâu của Lãnh Nghị! Vậy còn Tịch Họa? Cô ấy là gì của Lãnh Nghị?Lâm Y nhíu mày, cố gắng nhớ lại .