Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 4: Đôi mắt của sư phụ



“Tiểu Tự, về sau ngươi đã là sư tỷ rồi.”

Đây là câu nói đầu tiên của Lâu TậpNguyệt dành cho tôi. Tôi chỉ biết vội vàng đáp lại, vụng trộn liếc mắtnhìn cậu thiếu niên vận hắc y đứng bên cạnh hắn. Cậu thiếu niên khuônmặt lạnh lùng đứng đó, sống lưng thẳng như một thanh kiếm sắc rút rakhỏi vỏ, ánh mắt hờ hững chưa thèm nhìn tới tôi. Tôi nhất thời cảm thấykhông may, dễ nhận thấy lại tới một vị sư đệ không dễ sống chung. Tôicòn đang nghĩ tới tên tiểu quỷ Bạch Khiêm đáng ghét, trong bụng thở dàimột tiếng, dời tầm mắt.

Lâu Tập Nguyệt dựa vào thành ghế trên,ngón tay theo nhịp gõ gõ tay vịn trên ghế, ánh sáng trong mắt thoắt chốc rơi vào trên người tôi “Tiểu Tự, trước khi đi vi sư có dạy bộ cửu huyền kiếm pháp cho ngươi, luyện thế nào rồi?” Tôi vừa nghe đã âm thầm vuivẻ, đã nhiều ngày tôi không dám mảy may ham chơi, sẽ đợi hắn về biểudiễn. Tôi cười nhìn hắn: “Đồ nhi đã học xong”. Lâu Tập Nguyệt gật đầu,vẻ mặt không hề biến đổi bảo: ” Vậy ngươi tại đây luyện một lần”.

Tử Yên mang tới bảo kiếm cho tôi, tôinâng kiếm đứng ngoài phòng, hít sâu, hồi tưởng lại những chiêu kiếm ghisâu vào não múa khua lên. Đây là bộ kiếm pháp xưa kia Lâu Tập Nguyệt múa cho tôi xem, đó như hạc khiêu vũ khiến tôi nhìn choáng váng hoa mắt,từng đường đâm nhọn, xoay tròn như vẽ, tiếng động trong đó cũng như mộtbức tranh, dường như đã đạt tới tiên cảnh. Tôi tự biết không có cách nào được như hắn, phóng khoáng đẹp nhưng từng động tác đều ghi tạc vào lòng rồi. Như vậy, một bộ kiếm pháp cũng coi như khắc sâu vào tim, khua taylên lưu loát tự nhiên.

Đợi đến khi ba mươi sáu chiêu múa xongxuôi, thu kiếm thì hơi thở tôi cũng loạn nhịp. Tôi không kịp điều hòa hô hấp, vừa muốn nhấc chân đi vào trong phòng, đã thấy Lâu Tập Nguyệt đứng dậy đi tới phía tôi. Hắn đi tới trước mặt tôi, lấy tay phải cầm lấy tay tôi cầm kiếm, tư thế vòng từ phía sau lên trước ôm lấy thân thể tôi.

“Tiểu Tự, chiêu kiếm ngươi đều nhớ kỹ”.Hắn cúi xuống, lời nói dịu dàng, hơi thở phất qua gáy tôi, tôi kìm lòngkhông được rụt cổ lại, khuôn mặt hơi nóng lên. Lâu Tập Nguyệt cầm taycủa tôi nhẹ nhàng nâng lên: “Thế nhưng, ngươi đã quên một chuyện, cho dù chiêu kiếm nhìn đẹp cũng chỉ có một mục đích”, hắn huy tay của tôi mạnh như vẽ xuống một nét bên sườn, đúng lúc tôi ra một chiêu múa, chỉ nghe“xoẹt” một tiếng, một bàn đá cách đó không xa đồng thời bị cắt ra làmhai “Đó chính là giết chết đối thủ”; giọng nói Lâu Tập Nguyệt ôn nhu bên tai tôi một lần nữa vang lên.

Cả người tôi cứng đờ. Lúc này, Lâu TậpNguyệt buông tôi ra, liếc nhìn Triệu Đan đang đứng thẳng ở trong phòngbảo: ” Ngươi tới đây, luyện lại kiếm pháp vừa xem lại một lần”.

Triệu Đan lặng lẽ không hé răng, thongdong đi ra, đón nhận kiếm trong tay tôi có hơi cứng ngắc diễn lại mộtlần. Thế nhưng, tôi nhìn một hồi thì kinh ra lưng đầy mồ hôi lạnh. Chiêu kiếm của nó mặc dù không thông thạo; nhưng trong mỗi chiêu chứa sức tàn nhẫn khiến người ta kinh hãi. Tôi lặng lẽ dời ánh mắt qua gương mặt Lâu Tập Nguyệt, thấy vẻ mặt hắn trong đó chứa sự dịu dàng còn có ý cười, đó là một hưng phấn khó kiềm chế.

Ngực nhói đau, tôi chỉ cảm thấy lòng bàntay ra mồ hôi. Trong chớp mắt, tôi hiểu được, hóa ra tôi không phải làđệ tử duy nhất của sư phụ, mà đối với sư phụ mà nói địa vị của tôi cũngkhông phải không thể thay thế được. Nếu như tôi không cố gắng càng ngàycàng mạnh, để cho sư phụ càng ngày càng hài lòng, thì một ngày nào đó sư phụ sẽ…. trái tim lại co rút một hồi! Tôi lặng lẽ đè nén lại cảm giáctim đập nhanh đầy hoảng sợ, tức khắc dừng lại suy nghĩ, không dám tưởngtượng thêm nữa.

Sau ngày ấy, Lâu Tập Nguyệt bắt đầu songsong dạy bảo võ công cho hai người chúng tôi. Để không thua dưới tay sưđệ lạnh lùng đó, tôi càng ngày phải nổ lực hơn trước đây, bất kể trờinắng hay mưa cũng không ngừng, võ công tiến triển vô cùng cực nhanh.

Sáng sớm ngày hôm nay tôi thức dậy, đẩycừa sổ ra đã thấy trời lất phất mưa bụi, ngay cả nghĩ cũng không suynghĩ tôi cầm bảo kiếm chạy ra khỏi phòng. Chờ đến khi tôi chạy tới chỗthường ngày luyện võ, bất ngờ đã thấy hình bóng màu đen hoàn toàn quênmình quơ kiếm.

Chiêu kiếm Triệu Đan sắc bén tàn độctuyệt tình, cũng không ướt át, mỗi khi nhìn nó huy kiếm, tôi chỉ cảmgiác chiêu kiếm của nó như đang giết kẻ thù. Ngày hôm nay cả người nóbao phủ trong màn mưa bụi nhưng kiếm khí vẫn ác liệt như thế không hề bị một giọt nước nào khiến nhẹ nhàng đi chút nào.

Tôi không nhìn nữa, trong lòng không biết có cái gì đó ấm ức khó chịu, ra sức rút bảo kiếm trong tay ra, mũi kiếm cũng nhẹ nhàng xoay chuyển. Ai ngờ, đúng lúc này, Triệu Đan toàn thânbỗng nhiên huy kiếm xuống, dĩ nhiên là xông thẳng đâm vào tôi.

Khi nó ý thức được, thì hoang mang trongmắt nó chợt lóe lên, cuối cùng khuôn mặt ngàn năm lạnh lẽo như núi băngcũng có một vết rạn, nhưng thời gian nó tập võ còn quá ngắn; cho dùthiên phú cao tới đâu cũng khó trong thời gian ngắn đã thành thạo. Chonên tôi chỉ cảm thấy hoa mắt, theo bản năng nâng bảo kiếm lên đỡ, “keng” một tiếng giòn tan. Kiếm của Triệu Đan bị nội lực từ trong tay tôi đánh bay ra ngoài, người nó cũng bị chấn động ngã trên đất.

Tôi thu kiếm về vội vàng chạy tới muốn đỡ nó, trong miệng vội la lên: “Sư đệ, đệ không sao chứ? Xin lỗi ta khôngcố ý.” “Bỏ đi” nó hất tay tôi đang duỗi ra tới trước mặt nó. Mu bàn taytôi có chút tê dại, đứng tại chổ nhìn chàng thiếu niên đang chật vật lồm cồm ngồi dậy. Cánh tay nó bị ma sát, nước mưa xối lên máu tươi rướmchảy ra. Nó cứ ôm cánh tay như thế lặng lẽ liếm môi, cực kỳ giống mộtcon sói nhỏ bị thương.

Trong lòng tôi có chút áy náy, sư phụ vừa mới đặc biệt căn dặn tôi, võ công bây giờ của nó chỉ là căn bản rất đơn giản, tôi ngày thường cùng nó luận kiếm cấm không được dùng nội lực đểtránh phải ngộ thương nó. Mặc dù chuyện này ngoài ý muốn nhưng tôi làmtrái lại lời sư phụ..

Tôi vội vàng xoay người chạy về phòng,tìm thuốc trị thương của tôi, thi triển khinh công chạy lại. Chờ đến khi tôi đến bãi tập, Triệu Đan đã mặc kệ vết thương trên tay tiếp tục luyện tập. Lần này tôi cẩn thận hơn, trước gọi nó vài câu, sau đó đi tớitrước mặt nó, cầm thuốc trị thương đưa ra: “Sư đệ, thuốc này là sư phụcho ta rất hiệu quả, đệ…”

Triệu Đan chưa từng nhìn một cái phất tay hất đổ bình thuốc lên mặt đất, bình sứ nát bươm.

“Đệ..” tôi cả kinh nói.

“Khỏi cần ngươi giả tốt bụng” Nó hung tợn trừng mắt với tôi mà nói.

Chống lại ánh mắt của nó, tôi ban đầu còn ngây ngẩn cả người, từ mấy tháng nay từ khi nó xuất hiện, nhưng ưu tưtrong lòng tôi luôn phải nín nhịn trong nháy mắt bộc phát ra hết. Tôibước hai bước xông lên trước một bạt tay đánh thẳng vào mặt nó “Ngươingu ngốc”. Trên tay tôi cảm giác đau rát còn chưa hết, nó cũng đã mộtbạt tay trả lại tôi, còn chửi mắng: “Ngươi mới ngu ngốc!”. Tôi liền bấtchấp bỏng rát bên mặt, nhào tới bóp cổ nó, gào to: “Ta là sư tỷ ngươi”.Nó không đẩy tay tôi ra, chỉ có thể cùng tôi quần nhau đánh lộn ngã lănra đất, mắt trừng vằn đỏ, rống lại: “Đánh thắng được ta, ta mới chấpnhận.” Tôi vừa nghe, vừa xoay người nằm trên người nó, nắm tay thành nắm đấm, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đem những ngang ngược học được khi còn ở trong khách điếm ra dùng hết.

Vì thế ngay sau đó, lúc chúng tôi lănthành một đống, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một thân ảnh cao lớn xuấthiện, cùng lúc hai chúng tôi biến thành hai người đá nho nhỏ.

“Sư phụ” dáng vẻ của tôi là đang nắm chặt tóc Triệu Đan, đầu lưỡi dính chặt gọi Lâu Tập Nguyệt một câu. Lâu TậpNguyệt mỉm cười với tôi, đôi mắt đep đầy dịu dàng trong mưa bụi như nởhoa đào. Trong lòng tôi chấn độnng mạnh mẽ, ngay tức khắc hoàn hồn trởlại. Tôi lúng túng đẩy ra Triệu Đan, nhếch nhác vô cùng bò ngồi dậy đứng lên, cúi đầu rụt vai, trong miệng rụt rè gọi hắn thêm một tiếng: “Sưphụ”

Lâu Tập Nguyệt mở miệng vẫn là lời dịudàng như trước: “Cứ tiếp tục, đừng dừng”. Tiếng nói điềm đạm như thế,nhưng vào tai tôi khiến cả người run run.

Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Là con đánh trước.” Tôi rất ngạc nhiên quay đầu nhìn vềphía Triệu Đan không biết từ khi nào đã tới bên cạnh tôi. Triệu Đan sống lưng ưỡn thẳng, không hề sợ hãi nói:” Sư phụ, nếu muốn phạt thì phạtcon đi.”

Lâu Tập Nguyệt ung dung liếc về phía tôi, đầu óc tôi nóng lên ngẩng đầu thốt ra lời không suy nghĩ: “Không đúng,là con làm trái lời sư phụ, dùng nội lực đả thương sư đệ. Sư phụ đệ tửbiết sai rồi.” Tôi nói xong, cố gắng trấn tĩnh bản thân chờ lãnh phạt.

Lâu Tập Nguyệt bước về phía tôi, từngbước từng bước tựa như gót nhọn dẫm nát lòng tôi, tôi không kiềm được co rúm lại. Lâu Tập Nguyệt đứng trước người tôi, chậm rãi giơ lên tay, lúc tôi khẩn trương đôi mắt run lên, tay chạm vào vết thương trên tháidương. Tôi hít một hơi sâu, kinh ngạc nhìn trong đó có một ý cười trongđáy mắt tràn ngập sự dịu dàng giống như hương hoa “Tiểu Tự, đau không?”hắn ôn hoà hỏi tôi. Tôi “Hả?” một tiếng ngây ngốc mà nhìn hắn.

Lâu Tập Nguyệt cười lấy tay về, nghiêngdầu dặn dò Bạch Khiêm đi theo hắn ở phía sau: “Như thế này đem Lam Ngọccao cấp đưa cho Tiểu Tự đi”. Bạch Khiêm sửng sốt không cam tâm mà đápmột tiếng, vẫn còn vụng trộm liếc mắt nhìn tôi. Đối với tôi, lúc này đâu còn quan tâm gì tới cậu ta, trong đầu chỉ quanh quẩn vang vọng câu LâuTập Nguyệt nói khi nãy.

“Tạ ơn sư phụ” tôi xúc động trong giọngnói cũng có chút thắt chặt. Lâu Tập Nguyệt cũng không liếc nhìn tôi nữa, chuyển mắt quét qua Triệu Đan, bỗng nhiên cười kỳ lạ:”Bạch Khiêm, ngươi xem hai người bọn họ đưa thuốc cho nhau, mỗi một vết thương cũng khôngcho phép bỏ sót.”

Da đầu tôi tê rần, bỗng nhiên chạm phảiánh mắt của Triệu Đan. Trong nháy mắt, tôi tin tưởng cảm giác nó cũng là từ không trung té ngã xuống đất.

Trải qua lần “sư kiện đưa thuốc” sau đótôi cùng Triệu Đan mặc dù vẫn là nói không tới nửa câu. Thế nhưng khhihai người tập võ luận bàn thì tính tình ai cũng nóng nảy. Chỉ cần nhìnvào mắt đối phương, bỗng nhiên cơn tức lại nổi lên.

Đoạn thời gian này, Lâu Tập Nguyệt cũngbắt đầu thường xuyên ra ngoài không ở. Tôi trở nên thích luyện võ, bởivì ít nhất luyện võ sẽ làm cho tôi không rảnh rổi mà nhớ này nọ.

Cứ thế, trôi qua hai năm, cuối cùng tôimau tới mười bốn tuổi. Ngày đó, tôi luyện võ xong đang chuẩn bị trở vềphòng. Bạch Khiêm bỗng nhiên tới truyền lời nói sư phụ bảo tôi và TriệuĐan tới gặp. Tôi mừng rỡ như điên vì nghĩ ngày mai là sinh nhật mình cóphải sư phụ nhớ ngày? Tôi trước thay một bộ quần áo sạch sẽ, vội vộivàng vàng chạy tới gian phòng Lâu Tập Nguyệt.

Khi tôi bước vào nhà, Lâu Tập Nguyêt đang xem một quyển sách mở trong tay, trên người tùy ý khoác một kiện áongoài, tóc dài như thác đổ. Nghe thấy động tĩnh chúng tôi tới gần, hắnthoáng liếc mắt nhìn qua tôi cùng Triệu Đan, hững hờ nói: ” Hai ngươibây giờ có thể luyện bản Thiên Cực kiếm pháp rồi.”

Tôi thoáng thất vọng, vừa vặn Triệu Đanbên cạnh nắm tay thành nắm đấm chặt, còn cong khóe miệng. Mấy năm ởchung, tôi đối với sư đệ này coi như có mấy phần thấu hiểu, đây là dángvẻ nó hưng phấn khó kiềm chế. Tôi quay đầu lại nhìn về phía sách trongtay Lâu Tập Nguyệt, thế này xem ra Thiên Cực kiếm pháp rất lợi hại phảikhông? Nói thật ra, tôi đối với kiếm pháp tuyệt không có hứng thú, nhưng mà Lâu Tập Nguyệt dường như rất để ý, hắn muốn tôi luyện. Tôi nhất định phải luyện cho tốt.

Trong lòng quyết định rồi, tôi quên đicảm giác mất mác, chăm chú mà nghe Lâu Tập Nguyệt nói sự ảo diệu trongkiếm pháp này. Nghe thấy cái gì mà tam nguyên hội tụ, nhâm đốc tự khai,cái gì mà thiên địa điều hòa, có một không hai trong võ lâm. Tôi khôngkhỏi ngu ngốc hỏi một câu: “Sư phụ, võ công người lợi hại như vậy, cũngđã luyện cái này chưa?”

Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi hàm ý sâu xa cười cười: “Vi sư luyện không được cái này.”. Tôi nhất thời kinh ngạc, trênđời này còn có võ công hắn luyện không được? Trong mắt trong lòng tôi,Lâu Tập Nguyệt không có gì mà không làm được cả. Nếu ngay cả hắn cũngkhông làm được, vậy tôi hỏi: “Sư phụ, rất khó sao?”. Tôi hỏi xong, cảmthấy hối hận rồi… sư phụ thông minh như thế, làm sao không luyện được.Quả nhiên lời nói ngu xuẩn của tôi đã chọc cười sư phụ.

Hắn vẫy vẫy tay với tôi, tôi mang theolúng túng đi ra phía trước. Đôi mắt Lâu Tập Nguyệt đen như ngọc lưu lytràn đầy lấp lánh, hắn nhìn chăm chú đánh giá tôi một lát, vươn tay vénsợi tóc rơi trên vai tôi, động tác thanh tao lịch sự, đầu ngón tay nhènhẹ lướt mấy lần, cong khóe môi cười nói: “Tiểu Tự đúng là trở thành cônương rồi.”

Tôi nhất thời ngẩn ra, bởi vì hành độngvô cùng thân thiết này của hắn khiến tôi đỏ cả mặt. Hắn lại mở miệng,giọng nói dịu dàng dường như cúi đầu lẩm bẩm “Vi sư đúng không cam lòngđể cho Tiểu Tự bị đau dù một chút, cho nên uống cái này đi.” Nói xongđầu ngón tay trắng nõn bưng lên một chén Nguyệt Quang ngay bên thư ánbên hông mình, đưa tới trước mặt tôi.

Dáng tươi cười của Lâu Tập Nguyệt độnglòng người khiến tim tôi đập liên hồi. Ta không chớp mắt mà nhìn lấyhắn, ngẩn ngơ đón nhận chén Nguyệt Quang hắn đưa tới. Trong chén, dĩnhiên là rượu, uống ngụm rượu rất nhỏ tức khắc tôi bị sặc

Lâu Tập Nguyệt dịu dàng vỗ về phía sau lưng tôi cho thông khí, chuyển mắt bảo với Triệu Đan nói: “Ngươi đưa nàng trở về phòng.”

Triệu Đan không nhiều lời, đi tới đỡngười không thắng nổi sức rượu, chân tay mềm nhũn là tôi, hướng ra cửađi về. Tôi mơ hồ nghe thấy Lâu Tập Nguyệt nói gì sau lưng tôi, sau đóTriệu Đan đang đỡ tôi bỗng dừng bước chân. Tôi khó hiểu dùng sức quayđầu lại nhìn Lâu Tập Nguyệt, trong nháy mắt chạm vào đôi mắt trong không thấy đáy, toàn thân tôi như có luồn khí quái lạ. Sau đó duy nhất chỉnhớ rõ đôi mắt chỉ có ở Lâu Tập Nguyệt, nhu hòa nước mùa xuân, sáng nhưsao dày đặc.

Triệu Đan làm sao đưa tôi về phòng tôicũng không nhớ, tôi say rượu không nhớ gì. Chỉ biết nó đỡ tôi vào cửa,sau đó đưa tôi lên giường nằm. Thân người tôi nóng bỏng, vừa tiếp xúcvào đệm chăn, tức khắc cảm thấy thoải mái dễ chịu, khẽ rên hừ một tiếng, cố gắng mở đôi mắt như bị sương mù bao phủ, dường như hình thấy dáng vẻ một người đứng bên giường.

Tôi nhìn không rõ mặt người nọ, chỉ làdựa vào thói quen mà nói “Chị Tử Yên muội nóng………” sau đó tùy tiện cởibỏ đai lưng của mình. Nhưng vào lúc này, một bàn tay mạnh mẽ đè lại động tác của tôi. Bàn tay đó nhiệt độ lạnh lẽo lạnh ngắt, tôi kìm lòng không được dùng hai tay mình vững vàng bắt được gương mặt quấy rầy mình.

Lòng bàn tay có chút thô ráp, dán lên dadẻ tôi vừa thoải mái vừa khó chịu, ngay cả trong người tôi cũng tê dạigiống như có trăm nghìn con kiến đang bò. Tôi hé miệng thở dốc, đangmuốn lên tiếng nói chuyện, một bàn tay bất ngờ đè lại môi tôi không cóâm thanh bật ra. Tôi kinh ngạc, nhưng cố lý trí trong mớ hỗn độn này tôi bây giờ đang phản ứng làm ra chuyện gì. Tôi muốn rời khỏi giường, tayvừa chống dậy, lại bị ép mở ra chân tay. Tôi có thể nhận thấy một bàntay mơn trớn từ xương quai xanh, sau đó tiếp tục tới cổ áo chần chừ hồilâu, nhưng tôi không có khả năng tránh né. Da nóng hổi thậm chí ngay cảvạt áo bị kéo xuống cũng chấn động, khiến tôi nhịn không được mà runrẩy, cái loại cảm giác này dường như toàn thân ngay cả tóc cũng khôngphải của mình nữa rồi.

Trong đầu mơ màng dâng lên cảm giác sợhãi, bàn tay đặt trên môi tôi rốt cục cũng buông ra. Tôi ra sức thở phìphò chui thẳng vào chăn, bất ngờ lại bị một người nào đó lật khuôn mặttôi lại, hai phiến ấm áp gì đó đè xuống lần thứ hai ngăn chặn hô hấp của tôi.