Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 184:



Lúc đi qua cầu đá, A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn Ngưng Hương, tay mập lại sờ chim nhỏ của mình, "Đi tiểu. Đi tiểu."

Đoán chừng là bị tiếng nước chảy kích thích, Ngưng Hương mỉm cười ôm A Nam đi về phía đuôi xe, dẫn bé đi xi xi.

Phan thị nhìn động tác của nàng thuần thục, một chút cũng không ghét bỏ A Nam, lại càng hài lòng hơn, cửa hôn sự này nếu như thành thì Ngưng Hương còn có thể hỗ trợ chăm sóc A Nam.

Lục Thành quay đầu lại liền nhìn thấy nụ cười hài lòng của thím, hắn gấp đến độ thật muốn lập tức làm rõ mọi chuyện. Nhưng hắn biết Ngưng Hương nhất định là không muốn, da mặt nàng mỏng như vậy, nếu bây giờ nói ra thì về sau đường muội mời nàng đến nhà làm khách, một khi thím biểu hiện khác thường để nàng biết thì tuyệt nhiên nàng sẽ không thèm đến nữa.

A Nam xi xi xong rồi lại kêu khát nước.

Phan thị đã có chuẩn bị bình nước bằng đồng hình tròn to như bằng nắm tay của hai người, bà đưa qua cho Ngưng Hương để nàng đút cho A Nam.

Ngưng Hương tháo nắp xuống, lúc cúi đầu muốn đút cho A Nam thì A Nam lại không muốn, bé nhất định muốn tự mình ôm lấy uống.

Thấy tiểu tử coi mình như người lớn, Ngưng Hương cười để bé tự ôm, một tay nàng đỡ dưới thân bình, bên trong nước còn ít, sợ bé làm đổ ra ngoài.

A Nam nhìn tay của nương không đẩy ra nữa, miệng nhỏ ngậm lấy miệng bình từ từ giơ tay lên.

Một xe mọi người đều nhìn bé chằm chằm, cặp mắt A Nam chuyển động thật nhanh, tính trẻ con nghịch ngợm nổi lên, uống càng lúc càng chậm .

Lục Thành nhìn thấy trên đường phía trước có cái ổ gà thật lớn nhưng lại không có ý tránh.

Vì vậy A Nam mới uống được chút nước thì đột nhiên xe lừa lung lay kịch liệt một cái, A Nam giật mình buông nhẹ hai tay, bình đồng liền rớt xuống. Ngưng Hương đang ở đối diện Phan thị cùng Lý thị đang ngồi bên cạnh gần như đồng thời giơ tay ra đỡ, không ngờ tay ba người đụng vào nhau, ai cũng không đỡ được. Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi bình đồng liền rơi xuống đùi A Nam, miệng bình hướng vào phía chim nhỏ của nam oa đổ nước xuống, làm ướt cái quần sau mông A Nam, cũng ướt luôn vạt áo phía dưới của Ngưng Hương.

Phan thị hoàn hồn đầu tiên, bà nhặt bình nước mới đổ rồi giơ tay nâng A Nam lên, "Thấy chưa, không để cho con uống mà con cứ nhất định tự mình uống, bây giờ làm ướt quần áo Hương cô cô rồi đó, cô cô không thích con nữa đâu." Vừa nói vừa cởi yếm của cháu trai xuống đỡ cho bé bị cảm lạnh.



Mông A Nam bị lạnh nhưng đầu lại lập tức nhìn nghiêng qua, mắt to căng thẳng nhìn chằm chằm nương.

Ngưng Hương, Lý thị và Từ Thu Nhi đều đã đứng lên, mẹ con Lý thị tránh nhanh nên trên người không bị dính nước, nhưng Ngưng Hương ôm A Nam nên không thể trốn được, nửa bên váy phía trước đều ướt giống như gặp trời mưa nhỏ. Phan thị vội vàng lau người cho A Nam , tỷ muội Lục Phù thì lấy khăn ra giúp Ngưng Hương, đáng tiếc váy ướt một mảng nhiều nên cho dù có bao nhiêu khăn cũng không thấm được.

"Từ tỷ tỷ, thực xin lỗi..." A Đào thấp thỏm xin lỗi thay cháu trai.

Ngưng Hương sao có thể bởi vì loại chuyện như vậy mà tức giận, thấy A Đào thấp thỏm bất an, A Nam sững sờ lại còn sợ hãi, nàng cười sờ đầu A Nam, "A Nam đừng sợ, cô cô không tức giận, về nhà thay chiếc váy mới là được."

A Nam nháy mắt mấy cái, lại nhìn chiếc váy ướt nhẹp của nương, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên khóc oa oa.

Phan thị vội vàng dụ dỗ bé.

A Nam không cần, khóc muốn Ngưng Hương ôm, giống như chỉ có nương chịu ôm bé mới có thể chứng minh nương không tức giận.

Ngưng Hương đau lòng, đổi chỗ ngồi xuống rồi để A Nam đứng ở trên chân nàng, dịu dàng dụ dỗ nói: "A Nam đừng khóc, cô cô một xíu cũng không tức giận A Nam đâu, cô cô bị nóng nên A Nam dội nước lên cô cô mát mẻ liền." Nói xong lại vỗ cái mông nhỏ của A Nam đã được Phan thị lau khô lộ ra bên ngoài, "A Nam cũng thấy mát mẻ đúng không?"

Đám người Lý thị đều vội vàng làm bộ hâm mộ hai mẹ con bọn họ.

A Nam ngừng khóc, cười nhìn nương của bé, lại nhìn phía dưới, uốn éo bò lên người Ngưng Hương, khom lưng vểnh cái mông lên, bàn tay nhỏ bé kéo váy Ngưng Hương xuống, "Cởi, mát mẻ!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lập tức cười một trận sảng khoái.

Ngưng Hương xấu hổ đến mức dường như bị lửa đốt, đặc biệt là phía trước cũng truyền đến tiếng cười của Lục Thành, nàng vội vàng nhỏ giọng dụ dỗ A Nam, "Cô cô không cởi đâu, cô cô thích để như vậy thôi."

A Nam không hiểu, mờ mịt nhìn nương.