Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 143:



Nàng biết nhà Hứa gia ở đâu nhưng Ngưng Hương lại không đi tới đó, mà đi về phía phủ thành náo nhiệt. Chỗ đó là phủ thành duy nhất là xã đánh cờ, trước kia lúc Ngưng Hương đi theo Bùi Cảnh Hàn ra phủ đã có chú ý qua, về sau nghe thấy Đại bá mẫu nói Tam thúc của Lục Thành ở rể Hứa gia, Ngưng Hương liền đoán được là nhà này.

Cầm kỳ thư họa đều là chuyện nho nhã, xã đánh cờ ở Nhàn Vân có ba gian cửa hàng, bên trong có vài khách nhân đang ngồi, có người đánh cờ, có người lại đứng ở bên cạnh xem đánh cờ, hết sức là thanh tĩnh.

Một tên tiểu nhị nhìn thấy Ngưng Hương, sau khi kinh diễm thì bước tới nhẹ giọng hỏi thăm: "Cô nương tới tìm người sao?"

Hắn là tiểu nhị đã ba năm ở xã đánh cờ này nhưng chưa từng thấy qua nữ tử đến đánh cờ.

Ngưng Hương gật đầu, quét bên trong một cái nhỏ giọng hỏi: "Ta là đồng hương của Lục chưởng quỹ các ngươi, người nhà bác nhờ ta tới truyền lời cho bác ấy."

Chưởng quỹ nhà mình xác thực là xuất thân từ nông thôn, tiểu nhị nhìn lại Ngưng Hương một chút, thấy tiểu cô nương xinh đẹp sạch sẽ dịu dàng, không giống như hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn nam nhân, lúc này mới mời Ngưng Hương theo hắn đi, vừa bước lên lầu hai thì ngừng lại ở trước một cánh cửa, cất cao giọng nói: "Chưởng quỹ, có một vị cô nương tới tìm ngài, nói là đồng hương của ngài, mang theo lời nhắn cho ngài."

Lục Quý An đang ngồi ở trước bàn xem sách dạy đánh cờ, nghe vậy liền nhíu mày kinh ngạc, để sách dạy đánh cờ xuống nhìn về phía cửa, "Vào đi."

Giọng nói kia trong trẻo dễ nghe, như âm thanh tiếng đàn vang lên trong hang cốc.

Ngưng Hương đột nhiên nghĩ tới dung mạo huynh đệ Lục gia, đều là người một nhà thì khẳng định Tam thúc của Lục Thành cũng không kém bao nhiêu rồi?

Tiểu nhị đẩy cửa ra, ra hiệu cho nàng có thể vào.



Ngưng Hương không hiểu sao có chút khẩn trương, rủ mắt đi vào hai bước, mới ngẩng đầu lên nhìn.

Liền thấy một nam nhân tuấn mỹ chừng ba mươi tuổi mặc một thân quần áo thêu mây màu xám nhạt đang ngồi trước bàn đọc sách, mi thanh mục tú, một đôi mắt hoa đaò giống với Lục Thành biểu lộ thân phận của ngài. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, Ngưng Hương e dè cười, nhìn mặt đất lúng túng giải thích: "Lục chưởng quỹ, kỳ thật cháu, cháu cùng với cháu trai Lục Thành của ngài có duyên gặp nhau vài lần, hắn biết cháu đang cần bạc nên đã cho cháu vay hai mươi lượng, nhưng cháu lại xấu hổ, cho nên xin ngài giúp cháu trả lại cho hắn."

Nói xong lại giống như sợ nam nhân trước mặt cự tuyệt, Ngưng Hương nhanh tay đem túi tiền của Lục Thành để ở trên bàn, chưa kịp nghe rõ bác ấy nói gì liền vội vã rời đi.

Quan hệ của Lục Thành cùng với nhà Tam thúc của hắn tốt như vậy, con vẹt hai mươi lượng tiện tay cũng đưa cho A Nam, nàng tin Tam thúc hắn sẽ không tham khoản bạc này.

Tiểu cô nương như cơn gió đến đây lại theo gió rời đi , Lục Quý An cầm túi tiền trên bàn lên, trong mắt hiện lên vui vẻ.

Cái đứa cháu trai kia cực kỳ bướng bỉnh, trước kia cho dù nghèo nàn cũng không chịu cầm tiền của bọn họ, bây giờ lại đỡ hơn một chút thì đã hào phóng đưa tiền cho cô nương này.

Đoán được cháu trai có lẽ đã vào thành, Lục Quý An cất kỹ túi tiền rồi phái người chuẩn bị xe ngựa.

Hai khắc đồng hồ sau thì xe ngựa đã dừng ở trước cửa nhà.

Lục Thành dự định tối nay sẽ ở Tam thúc một đêm sáng mai mới trở về, đang dụ dỗ nhi tử tỉnh lại không nhìn thấy Ngưng Hương mà cáu giận, hắn đã nghe nói Tam thúc trở lại liền cười ha hả ôm A Nam đi gặp tam gia gia của bé.

A Nam cũng không chịu thua, thấy tam gia gia cũng không thèm nể mặt, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn ú núc thịt của mình.

"Ai lại bắt nạt A Nam của chúng ta vậy?" Lục Quý An tiếp nhận cháu trai ôm vào trong ngực, thân mật trêu chọc.



A Nam ôm lấy cái cổ của tam gia gia, ủy khuất gọi nương.

Lục Quý An liền đoán được tiểu cô nương vừa mới nãy chính là nương mà cháu trai của mình tìm cho bé .

Có phần xấu hổ với cháu trai, Lục Quý An đem A Nam giao cho thê tử Hứa thị, gọi Lục Thành đi ra bên ngoài nói chuyện, ông cũng không nói vòng mà trực tiếp đem túi tiền ra.

Lục Thành vừa thấy thì khuôn mặt lập tức trầm xuống.

Hắn khôn ngoan lén lút nhét bạc cho nàng, không nghĩ tới nàng lại ác hơn, biết hắn sẽ không nhận lại nên trực tiếp tìm chỗ Tam thúc ở.

"Cô nương nhà ai vậy? Vì sao cần nhiều bạc như vậy?" Lục Quý An vỗ vai của cháu trai, thấp giọng hỏi.

Môi mỏng Lục Thành nhếch lên, một chữ cũng không muốn nói, cho nàng ăn cứng hay mềm cũng đều không muốn thừa nhận tấm lòng của hắn, cho dù hắn nói nhiều cũng không có tác dụng gì.

Cáo lỗi với trưởng bối một tiếng, Lục Thành sải bước trở về phòng khách.

Lục Quý An đưa mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của cháu trai bật cười.

Năm trước cháu trai đột nhiên nói muốn kết hôn với Phùng cô nương, lý do chính là thích Phùng cô nương, nhưng ông lại nhìn không ra tình cảm của cháu trai đối với Phùng cô nương, nhưng hôm nay nhìn thấy cháu trai chỉ là thay đổi sắc mặt thì ông liền hiểu, lần này cháu trai mới là thật thông suốt .