Lục Dã Tiên Tung

Chương 2: Tên đẹp trai ngốc nghếch



“Aaaaa!!! Đùng!!”

Lý Tử Thất thất thanh la hét cho đến khi đụng trúng một bức tường thịt mới chán nản xoa xoa cái đầu bị đau.

“Em à, em không sao chứ?”

Ngẩng đầu nhìn lên, Lý Tử Thất bất giác ngơ ngẩn. Đây là một đại mĩ nam,dung nhan hắn ta tuy không thể sánh với sáu vị đại ca của nàng nhưng cái vẻ đáng yêu dễ thương này của hắn, ngay cả sáu vị ấy cũng không thể sánh.

Làn da có chút ngâm, sống mũi cao đầy, khuôn mặt xuất chúng thêm cặp môi hồng nhẵn.... Nàng vốn là thích người như vậy...

Bất quá!! Hắn ta sao lại ăn mặc quê mùa như vậy??

“Em à, khi nảy, cảm ơn em đã cứu anh. Anh là Dương Vĩnh Khoa, hiện tại anh không có nhiều tiền trả ơn em, nhưng nếu sau này em có cần thêm thì anh sẽ đưa em nữa.”

Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch chính là ngốc nghếch, hắn ta ngô nghê ngay thẳng đến chính hắn cũng không nhận ra.

Rút ra tờ tiền hai trăm ngàn đưa nàng. Mà nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, đã quê mùa còn kèm với cặp mắt kính to bự, quá chọc Lý Tử Thất cười đi.

“Ta không cần tiền của chàng.”

Lý Tử Thất nghĩ ngợi một lát rồi nói. Nàng đã từng thấy cách người hiện đại dùng một loại giấy làm vật trung gian để mua bán rồi, nàng tuy biết là biết vậy nhưng giá trị của nó ra sao nàng lại không hề biết đến, lấy tiền của hắn không phải là vô dụng sao??

Ánh sáng tinh ranh chợt loé, nàng hiện tại chẳng phải cần chỗ để dung thân sao??

Dương Vĩnh Khoa gãi gãi đầu cười. Hắn cũng là lần đầu tiên thấy có người còn dùng nhân xưng "ta-chàng" này. Cô ấy còn rất tốt, không nhận tiền của hắn, trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt mà....

“Vậy, vậy anh cảm ơn nhé! Anh còn có việc, anh đi đây...”

Nếu cô ấy đã không cần tiền của hắn thì hắn đành thôi vậy. Có ép buộc cũng không thể mà.



"Khoan đã!!" Lý Tử Thất vội vàng kéo tay hắn lại rồi ấp a ấp úng nói:"Ta..ta bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Phụ thân không cho ta về nhà nữa rồi..." Dừng đoạn nàng lại ngại ngùng đưa mắt trộm nhìn hắn nói:"Ngươi có thể, có thể cho ta ở nhờ được không??"

Thật quá mất mặt bổn công chúa mà. Đường đường Công chúa Hồ Tộc nay lại đi quỳ lạy van xin người trần mắt thịt cho ở nhờ. Quá mất tiền đồ mà.

"Hả??" Dương Vĩnh Khoa há hốc miệng hỏi. Cô gái kì lạ, chưa quen chưa biết đã muốn sống chung, muốn hắn rồi sao:"Em gái à, em nói cái gì cơ?" Hắn ngô nghê hỏi lại.

"Ngươi cho ta ở cùng ngươi được không? Dù sao ta cũng là ân nhân cứu ngươi 1 mạng, không lẽ ngươi để mặc ta sống chết không quan tâm sao?" Đôi mắt nàng long lanh tỏ vẻ tội nghiệp.

Nàng mặc dù đã bị hãm bớt sắc đẹp nhưng chung quy nàng vẫn rất đáng yêu trong bộ dạng này nên tất nhiên Dương Vĩnh Khoa sẽ không nỡ bỏ rơi nàng.

Hắn khù khờ ngây ngô nhưng hắn rất tốt bụng. Chỉ cần có người cần giúp là hắn sẽ giúp, chỉ là lần này hơi khó một chút, cô bé muốn ở chung nhà...

Thành giao Dương Vĩnh Khoa liền chở Lý Tử Thất về khu trọ bằng chiếc xe đạp cũ kĩ của hắn.

Phòng trọ của Dương Vĩnh Khoa khá nhỏ, bởi vì tính tình khù khờ nhưng tốt bụng nên chủ khu trọ chỉ lấy hắn 2 triệu đồng 1 tháng, bao điện nước. Trong phòng ngoài 2 cái bàn học nhỏ, 1 giường chiếu lớn và 2 kệ sách ra cũng chẳng còn gì quý giá.

Chăn đắp thì mỏng tanh, gối chỉ có 1 chiếc, quần áo đơn sơ 3-4 bộ cùng chiếc xe đạp cũ. Nếu có tên ăn cướp xấu số nào chui vào đây thì chắc hắn sẽ ân hận suốt đời mất.

Lý Tử Thất cảm thấy may mắn vì đây là phòng có gác. Căn gác cũng khá rộng cho nàng ở, bất quá, nó trống không:"Này, ngươi không mua thêm đồ gì cho căn phòng này của ngươi à?" Nàng vừa xem xét căn gác vừa lên tiếng hỏi.

"Anh chỉ ở 1 mình mà, cần nhiều thứ để làm gì chứ!!" Dương Vĩnh Khoa vẫn luôn một trạng thái ngây ngô đáp. Hắn quan trọng nhất là việc học thôi, ăn uống ngủ nghỉ tạm bợ cũng được mà.

"Nhưng bây giờ đã có thêm ta rồi." Lý Tử Thất bước xuống nói. Tên này khù khờ như vậy nàng thật lo cho hắn nha, lỡ bị lừa bán đi thì làm sao a: "Ngươi đưa ta đi mua ít vật dụng nha..." Nàng lúc nhỏ có léng xuống trần giang 1 lần. Không biết qua bao nhiêu năm như vậy có gì thay đổi hay không!!

Dương Vĩnh Khoa hơi ấp úng rồi gật đầu đồng ý.

Hắn đưa nàng vào chợ mua đệm, gối, chăn và 1 vài bộ đồ để nàng mặc. Rồi nàng kéo hắn vào luôn siêu thị điện máy. Thấy cái máy kia sao hay quá, nó phát ra hơi gió rất mát, thấy cả cái hộp nhốt luôn người trong đó, tí xíu nữa là nàng đập luôn cái tivi của người ta để "cứu người" như nàng nói... có cái gì giống cái hộp nhốt người khi nãy nhưng cái hộp này lại nhỏ hơn rất nhiều, và, nó nhốt nàng???

Bực bội vì xưa nay chưa ai dám nhốt nàng nàng liền cầm cái hộp đó toan đập nát:"Tử Thất em đừng đập.. chiếc điện thoại này mắc tiền lắm.. anh không trả nổi đâu.." Dương Vĩnh Khoa ngượng ngùng nói rồi kéo tay Lý Tử Thất ra khỏi siêu thị điện máy. Nàng cái gì cũng muốn đập...



"Hoa Hoa, sao cái hộp lớn lại nhốt người và cái hộp nhỏ lại muốn nhốt ta??" Lý Tử Thất vừa chỉ tay về phía Siêu Thị Điện Máy vừa ngây thơ hỏi.

"Anh là Vĩnh Khoa, không phải Hoa Hoa." Dương Vĩnh Khoa nhắc nhở. Nàng cứ quên hoài ý.

"Hoa Hoa.."

"Vĩnh Khoa!"

"Bổn công chúa thích Hoa Hoa..." Lý Tử Thất nhíu mày nói: "Hoa Hoa" dễ đọc hơn "Vĩnh Khoa" rất nhiều, thích Hoa Hoa có được hay không???”

"Được được, Tử Thất nói gì cũng đúng." Dương Vĩnh Khoa đuối lý. Hắn vẫn là nên chịu thua nàng đi.

"Hoa Hoa.. ta đói." Lý Tử Thất nhẹ giọng ỉ ôi. Nàng từ lúc xuống phàm tới giờ vẫn chưa ăn gì, đói rồi.

Dương Vĩnh Khoa nghe xong thì hơi mỉm cười:"Được, anh đưa em đi ăn cơm." Nói rồi hắn đạp xe thật nhanh đến quán cơm quen thuộc.

Bà chủ quán vừa nhìn thấy Vĩnh Khoa đã cười thật tươi chào đón:"Vĩnh Khoa đến rồi hả con?"

"Dạ. Hôm nay đắt hàng không cô."

"Không có Vĩnh Khoa nên ế lắm đây. Haha."

Dương Vĩnh Khoa nhanh chóng ngồi vào bàn Lý Tử Thất cũng theo đó mà đi theo đằng sau hắn: "Cô cho con phần cơm như cũ nhé." Dừng đoạn hắn lại quay sang Tử Thất hỏi:"Em ăn cơm gì?"

"Giống ngươi đi." Lý Tử Thất bâng quơ đáp.

Bà Lanh chủ tiệm cơm vừa bưng cơm ra đã nhìn rất kĩ Lý Tử Thất rồi mỉm cười hỏi:"Vĩnh Khoa đã có bạn gái rồi đấy, cô mừng quá nhé."

Dương Vĩnh Khoa còn chưa kịp nói câu phủ định đã bị Lý Tử Thất chặn ngang họng;"Ở đây chỉ có mình ngươi thôi à?" Nàng hỏi Bà Lanh chủ tiệm cơm nhưng bà lại chẳng biết nàng đang hỏi nên cũng chẳng trả lời cứ thế bước thẳng vào trong.