Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)



"Sai bét là gì?" - Cả trại nhao nhao.

Biết vừa lỡ lời, tôi đứng dậy, vô cùng trịch thượng:

"Người có học họ sẽ làm thơ cho cô gái đấy chú ý đến mình."

Tôi quay nhìn lại đối diện với mấy chụp cặp mắt mở to ngây thơ đầy mong chờ. Tôi chắp tay sau lưng, vừa đi vừa giả bộ học thức:

"Thu phong thanh,

Thu nguyệt minh.

Lạc diệp tụ hoàn tán,

Hàn nha thê phục kinh.

Tương tư, tương kiến tri hà nhật?

Thử thì, thử dạ nan vi tình."(1)

Tôi đọc xong cả đám vỗ tay rầm rầm nhưng chắc chắn là làm gì có ai hiểu đâu. Có đến bảy, tám phần binh lính cũng mù chữ như tôi. Một hai kẻ biết thì ra chiều vô cùng thưởng thức. Số còn lại vỗ tay xong quay sang hỏi:

"Nhưng thơ có nghĩa gì?"

Nhân tiện đây tôi lại đọc luôn bản dịch thơ, đằng nào cũng của Lý Bạch chứ có phải của tôi đâu mà phải ngập ngừng:

"Gió thu lành,

Trăng thu thanh.

Lá rơi tụ lại tán,

Quạ lạnh chợt rùng mình.

Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp,

Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình."(2)

Lại một tràng vỗ tay nữa, tôi nghiêm túc quay sang:

"Nhưng mà đọc thơ thế này người ta không hiểu. Mà người ta không hiểu thơ thì không hiểu lòng mình." - Một cuộc tranh cãi nảy lửa bắt đầu diễn ra. Tôi đứng yên nghe hết các ý kiến, cười thân thiện - "Để cho người ta biết dù anh là binh lính nhưng không phải kẻ thô lỗ là được. Nếu đi trên đường thấy hai cô gái xinh đẹp đang tát nước, đừng bỗ bã."

"Thế phải làm sao?" - Binh lính nhao nhao còn hơn họp chợ.

"Hỡi cô tát nước bên đàng,

Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi."(3)

Tôi vừa hết câu, cả trại gần như vỡ ra bởi tiếng reo hò. Xem ra kết quả lớp "bình dân học vụ" này của tôi cũng xem như là thành công lắm.

"Tiếp đi, tiếp đi! Anh nói hay quá."

Đang đà hăng máu lại được khen không ngừng, tôi khoái chí đọc luôn một câu ca dao nữa:

"Chăn kia nửa đắp nửa hờ,

Gối kia nửa đợi, nửa chờ duyên em."(3)

Một binh lính đang uống dở ly trà, chạy đến gần hối tôi:

"Trà nữa, làm một câu gì về trà đi."

Khó quá. Mấy câu trên toàn là tôi nhớ lại, lượm lặt chỗ ngày một chút chỗ kia một tẹo chứ có phải tự nghĩ ra đâu. Vậy là tôi nhăn mặt, nghĩ mãi mới rặn ra được một dòng:

"Thức khuya ta tỉnh bằng trà..."

Cả trại im phăng phắc chờ màn ứng khẩu của tôi. Khổ nỗi là tôi có phải nghĩ là ra ngay được đâu?

"Còn chưa về đi tụ tập gì nữa?"

Binh lính vừa nghe tiếng quát liền tái mét mặt mày, tôi đang ba hoa cũng không dám nói nữa. Lịch Vũ lầm lì đi đến. Thôi xong, không phải y đã về từ lâu rồi sao?

"Bẩm Đô chỉ huy sứ!"

"Mau dọn dẹp đi."

Lệnh của Lịch Vũ vừa ra ngay lập tức ai nấy đứng lên, dọn dẹp nhanh như cắt. Tôi không dám thở sợ bị Lịch Vũ mắng vì tội chơi bời lêu lổng, tối rồi còn chưa chịu về phủ. Lịch Vũ quay sang nhìn tôi, nói vỏn vẹn hai từ:

"Về thôi."

Tôi hơi run, lon ton chạy phía trước. Lịch Vũ sắp xếp binh lính xong thì lên ngựa, tôi đi bộ phía trước dắt ngựa cho y.

Đường từ doanh trại về trong thành tối đen như mực. Tôi một tay cầm hộp gỗ đựng thuốc một tay dắt ngựa. Đi đến giữa mô đất vắng tôi vấp hòn đá, ngã sóng soài còn giật dây cương làm cho ngựa của Lịch Vũ lồng lên. Tôi sợ chết khiếp. Lịch Vũ xem chừng đang không vui lắm, hình như tôi vừa gây ra đại hoạ rồi?

Lịch Vũ ghìm dây cương rồi nhảy xuống ngựa, đưa một tay ra. Tối quá tôi không nhìn rõ nên loay hoay tìm cách nhặt lại đồ nghề rồi tự đứng dậy. Toàn thân tôi chợt nhẹ bẫng, Lịch Vũ không nói không rằng bế tôi lên, đặt thẳng lên ngựa. Tim tôi như đánh lô tô trong lồng ngực. Trời đất thánh thần ơi, cuối cùng cũng có một ngày tôi được trai đẹp quan tâm chăm sóc. Nếu có chết thành ma cũng là con ma có tư cách lên mặt với đời.

Lịch Vũ ngồi sát vào phía sau, đặt tay tôi lên dây cương rồi nắm chặt cả hai. Tôi bị chạm vào vết bỏng theo phản xạ liền "a" lên một tiếng khe khẽ. Lịch Vũ cúi xuống, cằm gần như tựa hẳn lên vai tôi thì thầm:

"Ta xin lỗi."

Tôi ngồi im thin thít không dám nói câu nào. Lịch Vũ thúc ngựa phi nước đại. Tai tôi lùng bùng, chỉ thấy tiếng gió rít lên qua mỗi lần vó ngựa chạm đất. Tôi từng nghe câu "thà ngồi khóc trên BMW còn hơn cười trên xe đạp", đấy là chắc chắn họ chưa thử qua ngồi trên ngựa nhưng có vòm ngực rắn rỏi ấm nóng của một vị tướng lĩnh rồi!

"Sao nàng không nói gì?" - Lịch Vũ đi chậm lại, nhẹ giọng hỏi.

"Bẩm Đô Chỉ Huy Sứ, Đam không biết nói gì."

"Vừa nãy với thương binh kia ta thấy nàng mồm mép lắm mà."

Mồ hôi tôi đổ ròng ròng. Thôi rồi Đam ơi, trong mắt Lịch Vũ tôi chắc chắn là kẻ vô liêm sỉ đi "trêu hoa ghẹo nguyệt", còn dám doạ lột truồng cả một người đàn ông. Tôi sượng sùng cười lớn:

"Haa....a...a, chỉ là để thương binh nghe lời thôi ạ."

Ngồi im một lúc vẫn chưa thấy Lịch Vũ nói gì, tôi liền đánh trống lảng:

"Đô Chỉ Huy Sứ, người có đối lại được câu vừa nãy không?"

"Đó không phải câu đối." - Lịch Vũ nghiêm túc.

Tôi cười hê hê. Nói gì cũng được, làm ơn đừng im lặng. Cuộc đời này của tôi đã đủ những trường hợp khó xử rồi.

"Đam ngu dốt chưa nghĩ ra, người nghĩ giúp Đam một chút. Dù gì cũng không phải câu đối hay thơ phú, chỉ là câu bông đùa. Lần sau gặp họ có hỏi Đam cũng dễ trả lời."

Lịch Vũ thảnh thơi cho ngựa đi chậm lại, có vẻ đã chấp nhận "ngu ý" của tôi. Y cúi xuống, cằm tựa hẳn lên vai, hơi nóng phả lên đôi má tê rân rân vì lạnh. Tột nhột quá mà rụt cả đầu cả cổ lại. Lịch Vũ bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng:

"Thức khuya ta tỉnh bằng trà

Thích nàng ta trả bằng tình được không?" (4)

____

Chú thích:

(1) Bài thơ Thu Phong Từ - Lý Bạch.

(2) Bản dịch thơ: "Đường thi tuyển dịch", NXB Thuận Hóa, 1997.

(3) Ca dao Việt Nam.

(4) Phỏng theo câu thơ của fanpage "Đồ Chơi Chữ" và "Chữ Nghĩa Là Gì?"