Long Phượng Tình Trường

Chương 87: Bèo trôi khó dừng



Bổn tiên sống cả vạnnăm, vỏn vẹn chỉ tương giao với ba người, một là Quốc chủ hiện tại củaThanh Khâu, nghe Phương Trọng nói thì hiện giờ vẫn còn đang ở trong cung an nhàn nằm ngủ. Một là kẻ trước giờ mắc chứng hay quên, hiện nay đã có dấu hiệu bình thường là Nhạc Kha, người còn lại chính là Giao nhân thái tử Ly Quang.

Nhưng hiện giờ, hắn hoàn toàn mù mịt về ta và NhạcKha, ánh mắt xa lạ bỡ ngỡ, quả thật khiến cho trái tim đầy nhiệt huyếttrong ta bỗng chốc lạnh lẽo.

Giao nương ấy nước mắt rưng rưnggiải thích cho chúng ta: “Ngày đó Thiên giới diệt tộc, nghe nói Thái tửđiện hạ từ trên cao rơi xuống Đông Hải, đầu va phải đá ngầm, hôn mê bấttỉnh. Những người trong tộc đang ẩn nấp dưới nước liền cứu Thái tử điệnhạ đưa về thành San Hô. Thiên giới U Minh Thiết Kỵ càn quét vào thành,may mà Vương hậu đã dẫn những người còn lại trong tộc trốn vào một mậtđạo bên dưới thành San Hô nên mới bảo toàn được tính mệnh của phụ nữ vàtrẻ em trong tộc. Nhưng Thái tử điện hạ lại bị thương nặng, điều dưỡngsuốt mấy ngày nay mới khá lên được một chút.”

Mặc dù lòng ta đầybất mãn vì Ly Quang đã quên bổn tiên sạch sẽ, nhưng sau trận đại chiếnvẫn có thể thấy hắn bình an, âu cũng đã là một tin vui to lớn rồi, lẽnào còn có thể truy cứu đầu đuôi ngọn ngành. Lại kéo tay áo hắn quan sát từ đầu đến chân, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Phương Trọng,liệu có thể thử nói với phụ thân cho một y tiên trong cung đến đây xemvết thương của Ly Quang không, cũng không biết có nghiêm trọng khôngnữa?” Nói rồi đột ngột ngồi xuống một chiếc ghế đá bên trong viện, chỉcảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không di chuyển một bước nào nữa.

Chưa nói đến trận đại chiến ở Thiên hà, một đường bôn ba, ngựa không dừngvó, nội chuyện mỹ tửu trong thành Tu La trước đến giờ vẫn nổi danh ngấmrất chậm, dây dưa một hồi, bổn tiên cuối cùng đã có chút không chịu nổi.

Phương Trọng lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ rất tinh xảo, đổ từ trongđó ra một viên thuốc màu mật ong: “Vương Thượng sớm đã biết công chúakhi quay về nhất định sẽ có mong muốn này nên sớm đã cho y tiên trongcung đến khám chẩn cho Ly Quang công tử. Mới vừa rồi người còn ngàn cănvạn dặn, muốn khi công chúa ngấm rượu thì uống viên thuốc giải rượu này, nếu không trong hai ngày này sợ là đau đầu vô cùng.”

Ta nhận lấy viên thuốc, chỉ cảm thấy hương thơm nức mũi, lại níu tay áo Ly Quanglắc lắc: “Ly Quang, ta váng đầu lắm, liệu có thể cho ta ở trên giườngngươi nằm nghỉ một chút?”

Đôi mắt màu lam của người ấy trầm lặngdịu dàng, mặc dù gương mặt bị hủy nhưng ý cười trong mắt vẫn như xưa,suýt chút nữa khiến ta cho rằng hắn vẫn chưa từng quên mất quá khứ: “Nếu công chúa điện hạ không chê, xin mời theo Ly Quang.”

Nhạc Khakéo dài giọng hô: “Ly Quang- -“ Sau lưng đã có một cánh tay đưa tới, tatựa vào cánh tay ấy đứng dậy, yếu ớt dựa vào, thế nhưng lại cảm nhậnđược một mùi hương khác với mùi hoa thạch quỳnh luôn nhàn nhạt trênngười Nhạc Kha, đấy là một mùi hương tựa như hoa cỏ trong rừng, thoángngẩng đầu, chiếc cằm cương nghị của Hùng Lực đã ở ngay trước mắt, khiếnta sợ đến nhảy dựng, dưới chân chợt mềm nhũn, suýt thì vấp ngã.

Ta tưởng mới vừa rồi nhất định là Nhạc Kha, không ngờ lại chính là HùngLực. Nhưng nam tử hiện giờ đang ôm ta da thịt cũng cứng ngắc, hắn đạikhái cũng không cho rằng ta sẽ bị hắn dọa đến nhũn chân, trên mặt rõràng hiện lên nét lúng túng, tiến cũng không được mà lùi cũng khôngxong.

Bổn tiên trước đến giờ phóng khoáng rộng lượng, mấy chuyệnnhỏ nhặt cũng chẳng truy cứu chấp nhặt làm gì, Hùng Lực lại chính là một nam nhân tốt trong tộc Tu La, lý nào lại vì một chuyện cỏn con mà khiến hắn bối rối? Nghĩ thông chuyện này, ta đã thả lỏng người, dựa nửa thânmình vào cánh tay hắn: “Làm phiền rồi!”. Bước lên một bước, cùng hắn đitheo hướng Ly Quang.

Ly Quang ở phía trước bước được chừng nămsáu bước chợt lảo đảo, cước bộ dừng lại, quả thật khiến bổn tiên bỗngchốc buồn cười: “Ly Quang, lẽ nào ngươi cũng uống nhiều rượu rồi? Thếnhưng ngay cả đi đường cũng suýt vấp ngã.”

“Công chúa nói đùarồi!” Ngữ điệu ấy mặc dù vẫn nhẹ nhàng ấm áp như xưa, nhưng ngẫm kỹ cóthể cảm nhận được có vài phần tang thương.

Bổn tiên đương lúcchuếnh choáng, nào có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy. Nhưng trêu chọc hắnmột chút để rồi nhận được câu hồi đáp nghiêm túc như vậy, quả thật cóchút ngượng ngùng, quay đầu tìm Nhạc Kha, xuyên qua khuỷu tay Hùng Lực,lại thấy hắn vẫn đứng trước nơi ghế đá bàn đá ta vừa ngồi, đang xấu hổthu tay về, sắc mặt tái mét.

Con rồng ngốc này tính tình cũng nhỏ nhen quá rồi. Trước đây hắn hay quên, Ly Quang cũng chưa từng đối vớihắn có ý oán giận gì, hiện giờ Ly Quang chẳng qua là quên một chút, hắnđã bày ra gương mặt thối hoắc như vậy, quả thật không mấy đẹp đẽ.

Ta tức giận bất bình, uất ức giùm Ly Quang. Thời gian ước chừng bất quánửa chung trà, xuyên qua đình viện hành lang, cuối cùng đến một nơi cựckỳ yên tĩnh vắng vẻ, trong viện chỉ có hoa cỏ, dưới bóng cây đặt mộtchiếc ghế tựa, trông có vẻ cực kỳ thoải mái, bổn tiên suýt nữa liền quay người nằm trên chiếc ghế tựa đó.

May mà Hùng Lực nửa dìu nửa ôm, cuối cùng đỡ bổn tiên vào trong phòng Ly Quang. Nhưng thấy trong phòngyên ắng lạnh lẽo, hoàn toàn không có đồ vật cá nhân nào, như thể người ở trong căn phòng này, xoay người liền có thể rời đi, cũng không cần phải thu dọn hành trang gì.

Cũng không biết là vì rượu say chuếnhchoáng hay vì nguyên do nào khác, ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót, thiếu chút nữa thì lệ nóng hoen mi. Giao nhân Đông Hải qua bao thế hệ đềusống trong thành San Hô, Giao tộc trước giờ cũng giàu có, Ly Quang ngàythường lại khí độ phi phàm, phong thái nổi bật, mặc dù không cao quý như Thiên giới Thái tử nhưng ở Đông Hải cũng tôn quý vinh sủng, ngay cảBích Dao con gái nhỏ của Đông Hải Long Vương cũng đối với hắn ý nặngtình thâm, khó mà quên được. Hiện giờ lại lưu lạc đến tình cảnh này,Vương thành bị tàn phá, hoảng hốt chạy trốn, ngay đến dung mạo cũng bịhủy hoại.

Nhưng trải qua chuyện này, hắn dường như vẫn là mộtcông tử tao nhã ôn hòa như xưa, ngay đến gian mày cũng chưa từng có mộttia tức giận, dịu dàng nói: “Nếu công chúa không chê, xin hãy ở đây nghỉ ngơi? Ta cáo lui trước.” Trong lúc ngẩn ngơ, tựa hồ như lần đầu gặp gỡ, hắn đứng ở đầu bên kia dãy san hô, tiếng nói trong như ngọc, diện mạotuấn tú, nụ cười như gió xuân, khiến người quên đi những dung tục tầmthường, là một gương mặt tươi cười đầy nét tự do và rộng lượng.

Ta vừa gục xuống trên giường hắn, người trong phòng đã lục tục lui ra,trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ như thể có người ở bên tai ta khe khẽthở dài, trên mặt có ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve. Rượu vào nóngnực, cảm giác mát lạnh dễ chịu đó khiến ta ngâm nhẹ, trong cơn mộng mịcũng sát lại gần nơi mang đến cảm giác thoải mái đó…

Lúc tỉnhrượu, mặt trời đã ngả về tây, phụ thân phái cung thị đến cửa bẩm báo,đêm nay trong cung mở yến tiệc chúc mừng, là chủ soái không thể khôngtham gia. Ta vội vàng đến cáo từ Ly Quang, cũng nói hắn đến Tu La cung,thấy nét mặt hắn hiện lên vẻ ngượng ngùng thì bỗng chợt nhớ, có thể hắnđối với dung mạo của bản thân mình có chút cố kỵ nên cũng không miễncưỡng nữa, lúc gần lên xe, còn níu tay hắn tạm biệt: “Ngươi ở đây dưỡngthương cho tốt, qua hai ngày nữa ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian đếngặp ngươi.”

Trên mặt hắn hoàn toàn là vẻ hững hờ, mang theo ýcười khách khí xa lạ: “Công chúa công vụ bộn bề, nếu có việc, không cầnphải bận tâm đến Ly Quang. Ly Quang ở đây làm phiền, trong lòng vốn đãkhông yên, há còn có thể để công chúa phải nhọc lòng thêm nữa.”

Lúc đi một bầu nhiệt huyết, lúc về lòng đầy đau thương. Bổn tiên với LyQuang trước giờ tự do thoải mái không câu nệ đã quen, cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ hắn khách khí xa lạ thế này, nhất thời trầm mặc quay trởlại trong xe, mặc cho cung thị đánh xe rời đi.

Nơi cửa cung, thịvệ thấy xa liễn của công chúa, lập tức quỳ xuống hô vang: “Thuộc hạ chúc mừng công chúa khải hoàn trở về!” Ta đã biết chuyện này nằm trong sựsắp xếp của phụ thân, thêm nữa trận đại chiến cũng chưa thật sự phânthắng bại, tiếng chúc mừng này nghe tới tai ít nhiều có chút khó chịu,cũng chỉ tùy ý phất phất tay.

Trong điện Bích Hoàng, trước mặtphụ thân bày một chiếc váy lụa đỏ rực, cùng với trân châu sáng bóng được đựng trong hộp, trâm cài bằng vàng xếp ngay ngắn trên đầu giường. Tavừa vào cửa liền có một thân hình mềm mại lao vào trong ngực, ở trongngực ta cọ cọ, rên lên ư ử cực kỳ ủy khuất. Ta nhẹ nhàng sờ sờ trên cáiđầu nhỏ của nó một lúc, ngạc nhiên nói: “Cửu Ly, đệ không phải đã sớmbiến thành hình người, sao bây giờ vẫn còn là dáng vẻ của một tiểu thúvậy?”

Cửu Ly ủy khuất rên lên, bị phụ thân lườm một cái, ở trongngực ta run rẩy, cuối cùng thành thành thật thật nằm rạp xuống. Phụ thân hết sức vui vẻ ngoắc tay: “Loan nhi mau qua đây, phụ thân bảo người may lễ phục cho con, qua xem thử có chỗ nào không vừa ý không?”

Taôm Cửu Ly bước qua, thò đầu nhìn những thứ trên chiếc giường lớn của phụ thân, nhưng thấy hoa phục kim tuyến đỏ rực như lửa, quả thực chói mắt.Bổn tiên nhìn thấy màu sắc chói lọi như vậy, không nhịn được cười nói:“Phụ thân đây là thay nữ nhi may giá y sao? Sao lại rực rỡ như vậy?”

Phụ thân trừng mắt nhìn Cửu Ly một cái: “Còn không ngoan ngoãn ngồi lênghế?” Lại chỉ vào bộ hoa phục màu đỏ nói: “Lông vũ Loan nhi màu sắc đơnnhạt, trước đến giờ vẫn là thanh y tố sam. Nhưng tộc Tu La ta coi trọngmàu sắc rực rỡ, màu đỏ tôn quý, tính cách nữ nhi tộc Tu La trước nay lại như liệt hỏa, đều thích mặc váy màu đỏ. Huống chi là công chúa khảihoàn trở về, đương nhiên phải mặc lễ phục màu đỏ rồi.”

Người cònchưa dứt lời, Cửu Ly đã từ trong ngực ta ngoan ngoãn bò ra, nhảy lênchiếc ghế trong điện, ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ dùng đôi mắt như hồngbảo thạch đáng thương nhìn ta.

Ta không nhịn được bật cười, nàogiờ có khi nào thấy qua dáng vẻ ủy khuất thế này của nó đâu? Ngay lúcsống nhờ ở đậu trong phủ Nguyệt Lão, nó cũng dám chiếm tiện nghi, khôngít lần đem tơ hồng của Nguyệt Lão lôi ra làm rối thành một nùi, hạiNguyệt Lão phải tốn không ít công sức. Ta cầm viên trân châu nhẵn bóngtrong chiếc hộp trên bàn lên ngắm nghía, thờ ơ hỏi: “Cửu Ly sao vậy hả?Sao lại nghe lời phụ thân như vậy?”

Phụ thân nghiêm mặt nói: “Loan nhi lẽ nào không biết, con thú nhỏ này chính là con đực?”

Ta đặt chiếc hộp trong tay xuống, cười nói: “Con thú nhỏ này Loan nhi nuôi cũng đã mấy trăm năm, không phải một ngày một giờ, đương nhiên biết nóchính là con đực.”

Trong mắt phụ thân là nét đau thương nặng nề:“Chuyện này đều trách người làm cha là ta! Nếu không phải mẫu thân conmất sớm, sao có thể cho phép Loan nhi làm xằng như vậy? Tiên giới mặc dù không câu nệ lễ pháp, nhưng nam nữ đại phòng1 vẫn phải giữ.”

1 Nam nữ phải biết giữ khoảng cách

Bổn tiên hôm nay thật sự là không cách nào tưởng tượng nổi, thế nhưng từmiệng một người mà hai câu đạo lý cũng không thể nói nghe được từ “Namnữ đại phòng”, không khỏi cẩn thận tỉ mỉ quan sát nét mặt người.

Phụ thân bị ánh mắt dò xét của ta nhìn chăm chú, nhất thời tay chân lúngtúng như thể không biết phải để chỗ nào, ánh mắt lấp lóe, đột ngột chỉvào Cửu Ly đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế quát: “Quốc chủ mặc dù làgiống đực, nhưng nếu muốn ở trong cung bầu bạn với Loan nhi, từ nay vềsau phải tuân thủ điều kiện này, một là không được nằm trong ngực Loannhi, hai là không được ngủ trên giường của Loan nhi, cũng không được ỷmình là một con thú nhỏ, đối với Loan nhi tùy ý động tay động chân.”

Tính tình Cửu Ly chính là ăn mềm không ăn cứng, ta vốn cho rằng, sau khi phụ thân đưa ra mấy điều kiện này, nó hoặc là sẽ quay về Thanh Khâu, hoặclà giả câm giả điếc, chuyện ta ta làm. Nào ngờ phụ thân còn chưa dứtlời, nó đã vội vàng không ngừng gật đầu, trong mắt toàn bộ là vẻ nịnhnọt lấy lòng.

Phụ thân ho hai tiếng: “Từ nay về sau chuyện này cứ định như vậy đi. Sau này Nhạc Kha và Hùng Lực cũng không thể tùy ý vàođiện. Có việc có thể đến Thất Diệp Đường bẩm báo.”

Ta ngây ngốcnhìn phụ thân, không rõ người cha từ trước đến nay thông tình đạt lý,coi lễ giáo như cỏ rác sao lại đột nhiên chú trọng ba cái tiểu tiết nhưvậy.

Phụ thân nở nụ cười hiền hòa: “Loan nhi với phụ thân gặp lại cũng chỉ mới được vài ngày, phụ thân đương nhiên không thể nào lạinhanh chóng đem Loan nhi gả ra ngoài. Chuyện chọn phò mã ấy hả, tốt nhất cứ từ từ mà chọn, chọn một hai vạn năm cũng không có gì đáng ngạcnhiên.”

Ta chợt nhớ ra, Phương Trọng từng nói, trước đây Nhạc Kha quấn lấy mẫu thân, không ít lần chọc giận phụ thân, liền hiểu ra chuyện này không những nhằm vào Cửu Ly mà còn nhằm vào Nhạc Kha a? Trong lòngâm thầm bật cười, nhưng chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Loan nhi nhất định sẽkhông sớm lấy chồng, đương nhiên sẽ ở trong Tư Hoàng điện bầu bạn vớiphụ thân thật nhiều.”

Phụ thân lúc này mới tràn đầy mãn nguyện, gọi Phương Trọng vào hầu ta thay xiêm y.

Minh châu cài tóc, hoa phục rực rỡ, trang điểm nhẹ nhàng. Nữ tử trong gươngđôi mắt như nước, gò má ửng hồng sáng bóng, theo như bổn tiên thấy, cóvài phần xa lạ. Phương Trọng ở bên cạnh vừa cười vừa lau nước mắt nói:“Công chúa trang điểm thế này, quả thật giống Vương phi đến sáu bảyphần. Nếu Vương nhìn thấy, sợ là trong lòng sẽ vừa đau xót vừa vui mừng. Từ khi công chúa lên Thiên giới chinh chiến, Vương liền ngồi buồn bãtrong điện, mắt cũng chưa từng khép lại, lo lắng không thôi, phá vỡ luật lệ trong tộc, Tân Vương khảo thí, phụ mẫu nhất định không thể ở bêncạnh giúp đỡ, nhưng cũng không ngăn cản được Vương.”

Trong lòngta xúc động, lúc đó chỉ cảm thấy kỳ lạ, phụ thân đồng ý cho ta xuấtchinh báo thù cho Ly Quang cũng được đi, căn cứ vào thái độ thương chiều người đối với ta, thế nhưng lại chưa từng tự mình bảo hộ, đích thực rất lạ. Chỉ là lúc đó lòng đầy bi phẫn, cũng chưa từng cẩn thận suy ngẫm.

Phương Trọng lau khô nước mắt trên mặt, lại oán trách nói: “Công chúa cũngthật là! Vương ở trên thành dài cổ mong ngóng, chỉ trông công chúa sớmngày trở về, nhưng công chúa một khắc cũng không chịu ở bên cạnh Vươngnhiều một chút, mới về liền chạy đi thăm Thái tử Giao tộc, còn ở chỗ ynghỉ lại nữa. Chuyện này cũng tốt, Nhạc Tiểu tử trước đây quấn lấy Vương phi, Vương thù mới hận cũ, sợ là sẽ không chịu cho đám tiểu tử cầu thân này gần gũi với công chúa rồi. Ngay đến Thanh Khâu Quốc chủ cũng khôngthể may mắn thoát khỏi, bị thi pháp, biến về nguyên thân, nói cũng không thể nói, chỉ có đôi xích đồng lưu chuyển, nhìn thấy cực kỳ đángthương.”

Ta nhớ tới dáng vẻ ủy khuất của Cửu Ly, trong lòng hoảng hốt. Thì ra phụ thân thấy ta không về nhà mà lại chạy tới chỗ Ly Quang, trong lòng buồn bực, lại bị Cửu Ly gợi lên chuyện cũ, sợ là lại nhớ tới chuyện năm đó Nhạc Kha quấn lấy mẫu thân, đem oán khí này phát tán lênngười Cửu Ly, cho nên mới có lệnh cấm kỳ lạ này.

Ta đập bàn cườihơ hớ: “Phụ thân cũng đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tính toán với đámtiểu bối như vậy, cũng không sợ bị chê cười!”

Phương Trọng vừacầm chiếc lược bằng sừng tê giác chải tóc cho ta, vừa càm rà càm ràm:“Có chỗ nào đáng cười chứ? Công chúa tuổi trẻ, chưa từng thấy Vươngthượng và Vương phi năm đó tình nồng ý mật thế nào. Như vậy mới xua được không ít nữ tử. Nếu không phải năm đó Vương phi thương yêu Nhạc tiểutử, Vương thượng sớm đã đem Nhạc tiểu tử vứt ra khỏi núi Tu Di rồi.Chính vì chuyện này, Nhạc tiểu tử còn bị ném vào trong Thiết kỵ bộ bangày hai đêm, đánh nhau với đám hán tử trong quân.”

Chả trách lúc Nhạc Kha mới vào thành, hộ quân giữ thành đã thân thiết với hắn nhưvậy, trận tỷ thí sau đó ở thao trường Tu La, đánh nhau hăng hái, sauchuyện đó cũng không thấy người nào có vẻ bực dọc, ngược lại giống nhưhài lòng mãn nguyện, ai nấy đều vui mừng hớn hở.

Phương Trọnggiúp ta chải tóc ra sau đầu, đang tỉ mỉ xem xét coi còn chỗ nào khôngthỏa đáng thì đã nghe thấy cửa điện có tiếng gõ nhẹ: “Công chúa, yếntiệc còn một canh giờ nữa sẽ bắt đầu, Tu La Vương sợ công chúa điện hạđói bụng, sai nô tỳ bưng một ít điểm tâm đến.”

Trong thành Tu La, ai cũng xem phụ thân như thần, mở miệng khép miệng đều là Vương thượng, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện cách xưng hô như vậy, kỳ thật khiến tangạc nhiên không thôi: “Ở ngoài cửa lẽ nào không phải là người tộc Tu La ta? Xưng hô phụ thân sao lại lạ như vậy?”

Phương Trọng hé miệngnở nụ cười, hướng ra ngoài nói: “Vào đi.” Lại kéo ta đứng dậy: “Côngchúa nhìn thử không phải sẽ biết sao?”

Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhẹ, ta chậm rãi xoay người, chỉ nghe thấy một tiếngxoảng, giọng nói kích động vọng đến bên tai: “Công chúa…” Một bóng dángđơn bạc xông đến, nắm lấy tay ta, chặt đến nỗi khớp xương ta đau nhức.

Ta chăm chú nhìn, thì ra là Hồng Oanh, thị nữ thiếp thân trước đây của mẫu thân, lúc này hai mắt đẫm lệ, đau thương vô cùng, nắm chặt tay ta không ngừng run rẩy, một câu cũng không nói được.

Phương Trọng liềnvội vàng bước lên muốn kéo nàng ra: “Hồng Oanh, Hồng Oanh, cô thử nhìnkỹ xem đây là ai? Bệnh mấy ngày, bệnh đến hồ đồ luôn rồi. Đây không phải Vương phi, cô nhận sai rồi!”

Hồng Oanh giống như bị lời này củanàng thức tỉnh, hoảng hốt cẩn thận nhìn kỹ, cuối cùng “Oa” một tiếng nấc lên: “Nô tỳ mấy ngày nay đêm đêm mơ gặp công chúa, ngay đến ban ngàynằm mơ cũng có thể nhìn thấy công chúa…”Ngữ điệu chuyển thấp, cực kỳ mất mát thấp giọng khóc: “Công chúa sao lại không dẫn Hồng Oanh đi?”

Trong lòng ta cũng trở nên ảm đạm, công chúa trong mắt nàng đương nhiên làmẫu thân, không phải ta. Nói ra thì, ta bất quá ở trong Côn Lôn kính may mắn gặp được mẫu thân một lần, đây cũng coi là ân huệ lớn lao rồi.

Phương Trọng dắt tay nàng, cũng nước mắt vòng quanh, vừa cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng vừa an ủi: “Vương phi người đã mất, sao có thể nói quay về liền quay về? Mấy lời này ở trong Tư Hoàng điện không được nói nữa, nếu để Vương thượng nghe được, không biết trong lòng sẽ đau khổ thế nào?Vương phi đêm đêm đều xuất hiện trong giấc mộng của cô, có lẽ là để côthay người chăm sóc tiểu công chúa.”

Hồng Oanh ngừng khóc, ngẩngđầu tỉ mỉ nhìn, lại liên tục gật đầu: “Phương nữ quan nói đúng, côngchúa nhất định là có di nguyện này. Trước đây người cũng khen ta cực kỳbiết cách chăm sóc người khác, nhất định là muốn đem tiểu công chúa phóthác cho ta.” Nói rồi chạy về phía ta: “Từ nay về sau, Hồng Oanh thềchết bảo hộ, nhất định không quên phó thác của công chúa!”

Tathấy nàng tinh thần hoảng loạn, nhưng lại run rẩy quỳ xuống, từ đầu đếncuối nét mặt tiều tụy hốc hác, không nhịn được liền vội vàng dìu nàngđứng dậy: “Hồng Oanh , mau mau, không cần phải như vậy! Trước đây nghenói mẫu thân đối xử với cô rất tốt, lúc ta còn ở núi Đan Huyệt cũng được cô âm thầm che chở, trong lòng rất cảm kích. Ta thấy cô bệnh thân thểcòn chưa lành, chi bằng trước quay về nghỉ ngơi, sớm dưỡng thân thể chokhỏe, nếu cô muốn thì hãy ở cạnh ta, những lúc rỗi rãi bầu bạn tròchuyện với ta, trải qua những ngày tháng thật tốt.”

Nàng thấp giọng vâng một tiếng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, vành mắt đỏ ửng cáo lui.

Trong thành Tu La trước giờ vẫn luôn ồn ào huyên náo, nam tử Tu La uống rượusuốt đêm, hàng đêm tỷ thí tu vi. Hôm nay lại có chút khác với ngàythường, trong cung trước nay vẫn luôn vắng vẻ yên tĩnh, minh châu lấplánh, chúng thần tử ai nấy đều dẫn theo con trai, con gái nhà mình đến,ngay cả Hùng Lực cũng nối gót phụ thân, cùng với muội muội nhỏ tuổi củahắn tuân theo quy củ.

Trong Phi Loan Điện, minh châu chiếu rọi,phụ thân nắm tay ta từng bước từng bước tiến lên ngọc tọa, hướng bêndưới điện nhìn xuống, biểu tình trên mặt chư thần không giống nhau, mọingười trong điện bái phỏng xong liền nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Có nữtử mỹ mạo kiều diễm tiến lên dâng một điệu múa, sóng mắt lúng liếng lưuchuyển trên người phụ thân, váy dài trên người lay động, như hoa thủytiên một mình hé nở, hương thơm thoang thoảng gần xa.

Phụ thânlại nâng nửa ly rượu đưa qua: “Hôm nay yến ẩm, sao lại có thể không uống chứ?” Lúc ở Điểm Tướng Đài ta đã uống không ít, nếu không phải ở chỗ Ly Quang nghỉ ngơi được một lúc, e rằng hiện giờ vẫn còn say, lý nào còndám uống rượu nữa? Vội vã lắc lắc đầu, nhìn xuống dưới đài, nhưng lạithấy Nhạc Kha và Hùng Lực đang ghé tai thì thầm, cũng không biết nóichuyện gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc trộm ta một cái.

Bổntiên còn nhớ lúc ở chỗ Ly Quang, Nhạc Kha mặt mày đen lại, bây giờ lạithấy da thịt trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt mang chút ý cười, vô duyên vôcớ có chút cảm giác không tốt.

Một điệu vũ kết thúc, vũ nương đóánh mắt chăm chú nhìn phụ thân, thấy người cũng không ý định giữ mìnhlại mới nhanh chóng xuống đài, ta thấy nàng ngồi vào vị trí còn trốngthứ tư hàng bên trái đã được bố trí sẵn, bên cạnh là một nam tử Tu Latuổi trung niên, chính là Thôi Phục thúc thúc mà phụ thân trước giờ vẫnluôn coi trọng, nghiêng người nhẹ giọng an ủi vũ nương đó, ta mới nhưvừa chợt tỉnh mộng, biết được nàng ấy không phải là vũ nương mà chính là con gái của một vị trọng thần Tu La. Chỉ là nàng trang điểm lòe loẹtnhư vậy, lại còn dán mắt vào phụ thân, lẽ nào muốn làm mẹ kế của ta?

Bổn tiên cho rằng, nữ nhân này tâm cơ trùng trùng, nghĩ ra phương pháp nhưvậy, đích thực không tốt cho lắm. Vì vậy trong lòng liền có chút thànhkiến với nàng, lại quan sát nàng ta nhiều một chút, bất quá thấy nàngánh mắt quyến rũ, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, ngực to mông nở, theo cách nói của phàm gian, đích thực là một người sinh nở tốt.

Chỉ làtheo như phụ thân nói, hơn một vạn năm về trước, sau khi mẫu thân sinhhạ một quả trứng, người thấy mẫu thân hết mực lo lắng, muốn ấp quả trứng này, cơ hồ năm trăm năm cũng không có chút suy suyển, người mặc dù cólòng nhưng thân thể cao lớn vạm vỡ, lại là người tộc Tu La, không nhưchim trống trong Điểu tộc, trước nay chưa từng ấp trứng qua, sợ là ấprồi sẽ làm quả trứng vỡ vụn. Đợi đến ngày ta phá vỏ mà ra, người mặc dùvui mừng khôn thôi, nhưng cũng thương tiếc mẫu thân vất vả, âm thầm thềrằng sau này quyết không để mẫu thân sinh nữa.

Trong lòng bổntiên có chút tiếc nuối thay cho nữ tử trẻ tuổi kia, nhìn trúng ai khôngtrúng, khăng khăng nhìn trúng một nam tử hiếm hoi như phụ thân. Cẩn thận ngẫm nghĩ như vậy, ánh mắt liền không ngừng được càn rỡ đảo trên ngườinàng, khiến cho nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng và Thôi Phục thúc thúccảnh giác, cũng hướng về phía ta nhìn lâu hơn một chút. Phụ thân mỉmcười ở bên tai ta khẽ nói: “Thiếu niên bên cạnh Thôi Phục là trưởng tửcủa y, chính là thống lĩnh cánh tả quân thiết kỵ, năng lực không thuakém Hùng Lực, lần này Loan nhi xuất chinh, hắn cũng đi theo bên cạnh.”

Ta tập trung cẩn thận nhớ lại, hoàn toàn không có ấn tượng, liền lắc lắc đầu ngượng ngùng.

Phụ thân nốc cạn vò rượu ngon: “Loan nhi cứ từ từ mà chọn, tốt nhất là chọn đến hoa mắt…” Trong lòng ta âm thầm vui vẻ, bộ dạng của phụ thân thếnày, quả thật giống như đang ghen, mới gặp lại ta không được bao lâu,Phương Trọng nói phụ thân nhìn mấy nam tử trẻ tuổi thì trong lòng bựcdọc. Hùng Lực từ trước đến giờ đối với người luôn cung kính, nên cũngcòn chừa cho hắn chút mặt mũi.

Ta vừa cảm thán phụ thân nhiều năm cô độc một mình, bỗng nhiên có được đứa con gái, đương nhiên là thươngyêu có thừa, không muốn gả đi, một mặt lại len lén liếc nhìn Nhạc Kha,không biết vì sao, thế nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ khi người gặp họa. ——– Nghĩ tới năm đó hắn quấn lấy mẫu thân, lúc chọc phụ thân nổigiận phừng phừng, có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?

Thằng nhãi này trước giờ da dày gan lớn, phớt lờ lệnh cấm của phụ thân, bất quáđược một lúc, đợi đến khi qua một điệu vũ nữa, hắn liền dẫn Hùng Lực vàđám nam tử trẻ tuổi, ai nấy đều cầm ly rượu đến kính rượu, phụ thân rộng rãi, ngửa cổ uống cạn, duy chỉ khổ cho bổn tiên, từng chung từng chungnuốt xuống, đích thực là uống đến trời xoay đất chuyển. Kỳ quái là tênnhãi Nhạc Kha này mặc dù dẫn một đám người đến kính rượu, bản thân hắnlại né tránh, chỉ đến người cuối cùng mới chậm rãi tiến lên, trước kínhphụ thân một chung, phụ thân uống cạn, liền đến bên cạnh bàn ta, cườiđến hết sức xấu xa: “Công chúa điện hạ say rồi sao? Tại hạ kính côngchúa một chung, mừng công chúa điện hạ khải hoàn trở về.”

Phụthân trước đó đã ngàn căn vạn dặn, yến tiệc hôm nay bất luận là trôi qua như thế nào, tộc Tu La trước giờ chỉ thừa nhận kẻ mạnh, nếu ta uống đến ngã gục, e là sẽ khiến người khác coi thường. Bổn tiên hết từ chối lạitừ chối, lúc này mới thẳng lưng, tiếp nhận chung rượu hắn mời, đè néncảm giác buồn nôn đang cuộn trào, ngẩng đầu nuốt xuống.

Bên taichỉ nghe được tiếng cười trầm thấp: “Công chúa điện hạ uống say rồi, vẫn xin lần tới hãy nhớ, ngàn vạn lần cũng đừng có ôm nhầm người. Ôm nhầmngười cũng không có gì, nếu như lại ôm nhầm người tiến vào động phòng,tại hạ trước giờ không mặt không mũi, không dám bảo đảm sẽ làm nênchuyện mất thể diện thế nào đâu!”

Ta gắng gượng mở đôi mắt ngàngà say lên nhìn, phụ thân đang bị các đại thần tiến đến mời rượu, ngẩng đầu hăng hái uống. Tộc Tu La không phân rõ tôn ti, hoàn toàn là kính ýtừ tâm, yến ẩm trong điện thế nhưng lại náo nhiệt như nơi phố thị, phíatrước bảo tọa đứng đầy các thần tử đến kính rượu. Nam tử trước mặt ýcười dạt dào, nhưng trong mắt rõ ràng là chứa băng tuyết lạnh giá, khiến người phát run.

–A, bổn tiên trong lúc nửa tỉnh nửa say cuối cùng đã nhớ ra, buổi chiều ở chỗ Ly Quang, đích thực là bị Hùng Lực ôm một lúc.

Hiểu ra thằng nhãi này mặt đen lại, thật ra không phải do Ly Quang đã quên, mà là khó chịu vì bổn tiên?