Long Ngạo Thương Khung

Chương 92: Vào cung điện



"Bên nhân loại đã đi ra rồi, bên hải thú các ngươi sao còn chưa ra?"

Diệt đồng tử bỗng nhiên nhìn xuống dưới biển mà nói.

"Hai vị đồng tử bớt giận haha..."

Dưới biển cũng truyền ra tiếng nói rồi nổi lên mấy người, ởphía sau mấy người đó là mấy ngàn thanh niên, cô gái trẻ tuổi, những "ngưới" này hình dáng cũng không khác gì nhân loại nhưng quanh thân thể yêu khí um tùm, một vài chỗ có vảy hoặc làsừng trên đầu nhưng hơi thở không kém hai lão già kia, mà cáchải thù khác thì cung kính lui ra sau mấy người này.

"Ha ha nếu mà mọi người đã đến đây rồi thì chuẩn bị đi vào đi thôi. Trước hết ta phải nhắc nhở mấy vị vài điều, đó là vào trong đó nguy hiểm tầng tầng chứ không phải chuyện dễ dàng,muốn đi lên tầng tiếp theo thì tự tìm đường lên nhưng cũng cóchỗ là giả dối, thu hoạch được gì thì phải trông chờ vàochính sức lực của các nguơi. Mà điều quan trọng nhất, ai dướimột trăm tuổi mới được vào, nếu ai không nghe lời của hai chúng ta thì không thể trách chúng ta được."

Lời nói của Sinh đồng tử làm một phần đông tu sĩ và hải thúsắc mặt buồn bã mà tách ra sau, nhìn mọi người trẻ hơn mìnhbằng ánh mắt ghen tỵ, hâm mộ... đủ loại ánh mắt.

"Ah còn việc này nữa, cung điện chỉ tồn tại trong một năm, đến ngày thì phải đi ra nếu không thì sẽ chết, mà chết như thếnào thì hai chúng ta không biết nhưng nhiều lần trước có nhiềungười không ra được và bị chết một cách ly kì. Còn một điềunữa là những ai đi vào trong đó ít nhất ba tháng mới ra được."

Sinh đồng tử tiếp tục nhắc nhở và dùng tinh thần lực khổnglồ mà quét qua đám người trẻ tuổi chuẩn bị vào để kiếm trathêm một lần nữa, Du Vân bị cỗ tinh thần lực này quét qua làmlạnh cả sống lưng, giống như bị xem thấy cơ thể, xương cốt máuthịt, suýt chút nữa Du Vân phải biến thành nguyên hình.

"Tốt lắm, ta đã kiểm tra không có ai trên một trăm tuổi cả, các ngươi nhắm mắt lạu ta sẽ truyền tống các ngươi vào trong đó!"

Sinh đồng tử nói xong chờ mọi người nhắm mắt lại sau đó vungtay lên bắn ra một vòng bao quanh mọi người sau đó biến mất màmọi người kể cả Du Vân cũng biến mất theo, mà bên Diệt đồngtử cũng làm như thế với hải thú.

Hai đồng tử truyền tống xong cũng ngồi lại như lúc ban đầu,những người khác cũng tìm một chỗ dừng chân rồi chờ đợi mộtnăm sau ai sẽ là người bước ra.

Du Vân lại tiếp tục nghe âm thanh "vù vù" quen thuộc nhưng lầnnày rất nhanh kết thúc, tầm mắt lại sáng lên sau đó Du Vân mởmắt ra, đập vào mắt một bình nguyên rộng lớn, ở xa xa có thểchứng kiến các kiến trúc, bỗng nhiên Du Vân cảm nhận được nguyhiểm đang đến gần.

"Muốn chết!"

Du Vân hét lớn sau đó trong túi trữ vật bay ra một ánh sáng màu đỏ thật nhanh.

"Phập!"

Du Vân nghe một tiếng phậm sau đó là tiếng kêu thảm của mộtngười, Du Vân quay đầu lại thì là một tên tán tu tu sĩ, vì chỉ nhân loại vào đây chỉ có tán tu và người của Tây Hải liên minh mà thôi.

"Dám đánh lén ta? Thật muốn chết mà..."

Du Vân thu lại Lưu Tinh Kiếm và túi trữ vật của người đó rồibay lên không trung, nhưng càng bay lên cao thì như có một sứcmạnh vô hình đè hắn xuống, mà muốn bay lên cao thì tốn rấtnhiều pháp lực bắt buộc Du Vân bay thấp hơn và trong tay cầmmột viên long ngọc vừa bay vừa hấp thu long khí.