Long Ngạo Thương Khung

Chương 89: Long Đan hai tấc - Trung kỳ



Du Vân luyện tập thoản mãn xong sau đó quay lại hang động củamình. Hắn ý định khi nào lên Long Đan hậu kỳ thì sẽ học tậpchưởng pháp thứ hai. Trước khi tu luyện Du Vân di chuyển mộttảng đá to đến cửa động để che chắn lại, tu luyện mà bị cáigì quấy rầy thì không tốt lắm. Che chắn cửa đá sau đó Du Vânlấy một cái túi trữ vật ra mà đổ long ngọc ra hết, long ngọcđầy ắpp cả cái động phát ra ánh sáng màu đỏ long lanh, Du Vânlúc trước được Long Linh dạy cho trận pháp để dẫn ra long khítừ long ngọc và khống chế long khí không bị tiết ra ngoài nênbây giờ cứ theo cách chỉ dẫn của Long Linh mà làm, do long ngọc của Du Vân thì toàn nhỏ chứ không như Long Linh lấy từ thân thể của mình nên phải bố trí nhiều long ngọc hơn.

Bố trí xong xui, Du Vân đánhra pháp quyết vào trận pháp, trậnpháp "Ông Ông" lên sau đó từng tia sương mù long khí bay ra từlong ngọc bao phủ cả trận pháp, Du Vân bước vao trong đó rồingồi xếp bằng tu luyện. Từng tia long khí tiến vào trong ngườirồi theo mỗi lần vận chuyển công pháp sau đó tiến vào đan điền rồi tiến vào long đan hình lục giác, long đan của Du Vân bâygiờ chỉ khoảng một tấc và một màu đỏ tươi, mỗi cái cạnh lànhững đường viền màu vàng trong rất là đẹp, mỗi khi long khítiến vào thì long đan càng sáng bóng, màu đỏ và đường viềnmàu vàng lại càng đậm hơn.

Hai năm sau.

Du Vân vẫn ngồi xếp bằng như lúc trước, nhưng long đan trong đanđiền của hắn giờ phút này không còn là một tấc nữa mà caogần hai tấc rồi, màu đỏ và màu vàng càng đậm và sáng bónghơn, bỗng nhiên một hấp lực từ trong người Du Vân phát ra, longkhí còn sótlại ở bên ngoài trận pháp tiếng vào trong cơ thểrồi tiến vào long đan trong đan điền, mà những linh khí nàytiếng vào trong long đan thì long đan cao một chút và đạt tớihai tấc.

"Rắc"

Một tiếng rắc nho nhỏ từ long đan phát ra và nó cũng tràn ramột lực lượng mãnh mẽ di chuyển khắp cơ thể và tràn ra phíangoài, đầu tóc của Du Vân không gió mà bay, Du Vân mở mắt ramang theo vẻ vui sướng. Cái tiếng rắc này hắn chờ đã rất lâurồi, mỗi khi nghe cái tiếng này thì linh hồn của hắn rất làthư sướng, thoải mái và hắn thích cảm giác này.

"Long Đan... Trung kỳ."

Du Vân vội vàng đứng lên hoạt động taân thể sau hai năm ngồi yên một chỗ.

"Rốp rốp rốp..."

Những khớp xương hoạt động nghe những tiếng rôm rốp rất là thoải mái.

"Đến lúc học môn chưởng pháp khác rồi..."

Du Vân quay về chỗ ngồi, lấy ra quyển sách Ngũ Hành Ấn lật raloại chưởng pháp thứ hai là Mộc Ấn. Du Vân ý định tiếp luyệntập chưởng pháp này.

"Nếu Hỏa là đốt cháy vạn vật, hủy diệt vạn vật thì Mộc, là sinh mệnh của vạn vật, là nguồn suối sinh cơ, nhưng sinh cơcũng là sát cơ, loại chưởng ấn này giết người trong vô hình,đoạt hết sinh cơ của kẻ đó, nếu tu luyện thành có thể đoạtsinh cơ của cả một khu vực rộng lớn...."

Du Vân đọc đến đây thì chấn kinh rồi, môn chưởng pháp này thậtghê ghớm, đoạt sinh mệnh là cái gì chứ? Nếu như đánh Hỏa Ấnra thì là một biển lửa nhưng đánh Mộc Ấn thì thế nào? Giếtngười trong vô hình nha, không ai có thể cảm nhận được.

Du Vân cố gắng mà bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục nghiên cứu,môn Mộc Ấn này tu luyện khó khăn hơn Hỏa Ấn nhiều, cần phảinghiên cứu kỹ lưỡng nếu không chưa giết được ai thì đã làm hại chính mình rồi.