Long Đồ Án

Quyển 3 - Chương 65: Mưu đồ Diệt thành



Triệu Phổ nhờ một trò chơi nhỏ của Tiểu Tứ Tử mà đại nạn không chết,tránh thoát một âm mưu hiểm độc muốn ám toán hắn từ lâu, lần này ngoạitrừ một lần may mắn tránh thoát nguy hiểm, còn chiếm được một cơ hội tốt ngàn năm có một.

“Đối phương dù chết rất nhiều người, hơn nữa những người tập kíchcũng bị bắt, nhưng mà bọn chúg hẳn là không biết Triệu Phổ không có bịthương a.” Triển Chiêu đề nghị, “Không bằng chúng ta tương kế tựu kế.”Bao Chửng cũng cảm thấy đây là một biện pháp tốt, “Xem ra Cửu vương giachính là mấu chốt trong việc quyết định phúc họa của chủ tử sau màn nàya, hắn nếu như cảm thấy kế hoạch theo đúng dự kiến, nhất định sẽ tiếnhành bước tiếp theo, chúng ta cũng có thể một lưới mà bắt hết.”

“Ý là muốn ta giả chết a?” Triệu Phổ hỏi, “Cái này cũng không khó.”

“Nhưng mà……” Bao đại nhân suy nghĩ một chút, tựa hồ lại cảm thấy cóđiểm không ổn, “Vương gia quyền cao chức trọng, vạn nhất tin tức này màlan tới biên quan, có thể nào gậy xao động lòng quân hay không ?”

Tất cả mọi người đều cau mày ——— Cũng đúng.

“Không sợ.” Âu Dương nói, “Ta có thể phái người báo cho Hạ Nhất Hàng, hắn sẽ có biện pháp xử lý.”

“Yên tâm.” Triệu Phổ xua tay một cái, “ Biên quan một dãy đó khôngbiết đã đồn ta chết bao nhiêu lần, Triệu gia quân dù có nhìn thấy thithể của ta cũng không tin là ta đã chết, trừ khi ta bò dậy nói cho bọnhọ biết là ta đã chết thật a.”

Tất cả mọi người có chút dở khóc dở cười.

“Chuyện này còn cần phải từ từ thương nghị lại, hơn nữa muốn làmgiống như thật để cho người ta tin tưởng mới được !” Bao Chửng vừa nói,đứng lên, “Bên ngoài Khai Phong phủ nhất định là có người đang chờ tintức, ta liền tiến cung, một mặt báo bình an cho Hoàng thượng, một mặt …… diệu kế này còn phải nhờ Hoàng thượng phối hợp mới được.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Bao Chửng đứng lên, ra cửa, không quên nói với Triển Chiêu “Triển hậu vệ, suốt đêm dẫn người đến bắt Hoàng viên ngoại đi, còn có a, diễn tròthì phải diễn cho giống, mang theo Công Tôn tiên sinh đem tất cả thảodược mang về, phải làm như đang cố nghiên cứu giải dược mới được.”

Triển Chiêu tự nhiên hiểu, cùng với Bạch Ngọc Đường mang theo Công Tôn đến Hoàng phủ ‘tịch biên gia sản’.

Nói thật, Triển Chiêu ở Khai Phong phủ lâu như vậy nhưng mà đây mớilà lần đầu hắn dẫn người đi ‘tịch biên gia sản’ a, bất quá cả Hoàng phủđã sớm thành vườn không nhà trống, Hoàng viên ngoại cùng với Tào Kiếm đã dọn dẹp, chuẩn bị trốn rồi.

Thật ra thì Bao Chửng đã sớm an bài người theo dõi hai người này, bọhọ cải trang thành nông phu, chuẩn bị cả đêm trốn khỏi Khai Phong, chỉtiếc là vừa mới ra khỏi cổng thành đã bị bắt lại, nhốt ở đại lao KhaiPhong phủ. Hai người này tuy rằng có nỗi khổ, có người nhà bị uy hiếp,nhưng mà dù sao cũng đã biết mưu đồ ám hại Triệu Phổ nhưng lại khôngbáo, nếu như Triệu Phổ thật sự chết rồi, có thể dẫn tới thiên hạ đạiloạn, như vậy là tội ác không thể tha thứ !

Việc ‘tịch biên gia sản’ tiến hành vô cùng thuận lợi, mọi người liềntrở lại Khai Phong phủ, đã phát hiện toàn bộ nha môn đều bị cấm quân vây quanh, Âu Dương Thiếu Chinh tự mình mang người trấn thủ, toàn bộ KhaiPhong dường như đều tiến vào trạng thái khẩn trương, có cảm giác gấpgáp.

Trước cửa Khai Phong phủ có một cỗ xe ngựa, mặc dù đã hết sức kín đáo nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, là Triệu Trinh vi phục xuất tuần màtới.

Vào Khai Phong phủ, liền thấy trong sân khá hơn một chút, Triệu Trinh đang ngồi cạnh bàn đá giữa viện, Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi hắn, haingười tựa hồ còn đang nói chuyện phiếm đâu.

Triệu Phổ mấy ngày nay cũng bị hạn chế, không được phép đi lung tung, chỉ có thể ngốc ở trong phủ, cùng Thiên Tôn đánh cờ.

Mọi người vào cửa, thấy được Triệu Trinh cũng có chút kinh ngạc.

Triệu Trinh cười nói, “Trẫm là đặc biệt tới nói tiếng cảm ơn với Tiểu Tứ Tử a, hắn thế nhưng đã bảo vệ cả giang sơn đại Tống ta, trẫm nhấtđịnh phải thưởng cho hắn mới được.”

Công Tôn dở khóc dở cười, lần này quả thật là không biết có được cáivận may gì, nếu như không phải Tiểu Tứ Tử đem hắc sa đao của Triệu Phổbiến thành con thỏ, Triệu Phổ có lẽ cũng sẽ không chú ý đến trên đao sacó độc, nếu như không cẩn thẩn mà trúng chiêu, quả thật đúng là đại họa.

Triệu Trinh vẫn tiếp tục trêu chọc Tiểu Tứ Tử, Hồng Cửu Nương cùng đi ra, nói với Công Tôn rằng Diêu Thanh đã uống thuốc, giờ đang ngủ.

Công Tôn vào xem nàng, để lại mọi người trong sân bàn kế hoạch tiếp theo.

“Bên Triệu Nguyên Tá có động tĩnh gì không ?” Triệu Phổ đang hỏingười đang luôn chân luôn tay phân phó người khác làm việc, Trâu Lương.

“Tạm thời thì không, bất quá phía Thái Bình sơn dường như có nhân mãtụ tập.” Trâu Lương rút từ bên hông ra một tấm bản đồ, đặt lên bàn đá,“Bên đông sơn buổi tối cũng phát hiện có ánh sáng lớn, hình như có không ít người cầm đuốc vượt qua, nhưng sau đó liền biến mất không thấy tămtích.”

“Thái bình sơn cùng Đông sơn sao …” Triệu Phổ sờ cằm, “Một phía đông, một phía tây, có ý tứ.”

Triệu Trinh nâng cằm tựa trên bàn đá, một bên nắm cánh tay mập mạpcủa Tiểu Tứ Tử, lại hỏi, “Từ đâu tới nhiều người như vậy ? Không phải là quân binh, chẳng lẽ lại là thổ phỉ sao ?”

“Đừng quên bộ dáng của bọn Hạnh nhi lúc trước.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Mục Chiếu quốc còn có cái Đào hoa nương nương vẫn chưa có bắt được,nàng ta tựa hồ rất giỏi khống chế tâm tính người khác, khiến người ta vì nàng ta mà bán mạng.”

“Mục chiếu quốc.” Công Tôn từ trong phòng đi ra, “Tên này càng đọc càng thấy không thuận chút nào.”

“Công Tôn a, Thanh di thế nào rồi ?” Triển Chiêu có chút lo lắng.

“Không sao, bị trúng một độc chưởng, Ân Hầu dùng nội lực giúp nàngtrừ độc rồi, vừa mới uống thuốc xong nên ngủ thôi, đại khái sáng sớm mai là có thể tỉnh lại rồi.”

Triển Chiêu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mục chiếu quốc…..” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, “Nếu như chuyển thànhcách đọc đồng âm là Mộc và Điềm, thì đó chẳng phải là chữ Đào hay sao ?”

Mọi người ngẩn người, cũng bắt đầu cau mày ——- Đúng vậy, Mục chiếu quốc, như vậy chẳng phải là Đào quốc hay sao ?

“Chẳng lẽ thật sự có quan hệ với Trương mỹ nhân năm đó ?” Triệu Trinh trầm ngâm, “Đào hoa trái này cũng đủ điên loạn a.”

Lúc này, Nam Cung Kỷ chạy vào, thấp giọng nói bên tai Triệu Trinh mấy câu.

“Nga ?” Triệu Trinh chợt cười, “Không nhẫn nãi được nữa sao ? Lại còn muốn đến thăm dò thực hư một chút nữa a ?”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Triệu Trinh khẽ mỉm cười, “Triệu Nguyên Tá muốn ngày mai tiến cung diện thánh.”

Tất cả mọi người ngẩn người.

“Hắn muốn tiến cung ?” Bao Chửng cau mày, “Vào triều sao ? Hắn ítnhất cũng đã hai mươi năm không vào triều, nay lại đột nhiên tới ?”

“Không phải vào triều.” Triệu Trinh nói, “Nói là gần đây thân thểkhông được tốt, có chút nhớ Khai Phong cùng Hoàng cung, muốn tới gặpThái hậu để hàn huyên, đại khái chính là ý tứ muốn về thăm nhà gì đó.”

“Cẩn thận có mưu ma chước quỷ.” Triệu Phổ không yên tâm, “Bên cạnhhắn cũng không biết còn có những loại người gì, chuyện này nếu như thậtsự có quan hệ đến hắn, một mình gặp mặt hắn thật quá nguy hiểm.”

“Lần trước có quái vật đương đêm đánh lén, lần này lại xuất hiện mộtcái Qủy thủ.” Bao Chửng cũng có chút lo lắng cho an toàn của TriệuTrinh.

“Thiên Tôn a.” Triệu Phổ đột nhiên đem tất cả con cờ đẩy qua một bên, “Ta nhận thua rồi.”

Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương ở một bên thấy được, đột nhiênhít vào một ngụm khí lạnh ….. Nói đến đánh cờ, Triệu Phổ cho đến naychưa từng thua qua.

Triệu Trinh cũng kinh ngạc —— Chẳng lẽ Thiên Tôn thật sự là kỳ nghệ kinh người sao ?

Thiên Tôn liếc Triệu Phổ một cái.

“Ai, ai.” Triệu Phổ bưng chén trà như một chú cún con ngoe nguẩy màđến ngồi cạnh Triệu Phổ, dâng trà cho hắn, “Lão nhân gia ngài kỳ nghệthật tinh thâm nha.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Uy, Triệu Phổ cũng biết nịnh hót a, miệng cũng ngọt thật.

Thiên Tôn mỉm cười nhìn hắn, tiếp nhận chén trà hắn dâng đến.

Triệu Phổ vừa dâng vừa thương lượng, “Trong cung có trà Bích hoa xuân hảo hạng a, Thái Hậu còn có hai vò tửu diếu trăm năm trân quý, lão nhân gia ngài nếu như rảnh rỗi, hay là ngày mai vào cung uống vài chén a ?”

Mọi người nhìn trời, trong lòng hiểu rõ …… Triệu Phổ cố ý thua ThiênTôn để dỗ cho hắn vui vẻ, thuận tiện nói tốt vài câu để cầu xin ThiênTôn vào cung ở hai ngày, ngày mai Triệu Nguyên Tá vào cung, vạn nhất nếu như có thủ đoạn âm hiểm gì, có Thiên Tôn ở đó, tự nhiên cũng không sợgặp phải chuyện gì không may.

Triệu Trinh vừ nghe xong đã biết Triệu Phổ nghĩ gì, cũng vội vàngcười nói xin mời Thiên Tôn vào cung ở chơi hai ngày, hắn nhất định sẽcẩn thận chiêu đãi, coi như cám ơn hắn giúp bắt lại thích khách kia.

Thiên Tôn uống một ngụm trà, nói “Ta đi thì cũng không thành vấn đề,bất quá sao …… có người so với ta đi còn thích hợp hơn nữa đó.”

Tất cả mọi người nháy mắt —— So với Thiên Tôn còn thích hợp hơn sao ?

Đang nói chuyện, chỉ thấy từ sau viện, căn phòng nơi Diêu Thanh nghỉngơi kia, cửa mở ra, Ân Hầu nhanh nhanh nhẹn nhẹn đi ra ngoài.

Triệu Trinh hơi ngẩn người ra, ý tứ của Thiên Tôn là ……….. bảo bọn họ tìm đến Ân Hầu a.

Mặc dù thân phận thật của Ân Hầu cùng với quan hệ của Ân Hầu vớiTriển Chiêu, mọi người đều là tâm chiếu bất tuyên, thế nhưng trên lýthuyết, Ân Hầu chẳng qua chỉ là “biểu ca” của Triển Chiêu mà thôi, vìvậy cũng không ai có ý định vạch trần thân phận của hắn.

Triệu Trinh nói mọi người cầu Ân Hầu vào cung, đó là hắn có lý do của mình, luận về võ công , hai người là bất phân thắng bại, ngược lạiThiên Tôn lại là đứng đầu danh môn, mà Ân Hầu lại đứng đầu ta giáo, đốiphó với lũ tà môn ngoại đạo, Ân Hầu quả thật là có kinh nghiệm hơn Thiên Tôn một chút.

Triệu Trinh cũng không cần Triệu Phổ khua môi múa mép, trực tiếp dứng dậy, đi đến bên cạnh Ân Hầu, cung kính mà mời hắn vào cung uống rượu.

Ân Hầu lúc đầu còn có chút buồn bực, tâm nói, cái tên nhóc tiểu hoàng đế này còn thật rảnh rỗi, mời ta vào cung uống rượu sao ?

Triển Chiêu giải thích tình huống cho hắn, Ân Hầu suy nghĩ một chút,rất sảng khoái mà gật đầu đồng ý, lại còn nhìn Thiên Tôn một cái. ThiênTôn bò đến bên người Bạch Ngọc Đường, nói muốn ăn khuya.

Ngồi thêm một lát, Triệu Trinh trở về cung, Ân Hầu đáp ứng sáng maisẽ đến, những người khác cũng có việc làm, Bạch Ngọc Đường liền hỏiTriển Chiêu “Vì sao ngoại công ngươi đi lại thích hợp hơn so với sư phụta ?”

Triển Chiêu cũng không có hiểu rõ, vì vậy hai người cùng đến hỏi Thiên Tôn đang ngồi ăn canh cùng Tiểu Tứ Tử.

Thiên Tôn thấy hai người hỏi, liền nói, “Còn nhớ rõ con chuẩn kia không ?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

“Lão quỷ kia biết mấy kẻ tạp nham nhiều hơn ta, hơn nữa trí nhớ cũngtốt hơn ta. Còn có a, hắn dù sao cũng là thân thích của ngươi.” ThiênTôn nói, chỉ Triển Chiêu một cái, “Ngươi đang tại công môn, để cho Triệu Trinh thiếu ngoại công ngươi một cái ân tình, sau này hắn sẽ không làmkhó ngươi. Ngọc Đường không ăn cơm cửa quan, ta lúc trước trong cungcũng đã cứu qua bọn họ một lần, việc tốt không cần quá nhiều, không bằng nhường cho ngươi, sau này mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.”

Nói xong, ăn xong miếng canh cuối cùng, đứng lên xoa xoa bụng, xáchtheo Tiểu Tứ Tử cũng đang xoa xoa bụng, hướng vào trong sân mà đi.

“Đi Tiểu Tứ Tử, dạy ngươi đánh một bộ Thái cực quyền để tiêu thực.”

Thiên Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử đi đánh Thái cực quyền, lưu lại hai người Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn nhau.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tôn bình thường đều là giả hồ đồ sao ?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, dù sao tuổi hắn cũng chỉ bằng cái số lẻcủa Thiên Tôn, lấy sự nghiệp sấn tra phong vân năm đó của hắn mà nói, có cái gì cao thâm thần quỷ khó lường cũng là dễ hiểu …… ngược lại, ThiênTôn lại đặc biệt vì Triển Chiêu mà suy nghĩ lại khiến cho Bạch NgọcĐường cảm thấy ngoài dự liệu, xem ra, Thiên Tôn rất vừa ý con mèo này a. Bất quá cũng không cảm thấy kỳ quái, Mèo này chính là người gặp ngườiyêu mà.

Sáng sớm hôm sau, Ân Hầu ăn điểm tâm xong liền cùng Bao Chửng vàocung, Thiên Tôn sáng sớm, cùng Tiểu Tứ Tử lười nhác đứng ở trong sân,cầm cái cốc, ‘sùng sục” mà súc miệng.

“Hắc a….” Tử Ảnh ngáp dài đi tới.

Triển Chiêu đang ở bên giếng rửa mặt, thấy hắn hai mắt thâm đen mà đi tới, tò mò hỏi, “Ngươi đêm qua không có ngủ a ?”

“Không a, nhiều phạm nhân cần thẩm vấn như vậy, sai nha của phủ Khaiphong các ngươi là không thể dùng để thẩm vấn phạm nhân a, so với sư gia còn yếu ớt hơn.” Tử Ảnh oán trách.

Triển Chiêu cả kinh, “Ngươi không phải là nghiêm hình bức cung đó chứ ? Đại nhân ghét nhất là nghiêm hình bức cung đó.”

“Yên tâm.” Tử Ảnh nháy mắt mấy cái, “Ta hạ thủ rất nhẹ mà.”

“Vậy thì có hỏi ra được cái gì không ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không có, đối phương ra tay rất sạch sẽ !” Tử Ảnh khoát tay, “Cái gì cũng hỏi không ra. Thảm nhất chính là cái Hoàng viên ngoại kia cùng Tào Kiếm, còn cầu xin chúng ta đừng có liên lụy Hoàng Thụy Vân cùng Hoànglão phu nhân, còn nói Hoàng Thụy Vân đang mang thai cái gì đó nữa.”

“Nhắc tới.” Triển Chiêu cũng cảm thấy cần phải đi tìm một chút, “Hoàng Thụy Vân kia nếu như là giả, vậy người thật đi đâu rồi ?”

“Thật ra thì ngày hôm qua ta cũng chưa có nói hết với các ngươi.”Công Tôn rửa mặt cho Tiểu Tứ Tử xong, bôi phấn dưỡng cho bé nói, “Thithể của nha hoàn bị đốt cháy trước kia, ta chỉnh trang lại một chút, đócó thể là Hoàng Thụy Vân a.”

Tất cả mọi người trợn mắt nhìn Công Tôn.

Công Tôn gật đầu một cái, cũng thật đáng tiếc, “Chính xác đến gần như tuyệt đối.”

“Hoàng viên ngoại nếu như biết nhi nữ thân sinh của mình đã chết,mình lại còn một mực vì hung thủ mà bán mạng, lại còn gánh lấy tội danhdẫn đến phải diệt môn, không biết sẽ thành ra cái dạng gì.” Triển Chiêulắc đầu thở dài, “Thật là tai ương ngập đầu.”

Lúc này, Thần Tinh Nhi chạy đến, “Tiên sinh, tiên sinh, Thanh di tỉnh rồi!”

Công Tôn vội vã chạy vào phòng, mọi người cũng theo vào.

Lúc này, Diêu Thanh đang cùng Hồng Cửu Nương đang ôm nhau khóc rống.

Mọi người lúng túng đứng ngoài cửa, tiến vào cũng không được mà quay ra cũng không xong.

“Chiêu, tới đây, tới đây !” Hồng Cửu Nương lau nước mắt, gọi Triển Chiêu vào.

Triển Chiêu đi vào, hành lễ với Thanh di, dù sao quan hệ cũng đặc biệt, rất gần gũi.

Thương tích của Diêu Thanh đương nhiên không tính là nghiêm trọng,nàng vốn muốn tìm Ân Hầu, Triển Chiêu nói người đã vào cung rồi.

Thanh di nhíu mày một cái, “Có cung chủ ở đó, cũng sẽ không gặp chuyện gì không hay rồi.”

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a ?” Triển Chiêu không hiểu tại sao Thanh di lại đến Miễn quốc, lại có quan hệ với Mục chiếu quốc.

Thanh di nói với mọi người, một câu chuyện xưa.

Năm đó nàng cũng không phải bị mất tích, mà là nàng đến Nam Miễn làm việc, bị người ta ám toán, trọng thương.

Kẻ ám toán nàng là một nữ nhân, công phu kỳ cao, có đeo khăn che mặt.

Chờ sau khi Thanh di tỉnh lại, phát hiện dung mạo mình đã bị thayđổi, chính nàng cũng không thể nhận ra chính mình nữa. Sau đó, có một cô nương che mặt nói cho nàng biết, nàng đã trúng độc, nếu như muốn sống,phải làm việc cho nàng ta.

Đám người Triển Chiêu cùng khẽ cau mày —- Người đó chẳng lẽ lại chính là Đào hoa nương nương ? Lại nghĩ đến quỷ thủ kia dùng thuật dịch dunglấy giả lộng chân, có lẽ cũng là thủ đoạn của Đào hoa nương nương kia.

Thật may, năm đó Thanh di đã được Ân Hầu dạy cho thuật di huyệt.

Nàng phát hiện, các huyệt đạo của mình đều bị ghim độc châm, cho nênmới bị người ta khống chế, vì thế liền lợi dụng di huyệt, thừa dịp người kia không ở đó, lặng lẽ nhỏ bỏ độc châm, bỏ trốn.

Nàng lúc bỏ trốn phát hiện mình bị giam cầm trong một sơn động trongnúi sâu, bởi vì nàng cưỡng chế nhổ bỏ độc châm cho nên bị trúng độc,cuối cùng không cẩn thận ngã xuống vách núi, bất tỉnh nhân sự.

Bất quá may là đại nạn không chết, sau khi Thanh di ngã xuống núi,rơi vào địa phận Miễn quốc, được một lang trung Miễn quốc cứu. Langtrung kia giải độc cho Thanh di, sau khi giải xong, nàng cũng mất mộtphần trí nhớ, lang trung nói, đó là do một phần độc dược vẫn còn lưu lại trong cơ thể nàng, chỉ khi trừ độc hoàn toàn mới có thể nhớ lại chuyệnxưa, mà muốn trừ hết độc, ít nhất phải mất mười năm.

Diêu Thanh không còn cách nào khác là phải ở lại nơi thâm sơn này,làm đồ đệ của lang trung, nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, thế nhưnglại nhớ rõ chuyện vừa xảy ra, ví dụ như, nữ nhân đã hại nàng.

Lão lang trung nói với Diêu Thanh, độc nàng trúng có tên là Túy Tâmhoa, Túy Tâm hoa này tà độc vô cùng, là vật cấm tại Miễn quốc.

Cứ như vậy, Diêu Thanh vừa chữa bệnh, vừa sống tại Miễn quốc ……. bởivì công phu nàng tốt, cho nên mới thành lập môn phái, sau đó trở thànhtrọng thần Miễn quốc.

Đại khái là khoảng mấy năm trước, độc trong người Diêu Thanh toàn bộđược thanh trừ, ở Miễn quốc cũng đã là đại quan, Miễn vương lại vô cùngnể trọng nàng, nơi đó nàng cũng có rất nhiều môn đồ, cho dù có nhớ đếnTrung nguyên, nhớ Ma cung cũng không cách nào trở lại được nữa.

Vốn là lúc trước, nàng định nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó trở lại tìm Ân Hầu. Nhưng mà lúc đó xảy ra chuyện lạ ——– Một Mục chiếu quốc không biết hưng khởi lúc nào, bắt đầu gây sóng gió ! Mục chiếu quốc , quân binh có thể coi là thiện chiến, rất nhanh đã thu phục một dãy các bộ tộc phíanam. Mà khiến cho Diêu Thanh nghi ngờ nhất là, nàng âm thầm bắt giữađược một nữ binh của Mục chiếu quốc, phát hiện các nàng đều là bị độckhống chế, lại chính là loại độc đã hại mình năm đó.

Vì vậy, Diêu Thanh cũng bắt đầu đặc biệt lưu ý đến động tĩnh của Mục chiếu quốc,

Lần này, nghe nói Mục chiếu quốc phái sứ giả vào Khai phong, DiêuThanh mới đề nghị được lãnh nhận cương vị sứ thần này, một mặt nàng cảmthấy Mục chiếu quốc có mục đích khác, một mặt nàng cũng muốn gặp lại các huynh đệ tỷ muội Ma cung.

“Thanh di, người có biết người bịt mặt đó đến tột cùng là ai không ?” Triển Chiêu biết được tất cả mọi chuyện, cũng đại khái hiểu được tìnhhuống, liền hỏi.

“Ta cũng không quá rõ ràng, nhưng có một việc các ngươi nhất địnhphải cẩn thận!” Diêu Thanh nói, “Mục chiếu quốc tất cả binh lính đều lànữ nhân, những nữ nhân này có thể thành công chiếm thành, phương phápvốn vô cùng đơn giản. Các nàng không mặc đồng dạng quân phục cũng khôngcó mặc khôi giáp, mà là ăn mặc như những bách tính bình thường, trongvòng vài ngày xâm nhập vào trong một tòa thành trì. Nguyên bản nữ nhâncũng không khiến cho người ta hoài nghi, hơn nữa mặc trang phục binhthường cũng dễ dàng giấu được một ít binh khí trên người. Đợi đến khinhân số đông đủ, đến thời điểm nhất định, những nữ nhân này đột nhiêntạo thành một đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ, trong ứng ngoài hợp,liên thủ mà công thành.”

Tất cả mọi người đều cau mày.

“Trước đó ta đã phải rất nhiều người thăm dò xung quanh Khai Phong,phát hiện gần đây quả thật có không ít người mất tích, còn có một lượnglớn người tiến vào thành Khai Phong.” Diêu Thanh thở dài, “Ta vốn muốntheo dõi Qủy thủ, muốn điều tra thêm một chút tin tức để có thể giúp ích cho các ngươi, không ngờ lại bị ám toán, còn tưởng sẽ mất mạng đâu .”

“Nếu quả thật có thể sử dụng độc châm để thao túng người khác, nóicách khác là vô luận nam nữ là đều có thể bị khống chế.” Triệu Phổ caumày, “ Đến lúc đó muốn giết e rằng cũng không phải là địch nhân nữa, màlà dân chúng trong thành, đối phương sẽ thành ngư ông đắc lợi ……. chiêunày, đủ ngoan độc a.”

Tất cả mọi người đều gật đầu ——- Phải tìm ra đối sách mới được.

“Có lẽ …..”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường vốn một mực ngồi một bên nghe cũng không lên tiếng, đột nhiên mở miệng, “Đầu mối vẫn luôn có rồi, nhưng là chúng tađã bỏ quên mất thôi.”

Mọi người hơi sững sờ.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rất nhanh đã lĩnh hội ý tứ, “Đúng vậy ! Chúng ta đích xác đã bỏ quên một số chuyện.”