Long Đồ Án

Quyển 3 - Chương 56: Đào hoa viên



Ân Hầu bĩu môi, tên này hơn một trăm tuổi rồi, hắn làm thế nào mà sống được a, “Bán thịt.”

Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái, cùng nhau nghiêng đầu, “Thịt mà lại gọi là Đào hoa viên a ?”

“Không hổ là Khai Phong phủ a, quả nhiên rất khác biệt !” Thiên Tôn sờ sờ cằm.

********************

Nguyên bản là địch nhân Diêu Tố Tố đột nhiên lại biến thành Thanh dimất tích nhiều năm, Triển Chiêu nhất thời chưa kịp thích ứng, mặt khác,dựa theo lời nói của Thiên Tôn cùng Ân Hầu, dường như vị Thanh di nàycòn bị thay đổi ngoại hình nữa.

“Thanh di a, sao người lại tới Xa quốc, lại còn biến thành sứ giả nữa ?” Triển Chiêu khó hiểu.

Diêu Tố Tố lắc đầu, thở dài, “Vẫn là câu nói kia, nói ra rất dài dòng.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có chuyện cần giải quyết, hơnnữa Diêu Tố Tố tựa hồ cũng không có nhiều thời gian, nàng cùng Ân Hầunói thêm vài câu, sau đó liền rời đi, hẹn đêm nay sẽ đến Khai Phong phủ, nói hết mọi chuyện. Trước kia đi, Diêu Tố Tố còn nhắc nhở Triển Chiêu,“Bảo Hoàng thượng vứt bỏ bồn Túy Tâm Hoa kia, còn nữa, cẩn thận ngườicủa Mục chiếu quốc.”

Triển Chiêu gật đầu ghi nhớ, đồng thời khẽ nhíu mày ———- Bồn hoa TúyTâm kia không phải là vật điêu khắc sao ? Một chậu hoa giả, có thể cócái vấn đề gì ?

Ân Hầu từ bên hông lấy ra một cái bình, mở ra, thả ra một con trùng màu vàng.

Trùng này trước đó Bạch Ngọc Đường cũng đã thấy, Triển Chiêu cũng có một con.

Triển Chiêu tò mò nhìn Ân Hầu , “Ngoại công, người muốn làm gì a ?”

“Gọi Hồng di của ngươi đến.” Ân Hầu nói, “Chuyện này có vẻ không đơn giản.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu ——- Hồng di chính là đại danh đỉnh đỉnh Hồng cửu nương sao ?

Triển Chiêu gật đầu a gật đầu ——— Hồng dĩ rất bưu hãn, ngươi cần phải cẩn thận đó.

Bạch Ngọc Đường tâm hiểu, còn vì cái gì mà cần phải cẩn thận cùng với Triển Chiêu tại sao lại kêu mình phải cẩn thận, Bạch Ngọc Đường cũngkhông nghĩ nhiều, Triển Chiêu có vẻ cũng không nghĩ nhiều.

“Túy Tâm hoa là cái gì ?” Thiên Tôn luôn ở một bên chơi đùa cùng Tiểu Tứ Tử đột nhiên đi lại.

Bạch Ngọc Đường đường đại khái nói qua một lần với hắn.

“Ân ?” Thiên Tôn vuốt cằm, “Mục chiếu quốc ……. Có cái truyền thống như vậy sao ? Nghe cũng chưa nghe qua.”

“Trước tiên cứ mặc kệ nó.” Triển Chiêu bảo mọi người đi tiếp, còn có chuyện đứng đắn cần làm.

Vì thế, mọi người tới khách điếm phụ cận Hoàng phủ.

Rõ ràng ban ngày mà Hoàng phủ lại đóng cửa bế quan, đại môn vẫn còn tơ lụa trắng, đèn lồng viết chữ “Điện” vẫn còn y như cũ.

Bọn Triển Chiêu chọn một gian khách điếm đối diện với lầu hai đại môn Hoàng phủ, mọi người vào phòng bắt đầu theo dõi.

Đầu tiên nhìn xem động tĩnh mọi người trước cửa Hoàng phủ, mới sáng sớm, người bên trong Hoàng phủ xem ra cũng thật vội vã a.

“Để làm gì a ? Dọn nhà sao ?” Triển Chiêu nâng cằm ghé vào trước cửasổ nhìn xem, các tiểu tư ở Hoàng phủ đang thu thập hành lý, bộ dáng nhưlà đang muốn chạy chốn vậy.

Ân Hầu ngồi thật cảm thấy mất hứng, đi qua hỏi Triển Chiêu, “Cháu ngoan, phải đợi như vậy bao lâu a ?”

Triển Chiêu trả lời, “Cái này không thể nói rõ a, chủ yếu là muốn tìm Tào Kiếm cùng manh mối, lát nữa nếu như có thể tìm được Tào Kiếm, đểcho Hạnh nhi nhận thức, có thể bắt hắn, hỏi hắn chuyện của Đào hoa nương nương thì được rồi.”

“Vậy sao giờ không đi bắt người a ?” Ân Hầu sốt ruột.

“Gấp cái gì, cẩn thận không có đả thảo kinh xà.” Triển Chiêu còn thật sự cẩn thận.

“Vậy phải ở lại nơi buồn chán này đến tối a ?” Thiên Tôn cũng rútkhẩu lương khí, “Thì ra Phủ Khai phong làm việc buồn chán như vậy a ?Không cần làm nữa !”

Ân Hầu cũng gật gật đầu, buồn chán muốn chết, làm sao bây giờ.

Triển Chiêu khóe miệng rút rút, đẩy Ân Hầu, “Đi, tìm Tiểu Tứ Tử mà chơi đi.”

Ân Hầu bị đẩy đến bên người Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, chờ xem Ân Hầu muốn chơi cái gì, bé cũng thật nhàm chán.

Thiên Tôn đi đến bên người Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, mở miệng, “Thật nhàm chán.”

Bạch Ngọc Đường dựa vào bên giường, đưa tay lấy túi tiền bên hông đưa qua cho Thiên Tôn, “Tiêu hết rồi thì quay về Bạch phủ ăn cơm .” Nóixong lại nhìn Tiểu Tứ Tử cùng Ân Hầu , ý tứ kia là ——– Nếu cảm thấy nhàm chán như vậy không bằng cùng đi đi.

Ân Hầu khóe miệng rút trừu —– Khó trách Thiên Tôn tại sao càng ngàycàng não tàn, xem ra được đồ đệ cung chiều đến độ này ——— Không ngốc mới lạ.

Thiên Tôn túm Tiểu Tứ Tử, “Đi nơi nào chơi a ?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, Triển Chiêu quay đầu lại nói, “Tây thànhKhai phong phủ cũng được, có thể xem là nơi tốt nhất để ngoạn chơi, phốxá nhiều, đồ ăn vặt cũng không ít.”

“Vậy thì đến đó đi.” Tiểu Tứ Tử lôi kéo Thiên Tôn cùng Ân Hầu, nắm lấy tay hai người, mang theo hai người đi chơi.

Chờ ba người đi rồi, mọi người cuối cùng cũng có thể yên tâm theo dõi.

Công Tôn ngồi cạnh bàn bưng chén trà, tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tôn có phải rất dễ quên hay không ?”

Bạch Ngọc Đường hơi hơi sửng sốt, gật đầu với Công Tôn, “Đúng vậy.”

“Đây là sau khi hắn bị bạc tóc tạo thành hay là bẩm sinh đã thế ?”Công Tôn lại hỏi tiếp, tựa hồ đối với mái tóc bạc của Thiên Tôn rất cóhứng thú.

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, “Ta cũng không rõ ràng lắm, sư phụ ta vài chục năm trước tóc đã bạc hết cả rồi.”

“Vì sao a ?” Triển Chiêu đối với chuyện này thật ra đã hiếu kỳ từlâu, “Là bởi vì luyện công tạo thành sao ? Không đúng a, nếu là luyệncông thì tóc phải càng đen a, nội lực càng thâm hậu người sẽ càng trẻ,vì sao tóc lại bị bạc hết a ? Hay là năm đó Thiên Tôn từng bị tẩu hỏanhập ma ?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết nhiều về quákhứ của Thiên Tôn, dù sao tuổi của mình so ra cũng chỉ bằng một cái sốlẻ của hắn mà thôi.

“Người ta môt lần tóc đột nhiên bạc hết cũng không tính là quá hiếm.” Công Tôn nâng cằm phân tích, “Ta vài năm gần đây có gặp qua không ítchứng bệnh, người nếu như làm lụng quá vất vả hoặc là kích động quá lớnđích xác là có thể khiến cho tóc bạc sớm ……. chẳng qua là trắng bạch cảđầu như Thiên Tôn có lẽ cũng chỉ có thể dùng tẩu hỏa nhập ma mới có thể giải thích một chút.”

“Ngoại công ta có thể biết rõ nội tình.’ Triển Chiêu một bên bóc quảcam, vừa nói, “Ta trước kia có nghe những thúc bá a di trong Ma cungnhắc đến, nói Ngoại công cùng Thiên Tôn năm đó uy mãnh cỡ nào, truyền kỳ cỡ nào.”

Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười cười, không có cười ra tiếng cũng không có nói chuyện, chỉ là ngẩn người

Triển Chiêu đưa lưng về phía Bạch Ngọc Đường, nhìn chằm chằm theo dõi Hoàng phủ, không thấy được sự bất thường của hắn, nhưng thật ra CôngTôn bưng chén trà nhìn ra được Bạch Ngọc Đường tựa hồ có tâm sự, liềnhỏi, “Ngươi không phải cảm thấy được Triển Chiêu thực sự rất tịch mịchđấy chứ ?”

Bạch Ngọc Đường không nói chuyện, Triển Chiêu quay đầu lại, nhìn đếnvẻ mặt của Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Kỳ thật ta cũng muốn hỏi ngươi,Thiên Tôn vì sao luôn cô đơn một mình, ngay cả đối với các đồ đệ pháiThiên Sơn hình như cũng rất sợ đến gần, là tính cách đã vậy sao ? Thếnhưng hắn cũng rất dính ngươi a.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ——– Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn Thiên Tôn đều gần gũi hắn, nhưng cũng không có cùng người khác thâm giao, bằng hữulại càng ít đến đáng thương.

Bạch Ngọc Đường tuy rằng người trong nhà cũng rất nhiều, nhưng màThiên Tôn cũng chỉ giao thiệp hời hợt mà thôi, bình thường hắn đều ru rú trong nhà, không phải là một mình một chỗ thì chính là theo sát hắnkhông dời, cho nên khiến cho tính cách hắn không khác gì mấy so với tiểu hài nhi. Bạch Ngọc Đường cảm thấy được Thiên Tôn tựa hồ cực kỳ bài xích trao đổi với người ngoài, ngoại trừ mình ra. Đương nhiên, Ân Hầu đúnglà ngoại lệ, hắn cùng Thiên Tôn cũng thật quen thuộc …… cùng Tiểu Tứ Tửcũng không có vấn đề gì.

“Ngươi có hỏi qua hắn không ?” Triển Chiêu cảm thấy được Thiên Tôn là một nhân vật truyền kỳ, hơn nữa người cũng rất có cá tính, bộ dạng lạiđẹp như vậy không lý do nào lại không có mấy người sinh tử chi giao,đồng môn các loại a, thật là kỳ quái.

“Lý do sư phụ đối đãi với ngoại nhân vẫn là nhìn thuận mắt hay khôngthuận mắt.” Bạch Ngọc Đường lầm bầm một câu, “Bất quá cũng không biếthắn đến tột cùng là dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá, dù sao người trongthiên hạ có thể làm cho hắn cảm thấy thuận mắt cũng quá ít.”

“Có thể đây chính là thế ngoại cao nhân a.” Công Tôn cười cười, “Ta quá lo lắng rồi.”

“Đúng rồi !” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời hỏi, “Vừa rồi sao ngươi không bắt mạch cho hai người bọ họ ?”

Công Tôn xấu hổ, “Thể trạng của hai người bọn họ không khác biệt mấyvới phản lão hoàn đồng, trừ phi nội công tẫn tán, nếu không cũng khôngthể chết đi.”

“Hai người bọn họ đã luyện đến cảnh giới nhất định rồi, nội lực cănbản sẽ không mất hết, đã muốn trở thành một phần của cơ thể rồi.” TriểnChiêu lúc nói chuyện phát hiện trong Hoàng phủ có chút khác thường, liền nhìn xem.

Trong phủ, vài gã tiểu tư, lén lút ôm mấy bao đồ vật này nọ đi ra cửa sau, hướng phía đông mà trốn, đi cũng thật nhanh.

“Kỳ quái.”

Triển Chiêu lầm bầm một câu, lại cảm giác được có người đứng phíasau, Bạch Ngọc Đường tiến qua nhìn một chút, mặt đặt bên sườn tai TriểnChiêu, theo tầm mắt hắn nhìn qua, “Làm sao mà kỳ quái ?”

“Ngươi xem bên trong Hoàng phủ, có phát hiện ra có gì không phù hợp không a ?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

“Hoa đều héo rũ.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Tuy rằng bọn hạ nhân đềurất bận rộn, bất quá cũng không có ai làm việc, mà là đều đang thu dọnđồ đạc.”

Triển Chiêu nhìn nhìn mấy gã tiểu tư chạy ra ngoài cửa sau, còn chưacó nói, Bạch Ngọc Đường đã vỗ vỗ bả vai hắn, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, ýtứ ——– Triển Chiêu tiếp tục theo dõi, còn hắn đi nhìn xem mấy gã tiểu tư này đi làm gì.

Bạch Ngọc Đường đi rồi, Triển Chiêu tiếp tục theo dõi, quả cam trongtay cũng ăn được một nửa, chợt nghe Công Tôn ở phía sau cười, liền hỏi,“Làm sao vậy ?”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn —– Công Tôn tuy rằng ngày thườngcũng thuộc loại hình hay cằn nhằn, khi y phát hỏa cũng không có để ý đến cái gì mà đạo lý đối nhân xử thể, thế nhưng người này tuyệt đối làthông minh tuyệt đỉnh, quan sát lại rất tỉ mỉ.

Triển Chiêu biết Công Tôn nhất định là nghĩ đến chuyện gì, kiên nhẫn chờ hắn nói.

“Ta có một chút tò mò.” Công Tôn quả nhiên là có chuyện muốn nói.

“Cái gì a ?” Triển Chiêu hỏi.

“Ta tò mò vì sao Bạch Ngọc Đường lại đặc biệt tốt với người.”

Công Tôn một câu hỏi, Triển Chiêu thế nhưng lại ngẩn người.

Nếu như Công Tôn hỏi “Ngươi vì sao lại đặc biệt tốt với Bạch NgọcĐường” Triển Chiêu cảm thấy mình có thể trả lời được, bất quá Công Tônlại hỏi, ‘Bạch Ngọc Đường vì sao lại đặc biệt tốt với ngươi.” Khiến choTriển Chiêu nhất thời không biết phải nói thế nào.

“Ngươi đối với Bạch Ngọc Đường đặc biệt tốt ta có thể lý giải, đạikhái là vì hai ngươi hợp ý đi.” Công Tôn vuốt cằm nói, ngón tay nhẹnhàng xoa xoa mặt bàn, “Dù sao thì ngươi đối với ai cũng đều tốt cả. Cóđiều Bạch Ngọc Đường hắn thấy ai cũng không thuận mắt, nhưng thật ra lại nhìn ngươi thấy thật thuận mắt.”

Triển Chiêu buông tay, “Là do hợp ý đi……”

“Hợp ý sao ?” Công Tôn tựa hồ cảm thấy chẳng có sức thuyết phục nào,“Hợp ý đến độ Bạch Ngọc Đường giúp ngươi bắt mấy tên trộm ?”

Triển Chiêu nhíu mày —– Qủa thật nghe cũng có chút là lạ a.

Đang nghĩ ngợi, Bạch Ngọc Đường đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ bay vào.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu không hiểu sao lại có chút khẩn trương, nhìn trời ho khan.

Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa nghĩ nghĩ có chuyện muốn nói với hắn,thấy hắn ho khan cũng không giải thích được, Triển Chiêu lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị bắt lúc đang làm chuyện xấu vậy.

Công Tôn bưng chén trà mím môi cười vừa lắc đấu, “Tra ra cái gì rồi ?”

“Nga.” Bạch Ngọc Đường hoàn hồn lại, “Mấy gã sai vặt này mang theomột chút đồ đáng giá gì đó của Hoàng phủ đi đến hiệu cầm đồ, đổi lấy bạc liền nhét vào hành lý, hình như là muốn đi xa. Ta hỏi chủ hiệu cầm đồmột chút, nói là gần đây Hoàng phủ chuyển nhà, người làm trong phủ đềuphân phát toàn bộ, có vẻ như việc buôn bán của Hoàng lão ra xảy rachuyện, không có tiền trả phí phá khế ước, bèn bảo đám hạ nhân lấy đi đồ vật giá trị nào đó trong phủ đem đổi lấy tiền.”

“Có loại chuyện này a ?” Triển Chiêu cảm thấy không quá hợp lý.

Công Tôn cũng gật đầu, “Lần trước đến vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại tan cửa nát nhà được, lại chạy như chạy nạn.”

“Có vẻ như trong phủ mọi người đã ddi gần hết rồi.” Bạch Ngọc Đườnghiển nhiên còn hỏi thăm cả những chuyện này, “ Hoàng viên ngoại mangtheo bạn già, khuê nữ cùng thi thể của Tào Kiếm, tối nay khởi hành vềgia hương.”

“Mang theo thi thể Tào Kiếm sao ?” Công Tôn sửng sốt, “Đại mã xa mang theo thi thể ? Sao lại không đốt thành tro tiện mang đi hơn, dù saocũng đã cháy thành như vậy rồi.”

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không rõ chuyện này.

“Mặt khác ta còn phát hiện được một chuyện.” Bạch Ngọc Đường nói, “Phụ cận có người theo dõi.”

“Theo dõi Hoàng phủ sao ?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhếch nhi một cái, gật đầu.

“Ân……” Triển Chiêu nheo mắt lại —— Kỳ quái !

…………..

Buông Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn ba đại nam nhân đang vây tại mộ căn phòng không đề cập đến nữa, lại nói tới Ân Hầu, ThiênTôn cùng Tiểu Tứ Tử.

Tổ hợp ba người này có thể nói là thật thu hút ánh nhìn, Thiên Tônmột đầu tóc bạc hơn nữa hé ra khuôn mặt hết sức trẻ thu hút không ít ánh nhìn chăm chú, Tiểu Tứ Tử tay nắm lấy tay hắn, tránh cho hắn lại đilạc.

Ân Hầu ôm tay đi ở một bên, hết nhìn đông lại xem tây, phố này thực sự náo nhiệt a.

Đi đến một nơi gọi là “Đào hoa viên”, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, túm túm Thiên Tôn hỏi, “Tôn Tôn, đây là vườn gì a ?”

Thiên Tôn sờ sờ cằm, đánh giá một chút ——- Vườn hoa đào ? Nơi bán hoa sao ?

Ân Hầu thấy hai người đột nhiên không đi, cũng trở lại nhìn thoáng qua, nhìn trời, túm lấy hai người rời đi.

“Ai !” Thiên Tôn không chịu đi, “Gấp cái gì ? Vườn kia bán cái gì a ?”

Ân Hầu bĩu môi, tên này hơn một trăm tuổi rồi, hắn làm thế nào mà sống được a, “Bán thịt.”

Tiểu Tứ Tử cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái, cùng nhau nghiêng đầu, “Thịt mà lại gọi là Đào hoa viên a ?”

“Không hổ là Khai Phong phủ a, quả nhiên rất khác biệt !” Thiên Tôn sờ sờ cằm.

Tiểu Tứ Tử cũng theo cảm khái, “Đúng a, thịt mà cũng gọi là Đào hoa viên nha !”

Ba người bọn họ đều ở trên đường lớn, vốn nhìn cái là thấy, lúc TiểuTứ Tử cùn Thiên Tôn hỏi Ân Hầu thanh âm cũng không có nhỏ, những lời này vừa ra khỏi miệng tất cả mọi người xung quanh đều nhẫn cười, đều lấymột loại ánh mắt xem thường mà nhìn ba người này.

Ân Hầu không nói gì, thật muốn cách xa bọn họ một chút.

“Ai nói Đào hoa viên là bán thịt a ?”

Lúc này, một cô nương lả lướt tiến đến bênn cạnh mọi người, nàng tamặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, cầm trong tay một cái khay, giốngnhư là một cái nha hoàn.

Nha hoàn này bộ dáng cũng thật đẹp, lại còn thật thông minh, cao thấp đánh giá một chút bộ dáng Ân Hầu cùng Thiên Tôn , mỉm cười, “Thịt thìkhông có, bất quá điểm tâm hoa quả thì có bán a !”

Mọi người hơi sửng sốt.

Tiểu nha hoàn kia lóng tay chỉ chỉ tiểu lâu có mang bài tử Đào hoaviên, nói, “Đào hoa viên là sinh ý của chủ nhân nhà ta, bán điểm tâmcùng trà lài, quý khách có muốn ghé ngồi một chút hay không ?”

“Nga…….” Thiên Tôn cùng Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là bán mứt cùng điểm tâm a ?”

“Đúng nha !” Tiểu nha hoàn còn thần bí cười hề, “Mứt của chúng ta là nhất tuyệt đó, các nương nương trong cung đều đến mua a.”

Nàng vừa nói hết lời, Tiểu Tứ Tử liền túm túm Thiên Tôn, “Tôn Tôn ,chúng ta dùng chút điểm tâm a?”

Thiên Tôn gật gật đầu, lại gật đầu, còn không quên quay lại cho ÂnHầu một ánh mắt khinh bỉ, bĩu môi, “Háo sắc dụ dỗ người ! Chậc chậc.”

Ân Hầu vẻ mặt vô tội ——– Ngốc tử này chẳng phải là không hiểu sao ?Còn biêt cả “Gian dâm”, vậy mà mới rồi còn nói cái gì thịt, nãi nãi nó,còn giả ngu sao!

Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử vào Đào hoa viên, phát hiện đây là một tiểulâu thập phần thanh nhã lịch sự, những đồ vật bên trong được bài trí vôcùng tinh xảo, cũng có vẻ rất quý.

Nha hoàn đưa chén đĩa cùng điểm tâm đều vô cùng xinh đẹp, điểm tâmcũng là tinh xảo tỉ mỉ. Chỉ có mấy bàn khách nhân, cũng được coi là nhãkhách.

Trên lầu còn có mỹ nhân ngồi sau rèm đánh đàn, trong lâu tỏa ra hương đào nhàn nhạt.

Ba người tìm chỗ ngồi xuống.

“Mấy vị muốn dùng gì ?” Nha hoàn ban nãy nhiệt tình tiếp đãi.

Nàng vừa nói xong, chỉ thấy Ân Hầu nâng cằm không nói lời nào, hiểnnhiên là không cảm thấy quá có hứn thú, Thiên Tôn nghiêm mặt ngẩng đầuxem tranh chữ trên vách, hiển nhiên cũng không có cảm thấy rằng mình làngười phải trả lời.

Tiểu nha hoàn nháy mắt mấy cái, cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Tứ Tử,thấy hai người lớn đều không nói chuyện, Tiểu Tứ Tử đành phải nói, “Muốn món chủ bài.”

Tiểu nha hoàn vui vẻ đi qua, “ Ta gọi là Liên nhi, nào tới kêu Liên nhi tỷ tỷ nghe một chút.”

Tiểu Tứ Tử thật nhu thuận mà gọi tỷ tỷ, nha hoàn liền cười tủm tỉmđi, chỉ trong chốc lát đã bưng đến cho mọi người thật nhiều điểm tâm.

Điểm tâm của tiểu lâu đều là trái cây, mứt các loại, còn có một ấm trà nghe nói là món lá trà chiêu bài —– Trà Hoa tâm.

“Trà Hoa tâm ?” Ân Hầu nghe thấy thật mới mẻ, “Tên này do ai đặt ?”

“Đây là do chủ nhân của chúng ta đặt a.” Liên nhi cười hiện ra haicái má lúm đồng tiền, “Trà này là dùng tâm hoa đào nấu ra a, hương vịrất tốt.”

Ân Hầu nâng cằm cảm thấy được có chút quá tinh nhã, thích hợp Tiểu Tứ Tử, thích hợp cho các nha đầu, không có thích hợp chính mình, liền hỏiThiên Tôn đang chăm chú nghiên cứu cái ấm trà, “Uy, uống trà sao ? Đổinơi khác uống rượu xem ra thích hợp với ta hơn a.”

Thiên Tôn còn chưa có mở miệng, Tiểu Tứ Tử đã muốn ăn một khối điểm tâm, hô một tiếng, “Ăn ngon quá !”

Nha hoàn đó cười cười với Ân Hầu, “Vị công tử này nếu muốn uống rượu, chỗ chúng ta có rượu Hoa tâm tốt nhất, ngài muốn dùng không a ?”

Ân Hầu khóe miệng rút trừ ——- Ngay cả rượu cũng là Hoa tâm ………

Rượu cũng đã được đưa đến, Ân Hầu uống một ngụm cũng cảm thấy khôngcòn trở ngại nào nữa, hơn nữa điểm tâm nơi này cũng không hoàn toàn làngọt, cũng có điểm tâm mặn nữa, liền nhẫn nại nghe một khúc đàn.

Thiên Tôn nghe đàn, vừa uống trà, laij ngẩn người, đột nhiên nói một câu, “Thật khó nghe.”

…………

Thanh âm của Thiên Tôn cũng không thấp, thực khách trong tiểu lâu đều dừng đũa, nhíu mày quay sang nhìn Thiên Tôn, tâm nói ai mà thật vô lễ.

Nhưn mà vừa mới nhìn thấy liền giật mình, vị này sao tuổi còn trẻ vậy mà tóc đã bạc cả rồi !

Lúc này, tiếng đàn cũng ngưng, chợt nghe đến một giọng nữ nhân dễ nghe, “Sao lại khó nghe ?”

Thiên Tôn tiếp tục uống trà, cảm thấy tiếng đàn ngừng hẳn thoải máihơn, bên trạc trạc Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử kêu thêm nhiều điểm tâmchút, lát nữa mang điểm tâm về cho đám người cha ngươi.”

“Nga !” Tiểu Tứ Tử không quên đếm đếm đầu ngón tay tính tính, này phủ Khai phong có mấy trăm miệng ăn a, còn có cả Bạch phủ nữa, không biếtcó nên tính luôn cả Hoàng cung không nữa ……. Vì thế liền ngửa mặt lênnhìn nhìn Thiên Tôn, “Tôn Tôn người có bao nhiêu bạc ?”

Thiên Tôn cũng không rõ lắm, đem túi tiền mà Bạch Ngọc Đường cho hắn giao cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy hà bao nặng trịch, trước tiên rút ra ngân phiếunhìn thoáng qua, sau đó yên lặng đêm túi tiền trả lại cho Thiên Tôn, sau đó đem ngân phiếu vừa rút ra nhìn một cái há to miệng.

Lúc này, tiểu nha hoàn kia đã đi đến, Tiểu Tứ Tử đưa ngân phiếu cho nàng, hỏi “Có thể mua được một ngàn phần điểm tâm không ?”

Tiểu nha hoàn nhìn chằm chằm mặt trên ngân phiếu khóe miệng rút nửangày, trừng mắt chống nạnh, “ Tiểu hài nhi ngươi đến phá rối phải không ? Có tiền thì giỏi lắm sao ? Ai làm được cho ngươi một ngàn phần điểm tâm chứ !”

Tiểu Tứ Tử lui về phía bên người Thiên Tôn —— Thật hung dữ a !

“Liên nhi.”

Lúc này, mành bị nhấc lên, một nữ tử từ sau rèm bước ra, cô nươngnày dáng người xuất chúng, mặc cũng là váy dài hồng nhạt, trên mặt là là một chiếc khăn mỏng che đi nửa khuôn mặt, chỉ nhìn qua khiến người tacảm thấy được chỉ độ trên dưới hai mươi tuổi, bình thườn có thể là nóilà vô cùng xinh đẹp……..

“Không được vô lễ.” Nữ tử trách mắng Liên nhi, hướng mọi người mà đitới, hành lễ với mọi người, “Qúy khách, tiểu nữ chính là chủ nhâ của Đào hoa viên, tên gọi Túy Tâm.”

Ân Hầu hơi sửng sốt ———- Nữ nhân này công phu không tồi a, tuổi còntrẻ mà có thể đạt đến vậy xem ra bối cảnh cũng không có đơn giản, bấtquá tại sao lại đặt tên là Túy Tâm đây, còn tưởng cũng gọi Hoa Tâm chứ.

Thiên Tôn nhìn nàng một cái, không nói, cúi đầu nói chuyện với Tiểu Tứ Tử , “Đừng ăn quá no, lát nữa còn phải chơi nữa đó.”

“Đúng nga.” Tiểu Tứ Tử ăn xong một khối bánh đậu xanh, nói không ăn nữa, những thứ khác gói lại.

“Vị công tử này, có thể cho biết, khúc nhạc Túy Tâm đàn ban nãy tại sao lại khó nghe ?” Túy Tâm rất nghiêm túc hỏi.

Thiên Tôn nhìn nhìn Ân Hầu ——- Ngươi đuổi nàng ta đi, ta không nói chuyện với người lạ.

Ân Hầu bưng cái chén uống một ngụm —- Ai thèm để ý chuyện của ngươi !

Thiên Tôn mếu máo.

Tiểu Tứ Tử tiều tiều Ân Hầu —– Tính cách so với phụ thân còn lớn hơn.

“A, vị công tử này.”

Lúc này, cách đó một bàn không xa, một thanh niên công tử hoa phục,tuổi cũng không lớn đi tới, vẻ mựt còn không hờn giận mà hỏi Thiên Tôn , “Túy Tâm cô nương dũng lễ đối đãi ngươi, ngươi chê bai cầm kỹ của người ta, giờ lại vô lễ như vậy, thật sự quá đáng !”

Ân Hầu nhìn thoáng qua, thấy là một hậu sinh trẻ tuổi, bước đi phùphiếm, hai mắt cũng không linh, xem ra là kẻ không võ công, hơn nữa ngày thường cũng là hết ăn lại nằm, không chịu rèn luyện.

Tiểu Tứ Tử cũng nhìn hắn trong chốc lát —— Nhìn quen mắt a ! Mình đã gặp qua ở đâu rồi nha.

Túy Tâm kia nhẹ nhàng xua tay, “Tiểu Hầu gia không cần tức giận, vị công tử có lẽ là không giỏi giao tiếp mà thôi.”

Lúc này, Liên nhi đã đóng gói một thực hạp, đem vài phần điểm tâmcũng thu lại, Tiểu Tứ Tử dự cảm nếu không nhanh đi không chừng lại cótranh cãi, liền đẩy đẩy Thiên Tôn, “Đi thôi Tôn Tôn .”

Thiên Tôn cũng nhìn chằm chằm thanh niên trẻ tuổi kia, lắc đầu, “Mệnh đoản.”

Ân Hầu đỡ trán…….

Tiểu Tứ Tử há to miệng —– Tôn Tôn còn thích gây chuyện thị phi hơn cả phụ thân bé nữa.

“Ngươi……….. cũng dám nguyền rủa bản hầu !” Người trẻ tuổi kia đưa tay xắn ống áo, “Hôm nay không giáo huấn ngươi, ta không phải Bàng Dục.”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu —— Bàng Dục sao ? Tên cũng quen tai ác !

………….

“Hắt xì.”

Công Tôn hắt hơi một cái, nhu nhu cái mũi, bắt đầu nôn nóng, “Không phải Tiểu Tứ Tử đã xảy ra chuyện gì chứ ?”

Bạch Ngọc Đường an ủi hắn, “Yên tâm, có sư phụ ta, trừ bỏ lạc đườnghẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, nếu có lạc đường còn có Ân Hầu nữa mà.”

“Có động tĩnh.”

Lúc này, chợt nghe Triển Chiêu đột nhiên nói một câu.

Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn tới bên cửa sổ.

Triển Chiêu chỉ vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh Hoàng phủ, “Nhìn !”

Mọi người nhíu mày, chỉ thấy cửa bên Hoàng phủ, Hoàng viên ngoại đỡHoàng lão phu nhân, đeo một bọc hành lý thật to lên xe ngựa, động tácgiống như là đang chạy loạn vậy.

“Không phải nói buổi tối mới đi sao ?” Bạch Ngọc Đường buồn bực.

“Có lẽ phát giác ra điều gì không ổn, hoặc là cố ý thả ra tin tức như vậy.” Triển Chiêu lại chỉ một bên Hoàng Thụy Vân thần sắc có điều gấpgáp.

“Lúc này bước đi như bay a.” Công Tôn cười, “Khác xa với cái bộ dáng ốm đau bệnh tật lúc trước.”

Chỉ thấy ba người vội vàng chạy đến cửa, lên xe ngựa, cuối cùng một gã tiểu tư rối loạn hoang mang chạy đến.

Gã sai vặt này mang một cái nón trùm mặt, cúi đầu chạy như bay, saukhi lên xe ngựa liền chui luôn vào xe ………. bước ra từ cửa sau.

Triển Chiêu nhíu mày, “Vội vã như vậy là muốn đi đâu ?”

“Vừa rồi người kia…….” Bạch Ngọc Đường ý bảo mọi người chú ý gã tiểu tư, “Cảm giác có điểm kỳ quái.”

Công Tôn nhắc nhở, “Ngay cả quan tài cũng chưa có mang theo !”

Lúc này, chỉ thấy ở cửa Hoàng phủ lại tới một chiếc xe ngựa khác, cómấy tiểu tư vận chuyển đồ vật này nọ lên xe, cuối cùng từ linh đườngnâng ra một chiếc quan tài đặt lên trên, vội vàng chạy đi.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau ——- Là dương đông kích tây sao ?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa mở cửa sổ ra chỉ thấy đượcmột thân ảnh quen thuộc từ phía sau Hoàng phủ đi ra, đuổi theo mã xa của đám người Hoàng viên ngoại.

“Mục Chiếu Đường ?” Triển Chiêu nhíu mày, “Sao nàng ta lại đến đây.”

Công Tôn vươn tay đáp lên bả vai hai người, ý tứ là ——– Còn chờ gì nữa, đuổi theo nha !