Long Đồ Án

Quyển 20 - Chương 691: Bẫy



Biển Tứ một tiếng “Ân Hầu” ra khỏi miệng, mọi người liền thấy sắc mặt Triển Chiêu thay đổi.

Xung quanh thực khách không ít, kể cả hỏa kế Thái Bạch cư, tất cả mọi người đều biết Ân Hầu. Ân Hầu ở Khai Phong phủ đã lâu, cả ngày cùng Thiên Tôn đi khắp thành, hai lão đầu có đối khi dẫn theo đám nhóc Tiểu Tứ Tử, có đôi khi lại đi cùng một đám thiếu niên đến Thái Bạch cư. Hai người bộ dáng suất khí không nói, còn thân thiết với một đám nhỏ hơn cả trăm tuổi, người qua đường bắt chuyện cũng không hề kiêu ngạo, bởi vậy hai lão đầu nhân duyên không tệ!

Đặt biệt là Ân Hầu, tạo hình hoàn toàn trái ngược Thiên Tôn nên nhìn càng thêm “cơ trí thành thục”, rất được hoan nghênh.

Căn cứ theo thống kê của Giả Ảnh, hạng mục nam nhân muốn được gả cho nhất, trình độ được hoan nghênh của ngoại công gần như ngang với Bạch Ngọc Đường… Người Khai Phong thành trong một đêm có nhiều hơn một “Ngoại công”, Ân Hầu đi đến đầu, người quen của Triển Chiêu đều gọi hắn là ngoại công, gọi đến mức Triển Chiêu tức giận vài lần.

Bách tính Khai Phong thành cũng không biết Ma Cung cụ thể là cái tổ chức gì, khi người giang hồ gọi Ân Hầu là “Ma vương” cũng chỉ nghĩ là khen ngoại công suất đến mức ma mị.

Vừa nghe những người kia vô duyên vô cớ đổ tội lên đầu Ân Hầu, còn miêu tả Ân Hầu thành hung thủ độc ác như vậy, khi Triển Chiêu đang tức không nói nên lời thì hỏa kế Thái Bạch cư đã nhảy dựng lên.

Tiểu Lục Tử kinh hãi nhìn Biển Tứ, “Tiểu huynh đệ ngươi không nên nói lung tung a! Ân Hầu rất tốt! Dùng cách này giết người chắc chắn có thâm cừu đại hận! Lão gia tử đã hơn một trăm tuổi, sao có thể có thù oán với người kia được?”

“Đúng a!” Mấy hỏa kế khác cũng thất chủy bát thiệt.

“Chiêu này lợi hại như vậy, nếu chỉ có Ân Hầu biết, sao ông ấy còn dùng để giết người?”

“Thế thì khác nào cầm đao có ghi tên mình đi giết người a! Ai lại làm chuyện ngu xuẩn đó!”

“Tuyệt đối là vu oan a!”

“Đúng vậy! Vu oán quá rõ ràng!”



Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn mấy hỏa kế Thái Bạch cư vừa rồi phân tích tình hình vô cùng có đạo lý, hết sức vui vẻ —— ngoại công hảo nhân duyên a.

Những người còn lại thì nghi hoặc nhìn mấy hỏa kế kia —— xem ra thường ngày ở Thái Bạch cư phân tích vụ án bọn họ nghe được không ít a, rất có khả năng suy luận!

Biển Tứ tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Mặc đã mở miệng, “Bọn họ nói đúng là có đạo lý, hơn nữa án tử mới xảy ra không bao lâu, hỏi thăm xem Ân Hầu ở đâu là được, nếu có người thấy ông ấy xuất hiện ở nơi khác thì ông ấy sẽ không bị hiềm nghi nữa.”

Biển Tứ gật đầu, hỏi Triển Chiêu, “Vậy Ân Hầu vừa ở đâu a?”

Triển Chiêu mắt lạnh nhìn Biển Tứ, lúc này đừng nên hỏi hắn có điên tiết hay không, ngay cả sát ý muốn chém người cũng có … Nhưng hắn lại không ngốc, thứ nhất đối phương là một thằng nhóc con, nhưng lại luôn ỷ vào mình còn nhỏ, người lớn không thể nào chấp nhặt lời nói bậy của con nít. Thứ hai, bản thân hành vi này rất khả nghi… Triển Chiêu rõ ràng cảm giác được, Biển Tứ tựa hồ không phải muốn giá họa Ân Hầu, ngay cả hỏa kế Thái Bạch cư cũng nhìn ra cách giá họa này quá gượng ép…

Triển Chiêu nghĩ, Biển Tứ tựa hồ có ý định làm hắn tức giận, đây là một loại khiêu khích, biết rõ hắn quan tâm nhất là Ân Hầu, nên cố ý nhằm vào Ân Hầu.

Tâm lý của Triển Chiêu cũng có chút khác với người thường, có những người chỉ cần có chuyện bực mình một chút là đã muốn phát điên, có những người thỉnh thoảng nóng đầu lên thì rất dễ xúc động, còn hắn suốt đời lãnh tĩnh.

Giả Ảnh và Tử Ảnh vừa từ Khai Phong phủ đi ra, liền nói, “Ân Hầu cùng Thiên Tôn, Vô Sa đại sư ở Khai Phong phủ chơi mã điếu.”

Biển Tứ cười cười, “Thiên Tôn và Vô Sa đại sư không phải đều là bằng hữu của hắn sao? Bọn họ có thể làm chứng?”

Lời này của Biển Tứ vừa thốt ra, không ít người của Cao Hà trại đều kinh ngạc, có chút không xác định được nhìn Biển Tứ —— thằng nhóc này cha chết nên hồ đồ rồi à?

Lâm Dạ Hỏa vốn ở trên lầu xem náo nhiệt, hắn và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ Biển Tứ đang cố ý khiêu khích Triển Chiêu, về phần mục đích là cái gì còn chưa rõ … Chỉ là thằng nhóc đó đúng là dễ ghét!

Nhưng ai ngờ nó vừa đổi chủ đề thì dĩ nhiên nói Thiên Tôn và Vô Sa đại sư không đáng tin … Triển Chiêu là loại hình càng tức giận càng bình tĩnh, còn Lâm Dạ Hỏa là loại hình đã sinh khí thì phải nhảy dựng lên lật bàn trước, bất chấp tất cả.

Hỏa Phượng tựa vào lan can, hỏi, “Ngươi hoài nghi độ trung thực của sư phụ ta? Ngươi có biết Lạt Ma là gì không?”

Trần Mặc thấy Biển Tứ quá kỳ cục, “Biển Tứ, không được ăn nói bừa bãi, Thiên Tôn và Vô Sa đại sư đều là võ lâm chí tôn…”

Trần Mặc nói còn chưa dứt lời, lại nghe Triển Chiêu đột nhiên nói, “Ngoại công cũng là võ lâm chí tôn.”

Mọi người ở đây hơi sửng sốt, cùng nhau xoay mặt nhìn Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu trên mặt không có bất cứ hỉ nộ biến hóa nào, vẫn như ấm nước nguội, nhưng những ai hiểu rõ Triển Chiêu đều biết, con Mèo này đã xù lông.

Bạch Ngọc Đường cũng rất không thoải mái, vì hắn ghét nhất là kẻ bất kính với Thiên Tôn, Ân Hầu và Vô Sa đại sư, nhưng phần nhiều hơn là hoang mang và nghi hoặc … Thật ra Bạch Ngọc Đường không để ý Biển Tứ lắm, khiến hắn bất mãn và nghi hoặc —— là thái độ của Bạch Mộc Thiên.

Bạch Mộc Thiên lúc này, diện vô biểu tình đứng phía sau Biển Tứ, như hắn chỉ là một người dưng qua đường, hờ hững nhìn hai bên trong ngoài khách điếm giằng co, không biết vì sao, Bạch Ngọc Đường từ ánh mắt hắn nhìn ra một tia vui sướng và thỏa mãn… Hắn dường như vô cùng cao hứng khi thấy loại cục diện này, đặc biệt khi Triển Chiêu nơi ra lời kia, trong mắt Bạch Mộc Thiên thậm chí hiện lên một tia hưng phấn! Đối với một người hỉ nộ không hiện ra ngoài như Bạch Mộc Thiên, biểu tình này vạn phần hiếm thấy…

Trần Mặc vốn muốn Biển Tứ thu liễm chút, không ngờ hình như vừa làm tức giận Triển Chiêu, đành nói, “Ách… Ân Hầu đương nhiên cũng là võ lâm chí tôn.”

Triển Chiêu gật đầu, “Vậy vì sao Thiên Tôn và Vô Sa đại sư có thể tin, ngoại công ta lại không thể tin?”



Người của Cao Hà trại âm thầm thè lưỡi … Triển Chiêu biểu tình không thay đổi ngữ điệu không thay đổi chỉ nói mấy câu nhưng khiến người ta cảm thấy thật âm trầm, quả nhiên là hậu duệ Ma vương.

Trần Mặc cũng âm thầm trách cứ Biển Tứ không biết trời cao đất rộng tự dưng chọc giận Triển Chiêu, mà càng kinh ngạc hơn cả người của Cao Hà trại, là người của Khai Phong phủ.

Lâm Dạ Hỏa vừa kích động phun ra một câu lúc này cũng không tham gia nữa, chỉ lo chọt Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi thăm, “Con mèo nhà ngươi là điên thật hay đang diễn trò vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn một chút, nói, “Diễn trò thôi.”

Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ, “Cho ai xem?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc chốc lát, mỉm cười, “Cho người mà hắn muốn gạt xem.”

Sở dĩ Bạch Ngọc Đường nói như vậy, là bởi vì theo thái độ Triển Chiêu càng thêm “nóng nảy”, nhãn thần Bạch Mộc Thiên càng thêm sáng …

Lúc này, Bạch Ngọc Đường chỉ còn lại một nghi hoặc —— Vì sao? Bạch Mộc Thiên vì sao hứng thú với việc chọc giận Triển Chiêu như vậy?

Triển Chiêu nói không lưu tình, tràng diện cũng có chút xấu hổ.

Cuối cùng, Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, “Đám chính phái các ngươi đã qua một trăm năm mà vẫn không hề tiến bộ.”

Người Cao Hà trại hai mặt nhìn nhau… Đám chính phá bọn ta? Ý Triển Chiêu là hắn không thuộc về chính phái?

Triển Chiêu quay lại tiếp tục tra án, trong miệng còn lẩm bẩm, “Đúng ra nên sét đánh hết đám ngụy quân tử này.”

Lời này của Triển Chiêu nhỏ xíu luôn, người thường nghe không được, nhưng người có nội lực cao thì khác.

Mấy đệ tử Cao Hà trại hai mặt nhìn nhau, đều kinh hãi tính nết của Triển Chiêu … Như thế này hoàn toàn khác với trong truyền thuyết a, không hổ là tiểu cung chủ Ma Cung, quả nhiên có ma tính.

Người của Khai Phong phủ cũng nghe rất rõ … Ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, mọi người ban đầu có chút không biết Triển Chiêu là giận thật hay giả, mãi đến khi nghe được một câu cuối này, cơ bản đều phán đoán Triển Chiêu đang diễn trò, có mục đích gì đó. Câu cuối cùng đó không phải cách nói chuyện bình thường của hắn, mà loại âm trầm cùng tà tính toát ra từ trong xương cốt thế này cũng không phải tính cách của Triển Chiêu, tuy rằng hắn đôi khi có chút miêu tính, nhưng hắn hoàn toàn không có một khía cạnh âm ngoan như vậy … Hắn không có, Ân Hầu cũng không có!

Sau khi xác định Triển Chiêu đang diễn trò thì đoán xem hắn đang diễn cho ai xem.

Bạch Ngọc Đường không cần đoán, hắn biết, Triển Chiêu đang nhắm tới Bạch Mộc Thiên, mà từ biểu hiện của Bạch Mộc Thiên xem ra … Triển Chiêu đã thành công.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút bội phục Triển Chiêu, còn mèo này không hề biết rõ Bạch Mộc Thiên, nhưng lại nhạy cảm phát giác sự khác thường của hắn, đồng thời xác định chuẩn xác Biển Tứ bất quá chỉ là công cụ, mà kẻ đang sử dụng công cụ này … Hẳn chính là Bạch Mộc Thiên.

Quả nhiên, Biển Tứ bị Bạch Mộc Thiên khẽ kéo một chút, động tác này nhìn vào chỉ giống như trưởng bối khuyên bảo hậu bối ngạo mạn thu liêm lại … Nhưng từ ánh mắt Bạch Mộc Thiên, có thể đọc ra ý tứ “ra lệnh”.

Biển Tứ cũng rất nghe lời, thối lui đến một bên, không nói nữa.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu khi quay người lại thì nhìn mình ra hiệu.

Mọi người thấy được ánh mắt này, nhưng vấn đề là không ai hiểu Triển Chiêu muốn biểu đạt cái gì… Vì vậy mọi người theo quán tính quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Nhưng biểu tình của Bạch Ngọc Đường lúc này cũng rất kỳ quái —— hắn khẽ cau mày, lo lắng nhìn Triển Chiêu, hình như rất khổ sở.

Người của Khai Phong phủ càng kinh hãi —— Chứng mặt than của Bạch Ngọc Đường chữa ổn từ lúc nào a? Không thể nào mọi người đều biết Triển Chiêu đang diễn trò mà hắn không biết a? Quan tâm quá sẽ bị loạn sao?

Mọi người lại không chú ý thấy, Bạch Mộc Thiên lúc này cũng ngẩng mặt, nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường… Sau khi thấy thần sắc Bạch Ngọc Đường, Bạch Mộc Thiên hơi nhếch khóe miệng.

Sau khi Khai Phong phủ điều tra hiện trường xong thì đưa thi thể Biển Phương Thụy đi, Cao Hà trại đã là rắn mất đầu, Biển Phương Thụy vốn là người quản sự khi Biển Thịnh không có mặt, nhưng hiện tại hắn cũng đã chết.

Người bên phe Biển Phương Thụy lúc này không khác nào chia năm xẻ bảy, các đệ tử ủ rũ nghĩ về tương lai sau này.

Mà bên phía tứ đại đệ tử, hôm trước còn vì cái chết của Tiễn Thông Kiền mà vô cùng đau đớn, lúc này… có vẻ cũng có thể chúc mừng một chút.

Trần Mặc chắp tay với người của Khai Phong phủ đang đi ra, không quên dặn dò nhanh chóng phá án, rồi trở về.

Mà Bạch Mộc Thiên và Biển Tứ cũng không đòi thi thể của Biển Phương Thụy, càng không quan tâm đến vụ án… Chỉ mang theo đệ tử đi, thậm chí cả bốn chữ “Nhanh chóng phá án”, cũng chưa từng nhắc tới.

Chờ đoàn người lục tục đi hết, mọi người trong lâu bắt đầu nghị luận, đại thể đều không phải người giang hồ, đều thấy là quỷ náo loạn.

Triển Chiêu đi lên lầu, vừa ngẩng đầu thì thấy ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, tất cả mọi người đều đang dựa vào tường, nhìn hắn như muốn nói —— bọn ta sợ ngươi lắm, đừng qua đây!

Triển Chiêu trợn mắt nhìn, không quên nghiến răng hai cái.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi diễn trò gì đó?”

Những người khác cũng gật đầu biểu thị không hiểu.

Trong đám người “thiếu tâm mắt”, chỉ có mình Triệu Phổ nhìn ra chút mánh khóe.

Cửu Vương gia vừa rồi luôn tựa ở cửa trên lầu xem kịch vui, chờ trình diễn xong, hắn nghĩ một hồi, rồi nói, “Lần trước thiệp mời của ngươi xuất hiện ở vụ án thứ nhất, xem ra cũng không phải trùng hợp.”

Công Tôn rửa tay xong đi vào thì nghe được, hỏi Triệu Phổ, “Cái gì trùng hợp?”

Triệu Phổ đưa khăn qua cho hắn lau tay, lại hỏi Triển Chiêu, “Vị nhân huynh kia thật sự muốn nhắm vào ngươi sao?”

Triển Chiêu nhún vai, “Tuy rằng ta không nghĩ ra nguyên nhân nhưng có vẻ là vậy.”

“Tình địch?” Lâm Dạ Hỏa nhìn có chút hả hê, huých huých Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lé mắt nhìn hắn, mở miệng, “Ngươi thật béo.”

Lâm Dạ Hỏa hít sâu một hơi.

Triển Chiêu cũng góp lời, “Gần đây sắc mặt ngươi cũng rất xanh xao …”

Lâm Dạ Hỏa ôm mặt kêu thảm một tiếng, lập tức quay về Khai Phong phủ giảm béo, thuận tiện đi hỏi Trâu Lương xem có phải chính mình vừa béo vừa xanh không …

Đám Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau ăn ý vì mưu kế đã thành công —— diễn người xấu thành nghiện a?

Triển Chiêu chà xát chà xát tay, “Việc nên làm đều đã làm, chờ bước phát triển tiếp theo thôi.”

Nói xong, xuống lầu.

Dưới lầu, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đã đánh dấu xong vị trí những vết chân, Tiểu Lương Tử để đũa dư lên bàn.

Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi xổm bên một dấu chân, nghiêng đầu nhìn.

Triển Chiêu đi qua, ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ vỗ mông bé, “Tiểu Tứ Tử, nghiên cứu cái gì?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nói, “Vết chân.”

“Vết chân làm sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Vết chân đi xuống lầu màu màu rất nhạt nhưng vết chân rất hoàn chỉnh!” Tiểu Tứ Tử nói.

Triển Chiêu có chút không hiểu, “Vết chân hoàn chỉnh… Chứng tỏ điều gì?”

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc, “Hắn rất béo!”

Triển Chiêu nhướn mày, “Béo?”

Tiểu Tứ Tử nhéo nhéo thịt ở bụng, gật đầu, “Ân! Thể trọng lớn nên vết chân rất hoàn chỉnh.”

Triển Chiêu gật đầu, thấy rất có đạo lý, liền hỏi, “Béo cỡ nào?”

Tiểu Tứ Tử đứng lên, ôm cánh tay nhỏ tính toán, “Chí ít hai trăm cân.”

“Nhưng chân hắn rất nhỏ.” Triển Chiêu nói.

“Ta đang nghĩ đến chuyện này.” Tiểu Tứ Tử xoắn xuýt.

Triển Chiêu sờ sờ đầu bé, “Nên hắn không đi một mình, mà còn mang theo một người nữa?”

Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái —— đúng nga.

“Người kia còn đang chảy máu…”

Lúc này, Công Tôn cũng đã đi tới, “Cái này có thể giải thích vì sao trên mặt đất có nhiều vết máu tròn như vậy, còn cách vết chân khá xa … Bởi vì hung thủ là khiêng người đi.”

Vụ án càng ngày càng kỳ quái, nhưng về tới Khai Phong phủ, mọi người ngoại trừ lo lắng vụ án ra, còn hiếu kỳ Triển Chiêu vừa rồi diễn quá xuất thần, con mồi có mắc câu không đây.

Trong quá trình chờ đợi, Bạch Ngọc Đường tìm Tiểu Lương Tử đến luyện vài chiêu, hắn yêu cầu Tiểu Lương Tử dùng chiêu số mà Biển Tứ dùng vào lần giao thủ lúc trước.

Tiểu Lương Tử làm theo, đánh được vài vòng, Bạch Ngọc Đường nhíu mày —— Công phu của Biển Tứ, là Bạch Mộc Thiên dạy!

Chờ đến tối, Triển Chiêu vừa đi ra cửa thì nhận được một phong thơ, là một đứa nhỏ chạy tới đưa cho hắn.

Triển Chiêu mở thư xem qua, người viết nói, hắn biết đầu mối về cái chết của Biển Phương Thụy, muốn Triển Chiêu một mình tới Thúy Hồ nói chuyện.

Thúy Hồ ngay trong Khai Phong thành, là một cái hồ rất lớn, bên trên có rất nhiều cầu đá và chòi nghỉ mát, người tản bộ hóng gió rất nhiều.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua chỗ kí tên, nở nụ cười, là Bạch Mộc Thiên.

Thu hồi thư, Triển Chiêu không quay lại Khai Phong phủ, mà chắp tay sau lưng đi về phía Thúy Hồ.

Từ bên trong cổng Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường cũng lặng lẽ đi theo.

Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ cũng tò mò đứng ở xa xa hóng hớt, nghĩ xem làm thế nào để đi theo mà không bị Triển Chiêu phát hiện…

Lúc này, phía sau có người chọt chọt vai hai người họ.

Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại.

Thấy Ân Hầu và Thiên Tôn đứng ngay phía sau.

Thiên Tôn hiếu kỳ, “Ngọc Đường và Tiểu Chiêu lén lút làm gì a?”

Triệu Phổ còn muốn giúp Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu mượn một cái cớ qua loa tắc trách một chút, nhưng Lâm Dạ Hỏa đã thành thật thêm mắm thêm muối kể hết mọi chuyện cho hai lão nghe.

Thiên Tôn nghe xong hứng thú vô vàn, “Chà?”

Ân Hầu thì nhíu mày —— Bạch Mộc Thiên chọc giận ngoại tôn hắn làm gì a?