Long Đồ Án

Quyển 20 - Chương 689: Tướng quân mù



“Lại tới? !” Triển Chiêu nghĩ bụng không biết là hai người xui xẻo nào lại đụng phải quỷ? Vì vậy nhảy tới, rút Cự Khuyết ra chém người.

Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa cũng đi ra, hiếu kỳ nhìn ra xa.


Lâm Dạ Hỏa thuận tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử cọ cọ, “Mang ngươi đi cũng không đổi vận được a? Triển Chiêu không phải kiểu xui xẻo bình thường đâu.”

Lâm Dạ Hỏa vừa mới dứt lời, Triển Chiêu một cước đạp một hắc y nhân tới đây.

Hỏa Phụng cũng nhấc chân đạp ké, Bạch Ngọc Đường dùng đao lật mặt nạ hắn đeo, thấy đó là một lão đầu, râu bạc, có lẽ hơn sáu mươi, nhìn không ra là người của môn phái nào.

Rất nhanh, hắc y nhân còn lại cũng bị Triển Chiêu đá qua.

Hai tấm mặt nạ bị tháo xuống, là hai lão đầu chưa ai từng thấy qua.

Triển Chiêu nhìn một chút hai người của Cao Hà trại, Trần Mặc và Nhạc Minh Thiên cũng lắc đầu, biểu thị không nhận ra, hơn nữa cũng không giống người giang hồ được mời tới tham gia chậu vàng rửa tay.

Triển Chiêu nắm một người dùng sức lắc a lắc, nhưng người nọ không hề giống những người trúng nhiếp hồn thuật khác, vẫn hai mắt đỏ ngầu, liên tục giãy dụa.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là điểm huyệt hai người bọn họ.

Tiểu Tứ Tử lấy ra một ngân châm đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu châm hai cái vào nhân trung bọn họ … Theo lý mà nói vị trí này rất nhạy cảm, châm vào rất đau, những hòa thượng đạo sĩ trước trúng chiêu chỉ cần đạp một cước là tỉnh, hai lão đầu này lại bị châm đau như thế vẫn không tỉnh.

“Chuyện gì xảy ra?” Triển Chiêu không giải thích được.

Bạch Ngọc Đường nói, “Hai người bọn họ công phu cũng không tốt như những người trước, vừa rồi bắt được cũng múa may loạn một trận …”

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng là nhìn không ra môn phái nào.”

“Bởi vì chỉ là hai tiều phu bình thường mà thôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, quay sang, thấy vừa nói chuyện … là thư sinh vừa ngồi uống trà vừa thuận tiện “nghe trộm” bọn họ.

“Sao ngươi biết?” Lâm Dạ Hỏa nhìn thư sinh nọ.

Thư sinh chắp tay sau lưng đi tới, có vẻ đang quan sát ba người, Tiểu Tứ Tử còn đang bị Lâm Dạ Hỏa ôm, ngửa mặt, nhìn chằm chằm thư sinh nọ, bàn tay nhỏ bé vuốt cằm, như là rất hoang mang.

Thư sinh đưa tay chỉ vào hai lão đầu bị điểm huyệt, “Hôm qua ta có gặp bọn họ trên đường.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Cái gì?”

Thư sinh không nhanh không chậm đi ra ngoài trạm dịch, nói, “Tầm giờ tý tối qua, ta chạy ngang quan đạo, hai người họ đi từ phía đối diện lại, bất quá giữa đường thì đổi hướng, đi vào rừng.”

Triển Chiêu khó hiểu nhìn thư sinh, “Hai người bọn họ khuya khoắt tiến vào rừng làm gì?”

“Đi cứu một lão thái thái.” Thư sinh trả lời.

Triển Chiêu giật giật khóe miệng —— lại nữa hả!

Lâm Dạ Hỏa lắc đầu —— lão thái thái đó gây án quá nhiều lần!

Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi thư sinh nọ, “Ngươi không đi sao?”

“Ta cũng đi.” Thư sinh trả lời, “Chỉ là hai người bọn họ ngủ lại, ta không ngủ lại.”

“Vì sao ngươi không ngủ lại?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Thư sinh nọ mỉm cười, “Bởi vì lão thái thái đó có vấn đề.”

“Cái vấn đề gì?” Triển Chiêu hỏi.

Thư sinh nọ khẽ sờ mũi, nói, “Trên người bà ta không có vị đạo của một lão nhân gia, nhưng lại có mùi máu tươi.”

Mọi người cả kinh.

Lâm Dạ Hỏa gật đầu —— đây tuyệt đối là một tên cầm tinh cẩu!

Bạch Ngọc Đường quan sát thư sinh nọ một chút, nhìn ra được hắn công phu không tồi, “Ngươi không nhắc hai tiều phu kia sao?”

“Ta có nhắc, hỏi bọn hắn có muốn cùng nhau đi không, hai người bọn họ cũng kỳ quái, tòa nhà đổ nát lại nói là xa hoa, đang uống nước trắng lại khen ngon, ta nghĩ hai người bọn họ cũng có vấn đề không kém lão thái thái kia, nên đã đi trước.” Thư sinh mỉm cười, “Ta đã lâu không đến Trung Nguyên, sợ gặp phải lừa đảo.”

Mọi người lại một lần nữa quan sát hắn.

Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Ngươi không phải người Hán?”

“Phải a.” Thư sinh nói, “Chỉ là đã chín năm chưa tới Khai Phong mà thôi.”

Triển Chiêu muốn hỏi một chút xem thư sinh này là thần thánh phương nào.

Lại nghe thư sinh đó nói, “Tối qua ta còn ngửi thấy một mùi hoa rất đặc biệt, hiện tại đã nghĩ ra, là mùi hoa gạo.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

“Ngươi vừa nói nhà nát nước trắng …” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nơi ngươi đến không phải khu nhà giàu có và bàn cơm phong phú à? Vậy ngươi có gặp nhi tử của lão thái thái không?”

“Nhi tử của bà ta?” Na thư sinh có vẻ cảm thấy buồn cười, “Chắc con cẩu kia là nhi tử của bà ta … Thảo nào hai tên tiều phu chắp tay gọi con cẩu là công tử…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc —— cẩu…

Khi mọi người ở đây hiếu kỳ lai lịch của thư sinh này, thì Tiểu Tứ Tử đột nhiên vươn cánh tay nhỏ bé, huơ huơ trước mắt thư sinh.

Nhìn nữa… Thư sinh nọ căn bản không chớp mắt, một điểm phản ứng cũng không có.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh đại ngộ —— người nọ bị mù! Cho nên trò xiếc của lão thái thái kia không có tác dụng với hắn.

Lâm Dạ Hỏa thấy mới mẻ, “Sao ngươi biết tòa nhà đó đổ nát, người ta đưa ra là nước trắng?”

“Tòa nhà không kín gió đương nhiên là đổ nát, về phần nước trắng…” Thư sinh nọ lại sờ sờ cái mũi của mình.

Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vươn tay, như muốn sờ mắt người nọ.

Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy, ngăn bé lại lui về phía sau, liếc bé —— như vậy không tốt đâu nha.

Tiểu Tứ Tử nhìn Lâm Dạ Hỏa, quay lại đầu, đã thấy thư sinh nọ đi về phía trước hai bước, cúi người, đưa mặt tới trước mắt Tiểu Tứ Tử, cười hỏi, “Tiểu vương gia, xem cho ta có thể chữa khỏi không?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau—— hắn không phải bị mù sao? Hơn nữa chín năm không có tới Khai Phong, sao hắn biết Tiểu Tứ Tử là tiểu vương gia?

Tiểu Tứ Tử thật sự cẩn thận kiểm tra mắt hắn một hồi, sau đó tiếc nuối lắc đầu, “Ngươi trời sinh đã mù a?”

Người nọ cười gật đầu.

Đang nói chuyện, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa.

“Hai người? !” Giọng nói của Âu Dương Thiếu Chinh từ phía xa truyền đến, “Tên điên nào còn chưa chịu ngưng?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đẩy hai tên kia ra trước, nghĩ bụng Âu Dương tới vừa lúc, để Hoàng thành quân đưa hai ngươi này về trước để Công Tôn xem, hai tiều phu này không có võ công, lúc tỉnh lại khỏi nhiếp hồn thuật không chừng sẽ có di chứng! Vị lão thái biết nhiếp hồn thuật kia đúng là nghịch thiên, bất quá thư sinh trước mắt này càng nghịch thiên hơn, dĩ nhiên không trúng chiêu, hơn nữa khôn khéo hơn người, không chừng có thể giúp tìm ra manh mối.

Âu Dương cưỡi ngựa tới trước mặt, vừa xuống khỏi ngựa, Phong Nha Đầu đột nhiên chạy.

Âu Dương có chút bất ngờ, “Này?”

Chỉ thấy Phong Nha Đầu chạy tới nơi buộc ngựa, chào hỏi con ngựa trắng kia.

Hai con ngựa vẫy vẫy đuôi, đụng đụng mũi, hiển nhiên có quen.

Âu Dương cũng thấy con ngựa trắng kia, há hốc miệng sửng sốt một hồi, rồi vội vàng quay đầu lại tìm xung quanh, khi liếc mắt thấy thư sinh thì tiếp tục há hốc miệng.

Thư sinh nọ chuẩn xác địa tìm được phương hướng Âu Dương đứng, vung tay chào hỏi, “Tiên Phong quan.”

Âu Dương lại há mồm rộng thêm vài phần, giơ tay chỉ hắn, “Tiểu Tây!”

Đám Triển Chiêu nghi hoặc —— Tiểu Tây?

“Sao ngươi lại chạy tới!” Âu Dương Thiếu Chinh nhảy dựng, vẻ mặt kinh hãi, “Xảy ra chuyện gì rồi? Biên quan thất thủ? Hay địa chấn? Hay lão Hạ đã xảy ra chuyện? !”

Triển Chiêu và mọi người nghe được đều hết hồn, sao không liên quan gì đến nhau hết a?

Thư sinh kia vẻ mặt bất lực, đưa tay gõ gõ đầu.

Âu Dương vội bước lại, “Không có xảy ra việc gì chứ hả?”

Thư sinh nọ chỉ chỉ chính mình, “Có chuyện gì mà ta còn có vẻ mặt này?”

Âu Dương nghĩ có đạo lý, xoa cằm lại thắc mắc, “Chẳng lẽ lão Hạ muốn thành thân?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ra được, Âu Dương và thư sinh này vô cùng thân thuộc, người này hẳn cũng là Triệu gia quân … Nghĩ đến đây, hai người cùng nghĩ tới một người, lại cùng nhau nhìn Âu Dương.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Âu Dương Thiếu Chinh, “Các ngươi biết nhau à?”

Âu Dương chỉ vào thư sinh nọ, giới thiệu với mọi người, “Hắn là phó tướng của lão Hạ, Trầm Thiệu Tây.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, vị này chính là phó tướng mù nổi tiếng trong số tứ đại chủ tướng thập đại phó tướng của Triệu gia quân, Trầm Thiệu Tây! Trước nhóm Triển Chiêu tới Hắc Phong thành, Trầm Thiệu Tây vừa lúc có việc ra ngoài nên không gặp được … Quả nhiên tướng lĩnh của Triệu gia quân đều vô cùng trẻ tuổi, vị này thoạt nhìn tựa như một dạy học tiên sinh.

Tiểu Tứ Tử hài lòng, kéo ống tay áo Trầm Thiệu Tây, “Tây Tây!”

Trầm Thiệu Tây xoa đầu bé, hai người bọn họ rất thân thiết, tuy rằng chưa gặp mặt nhưng bình thường vẫn viết thư qua lại. Trước đây Triệu Phổ từng nhờ Tiểu Tứ Tử viết thư cho Hạ Nhật Hàng, sau đó Hạ Nhất Hàng để Trầm Thiệu Tây viết thư trở về cho Tiểu Tứ Tử, nên hai người thường xuyên viết thư lui tới nhiều lần. Triệu Phổ cũng lười viết nên để Tiểu Tứ Tử kể luôn những chuyện xảy ra ở Khai Phong cho nhóm Hạ Nhất Hàng ở Hắc Phong thành biết, huynh đệ bọn họ đã nhiều năm không gặp, có những thư này có thể càng thêm nắm rõ tình hình của đối phương.

Âu Dương hỏi Trầm Thiệu Tây, “Sao ngươi lại tới đây? Thủ hạ của ngươi đâu? Lão Hạ để một mình ngươi tới à?”

“Ta vội tới đưa thư cho Nguyên soái.” Trầm Thiệu Tây nói xong, chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa.

Triển Chiêu và mọi người nhìn ra phía quan đạo, chỉ thấy một đội kỵ binh áo xám tới trước quán trà, người dẫn đầu xuống ngựa nói với Trầm Thiệu Tây, “Tướng quân, đã tìm được nơi đó, đúng là có địa đạo.”

Trầm Thiệu Tây gật đầu.

Triển Chiêu nghe được hai chữ “Địa đạo” lỗ tai đều dựng thẳng.

Trầm Thiệu Tây giải thích, “Tối qua ta ở căn nhà kia nghe thấy tiếng gió thổi khá kỳ lạ, chỗ đó hẳn là có địa đạo, vì tránh đả thảo kinh xà nên không động thủ luôn, sáng nay mới đi tìm lại.”

Nói xong, vẫy tay với mọi người, ý là —— đưa các ngươi đi xem.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu với Âu Dương Thiếu Chinh —— vị này rất có khả năng!

Âu Dương cười xấu xa, “Không bằng để ở lại Khai Phong phủ của các ngươi nhé, dù sao hắn cũng không khó nuôi … Á.”

Nói còn chưa dứt lời, Trầm Thiệu Tây ở phía trước xoay tay lại ném thứ gì đó thẳng vào mặt hắn.

Bạch Ngọc Đường đưa tay bắt lất thứ đập ngay mũi Âu Dương, thấy đó là một quyển trục.

Triển Chiêu thấy trên đó có hai chữ hơi nghiêng —— Ác điển.

Mọi người kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường mở quyển trục, phát hiện nó và bản Ác điển viết tay giống nhau như đúc, hơn nữa cái này tương đối cũ, là quyển trục bằng da dê, nhìn rất cổ xưa.

“Ngươi vì chuyện này mà tới hả?” Âu Dương hỏi.

“Một nửa thôi.” Trầm Thiệu Tây nói rồi dừng lại trước một mảnh rừng nhỏ.

Ngoài bìa rừng có một đội kỵ binh khác, cầm trong tay cuốc xẻng.

Lúc này, con ngựa trắng nọ và Phong Nha Đầu cùng nhau đi tới.

Triển Chiêu hỏi Trầm Thiệu Tây, “Vết thương trên ngực nó là sao vậy?”

“Đại khái là bị mãnh thú cào bị thương, lúc ta nhặt được nó đã bị như thế rồi.” Trầm Thiệu Tây nói, rồi đưa tay cầm lấy cây gậy bạc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— bọn họ đều hiếu kỳ công dụng của cây gậy đó.

Lâm Dạ Hỏa vừa định mở miệng hỏi, thì thấy mấy kỵ binh chỉ vào rừng, nói, “Lối vào ở bên trong.”

Trầm Thiệu Tây gật đầu, cầm cây gậy quét qua quét lại dưới đất để gạt bỏ chướng ngại vật, chậm rãi đi vào.

Đám Triển Chiêu lắc lắc đầu —— may mà chưa hỏi.

Âu Dương híp mắt ở một bên thêm mắm thêm muối nói xấu huynh đệ, “Hắn đáng ghét lắm! Chuyện gì cũng không giấu được, ngay cả mạch đập nhanh chút chậm chút hắn cũng nghe ra, siêu biến thái … Á…”

Nói còn chưa dứt lời, lại bị một quyển trục đập trúng.

Lúc này Triển Chiêu hỗ trợ tiếp được, cầm trong tay mở ra xem —— một bộ Tội điển.

Âu Dương đuổi theo, “Nè ngươi từ đâu tìm được mấy quyển trục này vậy a?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường so sánh hai quyển trục một chút, hẳn là một bộ… Vì sao ở tận biên quan Tây Bắc cũng biết đến chuyện Tội điển và Ác điển? Mà riêng chuyện Hạ Nhất Hàng đặc biệt phái tâm phúc Trầm Thiệu Tây tự mình chạy tới truyền tin, đã thấy sự tình không hề đơn giản.