Lời Yêu Cuối Cùng

Chương 33: Thật sự yêu?



Mày đang nói cái gì vậy hả Harry? Mày hoàn toàn không cảm nhận được điều gì từ tao sao? Mày không hiểu được tao thích mày thật sự hay là tao chỉ xem mày như một thói quen thôi à? Tao thích mày thật mà! Tao yêu mày thật mà!

Harry thấy được những cảm tình trong đôi mắt của Hải Đăng đang dậy lên một cách rất rõ ràng. Nhưng Harry hiểu Hải Đăng yêu công việc viết lách như thế nào, những gì mà cậu đã phải chịu đựng trong quá khứ đã là quá đủ.

Harry hoàn toàn không hề muốn Hải Đăng phải gánh thêm bất cứ đau đớn nào nữa.

Harry tự nắm lấy tay mình, cố để cho đầu óc đủ tỉnh táo.

Harry cố nhìn Hải Đăng một cách lạnh lùng và ném về phía cậu những câu nói đầy sự trách cứ.

- Những lời này, liệu mày sẽ có đủ dũng khí để nói với mẹ của mày chứ? Nếu mẹ mày phản đối chuyện của chúng ta, thì mày sẽ kiên quyết không từ bỏ chứ? Nếu áp lực từ dư luận vẫn phủ lên mày như mỗi ngày mày đã từng phải trải qua thì mày có thể bỏ mặc nó và công khai chuyện của chúng ta chứ?

- Harry à! Yêu chỉ đơn giản là chuyện của hai người thôi mà! Đâu cần phải thêm một ai quan tâm nữa?

- Nhưng... chúng ta không thể trốn tránh! Hải Đăng à!

Cả Hải Đăng và Harry đều im lặng sau câu nói ấy, ánh mắt Hải Đăng nhìn Harry chua xót, cậu hiểu những gì Harry đã phải chịu đựng là quá nhiều. Nhưng chính bản thân cậu không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi về ánh nhìn của dư luận, hay sự phản đối kịch liệt từ gia đình của mình.

Bất chợt, Huyền My chạy đến chỗ của hai người. Thấy có sự có mặt của Huyền My, như một sự giải thoát cho Harry trong trường hợp khó xử này.

Harry vội nắm lấy bàn tay của Huyền My, điều này khiến cho cả cô và Hải Đăng đều thực sự bất ngờ.

- Mày đừng lo, bây giờ tao đã có người chăm sóc rồi. Tao không sao đâu, mày nhất định phải sống thật tốt nhé! Dù bất luận thế nào đi nữa thì cũng đừng bỏ đam mê của mình. Tao tin là mày sẽ đủ dũng cảm để tiếp tục con đường mày đang chọn!

Harry đang cố gằn giọng để có thể lấy lại được sự bình tĩnh. Không quan tâm Harry đang cố tình nắm chặt lấy tay của người con gái kia ra sao, Hải Đăng vẫn nhẹ nhàng hỏi:

- Mày định sẽ không quay lại với tao sao?

Câu nói của Hải Đăng khiến Harry một lần nữa chìm trong sự bối rối. Trong một lúc vội vàng suy nghĩ Harry nhìn Hải Đăng với nụ cười thách thức.

- Vậy mày hãy dành lại tao đi!

Dứt lời, không đợi Hải Đăng phản ứng gì thêm, Harry nắm chặt lấy tay của Huyền My và quay đi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Harry nghe được những tiếng nấc nghẹn vang lên phía sau lưng mình. Harry thầm nghĩ, chắc chắn Hải Đăng phải đau lòng nhiều lắm. Càng tưởng tượng đến những giọt nước mắt của Hải Đăng, Harry càng cảm thấy bất lực nhiều hơn.

Huyền My lúc này vẫn im lặng để đi theo Harry. Đến khi quay nhìn lại thì họ đã đi xa chỗ của Hải Đăng, Huyền My mới nhỏ nhẹ bảo:

- Em nghĩ là anh có thể buông tay được rồi. Anh ta không còn thấy nữa đâu.

- Tại sao lại phải buông tay?

Khác với phản ứng của Huyền My, Harry lại đáp trả cô bằng sự bình thản với bàn tay vẫn còn đang nắm chặt vào tay của Huyền My.

- Không phải chúng ta không cần đóng kịch nữa sao Harry?

- Ai bảo rằng chúng ta đóng kịch?

- Hả?

Câu trả lời của Harry khiến Huyền My cảm thấy bất ngờ đến há hốc mồm.

- Đi thôi, anh đói bụng rồi. Còn phải mua kem nữa đấy!

Với linh cảm của mình, Huyền My biết rõ rằng đây hoàn toàn không phải là tình cảm xuất phát thực sự từ mong muốn của Harry. Nhưng chỉ cần được như thế này, với cô đã là một sự mãn nguyện rất lớn.

Cố gắng gạt phăng khỏi đầu mình những suy nghĩ vẫn còn đang lo sợ. Huyền My siết chặt bàn tay của Harry và tươi cười vui vẻ.

Những lời nói của Harry trong nhà sách ngày hôm ấy đã khiến Hải Đăng phải suy nghĩ rất nhiều. Khi trong lòng bộn bề và chất chồng quá nhiều những suy nghĩ đắn đo, Hải Đăng dường như chẳng thể tập trung nổi lấy một giây cho việc ra mắt sách.

Hôm nay cậu muốn hủy cuộc hẹn với Linh, vì biết rằng dù mình có ngồi cạnh cô ấy đi chăng nữa, có chia sẻ về những dự án cho cuốn sách đi chăng nữa thì tai mình cũng sẽ chẳng thể nghe lọt được chữ nào vào lúc này.

Hải Đăng trói mình tỏng căn phòng khách bao quanh bởi bốn bức tường vô tri suốt cả một buổi sáng, cậu mệt mỏi và muốn tự giải thoát bằng việc đi ra ngoài khi trời đang bắt đầu chuyển sang chiều tối.

Hải Đăng quyết định dành thời gian đi dạo ở công viên, nơi mà khi một mình giữa biết bao nhiêu người cậu mới thấm thía cái sự cô đơn, mới rõ ràng hơn những nhìn nhận mỗi ngày một góc cạnh về câu chuyện của bản thân mình mới đủ dũng khí và kiên định đối diện với tình yêu của mình và Harry, mới thành thật nghĩ về con đường với đầy rẫy những khó khăn trước mắt.