Lời Thú Tội Ngọt Ngào

Chương 7: Duyên Trái Mùa (1



Trước kia Tề Dĩ An từng nói: "Đừng để bị giăng bẫy nhé, tao tưởng mày luôn tỉnh táo."



Hoàng Mộc Nguyên há lại không biết điều ấy, nhưng anh đã lún quá sâu, chỉ muốn đối tốt với cô ấy, hy vọng ngày nào đó cô sẽ cảm động. Dốc hết tâm can để yêu chiều cô, có thể anh làm chưa đủ tốt mới khiến cô đối với mình có toan tính? Anh biết mình đã sa vào con đường bị cô đùa bỡn như con rối, trong lòng vẫn nuôi hy vọng cô ấy vẫn còn nhỏ, không làm gì to tát, anh vẫn có thể cứu vãn.



Anh đã đánh giá thấp sự kiên trì của cô, cũng đánh giá quá cao sự thông minh của mình. Con bước trên con đường kia quá nhanh, anh không chờ được ngày cô yêu anh sâu đậm đã bị đẩy xuống vực thẳm.



Cái ngày mà Tề Dĩ An mang thông tin của cô và Hạ Kiên đến, anh đã biết mối tình này bị kết án tử.



"Sao, tra được rồi mày định làm gì?"



Câu hỏi này làm Mộc Nguyên giật mình, anh im lặng một lúc lâu, dường như hơi nước đã bốc lên hết, người anh bức bối đổ đầy mồ hôi. Anh không nỡ rời xa cô, càng không muốn làm cô đau, cứ tiếp tục ôm lưỡi dao ấy găm vào ngực sao? Nhưng nếu lưỡi dao ấy rời khỏi lồng ngực anh, mang theo tất cả niềm tình yêu cùng năm tháng cuồng nhiệt từng trao nhau, anh sẽ chết.



"Dĩ An, đừng nói cho người khác biết."



Tề Dĩ An sững lại, bỗng cười: "Nghe mày gọi Tề Dĩ An, thằng An thì nhiều, hai chữ 'Dĩ An' này thật xa lạ."



Quan hệ giữa họ một lời khó nói hết, Tề Dĩ An chỉ muốn bản thân có thể tự do rong ruổi, không cần gánh vác trách nhiệm trên vai. Ngày đó anh chọn theo mẹ, là một quyết định đúng đắn, cha anh không có tình nhưng có nghĩa, tháng nào cũng chuyển đầy ắp tiền. Anh từng nói đùa với mẹ rằng: "Cuộc sống của chúng ta hiện tại thật tốt, tài khoản rút thoải mái, thỉnh thoảng mẹ quen bạn trai mới, không cần để ý đến ông ta nữa."



Hoàng Mộc Nguyên là con của người phụ nữ bên ngoài của cha anh, sau khi ly hôn ông ta đón bà ấy về. Phải ba năm sau họ mới kết hôn, anh còn đến dự.



Hai người sàn sàn tuổi, không đứa nào chịu nhận làm em hết, nhưng nói chuyện lại rất hợp, ít nhất chưa đánh nhau mày sống tao chết lần nào.



Hoàng Mộc Nguyên nắm chặt mấy trang giấy trong tay, ngửa cổ thở một hơi: "Một lần này thôi, đừng nói cho ai biết."



Tề Dĩ An nhìn đồng hồ: "Chiều nay tao phải hẹn hò với cô em luật sư." Rồi vỗ vai Hoàng Mộc Nguyên nói lời thắm thiết: "Tất cả đều nhờ mày, mày là túi tiền của tao."



Hoàng Mộc Nguyên không cười nổi, nhìn ra ngoài trời, hôm nay là một ngày mưa lạnh lẽo.



Sau tất cả, cô có còn là Hứa Song Nghi ngày trước? Hoặc lẽ đó không phải là cô, cái vỏ bọc đó cô đã dùng đến chán chê, một lòng muốn xé bỏ? Chỉ có một mình anh ôm hoài niệm về những ký ức mỏng manh như bọt biển đó thôi…



Trong cuộc chơi này, anh mãi là người thua cuộc.



Nhớ đến bộ dạng biếng nhác không chút tình cảm nào khi cất giọng trong quán bar, ở cái tuổi vẫn còn thanh xuân tươi đẹp cô lại chọn sống trong cõi mộng. Anh đã từng bắt gặp hình này của cô ở đâu đó, ngỡ người xưa quay về. Nhưng người đó là ai? Kẻ cùng anh ngày ngày đêm đêm diễn kịch? Đến với anh bằng động cơ tàn khốc?



****



Nhìn Tường Lâm gọi điện thoại xin từ chức, tiếp tới còn phải tìm công việc mới. Ngón tay Mẫn Dao run lên nhẹ nhàng ôm tấm lưng vững chãi của anh, mặt chôn vào đó, mong sự yêu thương của anh sẽ khiến cô không sợ hãi nữa.



Đây là người đàn ông cô sẽ nương tựa cả đời, lòng cô chỉ có khoảng trống mênh man, muốn tìm một nơi đó thả lỏng, uống mấy ngụm rượu cay nồng.



Anh khẽ khàng vỗ mu bàn tay của cô: "Đi xe cả ngày rồi hay em nghỉ ngơi đi, buổi chiều em muốn ăn gì?"



Miệng lưỡi cô đều đắng không có chút khẩu vị nào, khóc nức nở với anh: "Em sợ lắm."



Tường Lâm chân thành khuyên nhủ: "Dao Dao, anh yêu em, sẽ không bao giờ rời bỏ em, phía trước là địa ngục anh cũng xông vào cùng em."



Ánh mắt cô hơi dao động khẽ hôn lên sống lưng anh, dựa vào anh không nói một lời. Trong tim nổi lên dự cảm bất an vô cùng mãnh liệt, sóng gió liệu có qua chưa? Nhưng cô không dám nghĩ tiếp, sợ ác mộng của mình sẽ thành sự thật. Cô không muốn trở về cuộc sống đó nữa, nếu Hoàng Mộc Nguyên ép cô vào đường cùng, không biết bản thân phát điên sẽ làm ra việc gì?



Mẫn Dao như ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng, người như nóng lên, cô thở dài nói với anh: "Tạm thời em sẽ đi tìm một quán bar mới xin vào làm."



Anh xoay người lại ôm eo cô: "Mấy nơi đó phức tạp lắm, lần trước em tự đi không hỏi anh tiếng nào, hay là thôi đi… anh thấy em làm ở văn phòng thời trang cũng được mà. Dường như biết mình lỡ lời anh hạ giọng dịu dàng: "Đi ra ngoài lại bị người ta dòm ngó, em cứ ở trong nhà anh mới an tâm."
Tuy anh nói vậy nhưng cô biết tìm một việc làm khác không dễ, họ đổi chỗ Bình An phải nghỉ học, không nhanh chóng kiếm tiền sao chuyển trường được chứ!



Như hiểu được lo lắng của anh, anh nói: "Anh có dành dụm một số tiền, những chuyện khác em không cần phải lo."