Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 25: Gặp lại kẻ thù



Vũ Bắc Nguyệt đi xuống trung tâm thương mại ở tầng dưới cao ốc Green mua một ít trái cây, lúc cô cầm túi trái cây đi dạo quanh khuôn viên nội bộ chuẩn bị trở về nhà thì thấy một người đàn ông đang có những biểu hiện thân mật với một nữ sinh nên nhíu mày thầm nghĩ [Ban ngày ban mặt mà lại dám hành động như chốn không người thế này, thời nay sao con người ta bạo thế không biết.]

Vũ Bắc Nguyệt luôn sống theo nguyên tắc không lo chuyện bao đồng để cuộc sống được thanh thản thong dong, cô phớt lờ chẳng quan tâm người đàn ông và bạn nữ sinh kia nhưng khi cô vừa đi ngang qua thì nghe tiếng nữ sinh khóc lóc hoảng sợ nên hơi bước chậm lại.

Cô bé nữ sinh kia sợ hãi khi đột nhiên bị một người đàn ông dồn vào góc khuất rồi sờ mó thân mật “Chú ơi, con xin chú tha cho con đi mà.”

Người đàn ông kia nhếch môi mỉm cười đầy tà ý “Cái gì mà chú chứ, gọi là anh đi, chỉ cần em ngoan ngoãn chìu theo ý của anh thì muốn cái gì anh cũng cho hết.”

Cô bé nữ sinh lắc đầu “Con không muốn gì hết, xin chú tha cho con về nhà đi.”

Vũ Bắc Nguyệt vừa nghe giọng người đàn ông kia vang thì đột nhiên trong đầu lại vang câu nói [Chuyện trừ khử bọn tội phạm mới là hàng đầu, nếu để bọn chúng ra đến vùng biển nước sâu rời khỏi hải phận của Nam Đô thì xem như nhiệm vụ không thành công…khai hỏa.]

Vũ Bắc Nguyệt dừng bước đứng nhìn người đàn ông kia, dáng người đó, gương mặt đó cô mãi mãi không bao giờ quên được ông ta chính là Lý Chính Bang kẻ đã gián tiếp mượn danh truy bắt tội phạm mà khiến cho A Sở mãi mãi nằm lại nơi biển cả mênh mông không thể nào trở lại được nữa.

Vũ Bắc Nguyệt đứng nhìn Lý Chính Bang đang dở trò khốn nạn với bạn nữ sinh kìa thì lên xông tới trừng mắt nhìn ông ta rồi bực dọc lên tiếng “Ông đang làm gì em gái tôi vậy hả?”

Lý Chính Bang thấy có người xuất hiện thì liền giật mình lùi xa bé nữ sinh kia, cô bé vội vàng chạy ra sau lưng của Vũ Bắc Nguyệt lẩn trốn con quỷ háo sắc kia.

Vũ Bắc Nguyệt đang mang khẩu trang che hết nửa khuôn mặt nên Lý Chính Bang không nhận ra cô chính là Vũ đại tiểu thư của Vũ gia cũng chính là phúc tinh khiến cuộc đời ông ta từ một hải quân quèn trở thành một nhân vật quyền lực của Nam Đô như hiện tại.

Vũ Bắc Nguyệt nhìn Lý Chính Bang bằng đôi mắt sắc lạnh mang theo cả sát ý “Vừa nãy tôi thấy ông có hành động quấy rối em gái tôi, tôi cảm thấy cao ốc này không an toàn khi có một tên yêu râu xanh mất nhân tính như vậy sống cùng, tôi nghĩ là tôi nên đi nói chuyện này với ban quản lý, ban quản trị có hướng giải quyết để đảm bảo an toàn cho các em nữ sinh sống tại đây.”

Lý Chính Bang liền lật lộng “Cô đang nói nhảm nhí cái gì đó hả? Là con bé này đã câu dẫn quyến rũ tôi, nó cố tình tiếp cận tôi vì muốn xin tôi tiền mua điện thoại đắc tiền, cô nên dạy lại em gái cô đi thì hơn. Làm người thì nên biết thức thời đụng vào tôi thì không yên thân đâu liệu hồn đấy.”



Lý Chính Bang tức giận rồi bỏ đi, Vũ Bắc Nguyệt còn tính đuổi theo thì cô bé nữ sinh kia kéo tay cô lại “Bỏ đi chị, chúng ta đấu không lại ông ta đâu.”

Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi “Tại sao không đấu lại ông ta chứ?”

Bạn nữ sinh kia lên tiếng đáp “Ông ta hiện đang là nghị viên nắm trong tay nhiều quyền lực chúng ta suy cho cùng chỉ là dân thường có nói gì, làm gì cũng không ai tin đâu.”

“Vậy chẳng lẽ cứ im lặng để ông ta ngày càng lấn lướt làm chuyện sai trái như vậy sao?”

Bé nữ sinh kia khẽ thở dài “Tại chị không biết thôi ông ta là kiểu người một tay che trời, đổi trắng thay đen, em nghe đồn ông ta dựa vào chuyện trước đây từng có ơn với Vũ gia của tập đoàn Thương Hải mà đòi họ phải tặng cho ông ta căn penthouse đẳng cấp nhất dự án Green ở tầng 69 đó chị.”

Vũ Bắc Nguyệt nghe vậy liền nắm chặt tay thành nắm đấm lẩm bẩm “Tên khốn đó, sau bao nhiêu năm không những không hối hận vì chuyện bản thân đã gây ra mà còn dám dựa vào chuyện đó để trục lợi, đúng là cái thứ súc vật sống còn thua cả cầm thú nữa.”

“Dù sao vừa rồi em cũng cảm ơn chị đã cứu em nếu không thì em không biết phải làm sao nữa.”

Vũ Bắc Nguyệt mỉm cười đáp “Không có gì đâu, lần sau thấy tên khốn đó thì tránh xa ra một chút là được.”

Tại căn cứ của tổ chức U Minh Ám Dạ, một chàng trai sở hữu anh mang nét mặt vô cùng điển trai, lạnh lùng độc đoán mặc một bộ vest đen trên tay đeo một chiếc hình đầu rồng nhìn vô cùng uy quyền tên là Nam Dạ Huyền đang lơ đễnh cầm ly rượu vang đỏ trên tay nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào ghế sofa màu xám lông chuột.

Giọng của Nam Dạ Huyền âm lãnh vang lên “Điều tra nghị viên Lý thế nào rồi hả?”

Nhật Minh lên tiếng đáp “Dạ em đã điều tra kỹ rồi, nghị viên Lý đúng là người đã tiếp tay cho bọn sát thủ thực hiện thảm sát Nam gia vào mười sáu năm trước bỏ chạy sau khi gây án, chẳng những vậy người đã xét xử vụ thảm án của Nam gia năm đó là bạn thân của ông ta. Lúc đó ông ta là cục trưởng cục cảnh sát tại thành phố Nam Đô, ông ta được phân công điều tra vụ thảm sát và đã kết luận do mâu thuẫn gia đình tự tử, vì sợ ảnh hưởng xấu đến dư luận và vụ án được khép lại tại đó không hề điều tra thêm bất kỳ một lần nào nữa.”