Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 4 - Chương 244: Phòng ngừa chu đáo



Cuộc sống khẩn trương bận rộn trôiqua, ngay vào thời điểm ta và Tào Tháo đang vua tôi sống yên ổn vớinhau, cố gắng tiến lên, Ích châu lại phát sinh hai sự kiện lớn. Một làđại tướng thủ hạ cũ của Lưu Chương đang đóng ở trọng địa Giang Du,Trương Nhậm khởi binh phản đối Lưu Bị, kết quả thất bại, liên lụy LưuChương bị giam lỏng ở đất phong.

Sự kiện thứ hai là hoàngđế Lưu Hiệp chết, ngay sau khi Trương Nhậm khởi binh không lâu, Lưu Hiệp vừa ba tám tuổi lại bệnh chết. Lưu Bị chiếu cáo thiên hạ, tuyên bố dichiếu của Lưu Hiệp, lập con trai Đổng hậu Lưu Hưởng làm tân quân, tônĐổng hậu làm thái hậu, tân quân vừa mười một tuổi, bởi vậy phong Lưu Bịlà nhiếp chính vương, Gia Cát Lượng làm thừa tướng, cùng nhau phù trợ ấu chủ, khôi phục thiên hạ của Hán thất.

Nhận được tin tức chúngta đều chấn động, tất cả đều hoài nghi. Lưu Hiệp tuy rằng cuộc sống ubuồn, nhưng sức khỏe hắn vẫn không tệ, thuốc dưỡng sinh ta cho hắn cũngrất công hiệu, hắn không thể chết sớm như vậy, hơn nữa lại còn chếtbệnh, bởi vậy ta hoài nghi có phải Tào Tháo sai người ám sát Lưu Hiệphay không. Nhưng nếu Lưu Hiệp thật sự bị giết, ta không nghĩ ra Tào Tháo vì sao phải làm như vậy, cũng không nghĩ ra Lưu Bị vì sao không nói rasự thật. Ta càng không ngờ chính là, Tào Tháo cũng hoài nghi ta, hắnnghi ta sai Tần Dũng ở Ích châu dùng kế rút củi dưới đáy nồi, bởi vì vịtiểu hoàng đế mới được Lưu Bị đẩy lên kế vị – con trai của Đổng phi LưuHưởng, chính là hài tử ta đã cứu trong biệt viện. Chúng ta nghi ngờ nhau mấy ngày, nhịn không được liền gặp nhau để hỏi, kết quả mới phát hiệnđều là đoán lung tung.

Đúng lúc này, Tần Dũngcuối cùng từ Ích châu trở về, ngoại trừ báo tin tức ở Ích châu cho chúng ta, hắn còn mang về một thứ khiến ta chấn động – chiếu thư của Hoàngđế, dùng máu viết một bức chiếu thư xin cứu mạng: mau tới cứu trẫm, trẫm sắp bị kẻ xấu ép tới chết. Nếu không phải trên đó có dấu ngọc tỷ, ta sẽ không tin nổi mắt mình.

Cầm huyết thư trong tay, ta run rẩy: “Đây là chuyện gì? Lưu Hưởng cuối cùng là bị làm sao?”

Tần Dũng thở dài nặng nề, lại đưa ta một mảnh giấy: “Công tử, huyết chiếu của tiểu hoàng đế, cóchút là trò đùa thôi, nhưng di thư của Đổng hậu là thật.”

Lòng ngập tràn kinh ngạc, ta nhận tờ giấy kia: “DI thư của Đổng hậu? Nàng chết lúc nào? Sao lại như thế?”

“Tiểu hoàng đế kế vịkhông đến một tháng, Đổng hậu đã chết, nghe nói là đi theo tiên hoàng ốm chết. Có điều, tôi thấy trong đó có trò.” Tần Dũng chậm rãi nói ranhững lời kinh người.

Ta run lên trong lòng, mở di thư của Đổng thị ra xem. Trong di thư không oán trời trách đất haynói nguyên nhân chết, chỉ nhắc ta tuân thủ lời hứa ban đầu, đối xử tử tế với Lưu Hưởng, tìm cơ hội giúp Lưu Hưởng thoát khỏi ngôi vị Hoàng đế,chớ để Lưu Hưởng đi lại con đường cha nó đã đi. Yên lặng xem hết phongdi thư ngắn gọn này, mắt ta cay cay, vị phu nhân mỹ lệ chốn thâm cungnày, bởi vì thời thế mà bị cuốn vào cơn lốc chính trị không thể thoátra, sống nhiều năm bị cầm tù đã nhìn thấu hết thảy, kỳ vọng duy nhất của nàng là hài tử của mình được sống như người bình thường mà thôi.

Buông di thư của Đổng thị xuống, ta nói: “Bất kể Đổng hậu chết như thế nào, người cũng chết rồi,nàng cũng không cầu ta báo thù, chỉ muốn hài tử của mình sống cuộc sốngbình an hạnh phúc. Ôi, không biết ta có thể giúp nàng làm được điều nàyhay không. Chỉ bằng phong huyết chiêu vô dụng do Tiểu Hoàng đế quậy phálàm ra này, lỡ bị Lưu Bị biết được, làm sao sống nổi qua ngày?”

Tần Dũng cười nói: “Tôinói đây là hồ nháo thôi mà, máu cũng không phải của nó, là của tiểu Hổ.Lúc tiểu Hổ mang thứ này tới cho tôi, đã bị tôi giáo huấn một trận,chúng cũng biết sai rồi, sau này sẽ không gây chuyện nữa.”

“Hả? Hồ nháo ư? Bọn chúng sao lại nghĩ ra trò này?” Ta vẫn nghi ngờ không hiểu.

Tần Dũng cười trả lời:“Tôi hỏi tiểu Hổ, nó nói Đổng hậu chết khiến Lưu Hưởng rất thương tâm,muốn rời Thành Đô đi tìm ngài, sau khi bị Tiểu Hổ ngăn lại, liền nhớ lại nguyên nhân mẫu thân hắn ở Hứa Đô bị hạch tội, cho nên mới làm ra thứnày gửi cho ngài, nói là nó rất khó chịu, rất nhớ ngài, muốn ngài sớmtới cứu nó. Kỳ thật, nó trong cung sống cũng tốt, nghe tiểu Hổ nói, đãkhiến Khổng Minh tiên sinh tức giận quá chừng luôn.”

Ta nghe xong thấy rất vui vẻ: “A?! Khiến Khổng Minh tức giận quá chừng? Ha ha ha, kẻ xấu lạichính là Khổng Minh? Trời ạ, nếu Khổng Minh biết, chắc sẽ bị làm tứcchết thôi. Nhưng mà, đây là chuyện gì? Khổng Minh cũng không phải mộtngười dễ dàng nổi giận.”

Tần Dũng cũng không nínđược cười: “Công tử, Khổng Minh tiên sinh chính là đế sư. Sau khi Hoàngđế tới Thành Đô yên ổn, để Khổng Minh tiên sinh trở thành lão sư củatiểu Hoàng đế. Nhưng mà tiểu Hoàng đế bướng bỉnh hiếu động, chỉ có hứngthú với ăn uống, nhìn thấy sách vở là nhức đầu, tiểu Hổ nói với tôi,tiểu Hoàng đế vì từ nhỏ đã phải chịu khổ chịu đói, thích nhất chính làăn, không để ý chuyện gì khác, cả ngày ở trong cung trừ ăn ra chính làchơi, nói đến học hành liền giả bộ ngây ngây ngô ngô, hoàng cung trongThành Đô có truyền thuyết rằng, tiểu Hoàng đế này là một ngốc tử, chỉbiết ăn uống, chuyện khác không hiểu. Khổng Minh tiên sinh là người ổntrọng, thân là đế sư, không thể không tận tâm dạy bảo, tiểu Hoàng đếngược lại rất hận Khổng Minh tiên sinh, ngươi bắt ta học, ta liền khônghọc, thường xuyên mang theo Thục vương thế tử Lưu Thiện cùng đám concháu tôn thất làm loạn trong cung, trèo cây bắt chim đuổi chó gì đó, bởi vậy, Khổng Minh tiên sinh không phải dạy học, là bị chọc giận. Nhưnglại không thể trừng phạt Lưu Hưởng, đành phải phát hỏa lên đám trẻ chơicùng nó, bởi vậy Lưu Thiện gặp xui xẻo, thường xuyên bị phạt chép sách.”

Ta cười, cười thả cửa,xem ra, Đổng thị hoàn toàn nghe lời ta, rút ra bài học từ Lưu Hiệp, dạyLưu Hưởng rất tốt, tuổi còn nhỏ đã biết giả bộ, chỉ có như vậy, LưuHưởng mới có thể sống sót, sống được tự tại, sống không bị giày vò. Lúctrước ta đã thấy điểm này, bởi vậy, chưa bao giờ dạy Lưu Hưởng học thuật đế vương, cũng chỉ dạy nó nhận biết mấy chữ thôi, cho nên mới nói tiếp, Lưu Hưởng “ngốc” như bây giờ, chính là kết quả ta cố ý làm ra. Gia CátLượng cũng lợi hại, hắn trừng phạt Lưu Thiện mục đích chính là bồi dưỡng đế vương chân chính, ha ha, hắn giống với ta, cũng không muốn Lưu Hưởng tiếp tục làm Hoàng đế! Có điều, đều là dạy dỗ đế vương tương lai, nhưng Gia Cát Lượng thảm hơn ta nhiều, cũng khổ cực hơn ta. Ta là một đế sưchỉ tay năm ngón, hắn là một kẻ việc gì cũng phải tự tay làm. Lúc trướcdạy Tào Xung chính là cẩn thận, tay cầm tay, hiện giờ dạy Lưu Thiện chỉsợ càng vất vả hơn! Nhưng mà, Lưu Thiện không thể sánh bằng Tào Xung,ôi, Gia Cát Lượng thật sự là số vất vả, hắn mới là đế sư thật sự, làthầy của hai vị Hoàng đế, không mệt nhọc sao được. Xem ra ta cần phảiphái người đưa cho hắn ít đồ để ăn lót dạ, đặc biệt là dược thảo hạ hỏa, ha ha ha ha ha.

Cẩn thận cất kỹ di thưcủa Đổng hậu, ta cho gia nhân đi mời đám người Tào Tháo tới nhà, bảo Tần Dũng cẩn thận nói lại những việc hắn chứng kiến ở Ích châu cùng tiềncăn hậu quả cái chết của Lưu Hiệp. Lúc Tần Dũng đến Thành Đô, chiến sự ở Hán Trung đã bắt đầu, Lưu Bị quả nhiên tập trung lực lượng ở Ba Quận,Gia Cát Lượng lo hậu cần. Bởi vì ta đột nhiên xuất hiện giết mất PhápChính, theo đó toàn bộ Thục quân ở Hán Trung bị diệt, Tào Nhân canh gácGiang Lăng cũng không cho Lưu Bị chút cơ hội nào, Lưu Bị chỉ có từ BaQuận lui quân. Lần này Lưu Bị xuất binh Hán Trung thất bại, trên dướitriều đình ở Thành đô sinh ra ảnh hưởng không nhỏ, bởi vì chết ở HánTrung đa số là thuộc hạ cũ của Lưu Chương, liền có lời đồn đại, nói LưuBị cho Pháp Chính đi Hán Trung là muốn mượn dao giết người, bài trừngười cũ. Tần Dũng đắc ý nói, ban đầu chẳng qua có người bất mãn với Lưu Bị lên cơn ở tửu lâu mà thôi, sau khi hắn nghe được liền thêm mắm dặmmuối cho các huynh đệ truyền bá rộng rãi, bởi vậy lời đồn nhanh chóng từ Thành Đô lan khắp Ích châu, ảnh hưởng rất nhanh chóng xuất hiện.

Rất nhiều cựu thần vẫntrung thành với Lưu Chương vốn đã bất mãn với Lưu Bị, nghe lời đồn nàycàng hoang mang. Trương Nhậm không chỉ là đại tướng đắc lực của LưuChương, cũng là người rất trung thành. Lưu Chương lúc trước đón Hoàng đế và Lưu Bị nhập Thục, Trương Nhậm là một trong những người phản đối.Nhưng Lưu Chương không nghe lời trung thành của bọn họ, không chỉ nghênh đón Hoàng đế và Lưu Bị, còn đem một phần quyền lực trao cho Lưu Bị, kết quả cuối cùng để Lưu Bị khống chế quyền lực cướp lấy Ích châu, bản thân nhận lấy kết cục đi dưỡng lão ở một nơi thâm sơn cùng cốc. Bởi TrươngNhậm năng lực xuất chúng, cũng vì muốn trấn an và thu phục nhân tâm, Lưu Bị lúc trước cũng không thu hồi hết binh quyền của Trương Nhậm, hắn vẫn được trấn thủ ở Giang Du. Được biết Pháp Chính bại trận bỏ mình ở HánTrung, mười vạn Thục quân hoàn toàn bị tiêu diệt, Trương Nhậm cảm thấythời cơ trở mình đã đến, hơn nữa có tin đồn Lưu Bị mượn dao giết người,hắn liền liên kết một số thế lực muốn chống lại Lưu Bị khởi binh ở Giang Du, đánh thẳng tới Phù thành.

Gia Cát Lượng ở lại giữThành Đô, nghe được lời đồn nổi lên bốn phía đã biết không tốt nên sớmchuẩn bị, sau khi biết Trương Nhậm làm phản, hắn một mặt lệnh cho tướngthủ thành Miên Trúc là Hoắc Tuấn khẩn cấp điều động quân phòng vệ từ bốn phía, tập trung chuẩn bị chiến tranh, một mặt cho Ngô Ý, Lý Nghiêm ởlại ổn định triều cục Thành Đô, trấn áp phản nghịch, hắn và Trương Philập tức mang binh tới tiếp viện Phù thành. Gia Cát Lượng hành động nhanh chóng, Trương Nhậm không hạ được Phù thành, bị ngăn lại ở giữa Phùthành và Miên Dương. Mà Lưu Bị dẫn quân từ Ba Quận lui về sau khi biếttin Trương Nhậm mưu phản, lập tức mang đại quân ngày đêm đi gấp tới Miên Dương, cùng Gia Cát Lượng vây khốn quân Trương Nhậm dưới Phù thành. Hai bên giáp công, Trương Nhậm không địch được Trương Phi, bị hắn giếtchết. Còn Hoàng Quyền bí mật liên kết với Trương Nhậm, trên đường điliên lạc với Lưu Chương nhận được tin Trương Nhậm thất bại bỏ mình liềnbí mật nổi dậy, trong chuyện này tất nhiên không thể thiếu người của tagiúp đỡ.

Trong lúc Lưu Bị vội vàng giải quyết hậu quả, Lưu Hiệp lại bệnh chết. Lưu Hiệp vốn sức khỏe không tệ, nhưng hắn lớn lên ở phương bắc, không quen được khí hậu ẩm ướt nóng bức của Thành Đô, hơn nữa lại chưa từng rèn luyện thân thể, sau khi đến Thành Đô, phát hiện cuộc sống của mình không có thay đổi lớn, tuy rằngcó chút tôn nghiêm của Hoàng đế, cũng được tôn trọng hơn một chút, tuynhiên vẫn không quyền không thế, vẫn phải dựa vào hơi thở của người khác sống qua ngày, bởi vậy, Lưu Hiệp hơi có chút đập nát bình vỡ, dù saomọi chính sự đã có Lưu Bị quan tâm, bởi vậy hắn bắt đầu tận hưởng lạcthú trước mắt. Lưu Bị cũng hiểu ý, ở Thành Đô khắp nơi tìm mỹ nữ tiếncung, Lưu Hiệp bị tửu sắc chi phối, sức khỏe tất nhiên từ từ suy sụp.Pháp Chính thất bại bị giết, mười vạn Thục quân bị tiêu diệt, sau khitin tức truyền tới Thành Đô, Lưu Hiệp xúc động tim đập nhanh, hắn sợ Tào Tháo thừa thắng truy kích, trong lòng sợ hãi, thỉnh thoảng sinh ra ácmộng, không bao lâu thì ngã bệnh. Nhưng đúng lúc này, Trương Nhậm lạikhởi binh làm phản, giống như họa vô đơn chí, Lưu Hiệp kinh hách, bệnhtình ngày càng trầm trọng. Vào lúc Lưu Bị truy sát Trương Nhậm thu phụcphiến loạn, quanh Thành Đô lại phát sinh hơn mười đợt bạo động, trongcung truyền nhầm tin Tào quân xâm phạm biên cảnh, Thục quân không thểngăn cản, Lưu Hiệp một ngày ba trận kinh hãi, liên tục nói mớ, thái ycũng thúc thủ vô sách, đợi Lưu Bị trở lại Thành Đô, Lưu Hiệp đã khôngđược nữa, mấy ngày sau băng hà.

Pháp Chính thất bại, đãgây ra những tổn thất nhất định với Thục quân, Trương Nhậm khởi binh tuy thất bại, nhưng tạo ra ảnh hưởng không nhỏ, quanh Thành Đô phát sinhhơn mười cuộc bạo động, Lưu Bị tổn thất rất lớn, hắn không nghỉ ngơi vài năm không khôi phục được nguyên khí. Mà Lưu Hiệp ốm chết tại Thành Đôkhiến triều đình hỗn loạn, Lưu Hưởng tuổi còn nhỏ, Lưu Bị muốn củng cốquyền lực của mình, còn phải phòng bị kẻ khác nhân cơ hội nắm ấu đếtrong tay đối lập với hắn, bởi vậy hắn rất bận, ở Thành Đô vội vàng thuthập phe chống đối, vội vàng nghỉ ngơi hồi sức, tất nhiên không có thờigian và tinh lực tới tấn công chúng ta.

Nhưng mà, Lưu Bị và GiaCát Lượng không phải kẻ vô dụng, bọn họ tuy vội vàng xây nhà đắp móng,vẫn rất nhớ Tào Tháo bên này, trong lúc nghỉ ngơi lấy sức cũng phái sứgiả liên hệ với Giang Đông. Giang Đông cũng hai tay cùng vỗ với đốiphương, đã phái Khám Trạch đi sứ tới Thành Đô, trên danh nghĩa là báikiến tân đế, thực tế là cùng Lưu Bị thương thảo chuyện liên minh.

Thảo luận rõ ràng cụcdiện trước mắt xong, ta thở dài đem huyết chiếu của Lưu Hưởng cho TàoTháo xem: “Đây, tiểu gia hỏa đùa giỡn làm ra thứ này. Thần không đốt nó, vì cảm thấy sau này có thể hữu dụng. Có điều, việc này tốt nhất lúc này chưa động tới, nếu không, Hưởng nhi của thần thảm lắm.”

Tào Tháo đọc huyết chiếurồi cười: “Vậy cũng là huyết chiếu? Còn kém cha nó rất xa.” Mọi ngườitruyền tay nhau đọc đều nở nụ cười.

Giả Hủ nhân tiện nói:“Không có ngọc tỷ này, ai đọc cũng chỉ thấy giống như trò chơi của trẻcon, cũng chẳng giống xin cứu mạng, thuần túy là bị đánh mà kêu thôi!”

Ta vui vẻ: “Bị ông nóiđúng rồi, chính là như vậy. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã chịu khổ nhiều, tathấy nó đáng thương, từng dạy dỗ và chơi với nó. Gia Cát Khổng Minh làmthầy của nó, bắt nó học hành, nó không chịu nổi nên viết cái này chota.”

Tào Tháo đem huyết chiếu ném cho ta: “Cho ngươi, vậy ngươi giữ cho kỹ, mặc kệ ý tứ là gì, cô nhìn thấy là bực mình.”

Biết Tào Tháo nghĩ đếnchuyện cũ, chúng ta cũng không tiện nhắc lại, dù sao Tào Tháo cũng coinhư đồng ý không lợi dụng trò hồ nháo này của tiểu Hoàng đế, ta cũnggieo xuống ấn tượng trong lòng ông ta Lưu Hưởng chỉ biết ăn uống, khôngtranh quyền lực. Cất kỹ huyết chiếu, ta mới chậm rãi nói: “Mời mọi người đến không phải vì việc này. Hoàng đế băng hà, cục diện chính trị ThànhĐô không ổn, chúng ta phải nhân cơ hội đánh Giang Đông, không thể đợihai bên đạt được hiệp nghị động thủ lần nữa.” Bởi vì quan hệ giữa ta vàTôn Sách ai nấy đều biết, bởi vậy mọi người không chủ động đề xuất xuôinam đánh Giang Đông trước mặt ta, ta đành phải nói trước.

“Không sai.” Quách Giagật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Chúng ta phải mau một chút xuất binh Giang Đông,thừa dịp Lưu Bị còn đang yếu, dùng tốc độ nhanh chóng hạ Kiến Nghiệp,cướp lấy Giang Đông, hoàn toàn cô lập Lưu Bị, sau đó từ Kinh châu và Hán Trung xuất binh đánh Ích châu, thống nhất non sông. Hoàng đế chết thậtđúng lúc.”

Vương Lãng vẫn rất chánghét Lưu Bị, ban đầu ở Kinh châu, hắn từng góp ý với Lưu Biểu nên giếtLưu Bị, đây cũng là một loại cơ duyên rất tức cười. Hắn kéo ống tay áoTào Tháo nói: “Minh công, thần lại cảm thấy cần phải lợi dụng huyếtchiếu này, nếu cục diện chính trị Thành Đô không ổn, chúng ta lại cóthắng lợi ở Hán Trung có thể dùng, không bằng cấp tốc tấn công Ích châu, giết Lưu Bị trước.”

Tào Tháo vui vẻ: “Ý củatiên sinh cô hiểu, có điều, Giang Đông sẽ không bàng quan đứng nhìn,tiến quân Ích châu không đơn giản, một khi chúng ta rút khỏi chiếntuyến, rất dễ khiến Giang Đông nhân cơ hội xâm phạm chúng ta.”

Ta cũng cười, nếu như hôm nay Lưu Ba ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ nói như vậy. Lưu Bị này cũng giỏithật, hắn ở Kinh châu nhiều năm như vậy, sao lại đắc tội với những người này? Đương nhiên, ta không thể phản bác Vương Lãng, nghĩ một hồi rồicười nói: “Kỳ thật lấy Ích châu không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải dẹp hẳn nỗi lo Giang Đông. Chỉ cần hạ được Giang Đông, dốc một hơi lấy luôn Ích châu, trong vòng vài năm là có thể nhất thống thiên hạ.”

Lưu Diệp cẩn thận nhìnsắc mặt của Tào Tháo rồi nhìn chúng ta, do dự nói: “Có thể, có thể không thừa nhận Lưu Hưởng là Hoàng đế không? Hứa đô…”

Hắn vừa nói ta đã hiểu,thoáng nhìn Tào Tháo không chút biểu tình, ta lắc đầu: “Tử Dương, chỉ sợ không được. Dù sao di chiếu Hoàng đế nói rất rõ, không phải Lưu Bị làmgiả. Với lại, năm đó chiếu thư sắc lập Lưu Hưởng làm Hoàng đế cũng đãchiếu khắp thiên hạ, truyền hịch khắp nơi, ai nấy đều biết rõ.”

Tào Tháo cũng gật đầu:“Phái người đi bái kiến Tân đế thôi, lễ nghĩa bên ngoài đều phải làm đủ, chuyện khác mặc kệ. Tử Vân, ngươi vừa nói đánh Ích châu không khó, cósách lược cụ thể rồi sao?”

Hơn mười năm buôn bán, ta đương nhiên đã có sách lược cụ thể, nhìn ánh mắt mong chờ của mọingười, ta nói thẳng mọi chuyện: “Đúng là không khó, chúng ta có năm conđường tiến vào Ích châu, ở Ích châu làm hắn bốn bề thọ địch, năm đườngcùng tiến. Binh mã Ích châu không nhiều, chúng ta nhân số đông đảo, chỉxông tới cũng đủ đè chết Lưu Bị.”

Những người ở đây hôm nay đều mưu lược xuất chúng, quân ta binh mã chỉnh tề cũng có thể gọi làcường giả trong các thế lực, nhưng muốn lập tức xuất ra năm đạo nhân mã, ánh mắt trên mặt mỗi người đều không giống như trước. Tào Tháo gõ gõtrên bàn: “Năm đạo quân? Lại còn nhân số đông đảo? Nói cụ thể xem.”

Ta rất chắc chắn nói vớibọn họ: “Đúng là có năm đạo quân có thể đồng thời di chuyển. Thứ nhất,binh mã Hán Trung. Đạo quân này là ở ngoài sáng; thứ hai, binh mã Kinhchâu, đạo quân này cũng nằm dưới mí mắt bọn họ rồi; thứ ba, binh mã Giao Châu, đội quân này có sáng có tối. Phần sáng chính là những đội quânđang trấn giữ Giao Châu, phát một lệnh động viên, rất nhanh chóng có thể tập trung khoảng mấy vạn nhân mã; phần tối có hai đội: một đội là nhânmã của chủ công, thủy quân theo đường ven biển phía tây từ Giao Châulặng lẽ tiến vào, ngoài ra còn có một đội là binh mã của Hồng Anh, mấynăm nay bọn họ ở trong núi Thương Ngô huấn luyện không dưới một vạn rưỡi tinh binh. Hai đạo quân này tụ lại, từ quận Chu Đề vào tới Ích Nam; thứ tư, binh mã các tộc Nam man, đây là đội ám binh. Mạch Hoạch và chúng ta đã có hiệp nghị, hắn sẽ liên kết mấy vạn binh mã man tộc trực tiếp từKha quận đánh vào Thành Đô. Thứ năm, là đội quân bí mật nhất, chính làthủ hạ cũ còn trung thành với Lưu Chương, đầu lĩnh bọn họ chính là contrai của Trương Nhậm tướng quân và Hoàng Quyền. Sau khi được chúng tatiếp ứng, bọn họ chưa rời khỏi Ích châu, mà ẩn núp ở Ba Quận, tản máttại các thôn trang và rừng núi quanh đó. Đội nhân mã này tuy rằng khôngnhiều, nhưng tác dụng rất lớn, có bọn họ âm thầm tiếp ứng, nhân mã Kinhchâu của chúng ta đánh vào Ba Quận sẽ vô cùng dễ dàng!”

Ta rõ ràng rành mạch giới thiệu kế hoạch điều binh tấn công Ích châu, khiến đám người Lưu Diệpvẫn chưa biết gì chấn động. Đến Quách Gia và Tuân Du cũng có chút biếnsắc. Chuyện ta đề nghị Tào Tháo thu dụng Mạch Hoạch, xúi giục man tộcVân Nam quấy rối sân sau của Lưu Bị, chính là mục đích chủ yếu Tần Dũngphải tới Ích châu. Vừa rồi lúc Tào Tháo tới, ta đã báo với Tào Tháo kếtquả đàm phán giữa Tần Dũng và Mạch Hoạch báo cho Tào Tháo, bởi vậy ôngta không giật mình, ngược lại đám Quách Gia có chút kinh ngạc. Nhưng Tào Tháo không tỏ thái độ đặc biệt, chứng tỏ ta không nói bậy, bởi vậy mọingười dù giật mình cũng không nói nhiều.

Quách Gia di tay trên bàn nói: “Năm con đường này, đúng là có thể tốc chiến tốc thắng. Nhưng mà,xuất binh thế nào, thời cơ xuất binh, lộ tuyến còn phải cẩn thận tínhtoán.”

Ta cười: “Chỉ cần bắtđược Tôn Sách và Chu Du, Giang Đông coi như xong. Chúng ta đại nghiệp to lớn, đã trải qua khảo nghiệm. Sau khi lấy được Giang Đông, có thủy quân của Từ Thịnh và quân Lương châu của Mã Siêu, một dải ven sông không cần lo lắng nữa. Hạ Hầu Uyên và Sĩ Nguyên trấn thủ Kiến Nghiệp, Trấn Giangđủ để uy hiếp những lực lượng còn sót lại. Mà ta theo chủ công phân phóđã ký hiệp ước liên minh với tộc Sơn Việt, sau khi chúng ta lấy đượcGiang Đông, bọn họ lập tức sẽ di chuyển tới vùng Tô, Mân, nơi đó tạmthời sẽ do bọn họ quản lý thay chúng ta, trong thời gian ngắn hạn khôngcần lo tới. Văn Sính tướng quân trấn thủ Giang Lăng, thuận sông mà lên,thông qua Ba Quận trực tiếp uy hiếp Thành Đô, cũng có thể thuận sôngxuống, uy hiếp Giang Đông. Tương Dương có Tào Nhân, Giang Lăng có LýĐiển, Kinh châu không có động, Giang Đông sẽ vững vàng.”

“Nói là nói vậy, nhưngngươi nghĩ qua chưa, quân ta xuôi nam, Lưu Bị sẽ không ngồi yên khôngquản, dù khó khăn, hắn cũng sẽ xuất binh trợ giúp Giang Đông, lúc đánhchiếm Giang Đông, năm cánh quân chỉ sợ không thể tấn công Ích châuđược?”

Lưu Diệp thân thể to lớnnhìn rất mạnh mẽ, vấn đề hắn nói cũng là điểm khiến chiến lược của takhiến người khác nghi ngờ. Ta nhìn Tào Tháo, Tào Tháo gật đầu, hướng Lưu Diệp nói: “Chuyện này ta đã nghĩ rồi. Thục quân không có thực lực đốiđầu trực tiếp với chúng ta, bọn họ dù muốn giúp Giang Đông, biện phápduy nhất là bất ngờ tấn công thành trì, giả vờ xuất quân đại quy mô, dụquân ta lui về. Chúng ta chỉ cần cẩn thận cố thủ các thành trì giáp biên cảnh Kinh châu và Hán Trung, không để Thục quân thành công, sẽ có thểrảnh tay đánh Giang Đông. Đợi giải quyết xong Giang Đông, lại quay đầutấn công Ích châu, đến lúc đó năm cánh quân cùng đánh, không lo khônglấy được Ích châu.” Tào Tháo vẫn có chút cầu an, ta lại không nghĩ vậy.Nhưng mà, tuy có ý nghĩ đó, lại không tiện nói ra lúc này, bởi vậy, tacùng với đám Quách Gia giống nhau, liên tục gật đầu tỏ ra đồng ý vớichiến lược của Tào Tháo.

Giả Hủ nghĩ một chút, đưa ra vấn đề trong lòng ta: “Minh công, nếu Thục quân ra sức tấn công thìsao? Môi hở răng lạnh, bọn họ biết rõ Giang Đông mà diệt vong, bọn họmột mình không thể đối đầu với chúng ta được nữa. Để bảo vệ bản thân,phương pháp tốt nhất chính là liên thủ với Giang Đông chống lại quân ta. Thần lo lắng chính là, một khi chúng ta tấn công toàn diện Giang Đông,quân chủ lực đều bị hãm ở đó, Thục quân có thể thừa cơ tấn công HánTrung, tiến binh Trường An. Bọn họ mà dốc toàn lực, nhân số cũng khôngít, Hán Trung không kiên trì được tới khi ta đánh xong Giang Đông, cầnphải lo lắng trước.”

Tào Tháo trầm tư, QuáchGia cũng không nói gì, liên tục nhìn ta. Ta biết băn khoăn này muốn được giải trừ, chỉ có thể từ ta mới trở về từ chiến trường Hán Trung màthôi: “Văn Hòa lo lắng cũng phải, Gia Cát Lượng tuy cầu toàn, nhưng tớithời khắc mấu chốt, hắn cũng sẽ liều lĩnh, tính cách Lưu Bị càng vội,không thừa dịp đại quân chúng ta vắng nhà khởi xướng tấn công, khôngphải bọn họ. Nhưng vấn đề này cũng không nghiêm trọng. Ta vừa nói tớinăm đạo nhân mã, năm đạo quân này trước mắt đều không phải chủ lực củachúng ta, binh lực tham gia trận chiến Giang Đông, chủ yếu là thủy quânGiang Hạ của Văn tướng quân cùng đại quân đóng tại Tương Dương. Về phầnTào Nhân đóng ở Giang Lăng có huy động hay không, không chỉ không huyđộng, còn phải phái quân từ Trường Sa về tăng cường cho Tào Nhân bảo vệGiang Lăng, Công An. Man tộc Ngũ Khê cũng tạm thời không nên huy động,binh mã Ích châu mà tới xâm phạm Kinh châu, sẽ cần tới bọn họ. Cần lolắng là Hán Trung. Hán Trung cách xa Trung Nguyên, Trường An là cửa ngõthông giữa Hán Trung và Trung Nguyên, đất Tam Tần cũng không thể mất,nếu không, Lạc Dương trực tiếp phơi mình trước kẻ thù. Nhưng mà chính vì nghĩ tới quân Hán Trung sức mạnh yếu kém, năm đó ta mới đề nghị chủcông cho Tam công tử thừa thắng tiễu trừ tai họa ngầm Tiên Ti.”

Tào Tháo tỉnh ngộ: “Cô hiểu rồi, ý của ngươi là điều binh lực từ ba châu Ung, U, Tịnh tới Hán Trung?”

Ta vỗ tay cười nói: “Đúng là ý này. Trong tay Diêm Nhu có mấy vạn binh mã, điều tới Trường An làđủ rồi. Chung Thái Thường ở Ung châu mấy năm, đã có mười vạn binh mã,đội quân này có thể trực tiếp phân cho Tử Liệt, như vậy, binh lực HánTrung có thể tăng gấp đôi. Mặt khác, Thục quân đánh Hán Trung khó khănlớn nhất chính là lương thảo, đường đất Thục khó đi như lên trời, đốivới bọn họ mà nói, vận chuyển lượng thực vô cùng khó khăn, bởi vậy, Thục quân phải lấy lương thực tại chỗ để dùng. Chủ công có thể lệnh cho quân Hán Trung rút vào trong thành, từ bỏ phòng tuyến sông Bạch Thủy, pháhủy thành trì và ruộng đất xung quanh, tránh Thục quân ở phía nam Kỳ Sơn lấy được lương thực, lại đem dân chúng di chuyển tới Võ Đô, Thiên Thủycác thành phụ cận, có thể giúp tăng cường sức mạnh phòng thủ những nơiđó, lại phái một hai quan viên đại tướng đóng ở Thiên Thủy, Võ Đô, sẽđảm bảo phía tây Hán Trung không cần lo lắng; Tào Tử Liệt cố thủ phòngtuyến Lược Dương, Tự thành, Định Quân Sơn sẽ cắt đứt đường Thục quântiến về phía Trần Thương, Trường An. Kể từ đó, cho dù Thục quân đồngloạt tấn công, cũng có thể bảo vệ Hán Trung không cần lo lắng.”

“Từ bỏ phòng tuyến sôngBạch Thủy?” Mọi người hiển nhiên không ngờ ta lại từ bỏ địa phương này,đều hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn Tào Tháo đang ngẩn người không nói.

Trong lòng ta cũng rấttiếc không muốn từ bỏ một vùng đất rộng lớn như vậy, nhưng ta biết, GiaCát Lượng vừa ý nhất chính là Thiên Thủy và Trần Thương, Long Trung đốisách đặc sắc nhất chính là phần xuất binh ra Kỳ Sơn, tấn công Lươngchâu, chiếm Thiên Thủy, Nam An, Vĩnh Yên, Võ Uy, chiếm lương thảo của kẻ địch cho mình dùng. Nhưng chiến lược này sợ nhất chính là phòng thủvững chắc, chỉ cần thủ vững Thiên Thủy và Tự thành, Gia Cát Lượng khôngcó cách nào tiến vào Lương châu, đừng nói tới tập kích Trường An. Màthành trì hai bờ Bạch Thủy có tới mười tòa, đất đai phì nhiêu, là nơisản xuất lương thực chủ yếu cho Hán Trung, cũng là nơi Thục quân cần cóđể cướp lương. Chúng ta rời người đi, hủy diệt thành trì, để lại đấthoang, khiến Thục quân tức giận không chiếm được lương thực, không thủđược, cũng không dùng được, tới lúc chúng ta phản kích, rất dễ dàng đoạt lại, cần gì vội vàng cái lợi trước mắt.

Ta nhìn Tào Tháo chậm rãi nói: “Lúc trước trong trận chiến giữa chủ công và Viên Thiệu, khôngphải cũng nắm thời cơ từ bỏ Bạch Mã – Diên Tân sao? Đối phó với Gia CátLượng, chỉ cần một chữ: ổn. Chỉ cần chúng ta ổn trú, bóp chặt thông đạoquan trọng, hắn sẽ không có cách nào. Đợi đánh xong Giang Đông, chúng ta xuất binh năm đường đồng thời vào Ích châu, ở Hán Trung, bọn họ chỉ cóthể lui về giữ Dương Bình, căn bản không thể ở Tự Thành đánh chặn chúngta. Với lại, quân ta bỏ lại mảnh đất kia, cũng nhẫn tâm phá hủy thànhtrì ruộng đất, sau khi lấy Ích châu, làm lại là được. Cái cũ không đi,cái mới không đến, nuối tiếc tuổi thơ, sao có thể lột xác thành langsói.”

Tào Tháo cũng không vộivã quyết định, dù sao đây không phải chuyện nhỏ, từ bỏ phòng tuyến BạchThủy, tương đương từ bỏ một nửa Hán Trung, đúng là không dễ hạ quyếttâm. Kỳ thật, trong lòng ta còn có quyết định khác, đặc biệt nhắm vàoGia Cát Lượng, nhưng hiện giờ ta không thể nói, cũng chưa nắm chắc đểnói.

Bởi vậy ta đổi đề tài, để Tào Tháo bọn họ nghĩ cho kỹ: “Lúc này quyết định còn hơi sớm. Nếu LưuBị không xuất binh tương trợ Giang Đông, những biện pháp này cũng khôngcần dùng, chủ công cứ suy nghĩ đi. Đợi lấy được Giang Đông, năm đội quân đồng thời xuất ra, đánh chiếm Ích châu không phải vấn đề lớn. Nếu LưuBị thật có can đảm ra Xuyên trong lúc chúng ta đánh Giang Đông, chúng ta cũng có thể đánh hắn trở tay không kịp, bọn họ chắc chắn không ngờchúng ta chuẩn bị đầy đủ như thế. Hì, tiểu Hoàng đế, điệt nhi tốt củata, chúng ta lập tức có thể cứu ngươi đây.”

Mọi người nghe xong đềubật cười. Tuân Du lại thở dài, ta biết ông ta lại nghĩ tới Tuân Úc, cáichết của Lưu Hiệp nhất định khiến Tuân Úc hoàn toàn hết hy vọng, cuộcsống sau này chỉ sợ như xác không hồn. Tuân Du ngẩng đầu nhìn ta cườikhổ, biết tâm tư mình bị nhìn thấu, lắc đầu: “Cũng phải đề phòng chúngta vừa lấy được Giang Đông thì hắn hành động, chúng ta còn phải ổn địnhGiang Đông nữa. Cái này cũng phải suy nghĩ.”

Tào Tháo nghe xong liêntục gật đầu. Vương Lãng suy nghĩ nửa ngày, giận dữ nói: “Tuy rằng nhưthế, nhưng đánh hạ được nửa giang sơn Giang Nam, việc thống trị cũng tốn nhiều công sức, thời gian sau này, cũng không thể thiếu nạn binh hỏa!”

Ta cũng gật đầu, khôngsai, nhất định sẽ có không ít kẻ không an phận, bao gồm cả con cháu Tôngia và cựu thần Lưu gia: “Tiên sinh lo rất phải, nhưng mà, ý chủ côngkhông phải đánh xong Giang Đông sẽ xuất binh Ích châu ngay, thời điểmkhông nằm trong tay chúng ta, mà trong tay Lưu Bị. Hắn không an phận,chúng ta đành phải xuất binh, dù sao cơ hội do hắn tạo ra, chúng takhông nắm lấy quá đáng tiếc.”

Nhìn mọi người gật đầukhông ngừng, ta nói tiếp: “Lúc trước Tần Thủy Hoàng đánh hạ Sở quốc maunhư vậy, lúc đầu không phải trị lý rất tốt sao? Chúng ta chẳng lẽ khôngbằng hắn? Chỉ cần chúng ta rút ra bài học từ tiền triều, tất nhiên sẽkhông phạm tiếp sai lầm. Tóm lại, nhớ kỹ ba chữ dân làm đầu, thống trịthiên hạ không có gì khó.”

Tào Tháo gật đầu: “Tử Vân nói không sai. Chiếm xong hãy nói.”

Thật ra trong lòng ông ta như lửa đốt. Chúng ta không hy vọng Lưu Bị không thức thời, nhưng TàoTháo giống như rất hy vọng Lưu Bị động thủ. Nghĩ tới Tào Tháo cũng sắpsáu mươi tuổi, ta buồn bực thở dài, chiến tranh đúng là không thích hợpkéo dài tiếp, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, cơn gió này lại phảido Lưu Bị thổi tới, cũng thật buồn cười. Gia Cát Lượng có thể để Lưu Bịđược như nguyện không cũng là một vấn đề. Có điều, dựa theo tính cáchcủa Lưu Bị, chính sách cầu toàn của Gia Cát Lượng, hắn sẽ không chấpnhận.

Một lát sau, Tào Tháo đột nhiên cười lớn: “Cô nghĩ thằng giặc tai to đó không đoán ra chúng tahiện giờ đã bắt đầu tính toán với hắn đâu. Hừ, lúc trước đúng là khôngnên thả hắn.”

Ta cười, có chút xấu hổ,có chút áy náy: “Hắn cho chúng ta phiền toái, nhưng lợi ích cũng khôngphải ít. Ít giờ huyết chiếu của Hoàng đế là gửi cho chúng ta. Hì, bâygiờ là Lưu Bị ngồi trên lò lửa. Mà chúng ta không có tên gia hỏa ăn nomuốn chết nào túm chân phía sau, hành động cũng thuận lợi hơn, chínhmình làm chủ, không phải nhìn sắc mặt kẻ nào, sống thật thoải mái.”

Quách Gia lườm ta: “Nói như vậy, chúng ta phải cảm tạ Lưu Bị.”

Tuân Du lắc đầu cười nói: “Cần phải cảm tạ Tử Long tướng quân, bằng không Lưu hoàng thúc sợ là sẽ vứt lại Hoàng đế, tự mình chạy mất.” Mọi người nghe được cười lớn không thôi.

Ta nhìn sang Vân ca ca,trong lòng thở dài: “Lưu Bị cũng là không có cách nào khác, hắn biết rõ, nếu như hắn không mang theo hoàng đế, chúng ta sẽ không để hắn dễ dàngchạy trốn, cho dù trốn được khỏi Kinh châu, muốn an thân dành quyền ởÍch châu càng tốn sức.”

Giả Hủ lúc này rùng mìnhmột cái: “Nói tới việc này, lá gan của Tử Vân cũng thật lớn. Lỡ lúctrước Tôn Sách đón Lưu Bị và Hoàng đế tới Giang Đông, chúng ta bị độngrồi.”

Quách Gia nhìn ông ta:“Văn Hòa, chủ công sớm đã đề phòng hắn dùng chiêu này. Từ sớm ở Kinhchâu, Dương Châu cùng Hợp Phì đã chuẩn bị sẵn rồi, Tôn Sách dám xuấtđộng sao? Với lại, Lưu Bị cũng không muốn chết ở Giang Đông, Chu Dukhông phải là Lưu Biểu.”

Lưu Diệp cũng giúp vui:“Ta cảm thấy, hoàng đế nhưng thật ra rất muốn tới đó, nhưng hắn bị phầntử xấu của Hoàng Cân quân dọa nên căn bản không dám rời khỏi Lưu hoàngthúc.” Mọi người lại là một trận cười to.

Tào Tháo cười liếc mắtnhìn ta: “Đáng tiếc, mặc dù bọn họ thông minh, vẫn không thoát được TửVân tính kế. Ta muốn biết hiện giờ Lưu Bị có hiểu dụng ý của chúng tachưa.”

Ta biết Tào Tháo đangkiếm cớ giúp ta về chuyện thả Lưu Bị trước kia, chuyện cho tới giờ, chỉcó thể đem chuyện xấu nói thành chuyện tốt: “Hắn đương nhiên không biết. Hiện giờ hắn hận thần tận xương. Bọn họ bàn tính kỹ càng, ép thần đicùng bọn họ, kết quả bị thần ép phải để lại Vân ca ca, bớt một cánh taycho hắn; Đổng Thừa bọn họ chết không minh bạch, chính là một nhược điểmcủa hắn. Cũng may như vậy, tránh cho chúng ta ít nhiều phiền toái, cũngkhiến rất nhiều người xem trọng hắn do dự chùn bước.” Ta còn một câukhông nói, không phải như vậy, cũng không giữ được Vân ca ca.

Tào Tháo gật đầu: “Kinhchâu rất nhiều tài tử vì vậy mà quy thuận chúng ta, chuyện này quả nhiên có tác dụng rất lớn giúp chúng ta nhanh chóng khống chế được Kinh châu. Tử Vân, tất cả đều là công lao của ngươi.”

Ta nhanh chóng xua tay:“Không liên quan tới thần, đám tài tử Kinh châu hận thần thì có, bọn họkhông thể chịu được bị thần lừa gạt.”

“Không phải bọn họ, làLưu Kỳ.” Nhìn vẻ mặt ngốc của ta, Tào Tháo cười cười: “Nếu không phảilúc trước ngươi cứu Lưu Kỳ một mạng, hắn sao có thể thành thật như vậy?Cũng sẽ không nói giúp chúng ta ở Tương Dương. Ngươi không biết đâu, Lưu Kỳ ở Tương Dương sống rất thoải mái, không quên cuộc sống đó là dongươi tranh thủ giúp hắn, bởi vậy trước mặt người khác rất chịu khó khen ngươi, cả cái người tên Doãn Tịch không chịu ra làm quan, lúc ngườikhác mời hắn tới Ích châu nương nhờ Lưu Bị lại nói không ít điều về LưuBị. Ha ha, ta muốn biết Tử Vân làm thế nào thuyết phục được lão hủ đó.”

Ta cười: “Việc này thậtsao? Thần chẳng qua nói vài nghi ngờ trong lòng cho ông ta nghe, giả vờnhư vô ý nói ra, vì sao đại công tử dùng tửu cụ của Lưu hoàng thúc tặnguống rượu, sức khỏe càng lúc càng kém?”

“Vì sao?” Tất cả mọi người rất tò mò.

Ta đắc ý cười: “Lưu Kỳthích uống rượu, đặc biệt lúc bị Thái Mạo gạt bỏ, mỗi ngày hắn đều mượnrượu tiêu sầu. Lưu Bị không biết là cố ý hay là vô tình, tặng cho Lưu Kỳ hai bộ tửu cụ, một bộ bằng bạc, một bộ bằng đồng.”

“Trong tửu cụ có độc dược sao?” Quách Gia vội suy đoán. Những người khác cũng đoán vậy.

Ta mỉm cười: “Cũng khôngphải. Tam ca, Công Đạt, cả chủ công nữa, mọi người có nhớ ta nhất địnhbắt mọi người không được dùng đồ bạc và đồng uống rượu không, còn đặcbiệt chế tạo tửu cụ bằng gỗ, sứ cho các người? Kỳ thật, đồng và bạc dùng để uống rượu, đặc biệt là rượu mạnh, cơ thể sẽ sinh ra chất độc, chẳngqua loại độc này từ từ ăn vào cơ thể thôi. Rất nhiều người chết vì loạiđộc này mà không biết, đại phu cũng chỉ có thể suy luận uống rượu lâungày khiến cơ thể yếu đi, sớm chết yểu, lại không biết những người đóđều là trúng độc mà chết. Lưu Kỳ ngày ngày uống rượu, hơn nữa đều làrượu mạnh, sức khỏe hắn đã bị rượu làm hao mòn, lại thêm tửu cụ có độc,tất nhiên phát tác càng mau. Một khi dừng uống rượu mạnh, thay đổi tửucụ, thêm thuốc của ta điều dưỡng, sức khỏe hắn sẽ tốt lên. Ta đươngnhiên không giải thích y lý cho bọn họ, chỉ nắm thời cơ nói một chút đãđạt được mục đích. Ôi, ta có chút đê tiện, cũng tính là vu oan hãm hạiLưu Bị một phen.”

Vương Lãng có chút ngẩn người: “Ngươi nói là thật sao? Ta vẫn luôn dùng đồ đồng để uống rượu, có thể…”

Ta cười an ủi hắn: “Độctố trong đồng ít hơn nhiều, chỉ cần không phải là uống rượu mỗi ngày, sẽ không ảnh hưởng lớn. Có điều, không dùng là tốt nhất. Nhưng mà, dùngtửu cụ bằng đồng đã là thú vui phong nhã từ xưa, các ngài có bỏ đượckhông?”

Vương Lãng liên tục xua tay: “Bỏ được, bỏ được.”

Thấy vẻ mặt mạng quantrọng hơn trời của hắn, mọi người đều thấy buồn cười. Tuân Du lại trởlại chủ đề chính: “Hay nhất chính là Lưu Bị rất phối hợp với trò vu oanhãm hại của Tử Vân, ở Hạ Khẩu lại hạ độc ngươi. Như vậy ngược lại khiếnLưu Kỳ và Doãn Tịch xác định hắn đúng là hạ độc với Lưu kỳ. Con người ấy mà, không thể làm chuyện xấu.”

Ta nhức đầu: “Nghe ôngnói vậy, ngay cả chuyện ta bị hạ độc suýt chết ở Hạ Khẩu cũng là chuyệntốt rồi. Công Đạt à, lúc trước Lưu Bị hạ độc cho ta, chính là muốn tachết trước mặt các ông, nếu ta chết ở quân doanh Hạ Khẩu, ông có sợ tanhân lúc trời tối tìm ông nói chuyện không?” Tuân Du lườm ta, mọi ngườibật cười.

Xác định xong các bước đi tiếp theo, mọi người đều bận rộn, ta cũng đặt toàn bộ tinh lực vào việc đánh Giang Đông, không lúc nào không suy nghĩ làm thế nào để lấy đượcGiang Đông với cái giá nhỏ nhất, làm sao tiêu diệt thực lực Giang Đôngmà không thương tổn tới Bá Phù bọn họ. Tốc độ chuẩn bị cho cuộc chiếncàng nhanh hơn, không khí ở Lạc Dương lại trở nên khẩn trương.

Mà Giang Đông cũng khôngphải ngốc, bọn họ cũng ý thức được đại chiến sắp tới, bởi vậy cũng liêntục điều quân, tinh lực chủ yếu đặt vào phòng thủ, dù sao bọn họ còn cóTrường Giang như một lá chắn hiểm yếu chống lại kẻ thù. Chỉ cần bọn họcó thể đứng vững sau một đợt tiến công của chúng ta, đợi Lưu Bị bên kiahồi phục lại, sẽ có thể xuất binh chi viện.

Song phương đều đang tăng cường hoạt động chuẩn bị chiến tranh, Giang Hạ và Sài Tang chính làtrung tâm cả hai bên đều chú ý, ai cũng không ngờ, trận đại chiến nàylại phát sinh từ Dương châu, bắt đầu từ màn thử sức giữa Bàng Thống vàLục Tốn, mà sợi dây dẫn lửa chiến tranh lại bắt nguồn từ việc lão phunhân phủ Ngô hầu qua đời.