Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 237: Bạo vũ kinh lôi



Buông xuống một bụng tâm sự, ngẩng đầunhìn bầu trời phía xa, mới phát hiện bầu trời lúc khởi hành còn đangnắng ráo không mây không biết từ lúc nào đã chất đầy mấy tầng mây, ôngtrời cũng mang tâm sự nặng nề với ta sao? Cảm khái thì cảm khái, ta vẫncảm thấy cần phải hỏi thăm hành trình một chút, trên biển đại kỵ thayđổi bất ngờ. Quay người lại, thiếu chút đụng phải Tần Dũng.

“Ôi, làm ta giật mình,ngươi tới bao lâu rồi?” Từ lúc gặp Tần Dũng đến giờ, hai người chúng tachưa nói nhiều với nhau, ta mang áy náy trong lòng, hắn mang oán hờntrong lòng, cho nên mặc dù hai bên đều nhẹ nhõm, nhưng chưa thật sự nóichuyện.

“Không lâu lắm, vừa đúngnghe công tử thở dài. Thế nào, chuyến đi này công tử còn không thoải mái sao, trước mắt muốn về nhà hay tiếp tục tới Kiến Nghiệp làm khách?”

Tần Dũng cho tới bây giờchưa từng nói cay nghiệt đến thế, lần này có lẽ là lo lắng quá mức rồi:“Tần huynh, xin lỗi, ta khiến các người lo lắng.” Thành khẩn nói xongcâu này, phát hiện sắc mặt Tần Dũng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tacười: “Có điều, ta không hối hận. Đương nhiên, cũng sẽ không đi nữa,mạng nhỏ giữ lại vẫn hơn.”

Tần Dũng lắc đầu, biểutình trên mặt giống như bó tay với hành vi vô lại của một đứa trẻ: “Công tử tiếp theo chuẩn bị làm thế nào?”

Ngẩng đầu nhìn bầu trời,ta thở dài một hơi: “Không biết, rất mâu thuẫn. Mấy tháng qua tình hình ở Lạc Dương thế nào? Chủ công có biểu hiện gì không?”

“Tôi không ở Lạc Dương.”Tần Dũng thản nhiên trả lời khiến ta giật mình không nhỏ, không đợi tahỏi, hắn nhìn ta oán hận nói: “Tôi không có nghĩa khí như công tử, cònchưa muốn chết sớm, ít nhất trước khi tìm được thi thể của ngài, tôi sẽkhông đi tìm chết.”

“A?!” Ta há miệng, nhìnbiểu tình nghiêm túc của Tần Dũng liền thở dài: “Không thể nào, trướckhi có tin tức xác thực, Ngụy vương sẽ không giết tâm phúc của ta!”

Tần Dũng không nhìn biểuhiện khoa trương của ta: “Tam gia chịu giáo huấn nghiêm khắc; Ngũ gia bị chỉ trích diệt phỉ bất lực; Nhị gia đến cửa thành Lạc Dương cũng khôngdám vào, mỗi ngày đều loanh quanh bên ngoài; Đại gia mỗi ngày đều tớicửa nhà dạo một vòng, lại đợi thêm một canh giờ; Tứ gia bị đuổi khỏi Lạc Dương tới Nghiệp thành; Thất gia khô cổ, mỗi ngày một tấu chương; Lụcgia mỗi ngày uống rượu giải sầu trên sông, còn thiếu điều đánh vào SàiTang; người trong nhà gấp đến gầy đi một vòng, tin ngài chết truyền tới, thiếu chút kéo theo mấy mạng người. Công tử, trong tình huống này, ngài bảo tôi là người tự mình đem ngài tới tử địa sao dám ở lại Lạc Dương?Cái khác không dám nói, nếu lúc tin ngài chết truyền tới Lạc Dương màtôi đang ở đó, Ngụy vương không đem tôi rút gân lột da trút giận mới kỳquái.”

Chuyện này, ta biết sẽkhiến người trong nhà bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bọn họ khẳng định vôcùng tức giận, nhưng đây không phải trọng điểm, chẳng qua ta bị bọn họđánh một trận mà thôi, thái độ của Tào Tháo mới là đại sự sống còn: “Tần huynh, ta biết ngươi rất tức giận, nhưng xin ngươi nói vào trọng điểmđược không?”

“Tôi thật sự rất giận,giận bản thân vì sao không cố chịu đựng, hận bản thân vì sao lại thuậntheo tùy hứng của ngài.” Tần Dũng dậm chân một cái, nảy sinh oán hận với chính mình: “Lúc ấy tôi không nên thả ngài qua sông.”

Ta im lặng một lát, chậmrãi kéo tay hắn: “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi ngươi, lần này thật sựlà ta quá tuỳ hứng. Về sau sẽ không như vậy, không bao giờ như vậy nữa.”

Hàn băng nhiều ngày tớilúc này mới tan hết, Tần Dũng trong tiếng thở dài rút tay trở về: “Ngụyvương từ Hán trung trở về, trong tiệc mừng công không thấy ngài, vẻ mặtđang vui mừng biến thành sát khí. Ngày hôm sau, Tam gia bị gọi tới giáohuấn một phen. Không mấy ngày sau, Giang Đông mang sáo ngọc và cẩm bàocủa công tử tới, Ngụy vương lúc ấy trở mặt, nổi trận lôi đình, sứ giảGiang Đông bị xử trảm, Tam gia và Tuân gia bị phạt bổng tước, đến Hồtiên sinh cũng bị Ngụy vương cấm cửa, đoạn thời gian ấy, chỉ cần cóngười nhắc tới công tử, cũng sẽ bị giáo huấn hoặc xử phạt, khiến trêntriều mỗi người đều cảm thấy bất an, tình hình này kéo dài mãi tới lúcngười của chúng ta mang tin tức của công tử về Lạc Dương. Biết công tửbình an, Ngụy vương cũng không cười, mặt vẫn cứ dài như cũ. Sau lạikhông biết vì sao, tin công tử đang sống tại phủ Ngô hầu truyền tới LạcDương gây huyên náo, nói gì cũng có, có người còn góp ý với Ngụy vương,yêu cầu xử trí công tử, nói ngài đã theo địch, phải xử phạt cả gia quyến công tử theo tội phản thần.”

Mí mắt ta nhảy vài cái:“Việc này cũng không kỳ quái, ta đắc tội không ít người, hơn nữa hai phe quý tộc và hàn vi vẫn âm thầm phân cao thấp, vất vả lắm mới bắt được cơ hội chỉnh ta, đám người đó không nhảy ra mới lạ. Mấu chốt là Ngụy vương trả lời thế nào?”

“Khiến người ta kỳ quáichính là ở đây, Ngũ gia nói, lúc người định tội cho công tử và người bào chữa cho công tử tranh luận tới hỗn loạn, Ngụy vương lại trầm mặt,không nói lời nào. Mãi tới một ngày vì công tử, hai phái lại loạn lên,Ngụy vương cho người truyền lệnh, nếu còn nhắc tới công tử, chém khôngtha.”

“A?! Tại sao lại thế, thế là thế nào?” Ta giật mình, Tào Tháo sao lại có phản ứng này: “Chủ côngphải hiểu ta chứ, cho dù không bảo vệ ta, cho dù muốn xử phạt ta, cũngsẽ không thể không biết đạo lý mà cứng đầu bỏ đi. Vậy là thảm rồi, chủcông vô cùng tức giận, ta trở về sẽ ăn đủ.”

“Công tử nói rất đúng.Theo lời Thất gia nói, ngài mất tích khiến Lạc Dương bầu trời u ám, ngài trở về, chỉ sợ khiến phong vân biến sắc, bạo vũ kinh lôi.”

“Bạo vũ kinh lôi?” Nhíumày thì thào nói ra bốn chữ này, ta ôm trán: “Vì sao điểu nhi lại có cảm giác này? Chủ công sẽ không hoài nghi ta chứ! Với lại, lần này khônggiống lần trước.”

Tần Dũng nặng nề thở dài: “Công tử…”

Ta cũng thở dài nặngnhọc: “Không có cách nào, công tử nhà ngươi chính là không từ bỏ được.Có điều, ta về chậm vài năm, hoặc sau khi đại chiến nam bắc kết thúcđược chủ công giải cứu trở về, có lẽ sẽ khá hơn.”

“Vậy đơn giản, công tử trở lại Kiến Nghiệp là được, dù sao bọn họ sẽ không giết ngài.” Tần Dũng phẫn nộ nói.

Ta thở dài: “Đừng chế nhạo ta, trước mắt ta nên làm gì mới có thể giảm thiểu tổn thất đây.”

“Không biết.” Câu trả lời rõ ràng khác thường.

Ta lườm hắn một cái rồi đổi đề tài: “Các ngươi vẫn luôn giám thị phủ Ngô hầu phải không?”

“Từ sau khi ngài qua sông đã bắt đầu. Việc này là lỗi của tôi, tôi không ngờ Chu tướng quân nhẫntâm như vậy. Ở Kiến Nghiệp và phủ Ngô hầu không tìm được ngài, tôi mớinghi ngờ hắn. Không kiếm được tin tức của công tử, thật sự không có cách nào, lực lượng ngầm ở Giang Đông đều dùng tới, dùng mọi biện pháp, nghe ngóng tin đồn. Sau đó ngài đại náo phủ Ngô hầu, người của chúng ta mớitìm được hành tung của công tử.”

Cười khổ lắc đầu: “Chu Du lại giả mạo Bá Phù gạt ta, ta cũng không ngờ. Trước kia quá thuận lợi,cũng nên chịu một chút giáo huấn. Đừng nói nữa, ngươi giúp ta suy nghĩlàm thế nào an trí Thúc Bật, ta không thể dẫn hắn về Lạc Dương.”

Tần Dũng thoáng nhìn quakhoang thuyền: “Nếu là tôi, tôi sẽ giết hắn, Ngụy vương sẽ không nươngtay, ai bảo vị Tam công tử này võ nghệ cao siêu, lại có thể lấy ra trútgiận cho công tử. Với lại, công tử giết hắn, có thể nói rõ quan hệ vớiGiang Đông, lần này rơi vào tay Giang Đông, là vì công không phải vìtư.” Đây không phải nghĩ kế, là nói móc ta thôi!

Một trận gió thổi qua, ta ôm ấy áo ngoài: “Tần huynh, ta thật sự hỏi ý kiến ngươi đấy. Mấy lờiđồn nhảm đó kệ bọn họ nói đi, chủ công nếu tin, tức là số ta đã tận.”

“Công tử vẫn nên nghĩnhiều cho mình đi, Tam công tử không thể mang về Lạc Dương, chỉ có thểthả.” Tần Dũng không nói móc ta nữa.

“Không thể thả, muốn thả, ta sẽ không mang hắn theo.” Nói đùa, Tôn Dực dù sao cũng là một mãnhtướng, ta không thể để hắn gia nhập cuộc chiến giữa hai bên.

Tần Dũng thở dài: “Trênthuyền này tổng cộng một trăm ba mươi một người, đều là huynh đệ của Tần Dũng, không có người ngoài.”

Ta mừng rỡ: “Ha ha, chỉcần Tần huynh ở bên cạnh ta, ta không có gì phải lo lắng. Vậy cho ThúcBật tới Mai Hoa sơn trang đi, cũng chỉ có thể an trí ở đó.”

Tần Dũng trắng mắt lườm ta: “Công tử chẳng lẽ cho rằng Ngụy vương không biết tới Mai Hoa sơn trang?”

Ta nín thở: “Nhưng trừ nơi đó ra, chúng ta còn có nơi nào bí mật nữa sao?”

“Công tử cũng chỉ nghĩ đến Tam công tử, không nghĩ lại chính mình?”

“Hả?” Ta bị câu hỏi của hắn làm khó hiểu: “Ý gì? Ta?”

Tần Dũng đối với sự hồ đồ của ta chính là hận rèn sắt không thành thép: “Ý tôi là, cả con thuyềnnày mất tích tốt hơn. Công tử không phải vẫn muốn ẩn cư núi rừng sao, cơ hội tốt như vậy vì sao không cần?”

A?! Ta nháy mắt mấy cái:“Ý của ngươi là chúng ta toàn thể đều chết? Sau đó mai danh ẩn tích đitìm một chỗ sống qua ngày?”

“Không tốt sao? Nếu cóchuyện, tôi cải trang ra mặt cũng được, cũng có thể tìm cơ hội bảo vệmọi người.” Tần Dũng trầm ổn nói.

Đề nghị này khiến ta động tâm, xem ra, hơn nửa năm qua Tần Dũng làm không ít chuyện: “Ngươi đãtìm được nơi rồi sao?”

“Phải, đến phòng ốc cũng đã xây sắp xong.”

“Nơi nào?”

“Động Đình hồ.”

“Hành động nhanh thật, vì sao không phải hồ Bá Dương? Nơi đó hồ phỉ nhiều hơn.”

Tần Dũng dè bỉu: “Chúngta là dân đen đứng đắn, không liên quan tới hồ phỉ, công tử nếu muốn làm đại đầu mục, lúc nào rảnh rỗi có thể thử xem.”

Ta ha ha cười: “Nói đùa thôi. Hồ phỉ ở hồ Bá Dương đều là đối thủ một mất một còn với Bá Phù, sao ta không biết?”

Tần Dũng lại ném cho tamột cái lườm: “Công tử sau khi qua sông mất tích, tôi biết chuyện khôngổn, nên trước tiên chuẩn bị vật chất và nhân lực, thực hiện kế hoạch của công tử. Nhưng mà thời gian hơi ngắn, hành động sẽ hơi phô trương, cóđiều, vì do phú thương thực hiện, lại mua đất đai trước, nên mọi sự coinhư thuận lợi. Nhưng mà chế tạo thuyền có chút phiền toái, may mà mấythợ thủ công trước kia đều là người của ta, nên mới chuẩn bị được chỉnhtề.”

Ta dài thở phào một hơi:“Ngươi đích thân đưa Thúc Bật tới đó đi, mang cả hai thị nữ này tới đócho Thúc Bật giải sầu. Các nàng tỉ mỉ hầu hạ ta lâu như vậy, cũng khôngthiệt cho các nàng. Sau này tìm được cơ hội, sẽ đưa cả gia quyến ThúcBật lặng lẽ qua đó. Cho dù Bá Phù và Công Cẩn nghĩ nát óc, cũng khôngngờ ta giấu Thúc Bật giấu dưới mi mắt bọn họ.”

Tần Dũng thở dài: “Côngtử quả nhiên sẽ không ra đi. Ngài phải chuẩn bị trước, lần này về LạcDương, có lẽ còn thảm hơn những lần trước.”

“Ha ha, ngươi nói đi,chẳng qua là phong ba chớp giật thôi!” Đem ánh mắt chuyển hướng chântrời, ta cười nhạt: “Ta không tin lần này nghiêm trọng hơn được. Vớilại, chủ công tin ta.”

“Tin là một chuyện, xửphạt là chuyện khác. Lần trước gây ra sóng gió, Ngụy vương cưỡng ép đèxuống, lần này có thể sẽ không nhẹ nhàng với công tử đâu, dù sao ngàicũng là một mình qua sông. Tôi vẫn cho rằng thượng sách là mọi ngườicùng nhau đi.”

Ta biết rõ lợi hại trongđó, nhưng không thể cứ vậy mà ra đi: “Lần này xuất binh muốn cứu ta,Bàng Sĩ Nguyên phải chịu liên đới, ta không thể không trở về, nếu không, chức Dương châu mục của hắn coi như xong.”

“Việc công tử ở đảo DiChâu Ngụy vương không biết, Thất gia chiếm nơi này cũng đã được Ngụyvương đồng ý. Lùi một bước mà nói, cho dù Ngụy vương biết, trên biển cónhiều bão tố, mất tích là chuyện thường, Thất gia cùng lắm bị khiểntrách.”

Chuyển hướng Tần Dũng,hắn có kiên trì của hắn, ta cũng có kiên trì của ta: “Tần huynh, nhiềunăm rồi, ngươi còn không biết ta? Không để thân lâm kỳ cảnh, làm sao nắm giữ được toàn cục?”

Tần Dũng học ta nhún vai: “May mà tôi sớm đã có chuẩn bị.”

Trong ánh mắt nghi ngờcủa ta, Tần Dũng vào trong khoang thuyền lấy ra một hộp gỗ: “Trong nàylà đầu lâu của Tam công tử, mang theo mới có thể khiến Ngụy vương thoảimái.”

Ta rùng mình một cái: “Đầu Thúc Bật? Ngươi chuẩn bị lúc nào vậy?”

“Tìm ở trên đảo. Ngụyvương không biết Tam công tử, cái đầu này tám phần giống với Tam côngtử, hơn nữa thời gian chết đã lâu, không khó lừa cho qua.”

Nhận hộp gỗ mở ra xem, bị cái đầu đã bị bôi vôi này ngũ quan tướng mạo quả nhiên rất giống TônDực, đúng là có thể lấy giả làm thật: “Thì ra ngươi vừa rồi dọa cho tasợ. Tần huynh, ngươi đã chuẩn bị tốt rồi, ta càng không sợ.”

“Chỉ mong lần này tôi không phải hối hận nữa.” Tần Dũng trợn trắng mắt lườm ta.

Cố ý bỏ qua thái độ ácliệt của Tần Dũng, ta khoanh tay nhìn bầu trời phương xa: “Không quảnđược nhiều như vậy, cho dù sắp tới là mưa to gió lớn, ta cũng phải điqua. Cuộc sống gian khổ ta cũng từng trải qua rồi. Tần huynh, sau khiđưa người tới nơi, ngươi ở lại giúp họ một thời gian, sau đó tới Íchchâu, tìm Nam man vương Mạch Hoạch, thuận tiện mang vài huynh đệ lẻn vào Thành đô tìm Trương Sưởng, nắm chắc tình hình Ích châu.”

Thuyền cách bờ biển cònmột khoảng, Tần Dũng mang năm mươi huynh đệ giả thành thương đội, dùngthuyền nhỏ mang Tôn Dực đã bị đánh thuốc mê xuống biển đi hướng khác.Nhìn bọn họ đi xa dần, ta thở phào một cái, nơi ẩn cư bí mật đã có, saukhi trở về Lạc Dương, ta phải suy nghĩ cẩn thận tương lai của Tôn Sách.Về phần ta, chẳng qua bị xử phạt một hồi, Tào Tháo sẽ không tức giận quá lớn, hành động của ta ông ta đã có chuẩn bị, với lại, tác dụng củaChiến thần vẫn rất lớn. Đương nhiên, ngoài mặt vẫn phải giả một chút, ta sẽ phối hợp với xử phạt của ông ta.

Bàng Thống sau khi thấyta động tác đầu tiên là đánh một quyền, câu đầu tiên là: “Đồ khốn, ngươi sao lại không chết ở Giang Đông.”

Ta không dám đánh trả, nhưng có thể cãi lại: “Ta chết đi có phải mọi người đều cao hứng không?”

“Hừ, dù sao sẽ có không ít người cao hứng. Ngươi đừng vào thành, ta đã chuẩn bị xe, mau trở lại Lạc Dương.”

Ta sợ run cả người: “Chủ công thật sự tức giận sao? Điểu nhi, nếu ta mất tích trên biển, ngươi có sao không?”

Bàng Thống oán hận nhìnta: “Chớ quên, thiên hạ rộng lớn, không có nơi dung thân vĩnh viễn chongươi đâu. Hán Trung tuy có thể, cũng không yên ổn, chủ công trong cơngiận dữ nếu động binh với Giang Đông, thắng cũng chỉ năm phần, nếu ngươi nhịn được, cứ việc đi, chẳng qua là đem tiền đồ của ta đi theo ngươithôi. Chỉ sợ người nào đó mạng không tốt như vậy, có thể tự do tự tại.”

“Đừng, ta thà đem mạng ra cống hiến, cũng không dám ngăn cản tiền đồ của mọi người. Với lại,” kéo thắt lưng hắn sang một bên, dí sát vào tai hắn lặng lẽ nói: “Cản trởcác ngươi không sao, ta không thể cản trở thiên hạ.”

Bàng Thống cũng tiến đếnbên tai ta nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Trở về cẩn thận một chút, Tam ca nói có mạch nước ngầm chống lại ngươi, sợ là có liên quan tới Xung công tử.”

Ta biến sắc: “Sớm vậy đã bắt đầu? Hừ, ngôi vị thế tử này thật thơm nha! Biết đối thủ là ai chưa?”

“Tam ca trong thư nói rất hàm hồ, hình như cũng không xác định được, nhưng khẳng định có liênquan tới quý tộc phương bắc. Có điều ngươi yên tâm, thế tộc Kinh châuđứng về phía ngươi.”

Đó là đương nhiên, TàoXung mấy năm ở Kinh châu há lại uổng phí: “Thất ca, mọi người trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, bình thường chưa nói tới chuyện này, tranh chấp bèphái liên quan tới quốc thể, chủ công rất ghét, vạn lần không thể candự.”

Bàng Thống gật đầu: “Tabiết. Nhưng mà, mọi người quan hệ với nhau quá sâu, thời khắc mấu chốtkhông thể chết thành chùm, đây là thân bất do kỷ, trên đời này, không ai có thể thật sự sống thoải mái cả. Đúng rồi, Khổng Minh cũng biết ngươimất tích, gửi thư cho ta hỏi tình hình của ngươi.”

“Hắn? Ha ha, hắn có khỏekhông?” Trong lòng ta tràn ra một dòng nước ấm, là cảm giác hạnh phúcđược người khác mong nhớ.

“Không tốt lắm.” BàngThống mang nụ cười nhạt trả lời ta, có vẻ vui sướng khi người gặp họanhiều hơn là quan tâm: “Tiểu tử này luôn tỏ vẻ tàn khốc trước mặt ta,ngươi chính là khắc tinh của hắn. Hiện giờ hắn không được Lưu Bị trọngdụng, là do ngươi động tay động chân phải không? Nếu không, với công lao hắn cứu Lưu Bị ở Hứa Đô, thế nào cũng không chỉ được làm Hoàng môn Thịlang.”

Ta cười đắc ý: “Ta khônglàm gì cả, có điều luôn cho người tặng hắn mấy thứ linh tinh, chẳng hạnda thú thượng hạng, trang sức tinh mỹ, cầm phổ hoặc kỳ phổ, rượu mới ủ,hoặc gửi cho hắn thư pháp của Hồ tiên sinh và Chung Do mà hắn thích.”

Bàng Thống thở dài: “Khổng Minh thật là xui xẻo, gặp phải tri kỷ như ngươi.”

“Ha ha, cũng phải có Lưu Bị chịu giúp đỡ mới được. Đúng rồi, tình hình Ích châu thế nào?”

“Khổng Minh tuy khôngđược trọng dụng, nhưng Pháp Chính được Lưu Bị nể trọng cũng không thểkhinh thường.” Nói đến chính sự, Bàng Thống cũng nghiêm túc lên: “Ngườinày rất lợi hại, liên kết một số lớn người tài danh, Lưu Bị dưới sự trợgiúp của bọn họ, đã sắp lấy được binh quyền ở ích châu, khiến Lưu Chương mất quyền. Hắn còn cưới quả phụ Mục thị của Lưu Mạo làm phu nhân, thủđoạn rất hay, lần này đã lung lạc được đám quý tộc ở Thành Đô cùng những người bất mãn với Lưu Chương. Dưới đề nghị của bọn họ, Hoàng đế đã hạchiếu phế Tào hoàng hậu, lập Đổng thị làm hậu, con của Đổng thị làm thái tử. Về phần mấy thủ đoạn quỷ quái lại càng nhiều, dù sao thì Lạc Dươngmột mực không nhận.”

Ta cũng không nói đùa:“Lưu Bị quả nhiên lợi hại, hắn như vậy mà sắp ổn định và thu lấy binhquyền của Ích châu rồi, ta cũng không ngờ. Xem ra, Hán Trung muốn ổnđịnh, trận chiến tranh đoạt không thể tránh được. Sĩ Nguyên, nếu nhưquân của Lưu Bị phạm vào Hán Trung, Giang Đông rất có thể đồng thời xâmlấn, trách nhiệm trên vai ngươi không nhẹ.”

“Ta đã chuẩn bị tốt rồi, ngươi yên tâm đi.” Vỗ vỗ ngực, Bàng Thống tràn đầy tự tin.

“Ha ha, Bàng Sĩ Nguyên là ai? Phượng Sồ đó, dù là chim nhỏ cũng là Phượng, không phải thứ mà chómèo có thể khi dễ.” Trả đũa hắn một câu, hai chúng ta đều cười.

Chạy thẳng một đường vềLạc Dương, tuy trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng khát vọng gặp lại thân nhân khiến ta kích động không thôi, từ xa xa nhìn thấy đội hình ngênhđón ở cửa thành Lạc Dương, tâm trạng càng thêm mãnh liệt – xa giá Ngụyvương của Tào Tháo hiện lên rõ ràng trước mắt. Ta nhảy từ trong xe ra,vứt ngựa cho tùy tùng, hướng cửa thành chạy tới, nước mắt đảo quanh.

Xa giá Tào Tháo lặng lẽđứng sừng sững ở đó, xung quanh xa giá cũng hoàn toàn yên tĩnh, thỉnhthoảng có tiếng hí của chiến mã, Điển Vi ngẩng đầu nhìn về phía ta. Tasớm đã từ trên ngựa nhảy xuống, chạy tới trước tọa giá của Tào Tháo, quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói: “Thần Triệu Như tham kiến Ngụy vương điệnhạ. Thần, thần cuối cùng đã trở về.”

Chung quanh im ắng, không nghe thấy tiếng Tào Tháo, cũng không nghe thấy tiếng ai khác, ta phủphục trên mặt đất, cưỡng chế tâm trạng kích động, đợi Tào Tháo xử lý.Vẫn yên tĩnh không tiếng động, tiếng tinh kỳ bị gió thổi phàn phật khiến không khí xung quanh càng áp lực dị thường. Không biết trải qua baolâu, tiếng Tào Tháo từ trong xa giá truyền ra: “Tử Lợi, hồi phủ.”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu,xa giá đã khởi động, ánh mắt Điển Vi tuy không rời khỏi ta, lại khôngthể không nghe lời mà đi, Tào Tháo cũng không mang theo đội thân vệ,không để cho ta có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng trở vào thành môn,mặc ta trợn mắt há mồm ở lại. Ta quỳ ở đó, đứng lên không phải, mà quỳtiếp cũng không phải, lúc này, đội thân binh của Tào Tháo mới xông tới,đứng đầu chính là Hứa Chử: “Tử Vân, chủ công đi xa rồi, ngươi đứng lênđi.”

Ta đầu óc mê muội đứng lên: “Trọng Khang, chủ công rất giận ta phải không?”

Hứa Chử thở dài không nói gì, Tào Phi từ bên cạnh chậm rãi đi tới: “Triệu tiên sinh, phụ vương có mệnh lệnh cho ngươi.”

Ta thoáng nhìn ánh mắt có chút xấu hổ của Hứa Chử, cau chặt mày quỳ xuống: “Thần lĩnh mệnh.”

“Tiên sinh không cần nhưthế, xin đứng lên. Phụ thân nói, tiên sinh từ Giang Đông trốn về, dọcđường cực khổ, thân thể chắc rất mệt mỏi, ngài mau trở về phủ nghỉ ngơiđiều dưỡng. Từ ngày hôm nay, không có lệnh của người, không được rời phủ nửa bước, nếu không, thêm tội cùng phạt.”

A?! Ngữ khí Tào Phi rấtnhẹ nhàng, giọng nói đầy nhịp điệu, nhưng mệnh lệnh hắn nói ra khiến tasợ tới nhảy dựng lên, nửa trước hoàn toàn khách khí, nửa sau lại lànghiêm lệnh, vậy mà, vậy mà muốn giam lỏng ta trong phủ. Đứng dậy nhìnbinh sĩ vây quanh ta, lại nhìn ánh mắt bất an của Hứa Chử, lúc này mớihiểu, bọn họ là do Tào Tháo đặc biệt để lại áp giải ta về phủ. Xoayngười nhìn Tào Phi đang cười, loại biểu tình vui sướng khi người khácgặp họa khiến ta có chút xúc động muốn đánh hắn. Ta không hành động, mànhắm mắt thở sâu, từ kẽ răng tuôn ra một câu Triệu Như tuân mệnh, rồiđứng dậy đi vào trong thành.

Mãi tới lúc về tới nhà,chuyện xảy ra vừa rồi tất cả giống như ta đang nằm mơ, thế là thế nào,trừng phạt hay là giáng tội? Người trong nhà đều khỏe, Trâu tỉ tỉ kéotay ta khẽ khóc, những người khác cũng vây quanh hỏi han, không ít người lệ nóng doanh tròng, cảm động khiến ta muốn rơi lệ, nỗi xấu hổ khi taongộ ở cửa thành và bị áp giải về phủ, lúc này cũng hoàn toàn mất đi.

Vất vả an ủi mọi ngườixong, tĩnh tâm cẩn thận hồi tưởng lại mới phát hiện, mệnh lệnh của TàoTháo rõ ràng nói rõ ta là từ Giang Đông trốn về, chính là cho ta biết,cũng cho mọi người biết, ông ấy biết ta không phải phản thần, ông ấy vẫn tin tưởng ta, như vậy là tốt rồi. Xem ra, kiểu giam lỏng mười phần sănsóc này là trừng phạt đối với ta rồi, kế tiếp có thể là giáng chức phạtbổng lộc khiển trách linh tinh. Cũng được, trên đường về rõ ràng đãchuẩn bị tinh thần nhận trừng phạt, tại sao về tới nơi lại quanh quẩntrong lòng, không nhốt mình vào nhà giam, chẳng qua là cấm túc mà thôi.Với lại, ông ấy nhận được tin ta trở về, chạy ra cửa thành đón ta, chothấy ông ấy vẫn rất quan tâm ta.

Nhưng mà, không mấy ngàysau, ta cũng cảm giác mệnh lệnh giam lỏng này không đơn giản như vậy,quan viên lớn nhỏ trong thành Lạc Dương, quan hệ tốt với ta không aitới, bao gồm cả đám Thạch Thao bọn họ, càng quá đáng chính là, Quách Gia bọn họ cũng không ai tới gặp, khiến ta ý thức được tình hình có chútnghiêm trọng. Chạy ra cửa nhìn ra ngoài, trời ạ, thật sự có binh línhvây quanh, nhìn ta ra liền vây lại cửa, cung kính nghiêm túc mời ta trởvào.

Ta nghĩ một hồi, quay trở vào trong cười nói với đám lính: “Có thể hỏi ở đây ai phụ trách không?” Nếu là Hứa Chử hoặc Điển Vi, vậy chứng tỏ Tào Tháo chỉ tức giận màthôi.

Ta thất vọng rồi, ngườitrông coi ở đây là tuần thành giáo úy Lạc Dương Khiên Hoằng, tên gia hỏa này có quen với ta, xuất thân từ Nghiệp thành, thuộc phái hào môn, bình thường thái độ với ta không tốt lắm: “Triệu đại nhân, ngài có chuyện?”

Tuy thái độ hắn cungkính, khẩu khí lại không tốt. Hổ xuống bình nguyên bị chó khinh, ta ápchế bất mãn trong lòng cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chẳngqua mới về, ta muốn mời mấy vị huynh trưởng và bằng hữu tới gặp mặt,không biết phải làm thủ tục thế nào?”

Khiên Hoằng cười lạnh một tiếng: “Triệu đại nhân vẫn là trở về đợi đi, Ngụy vương có lệnh, khôngcó mệnh lệnh của người cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, ngài muốn mời khách, vẫn nên chờ mệnh lệnh Ngụy vương.”

Hít vào một ngụm khílạnh, trong lòng ta có chút lạnh lẽo, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào, chính là ngăn cách hoàn toàn ta với bên ngoài, đây không phải làgiam lỏng, mà là cầm tù. Xong rồi, Tào Tháo thật sự tức giận rồi, đúngvậy, trước khi ông ấy đi đã ra nghiêm lệnh với ta, không cho đi GiangĐông. Kết quả, ta không chỉ không đi, còn thiếu chút nữa không về được.Lần này thảm rồi, nếu Tào Tháo lấy lý do lừa trên gạt dưới bất tuân quân lệnh để phạt ta, tội danh này không nhẹ. Nhìn binh sĩ đề phòng nghiêmmật, ta chỉ có thể chậm rãi trở vào bên trong, cứ tự giác đợi Tào Tháonguôi cơn tức giận rồi nói.

Sau khi biết rõ tình cảnh của mình, ta chậm rãi bình tĩnh lại, bắt đầu nghỉ ngơi điều dưỡng. Nóithật, hành trình tới Giang Đông khiến thân thể ta tổn thương rất lớn,cũng nên xếp lại mọi chuyện nghỉ ngơi một chút. Từ phương diện này chothấy, mệnh lệnh của Tào Tháo cũng coi như là tốt với ta, ta cũng khôngmuốn đem thân thể gầy trơ xương xuất hiện trước mặt mọi người, đợi TàoTháo hết giận thả ta ra ngoài, so với hiện tại béo lên một chút, cũngtránh trở thành trò cười cho bọn họ. Theo thời gian từng ngày trôi qua,người trong phủ không vui vẻ như trước, cũng biết sự tình không ổn, Trâu tỉ tỉ bắt đầu khủng hoảng, nhưng mà nàng luôn cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn của mình, cố gắng không biểu hiện trước mặt ta. Đối với nỗi sợ hãi của mọi người, ta chỉ có thể cố gắng giả bộ không để ý, nhưng tronglòng ta đã dự cảm thấy mình đang trong hoàn cảnh rất nguy hiểm, ta bắtđầu nghĩ đến đường lui cho mọi người, đề phòng vạn nhất!

Cuộc sống cầm tù như vậythật khó qua, không có kỳ vọng, không có biến cố, tất cả đều bình tĩnhgiống như một cái đầm nước lặng, thời gian hai tháng trôi qua, ta khôngnghe được tin tức gì bên ngoài, cũng không gặp được ai, ban đầu ta cònkhông ngừng tự an ủi mình, nhắc nhở bản thân Tào Tháo chẳng qua là tứcgiận, qua một lát sẽ thôi, sau đó, mấy lần ta ra cửa nói với binh sĩ tamuốn gặp Tào Tháo, cũng không hề có hồi âm, Khiên Hoằng ngoại trừ lạnhlùng nói ta cứ từ từ chờ, cũng không nói gì thêm. Ngày từng ngày trôiqua, ta cũng không suy nghĩ gì nữa, so kiên nhẫn, bất kể ai cũng khôngsánh bằng ta, không phải sao? Ta thật muốn nhìn xem, Tào Tháo rốt cuộcmuốn xử trí ta thế nào.

Không ngờ tới chính là,người đầu tiên tới nơi giam cầm này lại là người đáng lẽ phải ở Nghiệpthành, Từ Thứ. Nghe gia nhân báo lại, ta sau cơn kích động thoáng qua,lại có chút ngạc nhiên. Chậm rãi điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, rồimới ra ngoài gặp Từ Thứ. Không có kích động khi huynh đệ gặp lại nhưtưởng tượng, cũng không có oán trách không ngừng, không khí giữa chúngta cũng không phải xấu hổ hay bất đắc dĩ, mà là lạnh, vô cùng lạnh. Thấy ta đến Từ Thứ thần sắc chính là lạnh như băng, lạnh đến nỗi mấy lời áynáy gì đó của ta đều nuốt ngược xuống bụng.

Không biết trải qua bao lâu, ta mới miễn cưỡng mở lời: “Tứ ca, huynh.., huynh là phụng mệnh đến, hay là…”

Từ Thứ nặng nề hừ lạnhmột tiếng: “Nếu ta không đi bẩm báo thừa tướng mà tới đây, chẳng phảirơi vào kết quả giống ngươi sao. Ta cũng không nghĩa khí giống ngươi.”

Ta khó khăn nuốt nước miếng, rồi mới tự giễu: “Là ta không suy nghĩ chu đáo, thật xin lỗi…”

“Ngươi không thấy bây giờ xin lỗi đã quá muộn sao? Triệu Như, tuy rằng tình nghĩa huynh đệ giữachúng ta mấy năm qua chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau, nhưng nhiều năm như vậy, mối quan hệ này cho dù muốn đoạn tuyệt cũng không thể. Nhưng màngươi tùy hứng làm bậy cũng thôi đi, cần gì kéo theo chúng ta? Sớm biếtthế này, không bằng trước kia nói rõ ràng cho rồi.”

Lời Từ Thứ nói khiên tahoàn toàn choáng váng, ta ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn Từ Thứ, hắn đang nói gì, sao ta nghe không hiểu: “”Tứ, Tứ ca, huynh nói cái gì? Cái gì lợidụng lẫn nhau, cái gì sớm nói rõ ràng?”

Từ Thứ cười lạnh: “TriệuNhư, đến hôm nay, ngươi vẫn còn giả bộ vô tội? Quan hệ kết bái của chúng ta chẳng lẽ không phải lợi dụng lẫn nhau sao? Nhìn khắp thiên hạ, cóhuynh đệ kết nghĩa như chúng ta sao? Ngươi dám thề với trời, lúc trướckết bái không phải thủ đoạn đạt được mục đích của ngươi sao? Tám người,thật sự là vì tình mà kết nghĩa? Buồn cười, lúc ngươi buộc ta làm Tứ cacủa ngươi, ta còn không biết Phụng Hiếu bọn họ, ngươi không thấy kết bái như vậy rất buồn cười?”

Ta đã mê mang, trong lòng giống như bị thứ gì đó vét cạn, hơn nửa ngày mới nói ra lời: “Khôngphải như vậy, chúng ta đều là tự nguyện mà, bao năm qua, chúng ta ởchung không phải rất tốt sao? Vì sao huynh lại nói, vì cái gì…”

Tiếng cười lớn của Từ Thứ vang vọng trong phòng, khiến đầu ta rung lên: “Ở chung rất tốt? Theo ta biết, ngoại trừ Tử Lợi tướng quân và Phụng HIếu, những người khác đềubị ngươi bắt buộc đúng không? Văn Viễn là mệnh lệnh của Lữ Phụng Tiên;Tử Nghĩa là ngươi nhận nghĩa mẫu trước, lừa cả lão nhân gia; Hưng Bá vìmuốn rời khỏi Hoàng Tổ; Sĩ Nguyên, đương nhiên là do chúng ta bắt buộc,mục đích vì cái gì không cần ta nói nữa; về phần ta, ngươi có thể phủnhận ta không bị ngươi cưỡng ép tới đây không? Triệu Như, ngươi thật sựcho rằng chỉ bằng mấy câu ngươi nói, chúng ta liền trở thành huynh đệthật sao? Ngươi chẳng phải kết bái với chúng ta chỉ vì hoàn thành sứmạng của ngươi sao?”

Ta há miệng thở dốc, mộtchữ cũng không nói nên lời. Từ Thứ vẫn cười lạnh: “Văn Viễn, Tử Nghĩa,Hưng Bá, Sĩ Nguyên chẳng phải vì lợi dụng ngươi, ta chẳng phải vì bấtđắc dĩ sao? Triệu Như, nếu như chúng ta mỗi người đều tự nguyện, hôm nay tới đây chẳng lẽ chỉ có mình ta? Triệu Như, ngươi cuối cùng là thôngminh hay giả thông minh? Hoặc như người ta nói, dùng lời nói lừa gạtnhiều người, dần dà chính mình cũng sẽ tin những lời lừa gạt đó.”

Gạt người nhiều sẽ thànhra lừa mình, là như vậy sao? Chẳng lẽ đúng là như vậy, không phải, làhắn đang gạt ta, ta lớn tiếng hét lên: “Huynh gạt người, huynh gạt ta,căn bản không phải như huynh nói. Các huynh đều là huynh trưởng của ta,ta không lừa gạt các huynh, không có.”

Từ Thứ lập tức đứng lên,thanh âm còn lớn hơn cả ta: “Rốt cuộc là ai lừa ai? Ngươi thật cho rằngchúng ta có tình cảm huynh đệ sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có nằmmộng. Lúc ngươi không ở đây, bảy chúng ta chẳng phải huynh đệ gì hết,chẳng qua là đồng liêu thôi. Nghĩ thân phận của ngươi đặc biệt, lại cómệnh lệnh của Ngụy vương, chúng ta trước mặt ngươi không thể không làmhuynh đệ, ngươi còn tưởng tất cả là thật sao? Ngươi còn không nghĩ, nếuquả thật như lời ngươi nói, ngươi phạm chuyện lớn như vậy, chúng ta cóthể an toàn ngồi ở nhà? Ngồi ở vị trí này? Hừ, bên ngoài đã rất ồn àorồi, nếu không phải Ngụy vương nhớ công lao khổ lao của ngươi, đầu ngươi sớm đã rơi xuống đất. Ngay cả lúc này, nếu không phải băn khoăn Tử Long tướng quân xuất chinh chưa về, nếu không phải Hán Trung có chiến sựphát sinh, không có thời gian xử ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể yênổn nằm nhà sao? Chúng ta cho dù nhớ kỹ mấy năm giao tình với ngươi, cũng không phải tới đây gặp ngươi, mà đã vào đại lao thăm ngươi rồi. TriệuNhư, ngươi thông minh như vậy, nên nghĩ xem làm thế nào bảo vệ tình mạng mình, đừng hy vọng chúng ta cứu ngươi, bởi vì chuyện của ngươi, chúngta ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể lo cho ngươi nữa.”

Ta đứng lên, muốn phảnbác, lại tìm không ra lời nào, muốn giải thích, lại không thể mở miệng,thân ảnh Từ Thứ trước mặt lại mơ hồ như vậy, ta không quen biết ngườinày, hắn không phải Tứ ca khiêm cung ôn lương kia của ta, lời nói lạnhlẽo, thái độ lạnh lùng, cái lạnh từ trong tim phát ra khiến ta không thể suy nghĩ, thậm chí không thể thở.

Thấy ta không giải thích, phản bác, Từ Thứ vung ống tay áo bỏ đi: “Hừ, niệm tình nghĩa mấy năm ởchung, ta khuyên ngươi một câu, lùi một bước trời cao biển rộng, nhậnthua phục dưới mới là tư thái ngươi nên có. Một Quách Phụng Hiếu bịngươi liên lụy ốm không dậy nổi, một Thái Sử Từ bị đuổi ra ngoài tiễuphỉ, ta cũng thiếu chút mất đi sự tin tưởng của Ngụy vương, nếu ngươinhớ tình cảm trước đây, tốt nhất nhanh chóng nghĩ cho kỹ nên làm gì.Ngụy vương nhớ tình xưa, có thể tha mạng cho ngươi, nhưng nếu muốn tùy ý làm bậy như trước kia hoặc lên triều, chính là ngươi đang nằm mơ. Nóiđến đây thôi, cáo từ.”

Cả người ta vô lực dựavào cột trụ trong phòng, ta chưa từng bất lực như vậy, hòn đá bền chắcnhất trong lòng nháy mắt nổ tung, mùi vị hoang mang lo sợ khiến ta hoảng hốt luống cuống. Không đâu, không đâu, bọn họ sẽ không đối xử với tanhư vậy. Nhắc đi nhắc lại bản thân, Từ Thứ gạt ta, hắn vì tức giận mớinói như vậy, bọn họ sẽ không đối xử với ta như vậy, ta thật sự coi tấtcả là huynh đệ mà.

Ánh nến trên bàn nhảy lên một cái, xung quanh trở nên tối đen, phảng phất như trong tim ta vậy.Không biết ngồi một mình trong này bao lâu, đầu óc trống trơn, dĩ vãngmọi thứ như một giấc mộng, có lẽ hôm nay vẫn luôn nằm mơ, đúng vậy, tađang ngủ ở sảnh đường, là ta quá nhớ các huynh trưởng, cũng cảm thấy cólỗi với bọn họ, cho nên mới có giấc mộng này, mơ thấy Tứ ca mắng ta,đoạn giao với ta. Đúng, đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng.