Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 225: Sinh tử lưỡng nan



Vội vội vàng vàng đi theo tiểu thái giám chạy vào tẩm cung của hoàng hậu, ta lại thấy Tào Tiết ngồi một chỗ ngẩn người. Trong lòng ta căng thẳng, vội bước lên trước: “Hoàng hậu, tiểuhoàng tử thế nào?”

Nghe thấy giọng ta, Tào Tiết ngẩng đầu, hai khóe miệng hé ra một tia cười: “Nó không sao, ra ngoài chơi rồi.”

Ta nhướng mày, chậm rãi đilên trước: “Hoàng hậu, ngài sau này nếu có chuyện cần cứ cho người tớigọi thần, đừng dùng cách này. Như vậy không tốt.”

Tào Tiết cắn cắn môi, khôngphản bác lời ta nói, lại nhẹ giọng hỏi: “Cha ta có khỏe không? Chứngnhức đầu của người là do ngươi chữa mà.”

Là vì chuyện này? Ta lắc đầucười cười: “Hoàng hậu quan tâm phụ thân cũng không phải chuyện lớn, ngài không cần để ý như vậy. Thừa tướng sức khỏe rất tốt, chứng nhức đầu đãnhẹ đi rất nhiều, ít khi phát tác. Nếu thừa tướng biết Hoàng hậu nhớngài như vậy, ngài nhất định rất cao hứng.”

Tào Tiết ừ một tiếng, chậmrãi đứng dậy: “Kỳ thật là Hoàng Thượng muốn gặp ngươi, ngươi đi theota!” Nàng không nhìn ta nữa, xoay người hướng cửa bên đi vào.

Ta có chút nghi ngờ, nhưngkhông do dự đi theo nàng. Lưu Hiệp đã rất lâu không tìm ta, hôm naykhông biết nghĩ tới chuyện gì, còn thần bí như vậy. Đi qua vài conđường, chúng ta đã tới hậu điện tẩm cung của hoàng đế, nơi này ta rấtquen thuộc, ban đầu đều là gặp Lưu Hiệp ở đây. Trên đại điện dùng rất ít nến, ánh sáng có chút yếu ớt, ánh nến lung lay, Lưu Hiệp ngồi tại chỗ,tay đỡ quai hàm, mắt nhìn thư án, không biết suy nghĩ cái gì. Bước nhanh vài bước lên trước, ta mới nhìn rõ Tuân Úc cũng có mặt, ngồi cách LưuHiệp chừng mười bước chân, mắt nhìn mặt đất, cũng đang ngẩn người.

Đây là thế nào? Chẳng lẽTuân Úc cùng Hoàng thượng giận nhau muốn ta đến hòa giải sao? Trong lòng âm thầm buồn bực, ta tới trước người Lưu Hiệp, quỳ xuống: “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng triệu kiến vi thần có việcgì?”

Lưu Hiệp nghe thấy giọng tamới từ lơ đãng phục hồi tinh thần, hắn a vài tiếng, mới bối rối trả lời: “Cũng không có chuyện gì, chính là muốn tìm ngươi tâm sự, tâm sự thôi.À, ngươi đứng dậy ngồi đi!”

“Tạ Hoàng Thượng.” Ta đến bên cạnh Tuân Úc ngồi xuống: “Văn Nhược, ngài ở đây à. Thế nào? Có chuyện gì vậy?”

Tuân Úc từ lúc ta tiến vàovẫn luôn nhìn ta, tới lúc này, khóe miệng ông ta khẽ động một chút, rồilại lắc đầu, không nói gì. Nhưng ánh mắt ông ta rất dị thường, hai taynắm chặt khiến ta có cảm giác không đúng. Bất an và nghi ngờ, ta đưa mắt chuyển hướng sang Lưu Hiệp: “Hoàng Thượng, ngài có chuyện gì khó làmsao?”

Lưu Hiệp xấu hổ cười khẽ,nhưng không trả lời ta, mà đưa mắt nhìn về phía cánh cửa ở bên cạnh. Tacảm giác đã xảy ra chuyện, cũng đưa mắt nhìn sang. Tấm rèm trên cửa bịxốc lên, vài người theo nhau đi vào, bọn họ hóa ra là Lưu Bị, TrươngPhi, Tôn Càn, còn có Gia Cát Lượng. Trong nháy mắt ta nhìn thấy Lưu Bị,cả người đờ đẫn, không đợi ta kịp phản ứng, phía sau Đại điện “ầm” mộttiếng, ta quay lại nhìn, Quan Vũ đã đứng ở trước cửa vừa đóng, ánh mắtgiết người chăm chú nhìn ta.

Thu hồi ánh mắt nhìn Quan Vũ, ta vẫn không hiểu nhìn về phía đối diện, đám Lưu Bị đã ngồi xuống, chỉcó Trương Phi đứng phía sau Lưu Bị, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, còn GiaCát Lượng nhẹ tay vỗ quạt lông, trên mặt là nụ cười thắng lợi. Ta nhìnTuân Úc ở bên cạnh, lại nhìn Lưu Hiệp, lại nhìn Tào Tiết trong mắt cómột tia không đành lòng đang nhìn ta, cuối cùng đã phản ứng được: ta đãmắc mưu.

Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, ta lại nghe được âm thanh nát vụn từ đáy lòng. Ta khôngbiết bộ dáng mình lúc này ra sao, chỉ chăm chú nhìn Tuân Úc, qua một hồi lâu, ta mới nghe thấy bản thân phát ra tiếng: “Ông gạt ta, ông lại cùng bọn họ gạt ta. Thì ra, thì ra ông thật sự hận ta. Văn Nhược, ông thậtsự hận ta.”

Từ lúc ta bước vào tới giờ,tư thế của Tuân Úc chưa từng thay đổi, ánh mắt cũng vẫn ở trên người ta. Mà lúc này, ta đã nhìn thấy sự kiên trì và cố chấp trong đôi mắt củaông ấy, tuy rằng tay ông ấy đang run lên, tuy rằng môi ông ấy cũng đangrun rẩy. Ông ta trả lời ta, nhưng ta không nghe rõ, ép bản thân phảibình tĩnh lại, ép bản thân lắng nghe ông ta giải thích, mãi tới lúc móng tay đâm vào lòng bàn tay, dưới sự kích thích của cơn đau, ta mới ngheđược giọng Tuân Úc nói: “Ta từng nói với ngươi, đừng khiến chúng ta trởthành kẻ địch, nhưng ngươi vẫn cố chấp như vậy.”

Nghe rõ mấy câu này, ta mớicó chút tỉnh táo lại, ngoại trừ Tuân Úc trước mặt, ta không nhận ra gìkhác, lại ngửi được trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Cơn đau từlòng bàn tay truyền đến khiến ta tỉnh lại từ cơn thống khổ, mới pháthiện trên mặt mình thậm chí có nước mắt chảy xuống. Nâng tay lau nướcmắt, nhìn hỗn hợp nước mắt và máu trong lòng bàn tay, ta lại cười: “VănNhược, đúng là ông vẫn mạnh hơn ta. Vài năm qua, ta vẫn đánh lừa bảnthân, Tuân Văn Nhược là một hảo quân tử, ông ta đã đáp ứng Chí Tài huynh sẽ chiếu cố ta, ông ta sẽ không làm hại ta, nhưng cuối cùng là ta sai.”

Ta nhắc tới Hi Chí Tài, sắcmặt Tuân Úc trở nên tái nhợt, ông ta cắn chặt răng, thu lại ánh mắt treo trên người ta, hai tay nắm chặt tấm đệm. Một lát sau, ông ta giống nhưđã hạ quyết tâm, một làn nữa nhìn ta, nhưng mà trong mắt ngoại trừ cốchấp, thống khổ, còn có thêm kiên định: “Ngươi hận ta cũng được, oán tacũng được, ta không hối hận. Dù là gặp Chí Tài, ta cũng phải làm.”

Ngữ khí kiên định của Tuân Úc cũng giống như ở Nghiệp thành, sắc mặt tái nhợt của ông ta khiến ta vừa tỉnh lại lại đi vào giấc mộng, ta không thể thừa nhận kết quả này, épbản thân nhắm chặt hai mắt. Ta không thể để ông ta quấy nhiễu thêm, tamuốn nghĩ cho rõ ràng vì sao lại thế này. Áp lực và nguy hiểm trước mặtkhiến ta hồi phục lại nhanh chóng, đây là ưu điểm của ta, ta vẫn luôn vì điểm này mà thấy may mắn. Nhưng hiện tại, ta có chút thống hận tínhcách ấy, sự thật tàn khốc hơn xa so với ta nghĩ, ta thật sự không muốnmình tỉnh lại. Ta có thể thừa nhận bị Gia Cát Lượng lừa gạt, bởi vì talừa hắn trước, hắn muốn trả thù, ta có tâm lý chuẩn bị, với lại, ta chưa hoàn toàn tin tưởng hắn, tuy rằng giữa chúng ta từng nói chuyện qua,tuy ta từng hoài nghi “minh mưu ám tiễn” chính là thủ đoạn ông ấy dùngđể đối phó với ta, nhưng trong chốc lát khi Tuân Úc xuống tay đối phóvới ta trở thành sự thật trước mắt, ta vẫn không thể nhận, mà ông ấy vìđối phó với ta, lại nhất trí cùng Gia Cát Lượng lừa gạt ta lâu như vậy,điều này khiến ta càng khó thừa nhận.

Mở to mắt, ta muốn chất vấnTuân Úc, lại thấy được nụ cười của Gia Cát Lượng, tự tin và thắng lợi.Nụ cười này rơi vào mắt ta, va chạm trong lòng ta, dưới áp lực của nó,hồn phách ta đã trở lại trong thân. Cố gắng trấn tĩnh lại, ta nuốt lạilời chất vấn vào trong, chậm rãi nói với Tuân úc: “Văn Nhược, ta cũngtừng nói, bất luận thế nào, ta không oán ông.” Không cần chất vấn ôngấy, bởi vì ông ấy đã sớm nói, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch, ông ta xuất thủ, là tranh đấu với kẻ thù, là trận chiến sinh tử, ông ta không làmsai.

Trong lúc ta và Tuân Úc đốithoại, lúc ta nhắm mắt suy nghĩ, người ngồi đối diện vẫn im lặng khôngnói, Lưu Bị mặt không chút thay đổi; Trương Phi trợn tròn mắt; Gia CátLượng lại phe phẩy quạt lông; Tôn Càn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn ta,lại nhìn Tuân Úc; Quan Vũ đứng yên tại chỗ bất động; thân thể Lưu Hiệpcó chút run rẩy; Tào Tiết đứng bên cạnh hắn, sắc mặt tái nhợt.

Tuân Úc nghe ta nói xong,thân thể vốn đang ngồi thẳng tắp chợt nghiêng ngả, tuy chỉ có một chút,cũng biểu hiện nỗi thống khổ và giãy giụa trong lòng ông ta. Không nhìnta nữa, ông ta cúi đầu thật sâu. Đám người Lưu Bị vẫn không nói tiếngnào. Ta đã khôi phục lý trí, tâm tư lưu chuyển, nhanh chóng đoán đượcmục đích của bọn họ, hiểu ra tình cảnh của mình rất không tốt, thoái lui không phải tính cách của Triệu Như. Thấy bọn họ đều không nói gì, tađưa mắt chuyển hướng sang Tào Tiết, cười lạnh nói: “Hoàng hậu đúng làmột phu nhân tốt, nhưng tâm quá ngoan độc. Ngài không cần bản thân,không cần phụ mẫu, không cần trượng phu, cũng không cần hài tử. TriệuNhư bội phục sự nhẫn tâm của ngài, thẹn không bằng.”

Tào Tiết có chút bất an, lạinói không ra lời. Gia Cát Lượng nhíu mày: “Tử Vân, ngươi tội gì đem tứcgiận phát lên Hoàng hậu.”

Từ lúc bắt đầu tới giờ, tavẫn không nhìn Gia Cát Lượng, nghe giọng hắn, ta chuyển qua nhìn hắn lắc đầu: “Khổng Minh, ta nổi giận sao? Ngươi cùng Văn Nhược bày ra kế này,chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả? Các ngươi cho rằng mạng Triệu Như nàyđê tiện, đê tiện đến nỗi thừa tướng có thể không quan tâm sao?”

Nếu ta chết trong hoàng cung, người nơi này, ngoại trừ Lưu Hiệp có lẽ đều sẽ theo ta bồi táng, điểmnày, Tuân Úc và Gia Cát Lượng đều biết rõ. Nhưng bọn họ lại bày kế ởđây, chứng minh bọn họ không phải muốn giết ta, mà muốn ép ta, mà khiếnbọn họ chuẩn bị kỹ càng như vậy mục đích chỉ có một. Ta muốn ép họ nóithật.

Quả nhiên, ta vừa mới dứtlời, Gia Cát Lượng nở nụ cười: “Tử Vân, ngươi lại đã quên lời ta khuyên, vẫn tự tin như vậy. Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn giết ngươi? Thật muốn giết ngươi, cũng không cần dùng cách này, càng không để ngươi chết ởđây. Chúng ta sẽ không cho Tào Tháo có cơ hội lấy cớ huyết tẩy Hứa Đô.”

Ta nhìn Lưu Bị vẫn không nóichuyện, cười lạnh nói: “Các ngươi không định giết ta, lại phí công bàyra thế trận lớn như vậy, chính là muốn Triệu Như làm một việc đối vớicác ngươi mà nói, vô cùng quan trọng. Ta nghĩ, nhất định là Lưu hoàngthúc ở Hứa Đô chán rồi, muốn đổi chỗ khác.”

Tôn Càn cười: “Thông minh, thật sự là thông minh. Thời gian ngắn như vậy đã nghĩ ra, quả nhiên là người thông minh.”

Ta hừ lạnh một tiếng: “TriệuNhư không thông minh, một chút cũng không thông minh. Ta nếu thật sựthông minh, từ lúc ở Hạ Khẩu nên giết các ngươi rồi.”

Gia Cát Lượng khẽ ho mộttiếng: “Ngươi nói nhảm vô ích. Không chỉ chủ công đã chán ở đây, Hoàngthượng cũng muốn rời khỏi nơi này ra ngoài. Hoàng thượng cho chúng tabiết, ngươi từng nói qua, nếu điều kiện cho phép, ngươi có thể giúpHoàng thượng xuất cung. Chúng ta cảm thấy, hiện tại điều kiện đã phù hợp rồi.”

Gia Cát Lượng vừa dứt lời,Lưu Hiệp vội vàng tỏ thái độ: “Đúng vậy, đúng vậy, trẫm cảm thấy có thểra ngoài một chút. Triệu Như, ngươi không thể khi quân.”

Từ miệng bọn họ chứng thựcsuy đoán của ta, ta lại trầm mặc. Đúng vậy, lúc trước ta từng lập kếhoạch giao Lưu Hiệp cho Lưu Bị, để bọn họ tới Ích châu gây sức ép, đâylà đề xuất của Vũ ca ca để giải quyết quan hệ mâu thuẫn giữa Tào Tháo và Hoàng đế. Nhưng mà, lúc này khác, lúc ấy khác, thế cục hiện giờ khônggiống khi đó, chúng ta đã nhất thống phương bắc, lấy được Kinh châu, sắp hạ được Hán Trung, hòa đàm với Ích châu cũng thuận lợi. Lưu Chương bấtlực, chỉ cần chúng ta hạ được Hán Trung, tiến binh đe dọa một chút, Íchchâu có thể quy thuận, đến lúc đó thừa thế xuất quân Đông tiến, GiangĐông sẽ vào tay, giang sơn thống nhất ngay trước mắt. Nhưng lúc này màthả Lưu Bị ra, không khác gì thả cọp về rừng, chỉ có chuốc thêm phiềnphức. Hắn mang theo hoàng đế rút lui về Ích châu, Lưu Chương bất lực,nhất định sẽ đem Ích châu chắp tay dâng cho Lưu Bị. Bên cạnh Lưu Bị cóGia Cát Lượng, hơn nữa có người của Ích châu, chúng ta muốn vào haiXuyên sẽ phải trả giá rất lớn, loạn lạc sẽ kéo dài thêm mấy năm, dânchúng lại gặp thêm ly tao khó khăn, đều là những chuyện ta không thểchịu đựng.

Nghĩ xong, ta nhìn Lưu Hiệpchậm rãi mở miệng: “Hoàng Thượng, xin thứ cho Triệu Như vô lý, HoàngThượng muốn trị tội khi quân của Triệu Như, xin mời hạ chỉ.” Có điều, ta sẽ chết không vô ích, ta chết cũng phải kéo theo Lưu Bị đi cùng.

Nghe ta trả lời, Lưu Hiệpsững sờ, Lưu Bị nhíu mày, Gia Cát Lượng thở dài, Tuân Úc càng cúi đầusâu hơn, còn Trương Phí bước nhanh tới sau lưng Lưu Hiệp nhìn ta chằmchằm.

Quan Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho là ta không giết được ngươi?”

Tôn Càn cười khẽ: “Triệu Như, ngươi thật muốn tìm chết, cho là Hoàng Thượng không dám giết ngươi sao?”

Ta cười lạnh: “Hoàng Thượng là quân, Triệu Như là thần, quân muốn thần chết, thần không thể tránh được.”

“Hoàng Thượng không hề muốnngươi chết, mà muốn ngươi phụ giúp, ngươi kháng chỉ bất tuân, còn dámnói tới đạo vua tôi?” Gia Cát Lượng trong giọng nói tràn ngập giễu cợt,hắn không chút khẩn trương hay không đành lòng, khiến ta nhìn ra mưu kếcủa bọn họ không đơn giản như vậy. Xem ra, ta phải tập trung tinh thần.

Nghĩ đến đây là lần đầu tiênta cùng Gia Cát Lượng chính thức đứng trên hai trận tuyến đấu nhau, tađột nhiên hưng phấn. Ngươi muốn đấu, ta sẽ bồi tiếp, cho dù hôm nay chết ở đây, ta cũng sẽ không để ngươi chê cười. Đoan chính chỉnh lại tư thế, ta cười trả lời: “Khổng Minh, chuyện có thể làm thì làm, không thể làmlà không thể làm. Mạng giữ được phải giữ, không giữ được, đành bỏ thôi.Nhưng mà…” dừng một chút, nhìn thoáng qua Tuân Úc, ta mới nói tiếp:“Ngươi và Văn Nhược đều là trí giả, chẳng lẽ không hiểu rõ đưa HoàngThượng rời khỏi đây sẽ gây ra hậu quả gì sao? Thiên hạ hỗn loạn nhiềunăm, các ngươi nhẫn tâm thấy nó tiếp tục loạn sao? Các ngươi hai ngườikhông phải loại người mưu lợi cá nhân, vẫn nghĩ xem làm gì cho tốt.”

Gia Cát Lượng cùng Tuân Úccũng không trả lời, Lưu Bị lại nói, cũng là câu đầu tiên sau khi ngồixuống: “Sau khi Hoàng Thượng rời khỏi nơi này, tất nhiên là rồng về biển lớn, bay lên trời cao. Ngày gian thần bị chém đầu sắp tới.”

Ta cười lạnh: “Hoàng thúc vì Hoàng Thượng suy nghĩ thật chu đáo. Nếu vậy, Hoàng Thượng đi cũng được, không sao cả.”

Lưu Hiệp vui vẻ: “Ngươi đồng ý giúp chúng ta đi sao?”

Ta tiếp tục cười lạnh: “GiúpHoàng Thượng đi cũng không phải chuyện gì lớn. Có điều, Hoàng Thượngphải đi cũng đi một mình, những người khác đừng hòng rời khỏi đây. Bọnhọ không phải rồng, không cần về biển, bay lượn cửu thiên gì đó.”

Lưu Hiệp rung rung khóe môi,không nói gì. Lưu Bị lại cười: “Triệu Như, Hoàng Thượng rời khỏi đây,nếu bên cạnh không có ai hộ giá, chẳng phải để gian thần lấy cơ hội hành thích sao?”

Lưu Hiệp lập tức lên đường: “Không sai, trẫm cần hoàng thúc cùng các vị đại nhân hộ giá xuất hành.”

Ta móc mẻ: “Nếu như có thểlập tức rời Hứa Đô, chỉ sợ đám đại thần hộ giá này không cần HoàngThượng nữa. Tới lúc đó, an toàn của Hoàng Thượng càng có vấn đề.”

Lưu Bị hừ lạnh một tiếng,nghiêm mặt nói: “Chỉ có bọn tiểu nhân gian nịnh mới làm ra chuyện đạonghịch bất đạo đó. Chúng ta quyết không từ bỏ Hoàng Thượng.”

Ta ngửa đầu cười to: “Nói đến cùng, chính nghĩa lẫm liệt thật! Nhưng mà không biết năm đó ai vứt bỏHoàng Thượng cùng Đổng quốc cữu không để ý tới, một mình chạy tới Từchâu. Lưu hoàng thúc, Quan, Trương hai đệ đệ của ngài không phải đạitướng dũng mãnh phi thường sao? Ngài không phải trung thành tận tụy sao? Năm đó vì sao không mang theo Hoàng Thượng đi cùng? Sao không chấp hành chiếu thư trừ gian viết trên vạt áo của Hoàng Thượng? Hôm nay còn nóira lời này, mặt không đỏ, Triệu Như thật sự là bội phục.”

Lời ta nói khiến Lưu Bị sắcmặt trắng bệch, Tôn Càn thở dốc, Gia Cát Lượng dừng tay phẩy quạt, QuanVũ khí huyết chảy ngược, Trương Phí vuốt chòm râu ngắn ngủn trừng mắt.Trong đại điện nghe rõ tiếng thở của bọn họ.

Một lát sau, Lưu Bị mạnh mẽđứng lên tới trước mặt Lưu Hiệp, quỳ sụp xuống: “Hoàng Thượng, việc nămđó, thần nghĩ phải mau chóng chiếm Từ châu, kiếm được nơi sinh sống yênổn, rồi mới có thể đón Hoàng Thượng ra, mới có thể triệu tập chí sĩtrung tâm, phục hưng Đại Hán. Nhưng áy náy chính là, thần thất bại, thần trung thành một lòng, xin Hoàng Thượng minh giám.”

Tôn Càn cũng bước qua quỳxuống: “Hoàng Thượng, hoàng thúc trung tâm, trời đất chứng giám. TriệuNhư miệng nói bậy bạ, chính là muốn châm ngòi ly gián.”

Lưu Hiệp cuống quít xua tay:“Hoàng thúc mau mau đứng lên, Tôn ái khanh cũng mau mau đứng lên, trẫmsẽ không hoài nghi các ngươi, các ngươi đều là trung thần của Đại Hánta.”

Gia Cát Lượng lạnh mắt nhìntất cả mọi chuyện, đợi Lưu Bị trở về chỗ cũ, hắn mới nói: “Tử Vân, tahiểu ý ngươi, náo động, hỗn loạn cũng không phải ý nguyện của ta, nhưngĐại Hán giang sơn càng không thể mất. Cho nên, việc hôm nay, ta khôngthể không làm.”

Lại là cái gọi là Đại Hángiang sơn, lừa mình dối người, cực kỳ vô sỉ. Lạnh lùng liếc hắn một cái, ta hừ một tiếng: “Nếu như vậy, ta cũng không muốn nhiều lời. Các ngươiđộng thủ đi, Triệu Như quyết sẽ không để các ngươi toại nguyện. Một mạng của ta, có nhiều người chôn cùng như vậy cũng đủ rồi.”

Gia Cát Lượng thở dài mộttiếng, lắc đầu: “Tử Vân, theo tâm tính của ngươi, chẳng lẽ thực nhẫn tâm khiến hoàng cung lại xảy ra một trận gió tanh mưa máu? Ngươi cho rằngngười ở đây chết hết, thiên hạ có thể thái bình sao? Ngươi cho rằng đểchúng ta chôn cùng ngươi, Tào Tháo không chùn tay, không chút kiêng nểgì sao?”

Ta hít sâu một hơi: “Có thểkéo các ngươi đi cùng, Triệu Như tin tưởng, thiên hạ này rất nhanh sẽthái bình, ta không hối hận.”

“Vậy sao?” Gia Cát Lượngcười, cười xong, hắn nhìn ta chằm chằm gằn từng chữ: “Tử Vân, ngươi lừamình dối người sao? Ngươi cho rằng cái chết của ngươi sẽ rõ ràng, thoảimái sao? Ngươi gánh được tội hành thích vua hay không? Không có Tào Tháo sai khiến, đại thiện nhân danh chấn thiên hạ Triệu Như ngươi sao lại ám sát Hoàng Thượng? Không có Tào Tháo sai khiến, Tào Hồng sao dám huyếttẩy hoàng cung? Người trong thiên hạ có thể quy thuận một gian thần giết vua tự lập sao? Ha ha, ngươi không thể để Tào Tháo trở thành Vương Mãng thứ hai chứ?”

“Hành thích vua?” Thì thàonói ra hai chữ này, trong đầu ta giống như bị búa tạ nện vào, đau đớntrong nháy mắt, ta không tin nổi nhìn về phía Tuân Úc. Không phải takhông nghĩ tới điểm này, mà là ta xử trí theo cảm tính, căn bản khôngthể liên hệ “hành thích vua” với “Tuân Úc”, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy,Tuân Úc lại tham dự vào, ta không tin, ta không thể tin. Nhưng lời nóicủa Gia Cát Lượng đã phơi bày sự thật, Tuân Úc mặt không chút sắc, runrẩy nắm chặt hai tay, khiến ta không thể không tin sự thật mình đang đối mặt.

Cảm nhận được ánh mắt ta dánchặt vào mình, Tuân Úc ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói phát ra từ kẽ răngvang lên: “Tử Vân, vì giang sơn Đại Hán, ta không thể không hạ quyết tâm này. Ta biết ngươi không cam lòng, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Giúp ta? Đúng, ngươi là quântử, ngươi cũng hiểu rõ ta, cho nên ngươi mới có thể sau khi đặt bẫy lạichết theo ta. Ta vươn tay muốn bắt lấy hắn, lại rút tay về: “Ngươi giúpta? Ha ha ha ha ha, ngươi giúp ta chết để có thể bảo vệ giang sơn ĐạiHán của ta? Ngươi giúp ta chết, vậy ngươi mặc kệ Đại Hán giang sơn củangươi sao? Văn Nhược ơi Văn Nhược, trong hai chúng ta, ai mới là tênngốc? Ngươi có phải quá ngây thơ không? Ngươi cho rằng Triệu Như nàychết, Đại Hán giang sơn của ngươi sẽ vững chắc sao? Ngươi cho rằng mấykẻ trước mắt ngươi có thể bảo vệ Đại Hán giang sơn của ngươi sao? Cho dù bọn họ bảo vệ được nhất thời, có thể bảo vệ cả đời sao? Ngươi thật sựcảm thấy giang sơn Đại Hán này còn có thể tiếp tục kéo dài sao? Lừa mình dối người, giữa chúng ta ai mới là lừa mình dối người?”

Tiếng gầm giận dữ của ta vang vọng trong đại điện, lời chất vấn còn quanh quẩn bên trong, sự phẫn nộ, sự tuyệt vọng, nỗi thống khổ của ta cũng phát ra theo lời chất vấn. Nói xong, chúng ta đều xụi lơ trên đệm ngồi. Tuân Úc, ngươi vì Đại Hángiang sơn của ngươi mà liều lĩnh, còn ta, lại không thể giống như ngươitừ bỏ mọi thứ!

Tuân Úc lại cúi đầu, giọngnói không giấu nổi nỗi thống khổ: “Ta tận lực, chúng ta đều làm hết sức, không thẹn với lương tâm. Ngoại trừ đối với ngươi. Tha thứ cho ta, TửVân, nếu có kiếp sau, ta…”

“Ta không muốn cái gì kiếpsau, Triệu Như cũng không cầu kiếp trước kiếp sau.” Ngắt lời Tuân Úc, ta đưa mắt chuyển hướng sang Gia Cát Lượng: “Ngươi thì sao? Khổng Minh,ngươi cũng muốn đi cùng ta sao? Có nên không?” Tuân Úc có thể không thẹn với lương tâm, vì hắn không có tư tâm, nhưng Gia Cát Lượng không phảingười như vậy, ít nhất, hiện tại tư tâm của hắn lớn hơn công tâm, điểmnày ta không nhìn lầm.

Gia Cát Lượng cúi đầu, mộtlát sau, hắn dứt khoát nói: “Đúng, ta không biết. Tử Vân, lý tưởng củachúng ta giống nhau, vì lý tưởng này, ngươi không cần kiên trì nữa, lựachọn đối với ngươi không hề khó khăn. Trong lòng ngươi biết rõ, ta sẽtiếp nhận ngươi, cũng nguyện ý tha thứ và bao dung cho ngươi. Từ bỏ sựkiên trì của ngươi không khó, cũng không có gì đáng cười.”

Tiếp nhận, tha thứ, bao dung, ba từ này giống như luồng hơi ấm nhè nhẹ làm tan cõi lòng lạnh như băng của ta, Gia Cát Lượng không tuyệt tình muốn ta chết, hắn trái lại muốntranh thủ ta, chúng ta đều cho đối phương lựa chọn. Hắn đồng thời ép ta, cũng mang theo tình cảm của bản thân, đây đại khái là thu hoạch tốt của ta.

Nhìn ánh mắt ta có chút hòahoãn, Gia Cát Lượng mỉm cười: “Tử Vân, ngươi thông minh như vậy, phảibiết không còn lựa chọn nào khác. Đừng lãng phí tinh lực bản thân, quyết định một việc thích hợp với ngươi, thích hợp với mọi người không hề khó khăn. Nghe ta một lần, được không?”

“Đừng ép ta.” Ta nhẹ giọngchống cự một câu, từ từ nhắm hai mắt lại. Ta rất bất lương, tranh thủthời gian hắn ân cần khuyên bảo, tỉnh táo suy nghĩ đối sách.

Bọn hắn uy hiếp rất thànhcông, ta quả nhiên không thể để cho Lưu Hiệp chết ở chỗ này, biết rõgiết Lưu Hiệp chẳng qua là thủ đoạn bọn họ dùng để uy hiếp ta, ta lạikhông thể không khuất phục. Gia Cát Lượng cùng Tuân Úc đã tóm được nhược điểm của ta, còn Lưu Bị dùng Trương Phi và Quan Vũ trông chừng LưuHiệp, cũng cho thấy hắn đã quyết tâm liều chết, ta nếu không theo, bọnhọ thật sự có thể xuống tay giết Lưu Hiệp, lưỡng bại câu thương. Còn tacó thể cứu Lưu Hiệp trước khi Trương Phi xuống tay sao? Đáp án là không, khoảng cách, tốc độ của Trương Phi, trên tay lại không có binh khí,toàn bộ đều đặt ta vào hoàn cảnh xấu, quan trọng hơn là, ta không thểlấy tính mạng Lưu Hiệp để thử tốc độ của ta, bọn họ có thể không cố kỵtính mạng của hắn, nhưng ta không thể không băn khoăn.

Như vậy cứ chấp nhận thua,đồng ý yêu cầu của bọn họ sao? Ta không thể không đồng ý, bởi vì hậu quả nếu Lưu Hiệp chết ở đây quá rõ ràng. Chân tướng sẽ bị vùi lấp, truyềnra chỉ có thể là Hoàng đế bị Tào Tháo phái người ám sát, Lưu Bị và trung thần vì bảo hộ Hoàng Thượng đấu với tên tặc tử Triệu Như, Tào Hồng mang binh tiến cung, kết quả mọi người đồng quy vu tận, máu nhuộm hoàngcung. Tào Tháo khẳng định phải đeo trên lưng ác danh hành thích vua,thiên hạ từ đó phát sinh vô số người chống lại Tào Tháo, chân tướng bấtminh ở Lạc Dương sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người. GiangĐông, Ích châu, Hán Trung, Liêu Đông, thậm chí những kẻ không có thựclực cũng rục rịch xưng vương lên ngôi, cho dù không lên ngôi, cũng sẽbồi dưỡng một kẻ chúng gọi là quân vương. Thế cục yên ổn chúng ta tạmthời đạt được sẽ bị đánh vỡ, thiên hạ lần nữa lâm vào cảnh tranh đấu hỗn loạn, thậm chí so với trước kia chỉ hơn không kém, mọi người không biết theo ai, chỉ nghe theo mệnh trời.

Lưu Hiệp sau khi rời đi sẽthế nào? Lưu Bị muốn lợi dụng hắn, trong thời gian ngắn hắn không bịnguy hiểm tới tính mạng, về phần Lưu Bị sau này đã vững chân ở Ích châu, giá trị lợi dụng của Lưu Hiệp giảm xuống, nhưng Lưu Bị muốn thu muanhân tâm, cũng sẽ không giết hắn, đãi ngộ của hắn so với hiện tại cũngtốt hơn một chút, đương nhiên cũng chỉ là một chút.

Lưu Bị sau khi rời đi thìsao? Rất rõ ràng, hắn mang theo Hoàng đế khẳng định sẽ xuôi nam, cướplấy Kinh châu, tiến vào Ích châu, sau đó mượn danh nghĩa hoàng đế đưaquân tới Hán Trung, bắc thượng Dự châu, kiếm chỉ vào Lạc Dương, đâychính là mục tiêu chiến lược của bọn họ. Mục đích thống nhất thiên hạcủa bọn họ sẽ vì Lưu Bị phản kháng mà lâu thêm mấy năm, chúng ta cũngphải trả giá thêm nhiều sinh mạng.

Sau khi bọn họ đi, Tào Tháosẽ thế nào? Nổi trận lôi đình, muốn đem ta bầm thây vạn đoạn cũng làphản ứng bình thường. Có điều, phản ứng của ông ấy đối với ta không làgì, ta lo lắng chính là được mất của ông ta trong chuyện này. Cái mấtrất rõ ràng, đám người Lưu Bị sẽ chiếu lệnh Hoàng đế coi ông ấy là gianthần, nhưng hiệu lệnh thì hiệu lệnh, có thực lực mới là quan trọng, TàoTháo có thể tuyên bố Hoàng đế bị Lưu Bị bắt cóc, để tạo ra thế đối lập,cái hay của chính trị là ở điểm này, không có gì mới mẻ; Tào Tháo đạtđược cái gì? Cũng rất rõ ràng, không có Hoàng đế vướng tay, ông ta cóthể không cần băn khoăn gì nữa, tuy rằng trước mắt sự cản trở của Hoàngđế là rất nhỏ, nhưng vẫn là có. Bỏ đi ràng buộc này, Tào Tháo có thểvung tay làm lớn, trên mảnh đất rộng lớn này, Tào Tháo chính là chủ nhân thật sự, thống nhất thiên hạ có thể nhanh hơn một chút. Nếu ta nghĩđược cách hợp pháp hóa quyền lợi của Tào Tháo thì sao? Vậy đối với ôngấy chẳng phải như hổ thêm cánh sao? Như vậy cho dù ta chết, cũng có thểbuông xuống bận tâm lớn nhất. Nếu Tào Tháo hiểu rõ dụng tâm của ta, bình tĩnh lại, hẳn sẽ không chuyển phẫn nộ với ta lên người thân nhân củata.

Trong lòng đem tất cả lợi hại phân tích một lần xong, ta bi ai phát hiện, bất luận ta cố gắng thếnào, hình như cũng không thể thay đổi vận mệnh phải chết của ta, có thểbảo vệ người thân bình yên vô sự, đã là cố gắng lớn nhất rồi. Thở dài,ta mở to mắt: “Khổng Minh, Văn Nhược, các ngươi thắng rồi, ta không cólựa chọn nào khác.”

Lúc ta suy nghĩ, đám ngườiLưu Bị cũng không nói chuyện, bọn họ cho ta thời gian, chứng tỏ cũng cólòng tin vào chiến thắng. Bởi vậy, nghe ta nói xong, Lưu Bị lập tứchướng Lưu Hiệp: “Hoàng Thượng, ngài chuẩn bị khi nào rời khỏi nơi này?”

Lưu Hiệp ngây người nhìnchúng ta, căn bản không có phản ứng. Ta cười lạnh một tiếng: “Lưu hoàngthúc, ngài quá nóng ruột rồi, Triệu Như chưa nói xong.”

Tôn Càn nở nụ cười: “TriệuNhư, ngươi muốn đề xuất điều kiện gì chúng ta biết rõ. Ngươi yên tâm,Hoàng Thượng đối với sự quan tâm của ngươi mấy năm qua vẫn ghi nhớ trong lòng, Hoàng thúc cùng chúng ta đều coi trọng tài học của ngươi, cho nên tương lai của ngươi vẫn rất tốt đẹp.”

Ta ung dung cười: “Tôn đạinhân, Triệu Như không giống ngươi.” Ánh mắt nhìn về phía Lưu Bị: “Cácngươi ép ta vào tuyệt lộ, ta lại không muốn làm chuyện buôn bán lỗ vốn.Ta có ba điều kiện, các ngươi làm được, Triệu Như liền giúp các ngươirời khỏi Hứa Đô; các ngươi không làm được, Triệu Như tình nguyện để máutưới hoàng cung, ngọc đá cùng tan. Dù sao cũng là chết, chẳng qua haimắt nhắm lại, hậu sự ai cần lo nữa.”

Điều kiện ta còn chưa nói ra, Lưu Bị cùng Tôn Càn giật mình, Gia Cát Lượng cũng dùng ánh mắt khôngtin nhìn ta chăm chú. Chỉ có Tuân Úc một chút phản ứng cũng không có,hiểu rõ ta chính là hắn. Lẳng lặng chờ giây lát sau, Tôn Càn hỏi một câu thừa thãi: “Triệu Như, ngươi, ngươi thật lựa chọn tử lộ?”

Ta lạnh nhạt trả lời: “Tônđại nhân hỏi thừa, các người sắp xếp tử lộ cho ta, chẳng lẽ ta còn cólựa chọn? Nhưng mà, trong lòng Triệu Như còn có một thương nhân, dù thua cả vốn lẫn lãi, cũng muốn kiếm chút tiền mua quan tài.”

Lưu Hiệp ngây ngốc hỏi: “Ngươi không phải đã đồng ý rồi sao? Tại sao lại là chọn chết? Ta nghe không hiểu.”

Ta dùng ánh mắt tràn ngập áynáy nhìn Gia Cát Lượng trả lời Lưu Hiệp: “Hoàng Thượng, Triệu Như sẽkhông thể phản bội chủ công của mình, tuy ta thả các người, nhưng khôngđi cùng, ta phải trở về Lạc Dương chịu tội.” Thật xin lỗi, ta không thểnhận hảo ý của ngươi, ngươi không có phản bội Lưu Bị, ta cũng sẽ khôngphản bội Tào Tháo, bởi vì những thứ ta quan ái nhiều hơn ngươi rấtnhiều.

Ánh mắt sáng ngời của Gia Cát Lượng trong nháy mắt phai nhạt, thần sắc buồn khổ, hắn đã hiểu lời ta:“Tử Vân, ngươi biết mình từ bỏ cái gì không? Không phải mạng một mìnhngươi đâu! Ngươi chẳng lẽ không suy nghĩ cho Tử Long?”

Ta gật đầu: “Ta biết chứ.Nhưng ta không chỉ có một mình Vân ca ca là người thân. Vả lại, ta sẽkhông dốc sức cho Lưu hoàng thúc, bởi vì hắn không xứng.”

Câu nói trảm đinh tiệt thiếtkhiến Lưu Bị biến sắc, khiến Gia Cát Lượng nghẹn không nói nổi, thân thể Tuân Úc lại run lên. Lưu Hiệp nghe xong, khuôn mặt vốn đã không chútmáu của hắn càng thêm trắng: “Triệu Như, mặc dù ngươi lừa gạt trẫm,nhưng những năm gần đây cũng mang tới cho trậm không ít an ủi, trẫm đốivới ngươi có cảm động và nhớ nhung. Theo chúng ta đi đi, trẫm đảm bảocho ngươi bình an. Với lại, Tào Tháo tàn nhẫn như thế, ngươi về LạcDương, chỉ có một con đường chết!”

Lời nói chân thành tha thiếtcủa hắn khiến ta có chút cảm động, xoay người quỳ xuống: “Hoàng Thượng,xin thứ cho Triệu Như mấy năm nay bất kính. Ngài quanh năm buồn bực,thân thể suy yếu, sau này phải năng hoạt động, ít ăn thịt đi. Con củaĐổng phi từ nhỏ đã yếu ớt, mấy năm nay tuy Triệu Như tận tâm khám chữa,nhưng bệnh khó trừ, Hoàng Thượng nhớ giục Hoàng tử luyện tập bài tậpthần dạy ngài ấy để dưỡng thân thể. Hoàng tử chịu khổ đã nhiều, có chútham ăn ham uống, Hoàng thượng sau này đừng quá nuông chiều, tránh tổnthương tính khí. Từ nay về sau, thần không thể ở bên cạnh ngài hầu hạ,xin ngài bảo trọng.”

Lưu Hiệp khẽ nâng tay, nhìnta cầu khẩn, lại nói không nên lời: “Triệu Như, ngươi, ngươi thật muốn ở lại sao? Không cần đường sống sao?”

Khẽ lắc đầu, ta không nhìnánh mắt thương tâm của Lưu Hiệp, chuyển hướng về phía Tuân Úc: “VănNhược, ngươi hiểu rõ ta, cho nên, ba điều kiện ta đề xuất không bao gồmyêu cầu với ngươi. Nhưng mà ta muốn ngươi đồng ý, chuyện tiếp theo hoàntoàn theo yêu cầu của ta mà làm, coi như ta ép ngươi.”

Tuân Úc ngẩng đầu nhìn ta,nhẹ nhàng lắc đầu. Tôn Càn ở đối diện lớn tiếng nói: “Văn Nhược tiênsinh, hắn còn chưa nói rõ, ngài cần gì đã không chịu.”

Tuân Úc nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mà kiên định trả lời: “Ta không thể đồng ý.” Hắn biết rõ ta muốnhắn đáp ứng chuyện gì.

“Ngươi nhất định phải đồngý.” Ta không hề để lại đường sống cho hắn: “Ta ích kỷ, nên ta không muốn cùng ngươi đi gặp Chí Tài huynh. Ngươi bày kế với ta, bản thân yên tâmmà chết, lại muốn để ta chết không nhắm mắt, ngươi quá độc ác. Ta khôngđể cho ngươi cơ hội này, ta muốn ngươi vĩnh viễn thiếu nợ ta và Chí Tàihuynh, vĩnh viễn.”

Tuân Úc há to miệng nhìn ta,đợi ta nói xong, nước mắt hắn đã che kín mặt: “Tử Vân, ngươi so với tađộc hơn, ta chẳng qua lấy mạng ngươi, ngươi lại muốn ta sống không bằngchết.”

Ta không đành lòng nhìn hắn,quay sang nói: “Xin lỗi, ngươi bày kế ta, ta cũng trả thù ngươi. Cũngchỉ có thế, ta mới chết bình yên một chút. Văn Nhược, ngươi và Trương Tử Bố viết thư qua lại, ta biết. Ta đi rồi, phiền ngươi viết cho ông tamột phong thư, thay ta giải thích cho bọn họ, nói với những người bị talừa gạt ở Giang Đông một lời xin lỗi.”

Tuân Úc che mặt khẽ bật khóc, ta chuyển hướng sang Gia Cát Lượng đang ngẩn người: “Khổng Minh, ta lừa ngươi, ngươi cũng lừa ta, chúng ta hai bên huề nhau. Từ giờ trở đi, takhông còn cảm giác áy náy gì với ngươi nữa. Ta chết rồi, hy vọng ngươisau này có thể thả cho thân nhân của ta một đường sống; nếu như lần nàyTriệu Như may mắn không chết, sau này chúng ta còn có dịp đấu trí, đểchúng ta một lần cạnh tranh công bằng.” Gia Cát Lượng sắc mặt bắt đầutrắng bệch, cắn chặt môi không nói lời nào.

Giao phó xong chuyện này, ta mới hỏi Lưu Bị vẫn đang lạnh lẽo nhìn ta: “Lưu hoàng thúc, ngài nghĩ thế nào?”

Lưu Bị thở dài một hơi: “Ngươi nói đi.”

“Điều kiện thứ nhất: ta muốnHoàng Thượng lập tức triệu tập chúng thần, tuyên bố sắc phong Đại Hánthừa tướng Tào Mạnh Đức. Đại Hán thừa tướng Tào Mạnh Đức nhiều năm vìnước vất vả, càng vất vả công lao càng lớn, đặc phong ngài làm Ngụyvương, mang Ký châu Nghiệp thành, Hàm Đan ban cho Ngụy vương làm đấtphong, thực ấp năm mươi vạn hộ.” Nhìn mọi người giật mình, ta mỉm cười:“Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong. Hiện giờ quốc sự thối nát, chiếntranh thường xuyên, Hoàng Thượng đặc biệt lệnh cho Hán thừa tướng Ngụyvương Tào Mạnh Đức kiêm nhiệm Hộ quốc Đại tướng quân.”

“Cái gì?” Lưu Hiệp vẫn mở tohai mắt nhìn ta, nghe đến đó cũng nhịn không được nữa đứng lên: “Khôngthể được, trẫm quyết không đáp ứng điều kiện như vậy.”

Tôn Càn cũng đứng lên: “Triệu Như, ngươi to gan.”

Ta cười nhạo nhìn về phía Tôn Càn: “Tôn đại nhân, ngươi nói nhiều lời thừa quá. Triệu Như đến chếtcòn không sợ, quan tâm gì lá gan lớn nhỏ.”

“Ngươi…”

“Công Hựu, ngồi xuống.” LưuBị đã bình tĩnh lại sau cơn giật mình: “Triệu Như, ta thừa nhận điềukiện của ngươi đúng là bất ngờ, nhưng ta biết dụng tâm của ngươi, đơngiản là muốn tận trung với Tào Tháo thôi. Hoàng Thượng sẽ thành toàn cho ngươi. Còn có điều kiện gì, ngươi nói đi.”

“Hoàng thúc.” Lưu Hiệp nóng nảy.

Lưu Bị an ủi nhìn về hắn:“Hoàng Thượng, chẳng qua là một đạo chiếu thư, cứ ra là được.” Ý hắn rất rõ ràng, thánh chỉ thôi mà, hôm nay có thể phong thưởng, ngày mai liềncó thể trị tội, chẳng qua là một câu nói.

Gia Cát Lượng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tử Vân, cho dù ngươi tranh thủ vì Tào Tháo, chắc gì hắn tha cho ngươi?”

Ta lạnh nhạt trả lời: “Ta đương nhiên biết. Có đạo thánh chỉ này, ta có đảm bảo người thân của ta không bị liên lụy.”

Câu trả lời của ta khiến bọn họ giật mình hiểu ra, Lưu Hiệp cũng ngồi trở lại, còn thở dài một tiếng.

Nhìn ánh mắt buông lỏng củabọn họ, ta đưa ra điều kiện thứ hai: “Điều kiện thứ hai: xin HoàngThượng ba ngày sau lại ra một đạo ý chỉ: Thiên tử dưới sự hộ vệ củaHoàng thúc đông tuần hải phận. Lúc Hoàng thượng không có mặt, trongtriều không thể không có người chủ trì đại cục, bởi vậy đặc mệnh cho Hán thừa tướng, Hộ quốc tướng quân, Ngụy vương Tào Mạnh Đức làm giám quốc,thay thế thiên tử, toàn quyền xử lý việc trong thiên hạ.”

Thế này, không chỉ Lưu Hiệpngây người, Lưu Bị cũng ngồi không yên: “Triệu Như, ngươi quá đáng rồi,điều kiện này Hoàng Thượng quyết không đáp ứng.”

Ta hướng hắn vung tay: “Xinlỗi, Triệu Như lần này chỉ là mua bán, không định cò kè mặc cả. Cácngươi không nhận điều kiện này, ta vẫn chỉ câu kia, chẳng qua biến đạiđiện này thành lò sát sinh thôi.” Hiện tại ta là chân trần không sợ phải đi giày.

“Ngươi, ” Lưu Bị tiến lên từng bước lại chậm rãi ngồi trở về.

Trong đại điện hoàn toàn yêntĩnh, ta mỉm cười nhìn Lưu Bị bị ta chọc giận tới mức khó thở, không thể nói nên lời. Lúc này, Gia Cát Lượng cười khẽ một tiếng: “Hoàng Thượng,hoàng thúc, này có là gì, chẳng qua là trong lúc Hoàng Thượng tuần tragiao quyền cho cấp dưới. Đợi Hoàng Thượng tuần tra xong rồi, lập kinh đô mới, tất nhiên có thể thu lại quyền hành. Ha ha, cũng chỉ là một câunói thôi.”

Lưu Bị vừa nghe xong, không tức giận nữa mà bật cười: “Có đạo lý. Triệu Như, chỉ sợ ngươi vẫn là uổng phí tâm huyết.”

Ta cười cười: “Ta tranh thủphần ta, chuyện sau này đành xem bản lĩnh của mọi người, chỉ sợ khôngcòn quan hệ tới ta nữa.” Quay người chuyển hướng Tuân Úc, ta nói: “VănNhược, đạo ý chỉ thứ hai ta muốn ngươi tự mình đưa tới Lạc Dương ban chỉ cho chủ công. Sau khi ngươi tới Lạc Dương, thuộc hạ của ta sẽ đưa chongươi một viên thuốc. Đây là ta mời người để tâm bào chế, vốn là chuẩnbị cho việc ta thoái ẩn, nhưng ta không cần nữa, vậy tặng cho ngươi!”

“Thuốc?”

Nhìn ánh mắt nghi ngờ củaTuân Úc, ta lạnh nhạt giải thích: “Tác dụng của viên thuốc này là ở chỗkhiến cơ thể trở nên suy yếu, không có giải dược, người dùng nó sẽ mệtmỏi, bệnh nằm liệt giường. Ngươi sau này sẽ không còn sức khỏe tham dựtriều chính nữa.”

Tuân Úc cả người run lên: “Ngươi, ngươi lại đã chuẩn bị…”

Ta thản nhiên nói: “Đúng,ngươi biết ta sớm muộn gì cũng thoái ẩn, ta không thích cuộc sống tranhgiành lục đục.” Đây là nói thật, viên thuốc này là ta từ chỗ Tả Từ épdọa lấy được. Đương nhiên, nó có giải dược, nhưng ta sẽ không cho TuânÚc, bởi vì chỉ có như vậy, Tuân Úc mới có thể giữ được tính mạng, Tuângia mới không bị liên lụy.

Tuân Úc không nói gì, ngồiliệt ở chỗ đó, hắn hiểu rõ dụng tâm của ta rồi! Ánh mắt Gia Cát Lượngnhìn về phía hắn có chút không đành lòng, cũng mang theo một tiếng thởdài, đám người Lưu Bị đều trầm mặc.

Ta không cho bọn họ thời gian để thở, nói tiếp: “Lưu hoàng thúc, điều kiện thứ ba ta vì chính mình đề ra, mục đích chính là ngươi, ngươi nghe cho kỹ. Điều kiện thứ ba của ta là: ta muốn ngươi thề, chừng nào ngươi còn sống, tuyệt đối không phongchức hay trọng dụng Triệu Vân, Triệu Tử Long làm thần tử hay bộ hạ củangươi.”

Yên tĩnh, tuyệt đối không cótiếng động, nếu như điều kiện trước của ta khiến bọn họ giật mình, điềukiện này lại khiến họ sợ ngây người. Qua một lúc thật lâu, Trương Phikêu lên: “Điều kiện này là thế nào? Tử Long tại sao lại có đệ đệ nhưngươi chứ.”

Ta đứng dậy, nhìn chăm chúLưu Bị gằn từng chữ: “Ta muốn huynh trưởng bình an sống sót, ta muốnthân nhân ta không ai phục vụ cho ngươi, ta không muốn nhìn huynh trưởng của ta cùng các nghĩa huynh tàn sát nhau trên sa trường. Các ngươi chorằng ta không biết dự định của các ngươi sao? Ép ta tha các ngươi đi, vì không để Vân ca ca bị Tào thừa tướng giận chó đánh mèo, ta chỉ có thểđể huynh ấy đi cùng các ngươi, như vậy, huynh ấy còn có thể theo ngươilàm việc. Hừ, Triệu Như quyết không để Vân ca ca phục vụ cho tên hungthủ đã giết ta. Lưu Hoàng thúc, nói thật cho ngươi biết, cho tới nay, vì Vân ca ca, ta tới gần ngươi, nhẫn nhịn ngươi, nếu không vì huynh ấy, ta giết ngươi rồi.”

Sắc mặt Lưu Bị vô cùng âmtrầm, tay hắn nắm chặt kiếm, hung hãn nhìn ta, hắn chỉ hận không thểgiết ta ngay. Sắc mặt Gia Cát Lượng cũng trầm xuống, hắn nhíu chặt lôngmày nhìn Lưu Bị, quạt lông trong tay phất dồn dập, thể hiện nội tâm đang vô cùng phức tạp. Ta từ từ ngồi trở xuống, đợi Lưu Bị trả lời, ta muốnnhìn xem, tình nghĩa của Lưu Bị với Vân ca ca nặng bao nhiêu, nhìn xemtấm bảng nhân nghĩa của Lưu Bị có thể kiên trì bao lâu nữa.

Lưu Bị không kiên trì lâu như ta nghĩ, hắn chỉ suy nghĩ nửa canh giờ liền đầu hàng. Buông kiếm trongtay, hắn thở dài một tiếng: “Thôi, vì Đại Hán giang sơn, vi cơ nghiệp tổ tông, Bị đành cô phụ Tử Long. Tử Long cũng tuyệt đối không vì vậy oánhận ta. Triệu Như, ngươi độc lắm, nhưng ta muốn nhìn xem ngươi làm saođối mặt với Tử Long.”

Ta lạnh nhạt trả lời: “Đó là chuyện của ta, ngươi còn không phát thệ đi.”

Lưu Bị lần nữa hung hăngtrừng mắt nhìn ta trong chốc lát, mới nhấc tay hướng lên trời: “Trên cótrời cao, con cháu Hán thất bất tài Lưu Bị lúc này phát thệ, lúc ta cònsống, tuyệt đối không phong chức hay trọng dụng Triệu Vân, Triệu Tử Long làm thần tử hay bộ hạ của ta, nếu không tuân lời thề, trời người cùngdiệt.”

Ta cười lạnh một tiếng, đứnglên nói: “Xin Hoàng Thượng lập tức triệu tập thần tử tuyên bố đạo thánhchỉ thứ nhất đi. Triệu Như không tham gia, xin cáo từ.”

Tôn Càn kêu lên: “Chậm đã. Triệu Như, ngươi còn chưa nói sắp xếp cho chúng ta đi thế nào!”

Ta quay lại cười lạnh: “Tônđại nhân, ngươi cho rằng Triệu Như có ba đầu sáu tay? Chuyện lớn nhưvậy, nhiều người như vậy, ta có thể lập tức làm là làm sao? Ngươi phảibiết rõ ràng, tướng quân thủ vệ Hoàng cung là Tào Tử Liêm, không phảiTriệu Như ta. Ba ngày sau, sau khi đạo thánh chỉ thứ hai ban ra, ta sẽcho các ngươi biết bước đầu kế hoạch.” Đi vài bước, ta lại quay đầu lạinhìn bọn họ: “Các ngươi cũng không cần lo lắng ta đổi ý, Hoàng Thượngđang trong tay các ngươi.”

Không quan tâm tới đám ngườinày nữa, ta hướng cửa đại điện đi đến. Quan Vũ yên lặng mặc ta mở cửa,không có bất kỳ biểu tình gì. Đi tới đại môn, khí lực toàn thân chớp mắt biến mất, sau khi cố gắng rời khỏi tẩm hung hoàng đế xong, liền tựa vào cây cột bên ngoài điện. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng trống rỗng, ha ha, mùi vị chờ chết thật khổ sở! Cúi đầu nhìn vết thương trong lòngbàn tay, đột nhiên muốn cười, cái này chính là người tính không bằngtrời tính, Từ mẫu nói đúng, ta chính là một kẻ xử trí theo cảm tính. Gia Cát Lượng và Tuân Úc thể hiện cũng không hoàn mỹ, mà ta hoàn toàn không có chút cảnh giác nào, lần này nói oan thì đúng là oan, mà nói khôngoan thì cũng chẳng sai. Đại khái đây chính là số mệnh của ta!

Phía sau truyền đến tiếngchuông triệu tập quần thần trong cung, ta đưa mắt nhìn lên trời. TàoTháo nhận được phong hào Ngụy vương sẽ nghĩ thế nào? Là cao hứng haybuồn khổ? Ông ấy nhất định sẽ hoài nghi nguyên nhân được thụ phong. Lúcông ấy nhận được đạo thánh chỉ thứ hai, tiếp theo lại nhận được tin tathả cho Lưu Bị và Hoàng đế chạy trốn. Ông ấy nhất định sẽ nhảy dựng lên, lật đổ thư án trước mặt, sau đó kêu to Triệu Như khốn kiếp, ta muốngiết ngươi. Ta thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng nổi giận của TàoTháo, nghĩ ra được nỗi thống khổ của ông ấy sau khi phát tiết. Ta làngười không thể phản bội ông ấy nhất, bởi vậy sự phản bội của ta nhấtđịnh sẽ gây đả kích rất lớn cho ông ấy, chứng nhức đầu của ông ấy có thể vì vậy mà phát tác không đây. Ôi, ta thật sự rất lo cho ông ấy.

Việc ta làm lần này thật sựđã phản bội Tào Tháo, nếu như ta chỉ thả Lưu Hiệp, vậy sẽ không khiếnTào Tháo tức giận, nhưng Lưu Bị trốn đi ông ấy nhất định nổi giận. Đừngnói sau khi Lưu Bị trốn đi sẽ gây ra không ít phiền toái cho chúng ta,thậm chí chiến lược hiện tại chúng ta đã quyết định đều phải thay đổi.Sách lược trước đánh Hán Trung rồi tới Ích châu, cuối cùng quyết chiếnTrường Giang đã thất bại, sẽ đem lại rất nhiều phiền não cho Tào Tháo.Mà đại chiến Tào Tôn xảy ra trước, cũng khiến ta không có đủ thời giansắp xếp chuyện Tôn Sách và Chu Du, sinh tử của ta còn khó nói, làm saocó thể bảo vệ được Tôn Sách và Chu Du?

Ta bảo vệ Tuân Úc, không phải hoàn toàn vì tình nghĩa giữa chúng ta, cũng là suy nghĩ cho Tào Tháo.Tỉ lệ sĩ tộc hào môn và sĩ tộc hàn vi trong số thuộc hạ của Tào Tháo làngang ngửa, Tuân Úc, Tư Mã Lang chính là đại diện cho sĩ tộc hào môn.Vốn Tào Tháo vẫn cố gắng giữ cân bằng hai bên. Nhưng sự việc lần này,hành vi phản bội của Tuân Úc một khi bị công khai, tất sẽ gây chấn độngtrên triều, hai phe phái cũng sẽ nhân cơ hội công kích lẫn nhau. Nhưngmà, trước mắt Tào Tháo vẫn nể nang hào môn hơn một ít, đặc biệt sau khichiếm Kinh châu, lúc này mà đem Tuân Úc ném vào vòng xoáy chính trịtranh đấu, sẽ tạo nên đả kích trầm trọng cho hào môn, Tào Tháo nếu vìvậy mà giết Tuân Úc, sẽ khiến hào môn hoảng sợ, gây ra những tai họangấm ngầm, không giết Tuân Úc, sẽ dẫn tới bất mãn, đối với sự nghiệpnhất thống của Tào Tháo cực kỳ bất lợi. Ta chỉ có thể đưa mình vào tửđịa, giải thoát cho Tuân Úc.

Về phần Tào Tháo có giết tahay không, nói thật, ta cũng không biết. Nếu như nói ta đẩy Tuân Úc vàotình cảnh sinh tử lưỡng nan, Tào Tháo đối mặt với sự phản bội của ta,chỉ sợ cũng khó quyết định để ta sống hay chết. Ta vì Tào Tháo dốc sứcmười bảy năm, đừng nói tình cảm giữa chúng ta đã vượt qua quan hệ vuatôi bình thường, cho dù hiện giờ ta không có danh tiếng gì, Tào Tháomuốn giết ta cũng phải suy nghĩ. Nhưng mà, chuyện lớn thế, hậu quảnghiêm trọng thế, nếu ông ta thả ta, làm sao trả lời mọi người? Mặc dùta không hề tranh thủ chút quyền lợi nào, nhưng phần công lao của tacũng không thể không nể mặt, nếu không, quyền lực mà Tào Tháo có đượcchẳng phải là bất chính? Về sau lúc tranh đấu với Lưu Bị, sẽ trở thànhcái cớ để đối phương công kích, khiến Tào Tháo lâm vào thế bị động.

Nếu ta khôi phục thân phận nữ nhi thì sao? Có thể giải thoát chúng ta khỏi tình huống quẫn báchkhông? Cẩn thận nghĩ lại, trước không thể, nay trăm triệu lần không thể. Tào Tháo tuy rằng sẽ kinh ngạc vì bí mật của ta, nhưng ông ấy phảituyên bố với bên ngoài thế nào? Nói Triệu Như là nữ nhân, cho nên, lỗilầm của nàng có thể miễn chết sao? Nói như vậy, cả triều đình ồ lênkhông nói, Lưu Bị cùng Giang Đông, thậm chí những kẻ địch khác nhất định sẽ tóm lấy việc này để châm chọc Tào Tháo, nói vị trí Ngụy vương củaông ấy dựa vào nữ nhân mà lấy được, lợi dụng yêu nữ để mê hoặc triềuđình lấy phong thưởng. Nghĩ lại kết cục của Đại Tư Đồ Thôi Liệt thờiLinh đế, Tào Tháo cho tới nay còn bị công kích vì xuất thân hoạn quan,ta không lạnh mà run, miệng lưỡi lợi hại, so với đao kiếm lực sát thương còn lớn hơn. Không chỉ Tào Tháo, Tào Xung cũng thảm, từng nhận một yêunữ làm nghĩa phụ sẽ khiến nó hoàn toàn đánh mất quyền tranh vị với huynh đệ, nhiều năm tâm huyết của ta bỏ phí không nói, Tào Xung sợ là sau này cũng không thể ngẩng đầu làm người nữa.

Vốn ban đầu vẫn nghĩ, một khi có chuyện, ta khôi phục thân nữ nhi là xong, nhưng kết quả, ta ngay cảnói cũng không dám nói, tạm thời không nói được. Xem ra, bất luận tanghĩ thế nào, tử cục này cũng không giải được, đành phải ném cho TàoTháo cởi, bởi vì ta không cam tâm tự sát, tự sát là hành vi của ngườinhu nhược. Nghĩ tới đây, thấy sinh tử của bản thân cũng không làm chủđược, mùi vị này khó mà chịu nổi. Có điều nghĩ lại, nếu ta không làm chủ được, vậy để Tào Tháo quyết định đi, ta phí tâm làm gì! Tào Tháo nếubiết chủ ý này của ta, nhất định sẽ bị ta làm tức chết.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Gia Cát Lượng vang lên sau lưng ta. Rất ôn nhu, giống như chúng tacòn ở trong núi vậy.

“Nghĩ tới vận mệnh. Chỉ mấycanh giờ có thể thay đổi vận mạng một con người, ta cảm thấy rất thầnkỳ, cũng có chút không nghĩ ra.” Ta rất tự nhiên trả lời hắn, cũng giống như ở trong núi cùng hắn thảo luận thời điểm nào một đóa hoa nở đẹpnhất.

Trầm mặc một hồi, Gia CátLượng thanh âm đã ngập tràn mong đợi: “Tử Vân, đừng cãi nhau với ta nữađược không? Hai chúng ta không cần kết cục một sống một chết.”

“Khổng Minh, hai chúng ta làtri kỷ, ngươi không thấy ngươi nói như vậy rất buồn cười à?” Quay đầulại, ta nhìn Gia Cát Lượng cười lạnh nhạt.

“Ta buồn cười? Ngươi biết rõcùng Tử Long đi với chúng ta là lựa chọn tốt nhất, lại lựa chọn ngượclại, nực cười thật sự chính là ngươi, không phải ta.” Gia Cát Lượng thởdài.

Ta quay người đi ra ngoài:“Ta hiểu, nhưng ta không làm được. Giống như ngươi thà tổn thương ta vẫn muốn trung thành với Lưu Bị. Ta mệt rồi, phải về nhà, ngươi đi theosao?” Không muốn nói nữa, thật sự rất mệt mỏi.

“Ta không tin ngươi có thể bỏ mặc bao nhiêu điều ngươi quan tâm như vậy mà đi. Tử Vân, ngươi nắm chắc có thể thoát khỏi tử cục này phải không? Ta hiểu rõ ngươi, ngươi sẽkhông cam tâm chịu chết.” Gia Cát Lượng rất tự tin.

Ta quay đầu nhìn lại hắn,biểu hiện của Gia Cát Lượng cho thấy hắn cũng rất tự tin: “Khổng Minh,ngươi có phải cảm thấy đề nghị của ngươi chẳng qua là khiến ta lựa chọndùng sách lược chủ động để tiêu trừ lòng nghi ngờ của Lưu Bị? Hay là,ngươi nhắc nhở ta phải dùng phương pháp này để giữ mạng là tốt nhất? Haha, cám ơn ngươi, đây là lời thực tâm của ta. Nhưng mà… Bỏ đi, nói gìcũng vô ích, lần này ta không muốn quẫy đạp cầu sinh nữa, ta nhận mệnh.”

“Nhận mệnh? Không đấu tranhnữa? Tử Vân, ngươi biết rất rõ, cho dù ngươi không muốn theo chúng tađi, vẫn còn một phương pháp có thể giải thoát khỏi tử cục, tuy rằngngươi đã mang viên thuốc đó cho Văn Nhược tiên sinh.”

Nhận ra biểu tình nghi ngờcủa ta không phải giả bộ, Gia Cát Lượng nhíu mày: “Ta nói sai rồi sao?Ngươi không định lợi dụng Vân nhi? Nàng xuất hiện không phải là phươngpháp thoái ẩn của ngươi sao?”

Ta cười khổ: “Ngươi nói đúngphân nửa. Ta vốn định giả ốm thoát thân, nhưng Vân nhi sẽ không xuấthiện. Khổng Minh, ngươi nói thật cho ta biết, lúc ngươi bày ra cục diệnnày, có nghĩ tới Vân nhi hay không? Ngươi có nghĩ tổn thương ta cũng làtổn thương Vân nhi không?”

Gia Cát Lượng cúi đầu, lúclâu sau hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Có, nhưng ta không muốn tổn thương Vânnhi, cũng không muốn tổn thương ngươi. Ngược lại, ta muốn đưa ngươi đi,chúng ta hai người cùng một chỗ sẽ mạnh hơn một người tới mấy lần. Nhưng ta không ngờ ngươi lại cố chấp tới mức này.”

Gia Cát Lượng trả lời khiếntrong lòng ta tốt hơn một chút, bởi vậy ta cũng chân thành trả lời hắn:“Ta không thể không cố chấp. Khổng Minh, ta vẫn chỉ một câu kia, sau hôm nay, nếu ta không chết, chúng ta sẽ trở thành kẻ địch. Ngươi cũng quênVân nhi đi, nàng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, nàng vốn đãkhông nên hiện thân trước thế nhân rồi. Nàng sẽ không bao giờ còn chenvào giữa ngươi và Nguyệt Anh nữa. Có lẽ đây không phải kết cục ngươimuốn, nhưng sự thật chính là phải như vậy.”

Gia Cát Lượng có chút tứcgiận: “Ngươi quá đáng rồi. Tới lúc này, ngươi vẫn không quên dùng Vânnhi kiềm chế ta sao? Nếu ngươi thật sự suy nghĩ cho ta, nếu, nếu thậtsuy nghĩ cho Vân nhi, ngươi hãy thả nàng ra, để nàng theo ta. Ta thậtkhông nghĩ ra vì sao ngươi lại vô tình như vậy.”

“Không tại sao hết. Triệu Như nếu chết, Triệu Vân nhi cũng sẽ không sống nữa, chúng ta là một khối.Khổng Minh, sau khi ta trở về, sẽ sai thuộc hạ đưa Nguyệt Anh tới Thànhđô, ngươi yên tâm đi. Còn nữa, nếu ta chết, phiền ngươi viết một phongthư cho huynh trưởng ngươi, nói Triệu Như xin lỗi bọn họ, xin lỗi BáPhù, ta ngay cả cơ hội để hắn tìm ta báo thù cũng không cho, hắn cùngCông Cẩn nhất định hận chết ta.”

Gia Cát Lượng thật sự nổigiận: “Ngươi còn nói tới bọn họ, còn muốn bọn họ nữa. Triệu Như, ngươirốt cuộc có tim hay không? Rõ ràng vướng bận nhiều như thế, rõ ràng rấtnhiều thứ không thể buông tay, ngươi lại muốn ép mình phải từ bỏ tất cả, ngươi có phải muốn hành hạ chết chúng ta để đạt được mục đích giúp đỡTào Tháo không? Tình cảm của ngươi với Tào Tháo sâu đậm như vậy sao? TửLong, ta, Tôn Bá Phù bao nhiêu người lại không sánh bằng một Tào Tháotrong lòng ngươi?”

“Đúng vậy.” Ta không chút dodự thừa nhận: “Ngươi nói đúng, lòng trung của ta với chủ công không kémgì ngươi. Văn Nhược vì sao liên thủ với ngươi đối phó ta? Chính vì trong lòng ta, Tào công mới là vua của ta, về tư, ông ấy là người thân củata, về công, Tào công là người thực hiện lý tưởng của ta, là người cóthể khôi phục hòa bình của thiên hạ. Cho nên, ta thà chết cũng khôngphản bội ông ấy.”

“Chỉ là tình vua tôi? Chỉ là tình thân?” Gia Cát Lượng truy hỏi.

Ta có chút buồn cười: “KhổngMinh, ngươi cho rằng còn có thể là cái gì? Ngươi cũng chỉ vì một cáitình vua tôi mà bỏ ta chọn Lưu Bị, mà ta với Tào công, còn là thân nhân, bằng hữu.”

“Ngươi có phải cảm thấy TàoTháo sẽ không giết ngươi? Đừng mê muội nữa, dù đại lượng tới mấy cũngkhông thể tha thứ cho loại hành vi này, huống chi loại người như TàoTháo. Tử Vân, theo ta đi đi, ngươi không muốn phục vụ cho Hoàng thúc thì ẩn cư cũng được. Ta biết Thành đô là một nơi tốt, hoa mai ở đó cònnhiều loại hơn Tương Dương, lại bốn mùa đều có hoa tươi. Ta sẽ đề nghịHoàng Thượng ban cho ngươi một khu vườn, để ngươi sống tự do tự tại. Qua hai năm nữa, ngươi còn có thể đi Giang Đông gặp Tôn Sách.” Gia CátLượng đi tới trước mặt khuyên bảo ta.

“Hai năm nữa? Ha ha, hai nămđó ngươi muốn giam lỏng hay cầm tù ta? Khổng Minh, ngươi đoán đúng rồi,chủ công trong giấc mộng của ta có thể tha cho ta, cho nên ta mới cốgắng tranh thủ thật nhiều quyền lực cho ông ấy. Nhưng mà đây cũng chỉ là một giấc mộng, giống như mấy canh giờ trước ta mới thấy có một ngày sau khi thoái ẩn, cùng ngươi đánh đàn thổi sáo, tự tại khoái lạc.”

“Đây không phải giấc mộng của ngươi. Tử Vân, chỉ cần ngươi theo chúng ta đi, hy vọng của ngươi có thể trở thành sự thật. Lượng có thể thề.”

Ta nhìn vào mắt Gia CátLượng, ánh mắt thành khẩn thẳng thắn đang nhìn ta, vẫn trong suốt nhưvậy, vẫn khiến ta động tâm như vậy. Nhưng mà… ta thở dài: “Ta thật không muốn nghĩ thêm. Khổng Minh, Lưu Bị có phải cho ngươi giám thị ta? Nếukhông phải, ta cáo từ.”

“Tử Vân.” Gia Cát Lượng ngăn trước mặt ta.

“Đừng khuyên nữa. Khổng Minh, ta khuyên ngươi một câu, đừng có ý định đánh Kinh châu. Ta nói rồi, sẽkhông thua thảm hại đâu. Cho nên, sau khi thánh chỉ phong chủ công làmNgụy vương và giám quốc, quan viên các nơi sẽ nhận được chiếu phong doNgụy vương đóng dấu. Trong lúc thiên hạ loạn lạc, trộm cướp khắp nơi,thiên tử lại tuần tra Đông hải, tất có bọn trộm cướp giả mạo thánh giámuốn gây rối. Quân phòng vệ các nơi đều phải nghiêm chỉnh tuần tra, mộtkhi bên ngoài Thanh châu phát hiện người giả mạo hoàng thất, ngoài người giả làm Hoàng thượng, tất cả đều giết không tha. Khổng Minh, ngươi phải biết cho rõ, canh gác Kinh châu đều là tâm phúc của Tào công, bọn họchỉ nghe lời Tào công, các ngươi không cần Hoàng Thượng sống hay chết,bọn họ cũng không cần, dù sao Hoàng Thượng không chết trong hoàng cung,Tào công cũng không thể bị gánh tội. Với lại, thiên hạ bao nhiêu người,tướng mạo giống nhau có khó gì. Ngươi nói xem?”

Ở trong đại điện, ta không có thời gian suy nghĩ Lưu Bị đi rồi sẽ thế nào, nhưng vừa rồi ta đột nhiên nghĩ tới mấy lần Gia Cát Lượng có gặp Trương Tùng, cũng hiểu ra Gia Cát Lượng và Trương Tùng đã cấu kết, cho nên mới nhắc nhở Gia Cát Lượng tasẽ không để hắn lấy được Kinh châu. Bọn họ nếu thật muốn đánh Kinh châu, vậy đành xin lỗi, cho dù là Lưu Hiệp, chúng ta cũng giết, dù sao vớibên ngoài nói vài câu là xong.

Gia Cát Lượng hoàn toàn chánnản: “Ngươi suy nghĩ thật mau. Còn chưa nghĩ ra làm thế nào thực hiệnlời hứa của ngươi, đã cắt đứt một sinh lộ của ta. Tử Vân, ngươi cũng chớ đắc ý, bằng vào một Ích châu, ta cũng có thể khôi phục lại giang sơncủa Đại Hán.”

Ta cười hắc hắc: “Nếu là đấutrí, ta đương nhiên muốn lợi dụng thật tốt vài ngày có hạn này. KhổngMinh, Thành đô là nơi giàu tài nguyên, Lưu Chương lại yếu đuối, là nơithích hợp nhất để các ngươi tới. Có điều, ngươi nghĩ bằng vào một góc đó để chống lại Trung Nguyên sao, khó, khó, khó. Với sức lực của một mìnhngươi đánh với Lạc Dương đã khó rồi, hy vọng thắng lợi rất xa vời. Tathật vì tương lai của ngươi mà lo lắng.”

“Hừ, chỉ cần có một tia hyvọng, ta cũng hết sức tranh thủ. Nếu ngươi muốn chúng ta đấu một trậncuối, chúng ta cứ từ từ mà chờ! Lúc này ta cũng hy vọng Tào Tháo sẽkhông giết ngươi.”

Ta nhún vai, lướt qua hắnhướng ra phía ngoài: “Kỳ thật, các ngươi tốt nhất trước khi đi giết tađi. Tránh cho ta nếu không chết, sau này ngươi càng mất thêm nhiều tâmtư để giết ta.”

Tiếng cười của Gia Cát Lượngvọng tới từ sau lưng: “Có thể làm đối thủ của Tử Vân, là phúc khí củata, ta cũng sẽ không làm tiểu nhân. Ngươi muốn khích chúng ta giếtngươi, chỉ phí công.”

Ta nói thầm một câu ngươi có thể đừng thông minh như vậy không, rồi bĩu môi, trở về nhà.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^ thuyết minh phân cách tuyến ^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Vốn ở khu bình luận sách đãtrả lời độc giả nghi vấn về hai chương này, nhưng tôi phát hiện hoàntoàn không giải quyết được vấn đề. Lười nói tiếp, liền làm lại ở đây.Tôi cường điệu một chút, tất cả nhân cách của các nhân vật trong chuyệnđều dựa theo lý giải của tôi về giá trị quan và đạo đức quan thời Tamquốc, khác rất nhiều so với xã hội ngày nay. Tất cả những lừa gạt lợidụng, áy náy thống khổ đều nằm trong phạm vi đạo đức quan ngày ấy (ít ra tôi cho là như vậy). Nếu như bất kỳ chuyện gì cũng đơn giản nói một làmột, hai là hai, chính là sỉ nhục trí tuệ của cổ nhân.

Giải thích: tôi không mô tảGia Cát Lượng và Tuân Úc thành kẻ xấu, chuyện bọn họ làm có đạo lý củabọn họ. Đọc trong sử Tam quốc, các bên tham gia đều tự cho mình có đạolý, nhưng những chuyện họ đã làm trong cái nhìn thời hiện đại, có mấyđược gọi là đạo lý đây? Giá trị quan, chính trị quan, đạo đức quan khácnhau tất nhiên dẫn tới việc đọc sách sẽ gây ra bất đồng quan điểm, tôikhông cho rằng mình biến Gia Cát Lượng và Tuân Úc thành người xấu, hoàntoàn ngược lại, tôi cảm thấy tôi đã cố gắng chiếu sáng một phần nào đócon người bọn họ, chính là sự cố chấp và trung nghĩa của cổ nhân. Tôikhông cho rằng mình hiểu hết đạo đức quan thời Tam quốc, nhưng tôi đãtách mình khỏi đạo đức quan hiện tại, dốc sức đặt mình trong thời Tamquốc để viết quyển sách này. Bởi vì học vấn còn thiếu sót, hành văn kémcỏi dẫn tới mọi người bất mãn, tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi.

Lại nói về Tuân Úc: tronglịch sử Tuân Úc không phản bội Tào Tháo, bởi ông ấy vẫn khát vọng TàoTháo có thể trở thành đấng cứu thế của Đại Hán, khát vọng này, lý tưởngnày sau khi ông ấy biết Tào Tháo muốn làm Ngụy vương đã hoàn toàn tanbiến, khiến Tuân Úc bước lên một con đường không thể trở lại, ông ấy lựa chọn tự sát (tôi vẫn cho rằng ông ấy tự sát do bị Tào Tháo ép). CònTuân Úc trong sách của tôi, lý tưởng của ông ấy khi Tiểu Như đề xuấtkiến đô ở Lạc Dương, Tào Tháo lại lặng lẽ ủng hộ, đã bắt đầu tan biến,cho nên mới có cuộc tranh luận quyết liệt ở Nghiệp thành cùng Tiểu Như.Điểm này, lúc tôi viết chương đó, đã dùng “quan hệ sinh tử” làm tiêu đề, cẩn thận đọc một chút, không khó hiểu ra dụng tâm của tôi, chương ấychính là phục bút của hai chương này. Còn một chỗ phục bút nữa, chính là lần Tiểu Như và Tuân Du phân tích về “minh mưu ám tiễn”, tuy rằng TuânÚc không phải kẻ tung tin, nhưng phân tích trong chương đó đã chỉ raquan hệ giữa Tiểu Như và Tuân Úc vì quan điểm chính trị bất đồng đã mỗingười một ngả.

Đương nhiên, mỗi chương vànội dung bên trong tác giả đều có dụng ý riêng, hai chương này cũng vậy, nhìn giống như tôi ngược đãi Tiểu Như, trên thực tế đã nói cho các bạnrất nhiều thông tin, mọi người chậm rãi mà tìm hiểu đi!