Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 214: Dốc trường bản



Tại Tương Dương, Tào quân đã sắp xuấtphát, Cao Lãm trong mấy năm qua vẫn chưa lập được đại công, trong lòngcó chút mùi vị không phải, lần này ra quân, hắn nhất định muốn làm đạitướng tiên phong. Ta biết vốn dĩ trong lịch sử, hắn chết dưới tay Vân ca ca, cho nên liều mạng không để Tào Tháo phong hắn làm tiên phong. Lý do chỉ có thể là do hắn là kẻ lỗ mãng. Cao Lãm rất không vui khi ta nóihắn như vậy, với lại, hắn không biết địa vị của ta ở chỗ Tào Tháo, đếnTrương Cáp cũng không biết, cho nên ta càng phản đối, hắn càng tranh.Tào Tháo gặp khó xử trong chốc lát, cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu củaCao Lãm, không muốn đả kích sự tích cực của hắn, huống hồ, hắn và Trương Cáp đúng là chưa có cơ hội lập công. Ta thấy không còn cách nào khác,đành phải dặn dò hắn, ngàn vạn không được cùng đại tướng của Lưu Bị đốimặt đánh nhau, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là đem lão bách tính đi theo Lưu Bị dẫn sang một bên, nhưng không được đả thương người, nếu như tớiĐương Dương, người vẫn còn nhiều khiến quân đội bị cản trở, liền hạ trại ngay tại đó, đợi chúng ta tới rồi nói. Điểm này Tào Tháo cũng không nói nhiều, ông ta biết ta nói vậy tất có nguyên do, cũng dặn Cao Lãm nhớ kỹ lời ta, không được giết dân chúng. Cao Lãm không nói gì thêm, nói tuânmệnh rồi dẫn hai ngàn quân cấp tốc chạy đi. Đại đội nhân mã của chúng ta đuổi theo phía sau.

Lại nói bên phía Lưu Bị. Vàingày sau khi rời khỏi Tương Dương, Tôn Càn, Gia Cát Lượng đã nhận ra dân chúng đi theo quá nhiều, ảnh hưởng tới tốc độ hành quân của bọn họ,liền đề cập với Lưu Bị, bảo hắn mang binh đi trước, Lưu Bị không đồng ý. Hắn hiểu rõ, dân chúng đi theo đều là vì hắn, một khi hắn đi trước, đám dân chúng đó sẽ tán đi phân nửa, với lại, nhân tâm vất vả lắm mới tụtập được không thể mất đi, bởi vậy từ chối khéo đề nghị của mưu sĩ, vẫnchậm rãi mà đi.

Tần Dũng mang theo huynh đệđi theo quanh xe của đại tẩu ta, cũng lo lắng vài ngày. Lưu Bị mang theo mọi người cùng nhau chạy, gia quyến của thủ hạ cũng không thể sớm bỏchạy, nếu không sẽ dao động lòng quân, lòng dân. Loại chuyện này, TriệuVân đương nhiên cũng không đồng ý. Nhưng mà ta đã dặn, tình hình nguycấp khiến hắn lo lắng vạn phần, lại vô kế khả thi. Mắt thấy sắp tớiĐương Dương, tim hắn đã nhảy lên tận cổ.

Hôm nay, đội ngũ chạy nạncuối cùng đã tới đường Đương Dương, mắt trời vẫn còn treo trên cao, LưuBị lại đột nhiên hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi. Tần Dũng cảm thấy mạc danhkỳ diệu, vội đi tìm Triệu Vân hỏi nguyên do. Triệu Vân mang theo thânbinh hộ vệ vây quanh lều của Lưu Bị vô cùng nghiêm mật, đừng nói TầnDũng, dù là thuộc hạ của Lưu Bị cũng không có cách nào vào. Tần Dũng vất vả lắm mới thám thính được, thì ra Lưu Bị đang gặp một người rất trọngyếu. Dạng khách nhân nào khiến Lưu Bị để ý đến vậy? Tần Dũng cảm thấy sự tình kỳ quặc, liền để tâm chú ý quan sát người từ trong doanh trướng đi ra.

Thời gian trôi qua nửa ngày,Gia Cát Lượng rời lều trước, một lát sau, một người bất ngờ cũng đi ra,chính là Lỗ Túc đang ốm đau. Tần Dũng tuy rằng vô cùng kỳ quái khônghiểu sao Lỗ Túc lại xuất hiện ở đây, nhưng không suy nghĩ nhiều, theohắn thấy, việc thăm viếng này cũng rất bình thường. Tới sau này khi TầnDũng nói cho ta biết chuyện, ta đã mắng hắn một trận, nếu hắn báo tinnày cho ta, ta sẽ biết Giang Đông và Lưu Bị đã liên kết, sau này cũngkhông gặp phải thiệt thòi, rất nhiều chuyện sẽ không phát sinh. Có đôikhi, một sơ hở nhỏ sẽ gây ra hậu quả liên tiếp sau này.

Đợi Lỗ Túc đi rồi, trời cũngtối, Lưu quân hạ trại ngoài Đương Dương. Ngày hôm sau trời vừa mờ sáng,Tần Dũng tìm tới Triệu Vân, đề nghị muốn dẫn gia quyến lập tức rời đi.Đây là lần thứ ba hắn tìm đến Triệu Vân, Triệu Vân vẫn lắc đầu khôngcho. Tần Dũng nóng nảy, dứt khoát nói cho huynh ấy biết, hôm nay hắnnhất định đem người đi, nếu không đi, đợi Tào quân tới sẽ muộn. Hắn cònkhuyên Triệu Vân lập tức nói với Lưu Bị, phân tán dân chúng đi, tránhgặp phải vạ quân binh.

Triệu Vân nghe hắn nói vậy,cũng cảm thấy tình hình nghiêm trọng, bởi vì Tần Dũng làm như vậy nhấtđịnh là do ta dặn, đối với năng lực của ta, Vân ca ca tới bây giờ chưatừng coi thường. Huynh ấy lập tức chạy đi gặp Gia Cát Lượng, đem lời Tần Dũng nói cho hắn nghe, Gia Cát Lượng sớm đã khuyên Lưu Bị đi trước, vừa lúc tìm được cớ, bởi vậy lập tức đi gặp Lưu Bị. Lưu Bị chẳng hề tin lời bọn họ, nhưng vẫn đề phòng, mệnh lệnh quân sĩ nói với dân chúng, nếuthật gặp nguy, bách tính hãy chạy vào trong núi. Một truyền mười, mườitruyền trăm, ban đầu lão bách tính không rõ vì sao Lưu quân lại nói vậy, đợi tới lúc thấy đại quân của chúng ta, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra,lúc này mới như ong vỡ tổ chạy vào núi, rất nhiều người nhờ vậy tránhđược một hồi tai họa.

Tào Tháo đã hạ nghiêm lệnh,Tào quân ngựa không dừng bước, người không xuống ngựa, chạy liền mộtngày một đêm gần ba trăm dặm, lúc xế chiều đã tới dốc Trường Bản ở đường Đương Dương. Tiếng vó ngựa Tào quân kinh động chậm rãi lan tới tai mọingười, trong nháy mắt thấy rõ giáp trụ, đường Đương Dương loạn một đoàn. Lưu Bị không cần phải nói, dưới sự bảo vệ của quần thần, là đầu tàugương mẫu chạy trối chết, cuối cùng chẳng quan tâm tới đám người phíasau, bao gồm cả vợ con của hắn. Vợ con Lưu Bị ngồi trên xe, trong lúchoảng loạn bị xô đổ trên mặt đất, binh sĩ hộ vệ cứu người ra ngoài, vâyquanh họ chạy về phía trước. Nhưng bọn họ chạy trước liền thất lạc, Camphu nhân được Triệu Vân tìm thấy, vội vàng hộ tống chạy về hướng Lưu Bịchạy trốn.

Trong cơn hỗn loạn, Tần Dũngmang theo thủ hạ, nâng đại tẩu ta lên ngựa, ôm hài tử vào trong ngực,đánh ngựa chạy vào sơn đạo, một hơi xông thẳng ra ngoài. Đại tẩu đượcbọn họ đỡ, căn bản không phân được phương hướng, để mặc bọn họ dẫn chạyvề phương bắc. Đợi nàng phản ứng kịp, mọi người đã trở lại bên bờ Trường Giang. Đến lúc này, Tần Dũng mới giải thích với nàng, phụng lệnh củata, muốn dẫn họ về Lạc Dương. Đại tẩu tuy rằng giật mình, nhưng đã tớibước này, chỉ đành nghe theo, với lại, nàng cũng tin tưởng ta không hạibọn nàng. Nghe nói có thể tới Lạc Dương, Triệu Cầm rất vui vẻ, nó có thể gặp Tào Xung, còn cả các tiểu ca ca của Tào Xung nữa.

Một ngày đêm hành quân gấpgáp, không chỉ người mệt, ngựa cũng không chịu nổi, tuy rằng Lưu Bị cònchưa phát hiện ra, nhưng những lão bách tính đang chạy trốn cho chúng ta biết, Lưu Bị cách chúng ta không còn xa. Cao Lãm cũng không hạ trại ởđây, đợi chúng ta tới, Tào Tháo mới ra lệnh hạ trại, quân đội nghỉ ngơimột chút, đợi quân tình. Không nghỉ ngơi, một khi lâm trận giết địch,bọn chúng dĩ dật đãi lao, chúng ta sẽ chịu thiệt. Ta biết Lưu Bị đã chạy trước, có thể tưởng tượng Vân ca ca sẽ tới cướp doanh, đương nhiênkhông nhắc nhở Tào Tháo đuổi theo. Ta cũng muốn chuẩn bị sẵn sàng, cùngVân ca ca chuẩn bị đấu một trận.

Chúng ta vừa lập xong doanhtrại bên sườn núi, tiểu binh đã chạy vào: “Báo, đại nhân, huynh đệ Caotướng quân ba người táng mạng trong tay tướng địch, tướng địch hiện đang xông tới đại doanh chúng ta.”

Trong doanh trướng tất cả mọi người đều cả kinh, Tào Tháo vội hỏi thăm tình hình cụ thể. Ta ở bêncạnh đã rõ ràng, nghĩ thầm Cao Lãm thật sự là kẻ thất phu, đã dặn hắnphải cẩn thận, đừng tự mình đuổi bắt Lưu Bị, vẫn bị táng mạng. Tiểu binh kia đem chuyện Cao thị huynh đệ chết nói ra một lượt.

Vốn dĩ, Triệu Vân hộ tống Cam phu nhân tới cầu Trường Bản, gặp Trương Phi đang chờ. Trương Phi nghebinh lính nói Triệu Vân quay đầu trở lại, còn đang hoài nghi có phảihuynh ấy đầu hàng kẻ địch, thấy huynh ấy hộ tống Cam phu nhân tới, mớibiết nguyên nhân Triệu Vân quay lại. Vô cùng cảm kích, cũng hỏi Mi phunhân và Lưu Thiện đâu, Triệu Vân sửng sốt một hồi, vội hỏi binh sĩ bêncạnh. Một binh sĩ nói, hình như thấy phu nhân ôm hài tử trốn về hướngnúi. Trương Phi cùng Triệu Vân đều nóng lòng, những người khác cũng thế, chủ công mới có một công tử này. Triệu Vân liền nói, người của Tào Tháo đều biết Tam tướng quân, nhưng không biết ta, ta lại quay lại mộtchuyến, thừa dịp loạn đem phu nhân và công tử về. Trương Phi gật đầuđồng ý, cũng nói mình sẽ bảo vệ cầu, đợi hắn trở về.

Sau khi rời khỏi Trương Phi,Triệu Vân lòng nóng như lửa đốt, tiểu chủ và Nhị phu nhân không thể rơivào tay Tào Tháo, ta không biết thì thôi, nếu biết họ đang bị giam hãmbên kia, vậy phải tìm cách cứu trở về. Huynh ấy nhìn trời, thấy sắc trời còn sớm, liền nắm chặt thương trong tay, thở dài một hơi, hướng phíalúc đầu chạy tới. Huynh ấy dồn lực, định tấn công vào đại doanh Tàoquân.

Vừa tới chân núi, liền thấyđại đội tiên phong của Tào Tháo đang vội vàng chạy tới. Cao Lãm thậtnóng vội, tìm đã nửa ngày, trong đám người căn bản không có bóng dángLưu Bị, chỉ bắt được nữ nhi và hài tử của hắn không chạy kịp. Hắn nghĩlại, xem ra bị Triệu Như nói trúng rồi, lão bách tính ngăn ở phía trước, muốn tìm bắt được Lưu Bị, thật không dễ dàng. Hắn vất vả đuổi được bách tính tránh sang một bên, dọn đường xông tới, đã mất không ít thời gian. Hắn vội vàng đuổi theo Lưu Bị, quên mất Tào Tháo đã dặn không thấy LưuBị thì hạ trại ở đây trước.

Triệu Vân vừa lúc gặp quântiên phong của Cao Lãm không thể buông tha. Tuy Triệu Vân chỉ có mộtngười, cũng là kẻ tài cao gan lớn. Thấy nhân số quân Cao Lãm khôngnhiều, tốc độ lại nhanh, nghĩ thầm để ta tới giết đại tướng dẫn binh,ngăn bọn chúng một lát, chủ công có thể chạy xa hơn một chút, liền trựctiếp ngăn ở giữa đường.

Cao Lãm lệnh cho binh sĩ chạy mau đuổi theo Lưu Bị, binh lính trước mặt đột nhiên đứng lại hô lớn:“Tướng quân, có người cản đường.”

Cao Lãm ừ một tiếng, chạy lên trước, một cỗ sát khí bức người đập vào mặt. Hắn định thần lại, nhìnkỹ, là một người mặc áo bào trắng ngăn ở giữa con đường. Hắn a mộttiếng, người này lá gan thật ghê gớm, một mình dám ngăn quân ta lại. Chỉ thấy người này đằng đằng sát khí, nhưng ta không quen, quay đầu nhìntrong quân: “Người này là ai? Các ngươi có biết không?” Thủ hạ đều lắcđầu.

Nếu đổi thành Trương Cáp, Tào Nhân biết động não, nhìn thấy Triệu Vân, hẳn sẽ lo lắng một chút, thămdò tình hình xong mới quyết định. Nhưng hiện tại đây là Cao Lãm, hắn sẽkhông suy nghĩ gì, với lại hắn tự phụ có thể sánh với Quan Vũ, sao cóthể chú ý một người còn chưa nổi danh? Cao Lãm nghĩ, người này chẳng códanh tiếng gì, ngươi chính mình muốn chết, ta sẽ thành toàn cho lòngtrung thành của ngươi.

Hắn hô lớn một tiếng: “Tướngđịch đối diện, chủ nhân ngươi đã chạy, gia khuyên ngươi xuống ngựa đầuhàng đi, tránh phải chịu chết.”

Triệu Vân mỉm cười: “Muốn đi bắt chủ ta, trước qua ải của ta đã.”

Cao Lãm thở dài: “Ngươi thật sự trung tâm, nếu như vậy, phóng ngựa lên đi.”

Hai người không nhiều lờinữa, thúc ngựa thẳng đến đối phương, đánh cùng một chỗ. Đáng thương choCao Lãm, nào phải đối thủ của Triệu Vân, Triệu Vân mới đổi ngựa một lần, nhanh nhất có thể ra sáu chiêu, hiện tại huynh ấy đang muốn giải quyếtCao Lãm đi cứu tiểu chủ, đương nhiên không thể ở đây lãng phí thời gian. Cao Lãm có chút khinh địch, lực đánh ra cũng không phải lớn nhất, sứcmạnh và tốc độ của hắn, trong mắt Triệu Vân căn bản không đáng kể. Haingựa chạm nhau, mũi thương của Triệu Vân đâm khẽ vào búa của Cao Lãm,thuận thế gõ ba cái vào cán búa, sức mạnh không lớn, nhưng hoàn toàn ởthế uy hiếp. Chỉ mới hai cái, tay nắm cán búa của Cao Lãm vung lên, đếntự hỏi cũng không kịp, đã thấy búa tự nhiên văng ra ngoài.

Búa vừa lệch đi, Cao Lãm đãbiết không tốt, cho dù hắn không có đầu óc, nhưng là một kẻ yêu võ, tayvừa đưa, đã biết mình không phải đối thủ, muốn rút lui, đã không kịp.Hắn quay đầu định chạy, mũi thương Triệu Vân đã đâm tới cổ tay phải củahắn, tay Cao Lãm đang nắm khẽ buông, trước ngực hở ra, trường thương phi thẳng tới cổ họng hắn. Mắt nhìn ngân thương của đối thủ đang đâm thẳngtới, Cao Lãm chống đỡ không nổi đánh phải nghiêng đầu. Triệu Vân sao cóthể cho hắn cơ hội, mũi thương quẹt một đường qua cổ, Cao Lãm trực tiếpxoay người té xuống ngựa. Hai người giao thủ, thời gian trong nháy mắtđã xong đời một bên. Triệu Vân thấy Cao Lãm không sống nổi nữa, cũng thở dài một tiếng, thúc ngựa xông tới, tiểu binh Tào quân bị dọa chạy tứphía.

Hai biểu đệ của Cao Lãm làCao Bình, Cao Quý ở phía sau đốc thúc binh sĩ, đột nhiên thấy trước mặtđại loạn, liền có tiểu binh gọi bọn họ: “Hai vị tướng quân, không tốtrồi, có tướng định xông tới đánh, Cao tướng quân đã chết trong tay hắn.” Hai người kinh hãi, vội vàng tiến lên xem xét. Hai kẻ này cũng đần độn, hơn ngàn người ngựa không cần, lại tiến lên chịu chết.

Lúc bọn họ nhìn thấy TriệuVân xông tới, hai người hô to chạy lên nghênh đón. Triệu Vân nào có để ý đến họ, lúc hai ngựa đổi bên, sau khi đâm một mũi giết chết Cao Bình,thương chuyển sang tay phải, gạt búa lớn của Cao Quý ra, tay trái dùngThanh nhi khẽ vạch một đường trên cổ hắn, đầu rơi xuống đất. Nháy mắtgiết chết hai người, tiếp tục xông vào doanh

Tào Tháo nghe xong khôngngừng chớp mắt, một hồi vẫn không phục hồi lại nổi, ông ta nghĩ võ nghệCao Lãm cũng vào hạng nhì, sao lại chưa tới mấy chiêu đã giết trong taymột tiểu bối vô danh? Lúc này tiểu binh báo lại, người mặc áo bào trắnggiết Cao Lãm sắp xông tới nhị doanh.

Tào Tháo thở dài: “Chỗ ta cóhai vạn quân, mấy chục đại tướng lại không sánh bằng Lưu Bị sao, nơi này không ai đi đánh Lưu Bị hơn trăm người, ngược lại để người ta xông vào, ôi.”

Người trong doanh trướng đềuđỏ mặt. Tào Tháo chính là như vậy, nói chuyện không nhìn đối tượng, maymà hiện tại trong trướng không có mấy võ tướng, chỉ như vậy, Điển Vi,Tào Nhân sắc mặt đều thay đổi, một dạng muốn chết. Ta lén thở dài, trong tình huống này, ta đành phải ra mặt, cũng chỉ có ta dám phản bác lạiTào Tháo, liền lườm ông ta một cái: “Thần thấy, đại tướng của chủ côngcũng muốn đi bắt Lưu Bị, nhưng không có cách nào xông qua dân chúng. Đùa chắc, tối thiểu cũng hơn mười vạn người.”

Tào Tháo lại thở dài: “Thậtkhông ngờ, người kia lại có thể lung lạc nhiều lão bách tính như vậy.Thu phục Kinh châu cũng không đơn giản đâu!”

Ta không để ý tới tiếng thởdài của Tào Tháo, lập tức trả lời: “Chủ công, người này đi rồi lại quaylại, xông vào doanh, tất có nguyên nhân. Theo Như thấy hắn chắc là tìmngười trong quân ta, mà người này nhất định rất quan trọng, nhưng tuyệtđối không phải Lưu Bị.”

Tào Tháo nghĩ không sai, nếunhư Lưu Bị bị giam ở chỗ này, cũng sẽ không chỉ có một người tìm tới:“Vậy theo Tử Vân nghĩ, hắn đang tìm người nào?”

“Chắc là gia quyến của Lưu Bị. Chúng ta trước hết tức tốc phái người đi tìm vợ con Lưu Bị.” Đây là chắc chắn.

Tào Tháo gật đầu, nhìn quanhbốn phía: “Ngươi nào đi trước?” Phía dưới mấy võ tướng lập tức nóng lòng muốn thử, đáng tiếc, công lao này ta không cho các ngươi.

Không đợi những người khác mở miệng, ta lập tức nói: “Để thần đi cho, việc này không đơn giản như vậy đâu.” Có thể bắt được sao? Nếu ép quá, người ta sẽ chết. Ta cũng khôngphải người tốt, hai người kia còn sống hữu dụng hơn, lần này phân nửakhông bắt được Lưu Bị, có con tin tốt như thế, sao lại không cần được.Với lại, ta còn muốn dùng bọn họ dẫn ca ca tới.

Tào Tháo sửng sốt: “Tử Vânsao lại nói vậy?” Bắt phụ nữ và trẻ con thì có gì phiền toái? Mấy người ở chung quanh cũng mang vẻ mặt khó hiểu, cũng có vài người hiểu ra, chẳng hạn Tào Nhân nhìn nhìn Hạ Hầu Đôn, miệng méo cả đi.

Ta biết ý hắn, công lao nhưvậy thật dễ lập. Làm bộ như không nhìn thấy đám người mờ ám đó, trựctiếp nói với Tào Tháo: “Chủ công, những người này nhất định phải sốngmới dùng được. Hơn nữa nếu trong lúc này gặp phải vị tướng đó ở chânnúi, lại càng phải cẩn thận ứng phó. Như cho rằng phải là lừa đưa tớiđây, không phải là bắt tới đây.”

Tào Nhân bật cười: “Đúng, gạt người thì phải để ngươi đi.” Ta liếc mắt lườm hắn một cái.

Tào Tháo cũng cười cười, nhìn ta: “Nhưng ngươi có nắm chắc không? Cần mấy người đi theo?”

“Người rất cần, hai mươi tiểu binh là được, nhưng phải lệnh bọn chúng đổi quân phục của Lưu Bị.”

“Vậy ngươi tự đi sắp xếp đi, chú ý, đi nhanh về nhanh.”

“Triệu Như rõ rồi. Nhưng mà,chủ công, xin lệnh cho các tướng luân phiên chặn đường người kia dướichân núi, vây hắn lại, không thể địch được cứ chờ thần trở về sẽ xử lý.Nhưng ngàn vạn lần phải để ý, nếu người này là người thần biết, võ nghệrất cao cường, toàn doanh chúng ta không ai là đối thủ của hắn đâu, ngàn vạn không thể để đại tướng nào một mình đánh với hắn.” Không thể buônglỏng ca ca, cũng không thể chết thêm đại tướng, càng không thể để ca cabị thương, đúng là khó khăn, đành phải lôi kéo Tào Tháo trước, ai bảoông ta là người mê tài.

Tào Tháo thấy vẻ mặt nghiêmtúc của ta khi nói ra câu này, ông ta hít một ngụm khí lạnh, không thểnào, ở đây người có thể đánh với Quan Vũ cũng có vài kẻ, thế nào màkhông ai có thể là đối thủ của người kia? Thật sự như vậy, ta muốn hắnsống: “Lợi hại như vậy sao? Vậy phải bắt giữ hắn rồi.”

Ta gật đầu: “Người này vôcùng lợi hại, để thần trở về sẽ nói kỹ với chủ công. Thần đúng là muốnbắt giữ hắn, cho nên, ngàn vạn đừng để hắn bị thương!” Đây mới là trọngđiểm. Tào Tháo lập tức truyền lệnh, phải bắt sống người xông vào doanh,không được đả thương hắn. Ta thở phào, ra ngoài chuẩn bị.

Tào Tháo gọi người tới cho ta điểm binh, ta ra lệnh bọn họ mặc trang phục của Lưu Bị, dù sao tù binhlà Lưu quân bị giết không ít, mấy chục bộ quần áo cũng có, sau đó lạikhoác y phục Tào quân bên ngoài. Tiểu binh mạc danh kỳ diệu, ta cũngkhông nói nhiều, chỉ bảo họ làm theo rồi theo ta chạy về phía sơn đạo.Bọn họ không hiểu, ta làm là có nguyên nhân, tuy rằng hiện tại ta là mưu sĩ trọng yếu của Tào Tháo, nhưng dù sao cũng là người đặc thù, hầu nhưkhông lộ diện công khai trước thiên hạ. Bởi vậy, trên dưới Tào doanhngoài một số quan tướng bên cạnh Tào Tháo, căn bản không ai biết ta.Trên chiến trường, mặc y phục đối phương, lại không ai quen biết ngươi,tình cảnh có thể nghĩ ra. Cho nên ta muốn bọn họ mặc hai bộ quần áo.Đương nhiên còn có mục đích khác, hiện giờ không cần nói ra. Trên đường, ta không ngừng hoàn thiện từng chi tiết của hành động lần này, lúc nhìn thấy Lý Điển, lại nảy ra một chủ ý. Ta gọi Lý Điển sang một bên, dặn dò một phen rồi yên tâm chạy thẳng vào trong núi.

Tìm kiếm một hồi, trong mộtcăn phòng đã bị đổ ngoài núi, chúng ta tìm được My phu nhân và LưuThiện. Thấy Tào quân đến gần, My phu nhân khẩn trương ôm chặt Lưu A Đẩu, nhìn chúng ta chằm chằm. Ta xuống ngựa đi tới trước mặt nàng, quỳ chânsau xuống: “Chủ mẫu, tiểu nhân đến chậm, khiến ngài sợ hãi.”

My phu nhân có chút sững sờ:“Ngươi là người phương nào?” Các ngươi mặc quân phục Tào quân, lại gọita là chủ mẫu là ý gì?

Ta trả lời: “Tiểu nhân là tùy tùng của Lưu Phong công tử, mấy người chúng tôi vẫn tìm kiếm tung tíchchủ mẫu và tiểu chủ nhân, ông trời có mắt, để chúng tôi tìm được ngài,xin ngài tức tốc lên ngựa, chúng ta phải nhanh lên.” Đoán chừng ngươicũng không quen tên thiên tướng đó.

My phu nhân không nói gì, chỉ cao thấp đánh giá ta. Ta biết muốn nàng tin tưởng vẫn phải giải thíchthêm, vội vàng nói: “Chúng tôi mặc như vậy để lừa kẻ địch trong loạnquân, chủ mẫu xin đừng nghi ngờ. Các huynh đệ, mở áo chúng ta ra.” Binhlính đi cùng ta nghe thấy, có kẻ lanh lợi lập tức để lộ trang phục Hánquân ra ngoài.

Mi phu nhân nhìn nhìn, bắtđầu có chút tin, có điều nàng vẫn rất do dự, dù sao người này nàng không nhận ra. Ta cố ý thở dài: “Nếu chủ mẫu còn không tin tiểu nhân, tiểunhân cũng không có cách nào. Các huynh đệ, chúng ta trở lại trang phụccũ, bảo hộ chủ mẫu xông ra đi.” Chúng binh sĩ nghe xong đều hiểu, vộivàng đem y phục Tào quân trên người bỏ ra.

Lúc này, tiểu binh ta lưu lại ở bên ngoài ra vẻ kích động chạy vào: “Tiểu tướng quân, không tốt rồi,có Tào binh đang xông tới chỗ này, có cả đại tướng nữa.”

Ta lập tức giả bộ gấp gáp:“Chủ mẫu, đừng do dự nữa, lên ngựa nhanh lên. Các huynh đệ, các ngươixếp thành hình mũi dùi, vây chủ mẫu vào giữa, theo ta xông ra ngoài.”

My phu nhân cuối cùng cũngtin chúng ta, vội vàng mở miêng: “Các ngươi vẫn mặc y phục kẻ địch vàođi, ta lên ngựa đây.” Thấy nàng đã mắc mưu, ta khẽ thở ra, bảo mọi người vây mẫu tử hai người vào trong, đi ra ngoài.

Bên ngoài, Lý Điển theo dặndò của ta, mang theo một đội quân nhỏ xông tới, nhìn thấy chúng ta, hắngiả bộ hô: “Quân sĩ trước mặt nghe đây, bỏ vợ con Lưu Bị lại, coi nhưcòn mạng.”

Ta kiên cường: “Phì, muốn bắt chủ mẫu của ta, qua cửa đại tướng quân ta đã.” Rồi thúc ngựa nghênhđón, cố ý đánh qua một thương.

Lý Điển trong bụng buồn cười, nếu không phải đã dặn ta phải thua, xem ta đánh ngươi ngã ngựa thế nào. Hai thương giao nhau, đều không dùng lực, thương của Lý Điển đã văng ra ngoài: “Ai nha, ngươi lợi hại!” Hắn vòng ngựa tránh đi, vẫn không quênquay đầu nháy mắt mấy cái. Người hắn dẫn đến cũng cùng hắn bỏ chạy.

Ta cố ý thở phào thật lớn,xoay người nhìn My phu nhân, đưa tay ôm lấy Lưu A Đẩu, My phu nhân hoàntoàn tin tưởng chúng ta, không do dự nữa, chủ động đưa Lưu Thiện cho ta, chắc là muốn giao hài tử cho vị tướng quân cũng có chút bản lĩnh là tađây! Ôm Lưu Thiện vào lòng, ta yên tâm thật lớn, dọc đường không nóichuyện, dẫn My phu nhân hướng tới đại trướng trung quân.

Tào Tháo thấy, cười lớn mệnhlệnh dựng lều riêng cho My phu nhân. My phu nhân đã hiểu rõ bị ta lừa,nhưng Lưu Thiện nằm trong lòng ta, nàng phải làm thế nào đây? Ánh mắtoán hận liếc nhìn ta một cái, rồi nhận lấy Lưu Thiện, không nói một lờitheo quân sĩ bước đi.

Ta cũng chẳng để ý nàng, vừarồi tới nơi, thấy dưới chân núi một đám đại tướng đang vây lấy TriệuVân. Ta nóng ruột: “Chủ công, phía dưới thế nào?”

Tào Tháo thở dài: “Tử Vân,ngươi nói rất đúng, viên đại tướng này quả nhiên lợi hại. Hắn tên TriệuVân, tự Tử Long. Không ngờ, thủ hạ của Lưu Bị lại có nhân tài như vậy.Ta thấy hắn so ra không hề kém Quan, Trương!”

Đâu chỉ không kém, hai ngườikia căn bản không phải đối thủ của ca ca, hừ, Lưu Bị thật sự là… Thấy ta không nói lời nào, Tào Tháo kỳ quái: “Sao thế? Chẳng lẽ hắn không phảingười ngươi nói?”

Ta nhìn Tào Tháo cười cười,nếu ngài biết đó là ca ca ta, sẽ nghĩ thế nào đây: “Hắn chính là ngườimà thần nói, cũng là người từng đả thương Tử Hiếu. Chủ công, phía dướirốt cục thế nào? Người của chúng ta không việc gì chứ?”

Tào Tháo than thở gật đầu:“Thì ra hắn chính là người đả thương Tử Hiếu trước kia. Người này quảnhiên lợi hại, ở đây đúng là không ai là đối thủ của hắn.” Ông ta nóiqua tình hình với ta.

Vốn dĩ, sau khi ta rời khỏiTào Tháo, ông ta lập tức hạ lệnh cho đám Tào Nhân đi chặn đường TriệuVân, đặn biệt dặn phải giữ sống, nếu các người không phải đối thủ củahắn, ngàn vạn không cần miễn cưỡng, mọi người vây lấy hắn, luân phiên ra trận. Tào Nhân vốn không phục, muốn đơn đấu với Triệu Vân, nhưng nghexong dặn dò, hắn biết người này rất giỏi, bởi vì ta chưa từng nói đùatrong phương diện này, huống hồ, biết ta một khi đã nghiêm túc, sự việcnhất định không dễ dàng. Cho nên hắn lập tức gọi tới mấy người TrươngLiêu, nhắn lại mệnh lệnh Tào Tháo. Trương Liêu bọn họ mạc danh kỳ diệu,đều nghe lệnh hắn đi làm. Bên này Tào Tháo lại lệnh cho Thái Sử Từ cấptốc tập hợp hai ngàn kỵ binh, vây chặt Triệu Vân. An bài mọi chuyệnxong, Tào Tháo rời khỏi lều, đứng trên sườn núi xem chừng, Điển Vi chotới bây giờ chưa từng thấy ta khẩn trương như vậy, hắn nghĩ một hồi, vẫn canh giữ bên cạnh Tào Tháo.

Trương Liêu cùng các tướnglĩnh mệnh chạy xuống chân núi, vừa lúc gặp Triệu Vân đang xông lên.Triệu Vân giết thêm hai thiên tướng, Vương Hùng, Vương Kiệt. Mà tướnggiữ trung quân là Văn Sính nhìn thấy Triệu Vân, mọi người mấy hôm trướcvẫn còn là bằng hữu, giờ đã thành địch nhân, mặt đỏ lên đứng sang mộtbên. Triệu Vân thấy hắn không ngăn cản, cũng không để ý tới hắn, vẫnxông lên sơn đạo, bởi vì chỉ có thoát được đoạn sơn đạo này, mới có thểtrở lại khe núi vừa rồi tìm chủ mẫu và tiểu chủ nhân, có điều lần này đã gặp trở ngại.

Trương Liêu, Tào Nhân đều làngười thông minh, Tào Tháo lại nói phải giữ người còn sống, cho nên lúchai người thấy Triệu Vân xông tới, lập tức lệnh cho quân sĩ chắn con dốc lại, bọn họ cùng Hạ Hầu Đôn ba người ngăn ở giữa. Còn Hứa Chử, Thái SửTừ, Cam Ninh, Trương Cáp đều vòng ra phía sau lưng Triệu Vân. Lúc TriệuVân vọt tới con dốc, phát hiện Tào quân ở trước mặt, trái phải mình cũng có kỵ binh bao vây, không có thời gian nghĩ ngợi, tiến lên rồi nóitiếp.

Huynh ấy nhìn chằm chằm vàođám người Trương Liêu, đối diện với ba người đều có vẻ là đại tướng,bình thường đều không nên quần ẩu, cũng sẽ không cùng cướp công, chỉ cần ba người này có một chút khiêm nhường, là có thể tiến lên, liền đề khívọt tới. Triệu Vân nghĩ không sai, nhưng người dù mạnh, cũng chỉ có mộtmình, ta đã dặn dò, Tào Tháo đã phân phó, đám Trương Liêu tuy rằng không hiểu rõ lắm, nhưng mệnh lệnh là không thả người, lúc này bất kể có mặtmũi hay không, ai cũng không thể làm khác, kết quả là cả ba đồng thờixuất thủ, giống như đã ăn ý từ trước tiếp được một kích sấm sét này.

Chuyện khiến mọi người đều há mồm ngạc nhiên là, ngoại trừ Tào Nhân, Trương Liêu và Hạ Hầu Đôn đều bị một thương này đẩy lui mấy bước. Cũng không phải hai người kia kém hơnnhiều, mà là hai người bọn họ vừa rồi không ở trong doanh trướng, khôngbiết Cao Lãm chết trong tay người này, cũng không nghe được lời ta nóivới Tào Tháo bọn họ, lại là ba đánh một, cho nên hai người không giốngTào Nhân toàn lực ứng phó. Tào Nhân lần đó bị hại vốn không thấy rõTriệu Vân, nhưng mặt đối mặt, khí thế đối thương hắn quá quen rồi, lạitập trung nhìn, chính là con ngựa tốt đó, hắn lập tức nhân ra đối phương là ai, cho nên hắn dùng toàn lực ứng phó. Cho dù như vậy, nhóm tướngTào vẫn đều bị giật mình, đây chính là ba đánh một, lại đều là đạitướng, Tào Nhân bịt chặt miệng, hô hấp dồn dập, mà Trương Liêu cùng HạHầu Đôn đều từ trong mắt đối phương thấy được ánh mắt không thể tin nổi. Bọn họ đã hiểu Tào Tháo nói không phải là đối thủ, đừng đánh bừa.

Triệu Vân cũng không chịunổi, ba người phát lực không phải là nhỏ, huynh ấy cũng bị đánh lui vàibước, hiểu ra tình hình trước mắt không dễ chịu, ba người này nhất địnhlà đại tướng của Tào Tháo, một thương này đã dùng toàn bộ sức mạnh, vốnđịnh một kích đắc thủ, sau đó có thể xông vào đám binh sĩ, nhưng khôngthành công. Nhìn con đường bị ba người ngăn lại, Triệu Vân hít sâu mộthơi, ổn định bản thân, chuẩn bị lần thứ hai tấn công.

Song phương giằng co trongchốc lát, Tào Nhân tán thưởng mở miệng: “Quả nhiên lợi hại. Tướng quân,ta và ngươi lại gặp nhau, có thể nêu tên không?” Triệu Vân bình ổn hôhấp, không để ý tới hắn.

Lúc này, Hứa Chử bọn hắn mớitừ phía sau chạy tới, lại đây, ba huynh đệ Thuần Vu bộ hạ của Trương Cáp không nhìn thấy một màn vừa rồi, ba người rất muốn lập công, không nóimột lời rào trước liền xông lên. Triệu Vân trong khóe mắt đã thấy đámngười này, bọn họ xông tới, Ngân long xoay người một cái đã hướng ngaymặt bọn họ. Ba huynh đệ vừa vọt tới trước người Triệu Vân, Ngân long lóe lên, phóng tới bên người Thuần Vu Hạng, trường thương xuất thủ, ngườingã xuống ngựa, trong nháy mắt, Ngân long lại đón tiếp Thuần Vu Đốn,người kia trong mắt vừa thấy thân thể đại ca ngã xuống ngựa, còn chưakịp phản ứng, thương của Triệu Vân đã đến trước ngực, hắn đến phản ứngtránh cũng không có, trơ mắt nhìn trường thương lia qua người một chút,liền ngã xuống. Thuần Vu Nhân nhìn thấy hai ca ca đều đã ngã, hắn mất đi lý trí, hét lớn một tiếng, xông lên trước: “Trả mạng huynh trưởng chota.” Triệu Vân thở dài, các ngươi nếu là huynh đệ tình thâm, vậy đi cùng nhau đi, trên tay không hề chậm, vội vã ra thương, Thuần Vu Nhân cốgắng chống đỡ được hai thương, thương thứ ba đảo qua cổ họng hắn, bahuynh đệ cùng táng mạng một chỗ.

Đám Tào tướng nhìn thấy toànbộ chuyện xảy ra, đều hít vào một ngụm khí lạnh, Trương Liêu lập tức hôlớn: “Không được một mình đối địch.” Bảy người đều ổn định ngựa, đứngthành vòng tròn vây Triệu Vân vào giữa. Triệu Vân hiểu rõ tình cảnh củamình khó khăn thế nào, nhưng huynh ấy sẽ không dừng tay như vậy, chậmrãi ổn định hô hấp của mình, chăm chú nhìn Tào tướng, áp dụng phươngpháp lấy tĩnh chế động, tìm kiếm cơ hội phá vây.

Huynh ấy không nói lời nào,cũng bất động, Hứa Chử nhịn không nổi, hét lớn một tiếng xông lên đánh.Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, thương như độc long, trong giây lát khởiđộng, mọi người thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, tai nghe thấy “Đang” một tiếng, Hứa Chử không phải đối thủ của Triệu Vân, thấy huynh ấy xông lên, đã biết không tốt, cho nên hắn cũng lao tới, vung tay đao hướngchân trái Triệu Vân đánh vào. Triệu Vân thấy rất rõ, nếu muốn giết HứaChử, bản thân sẽ phải ngã ngựa, cho nên huynh ấy thuận thế hồi thương,vòng xuống chắn đao của Trương Liêu, binh khí đụng nhau, đao Trương Liêu bị đẩy về. Vai trái Hứa Chử lúc Triệu Vân hồi thương, cũng bị chạm mộtchút, tuy rằng không nặng nhưng cũng khiến hắn sợ hãi, người vội lui trở về. Lần so chiêu nháy mắt này, Triệu Vân địch hai người, đả thương mộtngười vậy là xong.

Tào tướng vây khốn Triệu Vântất cả đều choáng váng, bọn họ lúc này mới biết Triệu Vân lợi hại, không dám một mình khiêu chiến nữa. Cũng khó trách, Hứa Chử, Trương Liêu thân thủ thế nào mọi người đều biết, võ nghệ của huynh đệ Thuần Vu là nhịlưu, nhưng hai người này là nhất đẳng đại tướng, hai đánh một còn bịthương một người, người trước mặt quá lợi hại. Tào Nhân mồ hôi lạnh ứara, thầm may mắn lần trước mạng lớn.

Mấy người thông minh thoángnhìn nhau, đồng thời phát động, Trương Liêu, Tào Nhân, Cam Ninh ba người cùng lên giành công kích trước. Ba thanh vũ khí, một đao, một thương,một kích hướng Triệu Vân cùng tới. Triệu Vân cười lạnh một tiếng, nângtay chống đỡ, so tốc độ, cũng chỉ có Thái Sử Từ có thể so cùng TriệuVân, cho nên, ba đánh một, Triệu Vân không hề chịu thế hạ phong. Nhưngmà, ba người công mau, rút cũng mau, không đợi Triệu Vân vòng ngựa xuấtthủ, đã lập tức lùi lại. Bên kia, Hạ Hầu Đôn, Hứa Chử lên tiếp ứng. TàoNhân không quên lời dặn của Tào Tháo, ở bên cạnh lớn giọng: “Chủ công có lệnh, không được làm người này bị thương, nhất định phải bắt sống.” Tốt rồi, cứ vậy bảy người vây quanh Triệu Vân thay nhau công kích, Tào Tháo trên sườn núi nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, trong lòng càng muốn cóđược Triệu Vân.

Ta nghe xong Tào Tháo nói,trong lòng lo lắng vạn phần, lại phải ép xuống. Điển Vi để ý nói: “Chủcông, để thần đi, chắc có thể đấu một trận.”

Ta vội vàng cản lại, ca camình sống mái với nhau làm sao được: “Không được, đại ca, tốc độ hắn rất nhanh, cho dù là Ôn hầu sợ cũng không dám xem thường hắn.”

Tào Tháo gật đầu: “Nói cũng đúng. Nếu không phải muốn thu được hắn, đại tướng phía dưới cũng đủ rồi. Hay là, Tử Lợi…”

“Không được,” ta ngắt lời Tào Tháo: “Chủ công muốn thu phục được hắn, tốt nhất đừng đả thương hắn.Thế này đi, thần có ý này.”

“Ồ? Tử Vân có ý gì, đừng ngại nói thẳng.”

“Chủ công, thần cùng hắn rất quen, thần muốn đi chiêu hàng, không được sẽ bắt giam hắn.”

Tào Tháo giật mình: “Không được, ngươi đi quá nguy hiểm.”

Ta cười khổ: “Chủ công yên tâm, hắn sẽ không hãm hại thần.”

Tào Tháo ngẫm lại gật đầu: “Ừ, thử xem sao. Có điều, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận.”

Triệu Vân dưới chân núi đã bị mọi người quấn tới hư não, đi cũng không được, đánh lại không hiểu rathế nào. Chỉ thấy mọi người vây chặt lấy hắn tại dốc núi này, luân phiên lên khiêu chiến, đều đánh một hiệp lại đổi người, Triệu Vân trong nhấtthời không nghĩ ra cách nào để phá vây. Chúng tướng Tào doanh cũng kinhtâm, Triệu Vân chỉ có một người, bọn họ bảy người luân phiên tấn công,còn bị Triệu Vân đánh bị thương Tào Nhân (tên gia hỏa này phản ứng cóchút chậm, bị thương của Triệu Vân đâm lên đùi, cũng may không nặng),bọn họ không tấn công thật lực, Triệu Vân cũng không đi nổi. Lúc này, ta lặng lẽ thay đổi trang phục, lấy thân phận người bịt mặt chuẩn bị xuống núi. Chiêu hàng? Thật muốn chiêu hàng, Vân ca ca sợ rằng sẽ hung hăngmắng ta một trận, còn muốn bắt ta cùng chạy trốn. Ôi, một trận chiến này thế nào cũng không thoát được.