Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 203: Kế hoạch triển lộ quân uy



Ai cũng không ngờ, Bàng Đức lại điểm tên Thương Lam. Ta nhìn biểu tình có chút phẫn hận của Bàng Đức, hiểu rahắn muốn đem phẫn nộ trút lên Thương Lam. Ta không khỏi nhíu mày, võnghệ của Thương Lam không nằm ở kỵ mã, nếu cận chiến, Bàng Đức khôngphải đối thủ của hắn, nhưng hơn kém không xa, lần trước là do tình huống bất ngờ, mới chịu thiệt, lần này đối phương đã có sự chuẩn bị, ThươngLam sợ sẽ gặp nguy hiểm.

Tào Tháo cũng sững sờ, chợthiểu ra. Ông ta nhìn Thương Lam, cười nói với Bàng Đức: “Tướng quân võnghệ cao siêu, hộ vệ nho nhỏ này của ta sao có thể là đối thủ của tướngquân, hắn nhất định sẽ thua, không so cũng biết.”

Không đợi Bàng Đức trả lời,Mã Siêu cười lạnh một tiếng: “Tào công có phải quá coi thường người củamình rồi không? Theo tôi được biết, bản lĩnh của vị hộ vệ nho nhỏ nàycủa ngài rất mạnh, để hắn thượng đài hiển lộ thân thủ đi, tránh cho mộtnhân tài bị mai một.”

Thương Lam không để ý ánh mắt chăm chú xung quanh, chậm rãi bước lên quỳ trước mặt Tào Tháo: “Xin đại nhân hạ lệnh.”

Tào Tháo trầm tư một chút:“Cũng được, được Bàng tướng quân để mắt, cũng là phúc khí của ngươi.Thương Lam, cứ cố gắng hết sức, điểm đến thì dừng.”

Thương Lam mỉm cười, không nhìn tới ta, đứng dậy hạ đài: “Bàng tướng quân, xin mời.”

Tiếng trống quân lại vanglên, còn hơn vừa rồi, càng thêm nặng nề, khiến lòng ta hốt hoảng, Thương Lam không mặc giáp trụ, ngồi trên lưng ngựa, thản nhiên nhìn đao trongtay, trên mặt hiện ra một tia không muốn. Bàng Đức tập trung sức mạnhtoàn thân, sát khí khổng lồ dồn lên người Thương Lam. Hai người đềukhông nói câu nào, gần như cùng lúc khởi động vọt tới phía đối phương.

Nếu như nói vừa rồi lúc BàngĐức và Hứa Chử giao thủ, còn ngại thể diện không hoàn toàn thả sức, lúcnày Bàng Đức không chút lưu tình, đại đao trong tay mang mười phần sứcmạnh nghênh chiến chém xuống Thương Lam. Thương Lam vẫn chưa yếu thế,ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đại đao đang chém tới, đao trong tay mang theo bụi đất giơ lên nghênh đón, “đang” một tiếng tóe lên tia lửa chóimắt, hai cỗ chiến mã dưới tác dụng của sức mạnh hai bên đều lui về phíasau vài bước mới dừng lại. Bàng Đức hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay ngươicòn có thể làm bộ nữa không?”

Gương mặt phiếm hồng củaThương Lam lộ ra vẻ tươi cười: “Tướng quân dũng mãnh phi thường, ThươngLam sao có thể không giúp ngài tận hứng?”

Bàng Đức quay ngựa lui về phía sau: “Ngươi hiểu là tốt rồi, không khiến ta thất vọng.”

Thương Lam đáp lời, cũng vòng ngựa lùi về sau. Chiến mã cách nhau một khoảng nhất định, hai người lại đồng thời giục ngựa phóng về phía đối phương, lần này không còn là sứcmạnh va chạm nữa, hai người triển khai võ nghệ công kích về phía nhau.Hai mươi hiệp trôi qua, Bàng Đức càng đánh càng hăng, nhược điểm củaThương Lam cũng lộ ra, ai cũng nhìn thấy, công phu trên ngựa của hắnkhông phải đối thủ của Bàng Đức. Nhưng Bàng Đức không có vẻ muốn thutay, mà tấn không không hề nương nhẹ, tấn công liên tục.

Lòng bàn tay ta đều là mồhôi, biết Thương Lam tránh không khỏi, liền kéo vạt áo Lữ Bố một chút.Lữ Bố nghi ngờ quay đầu lại nhìn ta, ta thấp giọng nói: “Cứu ThươngLam.” Lữ Bố chậm rãi gật đầu.

Như ta dự liệu, Thương Lam ởgiữa sân đã vạn phần nguy cấp, dưới sự tấn công của Bàng Đức, hắn đaukhổ chống đỡ, mồ hôi ướt đẫm vạt áo, tóc cũng có chút toán loạn. Haingựa lại một lần nữa thay đổi, hắn giục chiến mã đón Bàng Đức, nâng đaochém tới. Đại đao của Bàng Đức khinh thường đỡ một đao, thuận tay quétqua bụng Thương Lam. Đại đao của Thương Lam đang bị đẩy bên trên, hắnlần đầu ngẩng mặt nhìn về phía ta, trên mặt lộ ra nụ cười chia cách.

Ngay lúc Bàng Đức đẩy đại đao của Thương Lam ra, bên tai ta vang lên tiếng mũi tên xé gió, toàn bộlực chú ý của ta đều nằm trên đao của Bàng Đức, trơ mắt nhìn đại đao của hắn xẹt qua bụng Bàng Đức, trong nháy mắt máu đã nhuộm đỏ y phục,Thương Lam cũng rớt xuống ngựa, ta không thể phát ra âm thanh nào, người cũng tê cứng, mãi đến lúc Lữ Bố nhẹ nhàng nói: “Chắc không sao đâu,ngươi đi đi.”

Ta phục hồi lại tinh thần,không kịp cảm ơn Lữ Bố, vội vàng hạ đài chạy vào sân. Thương Lam đã được quân sĩ mang ra ngoài, ta gạt mọi người ra, chen tới bên cạnh hắn, xémở y phục cẩn thận xem vết thương, lưỡi đao rất dài, nhưng không sâu,không nguy hiểm tới tính mạng của hắn. Thì ra, Lữ Bố chọn thời cơ vôcùng chuẩn xác, nhìn rõ đao thức của Bàng Đức, ngay lúc hắn nâng đao đỡđao của Thương Lam, mũi tên rời dây cung, tên dài màu đen trong nháy mắt đại đao của Bàng Đức chém tới bụng Thương Lam đã đụng vào chuôi đao,Bàng Đức hết sức kinh hãi, lực đao trong tay chậm lại, lưỡi đao chỉ khẽcắt qua bụng Thương Lam, mới cứu được hắn.

Ta thở phào một hơi, chỉ huyquân sĩ đưa hắn vào doanh trướng, nhanh chóng rửa sạch bôi thuốc. Thương Lam nhanh chóng tỉnh lại, ta vừa đắp thuốc xong, hắn vội vàng nói: “Tôi không sao, Triệu công tử đi đi, giúp tôi cám ơn Lữ Ôn hầu.”

Ta hiểu ý hắn, nhưng vẫn cốchấp băng bó vết thương cho xong, mới rời lều trại. Lữ Bố sắc mặt khôngđổi vẫn ngồi tại chỗ, Mã Đằng khuôn mặt hết sức khó xử, Mã Siêu vẻ mặtkinh ngạc, Bàng Đức cũng ngượng ngùng, đứng sững trong sân. Thấy ta nghi ngờ nhìn bọn họ, thân binh của Lữ Bố cười khẽ bên tai a: “Đám người kia chịu thiệt rồi, chủ tử đã giáo huấn bọn họ.”

Thì ra sau khi Thương Lam bịkhiêng đi, Bàng Đức sững sờ nhìn mũi tên cắm trên mặt đất, tiễn pháp này quá mạnh mẽ, nếu như lấy mạng, quả thật dễ dàng. Hắn chậm rãi ngẩngđầu, nhìn về phía Lữ Bố, không hiểu rõ đó là ai. Lữ Bố không thượng đài, chỉ mặt một thân hoa phục bình thường, bộ dạng uể oải ngồi ở đó, ngườikhông quen biết không thể liên hệ Lữ Bố trong truyền thuyết với ngườinày.

Lữ Bố không nhìn tới hắn,chậm rãi đứng dậy nói với Tào Tháo: “Minh công, hôm nay luận võ, khôngphải ra chiến trường chém giết, tôi thấy bọn họ như vậy, nên xuất thủgiáo huấn một chút, không sao chứ?”

Tào Tháo tỉnh táo lại, cườinói: “Người trẻ tuổi ra tay không biết nặng nhẹ, cứ nhất định tranhcường hiếu thắng, Phụng Tiên ra tay vô cùng đúng lúc, cũng nên dạy bảobọn họ một chút.” Nói xong ý vị thâm trường nhìn Bàng Đức.

Mã Đằng vội vàng đứng dậy cảm tạ: “Ôn hầu dạy bảo rất đúng, Lệnh Minh tính tình nóng nảy, xin Đạitướng quân hiểu cho và bỏ qua một phần.” Hắn xoay người nhìn về phía con trai cả: “Còn không đi xem vết thương của Thương tướng quân thế nào?”

Bàng Đức lúc này mới biếtxuất thủ là Lữ Bố, trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nghĩ một hồi, cúi người nhặt mũi tên, đem lên đài nói với Tào Tháo: “Thương tướng quân võ nghệ caosiêu, tôi đã gặp được cao thủ, không thể không dùng toàn lực.” Lạichuyển hướng Lữ Bố: “Đa tạ Ôn hầu giáo huấn.” Hai tay dâng mũi tên lên.

Lữ Bố cũng không đáp lời, rahiệu thân binh bước lên nhận lấy mũi tên. Tào Tháo ngoài cười nhưngtrong không cười nói: “Không trách được tướng quân. Thương Lam là vệ sĩbên người ta, cận chiến còn được, kỵ mã rất bình thường. Hắn vẫn luônkiêu ngạo, lần này có Bàng tướng quân dạy bảo, chắc chắn sẽ hiểu đượcthêm chút đạo lý.”

Mã Siêu cũng có chút ngồikhông yên, ý trong lời Tào Tháo cùng Lữ Bố, hắn đã nghe ra, đó là để mặt mũi cho hắn, nếu không, Tào Tháo chỉ cần hỏi Bàng Đức một câu, vì saongươi nhất định phải khiêu chiến Thương Lam, Bàng Đức sẽ không thể trảlời, bản thân cũng mất mặt. Nghĩ tới đây, hắn vội vàng lên tiếng: “LệnhMinh, ngươi ra tay quá nặng, mau đi xem Thương tướng quân thế nào.”

Lúc này, ta đã trở lại trênđài, gật gật đầu với Lữ Bố. Lữ Bố liền hừ lạnh một tiếng: “Không cần.Minh công, tiếp tục đi.”

Tào Tháo cũng thở phào mộthơi, cười nói với Bàng Đức: “Bàng tướng quân không cần bất an, ThươngLam chẳng qua là hộ vệ của ta, danh xưng Tướng quân không xứng với hắn.Tướng quân lại thắng một trận, có cần nghỉ ngơi không?” Nói xong, ánhmắt quét xuống sân, đại tướng Tào quân đều hiểu ý ông ta nên nhìn nhau.

Bàng Đức đỏ mặt, ấp a ấp úngkhông nói nên lời. Lúc này, trên sân có người nói lớn: “Mã gia binh lợihại như vậy sao? Ta nguyện xin lĩnh giáo.” Chính là Cao Lãm. Sau lưnghắn, Hàn Hạo vẻ mặt đắc ý cười cười, cũng chỉ có tên ngu ngốc này mớimắc phải phép khích tướng của Hàn Hạo. Có điều, hắn cùng Bàng Đức cũngngang ngửa.

Mã Siêu đứng ngồi không yên,người ta gọi cả tên Mã gia ra rồi, bản thân không ra tay, có vẻ yếu thế. Cao Lãm từng đứng trong Hà Bắc tứ trụ, Bàng Đức đã đấu hai trận, sợ sẽchịu thiệt. Bởi vậy, Mã Siêu sâu sắc nhìn Sử Nhã, rồi đứng lên: “Nếu Cao tướng quân có hứng, vậy để ta lĩnh giáo một chút uy danh của tướngquân.”

Bàng Đức biết điều, hướng Tào Tháo cúi người thi lễ, thối lui xuống sau lưng Mã Đằng, lại lặng lẽliếc nhìn Lữ Bố. Mã Siêu đăng trường, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, Tào Tháo cũng không nói chuyện, vuốt râu nhìn chăm chúxuống sân, kẻ này sắp trở thành hiền tế của ông ta, trọng lượng thế nào, ông ta vô cùng để ý. Ánh mắt ta cũng đặt trên người Mã Siêu, máu củaThương Lam, ta nhất định bắt hắn phải trả.

Cao Lãm đứng ở ngoài cùng bên phải, đại đao trong tay chống trên mặt đất, đưa mắt nhìn Mã Siêu chậmrãi lên ngựa. Thân hình của hắn cao hơn Mã Siêu một cái đầu, diện mạocũng khôi ngô, cho nên đối với “tiểu bạch kiểm” như Mã Siêu luôn có chút xem thường. Mã Siêu cũng không nhìn Cao Lãm, mà nhìn về phía Sử Nhã,mặc Cao Lãm nhìn một hồi. Ta ở phía sau Lữ Bố khẽ thở dài một hơi thanthở: “Cao Lãm nhất định phải thua.” Lữ Bố cau mày, không nói chuyện.

Trống trận vang lên, Cao Lãmhô lớn một tiếng, giục chiến mã phóng tới chỗ Mã Siêu, Mã Siêu sau đócũng động, trường thương trong tay như độc xà vung lên, đi sau mà tớitrước, đâm thẳng vào hông Mã Siêu, tốc độ quả nhiên rất nhanh. Cao Lãmgiơ đại đao nhanh chóng đổi hướng xuống dưới, mũi thương khẽ đụng vàolưỡi đao, liên tục vang lên mấy tiếng vang nhỏ, tất cả mọi người đangquan sát đều gật đầu, đến Lữ Bố cũng khẽ kêu một tiếng “Tốt “.

Hai ngựa rời nhau, trên mặtCao Lãm không còn vẻ coi thường, mà vô cùng nghiêm túc, đại đao cũngnghiêng sang một bên, bày ra tư thế phòng thủ chặt chẽ. Mã Siêu cười khẽ một tiếng rồi động, mũi thương dưới ánh mặt trời vẽ ra một đường cầuvồng mỹ lệ, nháy mắt bổ tới đầu vai Cao Lãm. Cao Lãm vội vàng nghiêngngười, chuôi đao trong tay hướng cán thương đẩy lên. Mã Siêu không đểthương đánh tới, đã thu lại chiêu đầu, mũi thương lại đâm tới cổ tay cầm đao của Cao Lãm. Không đợi lưỡi đao của Cao Lãm quay lại, trường thương đã không còn ở đó, hai ngựa lần lượt đổi bên, mũi thương lại hướng tớihông của Cao Lãm. Cao Lãm bị Mã Siêu tấn công liên tục khiến tay chânluống cuống, mãi tới lúc chạy cách ra một khoảng, mới nâng mắt khen mộttiếng lợi hại.

Lữ Bố quay đầu lại tìm ta, ta nhanh chóng thì thầm: “Xem ra, Mã Siêu không định hạ sát thủ.” Mã Siêuso với Bàng Đức thông minh hơn nhiều, hắn sẽ không giết Cao Lãm.

Lữ Bố cười: “Ta biết. Theo ý ngươi, tốc độ của Mã Siêu có thể nhanh hơn không?”

Ta trầm ngâm một chút: “Khó nói, nhưng trong lúc hai ngựa đổi bên, có thể ra ba chiêu, cũng giỏi lắm rồi.”

Lữ Bố gật đầu, không nói gìnữa. Lực chú ý của ta lại trở lại giữa sân, hai ngựa lần nữa giao nhau,Cao Lãm cũng dùng toàn lực, thanh âm vũ khí va chạm ngày càng lớn hơn.Đảo mắt đã qua hơn mười hiệp, Tào Tháo không nhịn được, sai người tuyênbố Cao Lãm thua. Mã Siêu thấy cũng đã tới lúc thu lại, cười nói với CaoLãm: “Đa tạ.”

Cao Lãm nâng tay ném đao chothân binh, xuống ngựa nói: “Nhường cái gì mà nhường, tướng quân mạnh hơn ta nhiều. Cao mỗ bội phục.”

Khi hắn dặt ngựa rời sân đấu, bên kia Hàn Hạo đi ra, kỳ thật, công phu của Hàn Hạo so với Cao Lãmkhông chênh lệch nhiều, nếu thật sự là luận võ, hắn sẽ không ra, nhưnghôm nay muốn đẹp mặt cho Mã Siêu, cho nên hắn vẫn ra: “Mã tướng quân,tại hạ Hàn Hạo, xin tướng quân chỉ giáo.”

Mã Siêu cũng không nói nhiều, gật gật đầu: “Hàn tướng quân không cần phải khách khí, là luận bàn thôi.”

Tiếng trống trận lại nổi lên, lần này là hai cây trường thương đối trận, Hàn Hạo dốc toàn lực tấncông, tốc độ biến chiêu cũng rất nhanh, chủ yếu không cho Mã Siêu ra tay trước. Kiểu này nói dễ nghe là mưu lợi, nói khó nghe là chơi xấu. Nhưng mọi người không ai cười, bất luận là luận võ hay ra chiến trường, giữmạng cho mình, sát thương kẻ địch mới là quan trọng nhất, những chuyệnkhác không mấy ai quan tâm.

Mã Siêu cũng không hoảng hốtthủ thắng, sự khiêm nhường của Hàn Hạo cũng khiến hắn ngại hạ thủ, mấychục hiệp trôi qua, hai người trong khoảng thời gian ngắn đã rơi vàotrạng thái giằng co, có điều, sát khí phai nhạt rất nhiều. Mọi ngườicũng không có cảm giác lo lắng đề phòng, ngược lại thưởng thức kỹ thuậtcủa hai người. Hai ngựa lần lượt đổi bên hơn mười hiệp, Hàn Hạo rất cóphong độ nhận thua xuống ngựa.

Sau khi Hàn Hạo rời sân, bênsân tướng lĩnh không còn ai bước ra khiêu chiến nữa. Tào Tháo sai ngườihỏi vài lần, cũng không ai thượng đài, liền biết thời thế, tuyên bốngười thắng hôm nay là Mã Siêu. Mã Siêu nghe tiếng hoan hô, không có nửa nụ cười chiến thắng, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Sử Nhã.Nhưng ánh mắt lạnh lùng này của hắn lại khiến Tào Tháo nhíu mày, còn tangấm ngầm thở dài, không biết sử Nhã có thể tìm được hạnh phúc của mìnhhay không.

Đang lúc mọi người hoan hôcùng mong đợi, Tào Tháo dứng lên, cười cười nói với Mã Đằng: “Thọ Thành, Mạnh Khởi quả nhiên là tuấn kiệt, dáng vẻ đường đường, võ nghệ caosiêu. Được hiền tế như vậy, còn cầu gì hơn nữa!”

Mã Đằng cũng cười cười trả lời: “Mạnh Đức công đề cao tiểu nhi rồi. Mạnh Khởi, còn không lên bái kiến?”

Mã Siêu nhìn nhìn phụ thân,cúi đầu, từng bước hướng lên đài đi tới, cước bộ trầm trọng, hoàn toànkhông có chút vui sướng nào, khiến mọi người đều lắc đầu không thôi.Không đợi Tào Tháo thể hiện thái độ, Sử Nhã chậm rãi rời khỏi lều, tháokhăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, bước tới đón Mã Siêu. Mã Siêungừng cước bộ, ánh mắt theo sát chuyển động của Sử Nhã.

Hai người không coi ai ra gìtrao đổi ánh mắt, khiến mọi người đều thấy hứng thú, âm thanh ồn ào,trầm trồ khen ngợi nhất thời khiến sàn luận võ trở nên ồn ào như ngoàichợ. Nhưng theo khoảng cách hai người ngày càng gần, theo ánh lệ trongmắt Sử Nhã trào ra, theo sắc mặt ngày càng tái nhợt ngày càng thống khổcủa Mã Siêu, sự huyên náo rất nhanh bình tĩnh lại, mỗi người đều dùngánh mắt cực kỳ kinh dị chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hai người.

Sử Nhã đến trước mặt Mã Siêu, chậm rãi nâng khăn lụa lau mồ hôi trên trán Mã Siêu hỏi: “Mệt không?”

Mã Siêu đứng yên không nhúcnhích, đợi khăn lụa rời khỏi trán mình, thở dài một tiếng: “Người khôngphiền lụy, nhưng lòng mệt mỏi.”

Tay Sử Nhã dừng giữa không trung một chút, chậm rãi buông xuống: “Tướng quân trách cứ Nhã nhi sao?”

Mã Siêu cười khổ: “Ta có tưcách này sao? Nàng đường đường là nữ nhi của Mục phủ đại nhân, Đại tướng quân đương triều, ta chẳng qua là một tiểu nhân vật nơi hoang dã, ta…”

Sử Nhã nâng tay che miêng hắn, nước mắt lã chã rơi xuống: “Tướng quân, lòng Nhã nhi cũng đau, cũng mệt mỏi!”

Mã Siêu nâng tay lau nước mắt trên mặt Sử Nhã: “Ta có thể tin tưởng nàng sao? Nói cho ta biết, nếuhôm nay ta thua, nàng là phu nhân nhà ai? Toàn bộ nước mắt này, là rơicho ta sao?”

Âm thanh tràn ngập chua xótthống khổ khiến Sử Nhã cả người rét run, cũng khiến ta nghe thấy mà runsợ, có phải ta đã làm sai rồi không? Người biết chân tướng là Tào Tháovà đám người Mã Đằng có chút không biết phải làm sao, những người khôngbiết chân tướng cũng trợn mắt há mồm. Tào Tháo nhìn mọi người xungquanh, miễn cưỡng cười cười đứng lên: “Mỹ nhân sánh với anh hùng, làchuyện từ thiên cổ đã được ca tụng. Nhã nhi rất có phúc khí.”

Mã Đằng cũng vội vàng đứnglên: “Siêu nhi, mau cùng kiều nương bước lên bái kiến đại nhân đi. Người trẻ tuổi còn có nhiều thời gian, trở về từ từ đàm đạo cũng không chậm,không muộn.”

Những người đứng ở xa thấyhai người mặt đối mặt, lại không khấu kiến Tào Tháo và Mã Đằng, cũng cảm thấy tình hình khác thường, bắt đầu thì thầm to nhỏ. Tuân Du thôngminh, liên tục đưa mắt ra hiệu với Quách Gia, Quách Gia không để ý tớiông ta, lặng lẽ đứng dậy chuồn đi. Tuân Du không có cách nào, đành phảiđứng dậy, vừa đi vừa nói nhỏ: “Thì ra, người trong lòng tiểu thư chínhlà Mã tướng quân! Cũng khó trách, nữ nhi từ Lương châu tới, ai mà khôngthích Mã Mạnh Khởi.” Thanh âm không lớn, cũng đủ để người xung quanhnghe rõ ràng, hơn nữa rất nhanh truyền ra, qua một trận bàn tán xì xào,trên mặt mọi người bắt đầu xuất hiện biểu tình thì ra thế. Mà trong tình huống này, cũng chỉ làm cho Tào Tháo bị người ta nói ra nói vào mộtchút thôi.

Sử Nhã cùng Mã Siêu hoàn toàn không để ý tới mọi chuyện xung quanh, cũng không thèm để ý tới nhữngngười đang liều mạng giúp bọn họ xuống thang, cứ thế nhìn nhau. Sử Nhãdùng tay đè chặt trái tim: “Lệ là chân tâm trời cao ban cho con người,chính là từ nơi này sinh ra. Nếu trái tim này không tồn tại, nước mắtcũng không còn. Nếu tướng quân không thể dành phần thắng, tim của Nhãnhi cũng không tồn tại nữa.”

Mã Siêu trong mắt cũng cónước mắt, hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không biết lệ trong trái tim này có phải vì ta mà tồn tại không, giống như không biết nàng cuối cùng là nữtử như thế nào.”

“Tướng quân muốn nhìn thấy trái tim này sao?” Sử Nhã ai oán cất lời, dọa ta thiếu chút cất bước về phía trước.

Mã Siêu cố gắng khống chếkhông để nước mắt rơi ra, hắn ngửa đầu cười: “Ta có tư cách xem sao? Nói cho ta biết, vì sao nàng phải ủy khuất mình như vậy?”

“Ủy khuất mình? Tướng quânkhông cần Nhã nhi sao?” Sắc mặt Sử Nhã đã tái nhợt như tuyết, trong đôimắt mở to không còn nước mắt, chỉ còn lại thống khổ.

Sự thống khổ của Sử Nhã đãlây sang Mã Siêu, hai tay đang buông thóng bên thân thể chậm rãi giơlên, muốn ôm lấy Sử Nhã, lại chậm rãi buông xuống, trong mắt tràn ngậpgiãy dụa: “Ta chỉ là không thể xác định, người ta cần là ai? Tại Kimthành, người ta nhìn trúng là Giả Tình sắc đẹp lãnh diễm, ta thích chính là nữ thích khách ung dung thoát khỏi ta, ta yêu là Nhã nhi ôn tồn mềmmại trong ngực ta. Nhưng nữ tử đã khảm sâu trong lòng ta, từ lúc ta rờikhỏi Kim thành, đã không thấy đâu nữa. Ta suy nghĩ rất lâu, đến đây cũng đã tìm rất lâu, đối diện với thân phận khác của nàng, ta không biếtmình có dũng khí để yêu nữa hay không, cũng không biết nhu tình của nàng đối với ta là thật hay giả.”

Sử Nhã vẫn nhìn Mã Siêu chậmrãi cúi đầu xuống, sau đó lùi lại mấy bước nở nụ cười: “Đúng, Sử Nhãtrước mặt tướng quân đã không phải nữ nhân ngài yêu thương nữa, nàng lừa gạt ngài, lợi dụng tình yêu của ngài. Nàng vốn dĩ không dám có thamvọng lại được tướng quân sủng ái, nàng muốn chính là muốn tướng quân cho nàng một cơ hội để đền bù. Nhưng nàng hiện tại đã biết, sai thì đã sai, muốn đền bù cũng đã muộn.”

Nhìn Sử Nhã, ta nhíu mày theo bản năng, nàng làm sao vậy, những lời giải thích này không phải về saunói cũng được sao? Ta đang nghĩ, lại thấy Sử Nhã ngẩng đầu nhìn thẳng Mã Siêu cười nói: “Tướng quân, Nhã nhi không hối hận đem bản thân mìnhtrao cho tướng quân ở Kim thành, mong tướng quân bảo trọng.”

Không tốt, Sử Nhã muốn làmchuyện điên rồ, đúng lúc ta nghĩ tới điểm này, chủy thủ trong tay Sử Nhã đã tuột vào tay, nàng giơ tay lên, chủy thủ nhắm vào trái tim mình đâmxuống. Những người thấy một màn này đều kinh hô.

Nói thì chậm, xảy ra thìnhanh, trong nháy mắt tiếng kinh hô nổi lên, chỉ nghe thấy Mã Siêu cũnghét lớn và Sử Nhã kêu lên, trước mắt mọi người nhoáng lên một cái, SửNhã đã ngã vào trong ngực Mã Siêu, tay phải của hắn ôm quanh eo nàng,tay trái nắm chặt chủy thủ cắm trên ngực Sử Nhã, máu tươi theo chủy thủtrào ra, chậm rãi nhỏ giọt, thấm vào bên trong, màu đỏ quỷ dị dần lanrộng trên áo, nhìn thấy ghê người. Ta nhìn kỹ, máu kia thấm vào trong,không thấm ra ngoài, xem ra Sử Nhã vẫn chưa bị thương.

Sử Nhã đã buông lỏng chủy thủ, hay tay nắm chặt cổ tay trái của Mã Siêu: “Tướng quân, mau buông ra!”

Chủy thủ đang một tiếng bị Mã Siêu ném sang một bên, hắn cũng không để ý tới máu chảy trên tay, lạiđau lòng nhìn người trong ngực: “Nàng vì sao ngốc thế? Sớm đã chuẩn bịrồi, đúng không? Nếu không phải ta thắng lợi, nàng cũng muốn dùng nó đểchấm dứt chính mình sao?”

Sử Nhã khóc, nâng tay trái Mã Siêu đặt trên lồng ngực mình: “Phụ thân đối với tỷ đệ Nhã nhi có ơn tái tạo, người nhất ngôn ký xuất, Nhã nhi không nghe, đó là vong ân bộinghĩa; Nhã nhi là nữ nhân của tướng quân, trong lòng chỉ có một mìnhtướng quân, tuyệt đối không thể gả bản thân cho ai khác. Tướng quânkhông cần ta, ta sống không thể yêu, tình nguyện lấy cái chết để báo đáp ân tình của tướng quân, giải hết lửa giận trong lòng tướng quân. Tướngquân, sinh tử của Nhã nhi đều là ngài, đều là ngài.”

Mã Siêu ôm chặt Sử Nhã tronglòng: “Ta không phải không muốn nàng, Nhã nhi. Ta sai rồi, không nênhoài nghi nàng có ý đồ riêng. Ta cần phải tin tưởng lòng mình, tin tưởng Nhã nhi suốt một đường đã chăm sóc cho ta.”

Nhìn Sử Nhã ở trong lồng ngực của Mã Siêu khóc lớn, nhìn ánh mắt Mã Siêu trìu mến nhìn người tronglòng mình, ta lặng lẽ lau nước mắt trên khóe mắt mình, thừa dịp mọi ánhmắt còn chú mục vào hai người yêu nhau kia, chậm rãi rời khỏi võ trường. Xem ra, Sử Nhã thật sự đã yêu Mã Siêu, lúc tay Mã Siêu nắm chặt câychủy thủ, cũng đã lấy được tim nàng, có lẽ, nàng đã sớm giao tim mìnhcho Mã Siêu rồi. Mà Mã Siêu cũng không phải là người lạnh bạc, khi tìnhyêu chân chính xuất hiện trước mặt, hắn cũng sẽ yêu. Thở dài một hơi,nghe tiếng hoan hô vang lên trong võ trường, ta mỉm cười, lần này cuốicùng đã không làm sao, chẳng qua, chuyện không phải như vậy mà chấm dứt.

Ta không về nhà vội, mà tớinơi ở của hộ vệ Tào phủ, thương thế của Thương Lam tuy không nặng, nhưng ta không cách nào yên tâm. Thấy ta đến, đám hộ vệ trong phòng nhanhchóng đón chào, đều cười muốn ta đem thuốc trị thương tốt lấy ra, biểuhiện của Thương Lam hôm nay khiến bọn họ đều khâm phục. Ta chào hỏi vớibọn họ, ánh mắt nhìn về phía Thương Lam lại không có nụ cười. Hắn cũngcảm giác được điểm này, ánh mắt đảo vòng quanh, không dám nhìn ta.

Đợi người trong phòng đi hết, ta ngồi trước giường Thương Lam hỏi: “Nói đi, vì sao làm vậy?” Từ saukhi băng bó xong cho Thương Lam trở lại sân đấu, tâm tư của ta không còn nằm ở việc luận võ của Mã Siêu, mà đặt trên người Thương Lam. Tĩnh tâmcẩn thận suy nghĩ lại, với võ nghệ của Thương Lam, tuy rằng không phảilà đối thủ của Bàng Đức, nhưng cũng không thể thua mau như vậy, thê thảm như vậy.

Thương Lam ngậm chặt miệngkhông nói một lời. Ta nổi giận: “Ngươi không yêu quý bản thân mình sao?Ngươi dùng cái chết để trốn tránh gì vậy? Hay là ngươi tự nghĩ ra? Ngươi có biết không, cho dù ngươi trả một tính mạng, có tác dụng gì đây?”

Thương Lam nhìn ta rơi lệ: “Ít ra, tôi có thể làm gì đó vì ngài, ít ra, mạng của tôi có thể làm bọn họ nguôi giận.”

Ta hiểu ra, giận dữ nói:“Ngươi muốn dùng tính mạng của mình để khiến người của Mã gia nguôi giận sao, ngươi cho rằng cái chết của ngươi thật sự có tác dụng sao? TiểuLam, ngươi nghĩ qua chưa, nếu ngươi thật sự chết trong tay Bàng Đức, đầu tiên, ta sẽ không buông tha hắn, chủ công cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, như vậy, không chỉ không làm tiêu tán hằn thù của hai bên, còn có thểkhiến mâu thuẫn càng sâu sắc hơn. Đồ ngốc.”

Sắc mặt Thương Lam chợt tái chợt đỏ: “Công tử, tôi lại gây thêm phiền toái cho ngài rồi.”

Ta cười: “Cũng may, Ôn hầu ra tay đúng lúc, không chỉ cứu ngươi, còn dùng chuyện này tạo ra biếnchuyển tốt. Tiểu Lam, nếu Bàng Đức đến thăm hỏi, ngươi biết nên nói nhưthế nào chưa?”

Thương Lam gật đầu: “Công tử có nói qua, nếu như bọn họ thẩm tra, vậy nói ý định của chúng ta là ám sát Hàn Toại.”

Ta gật đầu: “Bàng Đức người này kỳ thật rất ngay thẳng, nếu như ngươi có thể cùng hắn trở thành bằng hữu càng tốt.”

Về nhà, Tần Dũng vội vàng ra đón: “Công tử, thương thế của Tiểu Lam…”

Ta cười cười: “Tiểu tử nàysuy nghĩ linh tinh, thiếu chút nữa tiễn luôn cả mạng mình Ta vừa đi mắng hắn một chút, ngươi yên tâm đi.”

Tần Dũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Khiến tôi sợ quá chừng.”

Ta thu hồi nụ cười: “Hừ, máu của Tiểu Lam dễ rơi như vậy sao?”

Tiệc tối ở Tào phủ khiến tathấy rất phiền, nghĩ một hồi, vẫn nên tới nhà Hứa Chử, cũng nên đi vuivẻ một chút. Người kia đối với giáp trụ ta cho hắn tức giận nói khôngnên lời, vừa thấy ta tới cửa, bắt được cái gì ném cái đó, đến một vòrượu lớn cũng thiếu chút nện vào người ta. Ta tránh bên trái né bênphải, đợi hắn không còn gì để bắt nữa, mới vui cười hớn hở: “Oa, ngươiđừng có hung hăng thế, nhiều đồ bị vỡ như vậy, ta không đền nổi đâu!”

Hứa Chử vọt tới trước mặt ta, nhấc tay muốn đánh, rồi lại hạ xuống: “Ngươi giỏi lắm, mạnh lắm, làmbẫy đợi ta chui vào. Triệu Tử Vân, coi như ta nhìn rõ ngươi rồi.”

Ta hắc hắc cười: “Đáng đời,ai bảo ngày đó ngươi giơ tay bắt ta! Ngươi không muốn lên sàn, ta càngmuốn ngươi phải lên. Ha ha.”

Hứa Chử nhảy dựng lên: “Triệu Tử Vân, ngươi đã giẫm ta một cước, còn muốn trả thù như vậy, thật quáđáng. A, đối với đại ca ngươi, ngươi bảo hắn giả vờ đau bụng, đối vớita, ngươi lại nhẫn tâm như vậy, thật là, thật là, ta, ta không quen biết bằng hữu như vậy.”

Ta bĩu môi: “Được, ngươi cứgiận ta đi! Lúc cười nhạo ta, sao ngươi không nghĩ ta là bằng hữu củangươi? Kỳ thật, chẳng qua do ngươi quá mạnh, Bàng Đức chẳng qua chỉ giúp ngươi giải sầu, ta chỉ giúp ngươi tìm cái cớ có thể diện để nhận thuathôi!”

Hứa Chử hừ hừ hai tiếng,không gào thét gì nữa. Người này chính là như vậy, chỉ cần tán tụng hắnmột chút, lại trời trong nắng ấm. Ta nhìn phải nhìn trái: “Trọng Khangnày, bộ khung giáp trụ bị vỡ đâu rồi?”

Hứa Chử ngoan độc liếc ta: “Ngươi còn dám nói, không biết xấu hổ.”

Ta rất thật lòng gật đầu:“Đương nhiên phải nói, giáp trụ kia là bảo bối rất khó làm, đến đám đạica bọn họ ta cũng không cho đó!”

Hứa Chử lại nổ giận: “Tốt, tốt, dù sao cũng chỉ trêu ta mà thôi.”

Ta nhún nhún vai: “Nói haynhỉ, ngươi lại nhầm rồi. Trọng Khang, nguyên liệu làm giáp trụ này rấtkhó tìm, chất liệu của nó không phải là da trâu bò dày bình thường đâu,mà là mấy trăm mảnh da thượng đẳng được tinh luyện tỉ mỉ ghép thêm lásắt, do người của ta mất mấy năm công sức mới nghiên cứu chế tạo ra,ngươi là người đầu tiên được dùng đó.”

Hứa Chử thấy bộ dạng thật thà của ta, bán tín bán nghi hỏi: “Thật sao?”

Ta gật đầu: “Đương nhiên làthật. Giáp trụ này là tốt nhất, ta chẳng qua động chút tay chân trên dây nối, khiến nó không chịu nổi lúc ngươi phát lực, cho nên, ha ha. Cóđiều, ngươi dù mất chút mặt mũi, nhưng lại nhận được bảo giáp, coi nhưcó lời rồi.”

Hứa Chử hướng ta khẽ trừngmắt, hướng ra ngoài hô to: “Người đâu, đem đống giáp phiến kia tìm vềcho ta. Thiếu một mảnh, ta sẽ lấy đầu các ngươi.”

Ta khoa trương há miệng hô: “Trọng Khang, ngươi lại vứt nó đi sao? Cho dù là giữ lại để hả giận cũng tốt mà!”

Hứa Chử thở dài: “Đấu vớingươi, ta chết thế nào cũng không biết. Không thể trách ta giẫm đạp cảnửa ngày, nát tơi bời cả rồi.”

Ta cười lớn: “Được lắm, mộtđại nam nhân, chút trò đùa đó cũng không chịu nổi. Đây mới là gân trâuđể khâu giáp. Trọng Khang, ngươi thử giáp này xem, nếu tốt thì bẩm lênchủ công, sản xuất nhiều hơn.”

Hứa Chử gật đầu: “Dù sao thứngươi đưa ra đều không tệ. Đáng tiếc, chủ công nói thuộc hạ kia củangươi không chịu xuất đầu, nếu không, hắn sẽ đứng đầu ti chế tạo.”

Ta cười: “Người của ta đềurất ngốc. Trọng Khang, ngươi đi rồi, Thương Lam bị Bàng Đức đánh trọngthương, nếu không có Ôn hầu thì mất mạng rồi.”

“Ta nghe nói rồi. Tử Vân, thủ hạ của ngươi có Tần Dũng kia còn không tệ lắm, những người khác…, ngươi ở ngoài cần để ý.”

Nghe lời nói quan tâm, ta cóchút áy náy: “Đa tạ Trọng Khang. Hôm nay Mã gia phong quang như vậy,nhưng ta không hoàn toàn cao hứng. Ngươi có muốn giúp ta trả thù không?”

“Ngươi lại muốn trả thù ai? Hôm nay ngươi đùa quá mức rồi đấy.” Đang nói chuyện, Điển Vi đã đẩy cửa tiến vào.

Ta vội vàng đứng lên cườinói: “Đại ca, đệ chính là đặc biệt đến giải thích. Trọng Khang khônggiận, huynh đừng mắng đệ.”

Điển Vi hướng Hứa Chử cườicười: “Ta mới từ chỗ chủ công tới đây, cũng vừa nghe chuyện xảy ra banngày. Lão Bát đúng là quá đáng.”

Không đợi Hứa Chử trả lời, ta cười nói trước: “Đại ca, Trọng Khang cũng không chịu thiệt thòi gì đâu. Được rồi, đệ đến đây là có chính sự, huynh ở đây càng tốt. Đệ phải đimột thời gian, các huynh giúp đệ bẩm với chủ công.”

Điển Vi nhíu mày: “Đệ mới về vài ngày, không nghỉ ngơi một lát, lại muốn đi?”

Ta nghiêm mặt: “Thương Lam bị thương thành như vậy, không thay hắn rửa hận thật sự không cam lòng. Đệ đã ra lệnh rồi, cho thuộc hạ toàn lực tìm sư huynh tới đây. Người củaMã gia thật sự cho rằng bọn họ có bản lĩnh cao siêu sao?”

Hứa Chử ở bên tiếp lời:“Không cần phiền toái như vậy, để ta cùng lão Điển là đủ giáo huấn bọnchúng rồi. Đợi chúng vui vẻ mấy ngày rồi chúng ta tới cửa khiêu chiến,không đánh gã Bàng tiểu tử kia, ta không mang họ Hứa.”

Ta vui vẻ: “Bản lĩnh của Hứađại tướng quân ngươi ta biết, nhưng các người xuất thủ không tốt lắm. Dù sao ngẩng đầu gặp mặt, cúi đầu cũng gặp mặt, tổn thương hòa khí của mọi người, chỗ chủ công cũng khó ăn nói! Sư huynh sớm đã muốn so tài với Mã Siêu, ta giúp huynh ấy toại nguyện thôi.”

Điển Vi gật đầu: “Đệ lo nghĩ chu đáo như vậy, chúng ta cũng khó nói gì thêm. Ta về chỗ chủ công giải thích.”

Ta lắc đầu: “Đệ không nghĩ để sư huynh giáo huấn Mã Siêu đơn giản như vậy. Đại ca, Trọng Khang, quânchúng ta gây dựng giờ thế nào rồi? Mấy đội quân đó trông có ổn không?”

Hứa Chử cười: “Gây dựng rất tốt, ta cùng lão Điển chia nhau mỗi người một đội.”

“Ồ? Đại ca, huynh cũng dẫn quân, vậy đội hộ vệ của chủ công ai nắm?” Ta nghi ngờ hỏi.

Điển Vi cười: “Vẫn là ta và Trọng Khang, đội hộ vệ chính là tuyển từ hai đội quân kia, chính là doanh tả hữu hộ vệ.”

Vậy còn được. Ta nghĩ mộtchút rồi nói: “Vậy đội tiễn thủ của Ngũ ca, Hổ Báo kỵ và Hãm trận doanhđều không thay đổi chứ? Còn có gì khác không?”

Điển Vi giải thích cho ta:“Hạ Hầu Diệu Tài, Từ Công Minh lĩnh đội công thành, Trương Yến cùng SửHoán suất lĩnh sơn quân.”

“Đúng là không tệ, bảy đạiđoàn, nhân số không dưới mười vạn. Như vậy đi, đêm nay đệ sẽ viết ra mấy thứ, đại ca, ngày mai huynh trình với chủ công.”

Điển Vi lắc đầu: “Ta nóikhông rõ được, tự đệ đi nói đi. Lão Bát, tìm sư huynh cũng không vội vãngày một ngày hai, dù sao hắn là Chiến thần, quá mức thần bí.”

Ta suy ngẫm: “Cũng được, có đám thuộc hạ bủa ra thăm dò, huynh ấy biết ta đang tìm, tự mình sẽ tìm tới.”

Vì Tào Mã hai nhà kết thônggia, hơn nữa Tào Tháo muốn giữ thể diện cho Mã Siêu, bởi vậy, hôn sự này vô cùng long trọng náo nhiệt. Tào phủ tất nhiên không lúc nào yên tĩnh, ta cũng không tiện đi gặp Tào Tháo, đành đem một chút suy nghĩ của mình nói trước với mấy vị mưu sĩ, bọn họ tán thành suy nghĩ của ta, vậy làtiến hành một buổi biểu diễn quân uy quy mô thật lớn, muốn để Mã giabiết tốt xấu, cũng có ý khiến tứ phương kinh sợ. Đối phó với mấy thế lực bé nhỏ, sẽ có thể không chiến mà thắng, lại có thể uy hiếp những kẻkhông an phận, tránh phiền toái sau này.

Bàn bạc xong xuôi với bọn họ, ta cũng bắt đầu thực hiện kế hoạch của ta, lần này diễn luyện quân uyta vẫn còn có mục đích cá nhân bên trong, điều này không thể nói với bọn họ. Xét tới việc bản lĩnh sáng tác vũ đạo của ta đã bị vạch trần, tadứt khoát bảo bọn họ gọi hết người trong đội quân vũ tới, diễn luyệnquân uy lớn như vậy, không thể không có mấy tiết mục náo nhiệt, cho nên, trong nhà ta cũng bắt đầu trở nên đông đúc ồn ào. Đồng thời với việc bố trí những việc này, ta cũng mời các vị đại tẩu ở Nghiệp thành tới nhà,chọn lễ vật mang từ Tây vực về tặng cho các nàng. Hì, lễ vật này cũngkhông phải cho không.

Thời gian này, ta lấy cớ chúc mừng, trước khi Sử Nhã xuất giá gặp tỉ đệ họ một lần, đưa một cuốn sách tập võ tặng cho Sử Thù, cũng dặn dò Sử Nhã rất nhiều chuyện. Sử Nhã rất thật lòng đi theo Mã Siêu, ta cũng âm thầm thở phào. Sử Thù cũng rấthài lòng với cuộc sống tại Tào gia, Đỗ thị đối xử với hắn như con đẻ,xem ra, quan hệ giữa Tào Xung và nghĩa đệ này không cần ta phải quan tâm nhiều. Có thể giúp Tào Xung tranh thủ một lực lượng như vậy, ta cũngcoi như thỏa mãn.

Gặp lại Tào Tháo, đã là ngàythứ ba sau hôn sự của Sử Nhã và Mã Siêu, nhìn Tào Tháo vui vẻ hớn hở, ta cũng cao hứng: “Chúc mừng chủ công có được hiền tế tốt nhất.”

Tào Tháo vừa lòng cười:“Trước mắt xem ra cũng không tệ lắm. Mạnh Khởi cũng không lương bạc nhưcác ngươi nói, ta thấy hắn rất thông minh, cũng rất yêu Sử Nhã.”

Ta cười nói: “Xem ra truyềnthuyết nhiều chuyện cũng không đáng tin. Có thể là Mã Siêu vốn dĩ ítquan tâm người khác, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, hùng tâm vạn trượng,khiến người ta có cảm giác là trời sinh tính tình lương bạc. Loại ngườinày một khi thật lòng thích một người, sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi tốtvới đối phương. Tóm lại, là Sử Nhã có phúc, chủ công được lợi.”

Tào Tháo gật đầu: “Có lẽ vậy! Đúng rồi, Tử Vân, ý tưởng tổ chức diễn luyện quân uy của ngươi khôngtồi, mấy ngày nay ta cũng suy nghĩ rồi, lợi ích không ít.”

Ta ra vẻ đơn thuần nói: “Thần cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua muốn giáo huấn người của Mã gia mộtchút. Mã Siêu hùng tâm quá lớn, cũng phải ép xuống một chút, để hắntrưởng thành lên, đừng có không biết trời cao đất rộng. Hừ, còn Bàng Đức kia…”

Tào Tháo nở nụ cười: “Ngươiđó, đừng có nhỏ mọn quá, Bàng Đức thật ra có tới thăm Thương Lam mấylần, hai người lúc này quan hệ không tồi. Ta đồng ý suy nghĩ của ngươi,chủ yếu vì muốn mau chóng thu phục quân Lương châu, ngươi cũng biết,Lương châu tộc thiểu số đông đúc, luôn dựa vào sức mạnh mà chiến thắng,dũng mãnh không sợ chết, nhưng bọn họ rất tôn trọng kẻ mạnh. Ta nghĩ nếu có thể phô trương sức mạnh của quân đội, khiến bọn họ kính nể, khiếnbọn họ tự giác muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta. Như vậy có lợi vớiviệc phân hóa, thu phục, lợi dụng quân Lương châu. Nhưng mà, Mã Siêu cóthể vì thế mà nhìn ra mưu kế đằng sau việc ta tổ chức luận võ kén rể, từ đó nghi ngờ…”

Ta chặc lưỡi nịnh nọt: “Chủcông lại lo nghĩ nhiều như vậy, xem ra thần lại chó ngáp phải ruồi rồi.Về phần Mã Siêu có thể nhận ra hay không, ha ha, nói thật, người nàobiết chuyện đều có thể nhìn ra. Nhưng giải thích dễ thôi, ngài yêu hàitử của mình, không đành lòng thấy Sử Nhã thống khổ, muốn thành toàn chongười có tình thôi! Với lại, ngài thể hiện quân uy, đâu có bắt đại tướng tỉ thí cao thấp. Mã Mạnh Khởi có thể liên tiếp chiến thắng Cao, Hàn hai vị tướng quân, trong đám đại tướng của ngài cũng không tính là kém cỏi, sẽ không ai dám coi thường hắn. Nhưng cũng không thể khiến hắn đắc ý.Cho nên, thần mới muốn tìm sư huynh đến, để hắn dạy bảo người Mã gia một chút, đặc biệt là Mã Siêu và Bàng Đức.”

Tào Tháo gật đầu: “Sư huynh của ngươi có thể ra mặt là tốt nhất. Chiến thần của quân ta cơ mà, ha ha!”

Ta quay người trợn mắt: “Sưhuynh đối với đại danh Chiến thần Tào quân này vô cùng buồn bực, huynhấy ra mặt là muốn luận võ với Mã Siêu, đó mới là chuyện huynh ấy có hứng thú.”

Tào Tháo cười cười: “Tử Vân, ngươi nói tốt với sư huynh ngươi đi, giữ hắn ở lại, ta nhất định đãi ngộ hắn thật tốt.”

Ta cũng cười: “Chủ công muốngiữ được Chiến thần, phương pháp duy nhất là cái gì cũng không đề cập,cái gì cũng không nói. Tránh cho huynh ấy sau này không xuất hiện nữa,ngài cái gì cũng không có.”

Tào Tháo thở dài: “Một kẻquái dị. Ngươi mau mau tìm ra người đi, Mã gia quân ngoài thành tốnkhông ít tài vật trấn an của ta rồi, còn như vậy nữa, Nghiệp thành đếnheo cũng chẳng còn mà giết.”

Ta cười lớn: “Hơn hai vạn lực sĩ đều tới đây, ngài còn luyến tiếc vạn cái đầu heo sao? Chủ công, ngài làm chuyện của ngài, thần tìm người của thần, bất luận dùng thủ đoạngì, thần cam đoan sư huynh sẽ xuất hiện đúng vào ngày diễn luyện quânuy.”