Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 141: Tấn công Hổ Lao



Bên bờ Hoàng Hà, trấn giữ phía tây bắc Tỵ thủy, giữa non nước xanh tươi,mây trôi hờ hững, chính là Hổ Lao quan. Hổ Lao quan được xây vào thờiChu Mục vương, truyền thuyết kể rằng, Chu Mục Vương từng ở chỗ này xâymột chuồng giữ hổ, đặt tên là “Hổ Lao”. Tới thời Tần, Tân vương mớichính thức ở chỗ này lập ải quan, gọi là Hổ Lao quan. Hổ Lao quan namgiáp núi Nhạc Quần, phía bắc là Hoàng Hà cuồn cuộn, phía tây là vách núi thẳng đứng, cả quan ải trở thành nơi hiểm yếu, chỉ cần một người cũngđủ giữ ải, vạn người khó đi qua, là vùng giao tranh của binh gia cáctriều đại. Hơn nữa, nơi này phía tây là Lạc Dương, đông mở tới KhaiPhong, có thể nói chính là “Yết hầu đông tây, cây cầu nam bắc”, mất HổLao hai kinh đô đều chấn động, người xưa nói có được Hổ Lao mới mong cóđược thiên hạ.

Lại nói tướng thủ ải Hổ Lao quan là BànhAn, người này cũng không có bản lĩnh gì lớn, cũng chẳng có chí hướng, là một người cầu an. Hổ Lao quan từ sau khi thoát khỏi tay Đổng Trác, bịViên Thiệu đoạt lấy, lệnh cho Bành An ở đây trấn thủ. Vài năm mưa giólại cách rất xa nơi này. Lần này chiến trường đặt ở Lê Dương, Bành Annghe binh lính hồi báo có Tào quân tiến vào địa phận Hổ Lao, hắn cònnghĩ là quân Hạ Hầu Uyên, liền nghĩ thầm, chủ công đã nói, Cao Can sẽsớm qua đây, quân Hạ Hầu Uyên đang tấn công Mục Dã, lại phái một đạoquân qua bên này chắc để phòng bị Cao Can chặn đường lui, Hổ Lao chắcvẫn như trước đây không có vấn đề gì! Đương nhiên, Bành An không có biệt tài gì, nhưng làm tướng quân vài thập niên cũng không phải ăn cơm không trả tiền, một mặt phái binh sĩ chú ý hướng đi của địch, một mặt pháingười liên hệ với Cao Can.

Nhưng mà, Bành An vạn lầncũng không ngờ, mục tiêu của Tào quân chính là hắn, là Hổ Lao quan. Bởivậy, lúc đại quân Tào quân tới nơi, đông nghìn nghịt hạ trại trước HổLao quan, hắn mới thật sự hoảng sợ, giờ phái người tới Lê Dương là không thể rồi, đường đã bị chặn, hắn cũng không tự tin mình có bản lĩnh độtphá vòng vây. Cho nên hắn quyết đoán mệnh lệnh cho thuộc hạ tăng cườngphòng thủ, lại phái người hỏa tốc báo tin cho Cao Can.

Không để hắn có thời gian tranh thủ, Tào quân vừa tới hai ngày, bắt đầu phátđộng tấn công. Nhìn địch nhân đông nghịt đứng trước ải, ngẫm lại mìnhchỉ có mấy ngàn lính trong tay, chân Bành An bắt đầu run. Nhưng nhìn đội tiền quân của Tào ngay dưới cửa quan lại là kỵ binh, hắn thật sự khônghiểu thế nào, dùng kỵ binh công thành đoạt ải ư? Chưa từng gặp, cũngchưa từng nghe qua.

Hắn còn chưa kịp phản ứng gì, kỵbinh Tào quân đồng thời thét lớn, nháy mắt vũ tiễn bay đầy trời, Viênquân kinh hãi vội vàng tránh né. Bành An không hổ là tướng quân, thânthủ rất nhanh, nhưng mà, đợi hắn ngẩng đầu lên nhìn lại, ấy, thanh thếngàn mũi tên cùng bắn thật lớn, nhưng lại không khiến mấy người bịthương. Viên quân có kẻ nghi ngờ nhặt mũi tên lên nhìn, mới phát hiệnmỗi mũi tên đều bịt đầu, có buộc theo một bức thư chiêu hàng.

Từ sau trận chiến ở Bành Thành Từ châu, mỗi lần công thành đoạt đất, đềubắn trước một loạt tên chiêu hàng vào thành, là phương pháp khiến lòngquân tan rã. Có điều, lần này không hoàn toàn giống, bắn vào ải khôngchỉ là thư chiêu hàng, mà đại đa số là thư của Viên quân cũ từng bị bắt ở Quan Độ. Mỗi phong thư đều viết rất cụ thể: tên tuổi, quê quán, có liên hệ thân thích hoặc hàng xóm với Viên quân phòng thủ trong ải như thếnào, hoặc cùng thôn, cùng tộc, họ hàng xa gần gì đó, tóm lại, chỉ cần có quan hệ là đều dùng tới. Trong thư tất nhiên kể lại cuộc sống hạnh phúc trên đất Tào, bọn họ sống tốt thế nào, khuyên thân nhân, bằng hữu,người quen mau chóng tới đó, cùng nhau có cơm có canh no bụng.

Đây là kế tâm lý chiến ta bày cho Tào Tháo, cũng là kế của Bàng Thống thêuhoa trên gấm thêm vào thôi. Vốn khi nghĩ cách sắp xếp cho năm vạn hàngbinh của Viên quân, ta cũng không nghĩ sẽ có tác dụng này, ngày đó nghexong thuật tâm lý chiến của Bàng Thống, đột nhiên nghĩ ra, liền nói vớiTào Tháo, lập tức nhận được sự tán thành, đây cũng chính là bản sắc conbuôn của ta, lợi dụng bất cứ ai có thể lợi dụng. Tào Tháo rất nhanh lệnh cho đám quan lại ở những nơi hàng binh được an trí, bảo bọn họ bảo mỗihàng binh đều phải viết ít nhất hai bức thư, có thể nêu cả chỗ đóng quân của người mình quen biết càng tốt. Cho nên không chỉ ở đây, tất cả quân Tào đều mang theo một lượng lớn thư như vậy, chuẩn bị để bắn vào thànhtrì hoặc quân doanh Viên quân khi tấn công.

Bên dưới HổLao quan, sau khi kỵ binh Tào bắn thư chiêu hàng vào ải, nhanh chóng lùi lại phía sau, chuyện công thành không có việc của bọn họ. Bộ binh đãdàn trận xong, các công cụ công thành đều đã được xếp đặt chỉnh tề (chỉyếu là để đối phương nhìn mà sợ thôi), lẳng lặng đợi mệnh lệnh tiếptheo. Trương Liêu cùng Từ Hoảng ở trong doanh trướng đợi lính quan sáthồi báo động tĩnh ở cửa quan, Cam Ninh thì đi ngủ, chuẩn bị buổi tốimang binh tấn công quan ải.

Trương Liêu không cần chờlâu, những binh lính biết chữ ở trong ải đã lập tức đem nội dung chínhtrong thư đọc lại cho huynh đệ xung quanh, một truyền mười, mười truyềntrăm, Hổ Lao quan nho nhỏ rộng chẳng được bao nhiêu, đợi Bành An nghĩ ra phải thu hồi tất cả, nội dung thư chiêu hàng đã truyền khắp trong quanải. Viên quân lúc thấy dưới cửa ải Tào quân khí thế ngất trời, tronglòng đã thấy bồn chồn, tới lúc nhận được thư chiêu hàng, mặc kệ Bành Anlấy cái chết dọa nạt, vẫn có rất nhiều người bắt đầu có suy nghĩ riêng.

Trương Liêu cùng Từ Hoảng đang thương lượng kế hoạch công kích ngày hôm sau,Từ Hoảng mãn nguyện nói: “Ngày mai chúng ta tấn công quan ải, ta nghĩBành An chỉ có thể đơn độc chiến đấu, chắc chỉ kiên trì được vài ngày.Nếu trong ải chỉ có ba ngàn quân coi giữ, chúng ta nhất định có thể tốcchiến tốc thắng. Hạ được ải này rồi, chỗ Trương Yến có thể cũng sẽ lấyđược Hồ quan, đến lúc đó chúng ta hai bên ép vào Thượng Đảng, chắc chắnsẽ khiến Cao Can khóc cha gọi mẹ.”

Trương Liêu gật đầu:“Không sai, lần này chúng ta không thể thua Trương Yến. Bành An không có tiếng tăm gì, ta nghĩ hắn phía trước không có cứu binh, phía sau khôngai giúp đỡ, không còn lối thoát, không đầu hàng không được.”

Đúng lúc Cam Ninh tiến vào: “Gì vậy? Cái gì đầu hàng? Vậy chúng ta khôngphải không được đánh trận sao?” Trương Liêu cười lớn: “Hưng Bá, PhụngHiếu bọn họ nói bao nhiêu lần rồi, chiến trận không phải là đánh nhau,đệ chẳng chịu nghe. Bá nghiệp của chủ công giờ mới bắt đầu, đệ còn sợkhông được đánh sao?”

Cam Ninh rất không tình nguyện:“Huynh chế giễu đệ chắc, không mang đệ theo tự chạy tới Đông Hải đánhmột trận, lập công lớn, được thăng Bình khấu tướng quân. Đệ cũng muốnlập công lĩnh thưởng chứ!”

Trương Liêu lắc đầu cười khổ: “Không cho đệ đi, chẳng phải vì đệ ở Quan Độ liều mạng bị thương sao.Đệ yên tâm, sau này sẽ có cơ hội. Đệ cũng phải học cách đánh giặc thếnào đi, đừng lúc nào cũng xung phong chạy lên đánh trước, lúc nói chuyện quân vụ lại luôn né tránh.”

Cam Ninh xấu xa nói: “Cónhiều người động não như vậy, đệ không muốn quản, vẫn nên tu dưỡng tinhthần, xông pha chiến đấu cho thống khoái. Các huynh nói mau đi, trận này lúc nào xong?”

Từ Hoảng nhìn hắn cười: “Trận này cònchưa đánh ngươi đã muốn xong rồi?” Cam Ninh khó hiểu nhìn hắn: “Cácngười không phải nói cái gì mà mở cửa đầu hàng sao? Nếu bọn chúng muốnđầu hàng, trận này không phải đã xong sao?”

Trương Liêucùng Từ Hoảng cười lớn, Trương Liêu lúc này mới lặp lại lời mới nói thêm một lần: “Trận này vẫn phải đánh. Ngày mai chính thức tấn công, cố gắng trong vòng hai ngày lấy được Hổ Lao, sau đó tiến binh tới Thượng Đảng.” Cam Ninh lúc này mới nở nụ cười: “Không nói sớm. Nếu ngày mai mới tấncông, vậy đệ đi nghỉ đây.” Không đợi Trương Liêu nói gì thêm, hắn cấtbước bỏ chạy, chỉ sợ Trương Liêu gọi lại. Trương Liêu nhìn Từ Hoảng, hai người đều bất lực.

Trương Liêu và Từ Hoảng trong haingày qua đã nhờ dân chúng xung quanh hỏi rõ tình hình trong Hổ Lao quan, cửa ải này ở hai bên là đồi cao, hình thành một cửa ải tự nhiên, phíađông nam là vách đá dựng đứng; phía tây bắc tiếp giáp Mang Sơn, trừ conđường đi qua ải, còn lại đều là vách đá dựng đứng; phía bắc là Hoàng Hà; tây nam là Hồng câu, rất nhiều khe rãnh. Cửa ải này muốn tấn công, nếukhông muốn tổn thất lớn, trừ phi quân giữ ải giống như thời Đổng Trácnăm đó, chủ động bỏ ải, Trương Liêu chính là hy vọng Bành An có hiểubiết, sớm quy hàng.

Không hề chần chừ, Tào quân lập tứctấn công mãnh liệt. Từ Hoảng trực tiếp xuất binh từ Trung Mâu, quân củahắn chủ yếu là bộ binh, chuyên huấn luyện để công thành, Trương Liêumang theo một vạn nhân mã từ Hứa Đô, ngoại trừ ba ngàn Hổ Báo kỵ, cònlại cũng là bộ binh công thành, hơn nữa mang theo một lượng lớn các công cụ để tấn công, Tào Tháo cũng rất hiểu đặc điểm dễ thủ khó công của HổLao quan.

Xe bắn đá đã được cải tiến, lần đầu được đemra dùng để công thành. Giống như thiết kế trước đây của Lưu Diện, xe bắn đá hiện giờ thân xe dài hơn, lớn hơn, không nói có thể bắn đá từ lớntới nhỏ, độ cao cùng khoảng cách bắn cũng tăng mạnh. Tuy rằng chiến địachật hẹp cản trở số lượng xe bắn đá có thể triển khai, nhưng mà mườikhối đá lớn ào ào ập tới, thanh thế vẫn vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần tiếngrít gào ập tới, Viên quân trên quan ải đều tránh né không kịp, máu tươidưới từng đợt đá bắn tới lại tràn ra, khiến người ta sợ hãi.

Mười đợt tấn công trôi qua, Viên quân trên ải đều tránh dưới lỗ châu mai,không dám ngẩng đầu, Tào quân thừa cơ đã mang thang kéo tới ngay sáttường thành, chàng xa* cũng đã đẩy tới trước cửa ải. Nhưng mà, đá từ xebắn đá không phải toàn bộ đều rơi trên tường thành, có những viên rơixuống bên ngoài, đập phải không ít Tào quân, có điều, ngoại trừ nhanhchóng đưa người bị thương rời khỏi chiến địa, không có ai vì chuyện nàymà đau lòng, chiến tranh chính là vô tình như vậy.

BànhAn vất vả đợi mãi mới thấy đá không còn bắn nữa, vội lên thăm dò, chỉthấy Tào quân đang ào ào trèo lên thang, mà tiếng chàng xa va chạm vớicửa ải cũng đang truyền tới. Bành An vội lệnh cho binh sĩ bắt đầu phảnkích, cung tên, gỗ tròn từ trên tường thành đều trút xuống, nhất thời ép được Tào quân đang trèo lên thành bật xuống, đồng thời, những cây đuốcbọc nhựa thông cũng được bó thành bó ném xuống, mục tiêu toàn bộ nhắmvào chàng xa, bất luận Tào quân chặn thế nào, chàng xa cũng không tránhđược bốc hỏa. Trương Liêu cau mày nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt,nghĩ một hồi dứt khoát thu binh. Tào quân lần công kích này đã bị đánhlui.

Trương Liêu cùng Từ Hoảng cũng không đồng ý yêu cầu công thành suốt đêm của Cam Ninh, bọn tuy rằng cũng muốn đốc thúc tinhthần đánh hạ cửa ải này, nhưng mà địa hình Hổ Lao quan hiểm trở như vậy, công kích ban đêm tổn thất càng lớn, bọn họ không muốn lãng phí binhlính. Dù sao lấy Hổ Lao quan cũng chỉ là bước đầu tiên, việc cần làm còn rất nhiều, bọn họ sẽ phải đơn độc chiến đấu, rất cần bảo tồn thực lực.

Chuẩn bị suốt một đêm, Tào quân lại bắt đầu đợt tấn công mới. Nhận ra uy lựccủa xe bắn đá, Trương Liêu hôm nay mang toàn bộ xe ra dùng, tuy địa hình hẹp nhưng miễn cưỡng vẫn có thể. Mười lăm xe đá đã chuẩn bị sẵn sàngnhắm tới mặt tường thành, lần này, Viên quân đã có chuẩn bị nên tránh né rất mau, thương vong cũng ít hơn hôm qua rất nhiều. Có điều, mục tiêucông kích hôm nay không chỉ là người, còn có tường thành, cho nên, lựccông kích của xe bắn đá so với hôm qua cũng lớn hơn, thời gian dài hơn,đại đa số đá bắn tới đập mạnh vào tường thành, bụi đất đầy trời, khiếnbầu không khí trên tường thành vô cùng ngột ngạt. Mỗi hòn đá đập vào mặt tường, thanh âm không phải đánh vào tường, mà là đánh vào trong lòngViên quân, không ít người sắc mặt trở nên trắng bệch.

Bành An trong lòng cũng rất chán nản, vì Viên Thiệu và Cao Can dù biết HổLao quan là nơi hiểm yếu, nhưng mấy năm không có chiến tranh, bởi vậylực lượng phòng thủ rất mỏng. Hắn vô cùng hối hận trước khi Tào quân tới đây không phái người cấp báo cho Viên Thiệu, Cao Can lại chẳng thấy mặt mũi đâu, trong tay hắn chỉ có ba ngàn quân, công cụ thủ thành cũngkhông nhiều, toàn bộ lấy cây cối cùng núi đá thay thế cung tên, khôngbiết dưới sự tấn công mãnh liệt của quân Tào, có thể giữ được bao lâu,trước mắt chỉ có thể cố hết sức, giữ được tới lúc Cao Can đem quân tớilà được rồi.

Sau khi bắn hết toàn bộ số đá chuẩn bịtrong một đêm, Từ Hoảng ra lệnh một tiếng, bộ binh công thành vọt tới,Trương Liêu cũng chỉ huy kỵ binh đứng tại vị trí xe bắn đá, cung tên sẵn sàng, nhắm ngay tường thành. Hổ Lao quan đúng là dễ thủ khó công, hơnnữa cửa quan xây dựng đặc biệt cao lớn, binh lính bình thường bắn tên từ dưới lên không tới được mặt thành, cho nên Trương Liêu mới dùng ba ngàn kỵ binh trở thành cung binh.

Xe bắn đá tuy rằng có lựcuy hiếp, nhưng địa thế Hổ Lao quan chiếm ưu thế, khiến tường thành caolớn kiên cố vô cùng, tấn công từ dưới lên không thể làm hỏng tườngthành, chỉ có hai chỗ trên tường xuất hiện lỗ hổng, phạm vi cũng khônglớn, kết quả này đã là không tồi. Binh sĩ công thành rất nhanh chóng đặt thang ở gần khe hở đó, bắt đầu leo lên.

Cửa ải do đáđập vào cũng không còn kiên cố như ngày hôm qua, chàng xa lại bắt đầudùng sức, năm mươi binh lính vây quanh đẩy xe, tới lui liên tục, mộtchút lại một chút, cửa ải bị đâm khiến cát đá bốn phía bên trên ụpxuống, chân thành phủ một lớp khói bụi. Nhưng mà, cửa quan dùng một lạigỗ vô cùng dày tạo nên, bên ngoài còn bọc sắt, bị tấn công nhiều nhưvậy, vẫn không tạo ra một khe hở nào, Tào quân chỉ có thể tiếp tục đẩymà thôi.

Bành An thăm dò thấy xe bắn đá đã lui về, liềnchạy lên ải chỉ huy Viên quân phản kích. Thấy từng cây thang mây bị lậtnhào, thấy đuốc của Viên quân lại bắt đầu ném xuống, Trương Liêu vungtay, ba ngàn kỵ binh lập tức bắn tên lên bờ tường, Viên quân trên mặtthành nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bành An cũng tính là trốnmau, thiếu chút đã trúng một mũi tên, thân binh bên cạnh hắn đã bị tênbắn hạ gần một nửa, đang liều chết tiếp tục đánh trả Viên quân.

Mặc dù vẫn rất sợ hãi màn tấn công bằng tên của Tào quân, nhưng dưới sự đốc thúc cưỡng bức của Bành An, Viên quân vẫn dùng hết sức phản kích lại.Đứng dậy bắn tên đúng là quá khó, nhưng lăn cây và ném đá vẫn rất dễ,đẩy thang càng không khó. Dưới sự phản kích ngoan cố của Viên quân, Tàoquân tổn thất cũng không ít, khiến Trương Liêu cùng Từ Hoảng đều nhíumày.

Bành An cũng không khá hơn, hắn hiểu rõ cục diệntrước mắt vô cùng bất lợi, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắnsuy nghĩ nhiều, tuy rằng không có bản lĩnh, nhưng Viên Thiệu đem Hổ Laoquan giao cho hắn, hắn không thể cứ vậy mà buông tay, với lại hắn nghĩ,Cao Can chắc sắp tới rồi, người truyền tin đã đi được ba ngày. Kiên trì, kiên trì, chỉ cần kiên trì hai ba ngày nữa là ổn. Bành An lấy lý do này không ngừng cổ vũ bản thân, cổ vũ binh lính cố gắng thêm hai ngày nữa,tất sẽ qua.

Gần một ngày công phòng thê thảm luân phiên, sức chiến đấu của Viên quân kiên cường hơn những gì Trương Liêu nghĩ,nhìn thương binh được đưa trở lại quân doanh, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ,trước khi hoàn toàn tuyệt vọng, muốn Viên quân mở ải đầu hàng vô cùngkhó, việc duy nhất hiện tại bọn họ có thể làm là tấn công, tấn công,không ngừng tấn công, triệt để hủy diệt lòng tin của Viên quân. Sau khithu binh lúc chiều tà, Tào doanh kiểm kê lại tổn thất, thật quá nặng nề, một ngày tấn công chỉ có mấy chục người lên được bờ tường, tất nhiêntoàn bộ hy sinh, người chết dưới chân tường cũng hơn một ngàn, mặc dùđau lòng nhưng không thể tránh được, đây chính là chiến tranh.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, vẫn giống như hai ngày trước, Tào quân trả giáhơn bốn ngàn sinh mạng, bị thương hơn hai ngàn người, vẫn không thể pháđược cửa ải. Cửa quan rõ ràng đã được gia cố thêm, tường thành dùng đátảng loại lớn xây nên chịu công kích của xe bắn đá ba ngày vẫn không bịtổn thương nào đáng kể. Tấn công, tấn công, tiếp tục tấn công, đổi lạichính là kiên trì, kiên trì, lại kiên trì. Tần Dũng lần thứ hai gặp lạiTrương Liêu, chính là đối mặt với tình trạng thê thảm này.

Đám người Trương Liêu ngồi trong doanh trướng, buồn bực cúi đầu: “Tần Dũng, xem ra đánh Hổ Lao quan không dễ như chúng ta tưởng tượng, binh lực đãtổn thất ba phần, ngươi trở về cấp báo với Tử Vân, bảo hắn tạm thời đừng tấn công Hồ quan, trong thời gian ngắn sợ rằng chúng ta không thể phốihợp với hắn đánh Thượng Đảng.”

Tần Dũng nghĩ một hồi rồi nói: “Dù lúc này tôi trở về, chỉ sợ công tử cũng đã hạ được Hồ quan.Công tử đã có mưu kế rồi, không phải tấn công Hồ quan, mà là tập kíchbất ngờ, ở đó chắc sẽ không có vấn đề gì. Thế này vậy, tôi sẽ gấp rúttrở về đó xem công tử có biện pháp gì không hoặc chuẩn bị tiếp theo nhưthế nào. Có tin tức tôi lập tức sẽ trở về. Đến lúc trở lại, tôi sẽ đimau, tranh thủ chỉ dùng một ngày. Ở đây phiền các tướng quân cẩn trọng.” Trương Liêu cũng chỉ có thể gật đầu.

Bành An trong ảicũng đứng ngồi không yên. Bốn ngày, mới có bốn ngày mà hắn cảm giác đãqua nhiều năm. Binh lính trong ải đã thương vong phân nửa, những ngườicòn lại đã mất đi sự kiên trì và dũng khí, tuy rằng hôm nay hắn chémchết mấy kẻ giả bệnh bị thương không chịu tiến lên, nhưng những binhlính khác không bị kích thích ý chí chiến đấu như hắn nghĩ, ngược lại,trong mắt đại đa số chính là sự tuyệt vọng. Hắn nhẫn tâm không nhìnnhững ánh mắt tuyệt vọng ấy nữa, đây là thiên chức của quân nhân, là vận mệnh an bài. Ép xuống nỗi thống khổ và bất an trong lòng, hắn đi lênmặt thành.

Ngày hôm sau, Trương Liêu chỉ bắn đá nửangày, tận lực tiêu hao năng lực phòng thủ của địch, tranh thủ cơ hội.Mặt khác cũng cẩn thận quan sát xem địch nhân có xuất hiện điểm yếu nàokhông. Đáng tiếc, Hổ Lao thật sự dễ thủ khó công, Trương Liêu không tìmra cách nào tốc chiến tốc thắng.

Nhưng mà Trương Liêu vô cùng vội vã, bởi vì Trương Yến và ta sẽ tấn công Hồ quan, lỡ như CaoCan nhận được tin, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, thời gian của bọn họ không nhiều, bất kể thế nào cũng phải lấy được Hổ Lao trước khi Cao Can xuấtbinh. Lúc Cam Ninh đề nghị tấn công buổi đêm lần nữa, Trương Liêu cũngkhông phản đối, nhưng dặn Cam Ninh nhất định phải cẩn thận, sớm muộn gìcũng lấy được Hổ Lao, không cần phải nóng nảy, hy sinh một đại tướng rất không đáng.

Sau nửa ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, xe bắn đã đã sẵn sàng cho việc tấn công buổi đêm, khác với ban ngày chính là đábắn đi lần này không phải đá lớn, mà toàn loại đá nhỏ, mục đích cũng đổi từ tường thành sang người, một lần bắn hai viên, tổng cộng ba mươi viên lên tường thành, cũng không cần mục tiêu, hoàn toàn là loạn bắn, đậpchết một người tính một người, đặc biệt những chỗ có đuốc, tất cả đá hầu như đều nhắm vào những người cầm đuốc trong tay. Sau hai đợt, Viên quân cũng nhận ra việc ấy, đuốc trên thành dĩ nhiên bớt đi rất nhiều.

Cam Ninh cảm giác cơ hội đã tới, lập tức ra lệnh lên thành. Thang lại chống lên, tiếng hò hét của Tào quân ập tới. Bành An thấy xe bắn đá công kích liền biết đêm nay không dễ chịu, lúc nghe thấy tiếng Tào quân trèo lênthành, mắt hắn đã đỏ quạch, giơ cao thanh đao trong tay, nói chỉ huy,không bằng nói cưỡng bức Viên quân phản kích.

Viên quângiữ ải cơ hồ đã muốn suy sụp, có Bành An cùng thân vệ của hắn cầm đao ép ở phía sau, tiến cũng là chết, lui cũng là chết, bọn chúng không có con đường nào để sống, không nhìn vị trí Tào quân ở bên dưới nữa, dùng tấtcả vũ khí trong tay có thể dùng, cứng nhắc đánh xuống, nhìn thấy thangliền đẩy, người không còn suy nghĩ, không còn thần hồn, hành động sẽ vôcùng máy móc, nhìn đám huynh đệ bên cạnh ngã xuống, đã không còn cảmgiác, bởi vì kế tiếp có thể là mình.

Khắp trên mặt ảitoàn bộ là vết máu, có máu Tào quân, cũng có máu Viên quân, dưới ánh lửa lập lòe trở nên kỳ bí dị thường. Không ít Viên quân chết trên cửa quan, thi thể mắc lại đó, thỉnh thoảng có máu tươi từ trên ải rớt xuống đầutường, thậm chí rớt trên đầu Tào quân đang công thành. Mà Tào quan mangtheo những giọt máu tươi ấy, cũng sẽ ngã xuống từ trên thang, hoặc chếtngay trên thang, khiến máu mình và máu kẻ địch hòa vào nhau chảy dàitrên mặt đất.

Cam Ninh sốt ruột muốn giậm chân, hắn sớmđã muốn tự mình lên tường thành, muốn chém giết trên đó, trường kích của hắn đang khát máu tươi của kẻ địch. Nhưng mà hắn không làm được, khôngcó sự cho phép của Trương Liêu, thân binh bên cạnh tuyệt đối sẽ khôngcho hắn tự mình đi công thành, bởi vì chức trách của đám thân binh nàylà bảo vệ an toàn cho hắn. Bọn họ không nghe lệnh Cam Ninh, mà nghe lệnh Điển Vi cùng Quách Gia, là do Điển Vi và Thái Sử Từ đích thân tuyểnchọn. Họ sẽ không để mặc Cam Ninh đi mạo hiểm, đây chính là do Quách Gia dặn dò. Đinh Phụng vốn là thân binh cũ của Cam Ninh, thấy hắn bị chếphục như vậy trong lòng cũng buồn cười, ngoài mặt lại không dám nói lờinào, đám người bọn họ mấy chục người tiến lên, thương vong cũng khôngít. Nhìn thương binh được đưa trở về, Cam Ninh trong lòng càng thêm nóng nảy, nhưng cũng không thể làm gì với đám hộ vệ bên cạnh.

Công kích trong đêm chỉ kéo dài hai canh giờ, Trương Liêu đưa Cam Ninh trởvề, cũng truyền lệnh thu binh. Cam Ninh một bụng không tình nguyện bịTrương Liêu kéo vào quân trướng, phát hiện không chỉ Trương Liêu, TừHoảng, còn có Tần Dũng ở trong. Tức giận ngồi phịch xuống đất, Cam Ninhphát tiết oán khí: “Thu binh, thu binh, rõ ràng Viên quân đã chống đỡkhông nổi, tiếp tục công kích hai canh giờ nữa chắc chắn có thể hạthành. Các người đúng là, lại còn không cho đệ tự mình lên thành nữa…”

Trương Liêu cười cười, không nói lời nào. Từ Hoảng bước tới một phát kéo hắnđứng dậy: “Ngươi gấp cái gì? Không phải là không thể công kích, mà cứtấn công như vậy tổn thất càng tăng. Tần Dũng mang tới tin tốt, Hồ quanđã vào tay Trương Yến rồi.”

Cam Ninh vừa nghe được lạicàng nhảy dựng lên: “Các người thấy chưa, thấy chưa, lão Bát đã lấy được Hồ quan rồi, chúng ta còn lần lữa ở đây, lão Bát không phải đã nóichúng ta phải mau lấy Hổ Lao, tới Thượng Đảng kiềm chế Cao Can sao? Cácngười còn không hạ lệnh tiếp tục tấn công? Còn ở trong này làm gì?”

“Chờ đợi, chúng ta ở đây chờ tin tức.” Trương Liêu nói tiếp: “Tử Vân rấtthuận lợi lấy được Hồ quan, có thể nói là thắng dễ như bỡn. Bọn họ không tổn thất gì, theo bản lĩnh của Tử Vân, giữ Hồ quan vài ngày hẳn khôngcó vấn đề gì. Nhưng chúng ta không như thế, tấn công vài ngày rồi, đãtổn thất năm, sáu ngàn quân, chúng ta không có quân cứu viện, không cótiếp tế, tổn thất lớn như vậy lấy cái gì chặn đánh Cao Can? Cho nên,chúng ta không thể tổn thất thêm nữa ở Hổ Lao.”

Cam Ninh thở phì phì hỏi hắn: “Chờ tới khi nào? Chẳng lẽ Viên quân sẽ chủ độngcho chúng ta vào ải sao?” Trương Liêu cùng Từ Hoảng đồng thời gật đầu:“Đúng, chính là chờ điều này.” Cam Ninh nhìn bọn họ, lại nhìn Tần Dũng,biết trong này có ẩn tình.

Trương Liêu vui vẻ nói vớiCam Ninh: “Là thế này, Tử Vân đã giúp chúng ta nghĩ ra một biện phápkhiến Viên quân nội loạn, ngươi muốn đánh cũng không đánh được.” TừHoảng cũng cười: “Bày mưu ngoài ngàn dặm, chủ công đúng là biết cáchnhìn người! Lúc này chúng ta chờ tin tức ở Hồ quan.”

Tần Dũng cười cười nói: “Lục gia yên tâm, không tới hai ngày, quân giữ ảiHổ Lao sẽ nhận được tin Hồ quan thất thủ, Cao Can bảo vệ chặt ThượngĐảng không ra, mà năm vạn đại quân Trương Yến đã xuất phát hướng tây vềHổ Lao quan. Cứ thế, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng Hổ Lao quan hai bênthọ địch. Không có viện quân, không có đường ra chỉ có cách đầu hàng,cho dù tướng thủ ải không hàng, lính tốt cũng muốn hàng. Tới lúc đó,Bành An sợ là chỉ có thể tận trung với Viên Thiệu mà thôi. Có người sẽvì các ngài mở cửa quan.”

Từ Hoảng nói tiếp: “Cho nên,chúng ta không cần tăng thêm thương vọng nữa, Hưng Bá tướng quân cứdưỡng thần chờ đối phó viện binh của Cao Can đi. Chúng ta sẽ phải đơnđộc chặn đánh mấy vạn đại quân của Cao Can đó.”

Cam Ninh rúng động: “Các người khẳng định Cao Can sẽ cứu viện Hổ Lao quan?”

Tần Dũng lắc đầu: “Không, công tử đã phân tích, Cao Can có thể sẽ cứu việnHồ quan. Quân Trương Yến không ít, nhưng năng lực tác chiến rất kém, lỡCao Can xuất binh, Hồ quan chỉ có thể tử thủ. Mà Viên Thiệu một khi nhận được tin tức Hồ quan thất thủ, nhất định sẽ phái binh từ Hàm Đan tớicứu, chúng ta ở Hồ quan mới là hai mặt thụ địch. Các ngài sau khi lấyđược Hổ Lao quan, có quân của Hạ Hầu tướng quân chặn Viên quân tây tiến, ở đây không cần nhiều quân phòng thủ. Cho nên ý công tử là cần các ngài mau chóng tập kích Thượng Đảng, từ phía sau kéo chân Cao Can, khiếnViên Thiệu nghĩ Tào quân muốn tiến binh đánh Tịnh châu. Bởi vậy, công tử nghĩ cách giúp các ngài lấy Hổ Lao, tận lực giảm bớt thương vong để ứng phó với trận chiến ác liệt có thể xuất hiện sau này.”

Chú thích:

* Chàng xa: xe chuyên dụng để đục thủng cổng thành