Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 132: Có mới nới cũ



Trong lòng Tào Tháo và Bàng Thống đều ôm tâm sự, nhất thời không ai lêntiếng. Cuối cùng vẫn là Tào Tháo phá vỡ sự im lặng: “Bàng tiên sinh, TửVân từng nói với Tháo, tiên sinh có học thức hơn người; Nguyên Trực cũng vô cùng sùng bái tiên sinh. Tháo muốn tiên sinh chỉ giáo một chút,không biết tiên sinh có bằng lòng hay không?”

Bàng Thống hé miệng cười, ông vẫn không có được sự bình tĩnh như của ta: “Tào đạinhân cứ hỏi, tại hạ biết tất sẽ trả lời.” Tào Tháo nghe xong nghĩ BàngThống thật rất tự tin, liền không khách khí nữa: “Tiên sinh, ngài thấytình cảnh trước mắt của Tháo thế nào?” Bàng Thống bĩu môi, hỏi cái nàyà, đơn giản: “Tiền đồ như gấm.” Nói xong đợi Tào Tháo hỏi tiếp. Nửa ngày không thấy gì liền ngẩng đầu nhìn, bộ dạng Tào Tháo chính là ngây người nhìn mình. Hắn ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng được: “Tôi nói xongrồi.”

Tào Tháo lúc này mới hoàn hồn, vấn đề ta hỏi lớnđến vậy, ngươi nói bốn chữ là xong sao? Cẩn thận suy nghĩ lại thấy rấtcao hứng, liền hỏi lại: “Như ý tiên sinh, Tháo có nhiều triển vọng sao?” Bàng Thống gật đầu, ông cũng không ngốc. Tào Tháo xoa tay nói: “Vậytiên sinh thấy bao nhiêu năm nữa Tháo sẽ thành đại sự?” Đến chỗ mấu chốt rồi đây.

Bàng Thống nghe xong cảm thấy Tào Tháo thậtkhông khách khí, khí thế hừng hực như vậy, so với Lưu Biểu tốt hơnnhiều. Ông hỏi thật lòng, ta cũng nên thể hiện một chút: “Tào đại nhânhùng tâm tráng chí, khiến Thống bội phục. Có điều, nói là mấy năm chỉ sợ không ổn. Đương nhiên, nếu đại nhân chỉ định lấy nửa non sông bên này,đúng là chỉ cần vài năm thật.” Tào Tháo a một tiếng, nghĩ lại mình hỏiđúng là không có trình độ, trái lại thể hiện bản thân quá mức tự tin vànôn nóng, Bàng Thống nhắc nhở rất đúng, quả nhiên là nhân tài.

Thầm nghĩ như vậy, ông ta liền cung kính nói: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, làTháo không nghĩ kỹ. Xin hỏi tiên sinh, cuộc chiến giữa ta và Viên BảnSơ, có thể sớm kết thúc không?” Trong lòng Bàng Thống đắc ý, đồng thờicũng bội phục thái độ khiêm tốn của Tào Tháo: “Tào đại nhân đừng đa lễ.Viên Thiệu kia đã tới lúc mạt vận, giãy giụa chỉ phí công. Chỉ cần đạinhân chỉ huy bắc tiến một trận là được. Có điều muốn triệt để tiêu diệtthế lực Viên gia, lấy được cả bốn châu, còn mất nhiều ngày.”

Tào Tháo a một tiếng, nghĩ thầm: hôm qua Phụng Hiếu cũng nói với ta, cho dù Viên Thiệu chết, chúng ta cũng đừng vội khởi binh, tốt nhất chờ nửa năm một năm nữa, huynh đệ Viên thị phát sinh biến cố mới là cơ hội củachúng ta. Lúc ấy có thể lấy được đất đai của Viên gia với cái giá nhẹnhàng hơn. Bàng Thống này cũng nói trong thời gian ngắn không được, vậyta lại hỏi.

Nhìn Bàng Thống, Tào Tháo nói tiếp: “Tiênsinh đã nói việc giữa Tháo và Bản Sơ một trận là xong, sao lại còn nóimuốn lấy được bốn châu còn mất thêm thời gian? Theo tiên sinh Tháo nêndùng binh thế nào mới thỏa đáng?”

Bàng Thống tự tincười, nghĩ thầm: để ta nói vài câu, cho ông so sánh ta với đám thủ hạcủa ông nhé? Nghĩ rồi hắn vững vàng nói: “Tào đại nhân, theo tôi đượcbiết, Viên gia đang triệu tập quân đội tứ phương về Lê Dương, Tào đạinhân sẽ không ngồi yên không quản chứ? Hứa Đô tuy rằng yên tĩnh, nhưngtrên đường tôi tới đây, công tác trị an bảo mật đều được tăng cường,hàng hóa kiểm tra nghiêm ngặt, báo hiệu đại nhân sắp dùng binh, có phảikhông?” Tào Tháo liên tục gật đầu: “Tiên sinh nói đúng, Tháo đang muốnxuất binh tới Lê Dương.”

Bàng Thống nghe xong nói: “Thìra đại nhân còn chưa hành động. Sao lại chậm chạp như thế? Dùng binh như vậy chẳng phải lỡ mất một cơ hội tốt, tốn công vô ích sao?” Tào Tháo mở to hai mắt: “Vì sao? Ta muốn đợi Viên quân tập kết xong mới một trậngiết sạch. Chẳng lẽ cách này không được?”

Bàng Thống bắt đầu lên tinh thần, xem ra thủ hạ của Tào Tháo ông không có mấy người có bản lĩnh, loại ý đồ cỏn con này cũng không nghĩ ra. Hắn hắng giọng nói: “Ý nghĩ của đại nhân ban đầu có thể. Nhưng đại nhân cũng biết, tiênphát chế nhân, hủy hoại tinh thần so với tiêu diệt tính mạng vẫn hiệuquả hơn. Nếu để Thống bố trí, sẽ mặc kệ Viên Thiệu tập kết quân ở LêDương, tôi sẽ chia quân thành hai đường, một nhánh xuất binh từ Hà Nội,tranh thủ đánh lấy Hổ Lao Quan, dọc đường đánh chiếm trành trì, áp sátMục Dã, khiến bên trái Viên cảnh gặp khủng hoảng; một nhánh từ Bạch Mãqua Hà Bắc, giả bộ sẽ quyết chiến với Viên Thiệu cùng quân đội của hắn ở thành Lê Dương.”

Tào Tháo lần nữa lại a lên: “Khôngsai, cách này rất hay, đúng là kế tâm lý chiến.” Đúng vậy, sau trậnchiến Quan Độ, Viên quân đối với Tào quân có tâm lý sợ hãi, đúng là cóthể dùng tâm lý chiến. Bàng Thống này quả nhiên có bản lĩnh, ta muốnhắn… Ông ta nhìn Bàng Thống chòng chọc, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Bàng Thống khẽ nghiêng người, nhìn tròng mắt Tào Tháo khẽ đảo theo thânmình, trong lòng bật cười: ông giống bá chủ gì, giống tửu quỷ hơn, dángvẻ này chính là của một kẻ thích rượu mà. À, Triệu Như chạy đi đâu lấyrượu mà vẫn chưa về nhỉ? Nghĩ tới hương vị Trúc Thanh và Túy Diệp thúcthúc miêu tả lại, nước miếng của ta cũng sắp trào ra rồi. Thật đángghét, các người uống hết Trúc Thanh thì thôi, đến cả Túy Vũ cũng khônggiữ lại cho ta một chén, hai lão già này có phải rất quá đáng không? Đầu óc hắn chuyển hết sang rượu rồi.

Tào Tháo còn đang chờđoạn sau của hắn, không thể nào cứ vậy là xong chứ? Nhìn bộ dạng thâmtrầm của người trước mặt, trong mắt có một tia chiến ý bắn thẳng ra bênngoài, cao thủ, chính là cao thủ. Tào Tháo căn bản không ngờ tia chiến ý kia của Bàng Thống là trong lòng đang vì Túy Vũ mắng hai lão sư củamình! Nếu Tào Tháo biết hắn đang nghĩ gì, không ngất mới lạ.

Tào Tháo đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy Bàng Thống phản ứng gì, không chịu nổi phải nhắc: “Tiên sinh, Bàng tiên sinh.” Bàng Thống từ cơn nghiệnrượu mới tỉnh lại: “A, đại nhân còn muốn nói gì?” Tào Tháo sửng sốt,đáng lẽ là ngươi nói chứ? Nghĩ lại cũng đúng, người ta còn chưa chínhthức quy thuận, nói vậy là nhiều rồi. Có điều, ta vẫn muốn biết nhiềuhơn nữa: “Tiên sinh, tâm lý chiến kế này thật tuyệt diệu, Tháo muốnthỉnh giáo thêm.”

À, Bàng Thống cười cười, ta chưa nóihết mà: “Ý đại nhân muốn biết đánh bại Viên quân xong nên hành động thếnào phải không? Viên Thiệu cho dù ngoan cố chống cự, đánh bại hắn làviệc rất đơn giản. Ý đại nhân hẳn là sau khi đánh hạ Lê Dương sẽ tiếnsát Nghiệp thành. Thống khuyên đại nhân chớ nóng vội, phá được Lê Dươnglà chắc chắn, nhưng tôi thấy đại nhân chặn cổ họng Nghiệp thành rồi,không cần vội vã tiến binh, mà bình tĩnh quan sát biến cố. Viên Thiệu là người không chịu được thất bại, trận tới mà thua không lâu sẽ mất mạng. Nghe nói hai đứa con của ông ta không hợp nhau, đại nhân có thể lợidụng điểm này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đại nhân nhất địnhphải mau chóng lấy được Thanh châu, không cho Viên Đàm có cơ hội trở về, cùng đứa con thứ hai ở một chỗ, mâu thuẫn càng lớn! Đợi Viên gia cóbiến, đại nhân có thể một trận định càn khôn, bốn châu này có thể lấycả.”

Oa, Tào Tháo trong lòng khiếp sợ. Những lời nàyQuách Gia đều đã nói, nhưng không rõ ràng, chủ yếu chỉ là nhắc nhở,không vạch rõ phương châm tác chiến ngắn gọn dễ hiểu thế này. Ta vốn cho rằng chuyện này ta chỉ cần nói đại khái, sẽ có người thực hiện cụ thể,không cần quản tới. Quách Gia lại cho rằng mình vừa nói Tào Tháo sẽ hiểu ngay, tự mình sẽ đề ra phương án tác chiến, không cần hắn xen vào việccủa người khác. Kết quả Tào Tháo nghe Bàng Thống nói xong, hận không thể kéo hắn về phủ bàn luận chi tiết chuyện dụng binh bắc thượng. Càng nghĩ lại càng sợ hãi, Bàng Thống là người Tương Dương bên kia, mới tới đâyvài ngày lại hiểu rõ tình thế nơi này, chẳng phải hắn chính là người cóthể quyết kế sách từ xa ngàn dặm sao? Chẳng trách Tử Vân nói hắn là mộtnửa bộ Luận ngữ, ta phát tài rồi.

Ta đã sớm trở về, ởngoài cửa nghe thấy hai người đang nói chính sự, các ngươi nói chuyệnnhiều cũng tốt. Lúc này nghe thấy cũng đủ, liền gọi thuộc hạ ôm hai vòTúy Vũ tiến vào. Vừa vào, gặp đúng cảnh Tào Tháo nhìn Bàng Thống thèm rỏ dãi, mà Bàng Thống lại cố ý giấu diếm vẻ mặt đắc ý cuồng tiếu, xem rahai người đều có thu hoạch. Quả nhiên, Tào Tháo thấy ta tiến vào, khẩncấp đưa mắt ra hiệu: con chim này lợi hại, nhất định không thể buôngtha; Bàng Thống nhìn ta khóe miệng nhếch lên, Tào Tháo này cũng có chútphương pháp, ngươi chọn người không tồi! A, có hy vọng.

Phất tay bảo bọn thuộc hạ lui ra ngoài, ta cười cười trêu hai người: “Chủcông và Bàng huynh hận gặp nhau muộn hả! Không biết có làm gì sau lưngtiểu nhân không?” Bàng Thống hiểu hàm ý trong lời nói của ta, không vuiliếc mắt lườm ta một cái, đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra ta gọi Tào Tháo làchủ công liền sửng sốt. Tào Tháo có chút đỏ mặt vội biện bạch: “Tháođang thỉnh giáo Bàng tiên sinh, Tử Vân chớ có nói bậy.” Ta bật cười:“Chủ công cần gì thanh minh? Chẳng lẽ không biết hai từ chột dạ sao?Ngài biết thần mà, thần rất biết cách nghe trộm.”

Nghexong ta nói, Tào Tháo vô cùng xấu hổ. Có điều đã thành thói quen rồi,liền lắc đầu cười khổ: “Thật đúng là ngươi thói quen không đổi.” Nóixong câu đó ông ta mới tỉnh ra, quay sang nhìn ta đang cười khanh khách, rồi lại há mồm nhìn Bàng Thống. Quả nhiên vẻ mặt Bàng Thống đờ đẫn, ánh mắt sững sờ, ngẩn người nhìn ta. Ta cười với Tào Tháo: đêm dài lắmmộng, người tài ba như thế phải nhanh chóng nắm trong tay, miễn chotrong lòng nuối tiếc. Tào Tháo đảo mắt: ngươi nắm chắc chưa? Ta gật đầu: Không nắm chắc thần cũng không gọi ngài là chủ công. Tào Tháo yên tâm:ngươi đã nắm chắc, ta an tâm rồi.

Nhìn Bàng Thống vẫnđang ngẩn người, ta cười lớn trêu hắn: “Quảng Long huynh, đừng kinhhoảng thế, ta đã dặn dò bọn tiểu nhị, bốn phía quanh gian phòng này đềukhông có người, vài thước ngoài cửa đảm bảo một con muỗi cũng không lọt, dù sao người thích nghe lén cũng không nhiều.”

BàngThống lúc này mới phản ứng được: “Ngươi quả nhiên có trò. Xem ra ta nghĩ không sai, ngươi đúng là thần tử của Tào đại nhân. Triệu Như, lá gancủa ngươi thật ghê gớm, Thống bội phục.” Ta mỉm cười: “Lá gan của takhông bằng huynh. Huynh biết rõ ta có chỗ đặc biệt, còn dám tới tìm ta,Tử Vân cũng bội phục.” Hắn há mồm muốn nói, ta vội ngắt lời: “Nếu SĩNguyên huynh muốn nói huynh vì Túy Vũ, Trúc Thanh hay mấy loại rượukhông biết tên trong nhà ta mà tới, Triệu Như xem thường huynh.”

Bàng Thống khe khẽ thở dài: “Ngươi quả nhiên lợi hại. Không sai, ta tới đâycó hai mục đích. Thứ nhất muốn biết ngươi cuối cùng là ai? Thứ hai, muốn nhìn chủ công được Nguyên Trực huynh coi trọng có chỗ nào hơn người. Về phần rượu ngon kia tất nhiên không thể thiếu. Triệu Như, nếu ngươikhông thể lấy ra loại hảo tửu thần bí kia, ta cũng xem thường ngươi.”

Hắn nói lời này khiến ta kinh hãi, không phải kinh hãi bởi Bàng Thống, màlà với khả năng nắm tin tức của nhân sĩ Kinh châu. Từ Thứ đi theo ta,đồng ý góp sức, trước sau mới ngắn ngủi không đến một tháng, thế nhưngBàng Thống bọn hắn đã biết tin tức này, ta không kinh hãi mới là lạ. Ánh mắt chuyển mấy vòng quanh người Bàng Thống, xác nhận hắn không phải thử ta, chuyện này lại không phải chuyện nhỏ. Nhưng mà, hiện tại ta cònkhông rảnh nghĩ nhiều, hẵng đem Bàng Thống thu phục rồi nói tiếp.

Biểu hiện trầm tư của ta dĩ nhiên khiến Bàng Thống xúc động, có điều, hắnkhông biết ta nghĩ gì, còn tưởng ta thật sự lừa gạt hắn, nên cảm thấymất hứng: “Triệu Như, sao không nói nữa? Hay ngươi thật sự lừa gạt tatới đây?” Ta nhìn hắn cười lớn: “Sĩ Nguyên huynh tài trí hơn người, tadùng phương pháp này lừa huynh tới chẳng phải làm trò cười cho ngườitrong nghề sao? Ta đang nghĩ uống rượu hẳn là phải chú ý một chút. Huynh là người yêu rượu như vậy, làm thế nào để huynh được tận hứng mới không khiến huynh phí phạm cực khổ tìm tới đây.” Công phu nịnh nọt của tacũng đã tiến rất xa.

Ta nói xong, Bàng Thống và Tào Tháo đều thấy hứng thú. Bàng Thống vội hỏi: “Chú ý thế nào? Chú ý kiểu gì”Ta từ từ nói: “Ta nghĩ, rượu ngon trong tửu lâu này có, nhưng tửu cụ vàsự tinh tế lại không có. Sĩ Nguyên huynh, ta có không ít loại rượu ngon, muốn nhấm nháp hết cần có thời gian. Bởi vậy việc phẩm rượu lần này,tiểu đệ muốn mời huynh về nhà, nâng chén thưởng mai, thế nào?” BàngThống trầm ngâm, ý tứ của ta rất rõ ràng, hắn là người thông minh tấtnhiên sẽ hiểu.

Thừa dịp hắn còn đang suy nghĩ, ta nháymắt với Tào Tháo: “Chủ công, Bàng tiên sinh ở nhà thần phẩm rượu tấtnhiên là được, nhưng mà rượu ở nhà Tử Vân không đủ cho Sĩ Nguyên huynhthưởng thức tới mười ngày, xin chủ công để tâm sắp xếp chỗ ở.” Tào Tháocũng hiểu ra, a một tiếng: “Tháo lập tức dặn Văn Nhược sắp xếp, sẽ khiến tiên sinh hài lòng.” Vừa nói vừa ám hiệu với ta: ngươi đây là muốn éphắn ở lại sao? Có thể không? Ta nhếch khóe miệng: không thành vấn đề, cứ để thần.

Bàng Thống giương mắt nhìn Tào Tháo rồi lạinhìn ta: “Triệu Như, ngươi muốn giam lỏng ta sao?” Ồ, ta đúng là có ýnày, ngươi sao lại nói thẳng ra thế. Ta làm bộ khó hiểu hỏi: “Sao cơ? ÝBàng huynh là thế nào? Chẳng lẽ ta hiểu lầm, huynh không muốn ở lại vớichủ công?”

Tào Tháo lập tức nói tiếp: “Tiên sinh khôngnên hiểu lầm, Tử Vân chắc không có ý đó. Chẳng qua những lời tiên sinhdạy bảo cho Tháo khiến Tháo cũng nghĩ tiên sinh thật sự sẽ ở lại giúpta.” Trong bụng ta buồn cười, nhưng vẻ mặt rất thành khẩn.

Bàng Thống nhắm chặt miệng không nói lời nào. Ta làm bộ ủy khuất hỏi hắn:“Sĩ Nguyên tiên sinh nếu không muốn ở lại, vì sao hiến kế cho chủ công?Vì thế tiểu đệ nghĩ huynh đã quyết định rồi, mới nhắc chủ công chuẩn bịnhà cửa, sao huynh lại hiểu lầm như vậy?” Rồi xoay người hỏi Tào Tháo:“Chủ công, lúc thần vừa trở lại, chính là nghe Bàng huynh đang hiến kếcho chủ công bắc thượng Nghiệp thành, chẳng lẽ ngài không định trọngdụng Bàng huynh?”

Trong mắt Bàng Thống hiện lên khổ ý,nghĩ thầm: chẳng trách lão sư nói Triệu Như không đơn giản, ta chẳng qua là bày ra một mưu kế nhỏ để thăm dò Tào Tháo, tiện thể thể hiện ít tàinăng, vậy mà lại bị hắn dùng để uy hiếp. Cũng phải, ta bây giờ còn chưaphải người của Tào Tháo, tự dưng hiến kế cho ông ta, đúng là tự chuốcphiền toái.

Tào Tháo không hề biết ta đang uy hiếp BàngThống, còn đứng đắn trả lời ta: “Tử Vân, mưu kế của tiên sinh thật sựrất hay, so với ngươi và Phụng Hiếu nói còn rõ ràng, cẩn thận hơn nhiều, ngươi phải học tập thêm ở chỗ tiên sinh. Về phần tiên sinh có muốn sátcánh cùng Tháo sau này hay không, Tháo còn chưa hỏi ý tiên sinh, ngươikhông được vô lễ.”

Nghe Tào Tháo nói xong, ta nhìn BàngThống, hắn cũng giống ta, cố nén cười, đưa tay cầm lấy ly rượu trên bàn, chúng ta đều vì biểu hiện ngốc nghếch của Tào Tháo lúc này mà buồncười, ông ta vậy mà chẳng hiểu ta muốn nói gì. Bàng Thống cố hồi phụclại tâm trạng, rót một chung rượu, chậm rãi uống một hớp, nhắm mắt ngồilại chỗ cũ.