Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 74: Hẹp lại



Editor: Gấu Gầy

Bóng dáng cao gầy như trúc của người đàn ông mơ hồ hiện lên qua tấm kính mờ màu ngọc. Những giọt nước bắn lên kính hợp thành dòng chảy một lần lại một lần làm mờ đi màu sắc nhạt nhòa kia.

Thịnh Tự dựa vào phía bên kia của tấm kính mờ lắng nghe tiếng chửi mắng bình tĩnh và kiềm chế từ phòng tắm của Đông Ngôn.

"Thịnh Tự, anh thật là biến thái."

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, từ cổ họng phát ra tiếng cười châm biếm: "Thầy Đông đúng là mặt nào cũng yếu, chửi người cũng không có sức như Tiết Bảo Thiêm."

Tiếng nước ngừng lại, một bàn tay vươn ra từ phòng tắm: "Đưa tôi quần áo."

Thịnh Tự cúi đầu nhìn bàn tay kia, vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ, bàn tay gã chạm vào khuỷu tay của Đông Ngôn, trượt dọc theo làn da còn đang bốc hơi nóng, nhẹ nhàng gạt đi một giọt nước trượt vào lòng bàn tay của anh.

"Thịnh Tự!"

Sau khi thành công trong việc khiến thú cưng tức giận, người đàn ông cong khóe miệng, đặt chiếc áo choàng tắm lên bàn tay đó.

Sau một loạt tiếng sột soạt, Đông Ngôn mở cửa phòng tắm, hơi nóng bốc ra, giống như cơn giận không thể kìm nén trong lòng anh.

Anh liếc nhìn chiếc giường lộn xộn, má đỏ bừng vì hơi nóng lại càng đỏ hơn. Ký ức xấu hổ không che đậy ập đến, những phẩm giá đã mất đi suốt mười mấy giờ lúc này trở lại đầy đủ, như roi da quất vào bản thân anh lúc nãy.

"Đưa tôi thứ tôi viết." Lời nói của Đông Ngôn nén ra từ kẽ răng.

Đông Ngôn không hề thấp bé, gần như ngang bằng với Thịnh Tự cao lớn khỏe mạnh, khi tức giận cũng có chút uy phong. Nếu là người khác có lẽ cũng sẽ bị dọa một chút, nhưng người anh đối mặt lại là Thịnh Tự.

Người đàn ông vỗ nhẹ vào túi áo của mình, nơi đó phát ra tiếng giấy rõ ràng: "Em đang nói đến cái này à?"

Gã lấy một tờ giấy từ túi rồi mở ra, nhìn vào những nét chữ không ra hình dạng trên đó, cường điệu lắc đầu: "Thầy Đông mọi mặt đều khiến người ta không hài lòng, chỉ có mỗi chữ viết là coi được, giờ cũng thụt lùi."

Đông Ngôn giơ tay ra cướp: "Đưa cho tôi!"

Thịnh Tự giơ tay tránh: "Đây không phải là thư tình em viết cho tôi sao?" Gã hắng giọng, đọc lên, "Tự thân yêu, những ngày xa cách anh em nhớ anh nhiều lắm, trong lòng nghĩ, chỉ muốn..."

Đông Ngôn đột nhiên ra tay siết cổ gã: "Câm miệng, tôi bảo anh câm miệng!"

Đôi mắt hẹp dài của Thịnh Tự tràn đầy u ám, gã cất bức thư trở lại túi áo, không quan tâm đến gông xiềng trên cổ, ghìm chặt gáy Đông Ngôn, hỏi nhỏ: "Thầy Đông viết nhiều thư tình như vậy, bức nào khiến em ấn tượng nhất? Là bài văn nghìn chữ viết cho Tiết Bảo Thiêm, hay là bức thư tình vừa mới viết cho tôi trong lúc làm tình?"

Đông Ngôn siết chặt năm ngón tay, tức giận mắng: "Thịnh Tự, anh quá đáng lắm rồi!"

Thịnh Tự không biết làm thế nào mà chỉ một động tác đã giải phóng sức mạnh của Đông Ngôn, gã nắm lấy cổ tay anh trở tay xoắn một cái, ấn mặt anh lên tấm kính màu ngọc.

"Tôi quá đáng sao? Tôi đã cho em lựa chọn, viết thư tình hay là dùng thủ đoạn, không phải em tự chọn viết thư tình sao? Tôi vừa kiểm tra, chỉ có 512 chữ, so với bài văn nghìn chữ còn kém xa lắm, nhưng không sao, không cần vội, thư tình mà, viết từ từ mới cảm động, lần sau chúng ta tiếp tục, bổ sung những chữ còn thiếu."

Khuôn mặt Đông Ngôn bị ép đến méo mó, anh cố gắng quay đầu về phía sau, gần như gầm lên: "Thịnh Tự, anh là đồ khốn nạn, chúng ta đã chia tay rồi!"

Nụ cười và ánh sáng tối tăm cùng xuất hiện trong mắt Thịnh Tự, gã nghiêng người dựa vào tai Đông Ngôn: "Đông Ngôn, giữa hai chúng ta, em chưa bao giờ là người có quyền chủ động. Tôi khuyên em hãy nhận thức rõ tình hình một chút đi. Với tính cách như em cùng với sự bướng bỉnh và khả năng trên giường, ra ngoài sẽ bị người ta... chơi đùa đến chết!"

Đông Ngôn tức giận nhìn lại: "Tôi sống hay chết, không cần anh lo!"

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, hai người không ai nhượng bộ, như thể một lực nhẹ cũng có thể làm đứt sợi dây căng như dây đàn trong không khí.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Tự vang lên, âm nhạc dịu dàng từ từ làm tan biến bầu không khí nguy hiểm trong phòng.

Thịnh Tự đẩy Đông Ngôn ra, tấm kính mờ nhẹ nhàng rung động, phát ra tiếng vang đục.

Gã chậm rãi bước đến giường, lấy cái điện thoại từ trong đống chăn lộn xộn. Hắn nhìn vào cái tên trên màn hình, không vội vàng nghe máy, mà đi về phía ban công.

Trong khe hở cuối cùng khi cửa ban công đóng lại, Đông Ngôn nghe được một tiếng: "Sử tiên sinh."

Sử tiên sinh?

Trong trạng thái mơ hồ lộn xộn của ký ức, Đông Ngôn dường như đã nghe thấy một giọng nói tương tự. Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, anh bỗng nhiên nhớ ra vừa rồi khi ở trên giường, Thịnh Tự cũng đã nhận một cuộc điện thoại từ Sử tiên sinh gọi tới. Lúc đó gã đã dừng lại hành động, bịt miệng anh lại, để cho tinh thần ổn định rồi mới nói vào điện thoại: "Tôi đã xem qua hợp đồng, không có vấn đề gì, Diêm... cậu ta có thể ký."

Những lời này không đầu không đuôi, dường như cũng không có ý nghĩa, Đông Ngôn nghĩ qua rồi vứt sau đầu. Anh vừa thay đồ, vừa lạnh lùng nhìn bóng lưng của Thịnh Tự ngoài ban công.

Người đàn ông hơi cúi người, dựa vào cửa sổ, một tay cầm điện thoại, tay kia duỗi dài thoải mái đặt trên mép cửa sổ.

Ánh mắt vừa muốn rời đi, nhưng lại chợt dừng lại, Đông Ngôn phát hiện ra đầu ngón tay của Thịnh Tự đang liên tục gõ lên mép cửa sổ bằng đá cẩm thạch với tần suất ba nhanh hai chậm.

Đó là động tác vô thức của gã khi cảm thấy căng thẳng hoặc lo lắng, Đông Ngôn thậm chí còn hiểu rõ ý nghĩa của động tác này hơn cả Thịnh Tự.

Sử tiên sinh, hợp đồng, một tiếng 'Diêm' bỏ ngõ, ba nhanh hai chậm, cùng với những nghi ngờ và suy đoán mơ hồ của Diêm Dã...

Nhiều thông tin lẫn lộn với nhau giống như những sợi dây được xoắn chặt lại thành một sợi dây thừng, lặng lẽ buông xuống trước mặt Đông Ngôn, khiến anh không hiểu vì sao bất chợt rùng mình.

Các tài liệu quan trọng của Thịnh Tự đều được đặt trong hộp mật mã trong tủ đầu giường, mà lúc này cánh cửa tủ không đóng, khe hở mở ra một khoảng tối tăm sâu hút.

Dường như có cái gì đó đã đứt, cái gì đã gãy? Ý thức căng thẳng của Đông Ngôn đột nhiên phản ứng, giọng nói mơ hồ của Thịnh Tự đã dừng!

Bỗng nhiên ngẩng đầu, anh cách cửa sổ sát đất, đối diện với ánh mắt u ám và lạnh lẽo của Thịnh Tự!

Ánh mắt đó như một tấm lưới lớn, dày đặc và mạnh mẽ bao trùm lấy Đông Ngôn, khiến anh không thể trốn tránh!

Máu trong cơ thể đột nhiên đông cứng, não bộ trống rỗng, Đông Ngôn cứng đờ tại chỗ, từ đầu đến chân nổi lên một cảm giác lạnh!

Ngón tay siết chặt nút áo gần như đã bán đứng Đông Ngôn, anh cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, lảng tránh ánh mắt, lần lượt cài nút áo lại.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Thịnh Tự đã trở lại bình thường, gã quay lưng lại, tiếp tục nói chuyện điện thoại với tư thế giống hệt như trước đó.

Sau khi Đông Ngôn thu dọn xong xuôi, Thịnh Tự cũng kết thúc cuộc gọi. Gã bước ra, lại biến thành người tình dịu dàng. Nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Đông Ngôn, không để ý đến vẻ mặt ghét bỏ của đối phương, gã nhẹ giọng nói: "Đừng giận nữa, em biết mà, tôi là người phù hợp nhất với em. Chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn tối, đợi tôi thay đồ xong sẽ đưa em đi ăn món em thích."

Thịnh Tự ăn mặc rất kỹ lưỡng, có một phòng thay đồ rộng lớn, gã xoa đầu Đông Ngôn một cái, rồi quay người vào phòng thay đồ.

Đông Ngôn dựa vào cửa kính mờ của phòng tắm, ánh mắt anh lướt qua mọi ngóc ngách của căn phòng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà nhìn vào cái tủ kia...

Cạch, cửa ra vào bị đẩy ra rồi đóng lại, Đông Ngôn đi mà không hề chào hỏi.

Thịnh Tự bước ra từ phòng thay đồ, liếc nhìn ra cửa, bước vài bước dựa vào cánh cửa phòng ngủ, nút tay áo vừa mới cài lại bị tháo ra, ánh mắt nặng nề của người đàn ông rơi trên cái tủ đặt két sắt.

Cánh cửa tủ vẫn nằm đó, chỉ là khe hở...

"Hẹp lại."

—----

Lời Gấu Gầy: cặp phụ trong truyện của Tô Nhị Lưỡng lúc nào cũng cuốn. Thịnh Tự và Đông Ngôn nghe nói cũng có truyện riêng.

—----