Liễu Vũ Tịch Nhan

Chương 5



Hôm qua Liễu Vũ ở chỗ của Trương Tịch Nhan không về, bộ đồ trên người đã mặc hai ngày chưa đổi. Cô nhìn con sâu rượu Trương Tịch Nhan không làm chuyện gì quá phận, thấy thời gian không còn sớm, cầm túi của mình lên, về nhà.

Cô đóng cửa trước nhà Trương Tịch Nhan, còn cố ý dùng sức kéo tay nắm cửa, xác định đóng cửa thật chặt mới rời khỏi.

Món nợ giữa cô và Trương Tịch Nhan không phải một hai năm, muốn tính sổ, đương nhiên là đau ngắn không bằng đau dài, từ từ đi.

Liễu Vũ về đến nhà đã là đêm khuya, ba mẹ cô đã ngủ, anh của cô - Liễu Lôi - và cô gần như là chân trước chân sau về đến nhà.

Liễu Lôi - anh của cô - từ nhỏ đến lớn đều viết một chữ "hỏng" cực lớn từ đầu đến chân, xui xẻo đến từ phòng khách tầng một quay về phòng ngủ tầng hai, lúc leo cầu thang, sẽ chân trái vấp chân phải té ngã, va chạm liên tục. Ba mẹ cô nghĩ anh của cô có thể sống đến hiện tại toàn bộ đều nhờ đại sư Trương Trường Thọ phù hộ, đến nỗi anh của cô nha, chạy đến nhà Trương Trường Thọ còn ân cần hơn chạy đến công ty, thế cho nên bây giờ có hơi lải nhải. Cô thật tình cho rằng, đổi gia đình của Liễu Lôi với Trương Tịch Nhan mới phù hợp với thiết lập của hai người bọn họ. Tuy anh của cô treo chức vụ Tổng giám đốc công ty, thế nhưng, chí không ở đó, ngược lại từ khi cô đi làm đến nay, chưa từng gặp được anh của cô ở công ty. Trương Tịch Nhan vào công ty được hai năm, nhắc tới đều là một câu: "Văn phòng của Tổng giám đốc không cùng tầng với chúng ta, chưa gặp qua."

Tổng giám đốc quanh năm không ở công ty, hai tiểu Chủ quản của Phòng tài chính Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu chạy đi ôm đùi của Trần Tổng giám Phòng tài vụ, hiển nhiên khiến cho người ta không cách nào chấp nhận được, muốn chửi mà không thể.

Liễu Vũ thấy anh cô về nhà, mở video trong nhóm trò chuyện công ty cho anh cô xem.

Ngài Liễu Lôi xem video, rất kinh ngạc thắc mắc liên tục ba vấn đề:

- Ơ, ở cùng với em là sư muội* của anh hả? Hai người chơi chung từ lúc nào? Hai người này là ai nha? - Cảm khái:

- Tính khí của sư muội anh đều có thể bị họ làm cho bùng nổ, lợi hại.



(*) gọi là sư muội vì Liễu Lôi xem như là học trò - đệ tử đi theo đại sư Trương Trường Thọ

Anh trai à, cô vào công ty nửa năm rồi ạ! Trương Tịch Nhan vào công ty hai năm rồi ạ, Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu tốt xấu gì cũng là Chủ quản nghiệp vụ của công ty ạ. Liễu Vũ ở đây cảm tạ ngài Liễu Sĩ Tắc đã qua tuổi sáu mươi mà vẫn chịu mệt nhọc phấn đấu ở tuyến đầu công ty, thế cho nên để cho ngài Liễu Lôi làm nghề chính đạo sĩ kiêm chức Tổng giám đốc vẫn có thể bắt cá lăn lộn suốt ngày.

Liễu Vũ lười phỉ nhổ người anh hỏng bét của cô, lấy lại điện thoại di động của mình, về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, mới vừa vào làm không lâu, Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan đã nhận được thông báo của tổ nhân sự, cùng với toàn bộ công ty thông báo, hai nàng đã bị đuổi.

Lý do đuổi Liễu Vũ là cô làm giả hóa đơn, chi phí; còn Trương Tịch Nhan là vô cớ nhục mạ đồng nghiệp công ty ở nơi công cộng làm xấu hình ảnh công ty.

Lúc đó Liễu Vũ lập tức cười ha hả! Nhân viên nào gặp khách hàng nói chuyện làm ăn mà không đi ăn cơm, cô đãi khách kiếm mối cho công ty, chẳng lẽ còn phải tự xuất tiền túi, khi bàn bạc làm ăn xong xuôi, không nói cô báo cáo chi phí ăn uống và lộ phí chênh lệch nhiều, bây giờ lại lôi những thứ này ra. Nghi cô báo hơn, đừng cho báo nha, bây giờ dùng chuyện này nói, Tài vụ trước kia phụ trách chi trả cho cô đã từ chức đổi nghề năm ngoái, trước đó còn dụ dỗ cùng nhau làm xấu. Bữa ăn của công ty là 80 mỗi ngày, đãi hộ khách ăn cơm quy định là 300, thế nhưng co giãn khá lớn, báo 3000 cũng bình thường. 300, cũng chẳng đủ để mời người ta ăn một cái lẩu!

Liễu Vũ đã chuẩn bị tâm lý bị bới móc, nhưng cô không nghĩ tới lý do cô và Trương Tịch Nhan bị đuổi lại khác nhau. Cô nghĩ lại, phát hiện hôm qua cãi nhau, quả thật Trương Tịch Nhan là chủ lực, dựa theo mức độ của nàng, đại khái chỉ có thể xử phạt tiền. Hơn nữa Trương Tịch Nhan, muốn nói xuất sắc, vậy thì thật xuất sắc, muốn nói đần độn, vậy thì thật sự đần độn, lúc cướp khách hàng hướng nghiệp tích thì không có nàng, công việc mệt nhọc của tổ, tất cả đều là nàng làm. Đi công tác, Trương Tịch Nhan đều là chạy theo chân, nàng đãi hộ khách ăn cơm? Không tồn tại! Chi trả lộ phí chênh lệch nhiều? Cũng không tồn tại! Người ta toàn là theo chân đồng nghiệp của nhóm nhỏ làm nền, cả tổ ai vượt quá giới hạn đều không tới lượt nàng.

Trương Tịch Nhan hoàn toàn không sợ, trực tiếp chuyển tiếp video mà đồng nghiệp đăng lên, trong nhóm trò chuyện của công ty, tag @ một lần hết toàn bộ Phòng của mình bắt đầu từ Tổng giám đến Tổ trưởng, và Tổ nhân sự, cùng với lãnh đạo của Phòng tổng hợp Phòng cấp trên của Tổ nhân sự, hỏi: "Xin hỏi, bên kia thêu dệt chuyện trước, hai bên xảy ra tranh chấp, hai phe đều có lời lẽ không hay, dựa vào đâu mà chỉ đuổi một mình tôi? Tôi trình bày sự thật, miêu tả hiện trạng, ca ngợi truyền thống kính già yêu trẻ phẩm chất tốt của nhân dân Trung Hoa, đây không phải là ngôn luận nhục mạ. Ngược lại ở nơi đông người, tôi và Liễu Vũ bị bà Mã Vịnh Ngọc chỉ vào mắng chửi là rắn chuột một ổ."

Mã Vịnh Ngọc gửi biểu cảm 'cười khẩy' vào trong nhóm, sau đó trả lời: "Cô chửi bọn tôi là đê tiện, tôi đã ghi âm."

Trương Tịch Nhan trả lời: "Trình bày sự thật. Tôi tôn trọng hai vị, hai vị lại buột miệng nhục mạ tôi, không phụ hai chữ đó."

Liễu Vũ thấy thông báo nhóm, mạo muội tham luận: "@Trần Tổng Phòng tài vụ, @Âu Tổng Phòng tổng hợp, tôi cho phép hai vị hệ thống lại lời nói, điều tra triệt để việc này mới quyết định. @Trần Tổng Phòng tài vụ, @Âu Tổng Phòng tổng hợp, hãy lập tức trả lời."

Trương Tịch Nhan thấy tin nhắn của Liễu Vũ, đứng dậy, nhìn về phía Liễu Vũ cách mình một tấm chắn, hỏi:

- Cô đây là kiểu nào vậy?

Liễu Vũ ngẩng đầu, nhìn Trương Tịch Nhan, hỏi lại:



- Kiểu nào?

Tổ trưởng đi qua, nói:

- Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ, đây là quyết định của công ty, hai người không nên làm loạn, thu dọn đồ đạc, đi đi.

Hai bảo vệ tới văn phòng, nói:

- Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ, bọn tôi nhận được thông báo của Tổ nhân sự, hai người đã bị công ty đuổi rồi, mời hai người lập tức rời khỏi công ty.

Liễu Vũ thấy sấm rền gió cuốn muốn đuổi cô đi, tức khắc vui vẻ. Cô không đứng dậy, lưng ghế xoay lại, nhìn về phía hai bảo vệ, vẻ mặt tận tụy nói:

- Hai ông anh, xin hãy quý trọng công việc, cách xa thị phi.

Tổ trưởng nói với hai nàng:

- Tiểu Liễu, tiểu Trương, bảo an đã tới, hai người đừng cố chấp nữa. Đã ra thông báo, hai người cố chấp cũng vô dụng, địa thế mạnh hơn người, ra ngoài lăn lộn, vẫn nên khôn khéo chút, nên cúi mình thì hãy cúi mình, coi như ngã một lần học khôn hơn.

Liễu Vũ nhìn Tổ trưởng của họ, nói:

- Tôi tới công ty thời gian ngắn, nửa năm, nhưng Trương Tịch Nhan theo chân anh làm trâu làm ngựa, mỗi ngày đều tăng ca đến mười một mười hai giờ liên tục hai năm, thái độ của anh lại như vậy.

Tổ trưởng nói:

- Tôi có biện pháp nào, đây là quyết định của công ty.



Mã Vịnh Ngọc đi qua, lớn tiếng nói:

- Sao hai người kia còn ì ở đây chưa đi, mấy bảo an này làm việc kiểu gì không biết.

Liễu Vũ nói với bảo an:

- Bây giờ hai người đến văn phòng Phòng tổng hợp hỏi lão đại* mấy người, hỏi rõ Âu Đào, có phải công ty muốn đuổi tôi không, anh ấy gánh trách nhiệm nổi không!

(*) lão đại: chỉ cấp trên, người đứng đầu...

Cô xoay người, nhanh chóng chụp màn hình cổ đông công ty trên giao diện trang đăng kí hệ thống công thương ném vào trong nhóm, tiếp tục @Trần Tổng Phòng tài vụ, @Âu Tổng Phòng tổng hợp, @Mã Tổng Phòng đầu tư, nói: "Mời ba vị giải thích sự kiện đuổi người ngày hôm nay!"

Cô gửi tin xong, đóng laptop lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trịnh trọng bùi ngùi nói với Trương Tịch Nhan:

- Cực khổ đọc sách hơn mười năm, cuối cùng vẫn phải dựa ba.

Trương Tịch Nhan đứng đó, có bảo an đi tới và phản ứng kỳ lạ của Liễu Vũ nên nàng vẫn chưa xem tin nhắn mới trong nhóm, đột nhiên không rõ câu nói không đầu không đuôi này của Liễu Vũ có ý gì, sau đó cho rằng Liễu Vũ đang chỉ chuyện Trần Hiểu Hiểu là cháu gái của Trần Tổng giám Phòng tài vụ. Đối với chuyện này, nàng rất bình tĩnh, bao nhiêu nhà giàu đi trước hai đời đều vẫn nghèo nàn, có thể dựa ba, đó cũng là ba của người ta liều mạng làm ra. Ba nàng thu nhận đồ đệ trên danh nghĩa tên Liễu Lôi, trong nhà làm ăn rất lớn, thế nhưng, khi ba anh ta còn nhỏ, nhà nghèo đến nỗi đến mỗi đợt thời kì giáp vụ* đều phải dựa vào vay mượn lương thực để sống qua ngày, ban đầu phát tài món tiền đầu tiên kiếm được là nhờ đem bán mảnh đất chôn cất tổ tiên trong nhà trên đỉnh núi, đào bới sạch toàn bộ phần mộ tổ tiên trong nhà.

(*) thời kì giáp vụ: tháng ba ngày tám, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém