Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này

Chương 16



Ánh mắt Mari cũng đã đẫm nước mắt, cả gương mặt cô ấy bây giờ toàn là một màu nước mắt.

Mari khóc nhưng lại gượng mà nở ra một nụ cười dành cho tôi, khoé miệng cô ấy cũng từ từ chảy máu.

Mari đưa hay tai mình lên áp vào hai má của tôi, nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt mà ướt đẫm cả bàn tay tôi, khi đang bóp cổ cô ấy.

Cô ấy ráng thỏ thẻ ra từng lời đứt quãng..

"Kiếp sau.. Em nhất định.. Sẽ là một người bình thường.. Để có thể được trọn vẹn ở bên Ju!"

Mari dần gục xuống, ánh mắt cũng khép dần đi, tôi cũng buông tay ra, cô ấy rớt xuống trên mặt đất.

Tôi lúc này, trong vô thức mà nước mắt cũng lăn dài trên má của mình.

Không hiểu là vì sao tôi lại khóc, không biết cảm giác kì lạ gì đang diễn ra bên trong tôi.

Tôi cứ như một kẻ trống rỗng..

Cùng với những giọt nước mắt cứ mãi rơi ra từ đôi mắt của mình.
Cả đám thợ săn cùng reo hò vui vẻ.

"Thành công rồi, chúng ta đã giải quyết dược một con ma cà rồng mạnh nhất từ trước đến nay. Haha."

Jen từ phía sau đi tới mà đưa tay ôm lấy sau lưng tôi.

Tôi bất giác như phản xạ mà xô mạnh cô ấy ra.

Nước mắt tôi cũng dần chuyển thành màu đỏ.

Hai con ngươi của tôi lại dần chuyển thành màu đen đυ.c ngầu.

Tôi giờ như đã đánh mất chính mình, mà quay lưng bước đi trong sự vô thức cùng hai hàng nước mắt màu đỏ tươi.

Bọn thợ săn nhanh chân đứng ra cản tôi lại.

Tôi cũng trở nên vô cảm mà cầm kiếm chém gϊếŧ từng người một, với một khuôn mặt không có lộ ra chút cảm xúc nào.

Jen bị xô ngã, nhìn tôi đang chém gϊếŧ với người của tổ chức mà hoảng hốt, cô ấy nhanh đứng dậy, định nhào ra cản tôi.

Thì lúc này, vị lãnh đạo cũng có mặt ở đó, đi ra từ bụi cây gần đó mà ra lệnh ngăn cản.
"Đừng, để cô ta đi đi, cô ta đã mất kiểm soát, có lẽ đây là tác dụng phụ, chúng ta tạm quay về mà nghiên cứu lại thuốc giải."

Jen tuy không bằng lòng, nhưng lệnh từ cấp trên nên cô chỉ đành cúi mặt chấp hành, và cùng những người còn sống mà phóng đi, cũng không quên cho bọn họ mang theo luôn những cái xác trên mặt đất mà đem đi hết.

Mặc cho tôi một mình đang vô thức đi từng bước một.

Có thể là thuốc đã xảy ra vấn đề nhưng chắc là do tình cảm tôi dành cho Mari quá lớn nên đã có tác dụng phụ, biến tôi như trở thành một người hoàn toàn khác.

Tôi khi ấy cũng không biết mình là ai, cứ vậy mà bước đi, chỉ là ai cản đường thì tôi sẽ gϊếŧ hết..

Tôi vừa đi, vừa đưa tay ôm lên ngực trái mà tự hỏi.

"Đau quá, sao ta lại đau thế này?"

Đau đến nỗi tim như cứ bị ai đó bóp lấy, tôi quỳ xuống mặt đất, những giọt nước mắt màu đỏ càng rơi nhiều hơn, mặt tôi cũng nhăn nhó vì cơn đau.
Tôi quỳ xuống trong màn đêm, một tay ôm ngực, một tay ôm lấy nửa khuôn mặt của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Tôi là ai.. tôi là ai.. tôi là ai?"

Cũng từ trong bóng tối, bóng dáng một người dần tiến tới chỗ tôi đang quỳ.

Tôi cảm nhận được tiếng bước chân dù rất nhỏ, có lẽ do sự thay đổi của cơ thể mà đôi tai tôi lại trở nên nhạy bén hơn bình thường.

Thế là tôi nhanh đứng dậy, đưa tay lau đi những giọt nước mắt màu đỏ trên gương mặt mình rồi cố nén cơn đau nhói từ l*иg ngực mà lấy lại bình tĩnh.

Và hướng về phía có cái bóng đó, dùng ánh mắt dè chừng mà quan sát thật kỹ từng bước chân của người đang đi tới chỗ mình.

Cái bóng đã dần hiện rõ ra trước mặt tôi, một người con trai cao hơn tôi cả cái đầu, gương mặt lạnh lùng nhưng lại luôn nở một nụ cười khó hiểu, toàn thân hắn ta lại mặc một bộ đồ đen xịt cùng với kiểu dáng cầu kì. Có vẻ hắn ta cũng không phải là một người tầm thường.

Tôi nhận ra hắn có lẽ giống mình, mùi sát khí nồng nàn tỏa ra từ hắn, sự ngạo mạn cùng sự đơn độc cũng tỏa bên trong hắn ta.

Đúng! Tôi cũng nhận ra hiện tại tôi đơn độc, vì tôi không nhớ mình là ai, tôi chỉ cảm thấy một thứ xung quanh mờ nhạt và nguy hiểm đối với tôi.

Tôi không biết mình là người hay là một trong số chúng.

Cơ thể tôi đang dần biến đổi, tôi có thể cảm nhận sự bất thường trên cơ thể mình cùng với một kí ức vô cùng trống rỗng..

Hắn ta không ai khác mà chính là Kat, anh trai của Mari. Hắn đã âm thầm mà chứng kiến từ đầu đến cuối, mà không hề ra tay giúp đỡ, vậy mà giờ lại xuất hiện trước mặt tôi.

Nhưng tôi không hề phát hiện ra ý đồ đen tối của hắn, vì tôi không nhớ được hắn là ai? Cũng như bản thân của mình là gì?

Hắn ta đứng trước tôi, giữ nụ cười khó hiểu trên môi.

Tôi nhanh lao vào tấn công hắn vì ngay lúc này đây. Đối với tôi, ai cũng là kẻ thù

Hắn cực kỳ nhanh nhẹn mà tránh né từng nhát kiếm của tôi.