Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 116: Chấm dứt





Edit: Lam Ngọc



Như Phong và Mộc Vấn Trần một đường thi triển khinh công. Vừa mới trở lại thành, chưa kịp bước chân vào đại trướng nữa là đã thấy Cao Càng Tề vọt tới, lớn tiêng kêu lên: “Nguyên soái, ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Trên mặt tràn đầy vui mừng.

Như Phong mỉm cười, mọi người cũng vây lại đây, bọn Nam Sơn, Túy Trúc, Túy Nguyệt nhào tới kéo tay Như Phong, tranh nhau kể lại tình hình sau khi Như Phong bị bắt, Như Phong chỉ có thể cười khổ với Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần chắp tay mà đứng, khẽ lắc đầu, ánh mắt hắn trong suốt mà thăm thẳm, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ ở trên đời, hắn đứng ở đó, lạnh lùng xa cách khiến cho những người khác không dám đến gần, thế nhưng lại tản ra ma lực dụ hoặc. Cho nên người xung quanh chỉ có thể đứng xa mà nhìn mà không người nào dám cùng hắn nói chuyện. Như Phong có chút thở dài, người trước mắt này chính là người mình ngày đêm thương nhớ. Mặc dù bề ngoài hắn thoạt nhìn như một vị tiên nhân siêu phàm thoát tục, không nhiễm hồng trần, nhưng Như Phong lại cảm thấy hắn giống một ẩn sĩ hơn, một ẩn sĩ nhìn thấu thế sự, không màng thế tục.

Nhưng ẩn sĩ này hết lần này đến lần khác vì mình bôn ba, vì mình vất vả, biết rõ mình là phận nữ nhi mà vẫn ủng hộ mình làm nguyên soái, không có quan niệm tầm thường của thế tục, ình một không gian tự do phát triển, hắn mặc dù không thể bất cứ lúc nào cũng ở cạnh mình, nhưng vào lúc mình gặp khó khăn thì hắn luôn xuất hiện.

Có một người bạn trai đối với mình tốt như vậy, mình đã thỏa mãn lắm rồi.

Nghĩ vậy, Như Phong len lén mỉm cười.

“Sư huynh, ngươi đang cười ngốc gì vậy?” Túy Trúc không lớn không nhỏ mà rống lên, giận Như Phong lại thất thần.

Như Phong phục hồi tinh thần, trừng mắt với Túy Trúc một cái, sau đó lại liếc nhìn Mộc Vấn Trần, phát hiện trong mắt hắn chứa đầy ý cười, mặt đột nhiên đỏ lên, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, giấu diếm vẻ mất tự nhiên của mình rồi cẩn thận trả lời vấn đề của mọi người.

Sau khi người khác hết chuyện để hỏi thì đến lượt Như Phong hỏi chuyện, chủ yếu là hỏi một ít tình huống trong quân, sau khi hay tin Úy Trì Hòe Dương sắp tỉnh rồi thì vô cùng cao hứng.

Cao Uy bận bịu nhiều việc, bây giờ mới vội vàng chạy đến, sau khi giải tán một đại bang người thì trông thấy Mộc Vấn Trần, cung kính cúi đầu chào một cái, Như Phong ngốc lăng.

Cao Uy ngược lại nhìn Như Phong, nghiêm túc nói: “Nguyên soái, trong quân doanh địch tựa hồ tập kết quân đội, chuẩn bị đến công thành.”

Như Phong cả kinh, lướt nhìn Mộc Vấn Trần, lập tức theo Cao Uy vào đại trướng, mà Mộc Vấn Trần thì theo sau Như Phong.

Tiến vào đại trướng, sau khi bãi bỏ một đống hư lễ phiền phức, mọi người lập tức khẩn trương thảo luận đối sách.

Như Phong rất nhanh nắm bắt được tình hình hiện tại, cẩn thận nghe ý kiến của bọn họ. Nhìn thấy bộ dáng thập phần tin tưởng của bọn họ, Như Phong cười, xem ra tất cả mọi người đều rất tự tin.

Không lâu sau, tiếng trống trận của đồi phương vang lên.

Như Phong nhìn Mộc Vấn Trần, nói: “Chúng ta thật sự làm như vậy sao?”

Mộc Vấn Trần sờ sờ đầu Như Phong, nói: “Không giáo huấn bọn hắn một trận ra trò, bọn họ sẽ vẫn mang mộng tưởng xâm lăng. Này đã không phải là chuyện một năm hai năm, cho nên lần này phải cho bọn hắn biết đau là gì!

Như Phong kiên định gật đầu: “Hắc hắc, như vậy chúng ta sẽ toàn lực ứng phó!”

Mộc Vấn Trần mỉm cười: “Sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta liền trở lại kinh thành.” Ánh mắt hắn vừa nóng rực vừa chờ mong, Như Phong hiểu ý cười, trên mặt có chút nóng lên, nàng hiển nhiên biết ý hắn là gì, chẳng qua xung quanh có nhiều người như vậy, nên chỉ có thể cười xán lạn với hắn một cái, không thể nói thêm lời nào.

Đảo ngược với hình ảnh lãnh tĩnh mà Xuân Đằng quốc chứng kiến, kỳ thật bên trong Lạc Nhan thành có thể nói là nhiệt khí xung thiên, chỉ là tất cả mọi người không có lên tiếng, trạng thái căng thẳng tột độ, trong động tác gấp muốn chết, cho dù là vậy, rất nhiều chuyện đều đã được tiến hành đâu vào đấy cả rồi, hiển nhiên là có chuẩn bị trước.

Như Phong đứng ở phần tường nhô ra của tường thành dõi mắt nhìn xuống, lại một lần nữa cảm than gia gia lúc trước đã nhìn xa trông rộng, cùng bọn Cao Uy, Nam Sơn chuẩn bị trước, khiến cho hiện giờ mình không cần tốn quá nhiều khí lực.

Đợt tấn công đầu tiên của quân địch chính là bắn tên, bởi vì đầu tường rất cao, hơn nữa ở trên đó chỉ có Như Phong cùng vài vị tướng lĩnh, còn có một ít binh lính cúi thấp đầu, cho nên bắn tên thì bắn tên, cũng không có làm ai bị thương hết.

Đợt tấn công thứ hai rất là hung mãnh, máy bắn đá cùng với trùng xa mãnh liệt đánh vào tường thành và đại môn.

Như Phong cảm thấy tòa thành dưới chân đang chấn động, liếc mắt thấy cửa thành rung động, Như Phong cau mày.

Cao Uy bên cạnh tay vịnh đầu tường, hỏi: “Nguyên soái, có thể rồi sao?”

Như Phong nghiên tai lắng nghe, lại nhìn sang Mộc Vấn Trần, lắc đầu.

Vì vậy lại tiếp tục kiên nhẫn đợi.

Chỉ chốc lát sau, một trận tiếng hô giết vang lên, Như Phong vung tay, một tia thâm trầm đen thẳm lóe qua trong mắt, chỉ thấy người phía dưới thành ngay lập tức bò lên tường thành, cầm trong tay thứ đồ gì đó, bày binh bố trận nghênh chiến quân đội Xuân Đằng quốc.

“Sát! Sát!” Ba vạn binh lĩnh ẩn nhẫn đã lâu, giờ đây rống giận như hùng sư điên cuồng gào thét, bọn họ giơ lên đại đao trên tay, dùng hết khí lực của mình mà gào thét, xông tới tường thành lạc Nhạn.

Chỉ thấy trước mắt thang công thành trước hết vọt tới dưới tòa thành, “ba ba ba” hai mươi cái thang đồng loạt tựa vào tường thành, đỉnh thang đã nằm gọn giữa hai phần nhô lên của bức tường.

“Người đầu tiên leo lên trường thành thưởng ngàn lượng!” Có người quát lên!

“Tiến lên!” âm thanh điếc tai cũng theo sau vang lên.

“Xông lên!” Nghe được phần thưởng khiến cho những người đang leo thang đều thấy phấn khích, tinh thần bọn lính càng phấn chấn hơn, Lạc Nhạn thành hôm nay binh lực không đủ, giờ phút này lại không có một bóng người, vì vậy Lạc Nhạn thành hiện giờ trong mắt bọn họ đã hóa thành một tòa thành trống chứa đầy vàng bạc châu báu, người leo lên đầu tiên chính là người lập công lớn nhất!

Vì vậy, ba vạn giáp binh đang cấp tốc chạy nước rút giờ lại giống như dòng nước xiết tuôn chảy, nhanh chóng đến gần áp sát tường thành thành Lạc Nhạn.

“Phóng!” Đột nhiên, trên đỉnh đầu bọn họ vang lên một tiếng rống tựa như tiếng sấm từ trên chín tầng trời.

Thời khắc này, Vân Thiên Trạch đang đứng trên liệu vọng tháp đột nhiên nắm chặt lấy lan can, lớn tiếng nói: “Không xong!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy bọn lính leo lên công thành chưa kịp ngẩng đầu, nước sôi nghiêng đổ giống như một tấm lưới trời rộng lớn vô biên thặng tấp rơi xuống bọn họ! Nước sôi tỏa ra từng luồng nhiệt khí hôi hỏi vừa giống như mưa lớn đầy trời, vừa giống như thác nước đổ xuống, trong nháy mắt trút xuống đầu bọn họ, phía dưới thoáng chốc đã thành một mảnh quỷ khóc sói tru!

Nước sôi, cơ hồ nóng đến một trăm độ, con người vốn biết đau biết nóng, cho dù là kẻ da dày đến đâu cũng chịu không nổi nước sôi không ngừng đổ xuống. Càng huống chi thi thoảng lại có mỡ nóng chảy xuống. Mở so với nước càng nóng hơn nhiều!

Cho nên không lâu sau, phía dưới chính là tràng cảnh gào thét thảm thiết đến tê tâm liệt phế, những tên binh lính xông vào đầu tiên chỉ trong chốc lát toàn bộ ngã xuống, khóc thét, quay cuồng, điên loạm xé rách áo giáp nóng cháy trên người.

Vân Thiên Trạch quay đầu nhìn mấy tên tướng lãnh đang trợn mắt há mồm, lạnh lùng nói: “Lập tức bảo cung tiễn thủ chuẩn bị!”

Vân Thiên Trạch sắc mặt nghiêm trọng, trong mắt chợt lóe tia âm ngoan, viên binh các ngươi chưa tới, ta cũng không tin bằng mười lăm vạn binh lính của ta giết không nổi bảy vạn binh của ngươi!

Trong khi cung tiễn thủ vừa bước nhanh vào tầm bắn, trên tường thành Lạc Nhạn vừa mới không một bóng người đột nhiên vọt ra vô số binh lính mặc Tử La quốc mặc áp giáp đen. Màu đen cứng chắc như thủy triều nhanh chóng tập hợp trên tường thành, trong nháy mắt, ‘thủy triều đen’ ngày càng cuồn cuộn không ngừng xông lên chập nít giữa hai phầnnhô cao của tường thành!

Mà từng thùng sắt lớn chứa đầy nước sôi hoặc là mỡ nóng không ngừng được binh lính chuyền tay, căn bản không hề gián đoạn chút nào, thanh thủy cuồn cuộn như trời nghiêng đổ sóng, luộc ba vạn giáp binh khiến chúng gào thét thảm thiết không ngừng!

Trong thành Lạc Nhạn, trời đã sáng choang, có thể nhìn thấy luồng khói lượn lờ dâng lên trong bếp của các hộ gia đình, mỗi một hộ gia đình đều có binh lính ra ra vào vào, cũng có người mặc thường phục không ngừng đi lại, bất luận nam nữ già trẻ, không khí khẩn trương mà có trật tự.

Mà trên chiến trường, hai mươi cái thang tựa vào trên tường cũng đã tràn ngập nước sôi hoặc mỡ nóng, địch binh leo lên được một nửa thì liền ré lên rồi thê thảm ngã xuống đất, nặng nề ngã xuống đất bằng dưới tường thành, đầu vỡ nát văng tứ tung.

Binh lính Tử La quốc vốn xuất hiện quá bất ngờ, không hề báo trước, lượng nước sôi ọn họ chuẩn bị khiến kẻ khác líu lưỡi không nói nên lời, binh lính Xuân Đằng quốc dưới thành ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, cho dù muốn lui lại cũng không có cách nào nhanh chóng tránh được cái nóng bắt đầu ngang ngược lan rộng!

“Toàn quân tản ra phía sau!” Vị tướng lĩnh đương đầu hồi phục tinh thần, khàn giọng quát lớn!

Lời hắn còn chưa dứt, trên tường thành Lạc Nhạn cũng vang lên một hiệu lệnh hùng tráng tương tự, “Hạ thạch!”

Trong khoảnh khắc đó, nước sôi đình chỉ tuôn trào, thay vào đó là một cơn mưa cự thạch* càng làm cho người khác khiếp đảm! Cự thạch ùn ùn rớt xuống đầu binh lính Xuân Đằng quốc, tiếng kêu la thảm thiết càng vang dội, những binh lính vốn đã bị da tróc thịt bong căn bản không hề có lực chống đỡ, dưới thành giờ chỉ toàn máu tươi và tiếng khóc thét bi thương.

[*cự thạch: đá lớn]

Như Phong nhìn Cao Uy đang chỉ huy công kích , lại nhìn sang người vẫn một mực đứng cạnh mình là Mộc Vấn Trần, sắc mặt có chút trắng bệch. Phương pháp này là hồi trước mình đã đề nghị trong khi thảo luận với gia gia. Không nghĩ tới gia gia còn nhớ mà chuẩn bị.

Thế mà sắc mặt Mộc Vấn Trần vẫn như thường: “Như Phong, ngươi nên quen đi thôi, đây là chiến tranh, nếu như trận này không làm cho bọn họ chấn kinh , Xuân Đằng quốc vĩnh viễn sẽ không dừng tay, chúng ta cũng sẽ không có cuộc sống yên ổn.” Sắc mặt hắn bỗng nhiên lãnh ngưng* “Còn nữa, này còn chưa là gì, cảnh tàn ác hơn ngươi vẫn chưa thấy đâu, cho nên không thể mềm lòng.”

[*lãnh ngưng: lạng lùng và ngưng trọng]

Như Phong yên lặng gật đầu, nói: “Vốn là không thể mềm lòng, nếu không kẻ chịu thua thiệt là chúng ta.”

Cho nên, Vân Thiên Trạch, lập trường của chúng ta bất đồng, chỉ có thể xin lỗi rồi.

Vì vậy Như Phong quay đầu lại nói với Mộc Vấn Trần: “Ngươi đến chỗ gia gia ta đi.”

Mộc Vấn Trần yên lặng nhìn nàng, lại nhìn Chu Tiền, Chu Hậu, gật đầu, cất bước đi xuống. [thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu]

Như Phong nhìn thấy, Mộc Đồng bên cạnh hắn thở ra một hơi.

Trong lòng Như Phong cũng buông lỏng một chút, đi đến chỗ núp, liếc mắt nhìn xuống thành một cái, hét lớn: “Thạch Ma!”*

[*cối xay đá]

Tòa thành lại chấn động, nếu không ngăn trùng xa lại, tòa thành này chắc chắn cũng không chống đỡ được lâu.

Như Phong vừa dứt lời, Cao Uy sau khi nghe được lập tức chỉ huy đội binh đem Thạch Ma đến. Chỉ thấy bọn lính dùng sợi dây thừng cột một thạch ma thật lớn, thả xuống đè trùng xa, trong một lúc trùng xa đã bị gẫy thành từng mảnh, nhưng binh lính bị thương không ít, là do bị vũ tiễn của Lưu Tinh bàn bắn trúng, có binh lính không ngừng chạy ngược chạy xuôi vác theo binh lính chuyển tới chỗ quân y.

Chính vào lúc này, Lữ mãnh đột nhiên vọt tới, phi nước đại đến trước mặt Như Phong, gấp giọng nói: “Nguyên soái, tường thành phía bắc sắp bị đánh vỡ rồi!” Tay hắn chỉ ra phía sau.

Như Phong cả kinh, khó trách!

Không nói hai lời liền rống to: “Cung nỏ thủ chuẩn bị!”

Nói xong lập tức phi thân xuống thành, không lâu sau đã dẫn theo một cung tiễn thủ cầm cung và binh lính đang khiêng nỏ đi theo.

Lúc Như Phong chạy tời thành bắc, tường thành đã bị phá, sóng người như nước chảy dũng mãnh ùa vào, tiếng vó ngựa đát đát đát cũng theo vào.

Như Phong vẫy lá cờ quái dị trong tay một cái, một loạt cung tiễn thủ quỳ một chân, tới tấp quỳ xuống hàng trước, tay kéo mười mấy mũi tên, bắn! Vũ tiễn bay tán loạn, không ngừng bắn về phía địch quân đang nhanh chóng vọt tới.

Hàng đầu vừa mới lui ra, cung tiễn thủ hàng thứ hai lập tức tiếp nhận vị trí, tiếp theo, khi kỵ binh Xuân Đằng quốc còn chưa kịp vọt tới, hàng hai cường nỏ liền chuẩn bị đánh trúng chiến mã cùng kỵ binh.

Chiến mã hí vang, địch binh trên người mặc giáp sắt cũng đỡ không nổi lực xuyên thấu cường đại của nỏ tiễn.

Nếu nói cung tiễn thủ lấy số lượng để phân thắng thua thì nỏ là lấy chuẩn xác để định thắng bại!

Như Phong tay kéo trường cung đặc chế, Chu Tiền cùng Chu Hậu che chở bên người.

Âm thanh xé gió mà đến, ba mũi trường tiễn thẳng tắp bay đi, một gã tướng lĩnh bị đánh gục tại chỗ.

Tiếp theo, tiếng hô nổi lên: “Tướng lĩnh của các ngươi bị bắn chết rồi, mau đầu hành!”

“Đầu hàng mau!”

Tiếng la hét không ngừng, địch binh càng thêm hỗn loạn.

Tiếng rên thảm, tiếng ngựa hí, tiếng hét hò đinh tai nhức óc đan vào cùng một chỗ…

Như Phong nhìn quanh một vòng, không ngừng có binh lính tiến lên báo cáo tình hình chiến đấu.

Nhìn chiến trường hỗn loạn trước mắt, Như Phong quyết tâm phải tàn nhẫn, kiên định phất tay: “Bước cuối cùng! Truyền lệnh, bắn tên!”

Vì không muốn đả thương đến người nhà mình, trừ khu cực phía bắc đang hỗn chiến, ba mặt tường thành khác đột nhiên xuất hiện cái động lớn, vọt ra quái vật nhìn rất quen mắt.

Đó là trước khi Như Phong cùng Cao Uy bảo vài tướng lĩnh bí mật chuẩn bị một kích cuối cùng, bọn họ tỉ mỉ chọn lựa hơn một ngàn con trâu rồi chưng diện cho bọn chúng. Những con bò lúc này khoác trên người một khối mền, ở trên có vẽ hoa văn hồng hồng xanh xanh vô cùng kì quái. Trên sừng trâu cột vào hai thanh đao nhọn, dưới đuôi buộc một bó lau sậy đẫm dầu. Đại động là do vài ngày trước sai mấy thân tín bí mật tạc khai vào ban đêm, sau đó dựng một bức tường giả, kết quả hôm nay phát huy công dụng.

Lúc này, bọn lính dẫn đội trâu chạy ra ngoài thành, đốt một mồi lửa vào đuôi trâu. Đuôi trâu cái bị đốt, hơn một ngàn năm bị nướng, tính tình trâu phát tác, tìm quân doanh Xuân Đằng quốc mà đâm tới.

Phía sau là một vạn quân sĩ tay cầm đại đao, trường mâu, theo sát đội trâu, liều chết chạy đi.

Trong thành, vô số dân chúng kéo nhau đi tới đầu thành, cầm hủ đồng, chậu đồng… liều mạng đánh nhau giữ thành.

Thoáng chốc, tiếng hò hét, tiếng đồng, tiếng trống hòa lẫn vào nhau chấn thiên động địa, vang vọng tứ phương!

Mà ba vạn giáp binh Xuân Đằng quốc mới vừa rồi uy phong lẫm lẫm, vừa bị nước sôi luộc, cự thạch đập và hỏa tiễn thiêu, vốn đã lui về sau, giờ này đội trâu vừa đến lại càng làm cho cả đội tán loạn, tê liệt, thậm chí bị diệt!

Bọn họ là đội lính ra trận tiếp theo, vừa mới đúc đầu ra, chưa kịp phát huy uy lực của mình đã bị một đàn trâu lửa xông tới, cả đội chia năm xẻ bảy.

Hay tay Vân Thiên Trạch bóp chặt lan can, ngón tay thon dài nghiền nát lan can.

“Này chính là tình báo mà các ngươi cho ta sao? Đây là không có gì phải sợ theo lời các ngươi đó sao?” giọng điệu nghe như vững vàn nhưng lại như khúc dạo đầu của sự cuồng bạo. Đôi mắt Vân Thiên Trạch mở to nhìn về phía trước cơ hồ muốn chảy ra huyết.

Vấn Trần ở một bên nhìn, trầm giọng nói: “Chỉ có thể nói công phu giữ bí mật của bọn họ quá giỏi! Bất quá chúng ta vẫn còn một chiêu cuối!” Hắc sắc cẩm bào theo gió tung bay, sợi tóc phiêu phiêu che khuất một tia khát máu trong mắt.

Nhìn tràng cục trước mắt, không thể lập tức thắng ngay, lưu lại một viên tướng lĩnh quan sát, Như Phong mang theo hơn mười mấy thân binh, đi lanh quanh xem tình hình chiến đấu

Đi qua ngã tư đường, đã không còn náo nhiệt ngày thường, nhà nhà hộ hộ đều đóng chặt cửa sổ, trong không khí còn có một mùi khói đặc, trên mặt đấy cũng có chút tro tàn với tô, bát, chứng minh nơi này vừa rồi phát sinh ra chuyện.

Lạc Nhạn thành ngày xưa cửa đồng tường cao, nguy nga hùng vĩ, tường thành được xây bằng gạch viên cứng chắc, dọc theo bên trong tường là đường dành riêng cho binh lính đặng có thể nhanh chóng điều động, bên đường là cây cối xanh tươi, nương theo thành bắc là dòng sông mãnh liệt chảy, dòng nước trong veo chảy qua rãnh dẫn nước vây quanh thành liền trở thành hộ thành hà. Lúc này, hộ thành hà không biết từ khi nào đã bị quân địch lấp bằng rồi!

[hộ thành hà: con sông bao quanh tòa thành nên gọi là sông hộ thành (bảo vệ toà thành)]

Ngày xưa Lạc Nhạn thành phồn vinh thịnh vượng, kẻ đến người đi, phòng óc san sát nhau, khu nhà thành hình thập tứ giá, hộ dân cư ngoài mặt tiền xây hành lang, mái hiên vếnh lên, cửa nhà khắc hoa, đồ dùng đặc sắc. Thương điếm đầy ắp hai bên ngã tư đường, nhân mã lui tới không dứt. Lúc này, vì chiến tranh, trở nên rách nát tiêu điều, cả đoạn đường Như Phong thầm than, chiến tranh, nhanh chấm dứt một chút đi.

Bất quá cũng thật là may mắn, chiếu theo tình huống bây giờ thì đã rõ bên nào chiếm thế thượng phong.

Mà dọc theo đường đi, chỉ có vài binh lính mặc khôi giáp đen vội vã đi qua, hoặc là nâng cáng người bệnh vội vã bước đi, Như Phong cũng bước nhanh tới, trên người nàng đã dính một ít vết máu, đây đều là máu của địch quân.

Xuyên qua một cái hẻm nhỏ, đột nhiên một trận vũ tiễn từ bốn phương tám hướng kéo tới, shoot shoot shoot, vài tên thân binh bên cạnh không kịp phản ứng đã ngã xuống.

Mấy người còn lại kinh hãi, vội rút vũ khí ngăn cản trường tiễn.

Như Phong khá bình tĩnh chặt trường tiễn bay tới, trong lòng khẽ chau mày, địch binh làm sao trà trộn vào nơi này?

Cao Càng Tề đã chạy tới ngăn cản vũ tiễn, Như Phong dưới sự che chở phát ra tín hiệu, địch quân nhìn thấy, đột nhiên nhảy ra mấy chục người mặc quần áo binh lính Tử La quốc.

Hỗn chiến lại bắt đầu rồi.

Phía Như Phong ngoại trừ Cao Càng Tề, Chu Tiền, Chu Hậu ra thì những người khác đều bị thương, hơn nữa chỉ còn lại bảy người.

Phía đối phương, hai ba chục người, tình thế cơ hồ nghiêng về một phía.

Đột nhiên xuất hiện địch nhân thủ đoạn tàn ác, thân thủ quỷ dị đến Như Phong cũng chưa gặp qua bao giờ, hơn nữa cách đánh của bọn họ giống như không muốn sống nữa, quan trọng hơn chính là, bọn họ không có cảm giác đau đớn, một đao chặt xuống, cho dù mất đi cánh tay, vẻ mặt bọn họ vẫn là chết lặng, tựa hồ rơi trên mặt đất không phải là tay của mình vậy.

Địch nhân sử dụng một trận thuật đơn giản, trận thuật này giống như sợi tơ quấn quanh cổ, đem những người xông vào trong bao vây toàn bộ, có khi lại giống một tấm lưới lớn, khiến tất cả những ai mắc lưới giãy cũng giãy không được.

Như Phong âm thầm cau mày, nghiêng người đâm một kiếm, lại xoay người, chuẩn xác đâm trúng yết hầu của đối phương, không nghĩ tới đối phương mày cũng không nhăn một chút, tiếp tục vông kích Như Phong, hơn nữa lực đạo lại tăng lên không ít.

Này căn bản không phải người bình thường! Nếu là người bình thường thì giờ phút này đã chết rồi! Nghĩ vậy, tim Như Phong âm thầm hoảng loạn. Nhìn mấy người còn lại cũng một dạng liều mình chống đỡ.

“Nguyên soái, những người này không bình thường!” Cao Càng Tề kêu lớn, trên mặt đổ đầy mồ hôi.

“Biết rồi, xem ra chỉ có thể chặt đầu bọn họ thôi!” Như Phong cũng lớn tiếng trả lời.

Kinh nghiệm về trận pháp của Như Phong vô cùng phong phú, cũng tự tin có thể phá giải các loại các dạng trận pháp khác nhau, thế nhưng, trận pháp thịt người trước mắt thật sự rất phiền toái, bởi vì bọn họ hầu như là không có sơ hở, trừ phi ngươi giết hết bọn họ. Chém đầu người nọ xuống, máu tanh tuôn như suối, người nọ mới thật sự ngã xuống. Như Phong thở ra một hơi, quá ác độc, những người này không phải cũng là con người sao!

Trận pháp của bọ họ ngày càng dày đặc, trận trận vây lấy Như Phong, mọi người như trứng chọi đá, cảm giác sắp thở không nổi nữa rồi.

Như Phong là người dũng mãnh nhất trong số đó, đã chém rụng đầu của vài tên, nhưng bọn hắn người đông thế mạnh nên phải cố hết sức đối phó.

Đang lúc khổ chiến, Túy Trúc đột nhiên xuất hiện ở đầu kia của con hẻm, hai tay nàng ôm một đống thảo dược, thấy thế liền rút trường kiếm lao tới.

Kiếm pháp của Túy Trúc không tồi nên cũng giảm bớt áp lực cho bọn Như Phong,. Nhưng rất nhanh, Túy Trúc cũng lâm vào tình trạng tay chân luống cuống.

“Mọi người kiên trì một chút, rất nhanh sẽ có người đến giúp chúng ta thôi!” Như Phong hét lớn, trong lòng lại âm thầm nguyền rủa, tại sao đã lâu như vậy mà không có ai đến cứu mình, chẳng lẽ hôm nay loạn quá nên không có ai nhìn thấy tín hiệu?

Đang nguyền rủa thì nhìn thấy Mộc Vấn Trần từ bên kia bay tới, Như Phong vui vẻ, tinh thần mọi người cũng phấn chấn.

Có Mộc Vấn Trần cùng mấy chục người hắn mang tới, trận pháp của mấy tên này có lợi hại tới đâu cũng không lợi hại bằng trong ngoài giáp công, rất nhanh đều đã ngả xuống, một cái đầu lăn lốc trên mặt đất.

Những người khác làm công việc nhặt xác, Túy Trúc đang xem cho những người bị thương.

Như Phong thở dài một hơi, chào đón Mộc Vấn Trần, cười nói: “Cuối cùng cũng tới, lại cứu ta thêm một mạng!”

Sắc mặt Mộc Vấn Trần xanh mét, vội vàng bước tới kéo tay Như Phong, cẩn thận xem xét một chút, nói: “Ngươi thật đúng là không cẩn thận chút nào, bị thương rồi!”

Như Phong nhìn vết máu loang lổ trên y bào màu trắng của hắn, cười nói: “Hắc hắc, hoàn hảo, chưa chết được đâu!” Thế nhưng trong lòng không nén được ngọt ngào, nhìn chằm chằm mặt Mộc Vấn Trần, uh, không bị dính máu.

Mộc Vấn Trần cau mày, móc ra một lọ dược, kéo ống tay áo của nàng lên chuẩn bị thoa thuốc.

Đang lúc này Túy Trúc đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi: “SƯ HUYNH!” Thanh âm thê lương mà kinh khủng.

“CẨN THẬN!” Cao càng tề cũng kêu to.

Chỉ thấy phía sau Như Phong đột nhiên xuất hiện một người, à không, một thi thể không đầu, thanh kiếm trong tay chém tới sau lưng Như Phong!

Điện quang hỏa thạch, Mộc Vấn Trần ôm lấy Như Phong xoay đi, xuất phát từ bản năng, đem lưng mình đưa ra!

Mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh, vốn Mộc Đồng đang đứng ở một bên chán muốn chết đột nhiên đem trường quải trong tay ném đi, đánh trúng trường kiếm của thi thể không đầu.

“Cạch cheng” Chu Tiền, Chu Hậu ý thức được liền nhanh chóng lủi lên, chặt ngang thi thể không đầu.

Máu tươi phun đầy đất, nhiễu xuống bọt nước, sau đó, một vài thứ bắt đầu bò ra.

Túy Trúc chịu không nổi cảnh này, con mắt đảo một vòng rồi ngã xuống đất, bính lính bên cạnh vội vàng nâng nàng dậy.

Thân thể Cao Càng Tề hư nhuyễn, tựa vào tường trừng mắt nhìn thi thể kia, hoàn toàn mất đi năng lực phát ngôn.

Như Phong không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, sau khi nhìn thấy tình huống phía sau, mặc dù không rõ mới vừa nãy xảy ra chuyện gì nhưng thi thể bị chặt ngang người khiến Như Phong cau mày, nhịn xuống xúc động muốn nôn mửa, nói: “Không có sát khí, ta không cảm giác được!”

Mộc Vấn Trần ôm nàng vào ngực, làm cho đầu Như Phong vùi vào trong ngực hắn, lướt mắt nhìn thi thể đó, trong lòng thở ra một hơi, đối mắt tán thưởng nhìn Mộc Đồng.

Mộc Đồng không có cơ hội tiếp nhận ánh mắt tán thưởng của chủ tử, hắn nhìn cái ruột xanh xanh đỏ đỏ, còn có con trùng màu trắng không ngừng bò ra, trắng trắng tròn tròn, dưới nắng sớm trông có vẻ trong suốt sáng long lanh.

Một thứ cảm giác đã lâu không gặp ùa tới, Mộc Đồng vịn vách tường nôn thốc nôn tháo.

Mà Chu Tiền, Chu Hậu mới vừa rồi rất anh dũng cũng vịn vách tường, đôi mắt nhìn trời cao.

Sao lại có thứ kinh khủng như thế hả trời?

Đột nhiên trong lúc đó, hẻm nhỏ vốn đang an tĩnh bỗng truyền tới một tiếng cười vang, một tiếng kêu đau, cuối cùng là tiếng tay áo phần phật.

Mặt Mộc Vấn Trần ngưng trọng, liếc mắt nhìn Chu Tiền, Chu Hậu một cái, hai người vội vàng hồi phục tinh thần, bật người nhảy lên nóc nhà, truy theo.

Như Phong ngượng ngùng đẩy ngực Mộc Vấn Trần ra, nhìn bọn lính nãy giờ không ai chú ý một cái, lúc này nói: “Chúng ta đi thôi!”

Mộc Vấn Trần gật đầu, một mũi tên xuyên qua vách tường của con hẻm lao về phía hắn, hắn nhướng mày, ống tay áo khẽ động, mũi tên cách đó một li rớt xuống.

Lại vào lúc này, Như Phong đi ở phía trước hắn hừ một tiếng, ngã phịch xuống!

Trước ngực nàng, một mũi tên vững vàng cắm sâu, máu tươi nhiễm đỏ cả một bộ thanh bào.