Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 386: Sợ rồi



Chu An cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đứng cách mình mấy mét.

Người đàn ông mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang đen, ngoại trừ mắt ra thì trên mặt không hề lộ ra gì cả, trông có vẻ vô cùng bí ẩn.

Hai tay người đàn ông để trong túi, cơ thể dựa vào một bia mộ, một chân cong lên, trông có hơi kiêu ngạo và cà lơ phất phơ.

Tác phong này rất giống với mấy tên huýt sáo trêu chọc con gái ở trên đường.

“Hắc Ưng, hợp tác của chúng ta đã kết thúc rồi.”

Chu An nói một cách không cảm xúc, sau đó đội nón lên, chuẩn bị rời đi.

Hắc Ưng chỉ là biệt danh của người đàn ông, Chu An cũng chỉ biết đối phương tên là Hắc Ưng, đại ca của Vương Bài hiện tại, ngoài ra thì anh ta không biết gì cả, thậm chí là chưa nhìn thấy qua mặt của đối phương.

Trước kia Thiên Lang bị Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng chia nhau, nhưng đột nhiên lại lòi ra một Hắc Ưng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã hợp nhất Thiên Lang lại, đổi tên thành Vương Bài.

Đối với Chu An mà nói, Hắc Ưng không chỉ bí ẩn mà còn nguy cùng nguy hiểm, cách xa đối phương ra là tốt nhất.

Hắc Ưng đứng thẳng người, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Chu An: “Hợp tác của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Tần Nhã Hân không chỉ không thiêu chết Lục Cận Phong, mà suýt nữa đã thiêu chết Tô Yên, hoàn toàn không giống với thỏa thuận trước đó của chúng ta, ai bảo các người phóng hỏa.”. Truyện Phương Tây

“Anh còn muốn thế nào?” Chu An tức tối: “Cô cả đã chết rồi, thi thể chôn luôn ở trong đó, ông đây mặc kệ anh và Lục Cận Phong đấu tranh với nhau thế nào, cũng không liên quan gì đến Địa Sát, ông đây cũng sẽ không tham gia vào nữa.”

“Đồ vô dụng.” Bước chân của Hắc Ưng vô cùng nhanh, Chu An còn chưa kịp tránh né, đối phương đã đến trước mặt anh ta, xách cổ áo anh ta lên: “Đồ rác rưởi vô dụng, dám tính toán tôi, dám làm tổn thương cô ấy, vậy thì dẹp đi.”

Một luồng sáng sắc lạnh lướt qua đáy mắt Chu An, là dao.

Đối phương muốn giết anh ta.

Sắc mặt Chu An thay đổi, đạp một chân về phía Hắc Ưng, Hắc Ưng trở tay đánh một đấm vào lồng ngực Chu An.

Chu An lùi hai bước, ánh mắt chú ý đến thau lửa vừa đốt giấy lúc nãy, không chút do dự cầm thau lửa đập vào Hắc Ưng.

Tro tàn văng ra, bay vào trong mắt, Hắc Ưng vô thức đưa tay che trước mắt, bảo vệ mắt mình.

Chu An nhân cơ hội tập tễnh chạy đi, một lúc sau đã không thấy bóng dáng nữa.

Hắc Ưng bỏ tay xuống, ánh mắt tìm quanh bốn phía, không còn thấy ai nữa.

Đột nhiên, một luồng khí và máu xông lên, tim truyền đến một trận đau thắt, Hắc Ưng vịn vào bia mộ, ho một cách gấp gáp và kiệt liệt, một lúc lâu mới dịu lại.

Nhà cũ nhà họ Lục.

Trong phòng của ông cụ Lục.

Sức khỏe của ông cụ Lục không tốt, đang nằm trên giường, đắp chăn nghỉ ngơi.

“Ông nội, hay là cháu đưa ông đến núi Đào Hoa dưỡng bệnh nhé, không khí trên núi tốt, lại yên tĩnh, cũng có ông Viên bầu bạn.”

“Ông già đó, biết bao nhiêu năm không xuống núi rồi, một mình sống trên núi, đúng là nhàn hạ.” Ông cụ Lục hừ một tiếng, nổi nóng: “Đến núi Đào Hoa cũng không tệ, nhưng cháu cũng phải để cục cưng Hạ Phi đến ở cùng ông một thời gian, không có hai đứa nhỏ này ở cùng, ông không nhớ chết chúng mới là lạ.”

“Có lẽ hai đứa nó không thể cùng ông nội đến núi Đào Hoa rồi.” Lục Cận Phong lấy thuốc mà ông cụ Lục phải uống ra, đưa cho ông cụ: “Mấy ngày nữa, cháu định đưa bọn chúng lên đảo.”

Sắc mặt ông cụ Lục chấn động: “Sao đang yên ổn lại đưa bọn chúng lên đảo làm gì? Bây giờ Tần Nhã Hân cũng đã chết rồi, ai còn dám dòm ngó đến chúng nữa.”

Nếu đưa chúng lên đảo rồi, muốn gặp mặt một lần cũng không dễ gì.

“Làm cha mẹ cũng không thể bảo vệ chúng cả đời, đây cũng là ý của hai đứa nó.” Lục Cận Phong nói: “Trong nhà còn có hai đứa nhỏ nữa, một mình Yên Yên cũng không chăm sóc hết được, đưa hai đứa lớn lên đảo cũng yên tâm hơn.”

Ông cụ Lục nhớ đến khoảng thời gian này, hai đứa nhỏ bị nhắm vào mấy lần, ông ấy cũng rất lo lắng.

Nhà họ Lục càng đứng cao thì càng bị người ta dòm ngó.

Ông cụ Lục thở dài một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, hỏi: “Tiểu Phong, bên Thừa Mẫn thế nào rồi? Đã có kết quả chưa?”

Hàng mày kiếm của Lục Cận Phong lạnh lùng nhíu lại, cân nhắc một lúc, nói: “Thời hạn hai mươi năm.”

“Hai mươi năm?” Tinh thần của ông cụ Lục dường như sụp đổ trong giây lát: “Hai mươi năm, đời này của nó cũng xong rồi.”

Bây giờ Lục Thừa Mẫn cũng đã ba mươi mấy rồi, ngồi tù hai mươi năm, khi ra ngoài cũng qua hơn nửa đời người rồi.

Ông cụ Lục hơi không chấp nhận được, nhưng cũng không mở lời nói giúp cho Lục Thừa Mẫn trước mặt Lục Cận Phong.

Lần này Lục Thừa Mẫn đã sai quá sai, nếu còn dễ dàng tha thứ thì không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.

Giọng điệu của ông cụ Lục thất vọng: “Chú hai của cháu vẫn chưa có tung tích à?”

Lục Cận Phong lắc đầu: “Ông nội, thời gian không còn sớm nữa, ông nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cháu đưa ông đến núi Đào Hoa.”

“Được, cháu sắp xếp đi.”

Ông cụ Lục không muốn bận tâm đến chuyện gì nữa, ông ấy già rồi, có thể buông tay thì buông tay, con cháu tự có phúc của con cháu.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Lục Cận Phong đã đưa ông cụ Lục đến núi Đào Hoa, Tô Yên ở trong nhà cùng mấy đứa con.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc không đến trường học nữa, chuyện lên đảo cũng đã bàn bạc xong rồi.

Hạ Vũ Mặc rất tự nguyện đi, lần này Tô Yên cũng không có ý kiến gì.

So ra thì ở trên đảo an toàn hơn rất nhiều, cũng có thể để hai đứa nhỏ học thêm được nhiều thứ.

Tất cả mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng trong lòng Tô Yên vẫn rất hoảng hốt, cô vẫn mơ thấy ác mộng vào ban đêm, mơ thấy cả người Tần Nhã Hân bị đốt cháy, chửi rủa cô một cách hung dữ.

Cảnh trong mơ rất chân thực.

Hôm nay, Tô Yên cùng mấy đứa nhỏ ngủ trưa, cô lại mơ thấy ác mộng, tiếng chuông điện thoại làm ồn, khiến cô tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, ngồi dậy từ từ hoàn hồn.

Tam Bảo và Tứ Bảo vẫn đang ngủ, Tô Yên cầm điện thoại cẩn thận nhẹ nhàng đi ra bên ngoài nghe máy.

Lâu Doanh gọi video call tới.

“Chị, có nhớ em không? Em và Phi Minh đang nghỉ dưỡng ở bên bờ biển nè.”

Trong điện thoại, Lâu Doanh mặc bikini, cơ thể bốc lửa nằm dưới tán dù che nắng uống nước dừa, khỏi nói là có bao nhiêu thanh thản dễ chịu.

Mà phía xa còn có trai đẹp gái đẹp đang chơi bóng chuyền bãi biển, bầu trời màu xanh lam, nước biển màu xanh nhạt, trên trời và mặt biển cùng một màu, người đẹp cảnh đẹp, nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy vui vẻ thoải mái biết bao.

Bạch Phi Minh đang bị một anh chàng đẹp trai tán tỉnh.

Nhưng người đẹp lạnh lùng Bạch Phi Minh còn không thèm cho đối phương một ánh mắt.

Tô Yên vén tóc con trên trán, cười nói: “Hai người chạy thật nhanh, định khi nào về đây?”

“Chơi thêm vài tháng nữa, không dễ gì mới cho bản thân một kỳ nghỉ dài, em và Phi Minh còn định đi xem cực quang, thuận tiện nhận vài đơn, kiếm chút thu nhập, vẫn là làm nghề cũ khiến lòng người thoải mái hơn.”

Lâu Doanh đã sắp xếp đầy lịch trình của nửa năm sau rồi.

Nghe lời này, có vẻ trong thời gian ngắn hai người thật sự không định trở về rồi.

Tay Tô Yên vịnh lên lan can, giống như nói một cách vô tình: “Vất vả lâu như vậy, đúng là nên đi chơi thả lỏng cho thật tốt, như vậy xem ra em không kịp về tham gia lễ đính hôn của Vạn Nhất rồi.”

“Lễ, lễ đính hôn?”

Lâu Doanh suýt nữa đã sặc nước dừa: “Chị, chị nói lại lần nữa, lễ đính hôn của ai cơ?”

“Vạn Nhất đó.” Tô Yên nói: “Người ta cũng một bó tuổi rồi, đã qua tuổi kết hôn từ lâu rồi, trong nhà thúc giục kết hôn cũng là chuyện bình thường. Chị nghe nói cậu ta đã xem mắt với vài người, sau khi chọn được người thích hợp thì lập tức đính hôn, hai ông bà già nhà họ Vạn nóng lòng ôm cháu, Nhưng Vạn Nhất đã nói rồi, nếu cậu ta đã người của em, thì em sẽ có quyền ưu tiên lấy cậu ta, nếu em không quay về, vậy thì xem như em tự động bỏ quyền này.”

“Thật sao?”

Lâu Doanh phấn khích ngồi dậy: “Em bỏ quyền, cuối cùng cũng thoát khỏi tên gà luộc này rồi, lại còn không cần chịu trách nhiệm, thật là vui sướng. Chị, nếu gà luộc đính hôn, chị thay em đưa lì xì cho anh ta nhé. Dù sao trước kia cũng từng đi theo em, em cũng không thể quá nhỏ nhen được, cứ đưa sáu con số đi, sáu trăm sáu mươi ngàn, con số này may mắn biết bao.”

Tô Yên: “…”

Tô Yên vừa nghiêng đầu, nhìn thấy ở đầu cầu thang có người đang đứng, trong lòng lộp bộp một tiếng, cô đang mở loa ngoài đó.

“Chị? Chị, sao chị không nói gì? Ủa? Không có mạng à? Lag à?”

Lâu Doanh giơ điện thoại lên để bắt tín hiệu, bên Tô Yên đã trở thành bức tranh tĩnh, mấy giây sau, bức tranh nhúc nhích, Tô Yên đưa ống kính về phía đầu cầu thang, vẫn là để Lâu Doanh tự mình nhìn đi.

Lâu Doanh thấy Vạn Nhất đen mặt đột nhiên xuất hiện trong điện thoại, bị doạ đến suýt nữa đã ném điện thoại đi.

“Chị, hình như tín hiệu bên em không tốt lắm, em không nghe thấy bên chị nói gì cả, hả, tín hiệu thật sự không tốt, lag quá, em cúp máy trước đây.”