Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 372: Chưa bao giờ đơn phương chủ động



Tô Yên nhìn thấy, Tô Duy đương nhiên cũng nhìn thấy.

“Chị, Hạ Phi có vẻ không thích em lắm.” Tô Duy cười nói: “Em trở về tay không, cũng không có quà cho mấy đứa nhỏ, ngày mai em sẽ đi mua, làm cậu rồi, thì phải làm sao cho ra dáng cậu.”

“Đừng lãng phí, Hạ Phi nó cái gì cũng có rồi.” Tô Yên đổi chủ đề, hỏi: “Tiểu Duy, em muốn ở phòng nào? Chị sẽ cho người dọn dẹp.”

“Chị, em muốn về nhà họ Tô.” Tô Duy nói: “Em họ Tô, đây là nhà họ Lục, em ở với chị ở nhà họ Lục, chuyện này không ổn cho lắm.”

“Em muốn về ở với đồng chí Tô à?” Tô Yên ngạc nhiên, Tô Duy chưa bao giờ muốn gặp Tô Đình Nghiêm, đây là lần đầu tiên cậu ta đề nghị đến ở nhà họ Tô.

“Vâng.” Tô Duy nói: “Em chỉ đến để thăm chị, lát nữa em sẽ về nhà họ Tô, chị ạ, sau bao nhiêu năm thì em mới biết được ai là người thực sự tốt với em, em ốm đau nằm viện mấy năm qua, tiền thuốc men ông ấy trả cho em, dựa vào công ơn đó, em cũng không thể là kẻ vong ân bội nghĩa.”

Tô Duy có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, Tô Yên cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

“Tiểu Duy của chị lớn thật rồi.” Tô Yên cười nói: “Em về nhà họ Tô cũng được, đồng chí Tô có một mình, cũng rất cô đơn, em về đó bầu bạn với ông ấy.”

“Vâng.”

Tô Duy nói: “Chị à, chị và anh rể sắp làm đám cưới, là em trai, em cũng nên chuẩn bị quà cưới cho anh chị.”

“Không cần đâu, Tiểu Duy, thực ra đám cưới của chị với anh rể lần này là giả.”

“Là giả sao?” Tô Duy hỏi: “Chị, sao lại như thế?”

“Chuyện là thế này, Tần Nhã Hân trốn rồi, cảnh sát cũng không bắt được cô ta, cho nên chị và anh rể mới nghĩ ra cách này.” Tô Yên nói: “Tần Nhã Hân thích Lục Cận Phong, lúc chị tổ chức đám cưới với Lục Cận Phong, cô ta nhất định sẽ đến, đến lúc đó thì cô ta sẽ một đi không trở lại.”

“Thì ra là như vậy.” Tô Duy cười nói: “Chị, chị với anh rể thông minh thật đấy, nếu như bắt được Tần Nhã Hân, cuộc sống của chị cũng bình yên hơn.”

“Hy vọng là như vậy.”

Tô Duy ở nhà họ Lục một lúc rồi đi đến nhà họ Tô.

Màn đêm buông xuống.

Lục Cận Phong vẫn chưa về, Lâu Doanh cũng chưa về, Tô Yên gọi nhưng không có ai bắt máy, tình cờ thấy Bạch Phi Minh quay về rồi, cô hỏi: “Phi Minh, Lâu Doanh đâu?”

“Hẹn hò.” Bạch Phi Minh kiệm lời.

“Với ai?” Tô Yên hỏi dò: “Vạn Nhất?”

“Đội trưởng Lãnh.”

Tô Yên kinh ngạc: “Cừ thật đấy, một chân đạp hai thuyền?”

Nhà hàng Hoa Hồng.

Lãnh Phùng đã bao toàn bộ nhà hàng, anh ta thực sự rất giàu có.

Nhà hàng lấy hoa hồng làm chủ đạo, được trang trí vô cùng lộng lẫy, với không khí bay bổng, âm nhạc, hoa tươi, đèn và một anh chàng đẹp trai ngồi trong hội trường, không khí thật là tuyệt vời.

Lãnh Phùng không định đi đường vòng mà trực tiếp tỏ tình.

Là nữ chính của buổi hẹn hò, Lâu Doanh lại đang bị còng tay trong xe của Vạn Nhất, cô ta nhìn Vạn Nhất với vẻ không tin: “Gà luộc, anh đang làm gì vậy? Anh càng ngày càng to gan đấy.”

“Cô ngồi trong xe một lát, lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Vạn Nhất mở cửa xe đi xuống, đi thẳng vào nhà hàng Hoa Hồng.

Lãnh Phùng nghe thấy tiếng đẩy cửa, vô thức quay lại: “Lâu… Vạn Nhất, sao lại là cậu?”

“Lãnh Cục Băng, Lâu Doanh có chuyện phải đi, không đến được.” Vạn Nhất liếc nhìn những món ăn được chuẩn bị sẵn trên bàn, cười nói: “Rất phong phú, đúng lúc tôi chưa ăn tối, đừng lãng phí.”

Lãnh Phùng cũng không ngăn cản anh ta, tự mình rót một ly rượu nói: “Nói chuyện chính đi.”

Khi Vạn Nhất bước vào, Lãnh Phùng đã biết là có điều gì đó không ổn.

Vạn Nhất cũng tự mình rót một ly nói: “Vậy tôi cũng không quanh co nữa, tôi muốn ở rể.”

Khóe miệng Lãnh Phùng giật giật, lộ ra vẻ sợ hãi: “Tôi không thích đàn ông, dù tôi và cậu không tính là họ hàng, nhưng cũng không thể ở bên nhau được.”

“Phụt” một tiếng.

Vạn Nhất phun rượu ra khỏi miệng.

“Tôi còn chưa nói chuyện ở rể nhà họ Vạn, cậu suy diễn nhiều qua rồi đấy, khuynh hướng tính dục của tôi là hoàn toàn bình thường.”

Lãnh Phùng thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi.”

Ngay lập tức, Lãnh Phùng hỏi lại: “Vậy cậu định ở rể nhà ai?”

“Lệ Quốc Minh.”

“Cái gì?” Lãnh Phùng bảy ra biểu cảm như kiểu bị sét đánh: “Cậu nói lại lần nữa xem nào?”

“Lệ Quốc Minh.” Vạn Nhất xoa xoa tay xấu hổ nói: “Lãnh Cục Băng, cậu không thể trách tôi không coi trọng nghĩa khí được, tôi cũng là người bị hại, bây giờ tôi là người của Lâu Doanh rồi, cho nên, cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ Vạn Nhất của tôi.”

Những lời chắc nịch được nói ra với một giọng điệu ngượng ngùng.

Lãnh Phùng hóa đá, anh ta cầm ly rượu trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm Vạn Nhất.

“Cậu thử nói lại lần nữa xem.”

Vạn Nhất ngồi thẳng lưng và nói dõng dạc từng câu từng chữ: “Tôi muốn kết hôn với Lâu Doanh.”

Nếu là bình thường thì sau khi nói câu đó xong, anh ta sẽ bị cười cho thối mũi.

Đây không phải là một trò đùa sao?

Một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ?

Vạn Nhất và Lâu Doanh luôn mâu thuẫn và chưa bao giờ nói được đôi ba lời tốt đẹp với nhau.

Lâu Doanh giống như một thùng thuốc nổ, còn Vạn Nhất là ngọn đuốc, khi hai người ở bên nhau, đến một lúc nào đó họ sẽ bùng nổ.

Lãnh Phùng không cười, anh ta nhìn chằm chằm Vạn Nhất, chỉ hỏi: “Cậu nghiêm túc à?”

“Người anh em.” Vạn Nhất vỗ vai Lãnh Phùng: “Cậu đã bao giờ thấy tôi không nghiêm túc chưa?”

Lãnh Phùng đã chơi với Vạn Nhất bao nhiêu năm và biết rõ tính khí của Vạn Nhất.

Nhà Vạn Nhất là một công ty điện ảnh và truyền hình, có vô vàn nghệ sĩ và mỹ nữ, chẳng có ai là không muốn trèo lên giường của thái tử điện ảnh và truyền hình nhà họ Vạn, thế nhưng Vạn Nhất lại chưa hề vướng phải một scandal tình ái nào.

Bất kỳ người phụ nữ nào muốn leo lên giường Vạn Nhất đều bị tống ra ngoài và bị phong sát từ đó về sau.

Trong ấn tượng của Lãnh Phùng, Vạn Nhất chưa từng có bất kỳ người bạn gái nào, thậm chí anh ta còn nghi ngờ liệu Vạn Nhất có phải là gay hay không.

Bây giờ, Vạn Nhất nói rằng anh ta muốn gả cho Lâu Doanh, chứ không phải là lấy Lâu Doanh, chỉ khác một từ, nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Lâu Doanh là một con chim phượng hoàng bay trên bầu trời, không phải là một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong một gia đình giàu có. Vạn Nhất nói muốn gả cho Lâu Doanh có nghĩa là anh ta nguyện ý dõi theo từng bước chân của Lâu Doanh chứ không muốn để Lâu Doanh phải dung hợp với gia đình của mình.

Vạn Nhất và Lâu Doanh không hợp nhau là thật.

Vạn Nhất muốn gả cho Lâu Doanh, cũng là thật.

Lãnh Phong nhìn chằm chằm Vạn Nhất trong vài giây, sau đó uống cạn ly rượu: “Tôi muốn biết, hai người quen nhau từ khi nào, và làm thế nào để đến được với nhau, Lâu Doanh, cô ấy không biết gì, cậu…”

Lãnh Phùng thực sự không thể tưởng tượng nổi hai người họ đến với nhau như thế nào.

Nó quá đột ngột, và dựa trên sự hiểu biết của anh ta về Lâu Doanh, Lâu Doanh sẽ không bao giờ là người chủ động, và Vạn Nhất trước đó cũng đã nói rằng anh ta không liên quan gì đến Lâu Doanh, hai người đều không chủ động thì làm thế nào mà xảy ra chuyện này được?

Vạn Nhất rót rượu, chạm vào chiếc ly trong tay Lãnh Phùng, nói: “Anh em chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi sẽ không giấu cậu. Vào đêm dì Trần gặp chuyện, Lâu Doanh đã uống nhầm rượu do Tần Nhã Hân chuẩn bị, tôi tình cờ đụng phải cô ấy, cậu biết đấy, Lâu Doanh mạnh mẽ bạo ngược, tôi mỏng manh yếu đuối, nào có phải là đối thủ của cô ấy nên bị cô ấy đánh gục.”

Lãnh Phùng: “…”

“Vạn Nhất, cậu lừa được người khác, nhưng đừng hòng lừa được tôi? Cậu mà mỏng manh yếu đuối? Không đẩy ra được sao?”

Lãnh Phùng không thể kìm lòng được ba mươi năm tu luyện của mình nên đã thốt lên: “Mẹ kiếp, cậu đúng là một con cáo già, tôi thấy là cậu đang tương kế tự kế, trước đây có mấy cô muốn leo lên giường cậu, cậu không được tỉnh táo mà còn lôi được hết bọn họ ra ngoài, thế mà chỉ một mình Lâu Doanh cậu lại không chống lại được?”

“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Vạn Nhất cười như một con cáo già quỷ quyệt: “Đừng ức hiếp vợ bạn thế chứ, Lâu Doanh dù sao cũng là của tôi rồi, người anh em à, lần này là tôi có lỗi với cậu, lần sau sẽ giới thiệu đàng hoàng với cậu, bồi thường cho cậu, những gì tôi nói với cậu tối nay, xem như là bí mật giữa anh em chúng ta.”

Sắc măt Lãnh Phùng tối sầm lại, đây là ví dụ điển hình của việc mua rẻ bán chạy.