Lấy Phải Tổng Tài Xấu Xí

Chương 47: Anh Đừng Đánh Nữa, Tôi Biết Sai Rồi Mà



Lúc này Hứa Ý Noãn mới phát hiện Cố Hàn Châu còn chưa đi!

"Anh làm gì vậy? Tôi chỉ hỏi đàn anh một câu hỏi! Anh đột nhiên tắt màn hình, thật bất lịch sự!”

"Câu hỏi gì, trong nhà có đại thần sao không hỏi mà phải nhờ người khác hả?"

Khuôn mặt Cố Hàn Châu vừa xấu lại khó coi, âm trầm.

Hứa Ý Noãn cũng không phải kẻ ngốc, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì mà không nhịn được nghi ngờ hỏi: "Cố lão tam, không phải anh đang ghen đấy chứ?”

“Tôi mà lại đi ghen tuông với một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch à?”

Cố Hàn Châu lạnh lùng cười lên, thế nhưng trong lòng lại tức giận nghĩ.

Không sai, anh đang ghen đấy, thằng nhóc vô liêm sỉ kia lại dám đưa vợ nhỏ của anh về nhà! Lá gan cũng lớn lắm!

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hứa Ý Noãn vang lên.

Cô vội vàng trả lời.

"Sao lại tắt video vậy?"
"Cô ấy sắp đi ngủ, cậu đừng quấy rầy cô ấy nữa."

Cố Hàn Châu cầm điện thoại di động không vui nói.

Hứa Ý Noãn bất đắc dĩ nhìn anh.

Còn nói là không ghen à?

Này là ghen đến thành dạng gì rồi?

Ngôn Nặc đột nhiên nghe thấy giọng nam xa lạ, trong lòng lộp bộp một chút, cậu chợt nghĩ đến Hứa Ý Noãn nói là ở nhà họ hàng.

Vậy người trả lời điện thoại hẳn là người thân của cô ấy.

Một người đàn ông à?

Là anh hay chú, nghe giọng nói trầm ổn như vậy, vậy chắc đối phương lớn tuổi hơn mình không ít.

Ngôn Nặc hơi do dự: "Xin chào chú, cháu là đàn anh của Ý Noãn. Nếu Ý Noãn đã ngủ, vậy cháu sẽ không quấy rầy nữa, chú nhớ nhắc em ấy làm bài tập về nhà, ngày mai là phải nộp rồi.”

Hứa Ý Noãn ở rất gần, nghe được một câu chú kia, suýt chút nữa không cười ra tiếng.
Cả khuôn mặt Cố Hàn Châu đều trở nên u ám, cô sợ anh tức giận liền vội vàng nghe điện thoại, nói: "Em biết rồi, đàn anh cũng nhanh đi ngủ đi, bye bye.”

Cô dứt lời bèn cúp điện thoại, cười đến mức ngả nghiêng cả người.

"Chú à? Ha ha, Cố lão tam... anh là chú của tôi, nếu anh không muốn trở thành chồng của tôi, làm chú của tôi cũng được, lớn hơn tôi mười tuổi, rất thích hợp!”

Hứa Ý Noãn cười không chống đỡ nổi thân thể, Cố Hàn Châu cũng cảm thấy bị đả kích.

Lá gan của cô gái này thật sự càng lúc càng lớn, dám đem tuổi của anh ra làm trò đùa.

Anh đi lên ôm cô vào lòng, đặt ở trên đùi, sau đó nhấc váy ngủ của cô lên, lộ ra quần trong sợi bông hình còn mèo.

Anh nhìn đến yết hầu căng chặt, đồng tử hơi co rút, nhưng vẫn kiềm chế được.

Anh không khách khí đánh xuống cái mông trắng nõn của cô, trong nháy mắt xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng.
“Đau!”

Hứa Ý Noãn đau đớn hô lên tiếng, liên tục xin tha: "Chú, cháu biết sai rồi, chú đừng đánh nữa.”

"Chú à?"

Cố Hàn Châu nhướng mày, nói với giọng điệu không vui.

"Tôi sai rồi, Cố lão tam, anh đừng đánh, tôi biết sai rồi..."

Hứa Ý Noãn liên tục xin tha thứ, cô cảm thấy cái mông của mình sắp bị phế đi mất!

Cố Hàn Châu nghe thấy giọng đáng thương của cô, không nhịn được hơi mềm lòng, sức lực cũng càng lúc càng nhẹ.

Hứa Ý Noãn biết anh luyến tiếc, trong lòng nhịn không được mừng thầm, tiếp tục nói lời mềm mại.

"Cố lão tam, anh khoan dung độ lượng tha cho tôi đi! Lát nữa tôi còn phải làm bài tập về nhà, bài chuyên ngành ngày mai rất nhiều, kinh tế học tôi còn chưa xong, vấn đề thuế suất vẫn chưa làm.”

Cố Hàn Châu cũng luyến tiếc tiếp tục đánh, cảm thấy mông của cô quá tốt, đàn hồi mười phần, làm cho anh cảm thấy lưu luyến không nỡ.
Hứa Ý Noãn năm nay mới mười tám tuổi, không khác gì cô gái nhỏ, cũng cần người cưng chiều.

Mỗi lần anh có ý nghĩ xấu xa trong đầu đều cảm thấy mình tựa như cầm thú.

Chết tiệt!

“Đứng lên, lấy cho tôi xem bài gì mà có thể giày vò cái đầu nhỏ của em thành như vậy!”