Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 128: Chia tay



Thích Vi Vi về đến nhà liền nhìn thấy xe anh trước cổng, anhđang tựa ở nơi đó chờ mình. Cô xoay người muốn né tránh nhưng ngay lập tức đã bịanh bắt được:"Em rốt cuộc là nổi giận chuyện gì vậy hả?""Không có, Hạo Thiên, chúng ta chia tay đi!"ThíchVi Vi nhìn anh, nét mặt mỉa mai.

"Đang yên lành sao lại đòi chia tay? Em lộn xộn cái gì?Rốt cuộc là làm sao vậy?" Uông Hạo Thiên có chút tức giận. Đã lâu không gặpnhau, vừa nhìn thấy cô lại tự nhiên phát giận.

Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh thật chăm chú nói:"Anh còn nhớ anh và mẹ đã nói cho em 2 năm? Hiện tại 2 năm đã trôi qua, emkhông muốn cùng anh tiếp tục nữa. Anh phải có trách nhiệm với Daisy, anh khôngthể không để ý cảm nhận của cô ấy, em cũng không muốn anh khó xử. Em lại càngmong muốn có một cuộc sống bình thường, yêu đương và kết hôn một cách bình thường,cho nên em sẽ lựa chọn Thiên Tứ, anh ấy mới là người phù hợp nhất với em. Kếtthúc đi, cứ coi như chúng ta hữu duyên vô phận."

"Em chọn anh ta???" Uông Hạo Thiên phẫn nộ nhìn côchằm chằm: "Em nhất định muốn đám cưới hay sao? Được, anh cưới em!"

"Anh cưới em?" Thích Vi Vi cười lạnh một tiếng:"Anhcưới em như thế nào? Cưới em như thế nào?? Đừng quên anh vẫn là chồng củaDaisy."

Một câu nói chạm đến nỗi đau của anh. Anh nắm lấy bả vai cô:"Em biết anh lấy Daisy là bất đắc dĩ mà. Hiện tại chú Mạch Lâm vừa qua đời,lúc này anh không thể bỏ cô ấy. Em hiểu mà, cho anh thời gian, đừng épanh!"

"Bất đắc dĩ, lại là bất đắc dĩ. Cho anh thời gian, anhcòn muốn em cho anh thêm bao nhiêu thời gian? Em không có nhiều thời gian như vậy.Em thực sự mệt mỏi cuộc sống thế này quá, em cũng không muốn phụ lòng người yêuem, anh lại có quá nhiều gánh nặng, quá nhiều điều bất đắc dĩ. Cho nên, chúngta chia tay nhau là lựa chọn tốt nhất."Thích Vi Vi cười lạnh. Cô phải chờtới khi nào? Yêu một người đàn ông như vậy, cô đã không thể chịu đựng nổi nữa.

"Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Tròng mắt sâu thẳmcủa Uông Hạo Thiên lại nhìn chằm chằm cô.

"Phải." Cô tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn là gậtđầu.

"Em thật sự đã quyết định??" Anh hỏi lại một lần nữa.

"Đúng vậy." Cô gật đầu, cô cũng không muốn cứ dâydưa như vậy nữa, như vậy tuyệt đối không phải là cô. Là anh ép cô, chia taycũng là chấm dứt tất cả đau khổ.

"Được. Anh tôn trọng em." Uông Hạo Thiên đột nhiênbuông cô ra, không nghĩ rằng lại thấy đau khổ như vậy. Hai năm qua, vì cô mà bảnthân đã phải nỗ lực như thế nào, hiện tại cô chỉ đơn giản nói hai chữ"chia tay"... Tốt, vậy thì chia tay. Anh sẽ không đi cầu xin một ngườiđàn bà. Anh xoay người, chớp mắt đã đi xa.

Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng anh sẽ đáp ứngthoải mái như vậy. Nhưng mà lòng cô thật sự rất đau đớn, cô không muốn như vậy,có điều đã không còn lựa chọn nào khác.

Từ lúc Uông Hạo Thiên quay xe cho đến khi đi cũng chưa từngnhìn cô một lần. Lời của cô đã làm anh tổn thương thật sâu. Cô cũng biết hainăm qua anh đã chịu dày vò ra sao, nếu thật sự yêu anh, vì sao cô không thể cốgắng duy trì! Nếu chia tay thực sự là điều cô mong muốn, vậy anh sẽ tác thành!

Thích Vi Vi về đến nhà liền nằm xấp trên giường khóc lớn. BàThích lo lắng vội vàng tới hỏi: "Con sao vậy Vi Vi?"

"Mẹ, con và anh ấy chia tay rồi, thật sự chia tay rồi."Cô xoay người ôm lấy mẹ.

"Anh ấy? Chia tay?" Bà Thích thoáng chốc liền hiểura, người cô nói chính là Uông Hạo Thiên, lấy tay vỗ về cô, trên mặt lại lộ vẻvui mừng: "Vi Vi, cuối cùng con cũng đã nghĩ thông suốt, anh ta không phảingười phù hợp với con, thực sự không thích hợp. Mẹ biết bây giờ con rất đaulòng, nhưng con sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi."

"Mẹ, nhưng con thật sự rất khổ sở, rất khổ sở. Con cũngthật sự rất yêu anh ấy." Thích Vi Vi không biết làm sao để giảm bớt đau đớntrong lòng.

"Mẹ biết, nhưng mà con phải nhớ kỹ, tình yêu không kéodài mãi mãi. Con phải lấy lại tinh thần, mặc kệ thế nào, hãy chấp nhận Thiên Tứđi, mẹ tin tưởng các con sẽ chung sống hòa hợp." Bà Thích nói. Bà không cầnphú quý giàu sang, bà chỉ cần cô hạnh phúc.

Thích Vi Vi chỉ im lặng rơi lệ, cô thật sự còn có thể yêusao? Cô còn có thể tiếp nhận người khác sao? Cô không biết.

Trong thời gian này, may là cô được một công ty nhận vàolàm. Cô nỗ lực làm việc, muốn dùng công việc để tạm quên những đau xót.

"Vi Vi, công việc có mệt không?" Tiếu Tiếu ngồi ởsofa trò chuyện cùng cô. Người giúp việc đã chuẩn bị trái cây cho các cô.

"Cũng được, với lại có mệt thì cũng phải làm cho tốt,được như cậu có người nuôi, trở thành bà lớn tốt quá rồi!" Thích Vi Vi vừaăn hoa quả vừa hâm mộ nói.

"Nếu không thì chúng ta đổi đi, cậu đến mang thai giúpmình đi. Thật khổ muốn chết! Muốn ăn cũng ăn không vô, muốn nôn cũng nôn khôngra... Đúng rồi, hôm nay gọi cậu đến là muốn cậu làm phụ dâu cho mình. Mình vàLý Tường kết hôn, phụ dâu nhất định phải là cậu!" Tiếu Tiếu hạnh phúc nói.

"Thật chúc mừng các cậu, cuối cùng đã quyết định kếthôn. Quyết định từ khi nào vậy?" Thích Vi Vi thật sự vui mừng thay cô.

"Là ba mẹ mình cùng ba mẹ anh ấy quyết định, hôm qua mớicho chúng mình biết. Còn nói cái gì mà không cần chúng mình lo, chỉ cần có mặtlà được. Nhưng mà mình nói, mình muốn cậu làm phụ dâu." Đàm Tiếu Tiếu lấytay vuốt bụng, nói với Vi Vi.

"Thật là hạnh phúc! Được, cậu kết hôn mình nhất định phảilàm phụ dâu. Chúng ta từng nói người nào kết hôn trước thì người kia sẽ làm phụdâu mà! Đám cưới khi nào thì tổ chức?" Thích Vi Vi lại hỏi, làm phụ dâu côđương nhiên không thể từ chối.

"Đầu tháng sau, vào ngày chủ nhật. May mà mình mặc áocưới chưa nhìn thấy bụng." Đàm Tiếu Tiếu nói.

"Nhìn ra cũng không sao! Cậu nhất định sẽ là cô dâuxinh đẹp nhất!" Thích Vi Vi mỉm cười.

"Được rồi, không nói nữa. Nói chuyện của cậu đi. Cậucùng anh ta rốt cuộc định thế nào? Dù sao cũng không thể cứ như vậy mãi được."Tiếu Tiếu quan tâm hỏi.

Sắc mặt cô bỗng nhiên ảm đạm đi, sau đó vừa cười vừa nói:"Chúng mình chia tay rồi."

"Cái gì? Chia tay?" Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn cô,nhưng cũng không nói thêm gì nữa, vì biết cô quyết định như vậy nhất định cónguyên nhân, chỉ trêu đùa an ủi nói: "Như vậy cũng tốt, những người đànông khác mới có cơ hội."

"Có người nào an ủi như cậu không!" ThíchVi Vi nhịnko được liếc cô một cái.

"Cho nên mình mới là độc nhất vô nhị!"

"Tự sướng!"

**************

Thích Vi Vi nhìn cuốn lịch trên bàn làm việc. Một tháng.Tròn một tháng đã trôi qua. Một tháng qua anh chưa từng tìm mình, cũng không gọiđiện thoại.

Thời điểm ăn trưa, đồng nghiệp Tiểu Trương ba hoa:"Mọingười xem chưa, hôm nay ti vi mới đưa tin, tổng tài Uông Thị - Uông Hạo Thiêncó tình nhân, là một người mẫu nổi tiếng. Thật kỳ lạ, trước đây anh ta rất đàohoa, nhưng từ lúc đám cưới tới nay cũng không có chuyện này. Bây giờ lại xảyra."

Nhanh như vậy anh ấy đã tìm người phụ nữ mới. Lòng của cô vẫnkhông nhịn được đau đớn, nhưng cô và anh đã không còn quan hệ gì, cô không nênđể ý.

"Chắc là thời kỳ tân hôn mặn nồng đã qua, bản chất háosắc lại nổi lên. Kẻ có tiền đều như vậy, không thể trách, không có tình nhân mớilà lạ."Đồng nghiệp Tiểu Vương nói.

"Vi Vi, cô sao thế? Sao không nói gì vậy?" TiểuTrương đột nhiên chuyển hướng sang cô.

"Tôi không có xem tin tức." Thích Vi Vi buông đũa,đứng lên nói: "Tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước, mọi người cứ tiếp tục."

Trở lại văn phòng, nhìn thấy các đồng nghiệp vẫn chưa trở về,cô vẫn là không ngăn được mình nghĩ về tin tức của Uông Hạo Thiên, lập tứcnhanh chóng mở ra xem.

Hình ảnh anh rất thân mật ôm lấy một cô gái cao gầy xinh đẹp,khóe môi vung lên nét cười tà mị. Cô lập tức rũ mắt xuống, đôi mắt có chút ươnướt. Tại sao anh lại làm như vậy, là đang trả thù mình hay là làm cho Daisyxem?

Nghe từ cửa truyền đến tiếng nói chuyện của đồng nghiệp, côvội vàng đóng trang web đó lại, trở về bộ dáng làm việc.

************

Cả người Uông Hạo Thiên mang theo mùi rượu cùng mùi nước hoaphụ nữ trở về nhà, trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết có một dấu son đỏ thắm.Daisy không nhớ đây là lần thứ mấy anh trở về nhà như vậy, biết rõ là anh cố ýnên mặc dù rất đau lòng cô vẫn không hỏi gì. Cô cũng không ngờ mình dễ dàng thathứ cho anh như vậy.

"Anh Hạo Thiên, anh có mệt không? Em giúp anh tắm rửa."Cô khẽ nói, xoay người lên lầu.

Nhìn cô rõ ràng rất khó chịu nhưng lại bày ra bộ dáng đó,Uông Hạo Thiên bị dáng vẻ bình tĩnh của cô làm cho phát điên rồi. Vốn định dùngcách này để bức cô đi, bây giờ xem ra anh sai lầm rồi. Nhưng nếu cô không rađi, sao anh có thể tìm Vi Vi.

Tâm phiền ý loạn, anh sửa lại trang phục bỏ ra ngoài.

Thời điểm Sở Thiên Lỗi đến quán bar thì thấy anh đang mộtmình uống rượu. "Uống từ từ thôi!" Anh giữ lấy chai rượu, quát:"Thế này không tốt cho cơ thể."

"Bây giờ không uống rượu thì tôi nên làm gì đây? Tìmđàn bà sao?" Uông Hạo Thiên đẩy anh ra, lại uống một hơi.

"Vì một người phụ nữ mà cậu trở nên như vậy sao? Daisykhông tốt sao? Các người từ nhỏ đến lớn tình cảm rất tốt, vì sao cậu không thểtiếp nhận cô ấy?" Sở Thiên Lỗi thực sự không hiểu, tình yêu có sức hấp dẫnlớn như vậy sao!

"Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?! Tôi cũng không biết vìsao mình lại yêu Vi Vi như vậy." Uông Hạo Thiên nói xong lại uống cạn lyrượu.

"Chuyện tình cảm tôi đúng là không hiểu. Tôi đây chỉ cóthể xả thân uống rượu cùng cậu." Sở Thiên Lỗi cầm ly rượu cạn hết cùnganh.

Thích Vi Vi tắm xong đi ra, vừa nằm lên giường thì điện thoạireo, nhìn thấy dãy số lạ liền nghe máy: "Alo!"

"Vi Vi, tôi là Thiên Lỗi." Anh một bên dìu HạoThiên đang say như chết, một bên gọi điện thoại.

"Anh Sở, có chuyện gì không?" Cô có chút kinh ngạc,sao anh lại gọi cho cô.

"Hạo Thiên uống say, liên tục gọi tên cô. Cô qua đâychăm sóc cậu ấy một chút được không?" Sở Thiên Lỗi nói xong thì Hạo Thiên ởmột bên liền làm càn: "Vi Vi, đừng rời khỏi anh!"

Vi Vi nghe được anh gọi mình trong điện thoại thì mắt nónglên, nhưng mà cô không thể mềm lòng, bọn họ đã chia tay rồi. Cô cứng rắn nói:"Chúng tôi không còn quan hệ gì nữa rồi, anh gọi Daisy đi." Nói xongliền cúp máy nhưng tâm không thể nào bình tĩnh trở lại.

Sở Thiên Lỗi ngây ra một lúc, chả trách mọi người nói độc nhấtlà lòng dạ đàn bà, cô ta thật quá vô tình.

Hoàng Thiên Tứ đi làm vô tình nhận được điện thoại của cô,vui mừng hỏi: "Vi Vi, có chuyện vì vậy?"

"Anh Thiên Tứ, hôm nay lãnh lương, em muốn mời anh ăncơm, anh có nhận lời không?!" Vi Vi nói. Cô không thể phụ anh, phải gắng sứcđể khiến mình yêu anh.

"Cầu còn không được! Em đang ở đâu, hiện giờ anh khôngthể chờ được nữa." Hoàng Thiên Tứ cười nói.

"Anh còn nhớ nhà hàng anh đã mời em ăn lần đầu tiên anhlãnh lương không? Sáu giờ tối em chờ anhở đó. Bye bye!"

Hoàng Thiên Tứ ngây ngẩn cả người. Nhà hàng đó là một địa điểmhẹn hò rất xa hoa, vì sao cô lại chọn nơi đó? Mặc dù mấy ngày nay anh không gặpcô, nhưng thấy báo chí đưa tin Uông Hạo Thiên cùng người phụ nữ khác, anh cũngmơ hồ đoán được bọn họ đã xảy ra chuyện.

Lúc anh đến nhà hàng thì cô cũng đã chờ ở đó. Cô mặc váy màutím, tóc dài uốn gợn sóng làm anh ngắm đến ngẩn người.

"Anh Thiên Tứ, anh đã đến rồi!" Cô vẫy tay về phíaanh.

"Vi Vi, em thật xinh đẹp!" Anh thật lòng khen.

"Vậy anh có thích không?" Thích Vi Vi nhìn anh.

"Thích. Dù em thế nào anh cũng đều thích."HoàngThiên Tứ vẫn như trước, dịu dàng, thâm tình nhìn cô.

"Anh Thiên Tứ, em và anh ấy chia tay rồi." Cô chầnchừ một chút, cuối cùng vẫn nói cho anh biết.

"Anh cũng đoán vậy." Anh gật gật đầu, trong lòngthật vui mừng. Cô chia tay với anh ta, như vậy mình sẽ có cơ hội.

"A." Thích Vi Vi ngây ra một lúc liền hiểu được.Tin tức về Uông Hạo Thiên khắp nơi, sao anh lại không biết. Cô ngập ngừng hỏi:"Vậy anh còn muốn em không? Có còn cần một người không trọn vẹn như emkhông?"

"Vi Vi, đừng nói như vậy. Anh nói rồi, em ở trong lònganh luôn là tốt nhất, hoàn mỹ nhất."Hoàng Thiên Tứ cầm tay cô.

Khóe môi cô nở một nụ cười rạng rỡ, đây là anh Thiên Tứ củacô, cho dù cô như thế nào thì anh vẫn tiếp nhận cô vô điều kiện. Có một ngườiyêu mình như vậy, cô còn muốn gì nữa.

"Vi Vi, em có biết anh luôn đợi em, trừ khi em lấy chồng,nếu không anh sẽ không buông tay. Nhưng anh sẽ không ép em, anh muốn em tự mìnhlựa chọn." Hoàng Thiên Tứ nói thêm.

"Anh Thiên Tứ..." Thích Vi Vi cảm động nhìn anh,có lẽ mình bị quỷ ám nên mới không để ý đến một người yêu mình như vậy.

"Vi Vi, hiếm khi em mời anh như hôm nay, anh phải gọimón ăn." Thiên Tứ buông tay cô, cầm lấy thực đơn. Hai năm qua đây là lần đầutiên anh vui vẻ như vậy.

"Không cần, để em gọi món." Thích Vi Vi đưa tay cầmlấy thực đơn.

"Anh không muốn ăn bò bít tết." Hoàng Thiên Tứ cốý nói. Anh không muốn lãng phí những đồng tiền cô đã vất vả kiếm được.

"Nhưng mà em muốn ăn, anh phải giúp em."Thích ViVi sao lại không rõ tâm tư của anh. Cô đã quyết định sẽ cùng anh bắt đầu lại từđầu.