Lão Tổ Xuất Quan

Chương 66: Thành Đông Sơn



"Cái này, là hiểu lầm thôi." Triệu Bằng vừa nói, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười gượng ép.

Cái cơ thể một mực vẫn đang run rẩy kia, như bán rẻ sự sợ hãi trong lòng của hắn.

Từ Phương thở dài một cái, khoát tay áo, nói: "Ta hiểu ngươi, những lời này cũng không cần nói, xem như ta không biết gì hết."

Từ Phương lúc nói lời này, ánh mắt chân thành, nhìn không ra một chút xíu nào là giả vờ giả vịt gì cả.

Từ Phương thật sự cũng không có ý định gây sự với Triệu Bằng.

Triệu Bằng mặc dù hiểu lầm hắn, nhưng cũng coi là một người tốt, hơn nữa, hiểu lầm ở tình huống đó, cũng có thể thông cảm được.

Triệu Bằng vui đến phát khóc, suýt chút nữa muốn quỳ xuống tạ ơn.

Từ Phương không để ý đến Triệu Bằng, mà nhìn sang hòn đảo Hải Ma Tông.

Hải Ma tông lúc này loạn thành một mớ hỗn độn.

Rất nhiều đệ tử Hải Ma Tông rối bời, bị kinh sợ giống như đoàn kiến lửa bị đốt, tháo chạy tứ tán.

Vừa rồi, các đệ tử của Thiên Ma Tông, tận mắt nhìn thấy những người vốn luôn cao cao tại thượng, có thể so với những trưởng lão vô địch, lại bị một mình Từ Phương miểu sát.

Hải Ma Tông, xong đời! Không nguyện ý cho các đệ tử chôn cùng Hải Ma Tông, tất nhiên là phải dồn hết toàn lực trốn đi, giống như sợ sát thần Từ Phương này giết tới đầu của bọn hắn vậy.

...

Từ Phương chân đạp linh thuyền, từ từ rơi xuống quảng trường Hải Ma Tông.

Đột nhiên quảng trường vài giây trước còn rộn rộn ràng ràng, trong nháy mắt liền không có lấy một người.

Đệ tử của Hải Ma Tông, tránh Từ Phương giống như tránh ôn thần.

Từ Phương cũng không để ý đến những người này, xoay chuyển ánh mắt, tùy ý bắt lấy một đệ tử của Hải Ma Tông, hỏi.

"Nhà kho của Hải Ma Tông các ngươi ở đâu."

Cái tên đệ tử của Hải Ma Tông kia bị dọa sợ tè ra quần, chỉ vào một cái đại điện rộng lớn ở trước mặt, đôi môi run rẩy nói: "Ngay ở phía trước, bên trong đại điện kia."

Từ Phương ném tên đệ tử của Hải Ma Tông ra, đi vào cung điện đó.

Vừa mở ra, quả nhiên là nhà kho, đồ tốt không ít.

"Cộng thêm những đồ vật của mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ vừa rồi, lần này thu hoạch được quả thật không ít."

Từ Phương tùy ý cầm lên một thanh linh kiếm mà thưởng thức, trên mặt lộ ra một nụ cười ẩn ý.

Đương nhiên, những vật này là thứ không quan trọng lắm, Từ Phương đạt được Thâm Hải Lam Tâm, tìm được tàn hồn của Bạch Liên Tuyết, mới là chính yếu nhất.

Từ Phương kiểm tra một lượt xung quanh Hải Ma Tông, những vật có giá trị có thể lấy được thì đều mang đi hết.

Sau đó Từ Phương ở trên núi phía sau của Hải Ma Tông, thấy được không ít linh thú đang nuôi nhốt.

"Những vật này làm nguyên liệu nấu ăn chắc là không tồi nha."

Linh khí trên tay Từ Phương chợt lóe lên, tất cả Linh Thú trong nháy mắt liền bị Từ Phương giết hết.

Hắn tùy ý nhóm một đống lửa, nướng qua nướng lại vài lần, nhất thời hương tỏa bốn phía.

Lão già Hoàng Thiên, bén nhạy khứu giác, ngửi thấy mùi thơm tất nhiên là vội vàng chạy đến.

"He he, nhiều như vậy sao." Nhìn thấy linh thú nướng chín chồng chất như núi trước mặt, Hoàng Thiên trong nháy mắt liền chảy cả nước miếng.

"Lần này tùy cho các ngươi ăn." Từ Phương bây giờ, cao hứng khác thường, phóng khoáng kêu gọi Hoàng Thiên cùng Triệu Bằng.

Hoàng Thiên nghe vậy, ánh mắt nhất thời liền thay đổi, giống như là quỷ đói sắc nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế vậy, không kiềm chế được mà nhào tới ngay.

Triệu Bằng lúc đầu muốn từ chối, bỗng nhiên hắn lắc đầu, cười khổ một cái, cũng bỏ đi đề phòng trong lòng, bộ dáng giống như Hoàng Thiên, ăn như gió cuốn.

Cho dù hắn có đề phòng đến thế nào, nếu như Từ Phương thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, hắn đề phòng cũng vô dụng.

Chi bằng thả lỏng những đề phòng trong lòng ra, cùng Từ Phương thân quen một chút.

Mặc dù thứ đồ ăn trong miệng vô cùng mỹ vị, nhưng mà Triệu Bằng vẫn mang theo tâm sự nặng nề, ăn cũng không có cảm giác ngon miệng gì hết.

"Phu nhân của ngươi, ta đương nhiên có cách cứu chữa."

"Tiền bối, ngươi nói là sự thật sao?" Triệu Bằng ngước đôi mắt lên, nhìn về phía Từ Phương, con ngươi bên trong tràn đầy vẻ hi vọng.

"Ta nói cho ngươi biết vậy, bên trong Thâm Hải Lam Tâm, có một sợi tàn hồn của đồ đệ ta, nếu Thâm Hải Lam Tâm bị thương một chút xíu nào thì đồ đệ kia của ta sẽ tan thành mây khói!"

"Vì thế, chủ thể của Thâm Hải Lam Tâm, các ngươi cũng không cần đánh, bây giờ người nào đả thương đồ đệ của ta, ta sẽ không ngại để thiên hạ vì đó mà chôn cùng."

Lúc nghe đến đó, ánh mắt Triệu Bằng như lạc lõng.

Nếu như Thâm Hải Lam Tâm đối Từ Phương quan trọng như thế, hắn muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm để cứu người của hắn, chuyện này chắc chắn không có hy vọng rồi.

"Ta mới nói, phu nhân của ngươi, ta có cách cứu sống, chuyện này ngươi không cần lo lắng." Từ Phương thấy Triệu Bằng cau mày, vừa cười vừa nói.

"Tiền bối vì sao... muốn giúp ta." Triệu Bằng rầu rĩ nửa ngày, rốt cục vẫn cắn răng, một mặt tâm thần bất định mà hỏi.

Không sai, Triệu Bằng cẩn thận muốn cùng Từ Phương nhận biết hai ngày thời gian, hắn căn bản cũng không giúp Từ Phương cái gì, bây giờ hắn có chút nghi hoặc, vì sao Từ Phương lại giúp hắn.

"Ha ha, cũng bởi vì ta bị này ba người Nguyên Anh Kỳ đánh cướp, ngươi là Nguyên Anh đứng ra trước, điểm này cũng đủ rồi chứ đừng nói đến chuyện ngươi cung cấp thông tin vị trí cụ thể của Thâm Hải Lam Tâm, ta đây còn chưa cảm tạ ngươi đàng hoàng đây."

Từ Phương nghe vậy, vừa cười vừa nói.

"Có điều, tiền bối, phu nhân của ta, thương tổn cực nặng, chỉ sợ không dễ dàng trị liệu đâu." Lông mày Triệu Bằng nhíu lại lần nữa.

Quả thật, tình hình hiện tại so Triệu Bằng nói, còn có phần nghiêm trọng hơn.

Phu nhân của hắn, không phải thương tổn rất nặng, mà gần như là đã chết, chỉ là thân thể còn chưa nguội hẳn mà thôi.

Còn có một sợi tàn hồn ngoài ý muốn vẫn đang lưu lại trong cơ thể.

"Nếu đã như vậy, vậy thì nhanh đi xem cơ thể phu nhân của ngươi một chút đi." Từ Phương cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó nói.

Lần này Từ Phương cũng bất chấp bỏ qua lời thề son sắt, vỗ ngực tự hào chính mình nói nhất định có thể trị hết rồi.

Lỡ như Triệu Bằng là một người điên, cho hắn một người bệnh đã chết thật, thì xem như Từ Phương cũng không cứu sống được.

Rất nhanh, linh thú mà Từ Phương nướng đã được ăn xong.

Sau đó, là đi cứu phu nhân Triệu Bằng.

Còn về Bạch Liên Tuyết, vẫn còn tồn tại trong Thâm Hải Lam Tâm, nhất thời không có vấn đề gì phải lo.

Hơn nữa, cứ xem như Từ Phương muốn cứu Bạch Liên Tuyết, bây giờ cũng không phải lúc.

Bạch Liên Tuyết hiện tại chỉ có một tia tàn hồn, nếu như Từ Phương mù quáng hành động, Bạch Liên Tuyết bất kỳ lúc nào cũng có khả năng sẽ tan thành mây khói, hoàn toàn tiêu tán, biến mất trên cõi đời này.

Nhục thể thể xác, linh dược tẩm bổ sinh hồn, Từ Phương cũng không có, bây giờ cũng chỉ có thể để Bạch Liên Tuyết tiếp tục ở lại trong Thâm Hải Lam Tâm mà thôi.

Bây giờ, trước hết phải suy nghĩ làm như thế nào cứu được phu nhân của Triệu Bằng đã.

"Đúng rồi, phu nhân của ngươi, bây giờ đang ở đâu, chúng ta muốn đi đến đó thì mất bao lâu." Từ Phương đột nhiên hỏi.

Vấn đề này vô cùng quan trọng, nếu là xa, chỉ sợ còn không đợi bọn họ tới nơi, phu nhân của Triệu Bằng đã đến tây thiên rồi.

"Tiền bối, không xa, ngay thành Đông Sơn, chỉ khoảng ba ngày đường thôi."

"Vậy được..." Từ Phương gật gật đầu.

...

Nhưng mà, đợi Triệu Bằng đến thành Đông Sơn, lại là hai mươi ngày sau...

Bời vì, Triệu Bằng nói ba ngày, là tính bằng tốc độ phi hành của tu giả Động Thiên Kỳ.