Lão Đại Hôm Nay Không Muốn Làm Người

Chương 21: Bạch Thuật: Cậu Hâm Mộ Tôi, Tôi Nhận Ra Được.



“Này, cậu ngồi sai vị trí rồi”

Bạch Thuật nghe thấy thanh âm, đánh mắt nhìn lên, nhìn thấy một cái quen thuộc thanh niên, ánh mắt như ngại ngùng.

Người thanh niên hơi rũ xuống mi mắt, lộ ra một nốt ruồi nhỏ, tô điểm rất bắt mắt, lông mi mỏng và dài che nửa con mắt, con ngươi đen nhưng trong veo.

Tâm tình anh ta lại có chút lười biếng.

Đổi sang một bộ quần áo thường ngày, quần tây dài, thân trên mặc áo sơ mi trắng đáy trong, áo khoác đen trùm đầu bên ngoài và đội mũ qua đầu. Phần thân dưới mặc quần âu và đi giày thể thao.

Nhấp thêm một trà chanh, Bạch Thuật nói bằng một từ: "Không. "

Lật lòng bàn tay ấn năm ngón tay trên màn hình, thanh niên hơi cúi xuống, trịch thượng nói: "Tôi muốn cậu đổi vị trí. "

Bạch Thuật không thèm nhìn lên “Không đổi”

"Cậu - " Cậu thiếu niên khá mất kiên nhẫn.

Khẽ nâng quai hàm về phía đối diện, Bạch Thuật ngắt lời anh ta: "Đi đối diện đi."

"... "

Người thanh niên khẽ rít lên, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhìn tư thế không thể nhịn được của cô, không muốn quan tâm, đi tới đối diện hai bước, ngồi xuống, duỗi chân dài về phía trước, cảm giác bị xâm chiếm tràn ngập.

Sau khi ngồi xuống, thiếu niên lại nhìn Bạch Thuật, lại để ý rơi vào đôi mắt mèo màu hổ phách, mơ hồ có chút quen thuộc.

Quỷ thần xui khiến, hắn chủ động nói: "Tôi hình như gặp cô ở đâu rồi?"

"Câu lạc bộ trượt ván. " Lời nói của Bạch Thuật ngắn gọn, nhướng mi, nhắc nhở cậu "Đừng đến quá gần."

"... "

Cậu bé bị mắc kẹt.

Ai là người thân thiết với bạn!

Sau khi thoáng nhìn, chiếc mũ và ván trượt bên cạnh cô, Tức Hắc Chiếu đột nhiên nhướng mày, nghĩ đến cô gái gầy nhưng không thể giải thích được đang đứng ở lối vào đại sảnh.

Ngập ngừng một lúc, Tức Hắc Chiếu thu lại ánh mắt, ngồi yên lặng một lúc, lấy điện thoại ra đăng nhập vào ứng dụng light cup và gửi một tin nhắn cho White.

[SL]: Tôi đến rồi, có một cô bé ở chỗ của bạn.

Gửi xong, anh nâng mắt nhìn đối diện, nhưng lại thấy cô gái cúi đầu uống trà chanh, đồng thời lấy điện thoại di động ra xem.

Hai mắt đột nhiên va chạm, Tức Hắc Chiếu hơi giật mình, cố gắng tránh đi.

Lúc này, anh nghe thấy cô gái nói: "Gần như vậy, không cần liên lạc điện thoại."

"... "

Tức Hắc Chiếu nghẹt thở.

Ngay sau đó, cô đưa điện thoại tới mặt bàn, màn hình vẫn chưa tối, thông báo tin nhắn Light Cup vẫn hiển thị.

Đó là những gì anh ấy vừa nói.

Một cái búng tay, Tức Hắc Chiếu im lặng trong giây lát trong sự bàng hoàng khó tả, rồi trầm giọng hỏi: "White để cho cô đến?"

Bạch Thuật lặng lẽ nhìn anh chằm chằm, nói: "Tôi muốn ăn bánh việt quất kem chesee."

"... "

Tức Hắc Chiếu người chờ đợi với hơi thở dồn dập, suýt nữa hất bàn tại chỗ

Cô tới đây để ăn uống hả ?!

"Được."

Nhanh chóng nở nụ cười, Tức Hắc Chiếu nghiến răng và đứng dậy và đi đến quầy lễ tân của quán cà phê.

Sau một lúc, anh ta đến với một chiếc bánh việt quất kem cheese, đặt nó lên bàn và đẩy nó về phía Bạch Thuật “Được chưa?”

"Ừm" Nhấc chiếc dĩa nhỏ lên, Bạch Thuật nói, "Tôi là White."

"... "

Tức Hắc Chiếu cảm thấy tam quan đều vỡ ra rồi.

Sau khi cắn một miếng bánh kem cheese, Bạch Thuật uống thêm một chút trà chanh, liếc nhìn Tức Hắc Chiếu đang đóng băng tại chỗ và nói: "Cậu từ từ mà sụp đổ, xong rồi thì nói chuyện với tôi. "

"... "

Quái, cái đức tính xấu xa này đúng là có phong thái của lão thú White kia

Ngón tay chà chà chóp mũi, Tức Hắc Chiếu chậm lại một lúc, lại ngồi xuống đối diện với tâm trạng phức tạp, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Thuật không nói một lời, như thể đang ngồi thiền.

Bạch Thuật rất yên tĩnh khi ăn, nhai từng ngụm nhỏ, không vội vàng, thỉnh thoảng khi uống trà chanh, hai má sẽ phồng lên, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Trong một khoảng thời gian dài.

Tức Hắc Chiếu đột ngột đứng dậy, đi đến quầy lễ tân và gọi một cốc cà phê đá.

Sau đó, anh quay lại với cà phê và ngồi xuống một lần nữa, dáng ngồi của anh ta rõ ràng là thoải mái hơn rất nhiều.

"Bạn bao nhiêu tuổi?" Anh ta hỏi.

"Mười chín. "

"... "

Thoạt nhìn giống mười sáu hơn.

"12 tuổi đã ra mắt, cô gạt quỷ à."Hắc Chiếu cười khúc khích, sau đó đoán "Bạn là con gái của ông ấy?"

Bạch Thuật phủ định một cách long trọng "Không phải."

"... "

Tức Hắc chiếu không nói, đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, rồi lại rót thêm một ngụm cà phê đá.

"Cậu dùng cách gì để thuyết phục tôi theo cậu?"

Không vớ vẩn nữa, Tức Hắc Chiếu miễn cưỡng chấp nhận sự việc kỳ lạ này và đi thẳng vào chủ đề.

"Vị trí số 1."

"Cô nói lấy vị trí số 1, liền có thể lấy vị trí số 1? "

"Ừm. "

Bạch Thuật nhàn nhạt đáp lại.

Sự tự tin này quả thật không gì sánh được.

Tức Hắc Chiếu mỉm cười "Nếu tôi không hứng thú với vị trí số 1 thì sao?"

"Thật không? " Bạch Thuật nhẹ giọng hỏi.

"... "

Da đầu tê dại cùng với ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên quyết của cô, Tức Hắc Chiếu nguyền rủa trong lòng và uống cạn ly cà phê.

"Tại sao lại chọn trúng tôi?"Tức Hắc Chiếu nhướng mày, hơi phóng túng một chút "Tôi đã bị cậu chỉ trích ở vòng trước. "

Sau khi ăn miếng bánh cuối cùng, Bạch Thuật nói một cách không vội vàng: "Bởi vì cậu là người hâm mộ của tôi."

"... "

Cô thực sự đoán đúng.

Tức Hắc Chiếu không phủ nhận, mà chỉ hỏi: "Điều này có thể nhìn ra?"

"Ừ." Bạch Thuật nói "Anh đã giấu một quả trứng tưởng niệm trong công việc của mình, nhưng", Sau một lúc dừng lại, cô nói rất thẳng thắn "Thật là tệ."

"... "

Tâm trạng của Tức Hắc Chiếu lúc này thực sự không thể diễn tả được.

Không ai nhìn ra quả trứng màu này , là do chính tác giả phát hiện ra, đáng ra là một chuyện mừng. Hết lần này tới lần khác, người tác giả này không ra mặt, căn bản là coi thường, khiến người khác rất tức.

"Hãy giao bản nháp cho tôi trong vòng một tuần." Bạch Thuật uống xong trà chanh và đứng dậy.

Giật mình, Tức Hắc Chiếu dư vị đi qua, cau mày "Tôi đồng ý sao."

Nhặt chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, Bạch Thuật nghiêng nhìn anh, thản nhiên nói: "Cậu muốn đồng ý, tôi hiểu rồi."

"... "

Fuck!

Còn có như vậy?!

Truyện được dịch bởi team Mộc Trà Lâu.

*

Bạch Thuật bước ra khỏi quán cà phê với một chiếc ván trượt.

Cô gọi điện thoại cho Mục Vân Hà.

"Tiểu tiên nữ, sao vậy?" Giọng nói của Mục Vân Hà nhẹ nhàng và trong trẻo như mọi khi.

"Tìm cho em một số thứ liên quan đến cờ vây."

"Cờ vây?" Mục Vân Hà sửng sốt “Người chơi là các chú bác ở cổng của chung cư?"

"Đó là cờ vua."

"...”

"Ba ký tự nào? "

"Không biết, anh tự kiểm tra."

"... " Mộ Vân Thâm thở dài "Em muốn cái này làm gì?"

Bạch Thuật thản nhiên nói: "Cần dùng đến"

*

Buổi tối, Bạch Thuật bắt xe buýt đến khu vực gần trường, để đi đường tắt, cô đi vào cổng phía đông của trường, đi ngang qua tòa nhà nghệ thuật ở giữa.

Các sinh viên năm hai và năm ba bước ra từ bên trong.

"Bức tranh thực sự tốt, đặc biệt là series 12 con giáp,, rất xuất sắc.”

"Lúc trước nghe nói cô ấy gian lận trong cuộc thi truyện tranh, tôi khá là bất ngờ, bây giờ nghĩ lại, có người ghen tị, cố ý muốn bôi nhọ cô ấy. Tài năng như vậy làm sao có thể lừa được?"

"Kỷ Y Phàm vẫn là một họa sĩ tài năng, cô ấy chắc chắn sẽ là một họa sĩ tài năng trong tương lai. Truyện tranh kinh dị ... Thành thật mà nói, nó không xứng với cô ấy."

...

Vài sinh viên đi ngang qua Bạch Thuật trong khi thảo luận.

Bạch Thuật cau mày.

Lúc này, một nam sinh phát tờ rơi đi về phía Bạch Thuật "Bạn cùng lớp, tớ muốn vào xem -"

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Bạch Thuật ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt thúi của Kiều Độ.

"Kiều thiếu... " Kỷ Y Phàm đi ra khỏi bên trong, nhìn thấy Bạch Thuật đang đứng bên ngoài, khẽ giật mình, sau đó nở một nụ cười nhẹ trên mặt, cô ấy gửi lời mời, "Chị ơi, chị có muốn đi vào xem một chút không?”

Liếc cô ta một cái, Bạch Thuật cầm lấy nửa tờ rơi mà Kiều Độ đưa cho, uể oải đáp: "Được."

QVQ