Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 85: Điều tuyệt vời nhất chính là em (1)



Kha Đức sau mấy tiếng ngồi ròng rã trên phi cơ mới đến được Mỹ. Sau đó anh không cần nghỉ ngơi mà lại tiếp tục đi đến biển Lanikai, Hawaii.

- Lão Nhị anh nên nghỉ một chút đi. _ Hàn Lục đi cùng anh tới Mỹ, nhìn thấy điệu bộ bơ phờ của anh thì khuyên răn hỏi han các thứ. Anh không nói gì hết, trực tiếp lắc đầu với yêu cầu nghỉ ngơi của Hàn Lục đề ra với mình.

- ---------

Kiều Ny cùng Hiểu Trân ngồi đó khóc một lát, sau cùng hai người cũng chịu nín, rồi cô nắm tay bé cưng của mình đi dạo trên biển. Buổi chiều hoàng hôn ở Lanikai thật đẹp, không khí mát mẻ không hề có khói bụi của những nhà máy xí nghiệp như ở thành phố, ở đây ta có thể thấy được bầu trời hoàng hôn có rõ hai màu hồng và tím.

Nếu như lúc này Kha Đức ở đây, thì cô cùng Hiểu Trân và anh sẽ như là một gia đình hạnh phúc nắm tay nhau đứng ở đây ngắm hoàng hôn chiều tà.

Kiều Ny tuy bề ngoài có phần cá tính, nhưng bên trong lại rất yếu mềm như bao người con gái khác, bây giờ yếu điểm để người khác dễ dàng đánh bật được cô, đó là nhắc tới Kha Đức!

Hai từ li hôn là hai từ mà không nhiều người có thể thốt ra dễ dàng như vậy được, nhưng đối với anh lại khác. Hơn năm năm trời chung sống, còn có cả bé cưng Hiểu Trân, cả hai đều hiểu rõ nhau, vậy tại sao chỉ vì chuyện của Hàn Dương anh lại nói li hôn chứ?

Càng nghĩ Kiều Ny càng đau lòng, nói là tới đây khuây khỏa, nhưng thật sự trong lòng cô vẫn bộn bề suy nghĩ.
- Có phải ba không cần chúng ta đúng không mẹ? _ Hiểu Trân ngước đôi mắt màu đen long lanh của mình nhìn cô rồi hỏi, nhìn khuôn mặt của bé cưng thật giống như muốn khóc.

- Mẹ không biết. Nhưng Hiểu Trân, không phải hai mẹ con chúng ta còn có nhau sao? _ Kiều Ny ngồi xổm xuống, bẹo má con gái của mình. Câu hỏi của bé thật ra cô không biết trả lời sao cho đúng như thực tế nữa.

- Ai nói anh không cần hai mẹ con em? _ Giọng nói nam tính đó, cho dù đến chết cô cũng không quên được.

Nghe giọng nói quen thuộc, cô cùng con đều ngước lên thì thấy Kha Đức. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen đóng thùng vào quần jeans, hai tay đút bên trong túi quần từ từ bước lại, gió của biển thổi vào khiến tóc anh có phần bay lên trông rất hảo soái, lãng tử.

Đối với cô đây là một sự bất ngờ xen lẫn đâu đó niềm hạnh phúc trong tim, cô đã nghĩ tới tận Lanikai, Hawaii này thì anh sẽ không thể nào tìm được. Nhưng thật ra ý nghĩ này sai rồi.
- Con rất nhớ ba. _ Hiểu Trân buông bàn tay đang nắm tay của cô ra, chạy lại ôm lấy Kha Đức mà sụt sùi. Anh cũng dang tay ôm lấy cô con gái nhỏ của mình, dịu dàng dỗ dành.

Trong khoảng thời gian anh dỗ Hiểu Trân nín khóc, thì cô đã nhanh chân đi ra chỗ khác, lúc này đây cô không muốn đối mặt với anh cho lắm.

- Buông ra. _ Nhưng Kha Đức đã nắm tay con gái cưng của mình nhanh chóng chạy theo, thuận tay ôm cô vào lòng. Vòng tay này bao lâu cô nhung nhớ, nhưng với hoàn cảnh hiện tại..

- Anh không buông. _ Kha Đức là một người đàn ông thật sự rất cố chấp.

- Chúng ta đã li hôn rồi, mau buông tôi ra. _ Cô biết nói thế nào anh cũng không buông, đành nói qua việc li hôn hôm trước mà hai người cãi lộn.

- Anh chưa kí, em vẫn là vợ của anh. _ Kha Đức giờ đây chỉ biết năn nỉ cô quay về, nửa tháng qua đã là quá lâu đối với anh rồi, không thể để chuyện này kéo dài thêm được nữa.

- Không phải chính anh là người đòi li hôn sao, bây giờ lại còn muốn gì nữa? _ Không chịu nổi, cô quay người lại đứng đối diện với anh rồi quát lớn.