Lãnh Thiếu Truy Thê

Chương 45: Kết thúc



Bị An Ninh nhắc nhở như vậy, Chúc Nhanmới nhớ tới sự tồn tại của con.

Anh nhìn chung quanh một chút, hơi lúngtúng đón cục cưng từ trong tay Vương Anh, nhìn thoáng qua sau sắc mặthơi thay đổi, cũng không có tính cho An Ninh nhìn, có chút bối rối nói:“Con chúng ta…… hơi xấu.”

Trong nháymắt, ba người phụ nữ trong phòng bệnh đều cười, mà ngay cả người giúpviệc canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh cũng nhịn không được mà cười.“Nhan nhi, lúc con mới ra sinh cũng xấu như vậy.”

Từ Thư Nhã nhớ tới bộ dạng nhiều nếp nhăn của Chúc Nhan lúcmới ra sinh, cười dữ hơn.“Lúc Ninh Ninh mới ra đời thời cũngnhiều nếp nhăn, nhưng mà con bé so với đứa nhỏ này vẫn trắng hơn mộtchút.”

Vương Anh cũng nhớ lại chuyện cũ.

An Ninh là đứa con đầu tiên của bà, khi đó nhìn sinh mạng nhỏ trong ngực, bà thật muốn đem hạnh phúccủa toàn bộ thế giới cho con.

Nhưng mà vận mệnh trêu người, lại khiếncho đứa nhỏ này chịu nhiều khổ sở như vậy.

Trong lòng bà hơi áy náy, kểtừ khi sinh cục cưng, bà đối với An Ninh…… Thật sự là không tốt.Một sinh mạng mới ra đời, cứu vớt mọi người.

Chúc lão gia vung lên tuyệt bút, ban tên cho đứa trẻ là An Sinh, Chúc An Sinh.An Ninh sau khi sinh xong ở bệnh việnmột tuần thì thu dọn đồ đạc về nhà.

Lần cuối cùng kiểm tra thân thể sauđó ý tá nhỏ ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc vẻ mặt hâm mộ nói với AnNinh:“Cô thật sự là một người phụ nữ hạnhphúc, chồng cô mệt nhọc, không có một câu oán hận.

Tôi xem qua rất nhiều ví dụ rồi, chồng người khác có thể kiên trì trước lúc vợ sinh ba ngàysau sinh ba ngày thì kiên trì cũng đã là tấm gương rồi! Chồng của côtuổi còn trẻ, cũng thật sự có kiên nhẫn!”

Y tá là tinh anh từ nước ngoài về, mới vừa công tác mấy tháng ở thành phố A, không rõ lắm bối cảnh của Chúc gia, cũng không biết Chúc Nhan là ai.

Chỉ biết là bọn họ rất lợihại, không phải là người bình thường.

Nếu không, cũng sẽ không ở trongphòng bệnh sang trọng đặc biệt này, lại càng sẽ không khiến bệnh việntiếp đãi hết sức lo sợ.

Chỉ là một giải phẫu sinh nở mà thôi, bệnh việnlại khẩn trương suốt hai ba ngày.Đến không lâu sau y tá nhỏ thấy tin tức trên báo nói tới đám cưới xa hoa kinh động toàn thành phố cho tới cảnước, cô mới hiểu được tại sao lúc ấy vẻ mặt của An Ninh khó xử như vậy.

Thì ra là, người ta chưa kết hôn mà có con……Hôn lễ của Chúc Nhan và An Ninh tiếnhành là lúc An Sinh được trăm ngày.

Chúc Nhan không có nói lời ngontiếng ngọt gì, cũng không có cầu hôn lãng mạn, chẳng qua là lúc nửa đêmđứng lên thay tã cho An Sinh đang khóc kịch liệt, nói với An Ninh cũngbị tiếng khóc của con đánh thức:“Chọn ngày kết hôn đi!”

An Ninh kinh ngạc nhìn Chúc Nhan trêntay mới vừa lấy tã thay cho con, nhìn lại An Sinh đang được hầu hạ chậmrãi ừ a a gặm chân nhỏ của mình, trầm mặc một hồi lâu, nói được.

Dù saocả đời, cũng chỉ có như vậy, ngay từ lúc quyết định sinh hạ con thìkhông phải đã quyết định rồi sao? Cho dù Chúc Nhan không cho cô hônnhân, cũng là cái dạng này.Thật ra thì so với một số hôn lễ xa hoa sang trọng, hôn lễ của Chúc Nhan và An Ninh lại có vẻ đơn giản hơn, đơn giản nhưng trang nhã.

Mà hôn lễ lần này trọng điểm được các nhà truyềnthông lớn đưa tin cũng không phải trên hôn lễ có bao nhiêu tên xe nổitiếng hoặc là mức độ xa hoa của bữa tiệc, mà là ở trên người Chúc Nhanngười cầm quyền ở Chúc gia này.Người cầm quyền ở Chúc gia tuổi gần hai mươi hai sớm như vậy đã kết hôn, ngoài dự liệu của mọi người; cô dâu là một người phụ nữ không có tiếng tăm hay bất kỳ bối cảnh, cũng ngoài dựliệu của mọi người; Chúc An Sinh được Chúc Nhan ôm ra, lại càng khiếnmọi người càng thêm ngoài dự liệu.“Hôm nay là ngày vui của tôi và AnNinh, cũng là trăm ngày của con tôi Chúc An Sinh, song hỷ lâm môn, tôithật cao hứng.”

Đối mặt với đông đảo truyền thông, Chúc Nhan nói nhưthế.

Sau khi nói xong, Chúc Nhan đột nhiên che đôi mắt trong sáng củacon trẻ vào trong ngực mở miệng nói:“Vui lòng không nên mở đèn flash, đối với mắt trẻ con không tốt.”

Chúc Nhan một câu nói kinh động toàndân chúng thành phố, trong lòng có cảm tình với thiếu gia Chúc gia lãnhkhốc nói năng không thiện này là một người đàn ông lo cho gia đình!Ngày đó các nhà truyền thông lớn nhaonhao truyền hình trực tiếp hôn lễ kinh động này, cũng không biết có baonhiêu thiếu nữ thanh xuân tan nát trái tim.Ngày hôm sau một tuần san tài chính vàkinh tế đăng lên một bài báo dài kèm theo tấm hình Chúc Nhan một tay ômcon, một tay che chở bà xã như chim nhỏ nép vào người, trên khuông mặtcòn mang theo nụ cười không quá rõ, tiêu đề là: truyền thuyết giới kinhdoanh cũng là người đàn ông tốt lo cho gia đình, bài báo này khiến chotuần san bán không ít, không ít người khi nhìn đến bức hình này thìkhông phải không thừa nhận, bọn họ bị nụ cười của Chúc Nhan lôi đến.An Ninh sau khi sinh, vì Chúc Nhan vàAn Ninh bồi dưỡng ăn ý cùng với tình cảm, Từ Thư Nhã và Vương Anh saukhi thảo luận một phen thì đạt được nhất trí, Chúc gia thả rất nhiềungười giúp việc và bảo mẫu không cần, để cho hai đứa trẻ tự chăm sóccon.

Dĩ nhiên, lúc ban ngày, bảo mẫu và người giúp việc sẽ hỗ trợ, đếnbuổi tối, con thì hoàn toàn thuộc về Chúc Nhan và AnNinh trông nom.

AnNinh mới vừa sinh xong, thân thể suy yếu, cho nên chuyện chăm sóc con đã rơi lên trên vai Chúc Nhan.

May mắn có bà vú đúng giờ cho uống sữa,Chúc Nhan chỉ phụ trách thay đổi tã, hoặc là lúc con ngủ không được thìôm nó dỗ dành.Trước khi kết hôn, An Ninh và Chúc Nhan ở trong phòng ngủ lầu chính của Chúc Nhan.

Phòng ngủ chính của ChúcNhan chia làm hai gian phòng, ở giữa có cửa nối.

Chúc Nhan và con ở gian lớn, một mình An Ninh ở gian nhỏ.

Nhưng mà Chúc Nhan và An Ninh đều bùđắp cho nhau những chuyện có liên quan đến An Sinh.Đêm tân hôn, An Sinh được Từ Thư Nhãđón đi, An Ninh đến gian phòng Chúc Nhan đã được bố trí thành phòngcưới.

Ở trong phòng tắm tháo đồ trang sức, tắm rửa, An Ninh hơi thấpthỏm mở cửa phòng tắm ra, lại bị Chúc Nhan đứng thẳng tắp ở cửa mà sợhết hồn, trái tim bởi vì kinh sợ mà đập bùm bùm gần như muốn nhảy ra.“Những lời này anh chỉ nói một lần, emhãy nghe cho kỹ.”

Chúc Nhan ôm lấy An Ninh, thân thể của bọn họ dính sát vào nhau, nhưng dạng tư thế này không nhìn thấy được nét mặt của nhau,hiện tại đối với hai người mà nói, lại là lý tưởng nhất.“Mẹ nói, ai được anh yêu là gặp phảimột tai nạn.

Con người của anh không lãng mạn cũng không hài hước, đếnnỗi tình cảm đích thực của mình cũng không biết biểu đạt.

Anh chỉ có thể cho em đây một cuộc sống hoàn chỉnh cả đời.

Nếu em nguyện ý, thì nhậnlấy toàn bộ đi.

Nếu em không nguyện ý, hai tay anh dâng lên, ném cũngphải ném cho em.

Ở chung một chỗ có lẽ em rất khổ sở, nhưng mà anh không rời khỏi em, cũng chỉ có thể làm em chịu thiệt thòi cả đời.”

Nói xong,Chúc Nhan ôm An Ninh vẫn duy trì động tác này thật lâu không có thayđổi.An Ninh im lặng hồi lâu, nước mắt âmthầm rơi xuống không ngừng.

Nghĩ thầm, vậy thì cứ khổ sở cả đời đi! Nếuđã thích, nên dũng cảm đối diện với đoạn tình cảm này.Chúc Nhan ôm một lát tách thân thể hai người ra, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của An Ninh.Người ta thường nói ”

tiểu biệt thắngtân hôn”

, Chúc Nhan và An Ninh vừa là tân hôn vừa là xa nhau, tự nhiêntình hình chiến đấu trở nên ác liệt.

Kể từ khi An Ninh mang thai thìChúc Nhan đã không có chạm qua cô, đã hơn một năm không có phát tiết,động tác Chúc Nhan bắt đầu hơi thô lỗ, nhưng sau khi anh hôn một lát thì dần dần bình tĩnh trở lại, cảnh cáo ở trong lòng cảnh cáo mình từ từđi.

Anh không muốn để cho An Ninh chịu chút khổ sở nào.

Nếu đi theo bêncạnh anh đã là một loại khổ sở rồi, anh chỉ có thể hoàn lại mọi việc ởnhững phương diện khác.* tiểu biệt thắng tân hôn: Đêm “gặp gỡ”

sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hônĐã lâu không có làm, lúc mới bắt đầuthân thể An Ninh hơi kháng cự.

Màn dạo đầu làm khá dài, cuối cùng lúctiến vào, Chúc Nhan cảm giác mình muốn nổ tung.

Một giây anh cũng khôngmuốn ngừng, nhắm ngay điểm mẫn cảm của An Ninh đẩy lại đẩy, một lần lạimột lần mãnh liệt hơn, một lần lại một lần xâm nhập vào.

Cao trào tớidâng trào mãnh liệt, bao phủ hai người ở trong đại dương mênh mông củadục vọng.Lần đầu tiên kết thúc, Chúc Nhan cũngkhông có rút ra khỏi thân thể của An Ninh, trạng thái của hai người nốinhau, hôn vuốt ve, gần như chờ dư vị của cao trào qua đi sau bắt đầucông kích lần nữa.

Xuất phát từ lo lắng cho thân thể của An Ninh, ChúcNhan cũng không có làm nhiều, làm xong lần này, hai người lại ở phòngtắm làm một lần nữa rồi ôm nhau ngủ.Buổi tối hôm trước Chúc Nhan cũng không có hoàn toàn thỏa thích, dục vọng tích góp từng tí một ở một năm cũngkhông phải là có thể giải quyết trong hai ba lần.

Sáng sớm ngày hôm saukhi An Ninh tỉnh lại cũng cảm giác được Chúc Nhan trong lúc ngủ mơ lửanóng dâng trào không chút kín đáo mà đẩy bắp đùi của cô, liền đỏ mặt.“An Ninh……”

Đột nhiên Chúc Nhan nhỏ giọng kêu tên của cô, An Ninh giương mắt nhìn, lại phát hiện là anh nhắm mắt nói mớ.An Ninh vươn tay ôm thân thể Chúc Nhanthật chặc, đem mặt vùi vào trước ngực nóng trơn nhẵn của anh, cảm thấyhài lòng mà muốn ngủ lại.

Thích một người như thế, thật ra thì cũngkhông có gì mất mặt.Bởi vì là ngày đầu tiên mới cưới, haingười tự nhiên không thể ngủ nướng.

Mặc dù hôm nay Chúc lão gia và TừThư Nhã cũng đã bảo qua không cần đi xuống ăn điểm tâm quá sớm, An Ninhvẫn là đúng như lúc trước tám giờ gọi Chúc Nhan rời giường.

Hai ngườisau khi rửa mặt ăn mặc chỉnh tề đến lầu chính vấn an Chúc lão gia và Từ Thư Nhã sáng sớm đã qua bên đó, mời trà dưới ánh mắt vui mừng của hai người già rồi đến phòng ăn dùng cơm.Lúc đầu, hai người cũng không có ngờ hôm nay bọn họ rời giường sớm nhưvậy, cũng không có chờ bọn họ cùng ăn điểm tâm, bữa ăn sáng của Chúc gia đúng bảy giờ rưỡi thì bắt đầu.Thấy hai người tới, phòng bếp lại quýnh lên một phen, chuẩn bị cho bọn họ một bữa ăn sáng nóng hổi.Vương Anh và Trần Tuấn còn có cục cưngđã trở về nhà sau khi An Ninh sinh không bao lâu.

Bọn họ đương nhiên cócuộc sống của mình, không có tính chuyện ở lại Chúc gia.

Ngày hôm sauChúc Nhan mang theo An Sinh và An Ninh lại mặt*.

An Ninh vẫn chưa trở về nhà sau đó mới biết được thì ra Chúc Nhan mua cho bọn họ một căn biệtthự xa hoa hơn từ lúc bọn họ ở Mỹ về, gần với căn nhà lúc trước của Chúc Nhan.

*lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau khi cưới.Chúc Nhan sợ An Ninh không quen cuộc sống ở nhà chính của Chúc gia, muốn chờ An Sinh lớn hơn một chút thì chuyển tới ở.“Ông nội và mẹ ở bên đó rất cô độc!Chúng ta sẽ ở lại nhà chính đi! Mẹ em và chú Trần còn có cục cưng mà!”

An Ninh giải thích sau khi nghe Chúc Nhan trả lời.“Đúng, nếu đã gả đi rồi, phụng dưỡng cha mẹ chồng và ông cụ là chuyện không thể sơ suất.”

Vương Anh cũng gật đầu theo.“Nhưng mà, con muốn chơi với chị còn có bé cưng nữa.”

Cục cưng kháng nghị.“Tùy thời cưng đều có thể đi tìm chịchơi!”

An Ninh siết chặc khuôn mặt nhỏ bé của cục cưng.

Cục cưng bắt đầu đi học, khuôn mặt tròn của trẻ con dần dần gầy đi, nhưng mà vẫn rấtđáng yêu.An Ninh nhéo gương mặt của cục cưng,nhưng vẻ mặt cục cưng tò mò nhéo gương mặt của bé cưng, hai chị em chơivui vẻ thì, An Sinh ở trong ngực An Ninh không hài lòng, há mồm bắt đầu khóc.An Ninh cuống quít kiểm tra tã của AnSinh, Chúc Nhan cũng theo đó lấy tã sạch trong túi mang theo bên người.Trong nhà bảo mẫu già không muốn cho An Sinh dùng đi tiểu không ướt, nói vật kia thoáng khí không tốt, bất lợi cho thân thể trổ mã của đứa trẻ.Cho nên ngay từ lúc đứa bé chưa ra đời trước đó Vương Anh và Từ Thư Nhãđã đi qua siêu thị mua không ít vải cotton trắng cảm giác rất tuyệt, bên trong đệm thêm vải bông, làm tã cho đứa trẻ mới sinh ra.

Trong nhà tãvậy mà lại treo đầy một tủ quần áo, khiến An Ninh dở khóc dở cười.“Không có tiểu mà!”

An Ninh cau màykhông biết cậu nhóc vì sao khóc, cũng chỉ có thể đứng lên xoay quanhtrong phòng, nhẹ nhàng dụ dỗ cậu nhóc một chút.

Bà vú theo bên ngườiphải ôm giúp An Ninh, An Ninh cười nói ra.

Phải dụ dỗ đến mười mấy phútđồng hồ, An Sinh mới mở ra miệng nhỏ béo mập không có răng cửa, ừ a acười lên.“Con nha ~ thật là một đứa nhóc hành hạ người!”

An Ninh ngẩng đầu nhìn Chúc Nhan ôm cục cưng tới gần nói:“Ba của con là một người hành hạ ngườikhác!”

Sau khi nói xong cảm thấy lời này có nghĩa khác, ánh mắt lóe lênvội nhìn về phía ngoài cửa sổ.Chúc Nhan khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên gương mặt hơi đỏ của An Ninh.

Cục cưng cũng nghiêng người về phía trước Chúc Nhan, một cái miệng nhỏ nhắn không chút khách khí mà hôn lên môiAn Ninh, còn phát ra tiếng chụt chụt.An Ninh nhìn cục cưng hôn mà bất ngờ,không nhịn được cười lên.

Sắc mặt Chúc nhan thay đổi liên tục, ở tronglòng hối hận tại sao mình không chiếm trước tiên, trực tiếp hôn lên môiAn Ninh, kết quả để tên nhóc con này thừa cơ chui vào.Vật nhỏ trong ngực An Ninh nhìn bangười hôn tới hôn lui, không hài lòng mà hừ hừ hai tiếng.

An Ninh nhanhchóng nâng bé lên, ở trên khuôn mặt đầy mùi sữa của bé ấn hai môi thơm.Bé bị hôn cười khanh khách lên.An Ninh ngẩng đầu nhìn cùng cười với Chúc Nhan, như vậy cả đời, thật ra thì không tệ.