Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 297: Thước Ngọc



Đứng trước một tòa kiến trúc mang phong cách châu Âu cổ đại.

Trần Lâm không nhịn được lắc đầu suýt xoa.

- Đúng là thành phố lớn có khác, đến cả cái viện bảo tàng nhìn cũng “thơm” hơn xóm nghèo như thành phố Bạc Hà.

Đứng một bên trông thấy ánh mắt thèm khát của Trần Lâm, Ngô Bình không nhịn được nhỏ giọng nói.

- Nhóc con đây là tài sản quốc gia xã tắc sông núi nước non.

- Nhưng nể tình nghĩa của chúng ta, ta mắt nhắm mắt mở cho ngươi lấy mấy món đồ trong đó làm vốn thôi...

- Làm ăn sao coi được đó thì làm...

Nghe thấy Ngô Bình nói thế, ánh ánh mắt Trần Lâm trắng dã liếc nhìn lão thầm nghĩ.

- Không phải lúc nãy nói lấy hết cũng được sao?

- Đcmn thấy đám cổ vật kia có giá trị rồi lại đem quốc gia ra đè ta... thật đúng là lão hồ ly...

Rõ ràng nghe thấy “thông tin mật” của Trần Lâm, đống rác trong mắt Ngô Bình đột nhiên biến thành đống vàng.

Tuy chưa thể xác định được những gì Trần Lâm nói về cái tên huyết tổ gì đó của Huyết tộc có thật sự thích đồ cổ hay không, nhưng có thể chắc chắn những thứ đồ cổ kia đột nhiên trở nên có giá trị và vì thế không có chuyện cho Trần Lâm hết được.

Dĩ nhiên, Trần Lâm đã xin trước cũng đã cung cấp tình báo, không thể quỵt luôn của hắn nên Ngô Bình phải cắn răng dẫn Trần Lâm để viện bảo tàng cho hắn chọn một ít...

Tuy nhiên Trần Lâm đâu cần lấy hết, cũng không muốn lấy hết làm gì.

Bước vào trong đại sảnh rộng lớn của viện bảo tàng, Trần Lâm khẽ xoa xoa tay cười nói.

- Ngô đại nhân, có thể cho ta một mình được không...

- Nói thật đây là lần đầu là chuyện này, ta cũng có chút ngại.

Nghe thấy Trần Lâm muốn đi một mình, Ngô Bình không khỏi trầm ngâm nhưng vẫn gật đầu đồng ý cười nói.

- Mặt dày hơn tường thành như ngươi cũng biết ngại hay sao.

- Được rồi xem như trả nhân tình kia cho ngươi, nhanh chân lên một chút...

Nói xong Ngô Bình kéo La Thiên ngồi xuống hàng ghế dựa tại đại sảnh chờ đợi.

Ba người Yến Nhi cũng biết điều đứng tại đại sảnh không đi theo Trần Lâm, dĩ nhiên một phần là để cho Ngô Bình bớt đề phòng, một phần là để cảnh giới lão và La Thiên.

Chỉ là Ngô Bình dù trông có vẻ không để ý nhưng vẫn nghi ngờ Trần Lâm, bằng lão khinh nghiệm nhiều năm sống trong chính trường, chút tiểu xảo của Trần Lâm làm sao có thể qua mắt lão.

Tuy nhiên “cha chung đéo ai khóc” chuyện Trần Lâm có mưu đồ gì, muốn thu lấy lợi ít gì đó từ Vũng Hải thì có liên quan gì đến một quân nhân như Ngô Bình, chỉ cần Trần Lâm không nổi hứng đánh sập Vũng Hải thì Ngô Binh cũng không quan tâm Trần Lâm đang bày trò gì.

Huống chi, bản thân Ngô Bình còn nợ Trần Lâm một mạng, mắt nhắm mắt mở mặc kệ Trần Lâm bày trò cũng không ảnh hưởng gì, dù sao cũng chỉ là mấy món đồ cổ.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Ngô Bình không hề biết về sức mạng thực sự của các cổ vật, nếu lão biết được trang bị cam là gì thì đừng có mơ Trần Lâm có thể bước được vào đây chứ đừng nói đến đi một mình loot đồ.

Ngược lại, La Thiên khi thấy Ngô Bình để Trần Lâm tự do tung tăng đi dạo trong viện bảo tàng thì không nhịn được nhíu mày.

Tuy nhiên, cái viện bảo tàng này lại không có gì đặc biệt, được cái may mắn nằm trong khu nhà giàu nên giờ được vinh dự nằm trong nội thành, nếu không giờ đã làm nơi ở cho nạn dân mất rồi, đồ đạc bên trong nói chung cũng không ai thèm đụng đến để bụi đóng lên một lớp dày.

Vì một cái viện bảo tàng nát như vậy mà làm khó Trần Lâm thì không hợp lý lắm, dĩ nhiên La Thiên vẫn sẽ báo cáo lại mọi việc cho Lôi Thành biết.

Bên kia Trần Lâm một mình đi trong viện bảo tàng có phần âm u đầy bụi bẩn trông khá kinh dị, nhưng ánh mắt lại sáng lên không khác gì tên bé gặp bé lolita khỏa thân miệng không nhịn được chảy cả nước miếng...

Hiển nhiên đối với đám người Ngô Bình thì đây là nhà chứa đồng nát không giá trị, nhưng đối với Trần Lâm thì đây là một nhà bảo vật đúng nghĩa, giờ lại có thể một mình trong đây làm sao không mừng đến phát khóc cho được.

Dĩ nhiên, đám người Vũng Hải đã có lòng như vậy, Trần Lâm không thể không tận dụng cho được lặp tức triệu hội huyết hỏa.

Bỉ Ngạn Huyết Hỏa từ không gian giới chỉ bay ra lượn một vòng quanh Trần Lâm rồi an tĩnh bay bên cạnh cậu.

Thấy thế Trần Lâm vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ...

Thực tế Bỉ Ngạn Huyết Hỏa và cả Tà Nguyệt Đao đều từng có lúc cảm ứng được những cổ vật có thể trở thành trang bị cam khi chúng ở gần Trần Lâm, tứ kiếm mà Trần Lâm có được khi đến Vũng Hải là do chúng tự cảm ứng rồi mách bảo Trần Lâm...

Tuy nhiên, không phải cổ vật nào "hai ông nội" này cũng có thể cảm ứng được khiến Trần Lâm mừng hụt, chỉ là không tìm được nguyên nhân cũng không tìm thấy đầu mói liên hệ, Trần Lâm cũng chỉ đành chào thu với hai ông nội này...

Dĩ nhiên, không cảm ửng được thì Trần Lâm chơi thủ công...

Chỉ cần dùng Bỉ Ngạn Huyết Hỏa kích thích từng cổ vật để xem cái nào là trang bị cam. Tuy nhiên, cách này khá là bất tiện trong điều kiện ăn trộm và cần phải hết sức cẩm thận nếu không rất có thể Trần Lâm sẽ đốt trụ cái viện bảo tàng này.

Huyết hỏa cháy hừng hực trên tay, Trần Lâm chầm chậm đi trên hành lang dài, cẩn thận dùng huyết hỏa kích thích từng món cổ vật để trên kệ trưng bày.

Tuy nhiên, quá trình lại diễn ra tương đối chậm chạm.

Về cơ bản chỉ có một món cổ vật có thể trở thành một trang bị cam mới có thể tương thích cũng như chịu được sức nóng của huyết hỏa, còn những cổ vật thì không khác gì nhưng vật thông thường hoàn toàn có thể bị huyết hỏa thiêu cháy thành tro bụi.

Chính vì thế Trần Lâm phải hết sức cẩn thận nếu không muốn thiêu hủy luôn những món đồ cổ kia, đi một vòng trở ra cả viện bảo tàng đã thành một đống tro thì thật là khó ăn khó nói với lão già Ngô Bình kia...

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang miệt mài dùng huyết hỏa “hơ lửa” từng món cổ vật trên giá trưng bày thì rốt cuộc một trang bị cũng run lên hưởng ứng...

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được kích động, ánh mắt khẽ sáng lên như đèn pha, rốt cuộc cũng “trúng tú” rồi...

Từ trên giá trưng bày, một cây thước ngọc khẽ run lên nhè nhẹ rồi ngày một kịch liệt, như bị một bàn tay vô hình nào đó điều khiến, nó lao ra bay lơ lửng quanh ngọn huyết hỏa trên tay Trần Lâm.

Nhờ thế Trần Lâm mới có thể nhìn kỹ trang bị cam đầu tiên mà mình tìm được trong cái viện bảo tàng này.

Nó là một cây “thước ngọc” hình dáng không khác gì một cây thước, có tổng chiều dài khoảng 40-50 cm, một đầu lớn một đầu lại nhỏ, đầu lớn rộng khoảng 8 cm còn đầu nhỏ chỉ rộng 4 cm, về tổng thể khá dày và vừa tay, vô cùng thuận lợi cho việc gõ đầu học sinh khiến Trần Lâm vô thức nghĩ đến bà cô giáo của mình.

Về chất liệu nó hiển nhiên được làm từ ngọc thạch, tỏa ra ánh sáng xanh lục đầy quyến rũ mê người, thảo nào mấy người thời xưa lại thích ngọc thạch đến vậy...

Tuy nhiên, thứ này thì ăn nhậu gì được trong việc chiến đấu.

Không ngờ trang bị cam đầu tiên mà mình tìm được lại là mặt hằng dùng cho việc trưng bày, Trần Lâm chỉ có thể bất lực ôm đầu thờ dài.

Để tìm được một trang bị cam đã khó, để tìm được một trang bị cam dùng được cho việc chiến đấu lại càng khó hơn gấp bội phần.

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang than trời trách đất thì dị biến lại một lần nữa phát sinh.

Như bị thước ngọc ảnh hưởng, huyết hỏa đột nhiên bùng cháy mạnh mẽ chiếu sáng cả căn phòng khiến Trần Lâm giật mình.

May thay huyết hỏa không thiêu trụi gì cả khiến Trần Lâm thở ra một hơi may mắn.

Tuy nhiên, sáu đồ vật khác lại bị huyết hỏa khích thích đồng loạt bay lên quay vòng quanh huyết huả khiến Trần Lâm vui mừng khôn xiết,

Chỉ là khi nhìn rõ sáu vật kia là gì Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm rồi liếc nhìn quanh căn phòng mà mình đã đi vào...

Đế lúc này Trần Lâm mới ý thức được mình đã bước vào một căn phòng trưng bày các hiện vật của quan lại ngày xưa và sáu vật kia cũng không tránh rỗi.

Đầu tiên chiến số lương lớn nhất là bốn cái ngọc ấn, cả bốn đều được làm từ thạch anh đỏ hình dáng khá là gốc cạnh, bên trên lại khắc hình một con kỳ lân đầy uy mảnh.

Rõ ràng bốn cái ngọc ấn kia là ấn ký của quan lại hay vương tôn quý tộc nào đó trong triều đình ngày trước.

Hai vật phẩm còn lại là một cái ngọc bội khá giống trong các phim kiếm hiệp và một cái vòng chuỗi đeo cổ dĩ nhiên cũng cùng được làm từ ngọc thạch.

Ôm bảy món trang bị cam hàng thật giá thật còn được làm từ ngọc thạch vô cùng quý giá, Trần Lâm bất lực nuốt lệ vào tìm thở dài.

Đúng là đã có thu hoạch nhưng xem ra đi lộn phòng rồi.

Bất chợt như ý thức được gì đó Trần Lâm không nhịn được vổ đầy.

- Đúng là chơi đồ quá lú rồi...

- Đây là viện bảo tàng, muốn tìm vũ khí thì đến những phòng trưng bày vũ khí không phải được rồi sao.

Ý thức được mình có quyền lựa chọn chứ không phải chơi đại trà như trước...

Trần Lâm không khỏi vỗ đầu vì độ gà vịt của mình chạy nhanh đến những căn phòng có trưng bày vũ khí tiếp tục tìm kiếm...

Dĩ nhiên, 7 mặt hàng từ ngọc thạch kia cũng được Trần Lâm cất lại, dù sao không dùng để đánh nhau được thì để trưng bày cho đẹp cũng không vấn đề gì.

...

Bên trong đại sảnh rộng lớn...

La Thiên không nhịn được nhíu mày nói.

- Tên kia ngủ luôn trong đó rồi sao?

- Không được Ngô đại nhân, để ta vào đó xem sao.

Nói xong La Thiên nhanh chóng đứng dậy muốn vào trong viên bảo tàng tìm Trần Lâm.

Thấy thế Ngô Bình cũng nhíu mày nhìn La Thiên rồi nhìn ra bên ngoài.

- Lấy có mấy món đồ mà đi lâu như vậy...

- Tên nhóc kia rốt cuộc đang bày trò gì đây.

Nhìn thấy bên ngoài trời đã nhá nhem tối, bản thân Ngô Bình cũng không nhịn được nhíu mày thì thầm.

May thay khi La Thiên vừa đi được vài bước, thì từ bên trong Trần Lâm đã dương dương đắc ý đi ra, chỉ là trên tay cậu lại cầm một cây thước ngọc, trên cổ lại đem một cái vòng ngọc bộ dạng không khác gì một tên nhà giàu mới nổi...

Trông thấy bộ dạng của Trần Lâm như thế, Ngô Bình không nhịn được bật cười nói.

- Nhóc con không ngờ ngươi cũng thích mấy thứ này nha.

Nghe thấy thế Trần Lâm cưới hì gì dùng thước ngọc gãi gãi sau lưng cười nói.

- Rốt cuộc ta cũng đã hiểu tại sao mấy tên nhà giàu lại thích ngọc thạch như vậy...

- Chạm vào mát lạnh, lại trơn bóng như da nữ nhân còn tinh xảo sang trọng ai mà không thích...

- Nếu không phải sợ lão nhảy dụng lên ta còn định lấy hết.

Thấy thế Ngô Bình bật cười lắc đầu nói.

- Để cậu lại lập công con Vũng Hải, lão đây sẽ đích thân xin Lôi đại nhân cho cậu một cái giường ngọc...

- Còn bây giờ chúng ta cũng nên đi rồi.

Nghe thấy thế Trần Lâm cũng cười lớn rồi không chút kiêng kỵ vẫn tay cầm thước ngọc, cổ đeo vòng ngọc nghênh ngang đi ra.

Đám người Yến Nhi cũng khẽ mỉm cười quỷ dị rồi nhanh chân bức theo.

La Thiên thấy thế cũng không thể nói gì nhanh chân chạy theo dẫn đường cho nhóm người Trần Lâm.

Chỉ có Ngô Bình là đi sau cùng, nhưng khi đi ngang qua hai quân nhân đang đứng gác tại cổng viên bảo tàng, lão đột nhiên nhỏ giọng nói.

- Các ngươi vào xem tên kia đã lấy những gì rồi báo cáo lại cho ta.

Nghe thấy thế, hai quân đã được lệnh của chính Ngô Bình đứng đây chờ cũng khẽ gật đầu lĩnh mệnh rồi âm thầm tiến vào trong viện bảo tàng, mục tiêu chính là điều tra xem Trần Lâm đã lấy đi những thứ gì.

Bên kia dù khá xa và Ngô Bình nói chuyện cũng rất nhỏ, nhưng bằng vào cấp độ của mình, Trần Lâm vẫn mơ hồ nghe thấy được cuộc đối thoại kia khẽ cười lạnh...

Những người muốn điều tra về cổ vật không phải chỉ có mình Ngô Bình, chỉ là hiện tại nhân loại không có một trang bị đỏ làm vốn thì đừng mơ tìm được bí mật của trang bị cam.