Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 730: Mùa xuân của Lăng Kiếm(1)



Người đàn ông cao lớn sắc mặt trầm xuống: "Các người là ai vậy? Chuyện này với các vị mà nói chắc chắn là tự rước họa vào thân?" Hắn
đã phát giác ra được mấy người thiếu niên này không phải là dễ bắt nạt, trong khẩu khí của hắn tuy vẫn có ý ra oai, nhưng đã ôn hòa hơn
rất nhiều, nếu không dựa vào cái kiểu tính cách xưa nay của hắn, thì có lẽ đã rút đao lao đến rồi! Cái người bị hắn dùng đũa đánh cho một
cái vào đầu nhìn thấy tư thái này của hắn, tự cảm giác thấy chưa chắc đã ăn được, liền rụt đầu, không nói câu gì, "Ta là ai ư? Ta là ai cùng
vậy thôi, ngươi xứng để biết tên ta sao?". Người thiếu niên có râu quai nón, cười lớn một cách ngạo mạn: "Cũng chỉ là mấy tên vô lại các
ngươi, chỉ biết ưc hiếp bắt nạt người không biết võ công, nghe thì thấy oai phong quá nhỉ!" Hắn đột nhiên trầm sắc mặt xuống: "Ta cũng
muốn hỏi, các người là ai? Mà lại dám giờ trò càn quấy ở thành Thừa Thiên này? Càn quấy trước lúc Lăng Gia lập quốc? Nhà ngươi mọc
được mấy cái đầu?!". Người đàn ông to béo bỗng ngớ người, lập tức tức giận, quát lớn: "Bọn cẩu tạp chủng từ đâu đến, dám vô lễ với sứ
giả của Tiêu Gia? Muốn chết sao? Mau nói tên ra!". Người thiếu niên không thèm để ý, nói: "Tiêu Gia? Có phải là Tiêu Gia mà đang b
phong tỏa kín mít trong núi không? Đến cửa nhà còn ra không nổi, còn dám nói Tiêu Gia cái gì? Ngoài việc diễu võ dương oai với lão
bách tính sức trói gà không chặt, các người còn biết gì nữa? Cũng chỉ là vô lại từ đầu đến chân, một lũ vô lại, cả nhà vô lại!". Người đàn
ông to béo rống lên một tiếng: "Thằng nhãi con khốn khiếp, lão tử xé xác ngươi ra!". Ông già đứng ở giữa hai mắt hơi khép vào, trầm
giọng quát: "Dừng tay!". Đối diện với người thiếu niên râu quai nón, chăm chú nhìn, nói: "Các hạ là ai? Sao lại xuất ngôn bôi nhọ Tiêu
Gia?". Người thiếu niên râu quai nón cười lớn, nói: "Bôi nhọ, sự thật rành rành trước mắt, sao lại nói là bôi nhọ! Mỗ tung hoành đông nam,
đã nhiều lần có tiếp xúc với Tiêu Gia, tại hạ chính là Thiên Thập Lục của Thiên Can Sơn, người đời gọi Thập Lục Ca chính là tại hạ". Mấy
người thiếu niên đằng sau không nhịn được phì cười thành tiếng, đến Lăng Thiên và Lăng Kiếm cũng cười nghiêng ngả, Thiên Thập Lục,
quả lựu ngọt, quả lựu ca chính là tên này, haha! (Giải thích: Thiên Thập Lục phát âm trong tiếng Trung gần giống với "quả lựu" mà chúng ta
hay ăn).
Nhưng sắc mặt của ông lão đó lại biến thành trầm ngâm, chậm dãi nói: "Hóa ra Thiên Thập Lục tiếng tăm lẫy lừng chính là các hạ! Không
biết Thiên đại vương lần này đến Thừa Thiên, là vì chuyện gì?". Thiên Thập Lục cười lớn: "Thiên Thượng Thiên các người đến làm gì, thì ta
đến làm cái ấy! Các người có thể đến, chúng ta lại không thể đến sao?!". "Chúc mừng Lăng Gia lập quốc? Lăng Gia chẳng nhẽ có chút
qua lại với Thiên đại vương?". Thần sắc trong mắt của ông lão nhọn như mũi kim, Thiên Thập Lục cười hihi, đột nhiên xoay người ngồi
xuống, nói: "Ngươi là cái thá gì, ta không việc gì phải nói với ngươi". Thần sắc trong mắt ông lão càng thêm nặng nề, nói: "Cùng thuộc phía
Đông Nam, Thiên Nhị Vương và Tiêu Gia ta vẫn nên dìu dắt lẫn nhau, cùng nhau tương trợ mới đúng, hôm nay được gặp lần đầu, Mộng
mỗ cũng muốn được gần gũi với Thiên Vương một chuyến". Nói rồi giơ tay ra, muốn bắt tay với hắn, Thiên Thập Lục sắc mặt trầm xuống,
nói: "Đó là đương nhiên!" rồi giơ tay ra. Ông lão này quang minh chính đại như vậy, hắn tự nhiên không thể tỏ ra mình yếu kém, chùn bước
được, càng huống hồ sau lưng còn có mấy vị huynh đệ, ngồi bên cạnh còn có công tử gia và đại ca, Thiên Thập Lục nếu như lần này tỏ ra
yếu kém, rụt cổ, chỉ sợ sau này không ngẩng mặt lên được, hơn nữa hắn cũng không xem lão già này ra gì, hai người hai tay nắm chặt lấy
nhau, đồng thời cơ thể giật lên một cái, đúng là người trong nghề, một cái bắt tay là biết có ngang hàng nhau hay không, khuôn mặt đen của
Thiên Thập Lục lập tức trở nên càng đen hơn, còn sắc mặt của ông lão thì lập tức đỏ lên; krack một tiếng, chiếc ghế mà Thiên Thập Lục
đang ngồi lập tức vỡ vụn, hắn nhìn trông như đang ngồi trên không khí vậy, vẫn duy trì ở cái tư thế đó, bụp một tiếng, viên gạch dưới chân
lão già lập tức nứt toác, những vết nứt chạy ra xung quanh, bốn mắt của hai người nhìn đối diện vào nhau, không ai nháy mắt, nhìn về
ngoài ai cũng không thể nhìn ra được là ai thắng ai thua, sự kinh hoàng trong lòng ông lão mặc áo xám tro quả thật khó có thể dùng lời lẽ
mà biểu đạt ra được! Bản thân tu luyện khổ sở cả một đời, trong khi đó người thiếu niên trước mặt này mới bao nhiêu tuổi đây? Hồi lâu,
ông già áo xám tro thả tay ra, lãnh đạm nói: "Đã lãnh giáo, quả nhiên bất phàm!". Thiên Thập Lục cười hihi, sắc mặt hắn đã hồi phục lại
trạng thái bình thường, chỉ là giọng nói tự nhiên hơi có chút khàn khàn, nói: "Thiên Thượng Thiên cũng đúng là danh bất hư truyền", "Thành
Thừa Thiên không phải là Đông Nam, việc làm lời nói, bắt buộc phải cẩn thận!". Ông lão áo xám tro nhìn Thiên Thập Lục, trầm giọng nói,
nói xong lùi về sau hai bước, vung tay lên, nói: "Chúng ta đi!". Sau đó liền rời đi, người thiếu niên này đã có thực lực mạnh như vậy, mấy
tên bên cạnh hắn cũng không phải là kém cỏi, lại cộng thêm hai người ở phía bên mà hắn nghi ngờ là người của Lăng Thiên ở đây, nếu như
thật sự có xung đột, chỉ sợ cả đám 7 người bọn chúng sẽ phải thất bại thảm hại! Vừa nghĩ đến đây, quay người liền rời đi, không hề muốn
lưu lại thêm chút nào, "Nói phét!". Thiên Thập Lục sắc mặt biến đổi, vỗ mặt bàn định đứng dậy, nhưng có người đã nhanh hơn hắn! Một
bóng đen vọt qua, Lăng Kiếm sắc mặt lạnh lùng, giống như một miếng huyền băng vạn năm, toàn thân toát ra từng luồng khí lạnh, đứng
chặn ở trước bậc thang: "Muốn đi à? Sinh sự ở thành Thừa Thiên, đã hỏi qua ta chưa vậy?". Nội lực của hai người đối xung, Thiên Thập
Lục cũng chín là Lăng Thập Lục đã ăn một vố thiệt ngầm, bị nội thương nhẹ, dựa vào trình độ hiện tại của Lăng Kiếm, làm sao có thể
không nhìn ra được, trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bản thân hắn vốn là một người vô cùng bênh vực người nhà, sao có thể không
trút cơn tức này được? Hơn nữa, lão già này là nhằm vào mình và công tử, chỉ là vừa nãy Lăng Thập Lục đột nhiên lòi đầu ra, làm đảo lộn
kế hoạch ban đầu của lão mà thôi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Tuy đối diện với người ngoài hắn không tiện nhận huynh đệ, nhưng Lăng Kiếm cũng muốn để cho huynh đệ của mình xem hắn trút cơn
này như thế nào! "Ý của các hạ là gì?". Lão già đó nhìn Lăng Kiếm, lạnh lùng hỏi, "Nếu như ngươi không phải là sứ giả được mời đến, thì
lúc này đã sớm chết dưới kiếm của ta! Nhưng dù cho ngươi là người của Tiêu Gia, ngông cuồng như này, dám tùy tiện sinh sự ở Minh Yên
Lâu, cũng phải để cho ngươi có chút trí nhớ!". Lăng Kiếm lạnh mặt lại, trong mắt sát khí toát ra dường như không thể nén được nữa! Bảy
người trong đám khách mời này, trong lòng đồng thời cảm thấy lành lạnh, người thiếu nữ trong số chúng lạnh băng băng bước lên trước
một bước, nói: "Tránh ra!". Lăng Kiếm nhìn thiếu nữ đó, trong mắt lộ ra thần sắc kì quái, tiếp đó vụt người lao vút đến, phóng qua người
thiếu nữ đến trước mặt lão già mặc áo xám tro, nhấc tay lên tát một cái với tốc độ như điện xẹt! Tốc độ quá nhanh, lão già hoàn toàn
không kịp né tránh. Lăng Kiếm nhìn hắn, nói: "Thành Thừa Thiên không phải là Đông Nam, việc làm lời nói, bắt buộc phải cẩn thận!".
Trong lời nói tràn đầy sự uy hiếp, những lời lão già vừa này nói, được Lăng Kiếm nhắc lại không thiếu một chữ nào, cái cảm giác trong đó,
đúng là làm người ta cảm thấy khó quên, lão già mặc áo xám tro đỏ tím tái mặt, tiếp đó đột nhiên biến thành trắng bệch, trong mắt hiện lên
sự kinh hoàng sợ hãi. Lăng Kiếm lạnh lùng hạ tay xuống, rồi hắn liếc nhìn thiếu nữ đó một cái, quay người ngồi xuống, không thèm quay
đầu lại, lão già ngăn sự rục rịch của mấy người còn lại lại, khàn tiếng nói: "Chúng ta đi!". Bảy người nối đuôi nhau đi xuống lầu, người thiếu
nữ đó đi cuối cùng, trước lúc bước xuống bậc thang, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lăng Kiếm, trong mắt lộ ra sát khí, hỏi: "Tên của ngươi?"
Lăng Kiếm đầu cũng không thèm quay lại, lạnh lùng quát lớn: "Cút!". Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, hồi lâu, nói: "Lần sau, ta nhất định sẽ giết
ngươi!". Nói rồi bịch bịch bước xuống lầu rời đi, Thiên Thập Lục đến lúc này sắc mặt đột nhiên biến thành tái nhợt, trong ngực cảm thấy
bức bối, ọc cái nôn ra một vũng máu. Bên ngoài Minh Yên Lâu, lão già mặc áo xám tro bước đi được khoảng 10 trượng, đột nhiên thân
người lảo đảo, cũng ọc một tiếng nôn ra một vũng máu, dường như vẫn chưa hết bàng hoàng, nói: "Nguy hiểm quá! Công lực thật tinh
thâm!". Thấy sự thay đổi như vậy, những người đi cùng nhìn nhau khiếp đảm.
Lão già áo xám tro sau khi nôn ra máu tươi như vậy, sắc mặt nhìn tái đi không ít, ho khù khụ hai tiếng, nói: "Võ công của người này, vô
cùng cao thâm. Chỉ sợ là không dưới chưởng môn nhân! Ta đoán chắc chắn đó là cao thủ thần bí đệ nhất, thủ hạ của Lăng Thiên, những
người trước đó đến biệt viện Lăng Phủ của Thiên Thượng Thiên chúng ta, chưa có ai trở về; chắc cũng là kết quả của người này", người
đàn ông to béo hít dài một hơi lạnh, nghĩ đến lúc nãy mình dám dương oai diễu võ trước mặt cao thủ cái thế này, ăn nói còn vô cùng vô lễ,
bất giác cả người toát hết mồ hôi, sợ hãi hết hồn, "Nhưng cũng nhờ vào lần này, chúng ta có thể xác định được một điểm, đáng để cao thủ
như thế này đi bên cạnh, vậy thì người thiếu niên mặc áo trắng đi cùng với người này, không phải nghi ngờ gì chắc chắn là Lăng Thiên!".
Lão già áo xám tro sắc mặt nặng trĩu, dường như trong khoảng khắc già thêm đi mấy phần: "Lần này lão đại tuy bị thương không nhẹ,
nhưng cũng không thể xem là không thu hoạch được gì, chỉ là mưu lược đã định trước đây của chưởng môn nhân, bắt buộc phải tạm thời
dừng lại, dựa vào sức lực của 6 người chúng ta, chỉ sợ không làm nên nổi chuyện gì bọn chúng một hàng 7 người, nhưng trong mồm ai
cũng chí nói là 6 người, thiếu nữ áo xanh đó - Tiêu U Hàn sắc mặt lạnh băng băng, dường như không thèm để ý, nhưng trong mắt dường
như có chút dao động, "U Hàn, ngươi phải chăm sóc tốt cho nhị gia, ngày thường lúc nào cũng phải đi bên cạnh, bảo vệ chu toàn cho nhị
gia, nếu như nhị gia có nơi nào cần đi, thì ngươi phải kịp thời thông báo để chúng ta còn có sự chuẩn bị, xét cho cùng thì nơi này cũng là
thành Thừa Thiên, nếu như ngộ nhỡ có sơ xuất gì, chúng ta đều không thể gánh đỡ được", Lão già mặc áo xám tro nhìn Tiêu U Hàn, nói
một cách ôn tồn, thấy U Hàn ừm một tiếng, thì không nói thêm gì nữa, mọi người ở với nhau đã lâu, ai cũng hiểu tính khí của cô gái này,
càng quen với sự lãnh đạm của cô ta, ai cũng không thèm để ý làm gì. "Cứ như vậy, về trước đi". Lão già áo xám tro trên mặt lộ ra nét lo
lắng, một lần nữa quay đầu lại nhìn Minh Yên Lâu, trong lòng nghĩ thầm, có cao thủ như vậy ở đây, cũng không biết những thích khách mà
đại chưởng môn phái đi có thành công được hay không? Nếu như bất thành, thậm chí bị bại lộ, thì chả phải là bọn chúng ta đây cũng sẽ
chết theo sao, hắn thở dài một hơi thật sâu.
Quyển 7