Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 36



Bữa lẩu tối nay, bọn họ đi tổng cộng hơn mười người, ngồi một bàn tròn lớn trong phòng bao.

Lúc gọi đồ uống, Thẩm Nhiên vừa mới gọi cho Nguyễn Túc một chai sữa bò, vạt áo liền bị kéo một cái, anh nghiêng đầu, đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên, mang chút dè chừng và hiếu kỳ: “Em có thể uống rượu không?”

“Trước đây đã từng uống rồi sao?”

Nguyễn Túc lắc đầu: “Không có ạ.”

Nhưng cô luôn muốn nếm thử một chút xem đó là mùi vị gì.

Thẩm Nhiên nhíu mày, lúc gọi món thì bỏ sữa bò đi, số lượng rượu vẫn còn nhiều nên không gọi thêm. 

Trên bàn ăn, không biết là ai bắt đầu trước, nhắc tới trận đấu solo OW lần này.

“Tao nghe nói hạng nhất của trận đấu này sẽ trực tiếp gia nhập vào STG, đây quả thực là một bước lên trời mà, sớm biết thế lúc đầu tao đã không từ bỏ con đường eSports này, nói không chừng cơ hội lần này chính là của tao.”   

“Cái gì mà một bước lên trời, người khác cũng rất mạnh, nhất là Burn đó, lúc trước tao nghe nói ngay cả Tưởng Văn Chu suýt chút nữa cũng thua tên đó.”

“Nhưng mà trạng thái của cậu ta không ổn định, lúc lên lúc xuống.”

“Vậy là mày lại không hiểu rồi, đó là chiến thuật, tao dám đảm bảo, trận đấu solo lần này, hạng nhất chắc chắn là Burn.”

“Vãi, thật hâm mộ vị đại thần này, tao cũng muốn gia nhập STG.”

Tần Hiển nói: “Từ sau khi Dawn giải nghệ, STG càng ngày càng tệ, bọn mày không phát hiện năm nay Tưởng Văn Chu đang liên tục đào tạo đội viên mới sao.”

Rất lâu không nghe được cái tên quen thuộc này, Lâm Vị Đông bị sặc nước lên cổ họng, sau khi ho khan hai tiếng, quay qua nhìn Thẩm Nhiên, phát hiện vẻ mặt của người trong cuộc nhàn nhạt, một chút phản ứng cũng không có, dường như người bọn họ đang thảo luận chỉ là người xa lạ không liên quan gì đến anh.

Có người không biết nên hỏi: “Dawn là ai thế?”

Một người khác đáp lại: “Đội trưởng cũ của STG, đại thần của các đại thần, một nửa giang sơn của eSports đều là anh ta gây dựng, chỉ tiếc là phía sau…”

Lâm Vị Đông sợ bọn họ nói ra những lời không nên nói, vội vàng lên tiếng: “Bọn mày ra đây ăn cơm hay là nói chuyện bát quái đây hả, một đám đàn ông cao lớn giống như bầy vịt tự đắc, kêu quang quác cũng không ngại phiền.”

Mọi người: “…?”

Bình thường thể loại tụ họp này ồn ào vui vẻ nhất chính là Lâm Vị Đông, sao bây giờ hắn lại trở mặt nói bọn họ chứ?

Dù sao thì da mặt của Lâm Vị Đông cũng dày, đối mặt với sự khinh bỉ này của bọn họ chỉ vờ như không thấy.

May mà lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, đúng lúc cắt đứt đề tài này.

Nguyễn Túc yên lặng uống nước, nhấp nhấp môi.

Nếu cô nhớ không lầm, lúc trước cô tìm kiếm Thẩm Nhiên trên mạng, từ xuất hiện chủ yếu chính là Dawn.

Thẩm Nhiên cũng từng nói, lúc trước anh chơi game, nói chuyên nghiệp một chút là tuyển thủ eSports.

Nguyễn Túc nắm chặt tay cầm ly, tim đập hơi nhanh.

Cho nên có thể nói Dawn chính là Thẩm Nhiên sao?

Lúc trước anh ấy… lợi hại như thế!

Đáy mắt Thẩm Nhiên không một chút gợn sóng, nhận lấy rượu nhân viên phục vụ đưa tới, rót một ly đặt trước mặt Nguyễn Túc: “Nếm thử một chút nhé?”

Nguyễn Túc thu lại mạch suy nghĩ, đáp một tiếng, cầm hai tay, nhấp một miếng nho nhỏ.

Môi mỏng của Thẩm Nhiên khẽ cong, thấp giọng hỏi: “Thế nào hả?”

Cô gái nhỏ liếm liếm rượu còn sót lại trên môi: “Vị là lạ, nhưng có vẻ như không khó uống cho lắm.”

Tốt hơn mùi thuốc lá nhiều.

Nguyễn Túc ngửa đầu, uống hết toàn bộ rượu còn sót lại trong ly, giương mắt nhìn Thẩm Nhiên: “Em còn có thể uống thêm một ly nữa không ạ?”

Thẩm Nhiên nói: “Rượu không phải là thứ tốt lành gì, uống ít một chút.” 

Tất cả mọi người trên bàn ăn nhìn hai ba chai rượu trước mặt mình: “…”

Cô gái nhỏ đặt ly xuống, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, hết sức ngoan ngoãn: “Vâng ạ.”

Trên bàn ăn, một đám con trai vừa uống rượu vừa trò chuyện, bầu không khí náo nhiệt.

Sức ăn của Nguyễn Túc không lớn lắm, chưa ăn bao nhiêu đã no rồi.

Hiện tại thời gian còn sớm, cô không gấp trở về.

Hơn nữa nghe bọn họ nói chuyện phiếm thật thú vị, cũng rất sôi nổi.

Qua một hồi, điện thoại Nguyễn Túc vang lên một tiếng, là An Nam gửi tới, hỏi cô trở về trường chưa, nếu như vẫn chưa trở về, đợi lát nữa mua giúp cô một túi băng vệ sinh.

Nguyễn Túc nhắn lại một chữ được, vừa đặt điện thoại xuống, Thẩm Nhiên đã nghiêng đầu qua, thấp giọng hỏi: “Ăn no rồi sao?”

“Cũng khá no rồi ạ.”

“Bọn họ vẫn còn ngồi một lúc nữa, tôi đưa em về trước.”

Nguyễn Túc suy nghĩ còn phải mua đồ giúp An Nam, khẽ gật đầu một cái.

Lúc rời đi, cô lên tiếng chào hỏi mọi người.

Đám con trai này không lớn hơn Nguyễn Túc bao nhiêu tuổi, lúc trước cũng đã gặp ở phòng game nhiều lần, cũng rất thân thuộc, nghe nói cô phải đi, vốn dĩ muốn để cô chơi một lúc nữa, nhưng thấy Thẩm Nhiên và cô cùng đứng dậy, trong nháy mắt nuốt hết âm thanh vào trong bụng. Chờ hai người họ rời đi, có người nói: “Tao nhịn cả đêm, tình hình lão Thẩm thế là thế nào, rốt cuộc đã theo đuổi được người ta chưa?”

Có giọng nói hùa theo: “Đúng đúng đúng, tao cũng muốn hỏi, cảm giác giữa hai người bọn họ rất tinh tế. Nói thế nào nhỉ, giống như là ở cạnh nhau, nhưng lại có một chút cảm giác xa cách, có thế nào cũng không giống cái cảm giác đó.”

Sau vài câu thảo luận, mọi sự chú ý đều hướng về phía Lâm Vị Đông, tìm kiếm câu trả lời.

Lâm Vị Đông khổ tâm uống một ly rượu: “Tao nói với bọn mày thế này, bữa cơm tối nay của bọn mày, là Thẩm Nhiên nó…”

Hắn nhẫn nhịn kìm nén những câu thô tục lại: “Để chúc mừng cho Tây Mễ nhà bọn tao, nếu không làm gì đến lượt tụi mày ngồi đây.”

Hai ngày này khó khăn lắm mới có thu nhập vào tài khoản, một bữa cơm đã xoèn xoẹt hết mẹ rồi, đam mê phá sản lắm hay gì!

Những người bên cạnh Lâm Vị Đông chọc khuỷu tay vào người hắn: “Tao nói cô bé kia sao hơi quen, chính là thiếu nữ thiên tài đàn cello đó à?”

“Cái gì cái gì? Thiếu nữ thiên tài đàn cello?”

Đa số bọn họ không có hứng thú với phương diện âm nhạc, lại càng không hiểu rõ, trước đây cũng không biết Nguyễn Túc là ai.

Sau một lần Lâm Vị Đông phổ cập kiến thức cho bọn họ, tất cả thổn thức một trận.

Tần Hiển chặc lưỡi: “Chẳng trách lão Thẩm theo đuổi lâu như thế cũng không theo đuổi được…”

“Có thể tha thứ.”

“Hợp tình hợp lý.”

Suy nghĩ của Lâm Vị Đông lúc này không đặt ở vào việc này, hỏi: “Tụi mày vừa nói tên Burn đó, rất lợi hại đúng không? Xuất hiện khi nào?”

“Đã hai năm rồi, nói anh ta thế nào nhỉ, vừa nhìn trạng thái giống như lúc lên lúc xuống, nhưng chưa hề rớt khỏi top 10.”

Lâm Vị Đông yên lặng hai giây, bổ sung thêm một câu: “Cũng không đạt được hạng nhất.” 

“Đúng.”

Hạng nhất trận đấu solo vẫn luôn là Tưởng Văn Chu.

Tần Hiển nói: “Tao nghe nói Tưởng Văn Chu luôn muốn ký hợp đồng với hắn, nhưng đối phương hình như không trả lời gì cả. Trận đấu solo OW lần này, Tưởng Văn Chu nhất định sẽ đi tìm hắn.”

Nói cách khác, lần tranh tài này, Tưởng Văn Chu sẽ đến trường thi đấu.

Lâm Vị Đông thở dài, nhíu mày thật chặt, theo như lời bọn họ nói quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hạng nhất chắc là tên Burn đó, rốt cuộc Thẩm Nhiên có kế hoạch không đây?

Không phải hắn không tin Thẩm Nhiên, chỉ là… Trước kia không nói, từ lúc quyết định tham gia thi đấu đến bây giờ, hắn chưa từng thấy Thẩm Nhiên luyện tập!

Lâm Vị Đông hơi lo lắng, mở điện thoại lên xem thứ hạng tranh giải một chút, ánh mắt dừng trên cái tên Burn.

Hận không thể nhìn chằm chằm mấy chữ đó thành một lỗ thủng.

Để biết trước đối thủ, Lâm Vị Đông còn cố ý xem phát lại trận đấu của hắn.

Càng xem càng thấy có chỗ nào đó quái lạ.

Trong lúc Lâm Vị Đông nghĩ mãi vẫn không ra, hắn lại nhìn về mấy chữ Burn lần nữa.

Vãi chưởng!!!