Lạn Kha Kì Duyên

Chương 615: Cảm thấy rất may mắn



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Thương Khung

***

Lời của Kế Duyên chỉ một câu mà có hai ý nghĩa. Trọng Bình Hưu và Tung Luân cùng nhìn về phía bàn cờ trên án kỷ. Vốn dĩ đây là tàn cục, nhưng Kế Duyên hạ cờ đã lập tức phá vỡ cục diện. Trước đó, trong lòng Trọng Bình Hưu vẫn còn chút băn khoăn và hơi bàng hoàng; nhưng khi nghe Kế Duyên nói xong, y cũng thấy an ổn hơn rất nhiều.

“Ách, Kế tiên sinh, thực ra lúc nãy đến lượt quân trắng đi...”

Kế Duyên cúi đầu nhìn một chút, thấy mình vừa mới hạ xuống một quân cờ đen. Hắn không khỏi nhếch miệng, chi tiết này có thể không cần nói ra cũng được mà.

“Một mình chơi cờ chẳng thú vị gì cả. Kế mỗ và Trọng đạo hữu đánh một ván đi. Có rất nhiều chuyện chúng ta có thể vừa chơi cờ vừa nói, cũng có thể mượn bàn cờ này giải thích rõ ràng hơn một chút.”

Trọng Bình Hưu khẽ gật đầu một cái. Y phất tay áo, quân cờ đen trắng trên bàn tự đông bay trở về trong hộp cờ.

“Kế tiên sinh đã mời, Trọng mỗ lý nào lại không theo. Mời tiên sinh chọn quân cờ.”

Sau khi chọn quân cờ xong, hai người cũng tạm thời không trao đổi quá nhiều. Mỗi người dùng cách hạ cờ xuống để nói chuyện, một hồi lâu sau mới tiếp tục mở miệng nói tiếp.

Lưỡng Giới Sơn rất đặc thù, nhưng không đặc thù đến mức có thể thực sự ngăn cách với thiên địa bên ngoài, cũng không đặc thù tới mức có thể ngăn cản hết thảy ảnh hưởng. Cho nên, khi nói chuyện ở nơi này cũng không phải là cái gì cũng có thể nói ra. Nhưng bản thân Kế Duyên và Trọng Bình Hưu vốn dĩ đã đặc biệt, đều có một chút hiểu biết với kiếp số. Kế Duyên tất nhiên không cần phải nói, còn Trọng Bình Hưu lại là cao nhân Chân Tiên hàng thật giá thật. Lúc hai người trao đổi, lời nói có chút mịt mờ nhưng vẫn có thể tự mình suy đoán ra một ít chuyện.

Kế Duyên kết hợp với kiến thức của bản thân và chuyện nghe được lúc này, đầu tiên rõ ràng nhất chính là tầm quan trọng của Lưỡng Giới Sơn nằm ngoài thiên địa bình thường. Nguồn gốc của ngọn núi này không thể kiểm tra được, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng chịu đựng áp lực nặng nề. Chuyện mà Trọng Bình Hưu và tiền nhân làm nhiều nhất chính là thi pháp bảo vệ, để cho ngọn núi này không đến mức sụp đổ hoàn toàn vì áp lực nặng nề, mà cứ duy trì thế núi nên có, dần dần nơi này trở thành một ngọn núi kỳ lạ còn cứng hơn kim thiết.

Vị trí của Lưỡng Giới Sơn tựa như một động thiên kỳ lạ, nhưng thế núi phương xa lại mông lung vặn vẹo, hoàn toàn trái ngược với trạng thái nặng nề kiên cố của Lưỡng Giới Sơn, phảng phất như bản thân sự tồn tại của Lưỡng Giới Sơn bị phiến không gian này bài xích vậy.

Từ việc mắt thấy tai nghe, Kế Duyên và Trọng Bình Hưu đều cho rằng, bản thân Lưỡng Giới Sơn chỉ là tạm thời ở trong không gian hiện tại mà thôi. Nhưng làm sao để nó xuất hiện ở vị trí mà nó nên xuất hiện, và lúc nào sẽ phát sinh ra loại biến hóa này, có lẽ vẫn cần có con người khống chế. Ít nhất là hơn một nghìn năm qua, từ khi nhận thức về Lưỡng Giới Sơn, Trọng Bình Hưu đã nhìn thấu nơi này rồi.

Ngoại trừ Lưỡng Giới Sơn, Kế Duyên tất nhiên cũng hiểu rõ một vài chuyện. Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng dường như có một số người có hiểu biết nhất định về kiếp số tương lai, biết được vùng đất phía Nam của Vân Châu sẽ phát sinh chuyện quan trọng, hiểu được một chút như Trọng Bình Hưu, có thể biết đến cổ tiên. Và cũng như có hai đạo nhân cung phụng tinh phiên, truyền thừa sớm đã đoạn tuyệt nhưng giống như Thanh Tùng đạo nhân của Vân Sơn Quan gặp được Kế Duyên, trong sâu xa cũng có định số.

Mà Kế Duyên ở đây cũng không kể quá nhiều với Trọng Bình Hưu, nhưng thực ra hắn cũng không cần nói nhiều. Bởi vì Trọng Bình Hưu, thậm chí cả Tung Luân đều biết có đại kiếp nạn tồn tại. Chẳng qua, Kế Duyên không thể nói quá rõ ràng cái gọi là kiếp số mà mình nhìn thấy mà thôi.

“Ý của tiên sinh là, thiên hạ này cùng nhau chơi một ván cờ, chúng sinh hữu tình đều ở trong đó, nhưng chúng sinh hữu tình của thiên hạ này cũng không phải là thực lòng với nhau.”

“Kế mỗ cũng không trông chờ tất cả đều hỗ trợ lẫn nhau. Hiện giờ còn có thời gian, một ít căn bệnh dai dẳng từ xa xưa tốt nhất có thể thanh lọc sạch sẽ hơn một chút. Ngoài ra, có một số việc khiến Kế mỗ tương đối để ý, ví dụ như cái này...”

Kế Duyên nói xong, một cọng lông vũ từ trong tay áo bay ra ngoài. Đây chính là yêu vũ đặc thù kia. Chiếc lông vũ này vừa được lấy ra, bàn tay cầm cờ của Trọng Bình Hưu lập tức dừng động tác. Y kinh ngạc nhìn về phía lông vũ trong tay Kế Duyên.

“Yêu khí thật mạnh! Hoàn toàn khác với yêu vật bình thường!”

“Quả thật là hoàn toàn khác với yêu vật tầm thường. Trọng đạo hữu có biết đây là cái gì không?”

Kế Duyên vừa nói, vừa đưa yêu vũ cho Trọng Bình Hưu. Y trịnh trọng tiếp nhận, cầm trên tay cẩn thận quan sát. Tung Luân ở một bên vẫn nhíu mày nhìn kỹ chiếc lông vũ này. Vốn dĩ Tung Luân chỉ phát hiện ra lông vũ này có dấu vết yêu khí, nhưng khi nghe sư phụ kinh hô, lão tập trung pháp lực mở mắt nhìn chăm chú, trong lòng hơi run lên. Cái này đâu phải là đang tản mát yêu khí, quả thực giống như ngọn đuốc nóng rực, không chỉ dừng lại ở khí tức.

Trọng Bình Hưu nhìn lông vũ trong tay, nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó hai mắt mở ra, nhìn Kế Duyên rồi nói.

“Thượng cổ dị yêu?”

Trong truyền thừa mà Trọng Bình Hưu có được đã từng nhắc tới tồn tại tương tự. Đây không phải là mấy thứ truyền thuyết bịa đặt gì gì đó, mà bản thân Trọng Bình Hưu biết rõ nó có thật. Cho nên giờ phút này, không đợi Kế Duyên nói gì, y lập tức thuận miệng nói tiếp.

“Kế tiên sinh, năm xưa Trọng mỗ có một vị hảo hữu tri kỷ ở Kính Huyền Hải Các, cũng từng đi Kính Hải giúp đỡ. Nghe đồn, dưới dòng trọng thủy chảy bên dưới Kính Hải có huyết thống của dị yêu thượng cổ. Nó có huyết sát khí nặng nề, yêu khí mạnh mẽ, từng làm cho tổ sư gia của Kính Huyền Hải Các suýt nữa phải chịu ảnh hưởng mà nhập vào ma đạo rồi. Ta nghĩ rằng, yêu vũ này cũng có nguồn gốc từ dị yêu đồng cấp.”

“Xác thực mà nói, hẳn là thượng cổ dị thú. Có dị thú chính là thần thú, có dị thú là hung thú, ít nhiều cũng là tồn tại cấp Chân Long Thần Phượng, thần thông khó lường, trong đó dị thú nổi bật còn có thể rất kinh khủng. Kế mỗ vốn tưởng rằng chúng nó không tồn tại ở kiếp này, nhưng hiển nhiên cũng không phải như thế, ít nhất cũng không phải không có dấu vết.”

Trọng Bình Hưu trả lông vũ lại cho Kế Duyên, bất đắc dĩ nở nụ cười, nói một câu.

“Nói thật, Trọng mỗ không hy vọng những dị thú thượng cổ này còn sống trên thế gian.”

“Kế mỗ cũng vậy!”

Về điểm này, Kế Duyên đồng ý sâu sắc. Chỉ là Kế Duyên cảm thấy mọi việc hài lòng như ý thì ít, mà phiền lòng khổ não thì nhiều. Trọng Bình Hưu cũng hiểu đạo lý này, có lẽ cũng đã liên tưởng đến kiếp số trong đầu. Đây chính là tin tức Kế Duyên muốn truyền đạt.

Vào lúc Kế Duyên nhắc tới truyền thừa của hai mặt tinh phiên, Trọng Bình Hưu và Tung Luân ở bên cạnh đều tỏ ra quan tâm như đã đoán trước. Bọn họ từng nghĩ, liệu có còn ai biết đến chuyện kiếp số hay không, chỉ là không nghĩ tới đối phương sẽ lưu lạc đến bước này.

Nghe xong tình cảnh của đạo sĩ Vân Sơn Quan và đạo sĩ thành Song Hoa, thấy sư phụ và Kế tiên sinh hai vị đại lão này vẫn im lặng chơi cờ, Tung Luân không thể không nói một câu.

“Cũng không biết là ngẫu nhiên hay là tất nhiên?”

“Ngẫu nhiên cũng tốt, tất nhiên cũng được. Nếu hai mặt tinh phiên không mất, có thể gặp được Kế tiên sinh, cũng coi như may mắn không làm nhục mệnh rồi.”

Lúc Trọng Bình Hưu nói lời này, y ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ngoài động, mà Kế Duyên cũng giống như thế.

“Đúng vậy, có tinh phiên, lại có Lưỡng Giới Sơn ở đây, trong lòng ta thấy rất an ủi. Tuy rằng tinh phiên không như Lưỡng Giới Sơn khi được một vị cao nhân như Trọng đạo hữu chiếu cố đến hôm nay, nhưng thật ra cũng chưa phải là quá muộn, vẫn kịp bổ cứu linh tính.”

“Chỉ hy vọng như thế!”

Trọng Bình Hưu thở dài. Tuy rằng y vẫn tin tưởng Kế Duyên là vị cổ tiên kia, nhưng y bỏ ra nhiều tâm huyết cho Lưỡng Giới Sơn như vậy, trước đó còn có không biết bao nhiêu tiền bối nữa, hiện giờ hai mặt tinh phiên đã đến mức ảm đạm, con đường bổ cứu vẫn còn rất dài.

“Chuyện tinh phiên không cần quá lo lắng. Còn nữa, giả dụ như khi Kế mỗ tỉnh lại, mấy chục năm, mấy trăm năm sau, lại không gặp được tinh phiên, không biết tác dụng phía sau, thậm chí khi ấy Lưỡng Giới Sơn sớm đã bị nghiền nát, vậy có vượt qua được thời gian này hay không, kiếp số có còn tồn tại hay không?”

Kế Duyên khẽ cười. Hắn không thể nói quá nhiều, nhưng có thể yên tâm nói một chút chuyện mình làm.

“Nhân đạo, tiên đạo, yêu đạo, thần đạo, tinh quái.... thậm chí ma đạo, mọi thứ đều có nhiều mặt. Cường giả chưa chắc đã mạnh, kẻ yếu chưa chắc đã yếu ớt. Ngay cả khi đã nắm càn khôn trong tay, nếu chỉ có một người mà muốn chống lại kiếp số, vậy chính là đi tìm đường chết. Mặc dù tinh huy ảm đạm, chúng sinh đồng lực vẫn là kế sách tốt nhất.”

“Hy vọng thế hệ chúng ta có thể nắm càn khôn trong tay, cũng có thể có chúng sinh đồng lực!”

Trọng Bình Hưu hạ một quân cờ xuống. Lúc nói những lời này, y cũng không có vẻ đùa giỡn chút nào. Với tư cách là Chân Tiên và vừa mới tìm được Kế Duyên, y vẫn có vài phần tin tưởng khi nói lời này.

Kế Duyên tiếp tục hạ xuống một quân cờ, chậm rãi nói.

“Có bao nhiêu quân, đánh bấy nhiêu quân! Cùng chơi cờ thôi.”

Thấy Kế Duyên tiêu sái, Trọng Bình Hưu cũng thản nhiên cười, tiếp tục đánh cờ.

“Nói thật, trước khi gặp Kế tiên sinh, Trọng mỗ vẫn luôn thấp thỏm về việc cổ tiên thức tỉnh. Sau khi gặp Kế tiên sinh...”

Trọng Bình Hưu dừng một một chút, Kế Duyên nhân cơ hội trêu ghẹo nói.

“Không có ba đầu sáu tay, tu vi cũng rất nông cạn, có phải là rất thất vọng hay không?”

“Ha ha ha. Chỉ cảm thấy rất may mắn, rất may mắn! Chơi cờ, chơi cờ! Kế tiên sinh, ta sẽ thắng ván này.”

Kế Duyên nhìn thoáng qua thế cục trên bàn cờ, vừa rồi hắn nói quá nhiều làm bản thân phân tâm quá độ, giờ phút này rõ ràng đã bị tụt lại phía sau rất nhiều. Đương nhiên, kỳ nghệ của hắn cũng có chênh lệch không nhỏ với Trọng Bình Hưu.

......

Hai ngày sau, ở khe núi lúc trước đi vào Lưỡng Giới Sơn, Kế Duyên, Tung Luân và Trọng Bình Hưu nói lời tạm biệt. Lưỡng Giới Sơn không có thần linh, chẳng trách sao lại không thể không có người trông coi. Trọng Bình Hưu tạm thời không có cách nào rời đi được.

Nhìn theo Kế Duyên và Tung Luân cưỡi mây rời đi, sau khi hành lễ tiễn biệt, tâm tình của Trọng Bình Hưu cũng không tệ. Y trực tiếp trở về động phủ đánh một giấc. Kế Duyên thì đang suy nghĩ làm thế nào để có thể kéo Trọng Bình Hưu ra khỏi Lưỡng Giới Sơn. Biện pháp ổn thỏa nhất chính là Lưỡng Giới Sơn có thể có một vị sơn thần đủ tư cách. Đây không chỉ là vì Trọng Bình Hưu, cho dù hiện tại không có, về sau Lưỡng Giới Sơn cũng sẽ cần một vị sơn thần chân chính. Nếu không thì Lưỡng Giới Sơn căn bản khó có thể tác động được.

Chẳng qua, đối với vị trí Sơn thần của Lưỡng Giới Sơn, quỷ thần tinh quái tầm thường đừng nói là xâm nhập vào trong núi để câu thông địa mạch sơn thế, sau khi vào núi chỉ sợ là sẽ trực tiếp bị vây chết trong lòng núi, sống cũng không sống nổi. Ngươi nói là đi mời một vài đại thần của các ngọn núi nổi tiếng ư? Người ta cần gì phải nghe ngươi thông báo mấy câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, sau đó lại phải tổn thất biết bao nhiêu đạo hạnh để rời khỏi tổ của mình?

'Nếu không có phương pháp tốt hơn, biện pháp đơn giản nhất có lẽ là đánh chủ ý lên Sơn nhạc Sắc phong Phù chú của Ngọc Hoài Sơn mà thôi...”

Về phần Sơn Thần, trong lòng Kế Duyên hiện lên rất nhiều ý niệm. Tuy nhiên, suy nghĩ đầu tiên không phải là một vài vị sơn thần thổ địa mà hắn quen biết, thay vào đó lại chính là Nhân Thân Thần lúc trước đã từng gặp.

Khi hắn còn đang cân nhắc, áp lực nặng nề trên thân thể chuyển từ yếu sang mạnh, sau đó thoát ra khỏi địa giới Lưỡng Giới Sơn, hòa mình vào trong biển sâu; ánh sáng chung quanh cũng sáng tối xen kẽ.

Theo một hồi thanh âm “rầm rầm” của bọt nước, Tung Luân cưỡi mây dẫn theo Kế Duyên một lần nữa xuất hiện trên biển.

“Kế tiên sinh, chúng ta đã ra ngoài rồi. Ta đưa ngài trở về Cư An Tiểu Các, hay là có chỗ khác đây?”

Mạch suy nghĩ của Kế Duyên bị cắt đứt, hắn vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua mặt biển rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, cuối cùng nhìn Tung Luân.

“Ngươi có việc gì quan trọng phải xử lý không?”

Tung Luân là người thông minh, nghe xong lập tức đáp.

“Nghe tiên sinh phân phó chính là chuyện quan trọng!”

“Nếu Thi Cửu đã từng là đại đệ tử của ngươi, chúng ta đi tìm y trước đi, xem y rốt cuộc biết bao nhiêu về chuyện của Thiên Khải Minh.”