Làm Nũng - An Diệ

Chương 27: Trà dâu



Hè cũng đã tới rồi...

Đêm hôm qua trong giấc ngủ, Hướng San còn mơ hồ nghe thấy ngoài trời đổ mưa thật lớn, mùi đất vấn vương khiến cô bất giác mà ngủ say sưa...

Sáng hôm sau, bầu không khí sau mưa vô cùng dễ chịu, nghe tiếng ve, mùi nắng, làm lòng Hướng San rộn ràng đến lạ...

Vì ở trường còn có mấy môn chưa hết tiết nên Hướng San vẫn phải tới trường học bù khoảng một tháng nữa mới thực sự hết năm học...

Giờ ra chơi, Hướng San thường qua lớp Nhan Đình để học ké.

Lớp của Nhan Đình là lớp A, lớp chọn nên toàn học bá, học thần, ai ai cũng cặm cụi học say sưa, tạo động lực học tập đặc biệt tốt nên Hướng San vô cùng thích và thường xuyên qua đây học chung với Nhan Đình.

Đột nhiên cảm thấy khát nước, Hướng San liền hỏi Nhan Đình:

- Tiểu Đình, mình khát nước quá, cậu đem nước không?

Nhan Đình gật đầu:

- Mình có trà dâu á, cậu uống không?

Hướng San nghe vậy lập tức sáng, gật đầu lia lịa, với cô thì dâu là ngon nhất trên đời...

Nhan Đình thấy vậy thì cũng vô cùng hào hứng lấy cốc với bình giữ nhiệt đựng trà ra, vừa rót vừa quảng cáo vô cùng hấp dẫn...

Uống một ngụm, cảm giác mát lạnh tràn ngập khoang miệng, tỉnh cả người, trà dâu vị ngọt thanh mát mà không gắt, còn có mùi thơm của dâu nữa, trời, đúng là mỹ vị nhân gian!

Nhan Đình thấy Hướng San yêu thích như vậy thì cười thích thú mãi, còn nói:

- Là chị Y Y pha cho mình đem đi học uống đó, ngày nào chị ấy cũng dậy sớm pha cho mình một tách, mình uống hoài không chán luôn!

Lần đầu tiên Hướng San cảm thấy có cảm tình một chút với Nhan Nhược Y, tuy cái nết có phiền phức, nhưng mà tay nghề pha trà thật sự là vô cùng tốt.

Nhan Đình cũng uống một ngụm rồi nói:

- Nếu San San thích, mình về bảo chị Y Y pha nhiều lên một chút, mỗi ngày đem cho cậu uống cùng, đến bao giờ cậu phát ngán mới thôi.

Hướng San vô cùng mong chờ nói:

- Vậy cũng được luôn?

- Tất nhiên rồi!

- A ha ha, Tiểu Đình đúng là chí cốt của San San! Vậy thì mai mình cũng mang sữa bò cho cậu nhá!



Nhan Đình nghe thấy sữa bò thì cứng đờ:

- Ơ... không cần đâu San San... mình không thích sữa bò đâu...

Mấy ngày sau đó ngày nào Hướng San cũng được uống trà dâu mát lạnh mà Nhan Đình đem tới, đúng như Nhan Đình nói, thứ nước uống này đặc biệt gây nghiện luôn...

Hướng San chính là uống hoài mà không ngán, thậm chí có nhiều khi cô còn muốn vứt bỏ mặt mũi mà đến tìm nữ chính xin công thức pha trà...

...

Một thời gian sau...

Gần đây, không hiểu sao, Hướng San luôn cảm thấy đặc biệt mệt mỏi...

Ban đêm thì mất ngủ, ban ngày thì gà gật uể oải.

Đến trường học thì một chút cũng không vào, có hôm Giang Dã còn thấy Hướng San vừa nghe giảng vừa ngủ gật nguyên buổi học...

- Qua tao thức khuya leo rank mà còn đỡ hơn mày, đêm qua mày làm gì vậy? Không ngủ xíu nào à?

Hướng San mệt không buồn nói chuyện với Giang Dã, chịu không nổi liền gục mặt xuống bàn, liền bị giáo viên bắt được, phạt đứng cả giờ, vậy là cả giờ học hôm đó Hướng San khổ sở vừa đứng vừa ngủ gật...

Ngay cả khi về nhà Hướng San cũng không khá hơn là bao, phản ứng thì chậm chạp như rùa, ngơ ngơ như bò đội nón, cả ngày cứ nhớ nhớ quên quên...

Tình trạng này của cô khiến Lục Cảnh Quân cũng chú ý tới, chỉ kêu cô học ít lại, dù sao cũng thi xong hết rồi, cũng nên để bản thân nghỉ ngơi một chút...

Nhưng tình trạng của Hướng San ngày một tồi tệ hơn...

Đỉnh điểm là hôm nay, cô thậm chí còn ngất xỉu không biết gì ở phòng khách.

...

Đến khi vừa mở mắt liền thấy trước mắt là màu tường trắng xoá, tiếp đó là mùi thuốc khử trùng đặc biệt khó ngửi, cô nhíu mày vươn tay muốn ngồi dậy thì thấy trên tay đang cắm đầu đủ loại ống truyền dịch...

Hướng San ngẩn người...

Cô là đang ở trong bệnh viện sao? Cô bị ốm rồi?

Đúng lúc này cửa phòng chợt mở, là Lục Cảnh Quân...

Hôm nay sau khi tan ca, vừa về nhà không thấy ai, anh còn đang cho rằng dì Diệp đã đi siêu thị mua đồ về nấu bữa tối, còn Hướng San có lẽ là đi học sắp về...

Chỉ là vừa vào bếp thì thấy cô gái nằm sõng soài ngất xỉu từ bao giờ, bên cạnh là cốc thuỷ tinh vỡ tan tành. Anh không kịp nghĩ nhiều hay do dự liền đưa thẳng cô đến bệnh viện...

Giờ nhớ lại, lúc đó tim anh như muốn nhảy lên cổ...



Mấy ngày nay, anh đã để ý thấy nha đầu này có chút lạ rồi, bình thường có bao giờ chịu ngồi yên đâu, cứ phải quậy tung trời mới thoả mãn.

Ấy vậy mà dạo gần đây lại yên tĩnh đến kì lạ, lúc nào cũng mang vẻ mặt mơ hồ ngơ ngác, uể oải thiếu sức sống, hoàn toàn trái ngược với lúc trước. Có hôm anh nhờ pha cho một ly cà phê thì lại nhầm đường thành muối nữa...

Lục Cảnh Quân thấy Hướng San đã tỉnh, đưa tay sờ trán cô xem còn nóng không, dịu giọng hỏi:

- Đỡ mệt chưa?

Hướng San khẽ gật đầu:

- Chú Lục, cháu là bị ốm sao?

- Ừ, mất ngủ kéo dài, khiến cơ thể bị suy nhược...

Đoạn, đang nói thì ngừng lại, Lục Cảnh Quân nhìn thẳng vào mắt Hướng San, làm cô bất giác đỏ mặt, lại nghe anh nói tiếp:

- Cháu... đang gặp chuyện gì khó giải quyết ở trường sao?

Hướng San ngơ ngác:

- Không... không ạ?

Lục Cảnh Quân thở dài, lấy khăn ấm tự nhiên chườm lên trán Hướng San:

- Nếu gặp chuyện khó khăn thì không được giấu! Phải nói ra người khác mới biết đường giúp đỡ!

- Chú? Cháu đâu có gặp khó khăn gì đâu?

- Vậy tại sao lại tự ý sử dụng thuốc an thần thường xuyên như thế? _Lục Cảnh Quân trầm giọng hỏi.

- Thuốc an thần? _Hướng San giật mình.

- Xét nghiệm máu cho thấy trong máu cháu có thành phần của thuốc an thần với nồng độ tương đối cao.

Hướng San khó hiểu, khẽ nói:

- Gì mà có cả thuốc an thần ở đây? Mỗi tối cháu đều là đúng giờ uống sữa bò chú pha, sang đến thì ăn sáng dì Diệp nấu, ở trường thì có uống trà... dâu...

Lục Cảnh Quân nhíu mày hỏi lại:

- Trà dâu?

Hướng San như nghĩ đến điều kia, mặt lập tức trắng bệch...