Làm Nũng - An Diệ

Chương 2: Anh em tụ họp



Thật ra Hướng San vừa biết được một sự thật... thế giới này vậy mà là một cuốn sách.

Cụ thể hơn, đây là một cuốn tiểu thuyết tình cảm.

Hướng San có một cậu bạn trai tên Tần Hoàng, một học bá vô cùng lợi hại, là hot boy trong trường, lại ấm áp như nắng mùa xuân vậy...

Cũng không có gì đáng nói cả, dù sao cậu ta cũng đá cô cách đây 2-3 hôm rồi...

Vốn dĩ là rất đau khổ, nhưng sau khi biết được sự thật này qua giấc mơ hôm qua, Hướng San thật sự sốc...

Tên bạn trai đó của cô, vậy mà lại là em trai của nam chính trong cuốn tiểu thuyết này, còn cô lại chỉ là một nữ phụ pháo hôi...

Ban đầu Hướng San không hề tin dù chỉ một chút, nhưng từng sự kiện quanh cô xảy ra, lại thêm chuyện hôm nay, cô bị ba đuổi khỏi nhà... cái này... giống hệt trong mơ.

Từ đầu đến cuối Hướng San đã ném chuyện tình cảm của đám người râu ria kia ra sau đầu, cô chỉ biết rằng kết cục của cô, một nữ pháo hôi chỉ được miêu tả đúng 2 dòng, thảm không thể thảm hơn...

Cô chính là trong lúc say xỉn trở về bị một tên điên không biết từ đâu chạy tới đâm liên tiếp 21 nhát dao vào bụng.

Hướng San thật sự khó hiểu, cô có làm chuyện gì có lỗi hay gây thù chuốc án với ai đâu mà phải nhận kết cục này...

Cô bực tức đá thật mạnh vào chậu cây trước mặt trút giận trước ánh mắt sửng sốt của người giúp việc và tài xế... sau đó không đổi sắc mặt kiêu ngạo hất tóc:

- Đi thôi!

_____________

Biệt thự Kim Sơn - Biệt thự đứng tên Lục Cảnh Quân...

Thấy có tiếng chuông cửa reo lên, dì Diệp đang ngồi gọt táo xem phim truyền hình giật nảy mình, mau chóng chạy ra mở cửa...

Vừa thấy cô gái trước mặt, dì Diệp đáng thương lại giật mình lần hai, lắp bắp hỏi:

- Này... cháu... cháu có nhầm nhà không nhỉ?

Hướng San chớp chớp mắt nhìn bác gái dáng vẻ hiền hậu trước mắt, giọng cô bất giác nhỏ nhẹ hơn:

- Dạ, cháu chào dì, cháu là Vương Hướng San, cháu không có tới nhầm đâu ạ, là ba cháu đuổi cháu đến nhà Lục lão gia, sau đó Lục lão gia đã đi vắng, kêu cháu dọn đến đây ạ!

Dì Diệp nghe vậy thì sững sờ, vẫn không rời mắt khỏi cô được, máy móc nói:

- Ô... vất vả cho cháu rồi!

Lục Cảnh Quân cũng đã biết có người tới, thì cũng xuống nhà, anh vừa mới tắm xong, tóc thậm chí vẫn còn ướt, thân hình cao to rắn rỏi của một quân nhân khó có thể khiến ai rời mắt... anh ngước mắt nhìn người con gái trước mặt... khăn tắm từ trên tay nhẹ nhàng chạm đất...

Thiếu nữ một thân quần áo bò xanh đen rách rưới, tóc nhuộm màu xám khói dài, buộc đuôi ngựa, khuyên xỏ khắp nơi, từ chân mày, mũi, môi đến kín vành tai... còn có mặt make up rất đậm, hoàn toàn không nhìn ra số tuổi hiện giờ của cô gái...

Lục Cảnh Quân mặt tuy không đổi sắc nhưng trong lòng phức tạp...

Này cũng... quá khác so với suy nghĩ của anh rồi...

Lại nghe thấy thiếu nữ trước mặt thanh thanh nói:

- Vương Hướng San, 17 tuổi!



Sau khi nói với anh trống không vài chữ xem như là chào hỏi... liền ngước mắt nhìn anh... thiếu nữ kia ngừng một chút rồi tiếp tục nói trống không:

- Phòng tôi hướng nào?

Lục Cảnh Quân nheo mắt nhìn thiếu nữ có phần nổi loạn trước mặt, anh ngược lại hỏi:

- Vương Hướng San?

Vương Hướng San có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Quân. Nhìn dáng vẻ cao lớn có phần hung dữ, cô không tiện đứng đấu võ mồm cãi lại người đàn ông trước mặt này, chỉ hơi lùi lại về phía sau, tiếp đó không nói lời nào trực tiếp kéo vali bỏ đi...

Lục Cảnh Quân:...

Một lời không hợp liền chống đối? Bướng thật!

Vương Hướng San giống như là chạy trối chết...

Người đó, mặt đẹp nhưng cả người cứ nổi sát khí giống như ai thiếu nợ anh ta vậy, ghê chết đi được!

Quan trọng hơn, cô đột nhiên nhớ ra... người này ấy vậy mà lại là phản diện trong cuốn tiểu thuyết này...

Lục Cảnh Quân là nhân vật truyền kì, xuất thân từ quân đội, sở hữu một tập đoàn quản lý nghệ sĩ top đầu quốc gia, anh ta nổi tiếng với hành động sát phạt quyết đoán, những hướng đi mạo hiểm chí mạng, lại thâm trầm lặng lẽ, hệt như một con báo rình mồi vậy, thật sự rất nguy hiểm...

Tuy vậy Hướng San cũng cực kì ngạc nhiên với cái kết của phản diện, kết cục anh ta phải nhận hoàn toàn không tương xứng với khả năng của anh ta, vì có quan hệ khá tốt với nữ chính nên nam chính ghen tuông, bị tính toán đặt bẫy nổ chết trên đường công tác sang nước M.

Hướng San run sợ...

Xung quanh cô ấy vậy mà toàn là nhân vật lớn, trong khi cô chỉ là một pháo hôi...

Nói chung là cô cứ tránh xa hết đám người này ra...

Hướng San vừa bước đi, vừa kéo vali rồi lôi điện thoại ra gọi:

- Alo? Giang Dã? Rảnh không? Tới chỗ cũ nhậu chứ?

...

Lục Cảnh Quân vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, từ đầu đến cuối không hề cản Hướng San rời đi, dì Diệp giúp việc bên cạnh thấy vậy ngập ngừng nói:

- Dù sao cũng đã đêm muộn, cứ để Vương tiểu thư đi như vậy... thật là không an toàn...

Lục Cảnh Quân ngắt ngang dì Diệp:

- Dì cứ mặc kệ nha đầu đó...

Dứt lời, bản thân cũng quay lên thư phòng...

....

Tại một quán bar sinh viên...

Vương Hướng San thành thục giơ ra một cái thẻ sinh viên giả, mặt không đổi sắc nói với người canh cửa:

- Đã đủ 18 tuổi.



Tên bảo vệ cầm thẻ sinh viên... dò xét một hồi rồi hất tay để cô vào trong...

Trong bar... tiếng nhạc át tiếng nói... bên tai Hướng San cứ đập mạnh từng tiếng huỳnh huỵch, cô có hơi khó chịu, nhưng mắt vừa thấy đám người đang vui vẻ nói chuyện ở bàn không xa, tâm trạng bất giác trở lên tươi tỉnh hơn.

Cô còn nhớ như in, vào ngày phát hiện ra thi thể cô, 3 tên ngốc này như phát điên muốn đòi lại công bằng cho cô...

Đúng là đám bạn tốt của Vương Hướng San này!

Hướng San bước về phía đó, giơ cao tay vẫy vẫy, lớn tiếng nói:

- Alo, bản cô nương giá đáo rồi nè!

Đám thanh niên vừa thấy cô tên nào tên nấy cười lớn không khép được miệng, cả đám ai cũng như Hướng San, săm trổ, xỏ khuyên lung tung cả lên, cả đám thi nhau nhao nhao, không khí quán bar ngày một ồn ào hơn:

- Hú hú, San San đến rồi!

- San San chậm quá nha, hẹn cả đám tới, cuối cùng lại tới muộn nhất.

Hướng San tự giác cầm lấy cốc nước lọc mát lạnh trên bàn, tu một hơi uống bằng sạch:

- Biết sao được, tao bị ông già đuổi khỏi nhà rồi... hầy...

- Hể... San San bị đuổi khỏi nhà luôn hả? Rồi có còn tiền không? _Uyên An ngạc nhiên nói lớn đến nỗi hai cặp má nặng nề trên gương mặt rung lên mãnh liệt.

Hướng San chậc một tiếng, bỏ cốc nước xuống:

- Bị đóng băng thẻ rồi, lão bảo tao đến nhà lão Lục ở vài tháng kiểm điểm!

- Lão Lục nào? Lão Lục mà tao đang nghĩ đó hả? Ghê vậy? Rồi sao lại ở đây?

- Vừa đến thì nghe tin lão Lục đi du lịch rồi, tao lại bị ném đến nhà con trai lão, ta tới nơi thấy hắn ngứa mắt quá liền bỏ đi.

Giang Dã đập cái bẹp lưng Hướng San:

- Chứ không phải là do mày rén quá rồi bỏ chạy hả? Tao có nghe ba tao nói về con trai lão Lục rồi, xuất thân từ quân đội nên trước giờ rất nghiêm túc, thủ đoạn vừa ranh mãnh vừa ác.

Hướng San lập tức đấm trả lại Giang Dã:

- Đau đấy mày!

- Mà sao lão Vương nhà mày đột nhiên cứng vậy? Đuổi mày thẳng cổ luôn hả?

Hướng San bực bội chửi thề:

- Ai biết được lão lên cơn gì cơ chứ?

- Này, có khi nào lại giống trong phim không? Do mẹ kế cùng em trai kế Vương Tư Minh nhà mày rỉ tai nói nọ kia với ba mày?

Hương San giật mình nhíu mày nhìn tên vừa nói, cô bất giác nhớ đến dáng vẻ dịu dàng trước giờ của dì Lại Hoa cùng Tư Minh, cụp mắt nói nhỏ:

- Đâu có tới nỗi đó chứ?

Dứt lời liền vươn tay kí đầu tên vừa nãy mới thốt ra câu đó. Tên đó kêu rên oai oái rồi xin tha một hồi Hướng San mới chịu buông tha...