Làm Đại Ma Đầu Biến Thành Tiểu Khả Ái

Chương 66



Sách cổ Âm Phúc, Dụ Văn Kỳ đương nhiên từng nghe qua.

Sách này có tổng cộng bốn bản, mỗi một bản ghi chép công pháp tu luyện của một loại Thánh thú, tứ đại gia tộc chia nhau cất giữ, bản mà Dụ gia bảo quản, chính là Thánh thú Kỳ Lân.

Ngàn năm qua, Thánh thú ngày càng ít, sách cổ dần dần thất truyền, cho tới hiện tại, chỉ còn duy nhất một quyển sách tàn.

Giản Tùy Tâm muốn dựa theo công pháp này tu luyện, Dụ Văn Kỳ không đành lòng đả kích, nhưng đành phải nói ra chân tướng.

"Sách cổ Ân Phúc, làm sao ta không biết, nhưng mà nó đã thất truyền từ mấy trăm năm trước, bây giờ trong tay tứ tộc, chỉ còn tàn quyển thôi, ngươi muốn tu luyện theo, e là không được."

"Chỉ là tàn quyển sao?" Thiếu nữ lẩm bẩm, sau đó cười thoải mái, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên người Kỳ Lân: "Văn Kỳ thúc thúc cảm thấy công pháp gì phù hợp với Tiểu Giản không?"

"Ngươi bây giờ tu vi chỉ đạt Linh Sư, tạm thời không cần sốt ruột, đợi đến khi tiến vào Đại Phá cảnh, ta sẽ cùng Tư Dực thương lượng chuyện này."

Tiểu cô nương trước mặt vỗi vễ nâng cao tu vi, quá nửa là vì Dụ Tư Dực, Dụ Văn Kỳ hiểu rõ, sắc mặt hơi thay đổi.

Thi thể đệ tử Tử Thiên Tông đều đã được chôn cất, đại gia đều biết mục đích thật sự của kẻ kia, ngày hôm sau liền rời khỏi nơi đó.

Dụ Văn Tê đến Thanh Bình Đạo Tông tìm Huyền Nhất trưởng lão, ba người Dụ Văn Kỳ nhân cơ hội trở về Dụ gia.

Rời nhà mười ngày, nói không nhung nhớ người trong nhà là nói dối.

Cách Dụ gia gần thêm một bước, trong lòng Giản Tùy Tâm căng thẳng thêm một phần.

Nhiều ngày ở chung, làm cho nàng có thêm hảo cảm với Liên Tử U, không giống lúc trước, tràn ngập địch ý, bây giờ có thể tình cờ nói đôi ba câu, so với lúc trước tốt lên rất nhiều.

Ánh mặt trời chói mắt, hồng tuyến từ cổ tay thiếu nữ kéo dài một đường hướng về phía trước, bất luận nhìn mấy lần, Liên Tử U vẫn cảm thấy thần kỳ.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Giản Tùy Tâm thấy nàng liên tục nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình, không khỏi có chút ngạc nhiên, bèn vén tay áo bào nhìn kỹ một lượt, nhưng không thấy gì.

"Ta xem nhân duyên tuyến của ngươi và Dụ tiểu thư, Liên Tử U cười cười, giọng điệu hâm mộ.

Người trùng đồng trời sinh nhìn thấu mọi vật, có thể nhìn thấy nhân duyên tuyến cũng không phải chuyện kỳ quái.

Thiếu nữ suy nghĩ, một sợi dây đỏ tinh tế đột nhiên xuất hiện trên cổ tay.

Nàng thả lỏng cơ mặt, nhìn hồng tuyến trên cổ tay, nhẹ nhàng nói.

"Ta và sư tôn là nhân duyên trời định."

Một câu nói, đánh dấu chủ quyền.

Liên Tử U nghe vậy, im lặng không lên tiếng, cảm thấy tiểu cô nương này không thuần tĩnh như vẻ bề ngoài.

Rõ ràng trước mặt người Dụ gia, luôn bày ra dáng dấp nội liễm khéo léo, nhưng đối với người ngoài lại cường thế tự tin, toàn thân toả ra khí tức bề trên, khiến người ta bất tri bất giác xem lời nàng là mệnh lệnh.

"Dụ tiểu thư đã nói với ta rồi." Liên Tử U cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng, bằng không người trước mắt không biết còn muốn hiểu lầm nàng bao lâu, suy tư chốc lát, nửa đùa nửa thật nói: "Chẳng hay khi nào mới được uống rượu mừng của hai ngươi, đến ngày đó, có thể báo trước với ta một tiếng, ta hảo hảo chuẩn bị lễ vật tặng các ngươi."

Lời này nói ra rất được Giản Tùy Tâm yêu thích, nàng đưa mắt nhìn Liên Tử U vài lần, khoé miệng uốn cong, cuối cùng lộ ra nụ cười chân tâm.

"Đó là đương nhiên, đa tạ tâm ý của Tử U tỷ tỷ."

Tâm trạng thiếu nữ hưng phấn, xưng hô cũng thay đổi, Liên Tử U nghe xong có chút xấu hổ.

"Tử U tỷ tỷ mang trùng đồng trên người, lại tinh thông thuật số Bát Quái, Tiểu Giản có một chuyện nghi hoặc đã lâu, không biết tỷ tỷ có thể giúp ta giải đáp?"

Nhiều ngày ở chung thiếu nữ hiểu về Liên Tử U sâu hơn, biết nàng tâm tư thông tuệ, phản ứng nhạy bén, không giống như biểu hiện bình thường bên ngoài.

Nếu bàn về tri thức uyên bác, chỉ e nàng còn không bằng Giản Tùy Tâm, nàng muốn biết điều thiếu nữ nghi hoặc là gì.

"Ngươi cứ nói"

Nhớ lại kết cục bi thảm ở kiếp trước, trong lòng vung lên nỗi đau hôn tả, nàng mím môi, nói ra điều thắc mắc.

"Người đời đều nói, nhân duyên tuyến là trời cao định sẵn, hồng tuyến trói buộc nhất định sẽ yêu đối phương, lời này, là thật?"

Liên Tử U không ngờ nàng hỏi vấn đề này, con ngươi hiện lên ý cười nhàn nhạt, đôi sư đồ này quả thực thần giao cách cảm, sư phụ hỏi một lần, đồ đệ lại hỏi một lượt.

"Tất nhiên là thật, nếu không vì sao hồng tuyến này được gọi là nhân duyên tuyến, vấn đề này, lần trước Dụ tiểu thư đã hỏi ta, nếu ngươi muốn biết rõ hơn, sau khi chúng ta đến Dụ gia, tự mình đi hỏi là được rồi."

Sư tôn cũng hỏi qua chuyện này...

Liên Tử U nói như vậy, Giản Tùy Tâm không hỏi thêm nữa, gật đầu nói đa tạ, kết thúc cuộc hội thoại.

Ba người tăng tốc độ, rất nhanh về tới Dụ gia.

Lần này ra ngoài đoán chừng sẽ đi nửa tháng, nhưng vì có quý nhân gửi một phong thư, giúp bọn họ lần ra không ít manh mối, nên trở về sớm hơn dự định.

Dụ Tư Dực phái Ngộ Trúc bảo vệ Giản Tùy Tâm suốt quãng đường, lúc này cũng âm thầm theo sau ba người quay về Dụ gia.

Giản Tùy Tâm về đến nhà, Dụ Tư Dực còn đang ở phòng, đọc sách.

Nàng đã lâu không tu luyện Thanh Tâm quyết, cho nên hầu như thời gian của nàng dùng mãi không hết, mỗi ngày ngoại trừ nghỉ ngơi trong phòng, không có thứ gì để tiêu khiển, Nguyên Thư Nguyên Hoạ thấy vậy, tự động ôm đến cho nàng một đống lớn truyền thuyết nhân giới, bên trong sách tất cả đều là chuyện tình yêu nam nữ, vừa hỏi mới biết, những thứ này là của tiểu đồ đệ.

Dụ Tư Dực vốn không hứng thú với cố sự ái tình nam nữ, nhưng khi biết Giản Tùy Tâm đã xem qua, mới bắt đầu xem sách.

Vì tình hoá Điệp, đúng là cảm động sâu sắc, tình tiết nàng thích nhất là bản Lương Chúc.

Dụ Tư Dực chìm đắm vào trang sách, đột nhiên bị một bóng người che lấp, lúc này mới phát hiện tiểu đồ đệ nằm nhoài trước cửa sổ nhìn nàng cười khúc khích.

Mà Kỳ Lân cũng ngoan ngoãn đứng trên vai.

Năm tháng đẹp đẽ, có lẽ chính là giờ phút này.

Nụ cười thiếu nữ hồn nhiên tuyệt mỹ, Dụ Tư Dực cho rằng vì nhớ nhung quá nhiều nên xuất hiện ảo giác.

Làn da trắng mịn, cánh môi đỏ hồng, đôi mi thanh tú, đây không phải là tiểu cô nương nàng tự tay nuôi lớn sao.

Các nàng, người nhìn ta, ta nhìn người, không ai lên tiếng.

Hồng tuyến trên tay hai người đồng thời hiện ra, mặc dù không nói, nhưng nhung nhớ, suy nghĩ đều hướng về đối phương.

Thiếu nữ chống cằm nghiêng đầu, ngốc nghếch cười nửa ngày, chợt nhớ ra điều gì, vội vàng dời tay khỏi cằm, bắt lấy Kỳ Lân, dồn vào lòng người yêu.

"Sư tôn, A Giản về rồi."

Chung quy vẫn là Giản Tùy Tâm kích động hơn, chủ động nói trước.

Dụ Tư Dực lúc này mới phản ứng, khoé miệng cong lên, đặt quyển sách trên tay xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Người trong phòng bước ra, người bên ngoài đi vào, kết thúc nỗi nhớ nhung dằn vặt mấy ngày qua.

Không cần nhiều lời, chỉ một cái ôm đơn giản, đủ để biểu đạt yêu thương nhung nhớ.

"A Giản rất nhớ sư tôn a..."

Thiếu nữ thoải mái nằm trong lòng người yêu, thổ lộ tình ý.

Chỉ hận không thể diễn đạt được hết nỗi lòng, để Dụ Tư Dực biết được, nàng có bao nhiêu nhớ nhung.

"Ừm."

So với sự nóng bỏng của thiếu nữ, Dụ Tư Dực bình tĩnh hơn rất nhiều.

Giản tùy tâm đương nhiên không hài lòng với câu trả lời quá đơn giảm "Ừm", hai tay di chuyển lên eo thon, ngửa mặt nhìn lên, trong con ngươi sóng nước di chuyển, tất cả đều là yêu thương.

" Sư tôn không nhớ A Giản sao?"

Không nhớ? Làm sao có khả năng? Mỗi một giây phút, trong đầu đều hiện lên hình ảnh tiểu đồ đệ khả ái, một lần lại một lần chịu đựng vong tình dằn vặt.

Dụ Tư Dực mải mê nhìn