Lai Giả Khả Truy

Chương 33



Bốn người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa khép hờ mở rộng ra, ngoài cửa đứng một người.

“Ba!” Ba người đồng thời hô lên.

Đinh Nho Hùng chống gậy, khí định thần nhàn đi vào. Thực chất thân thể của ông rất khỏe mạnh, gậy chỉ là đồ trang trí. Theo sau lưng ông chính là tài xế kiêm vệ sĩ, Vương Triều.

Đinh Triệu Lan đi tới đứng bên người phụ thân: “Ba, sao ba lại đến đây?” Đinh Nho Hùng giơ tay lên ra hiệu cho anh không cần nói chuyện, mà đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, đánh giá chàng trai trẻ này. Ánh mắt sắc bén của ông lướt qua Bạch Ngọc Đường từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, tuy không nói gì, nhưng tự có một luồng khí thế uy nghiêm.

Bạch Ngọc Đường cũng không hề sợ hãi, nhưng toàn thân vẫn căng thẳng, mặt vô cảm xúc, mặc cho Đinh Nho Hùng đánh giá mình. Anh biết, mình có thể không coi anh em Đinh thị ra gì, nhưng trước mắt lão nhân này vẫn phải ứng đối cẩn thận. Nói sao đi nữa, ông ta vẫn là phụ thân của Mèo con. Bạch Ngọc Đường biết mình không thể quá mức ngạo man, tuy nhiên không thể lùi bước.

Bầu không khí bèn trở nên căng thẳng như thế, Triển Chiêu không tự chủ được đứng chắn trước người Bạch Ngọc Đường, “Ba, chúng ta về rồi nói đi!”

Đinh Nho Hùng cũng không đáp lời, chỉ nhìn Bạch Ngọc Đường, hồi lâu sau, mới nói với vệ sĩ đằng sau: “Vương Triều, đưa Tam thiếu gia về.”

Vương Triều đứng thẳng tắp, cúi đầu vâng mệnh. Đi đến bên người Triển Chiêu, đưa một tay chỉ về hướng ngoài cửa nói: “Tam thiếu gia, xin mời.”

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, ánh mắt vô cùng lo lắng, Bạch Ngọc Đường động viên gật đầu với Triển Chiêu, cậu mới theo Vương Triều đi ra ngoài.

Đinh Nho Hùng đã quan sát thấy hết những thứ này, nhưng cũng không làm khó dễ Bạch Ngọc Đường. Chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi mắng hai anh em Đinh Triệu Lan: “Vô dụng!” Nói xong quay người bỏ đi, anh em Đinh thị cũng không dám ở lại, vội vàng bước theo phụ thân.

Đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi, Bạch Ngọc Đường dường như có thể nhìn thấy ánh mắt của Triển Chiêu. Nhưng anh không có thời gian suy nghĩ nhiều, anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra ấn số gọi: “A lô, Nhị ca! Giúp em điều tra một người…”

————————————————————————————

Thư phòng Đinh gia đại trạch.

Đinh Nho Hùng chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đinh thái thái Tiếu Huệ Nhã ngồi trên ghế salon, mặt đầy vẻ sầu muộn. Triển Chiêu đứng giữa thư phòng, cúi đầu không nói gì. Trong thư phòng yên tĩnh, cảm giác ngột ngạt khiến người ta nghẹt thở. Đột nhiên, cậu nghe thấy mẫu thân nhỏ giọng khóc nức nở, cậu vội vàng đi tới, ngồi xổm xuống một bên ghế, lau nước mắt cho mẫu thân, kéo tay bà nói: “Mẹ, con xin lỗi!”

Tiếu Huệ Nhã nhẫn tâm gạt tay Triển Chiêu đi: “Đừng nói xin lỗi với ta! Con nói với mẹ con, nói con đã làm cái gì?”

Triển Chiêu đột nhiên hoảng sợ, cậu không nghĩ rằng mẫu thân sẽ nhắc đến mẹ ruột của mình.

“Ta và Thư Vân cùng nhau lớn lên, tình như chị em. Ta nhìn cô ấy yêu, nhìn cô ấy kết hôn, rồi sinh ra con. Ta coi con như con trai ruột của mình! Ta nhận lời cô ấy phải chăm sóc con thật tốt, nhận lời cô ấy để con khỏe mạnh bình an, để con có thành tựu. Thế nhưng con đã làm gì? Con không hề có lỗi với ta, là ta! Là ta có lỗi với Thư Vân, ta làm mẹ không tốt, không hoàn thành được lời hứa với Thư Vân! Ta có xuống suối vàng cũng không còn mặt mũi nào để gặp Thư Vân nữa!” Nói xong, lại giàn giụa nước mắt.

Triển Chiêu thấy mắt mình cũng ươn ướt, cậu không nghĩ rằng mình lại làm mẫu thân thương tâm đến thế, cậu quỳ xuống bên chân mẫu thân, chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Mẹ, xin lỗi. Con xin lỗi…”

Tiếu Huệ Nhã đỡ vai Triển Chiêu, nhìn vào mắt cậu nói: “Tiểu Chiêu, quên hắn đi, rời xa hắn đi! Có được không? Con còn một quãng đời rất dài chưa đi, con từ trước đến giờ đơn thuần thiện lương, con còn không hiểu cái gì là yêu cái gì là cuộc sống. Tiếp tục như vậy, không có lợi. Chỉ cần con rời xa hắn, làm sao cũng được. Mẹ khuyên ba con không làm khó hắn, được không!”

“Xin lỗi, mẹ! Xin lỗi.”

“Ta không muốn nghe con nói xin lỗi, con nói con có thể rời xa hắn, nói đi!”

“Mẹ! Con không thể rời bỏ anh ấy, cũng không quên anh ấy được… Con… yêu anh ấy!”

Tiếu Huệ Nhã đứng lên, giơ cao tay. Bà chưa từng đánh Triển Chiêu, đứa con hiền lành ngoan ngoãn này từ nhỏ đã là máu thịt của mình, thậm chí còn thân thiết hơn cả con gái, bà xưa nay chưa từng nỡ lòng nào đánh cậu, mà cậu cũng chính là niềm kiêu hãnh của mình! Hôm nay, nhìn đứa con bị ma mê quỷ ám này, bà vẫn không xuống tay được. Nhất thời, bà không biết phải làm sao, mắng cũng không chịu tỉnh ngộ, đánh thì lại không nỡ, chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế tiếp tục khóc.

Triển Chiêu biết mình tổn thương trái tim mẫu thân, nhưng cậu không thể thuận theo ý mẫu thân rời xa người kia. Cậu quỳ ở nơi đó, nhắm thật chặt mắt lại, chuẩn bị nhận lấy cái đánh của mẫu thân.

“Được rồi!” Đau đớn như dự đoán cũng không đến, trái lại Đinh Nho Hùng vẫn trầm mặc nãy giờ mở miệng nói. “Tiểu Chiêu còn ốm lắm, đứng lên đi!”

Triển Chiêu chỉ cúi đầu, không đứng dậy. Cậu biết, mình không có mặt mũi nào để đứng dậy.

Đinh Nho Hùng đi tới trước mặt Triển Chiêu, kéo cánh tay cậu lôi dậy, “Về phòng nghỉ ngơi đi, Paul đến rồi, để anh ta kiểm tra cẩn thận cho con, ăn cơm uống thuốc nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện này, để sau hãy nói.”

Triển Chiêu không nghĩ tới phụ thân sẽ nói đến chuyện này thoải mái như vậy, cậu sốt sắng nhìn Đinh Nho Hùng: “Ba, Ngọc Đường bên kia…”

Đinh Nho Hùng cau mày nhìn về phía Triển Chiêu, âm thanh có mấy phần nghiêm khắc: “Đừng nói nữa, trở về phòng đi!”

Triển Chiêu cúi đầu, không nói gì nữa, cũng không có ý định rời đi. Đinh Nho Hùng biết rõ sự quật cường của con trai, thở dài, biết vẫn là mình thua trận, ngữ khí hơi hơi hòa hoãn: “Yên tâm đi, ba sẽ không làm gì.”

Nghe được lời hứa này, Triển Chiêu mới ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn phụ thân. Sau đó lại áy náy nhìn mẫu thân một chút, mới xoay người rời khỏi thư phòng.

Nhìn bóng lưng Triển Chiêu rời đi, Đinh Nho Hùng ôm lấy ái thê, để cho bà khóc lóc trong ngực mình. Bàn tay già nua của ông nhẹ nhàng vỗ về bờ vai bà, thấp giọng an ủi: “Đừng đau lòng, Thư Vân sẽ không trách bà!”