Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 121: Mắng chó



Dương Gia Lập mang theo một bụng tâm sự trở về nhà.

Về đến nhà đã là bảy giờ rưỡi, Diệp Đình vẫn chưa đi làm về.

Dương Gia Lập vào bếp, vừa chuẩn bị bữa tối, vừa nghĩ về Vương Dương.

Cậu vẫn còn nhớ sau phong ba lần đó, Diệp Đình đã mang cậu tới ngồi đằng sau lớp cửa kính xem cảnh tượng thê thảm của Vương Dương bị ấn dập đầu, hình ảnh y gào khóc thảm thiết, sau đó, Vương Dương không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, cũng không xuất hiện trước công chúng truyền thông, như thể đã bốc hơi khỏi trái đất vậy.

Bây giờ y đột nhiên xuất hiện trở lại, lại còn cố tình trốn bên cạnh cậu.

Dương Gia Lập cau mày, tim đập thình thịch, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi.

Cậu dọn một bàn ăn tối, nhìn thời gian, đã là tám giờ mười lăm.

Dương Gia Lập xếp chén đũa ra nhưng không ăn, cậu nằm trên bàn, ánh mắt trông mong nhìn về phía cửa.

Mấy ngày nay không biết đã xảy ra chuyện gì, thời gian về nhà của Diệp Đình ngày càng muộn.

Ngày hôm qua, Diệp Đình cư nhiên gần mười một giờ mới trở về, Dương Gia Lập buồn ngủ tới mức hai mắt không mở ra nổi.

Nếu không phải hai người vừa mới bắt đầu ở chung không được bao lâu, nhiệt tình không có phai nhạt nhanh như vậy, Dương Gia Lập còn muốn nghi ngờ rằng có phải Diệp Đình cũng giống như anh em tốt Tiêu Dã của hắn, bắt đầu cảm thấy chán, chuẩn bị ra ngoài ăn chơi đàng điếm rồi hay không.

Đến tám giờ rưỡi, Diệp Đình vẫn chưa quay lại.

Dương Gia Lập không còn cách nào khác đành tự mình ăn tối rồi đặt đồ ăn vào lồng giữ ấm.

Mười một giờ, cuối cùng bên ngoài biệt thự cũng vang lên tiếng xe vào gara. Không lâu sau, âm thanh ổn định của giày da bước trên mặt đất vang lên, Diệp Đình, lại một lần nữa về nhà muộn, vẻ mặt bình tĩnh bước vào nhà.

Dương Gia Lập ngồi trên ghế sofa đã buồn ngủ đến mức hai mí mắt đánh nhau không ngừng.

Khó khăn nhấc mí mắt lên, nhìn thấy Diệp Đình, Dương Gia Lập ngồi bật dậy than: "Sao anh về muộn như vậy?"

Diệp Đình mỉm cười: "Bận"

Khuỷu tay Dương Gia Lập kẹp con cừu bông lớn mà cậu vẫn thường ôm khi ngủ, đầu tóc lộn xộn chỉ vào lồng giữ ấm, ngáp một cái nói: "Bữa tối ở trong lồng ấp, anh ăn đi"

Diệp Đình gật đầu, hâm nóng thức ăn rồi ăn một bữa đơn giản.

Chờ hắn ăn xong, Dương Gia Lập cũng tỉnh ngủ, gọi hắn ngồi lại sofa, cau mày hỏi: "Gần đây anh có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà em không biết à? Sao càng ngày càng về trễ?"

Diệp Đình ôm Dương Gia Lập vào trong lồng ngực, nặng nề cười nói: "Là việc của công ty, sẽ được xử lý tốt thôi"

Dương Gia Lập ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, quả thực trong mắt Diệp Đình toàn tơ máu, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi khó tả.

Dương Gia Lập thở dài.

Nghĩ tới Vương Dương, Dương Gia Lập tựa đầu vào ngực Diệp Đình nghe nhịp tim hắn, hỏi: "Em muốn hỏi anh một chuyện. Vương Dương kia.........anh hẳn là còn nhớ chứ? Sau này em không nghe thấy tin tức gì của y nữa, anh trộm xử lý người ta à?"

Diệp Đình nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Dương Gia Lập nhẹ giọng đáp: "Chỉ là phong sát thôi"

Diệp Đình không nói ra toàn bộ. Hắn không chỉ vận dụng các mối quan hệ để phong sát Vương Dương, tìm người để mắt đến mọi hành tung của y, mà còn tung ra những việc xấu xa của Vương Dương. Người trong ngành đều ngầm hiểu nếu bọn họ dám thuê Vương Dương có nghĩa là công khai chống lại thế lực tư bản, cho nên bọn họ đương nhiên ba chân bốn cẳng né Vương Dương càng xa càng tốt.

Sau khi Vương Dương bị phong sát, y không có bất kỳ năng lực nào khác, vì vậy thậm chí còn không thể kiếm được việc làm, tiền tiết kiệm đều bị đổ vào việc đền bù hợp hồng, không còn lại bao nhiêu. Trong lúc tuyệt vọng, y thậm chí còn làm công việc bưng bê, rửa bát, thu ngân trong siêu thị, dọn dẹp khách sạn.

Người của Diệp Đình nhìn chằm chằm y suốt nửa năm, cho đến khi xác nhận được rằng người này thực sự không dậy nổi sóng gió gì nữa rồi, Diệp Đình mới rút nhân lực, không lãng phí thời gian trông coi y nữa.

Dương Gia Lập nằm trên ngực Diệp Đình cau mày: "Phong sát, nhưng hôm nay em gặp y ở đài truyền hình. Lúc đó hình như y đang lén lút chụp ảnh trong đám phóng viên. Đúng rồi, tay còn có thật nhiều vết thương........."

Dương Gia Lập nói nửa ngày trời, nhưng không nghe thấy Diệp Đình đáp lại.

Cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diệp Đình đã nghiêng đầu ngủ từ lúc nào rồi.

Dương Gia Lập lắc đầu, trong lòng thở dài, mệt tới như vậy, phỏng chừng là bận tới hỏng rồi.

Cậu lay lay vai Diệp Đình, dẫn hắn vào phòng ngủ, cởi giày tất, rồi cởϊ qυầи áo cho hắn

Vừa mới kép chăn bông lại cho Diệp Đình, Dương Gia Lập nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cậu cau mày, đi tới cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Tiêu Dã.

Dương Gia Lập nhìn thấy Tiêu Dã, hừ lạnh một tiếng: "Diệp Đình ngủ rồi, anh muốn tìm anh ấy thì ngày mai quay lại"

Tiêu Dã liếc mắt đè lại cánh cửa, ánh mắt sắc bén ghim thẳng vào mặt Dương Gia Lập, giọng nói lạnh lùng đáng sợ: "Hôm nay tôi không tìm Diệp Đình, tôi tìm cậu"

Tiêu Dã cười đến nghiến răng nghiến lợi: "Lý Thành Thân kia, là cậu giới thiệu cho anh Hải đúng không?"

Dương Gia Lập vừa nghe thấy vậy liền bật cười, cũng không quan tâm thái độ Tiêu Dã, nhún vai: "Tôi thấy anh Hải gần đây có hơi trống trải, nên muốn giới thiệu cho anh ấy một người thật tốt. Tình cờ Lý nhị nhà chúng ta vừa đẹp trai tính tình lại tốt, còn có thể hát, đáng khen nhất là cậy ấy thành thật trung thành, tuyệt đối sẽ không bao giờ trăng hoa bên ngoài, rất xứng với anh Hải"

"Xứng cái đéo gì! Bọn họ xứng cái đéo gì!"

(Câu từ của nhân vật có hơi quá khích, yêu cầu các cháu còn ngồi trên ghế nhà trường không được học theo, có lỡ học theo rồi thì không được lạm dụng. Chúng ta phải là những bé ngoan tương lai đi xây dựng đất nước biết không? =)))))))))))))))

Tiêu Dã lo lắng đến mức bỏ qua cả phép lịch sự cơ bản nhất.

Mấy ngày nay Triệu Hướng Hải không về nhà, dù có về nhà cũng dành hết thời gian cho con gái, ngay cả một cái liếc mắt cũng không hề bố thí cho y. Y cố gắng học nấu ăn, cố gắng hạ mình xuống để lấy lòng, nhưng Triệu Hướng Hải đều mặc kệ, làm lơ tới cùng.

Ban đầu y chỉ cảm thấy chán nản, nhưng chỉ sau khi để cấp dưới đi điều tra, y mới phát hiện ra Triệu Hướng Hải có người khác ở bên ngoài.

Y nhìn những bức ảnh Triệu Hướng Hải ăn đồ Pháp với tên khốn Lý Thành Thân đó từ cấp dưới, nhìn cách cư xử ân cần, nụ cười ấm áp và phong thái lịch lãm của Triệu Hướng Hải, y chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, tim như bị người ta đào ra ngoài lạnh buốt, lồng ngực trống rỗng, vừa chua xót vừa đau đớn, vừa lo lắng vừa tức giận.

Y cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Anh Hải của y, người sẵn sàng dồn hết sự chăm sóc cho một mình y, sao có thể thật sự không cần y nữa, sao có thể cùng người khác ở chung vui vẻ như thế.

Thời điểm Tiêu Dã biết người này là do Dương Gia Lập giới thiệu, hai mắt y gần như bốc hỏa, không chút nghĩ ngợi liền xông tới, mang theo khí thế hỏi tội chạy tới đây. Tiêu Dã nhìn nụ cười treo trên mặt Dương Gia Lập, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nổ tung vì chua xót.

Anh siết chặt cánh tay Dương Gia Lập, căm hận nói: "Dương Gia Lập, cậu đừng tưởng cậu là người của Diệp Đình thì tôi không dám làm gì cậu. Dám làm mối cho anh Hải, tôi bây giờ thật muốn con mẹ nó bóp chết cậu"

Dương Gia Lập hừ lạnh một tiếng: "Tiêu tổng, sủa loạn là không được đâu nha, Tiểu Hoàng nhà tôi cũng hay sủa như vậy. Diệp Đình đang ở trong phòng ngủ, nếu anh khó chịu thì cứ gọi anh ấy đi. Chuyện tôi làm tôi có thể tự gánh vác, anh cứ thử xem anh ấy có thể khiến tôi nhượng bộ một phân trong việc này không?"

Tiêu Dã sắc mặt tối sầm, ánh mắt đen lại: "Dương Gia Lập, đừng quá kiêu ngạo, đừng tưởng rằng mình rất có bản lĩnh"

Dương Gia Lập cong môi, đón lấy ánh mắt của Tiêu Dã không chút sợ hãi.

Anh Hải ở bên Tiêu Dã đã bảy năm, cho dù bây giờ chia tay anh cũng không muốn nháo tới qua khó coi, giữ lại chút mặt mũi cho Tiêu Dã.

Dương Gia Lập lại lười quan tâm tới thể diện của Tiêu Dã.

Nếu thực sự làm cậu khó chịu, cậu có thể tranh luận xé nát mặt mũi người khác không chừa đường lui cho người ta.

Hồi đó, có một tên làm bảo vệ tại khoa Kinh doanh của Thương đại, người này thái độ cực kỳ tệ với sinh viên, nhưng ai cũng là sinh viên tốt, không bỏ được sĩ diện đi tranh luận với người ta. Có lần tên bảo vệ kia lại tỏ ra ngạo mạn, làm trò trước mặt một đám sinh viên mắng một cô gái tới phát khóc trước mặt một đám người. Những người khác đỏ mặt muốn nói lý, nhưng tên bảo vệ kia chỉ cười lạnh không thèm để ý tới, tú tài gặp vô lại, căn bản không thể tranh luận nổi.

Chỉ có Dương Gia Lập vỗ bàn đứng dậy, gân cổ lên cãi nhau với tên bảo vệ kia.

Lúc đầu, tên kia trợn tròn mắt muốn dọa Dương Gia Lập nhưng Dương Gia Lập lại giơ chân đạp ngã ghế đẩu: "Muốn đánh nhau với gia gia đây đúng không? Trước kia bố thí cho anh ba phần mặt mũi là vì gia gia đây thương yêu người tàn tật, nhưng không ngờ mẹ nó lại cưng chiều ra một thằng con ngu ngốc hư hỏng như vậy. Mũi chó dám chui vào đống phân? Hôm nay gia gia đây phải dạy cho anh một bài học, cho anh biết anh là cái loại vô liêm sỉ, thối tha không biết xấu hổ tới mức nào"

Trận chiến này kinh thiên động địa, trực tiếp làm kinh động các lãnh đạo của trường. Các lãnh đạo vội vã chạy xuống, thấy sinh viên vẫn còn đang phẫn nộ, trút hết sự bất bình mà họ đã phải chịu đựng đối với tên bảo vệ kia ra. Lãnh đạo giận dữ, lập tức đuổi việc tên kia. Dương Gia Lập trở nên nổi tiếng, quả thật một trận thành danh.

Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Dã, Dương Gia Lập hừ một tiếng, cười nhạt: "Tôi kiêu ngạo đó, tôi giới thiệu nam nhân tốt cho anh Hải đó, rồi sao?"

Tiêu Dã nắm chặt tay, xương ngón tay kêu răng rắc, cả người toả ra sát khí.

Dương Gia Lập chậm rãi sắn tay áo lên, cười cười: "Vẫn cảm thấy việc nɠɵạı ŧìиɦ của mình là có lý đúng không? Còn cảm thấy anh Hải không phải anh thì không được? Không cho phép anh ấy ở bên người khác đúng không? Được, đời này tôi ghét nhất chính là nɠɵạı ŧìиɦ, hôm nay tôi sẽ giảng thật là tốt cho anh nghe triết học tình cảm!"