Lạc Trì

Chương 25



Thứ sáu của Trình Phi Trì còn bận rộn hơn cả so với dự tính.

Quán bán đồ ăn sáng kia lại nhận thêm đơn hàng bên ngoài, vẫn là bánh màn thầu đường đỏ. Ông chủ còn ghi nhầm đơn từ hai trăm cái thành một trăm cái, nên làm mãi làm mãi thì đường đỏ không đủ dùng nữa, Trình Phi Trì lại phải đạp xe ra chợ mua, vừa quay trở về đã bắt tay vào giúp mọi người nhào bột, một phút cũng không ngừng được.

Thời điểm hấp đến cái bánh cuối cùng, ông chủ cảm động đến rơi nước mắt, chà tay một cái móc ra một trăm tệ nhét vào trong tay Trình Phi Trì, nói là đã làm lâu như vậy rồi mà chưa thưởng cho anh bao giờ chỗ tiền này để anh cầm đi mua ít đồ ăn vặt, Trình Phi Trì không từ chối được nên đành phải nhận lấy.

Sau buổi dạy thêm sáng nay, anh không đến thư viện mà đi dạo một vòng trong chợ Ngũ Kim. Hàng hóa ở đây phong phú hơn các nơi khác, Trình Phi Trì liền chi một trăm tệ mới được nhận ban nãy mua một cái yên sau xe đạp bằng thép nặng trình trịch, sau đó còn mượn dụng cụ của chủ cửa hàng, bỏ ra không ít công phu để lắp lên xe đạp của mình, bản thân còn ngồi thử một chút, cảm thấy khả năng chịu lực của chiếc yên xe này cũng không tồi.

Trông cửa hàng là một bà chủ, thấy thế thì liền cười híp mắt lại, nói: “Lắp cái này vào là cháu có thể, chở cô bé mà mình thích đi học rồi đấy.”

Phía sau xe đạp của anh có gắn dãy số thống nhất của Lục Trung, vừa nhìn đã biết là học sinh.

Trình Phi Trì chột dạ lắc đầu, trên da mặt hiếm thấy lộ ra một tia thẹn thùng. Khi mối quan hệ càng trở nên thân thiết, Diệp Khâm càng ngày càng ít khi che giấu đi tính cách vốn có của mình, cậu lười đạp xe thường thường toàn vứt xe cho anh đẩy, có một lần sau khi tan tiết tự học buổi tối vì buồn ngủ quá mà vừa ngáp vừa hỏi Trình Phi Trì có thể để cậu ngồi trên gióng xe trước hay không, câu nói đó khiến anh phải bắt đầu suy tính.

Lắp yên sau không phải là vì để đèo cô gái mình thích nào, mà là để chở một nhóc sâu lười nhỏ xinh.

Buổi trưa tuỳ tiện ăn một suất đồ ăn nhanh ở ven đường, buổi chiều lại tiếp tục làm gia sư. Đợt thi này Nguỵ Gia Kỳ bởi vì sơ ý nên liên tiếp không lấy được điểm từ hai đề thi toán, bị rớt đến mấy hạng. Mẹ cậu ta mắng cậu ta còn chưa đủ, ngay cả đến Trình Phi Trì cũng mắng, nói trình độ học sinh cấp ba như anh vẫn là không tin tưởng được còn muốn trừ tiền lương.

Trình Phi Trì biết rõ thái độ của cha mẹ đối với những đứa trẻ ở tuổi này, có bao nhiêu ảnh hưởng, nên anh đã tự gánh hết toàn bộ trách nhiệm tùy theo mẹ Ngụy Gia Kỳ trừ một tháng tiền gia sư, hôm nay còn dạy thêm một tiếng giúp cậu ta phân tích bài thi.

Lúc tiễn anh về, Ngụy Gia Kỳ gần như sắp khóc, cậu ta lí nhí nói chỗ tiền dạy thêm thiếu anh kia sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình từ từ bù vào, Trình Phi Trì an ủi cậu nhóc: “Không sao đâu, cha mẹ kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, hai người họ đến một ngày nào đó cũng sẽ nhìn thấy được cậu đã cố gắng thế nào.”

Xuống dưới tầng, Trình Phi Trì giống như thường ngày mà hít sâu mấy cái, sau khi thấy cảm giác bực bội trong lồng ngực được đào thải ra hết mới đạp xe về nhà.

Thời điểm đi ngang qua cây ATM, anh liền dừng lại đi rút mấy tờ trăm tệ. Hết ngày lại cất đi vài trăm nhưng nếu như ngày mai hẹn hò, tiền trên người khả năng là không đủ tiêu.

Đi đến tận cửa nhà rồi mà Trình Phi Trì vẫn còn đang suy tư không biết có nên gửi tin nhắn cho Diệp Khâm hỏi cậu ngày mai có rảnh hay không. Tuy rằng lời mời này vốn là nên do anh nói ra, nhưng lúc trước đều là Diệp Khâm chủ động vì vậy Trình Phi Trì đối với chuyện này vẫn còn xa lạ.

Khoảnh khắc lúc lấy chìa khóa mở cửa ra, tâm tư của anh bị hai đôi giày đặt ở huyền quan cắt đứt.

Trình Phi Trì không nghĩ đến hai người mà anh mong ngóng nhất vào dịp Tết vừa rồi lúc này lại đến thăm nhà, Trình Hân hiển nhiên cũng không hề có sự chuẩn bị trước, đến những chiếc cốc trên mặt bàn lúc này cũng là vừa mới lấy ra từ trong tủ.

Người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên sopha so với năm ngoái cũng không khác biệt nhiều lắm, bà mặc trên người một chiếc áo khoác màu xám rộng rãi, mái tóc gọn gàng vén ra sau tai, lúc nhìn thấy Trình Phi Trì tiến vào liền đứng dậy đầu tiên, ôn hòa nói: “Tiểu Trì về rồi đấy à.”

Bầu không khí trong phòng nghiêm nghị, Trình Phi Trì nói một tiếng “Con chào ông bà ngoại” xong liền bị bà ngoại mình kéo vào trong phòng.

“Chúng ta cứ để cha con họ nó chuyện với nhau đi, lúc còn nhỏ tình cảm của ông ngoại và mẹ con tốt lắm thường hay hợp lại với nhau thì thầm sau lưng bà, bà ngoại con có muốn chen miệng vào nói cũng không được.” Bà ngoại mỉm cười, sau khi vào phòng liền dời sự chú ý lên trên người Trình Phi Trì, thở dài nói: “Lại cao lên rồi, đúng là một đứa trẻ to xác.”

Trình Phi Trì kéo ghế ra mời bà ngồi, trong khi mình thì ngồi xuống mép giường. Bà ngoại lật qua lật lại quyển sách trên mặt bàn anh, vừa lật vừa hỏi: “Bây giờ con đang học ở Lục Trung đúng không?”

Trình Phi Trì gật đầu: “Dạ.”

“Lớp 12 rồi?”

“Không, lớp 11 ạ.”

Bà ngoại sững sờ một lúc, sau đó lại thở dài: “Mẹ con cũng thật là, có khó khăn quá thì phải nói với bà một câu chứ, cho dù ông ngoại trong lòng còn giận nhưng những chuyện liên quan đến tương lai của con sao có thể không lo đến được.”

Trình Phi Trì trầm mặc trong chốc lát rồi lại nói: “Chỉ lỡ có một năm thôi ạ, bây giờ cũng rất tốt.”

“Lục Trung với trường chuyên Sư phạm sao có thể giống nhau được,” bà ngoại lắc đầu nói, “Lúc hai ông bà biết chuyện thì con đã thôi học rồi, nếu không dù cho có thế nào cũng phải nhờ vả người ta điều tra sự việc rõ ràng.”

Ông bà ngoại trước khi về hưu đều là giáo viên của ngôi trường chuyên đó, Trình Hân cũng đã từng dạy cấp hai ở đây.

Trong lòng Trình Phi Trì cảm động, ngoại trừ mẹ ra ông bà ngoại là những người thân cuối cùng của anh trên cõi đời này, tuy rằng cả một năm cũng không gặp được mấy lần nhưng nào nghĩ đến hai người họ vẫn luôn thương nhớ anh. Càng không nghĩ tới khi biết được câu chuyện kia, họ không chỉ không chất vấn hoặc là buông lời trách cứ, mà còn đều lựa chọn tin tưởng Trình Phi Trì.

Bà ngoại trông thấy anh ngẩn người ra, bèn động viên nói: “Cho dù con có không lớn lên bên cạnh ông bà, nhưng con là một đứa trẻ như thế nào, ông bà còn không biết hay sao?” Cứ nói mãi nói mãi lại nhớ đến những điều đã qua, giữa hai hàng lông mày của bà ngoại lại lộ ra vệt ưu sầu: “Mẹ con cũng thật là, một đứa trẻ tốt như thế này, đúng là quá cố chấp rồi, nếu như khi đó nghe lời ông bà thì…”

Từ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào: “Ta thấy con đúng là bị điên rồi, làm vợ lẽ của người ta làm đến nghiện rồi có đúng không?”

Bà ngoại vội vàng đứng lên đi ra ngoài, Trình Phi Trì cũng theo sát ở phía sau. Lúc đi đến phòng khách, chỉ thấy ông ngoại đang đứng chắp tay ở sau lưng, đối mặt với Trình Hân, khuôn mặt hai người đều nặng nề, bầu không khí so với ban nãy còn nghiêm trọng hơn.

Bà ngoại đi lên kéo lấy cánh tay ông ngoại: “Có chuyện gì thì hai cha con nói rõ ràng với nhau, cả năm cả tháng hiếm khi mới gặp mặt một lần, đừng to tiếng với nhau làm gì.”

“Nó cũng biết cả năm cả tháng mới gặp nhau được một lần à? Năm đó nói đi ra khỏi nhà là đi luôn, loáng một cái đã hai mươi năm không thấy trở về!” Ông ngoại nói xong, lại quay về phía Trình Hân, “Con cũng giỏi thật đấy, chưa lấy chồng đã có con, cha mẹ cũng không đoái hoài gì đến, bây giờ lại ở cái nơi tồi tàn thế này để con cái phải theo mình chịu khổ, đây là khí khái từ nhỏ ta đã dạy cho con sao?”

Ông ngoại Trình Phi Trì năm nay đã bảy mươi tuổi, tiếng mắng người không còn sang sảng như ngày nào, anh thấy cánh tay ông đang giơ lên còn đang run rẩy.

Trình Hân im lặng không lên tiếng, bà ngoại không nhịn được che miệng lại quay mặt đi, nhất thời trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở của bà.

Trình Phi Trì lấy giấy ăn đưa cho bà ngoại, cuối cùng ông ngoại cũng bình tĩnh lại, nói năng nhẹ nhàng hơn: “Nói chung, đầu tiên là không nên qua lại với người như thế, coi như con không cần mặt mũi cũng phải cân nhắc đến con cái.”

Nghe thấy hai chữ “mặt mũi” này, Trình Hân vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lại có chút phản ứng, khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn rất bình tĩnh, đáp: “Con không phải vợ lẽ.”

Lúc tiễn ông ngoại lên xe taxi, trời đã gần tối.

Trình Phi Trì về đến nhà trông thấy Trình Hân đang nấu cháo trong bếp, nghe thấy tiếng đóng cửa cũng không có quá nhiều phản ứng, đến đầu cũng không quay lại.

Anh có rất nhiều lời muốn hỏi mẹ mình, từ lời nói của ông ngoại Trình Phi Trì đã xác định được một số suy đoán, chắp vá lại với những manh mối nhỏ vụn trước đây cũng có được một sự thật tương đối hoàn chỉnh, anh muốn hỏi Trình Hân hiện tại làm tất cả những việc này đều là vì tương lai của anh hay chỉ thuần túy vì bản thân mình.

Nhưng Trình Hân căn bản không có ý định giải đáp nghi ngờ của Trình Phi Trì, trên bàn cơm còn bình tĩnh hỏi anh đã xem qua những tư liệu về các trường ở nước ngoài kia chưa, tựa như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

Trình Phi Trì trong lòng ôm một bụng tức giận, lần thứ hai anh thể hiện rõ thái độ của bản thân là sẽ không đi du học.

Trình Hân vẫn hết sức bình tĩnh nói: “Vậy thì chuyện này để nói sau đi, không đọc tư liệu thì cứ vào một trường học thẳng Đại học cũng được.”

Trình Phi Trì đứng thẳng người dậy, sắc mặt âm trầm đủ để nhìn ra anh đang đè nén phẫn nộ trong lòng.

Gần đây không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu anh phản kháng lại mẹ mình, Trình Phi Trì không biết như thế này có tính là bất hiếu hay không, ít nhất so với chuyện mẹ đã làm trong lời của ông ngoại, anh có cãi lời cũng chỉ là những trò trẻ con vặt vãnh buồn cười trong thời kỳ phản nghịch của tuổi trưởng thành mà thôi.

Nhưng càng buồn cười hơn chính là, nếu như không có sự “bất hiếu” năm đó của Trình Hân thì hiện tại sẽ không có một Trình Phi Trì đứng ở nơi này.

Anh nhất thời cảm thấy có hơi mờ mịt, tựa như đang trơ mắt nhìn rất nhiều ý nghĩ mâu thuẫn quẩn quanh trong đầu mình biến thành một nút thắt không thể gỡ bỏ được.

Trở về phòng ngồi được một lúc, Trình Phi Trì mới miễn cưỡng ép được mình bình tĩnh lại, thời điểm đi ngang qua phòng khách để đến phòng vệ sinh, anh trông thấy bóng lưng gầy yếu của mẹ đang quay về phía mình, bỗng nhiên lại cảm thấy mềm lòng.

Đến cùng thì bà ấy cũng là mẹ anh, là người mẹ một thân một mình khổ cực nuôi anh khôn lớn.

Tin nhắn của Diệp Khâm đã đến vào đúng lúc này, Trình Phi Trì vừa khéo muốn đi ra ngoài hít thở một chút, nhận được tin nhắn xong liền đi thẳng tới huyền quan đổi giày.

Trình Hân hỏi anh định đi đâu, Trình Phi Trì đáp anh muốn đi gặp bạn học sau đó cầm lấy chìa khóa rồi ra khỏi nhà.

Đường Trung Sơn có vị trí một bên là dựa vào núi, một bên còn lại là dòng sông chảy quanh thành Nam, là nơi tập trung nhiều người giàu có ở thủ đô, quanh đây đều là những tòa biệt thự lớn đến con đường đi đến đây đều rộng rãi sạch sẽ hơn những nơi khác.

Trình Phi Trì không quen thuộc vùng này lắm, sau khi xuống xe bus, anh liền mở điện thoại ra sử dụng chức năng chỉ đường, dọc theo đường đi lại hỏi thăm những người qua đường mới tìm được đến dinh thự Nam Sơn mà Diệp Khâm nhắc đến.

Ánh đèn ở cửa ra vào lộng lẫy rực rỡ, các cánh cửa sổ thủy tinh đều sáng bóng đến mức có thể soi gương, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đại sảnh tráng lệ. Mặc dù chưa từng đến đây, Trình Phi Trì cũng có thể đoán được nơi này là chỗ vui chơi của những người có tiền rảnh rỗi.

Anh bị bảo vệ ngăn lại không cho vào trong, nên đành đứng ở ngoài cửa gửi tin nhắn cho Diệp Khâm: 【Anh đến rồi, đang đứng ở cửa】

Không tới một phút, một căn phòng VIP nào đó bên trong club liền ồn ào hẳn lên, Chu Phong cầm lấy điện thoại của Diệp Khâm cười haha: “Các cậu mau xem này, cậu ta đến thật rồi đó.”

Triệu Dược đến gần xác nhận: “Wow, đến thật kìa, biết nghe lời quá ta.”

Tôn Di Nhiên lúc này đi mát xa mặt xong vừa trở về, nghe thấy thế nhưng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào liền hỏi: “Ai đến vậy?”

Diệp Khâm trong lúc chờ đợi đã uống ba ly rượu vang, lúc này hai gò má của cậu cũng đỏ bừng, vội đoạt về điện thoại bị Chu Phong cướp đi, đắc ý nói: “Tôi đã nói rồi, mà các cậu cứ không tin.”

Lưu Dương Phàm khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, cười mà như không cười, vỗ đùi nói: “Vậy được, mấy người chúng ta cùng nhau đi ra gặp người ta đi chứ nhỉ.”

Biểu tình trên gương mặt Diệp Khâm lập tức thay đổi, kéo cậu ta lại nói: “Không cho phép đi.”

Triệu Dược: “Ôi kìa, A Khâm đau lòng đấy à, không muốn bọn tôi động đến tên đó à.”

Diệp Khâm hung hăng nguýt cậu ta, rồi ợ một hơi, lắc lắc đầu nói: “Cứ để… cứ để anh ta đợi ở cửa đi.”

Đầu óc Tôn Di Nhiên mơ hồ, trông thấy Diệp Khâm không nói gì nữa lại quay ra hỏi ngược Chu Phong, cậu ta cũng làm động tác khóa miệng lại, Triệu Dược cùng Lưu Dương Phàm thì chỉ cười mà không nói gì. Cơn tò mò của cô dấy lên, liền đứng dậy muốn đích thân ra ngoài xem xét tình hình cụ thể.

Diệp Khâm say rượu đầu óc đã không rõ ràng, nhưng vẫn còn nhớ Tôn Di Nhiên lúc trước đã từng theo đuổi Trình Phi Trì, chuông cảnh báo vô hình nhất thời vang lên, cả người cậu bật dậy ba chân bốn cẳng chạy tới cửa chặn lại: “Cũng không cho cậu đi, ai đi thì tôi sẽ tuyệt giao với người đó.”

“Được rồi được rồi, tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Lưu Dương Phàm đưa cho hai người kia mỗi người một cốc nước hoa quả, giải thích với Tôn Di Nhiên: “Người giúp việc trong nhà Diệp Khâm ấy mà, bọn tôi vừa đánh cược xem cậu ta có tìm được đường đến đây không, có gì hay mà xem đâu, lát nữa không chờ được người là tự biết đường về thôi.”

Tôn Di Nhiên nửa tin nừa ngờ nhận lấy cốc nước kia, sau đó lại dò xét mấy người kia một vòng rồi mới nói: “Các cậu hư quá.”

Chu Phong cười phá lên mà không kiêng dè gì, kéo Diệp Khâm đang chặn cửa về, nói một cách sâu xa: “Người giúp việc là để sai bảo mà, sao có thể cho là bọn tôi hư được.”

Diệp Khâm ngồi lại xuống ghế sopha, trong lòng vẫn còn rầu rĩ, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ vì đã “thắng cược”. Cậu không chịu được chất cồn, uống có mấy chén rượu vang nồng độ cồn thấp mà cũng làm cậu nhức đầu không chịu được, trong đầu óc như trét đầy hồ dán dính loạn vào nhau.

Mấy người kia hôm qua đã chơi cả một đêm, lúc này cũng đều mệt cả rồi. Tôn Di Nhiên là cô gái duy nhất ở chỗ này, đương nhiên được chiếm phòng ngủ một mình. Lưu Dương Phàm chỉnh âm thanh bộ phim văn nghệ đang chiếu trên màn hình nhỏ lại, mấy người còn lại thì nằm xuống sopha hoặc là trên ghế con ngủ gà ngủ gật.

Diệp Khâm chịu ảnh hưởng của rượu nên cũng dần cảm thấy mệt mỏi, cậu day day thái dương, ôm lấy chiếc gối mềm mại chậm rãi nhắm mắt lại.

Thời điểm tỉnh giấc, đồng hồ trên tường đã là chín rưỡi tối.

Ban ngày Diệp Khâm đã đồng ý sẽ về nhà với mẹ mình qua điện thoại, cậu ngồi dậy xoay xoay cái cổ, đầu óc đã không còn mơ màng nữa.

Nhặt áo khoác vứt bừa dưới sàn lên mặc vào, thuận tiện đá một phát vào mông của Chu Phong đang nằm bên rìa ghế, chọc cậu ta đang mơ mà cũng phải rên hừ hừ hai tiếng, đập vào miệng mình nói mớ “lại gọi một tiếng ca ca xem nào.”

Diệp Khâm đi trong hành lang, cậu mở điện thoại ra trông thấy có một cuộc gọi nhỡ của Trình Phi Trì, thời gian là một tiếng trước. Có thể là, người kia đợi ở cửa không đến một tiếng đã về rồi, Diệp Khâm bĩu môi nghĩ thầm coi như người này thức thời, không gọi thêm nhiều cuộc làm phiền cậu tỉnh giấc.

Lúc đi tới cửa đại sảnh, có nhân viên đón tiếp nói với cậu bên ngoài trời đang mưa, rồi hỏi Diệp Khâm xem có cần đánh xe đến tận cửa cho cậu hay không, Diệp Khâm cầm chìa khóa xe đưa qua, hai tay đút túi thảnh thời đi loanh quanh một vòng, thưởng thức gu nghệ thuật học đòi của cha Lưu Dương Phàm, tiếp theo là đi đến cửa sổ xem bên ngoài trời mưa thế nào.

Cơn mưa xuân không nặng hạt nhưng lại liên miên không dứt, thêm vào ngoài trời đã tối tầm nhìn cũng rất thấp. Nhưng Diệp Khâm vẫn có thể xuyên qua màn mưa, nhìn thấy bóng người đứng ngoài hành lang bên cạnh trụ đá.

Người kia cũng đang nhìn về phía này, còn đang chậm rãi đi tới. Thời điểm đi đến trước mặt Diệp Khâm, cậu nhìn thấy một bên tóc của anh đã bị nước mưa làm ướt, trên người cũng ướt, áo khoác từ vai đến ngực đều bị thấm đẫm một mảng, quần áo bên trong chắc cũng không khá gì hơn.

“Xong rồi hả?” Trình Phi Trì mở miệng trước: “Đi thôi, anh gọi xe cho em.”

“Này.” Diệp Khâm gọi Trình Phi Trì quay người lại, tay vô tình đụng vào cổ tay áo của anh, xượt qua bàn tay ướt lạnh của người kia.

Trình Phi Trì quay đầu, dùng ánh mắt dò hỏi cậu có chuyện gì không, hầu kết của Diệp Khâm lăn lên rồi lại trượt xuống không biết nên nói thế nào.

Cậu trông thấy có giọt nước mưa trượt xuống từ trán anh, lướt qua mi tâm bằng phẳng, dọc theo sống mũi cao cao, uốn lượn uyển chuyển trượt tới chóp mũi, cuối cùng nhỏ xuống bờ vai, thấm vào vải vóc không còn trông thấy tăm hơi.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Khâm mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tôi lái xe đến, nhân viên đang đi lấy giúp rồi.”

Trình Phi Trì nghe thấy cậu nói như thế, liền quay người lại, biểu tình của anh có hơi chần chờ.

Ngay khi Diệp Khâm nghĩ rằng anh sẽ chất vấn cậu vì sao có xe rồi mà vẫn bảo mình đến đón, Trình Phi Trì lại nói: “Em uống rượu, không được lái xe.”

Năm phút sau, hai người cùng nhau ngồi lên một chiếc taxi. Trình Phi Trì báo địa chỉ tiểu khu nhà Diệp Khâm với tài xế, đợi đến khi chiếc xe vững vàng lăn bánh trên đường mới dùng tay chà vào mặt mình, hất tóc mái ẩm ướt qua một bên.

Nhận thấy có người đang nhìn mình chăm chú, Trình Phi Trì liền nghiêng đầu qua hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Khâm cuống quýt thu lại tầm mắt, lắc đầu không nói gì.

Thời điểm đến cửa tiểu khu, mưa cũng đã ngớt dần, sau khi xuống xe Trình Phi Trì đưa Diệp Khâm đi dọc dưới bóng cây, bước chân có hơi vội vàng, cậu theo không kịp bèn từ đằng sau gọi anh lại: “Này!”

Trình Phi Trì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Khâm thì dừng bước, tự nhiên lại khiến cậu cảm thấy hơi rén, chậm chạp đi đến, cúi thấp đầu không dám nhìn vào anh: “Anh, anh giận à?”

Dáng vẻ này giống hệt như một đứa nhỏ làm sai đang đợi bị phê bình, khóe miệng Trình Phi Trì khẽ cong lên: “Em không giận nữa hả?”

Một lúc lâu sau Diệp Khâm mới hiểu được rằng anh đang nhắc đến việc cậu xa lánh mình mấy ngày vừa rồi, nhất thời càng ngượng ngùng mặt mũi đỏ bừng lên: “Tôi không giận… không đúng, tôi không hề, không hề giận anh.”

Trong lòng Diệp Khâm loạn cả lên, nói chuyện cũng ấp a ấp úng. Nghĩ đến Trình Phi Trì đợi mình trong mưa hai tiếng đồng hồ, lồng ngực của cậu liền căng lên tê dại, giống như có thứ gì đó muốn vượt rào xông ra.

Đáp lại cậu vẫn là một câu “được rồi” vạn năm không đổi của Trình Phi Trì.

“Được cái gì mà được!” Diệp Khâm nhất thời không nhịn nổi, không biết tại giận người kia hay đang giận chính mình, “Tôi không đi ra thì anh không biết gọi thêm mấy cuộc điện thoại à? Còn có, anh lớn thế này rồi, không biết tìm chỗ mà tránh mưa sao?”

Trình Phi Trì không hiểu sao mình tự nhiên lại bị ăn liên hoàn mắng, nhưng độ cong của khoé miệng ngược lại còn rõ ràng hơn, khóe mắt của anh cũng tràn đầy ý cười: “Không giận anh là được rồi mà.”

Anh sẽ không nói chuyện không được đứng ở cửa cho Diệp Khâm nghe, anh cũng chưa bao giờ rơi vào trường hợp như thế này, nên theo bản năng cũng không muốn gây phiền phức cho Diệp Khâm, trời cũng mưa không to chờ một lát lại chẳng có vấn đề gì.

Diệp Khâm lại bị sự tốt tính của Trình Phi Trì khiến cho cậu không có gì để nói, thà rằng anh giống như trước đây nghiêm mặt lại dạy dỗ cậu “phải có trách nhiệm với chuyện mà mình làm” thì có doạ xách cổ cậu đưa đến đồn công an lần nữa cũng còn thấy tốt hơn.

Cậu không hiểu tâm tình này gọi là hổ thẹn, chỉ cảm thấy cả người khó chịu bứt rứt muốn được biểu lộ ra, ngẫm nghĩ thêm một lúc Diệp Khâm mới lẩm bẩm: “Ai bảo trước đây anh cũng không để ý đến tôi, bây giờ đã hiểu cái cảm giác này không dễ chịu rồi chứ?”

Trình Phi Trì suýt chút nữa thì cười ra tiếng. Vì muốn giữ thể diện cho Diệp Khâm mà chỉ ho nhẹ một cái, thẳng thắn đáp: “Ừm, không dễ chịu chút nào.”

Hai người họ lại tiếp tục đi về phía trước một đoạn, đến lúc phải chia tay, Trình Phi Trì lấy ra từ trong túi quần bốn cái kẹo mút, khuôn mặt ỉu xìu của Diệp Khâm lập tức biến mất, mặt mày hớn hở nói: “Cho tôi à?”

Cậu đương nhiên biết nhưng cây kẹo này là để dành cho cậu, thế nhưng còn muốn được nghe chính miệng Trình Phi Trì thừa nhận. Ngày hôm nay lúc lướt đến bức ảnh này trong vòng bạn bè, đã khiến cậu buồn bực lắm rồi.

Trình Phi Trì đương nhiên trả lời rất thẳng thắn: “Ừm, cho em.”

Diệp Khâm nhét một mạch bốn cây kẹo vào trong túi áo bụng của mình, ở nơi ấy liền nhô lên thành một khối nho nhỏ, mới vừa rồi còn là bạn nhỏ tội nghiệp đang nhận sai lúc này lại lắc mình trở thành bạn nhỏ vui sướng vì giành được thắng lợi.

Bạn nhỏ đã cất hết kẹo đi đang chuẩn bị về nhà, mới đi được hai bước đã quay đầu lại, thấy xung quanh bốn bề yên tĩnh, mới nhìn về phía Trình Phi Trì ngoắc ngoắc ngón tay, rồi nhỏ giọng nói: “Anh qua đây một chút.”

Trình Phi Trì tiến lên một bước về phía cậu.

“Ơ kìa, bảo anh ghé sát qua đây cơ mà!”

Lần đầu tiên Diệp Khâm cảm thấy Trình Phi Trì lại sững sờ như thế, khi cậu giơ tay lên ôm lấy cổ anh, để cho anh nghiêng đầu xuống, sau đó là đến gần, đôi môi Diệp Khâm chạm nhẹ lên má Trình Phi Trì.

Hôn xong chính Diệp Khâm mới là người bối rối rời đi trước.

Dường như có ai đó ném những đốm lửa nhỏ vào người cậu, khiến nhiệt độ theo thứ tự từ trong ra ngoài như muốn nổ tung, nóng đến mức khiến cậu cảm tưởng như người mình sắp bốc cháy đến nơi.

… Cái này với cái gì mà chỉ như tay trái nắm lấy tay phải, má trái thơm má phải mà Chu Phong nói hoàn toàn khác nhau đó!

Nhân lúc Trình Phi Trì còn chưa kịp phản ứng, Diệp Khâm lắp bắp ném lại một câu “Cảm ơn kẹo của anh” rồi quay đầu lại chạy trối chết.