Lạc Nhi Ý

Chương 183



Thân thể mềm mại của Diêu Linh bước tới, lời nói quan tâm dịu dàng càng làm cho nhiệt huyết Quỷ Mị sôi trào, hắn không nói lời nào, liền đá cửa, bế thẳng Diêu Linh Linh vào trong phòng.

Diêu Linh Linh sợ hết hồn, hai tai vòng qua ôm lấy cổ hắn, vẫn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì Quỷ Mị đã bế muội ấy đến bên giường đặt xuống.

"Quỷ Mị..."

Muội ấy vừa mở miệng, thân thể tráng kiệt của Quỷ Mị đã đè lên muội ấy, rồi tận tình hôn môi nàng.

Đầu óc Diêu Linh Linh trống rỗng, cho tới khi đầu lưỡi dài của Quỷ Mị trêu đùa đầu luỗi củ nàng n lần, muội ấy mổi cảm thấy mặt mình như bốc hỏa, toàn thân cũng đỏ rực lên.

Quỷ Mị thưởng thức vị ngọt của miệng nạng, rồi một tay vừa tự cởi quần áo của mình lộ ra vóc người cao lớn, mặc dù nhìn qua có vẻ gầy nhưng thực ra da thịt cũng rất săn chắc.

Nhất là phía dưới hạ thân hắn, đã dựng đứng thành một đường thẳng.

"Á" Diêu Linh Linh hét lớn, vội vàng che mắt mình lại, mặt đỏ như muốn chảy máu,

Quỷ Mị dịu dàng nằm trên người muội ấy, cúi tai bên tai muội ấy, dịu dàng nói: " Làm nữ nhân của ta được không?"

Diêu Linh Linh ngượng ngùng không thôi, che mặt không trả lời hắn.

"Linh Linh.." Quỷ Mị nắm lấy tay muội ấy đưa đến chỗ hạ thân mình nhẹ nhàng chà xát.

Diêu Linh Linh vội vàng rút tay về nhưng không được.

Sau một hồi, Diêu Linh Linh mới nâng mắt lên, thấp giọng nói: " Quỷ Mị, không cho phép chàng phụ ta"

"Ngốc, ta sao có thể phụ nàng?"

"Hừ, nếu chàng phản bội ta, ta với chàng sẽ đồng quy vu tận"

Quỷ Mị biết trong lòng muội ấy vẫn còn bóng ma của Ngụy Thành, bất đắc dĩ gật đầu, ánh mắt đau lòng, " Được, Linh Linh, ta thề, nếu như ta phụ nàng, liền bị sét đánh.."

"Đừng" Thấy hắn như vậy, Quỷ Mị bối rối ngồi dậy, dùng tay che miệng hắn lại.

Quỷ Mị cười một tiếng, thuận thế ôm chặt lấy eo muội ấy, áp mặt muội ấy kề mặt mình.

"Linh Linh..." Giọng điệu của Quỷ Mị đã khản đặc đầy vẻ mong đợi.

Diêu Linh Linh cắn môi, nhẹ giọng nói: " Ta nguyện ý"

Ta nguyện ý, vẻn vẹn ba chữ, liền đem tâm tình hai người kéo chặt vào nhau, Quỷ Mị kích động khẽ cắn vành tai muội ấy, " Linh Linh, nàng là thê tử của ta..." Hắn lẩm bẩm, kiềm chế không được ôm nàng cùng ngã xuống giường.

Trong phòng một màn kịch liệt nóng bỏng, Quỷ Mị mới biết, thì ra điên long đảo phượng thực sự còn kích thích hơn những gì hắn tưởng tượng.

Một lúc sau, Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc gò má ửng hồng bước ra khỏi phòng chữ Thiên, họ vừa mới ra đến cửa, liền thấy Quỷ Mị và Diêu Linh Linh cũng từ một phòng khác bước ra.

Nhiếp chính vương hồ nghi nhìn hắn, Quỷ Mị trong nháy mắt lúng túng, mặt và cổ đều đỏ lên.

Hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái, khóe miệng Nhiếp chính vương không khỏi thoáng ý cười ái muội, hết thảy không cần nói thêm.

Nhiếp chính vương sai người mang Ngụy Thành và Hà Tiêm Nhi đi, còn mình thì rời khỏi quán trọ về hoàng cung Nam Xuyên.

Mỗi lần Nhiếp chính vương trở về Nam Xuyên đều ở lại không lâu còn lại đều ở tẩm điện của chàng- cung thể tử.

Vừa mới hồ cung, thì tin tức chuyện Lục Thừa Hoan truyền đến, Cảnh Hoa vương phi đang đợi chàng ở tẩm điện.

Nhiếp chính vương đồng ý, dặn dò Quỷ Mị an bài tốt cho Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh, còn mình thì qua đó.

Hai nữ nhân sau khi tắm rửa xong liền ngồi trên giường êm uống trà tán gẫu, nói về chuyện của Lục Thừa Hoan.

Vân Tử Lạc biết rõ, Lục Thừa Hoan lấy nội lực phá huyệt đạo không chết thì cũng phải trọng thương.

Một lúc sau Nhiếp chính vương đến tẩm điện, Quả nhiên đúng như nàng đoán, Lục Thừ Hoa hơi thở yếu ơt, gân mạch toàn thân đều bị tổn thương,cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.

Nhiếp chính vương đứng bên cạnh không nói nhiều, chỉ nói với Quỷ Mị rằng:" Đêm nay đến Quỷ gia dùng cơm, trở về chuẩn bị đi"

Trong lòng Vân Tử Lạc hiểu rõ, Cảnh Hoa vương phi nhất định sớm đã biết mình tiến vào hoàng cung Nam Xuyên, lại biết nàng suýt nữa hại chết Lục Thừa Hoan, bà ta gọi Hách Liên Ý đi không thể nào không nói gì được.

Chỉ là, nàng tin tưởng Hách Liên Ý có thể giải quyết việc này tốt, nàng cũng không có nhiều tâm từ mà suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Đến tối, Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc ngồi xe ngựa đến quỷ phủ, Diêu Linh Linh vì không muốn làm kỳ đà cản mũi cố ý không ngồi cùng Vân Tử Lạc, mà cưỡi ngựa đi phía sau.

Tay muội ấy cầm roi, vừa vặn có thể thúc Hà Tiêm Nhi đẩy Ngụy Thành đi nhanh hơn.

Cửa phủ Qủy gia hoành tránh, khí thế thuần chính, vừa nhìn là đã biết là gia tốc có vai về trong triều đình.

Đứng ở cửa phủ có một lão râu tóc bạc trắng, Quỷ Mị đứng bên cạnh ông ấy, phía sau hai người, theo thứ tự có năm vị trưởng lão, người người đều hoa y gấm mũ, khí độ bát phàm, thị vệ gia nô, nha hoàn cũng tự động đứng thẳng thành hai hàng hai bên cửa phủ.

Bên trong xe ngựa, Vân Tử Lạc thoải mái ngồi trên đùi Nhiếp chính vương, vòng tay quanh cổ chàng, khi Nhiếp chính vương kéo màn kiệu lên, qua khe hở thấy cảnh tượng bên ngoài, nàng lười biếng hỏi: " Họ là ai vậy?"

"Người mặc áo xanh đen đằng trước chính là ông nội của Quỷ Mị, hiện tại là gia chủ Quỷ gia, phía sau là các huynh đệ của ông ấy, cũng là các trưởng lão của Quỷ gia"

Nhiếp chính vương tỉ mị giới thiệu

Vân Tử Lạc gật gật đầu.

Xe ngựa dừng ngay trước cổng chính Quỷ gia.

Gia chủ Quỷ gia sắc mặt nghiêm nghị, đánh dánh vạt áo, quỳ gối xuống đat, cất lớn giọng: " Gia chủ Quỷ gia cùng Ngũ trưởng lão cung nghênh thái tử"

"Ừ, bình thân"

Từ tong xe ngựa, giọng Nhiếp chính vương trầm thấp nghiêm nghị truyền ra.

Màn kiệu được vén lên, thân ảnh đen cao lớn bước ra khỏi xe.

Người đàn ông vóc dáng cao lớn, tóc đen xõa sau lưng, mắt phượng híp lại, đôi mội mỏng nhếch lên, vẻ mặt không cười cực kỳ lạnh lùng.

Đúng là thể tử Hách Liên Ý mà Quỷ gia người người mong nhớ.

"Thế tử!" Quỷ chủ Quỷ gia đứng dậy, kích động gọi một câu.

Nhếp chính vương gật đàu, nhưng không bước đến ngay, mà lại kéo màn kiệu lên, đưa tay tiến dần vào trong xe.

Nét mặt của gia chủ Quỷ gia và mấy vị trưởng lão đều hết sức nghi hoặc.

Chẳng lẽ nào? Chẳng lẽ Cảnh Hoa vương phi cũng tới cùng!

Nhất là gia chủ Quỷ gia, liền nhanh chóng bắn ánh mắt nghi ngờ đến Quỷ Mị, sao Cảnh Hoa vương phi đến mà tiểu tử này cũng không nói trước một tiếng.

Khóe miệng Quỷ Mị khẽ nhếch lên thoáng ý cười vui vẻ, chuyện như vậy hắn làm sao nói ra được? gia gia con mắt tinh tường, hồi sau nhất định hiểu rõ.

Mà ánh mắt của hắn,lại thâm tình nhìn về hướng Diêu Linh Linh đang ngồi trên xe ngựa.

Diêu Linh Linh cũng nhẹ nhàng cười với hắn,ánh mắt đã nhanh chóng quét qua cửa phủ hoàng tráng của Quỷ gia, trong lòng không khỏi cảm khái, Quỷ gia, quả nhiên không tầm thường!

Trong xe, thò ra một bàn tay thon dài, Nhiếp chính vương dịu dàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, một lúc sau,một thân ảnh xanh ngọc bích lọt vào mắt mọi người.

Vòng liêu như là liễu rũ, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể gẫy được, Vân Tử Lạc ưu nhã bước xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, con mắt hạnh thoáng ý lạnh xuất trần.

Mặc dù không nhìn thấy gương mặt nàng, nhưng ấn tượng đầu tiên của mọi người về cô gái này một cô gái cao quý..

Quỷ chủ Quỷ gia cùng năm vị trưởng lão có chút sững sờ, từ vóc dáng và khí chất của cô gái này đều không giống Cảnh Hoa vương phi, cũng không phải là Lục Thừa Hoan,

Nhưng nữ nhân này là ai mà thế tử lại thân mật như vây? Quỷ Mị bước lên trước ba bước, khóe miệng nhếch lên nói: " Thế tử, thế tử phi, kính mời vào bên trong"

Vân Tử Lạc kinh ngạc chớp mắt, Nhiếp chính vương lại hết sức hài lòng, gật đầu:" Được"

Bên này Quỷ gia không khỏi kinh ngạc.

Thế tử phi?

Thế tử phi chẳng phải Hầu Hạ quận chúa sao?

Như thế nào lại xuất hiện một thái tử phi nữa?

Nhưng mà cũng không có thời gian cho bọn họ nghĩ ngợi nhiều, với kinh nghiệm của mình, Quỷ chủ Quỷ gia là người phản ứng lại đầu tiên, cùng với năm vị huynh đệ của mình quỷ xuống, hô lớn: " Trên dưới Quỷ gia cung nghênh Thái tử phi"

Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút,trán cũng nổi ba vạch đen.

Nhiếp chính vương cười sung sướng nói: " Thế tử phi mới tới Nam Xuyên, đối với phong thổ Nam Xuyên còn nhiều chỗ chưa rõ, đợi lát nữa bản vương mang thái tử phi đi tản bộ quý phủ"

Quỷ chủ Quỷ gia vội vàng gật đầu đồng ý, trong lòng không khỏi khiêp sợ, thái tử phi này không phải là người Nam Xuyên! Chẳng lẽ, đúng là danh môn khuê tú của Kỳ Hạ.

Lập tức trong lòng ông không khỏi cảm thán, thế tử uy tứ cỡ nào, ở Nam Xuyên là mơ ước của bao nhiêu người, tất cả các cô gái vửa độ tuổi ở Nam Xuyên đều mỏi mắt chờ mong, nếu biết thái tử phi là một nữ nhân Kỳ Hạ, chỉ sợ là tan nát coi lòng của các thiếu nữ...

Quỷ chủ quỷ gia, Quỷ trưỡng lão theo Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc vào phủ, Quỷ Mị lúc này mới bước nhanh đến bên cạnh Diêu Linh Linh, đỡ nàng xuống ngựa.

Hà Tiêm Nhi thấy Quỷ mị mặc trường sam trắng, lộ vẻ anh tuấn, lại là danh môn công tử, nhìn Quỷ phủ còn tráng lệ hơn hẳn phủ Thừa tướng Kỳ Hạ, trong lòng không khỏi đố kỵ.

Nhưng mà, nàng ta cũng không dám biểu lộ ra ngoài, đành phải đem buồn bực khó chịu này giấu hết trong lòng.

Đẩy Ngụy Thành vào phủ, liền nhìn thất hoa viên rộng lơn, thiết kế cũng cực kỳ khác biệt, có cầu nhỏ nước chảy... phong cảnh Giang Nam như đập thẳng vào mắt.

VÒng qua vài vòng hoa viên, trước mặt là mộ hồ nước lớn, hai bên bờ là hàng dương liễu rũ bóng.

Đám người làm bước tới vô cùng lễ phép cúi đầu thỉnh an Quỷ Mị, " Thiếu qua cát tường" " Thiếu gia vạn an"

Thái độ như vậy, không chút nào kém hơn Kỳ Hạ, Diêu Linh Linh không khỏi tán thưởng.

Ngụy Thành sắc mặt tối đi, nhìn Quỷ Mị và Diêu Linh Linh phía trước, căm hận và ghen ghét đố kỵ đã bùng cháy từ sớm, như muốn nổ tung.

Nếu như không tới Quỷ phủ, hắn còn nói những lời xem thường quỷ Mị, lúc này đây hắn hận không thể đem đập nát miệng mình.

Quỷ gia có bốn đời năm công, con cháu đều ở Nam Xuyên, xác thực không phải là hư danh, lúc này đã, hắn liền hiểu Ngụy Thành căn bản hắn không thể so sánh với Quỷ gia.

Diêu Linh Linh đáng lẽ là thê tử của hắn, bây giờ lại được vào nhà hào môn, mà hắn, lại trở thành kẻ tàn phế.

Ngụy Thành cố che dấu sự chua xót trong lòng.

Hắn liếc mắt nhìn bóng lưng Hà Tiêm Nhi, giờ phút này, hắn mới cảm nhận được Linh Linh tốt thế nào.

Cái gì mà ôn nhu như nước, khéo léo hiểu lòng người, Hà Tiêm Nhi căn bản là Mẫu Dạ Xoa mang mặt nạ da người.

"Nhìn cái gì?" Hà Tiêm Nhi tức giận, bụng cũng tràn oán khí, "Nhìn lại đi, ngươi cũng không xứng với ta! Người ta gả đi phải là gia môn danh thế, còn nhìn lại ngươi xem- phế nhân"

Vẻ mặt Ngụy Thành trong nháy mắt vặn vẹo, lạnh lùng nói: " Hà Tiêm Nhi, cô đắc ý cái gì? Ta là phế nhân thì cô là cái gì? Thanh danh mất sạch, về sau còn nam nhân nào dám lấy cô"

"Bốp" Hà Tiêm Nhi liền tát hắn một cái, rồi một đá đạp lên bụng Ngụy Thành, động tác thuần thục, dường như suốt dọc đường đã làm quen.

"Ngụy Thành, bây giờ ngươi vẫn không hiểu tình hình của mình sao? Ta không ai thèm lấy cũng không gả cho ngươi, xem bộ dạng ngươi như vậy, ngay cả chuyện viên phòng cũng không làm được!"

Lời nói Hà Tiêm Nhi đả kích Ngụy Thành đến cùng cực.

Nếu như không phải là cơ quan trên xe lăn đều bị Vân Tử Lạc phá bỏ, giờ phút này, hắn nhất địn sẽ bắn thâu người Hà Tiêm Nhi! Nhưng lúc này, hắn cũng chỉ có thể trợn to mắt nhìn.

Thời điểm hai người bọn họ đang căng thẳng, QUỷ Mị dắt Diêu lInh Linh quay đầu lại nói: " ầm ĩ cái gì chứ"

Giọng trầm thấp của Quỷ Mị vang lên, đi theo Nhiếp chính vương lâu ngày, khí thế của hắn cũng rất khiếp người.

Ngụy Thành cùng Hà Tiêm Nhi lập tức không dám lên tiếng.

Diêu Linh Linh đáng thương nhìn hai người, nghĩ đến chính mình cũng vì si mê người đàn ông trước mắt, lại còn vì người phụ nữ trước mặt mà đấu đá tranh gianh, còn tổn thương người xung quang....

Lại nghĩ đến quỷ Mị bên cạnh ưu tú thâm tình, liền có cảm giác trước kia mình ngốc nghếch đến thế nào...

Cũng may, cũng may mà mình gặp huynh ấy!

Huynh ấy giúp nàng trưởng thành, làm cho nàng được tái sinh lần nữa, sống tích cực hơn.

Thì ra, đứng được cao, quả nhiên nhìn thấy xa.

Nghĩ đến đây Diêu Linh Linh không khỏi quay mặt thâm tình nhìn liếc Quỷ Mị,

Quỷ Mị cũng quay mặt lại bị nhu tình của Linh Linh đánh bại, chỉ si ngốc nhìn muội ấy

Trái tim Ngụy Thành chua loét, cùng Diêu Linh Linh quen biết nhiều năm như vậy, mặc dù giả diễn cũng đã làm thật

Ít nhất, giờ phút này nhìn Diêu Linh Linh cùng người đàn ông khác thân mật, đó kỵ mãnh liệt từ trong lòng chiếm giữ lòng hắn.

Cho dù hắn biết rõ, hạnh phúc của nàng, sớm đã không còn liên quan gì tới hắn.

Hà Tiêm Nhi lại càng ghen ghét dữ dội, không cam lòng.

Vì cái gì Diêu Linh Linh có thể được phu quân ưu tú như vậy? Vì cái gì lúc nào cô ta cũng may mắn như vậy?

Trong lòng nghĩ như vậy, Diêu lInh linh mở miệng nói: " Quỷ Mị, đưa bọn họ trở về Kỳ Hạ đi"

Suốt dọc đường bọn họ cũng đã bị hành hạ không ít, kỳ thực trong lòng muội ấy sớm đã không còn thù hận nữa!

Vốn không yêu, lấy đâu ra hận.

Quỷ Mị gật đầu, " Được, vậy thì đưa bọn họ đi, cũng đỡ đứng trước mặt mất hứng"

Rất nhanh hắn liền cho người đem hai người bọn họ đi, Quỷ MỊ vui mừng cùng Diêu Linh Linh tản bộ thưởng thức cảnh trong hoa viện, đi đến chỗ nào, hắn cũng tận tình giới thiệu cho Diêu Linh Linh.

Diêu Linh Linh nghe được vô cùng rạo rực trong lòng, có cảm giác như chỉ mình và Quỷ Mị ở trong hoa viên...

Hai người họ sau đó đến đại sảnh dùng cơm, người Quỷ gia đều đến đủ, kể cả phụ thân của Quỷ Hồn, Quỷ Hình, hai người với phụ thân Quỷ Mị, một người là huynh đệ ruột, một người lại huynh đệ đồng môn.

Chỉ có phụ thân Quỷ Ảnh là khác, bởi vì sau sự tình của Quỷ ảnh, Quỷ gia đã khai từ hắn ra khỏi gia tích Quỷ gia, đưa đi đày tới chỗ rất xa Nam Xuyên.

Yến tiệc náo nhiệt khai màn, Vân Tử Lạc ngồi bên cạnh Nhiế p chính vương, có chút bất đắc dĩ lấy thân phận nhận lời chúc phúc từ bốn phía.

Nàng còn chưa nghĩ đến chuyện thành thân với Hách Liên Ý, hai nhà cũng chưa đồng ý, lại phải dùng thân phận thái tử phi này đối mặt với nhiều người như vậy!

Diêu Linh Linh cũng căng thẳng,mẹ Quỷ Mị kéo nàng ra nói ngắn nói dài, ánh mắt dường như hận không thể nói ra ngay lập tức: " Ta biết con là con dâu ta"

Uống rượu vào, mọi người đều trò chuyện vui vẻ, một thân ảnh từ bên ngoài chạy vào, Quỷ Mị đứng dậy đi ra ngoài, chỉ một lúc sau thì tiến vào, trực tiếp đến bên cạnh Nhiếp chính vương.

Vân Tử Lạc cúi đầu nhìn, chỉ thất Quỷ Mị lấy từ trong ống tay áo một mảnh giấy đưa cho Nhiếp chính vương.

Nhiếp chính vương nhướng mày, cầm lấy vờ như không thấy nhét vào trong ống tay áo.

Tâm Vân Tử Lạc đột nhiên căng thẳng.

Nàng ngồi gần Nhiếp chính vương như vậy, một màn kia nàng có thể thấy rõ, mà bút tích trên mảnh giấy đó cũng rất ngay ngắn đẹp đẽ,nhât định là bút tích của nữ nhân.

Bản tính phụ nữ làm cho nàng sinh ra một tia cảnh giác!

Cái đó là do Lục Thừa Hoan viết?

Nhưng Hách Liên Ý vì sao không mở ra xem? Chẳng lẽ sợ nàng nhìn thấy nội dùng, hay là còn bí mật nào giấu nàng?

Nàng quay đầu nhìn lại, Nhiếp chính vương đã nàng chén rượu lên, mặt mũi tươi cười, đáp lễ người của Quỷ gia.

"Ý, uống ít thôi" Vân Tử Lạc nhẹ giọng nhắc nhở.

Mặc dù tưởu lượng chàng rất tốt, nhưng uống nhiều rượu hại thân thể.

Nhiếp chính vương nhếch môi cười, nói với mọi người: " Nghe thấy chưa? Phu nhân nhà ta bảo ta uống ít rượu một chút, rượu này không thể kính, mọi người dùng bữa đi"

Lúc này mọi người mới ồ lên.

Vân Tử Lạc lập tức đỏ mặt, duỗi chân đạp lên chân chàng một phát.

Nhiếp chính vương nghiêng đầu, vui tươi hớn hở nhìn nàng cười một tiếng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Phu nhân... phu nhân của chàng... Nhiếp chính vương cực kỳ hưởng thụ cảm giác này.

Bị mùi rượu nồng ập tới mặt, Vân Tử Lạc vội đưa tách trà cho chàng, Nhiếp chính vương nhận lấy, uống sạch một hơi.

"Ta đi ra ngoài một tý" Vân Tử Lạc đứng dậy.

Hít thở bầu không khí mới, nàng không khỏi thở dài một hơi.

Vì quá nghĩ nhiều đến chuyện mảnh giấy, rồi mùi rượu nồng nàn ở đại sảnh làm cho nàng cảm thấy choáng váng.

Trong đại sảnh, Nhiếp chính vương ngồi trên ghế thái sư, áo trường bào đen dính sát vóc dáng cao lớn của chàng quệt xuống đât, tay trái nâng chén rượu tay phải gõ trên mặt bàn, đôi mắt phượng tối lại, môi mím thành đưởng thẳng, tư thế cùng vẻ mặt như vậy muốn soái bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nữ nhân trong Quỷ phủ cũng chỉ dám vụng trộm nhìn chàng, không dám có nửa điểm tâm tư.

Bọn họ đều biết rõ, Hách Liên Ý là người như thế nào?

Vương phi vì ngài đã cho xem xét không biết bao nhiêu nữ nhân tài nghệ song toàn, nhưng không một ai lọt vào mắt ngài ấy.

Họ không nghĩ rằng, thế tử lãnh khốc vô tình cũng có thể yêu, hơn nữa không ngờ ngài ấy lại có thẻ ôn nhu thâm tình như vây, thật làm người khác ngưỡng mộ...Trong nội tâm họ thầm nghĩ, phía dưới mạng che mặt kia ắt hẳn là một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Nhiếp chính vương hạ mắt, lấy mảnh giấy ra, một tay đầy ra, nhanh chóng lướt qua, hàng mày nhẹ chau lại, sau đó khép tay, mảnh giấy trong tay liền như bông tuyết rơi xuống san nhà.

"Vương gia"

Quỷ MỊ ngồi cạnh chàng, thấy chàng xem xong, liền lên tiếng hỏi

Nhiếp chính vương nhếch môi, đưa tay vỗ vỗ vai hắn: " Đêm nay không có việc gì, cứ vui vẻ đi"

Nói xong theo thói quen nhìn về phía cửa sau.

Một lúc sau, Vân Tử Lạc mới bước vào, Nhiếp chính vương vội vàng đứng dậy, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ân cần hỏi: " Bên ngoài có lạnh không"

"Không sao, bây giờ mùa hè, buổi chiều cũng chỉ thấy hơi lạnh thôi" Vân Tử Lạc dịu dàng nói.

Nàng ngồi vào chỗ, Nhiếp chính vương liền gắp thức ăn đặt vào chén của nàng, " Nhìn nàng cũng chưa ăn được nhiều, chẳng lẽ mấy mòn này không hợp khẩu vị sao?"

Quỷ gia nghe vậy ai ai mặt mày căng thẳng,

Vân Tử Lạc cười nói: " Đồ ăn rất ngon, ta ăn cũng nhiều rồi" Nói rồi nàng lại cúi đầu ăn.

Người nhà quỷ gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng bọn họ thiết đãi người trong lòng của thế tử không chu đáo.

Vân Tử Lạc cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói với Nhiếp chính vương, " Nhưng mà, so với món ta nấu thì sao?"

Nhiếp chính vương cũng cúi mặt xuống, cười híp mắt: " Tất nhiên kém xa, chẳng trách khẩu vị Lạc nhi lại tốt như vậy"

Vân Tử Lạc cười khẽ, hạ thấp tay nhéo chàng một cái, lại phát hiện phía dưới mặt đất có lẻ tẻ vài mảnh giấy vụn,lòng nàng không khỏi chùng xuống, vẻ mặt nhưng trệ.

Con mắt hạnh sắc bén quét qua một vòng dưới bàn, chú ý đến cột gỗ bên cạnh bà ăn cũng có những mảnh giấy vụn.

Nàng lặng lẽ nhặt lên, giữ nó trong tay, đợi đến khi Nhiếp chính vương không chú ý mới cúi đầu nhìn xuống..

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy, lòng nàng lập tức thấy lạnh...

" Lạc nhi, ăn đầu cá đi" Giọng nhiếp chính vương dịu dàng vang bên tai nàng, nhưng mà âm thanh này lại làm cho nàng đột nhiên cảm giác xa lạ, trước mặt Vân Tử Lạc là một mảng trắng xóa, trong đầu cũng ong ong...

"Lạc nhi, nàng không thích sao?" Giọng Nhiếp chính vương trầm thấp gần sát nàng, Vân Tử Lạc nhấc mắt lên,trước mắt nàng là hình ảnh gương mặt tuấn tú, đang thắc mắc của chàng.

"Không phải vậy" Vân Tử Lạc miễn cưỡng cười, nhưng cảm giác trong lòng mình lạnh băng, nàng cứ ngây ngốc cầm chiếc đũa.

Ngoài mặt không biến sắc, nhưng trong lòng là sóng ngầm sóng tuôn.

Trên một mảnh giấy không bị xé rách, chỉ có đúng một chữ, một chữ " Bình" đoan chính thanh tú.

Nét chữ này, quá quen thuộc với nàng.

Thể chữ này, quá quen thuộc với nàng.