Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 346



“Giáo sư Hồng Lục, nhà tôi có vào với tôi không?”
Hồng Lục đang chuẩn bị công tác trước phẫu thuật, vài nhân viên đặc b3iệt của Viện nghiên cứu đã đến rồi, Chiến
Lệ Xuyên mới ngượng ngần lên tiếng.
Hồng Lục nhìn Chiến Lệ Xuyên, trong mắt l1à ý cười thích thú: “Cậu ba đang căng thẳng à? Yên tâm đi, giáo sư J
của chúng tôi học thuật cao thâm, phẫu thuật chưa bao giờ 9thất bại. Chắc ông cụ cũng nói với cậu về việc cậu chủ
nhà họ Lục là do giáo sư J chữa khỏi rồi nhỉ?”
“Tôi không căng t3hẳng.” Chiến Lệ Xuyên hỏi lại lần nữa: “Tôi chỉ muốn hỏi là nhà tôi có vào với tôi không thôi?”
“Cậu ba, là thế này, bì8nh thường trong phòng phẫu thuật, trừ khi phụ nữ sinh con có yêu đầu đặc biệt thì mới để
người nhà vào bầu bạn, các phẫu thuật khác đều không thể để người nhà vào trong. Cậu cứ thư giãn đi.”
Chiến Lệ Xuyên: …
Thực ra là anh muốn nói thật với Cảnh Thiên rằng anh không có phản ứng với các loại thuốc mê, thuốc tế, hương
an thần.
Như vậy thì chắc chắn Cảnh Thiên sẽ biết chuyện cô dùng hương an thần để khiến anh ngủ say, sau đó xoa bóp
châm cứu cho anh đã bị anh phát hiện rồi.
Chuyện quan trọng như vậy mà anh lại quên mất. “Cậu ba, cậu tự nằm lên hay để người của chúng tôi giúp cậu?”
Tiếng Hồng Lục vang lên bên tai lần nữa, Chiến Lệ Xuyên định thần lại rồi liếc nhìn cô ta: “Tôi tự làm được.”
Sau đó, trước sự kinh ngạc của Hồng Lục và các nhân viên y tế, chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên cao dần lên, nâng
cả người anh đến mép giường, người vẫn đang ngồi trên xe lăn đã nằm thắng người sau khi chiếc xe lăn từ từ
phẳng ra.
Mọi người thấy chiếc xe lăn biến thành một chiếc máy vận chuyển, Chiến Lệ Xuyên đang ngồi xe lăn đã biến thành
người nằm trên bàn sắt. Tấm bàn sắt đưa Chiến Lệ Xuyên lên giường, một thể thống nhất nhanh chóng phân tách
thành từng dải, rụt xuống khỏi giường như đã biến thành xúc tu.
Cơ thể Chiến Lệ Xuyên không hề chịu bất cứ chấn động nào từ khi ngồi trên xe lăn cho đến khi nằm lên giường.
Sau khi tất cả xúc tu đã quay lại, thứ kia lại trở về hình dạng một chiếc xe lăn.
Hồng Lục: …


Mọi người: …
“Cậu ba, chiếc xe lăn này của cậu thần kỳ quá, do tập đoàn AUPU sản xuất à?” “Ừm.” Chiến Lệ Xuyên nằm trên
bàn phẫu thuật, đáp một tiếng với vẻ mất tập trung.
“Chiếc xe lăn này có thể thay đổi hình dạng theo suy nghĩ của cậu à?”
“Ừm.”
“Chiếc xe lăn này làm bằng vật liệu gì thế? Cảm thấy thứ như thế này chỉ gặp được trong phim khoa học viễn
tưởng thôi.”
“Nano cao phân tử kết hợp điện từ.” Hồng Lục: … Được rồi, đằng nào có nói thì cô ta cũng không hiểu. Hồng Lục
chỉ tìm hiểu về y học, khác với đại ca, đại ca tìm hiểu về nhiều điều khác ngoài những thứ mang tính công nghệ.
Chiến Lệ Xuyên năm lên bàn mổ thì thấy nhóm Hồng Lục đều đeo khẩu trang lên.
“Thuốc mê sẽ gây tổn thương cho cơ thể người, thế nên Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi không bao giờ cho
bệnh nhân dùng thuốc mê. Đây là hương an thần mà người sáng lập Viện nghiên cứu chúng tôi tự sáng chế, cậu sẽ
tiến vào trạng thái ngủ say sau khi hít vào. Chờ tỉnh lại thì cuộc phẫu thuật đã kết thúc rồi.”
Đã đến mức này rồi, Chiến Lệ Xuyên không tiện vờ ngủ nữa, dù gì thì anh cũng sắp làm phẫu thuật rồi.
“Giáo sư Hồng Lục, tôi bẩm sinh không có phản ứng với những thứ này.” Hồng Lục vô cùng tự tin về hương an
thần do đại ca nhà mình chế tạo, cô ta cười: “Yên tâm đi, tôi còn một phút nữa, sau một phút, tôi đảm bảo có gọi thì
anh cũng không tỉnh được.”


Chiến Lệ Xuyên: …


Chỉ có thể lặng lẽ chờ. Một phút sau, Chiến Lệ Xuyên vẫn mở to mắt.


Hai phút sau, vẫn mở mắt.


Năm phút sau…