La Phù

Chương 520: Hai đường chọn một



Bởi vậy có thể thấy được vào thời kỳ thịnh vượng các thế lực môn phái lớn còn vượt xa cả Côn Luân bây giờ.

- Thứ cấm chế này rất giống với Liệt Khuyết lam quang trận của Hoàng Thiên tông trong điển tịch. Cho nên ta mới nói rất có thể nó là đất phong của Hoàng Thiên tông.

Nhìn ánh sáng màu lam bao phủ cả vạ dặm, Băng Trúc Quân cũng không hề khiếp sợ mà chỉ đưa tay về phía vầng sáng nói với đám người Trần Thanh Đế:

- Lần trước ta đã điều tra cẩn thận biết được chỗ này yếu nhất có thể phá vỡ.

- Liệt khuyết lam quang trận? - Một tia sáng lóe lên trong mắt Vân Hạc Tử, nét mặt của y cũng bình tĩnh lại:

- Nghe ngươi nói vậy thì biết cách phá vỡ trận pháp này?

Băng Trúc Quân gật đầu:

- Ngoại trừ tại vị trí mắt trận có thể khống chế được nó ra thì trong tình hình không có ai điều khiển chỉ có thể dùng sức phá vỡ lớp ánh sáng này mới có thể đi vào. - Ngừng một chút, Băng Trúc Quân lại nói:

- Cái cấm chế Liệt Khuyết lam quang trận đặc biệt ở chỗ nó như một cái vỏ trứng, đánh vỡ chỗ này chỗ khác không bị đổ.

- Chỉ có dùng sức phá trận? - Trần Thanh Đế liếc nhìn Băng Trúc Quân.

- Đúng vậy. - Băng Trúc Quân gật đầu, không nói gì thêm nhìn ba tên đệ tử Côn Luân mà nói:

- Các ngươi đã tới đây thì hãy dốc hết sức mà tấn công cái vầng sáng này.

Hai tên đệ tử Côn Luân và Hoài Ngọc từ từ đi tới gần màn sáng màu lam còn Xích Đồng thiên thành lại bay ngược ra sau gần trăm trượng.

Nhìn Xích Đồng Thiên thành bay ra như thế, sắc mặt Hoài Ngọc hơi tái nhợt của hai tên đệ tử Côn Luân khác thì đầy sự oán độc.

Bọn họ đều biết rõ mặc dù Băng Trúc Quân nói đây là Liệt Khuyết lam quan trận nhưng chắc chắn cũng chưa dám khẳng định. Hơn nữa cho dù biết đó là Liệt Khuyết lam quang trận thì ai có thể biết được sau nó có còn cái cấm chế nào khác phản kích lại không? Đám người Băng Trúc Quân chắc chắn có suy nghĩ như vậy cho nên mới lấy họ ra để thử.

Mặc dù hiểu rõ điều đó nhưng thân bị trúng cấm chế, trước mặt bọn họ cũng không thề làm gì khác vì vậy mà khi bay tới trước vầng sáng màu lam chừng năm mươi trượng. Tên đệ tử áo vàng cắn răng rồi một vầng sáng màu xanh trào ra trên đỉnh đầu của y, trong nháy mắt hóa thành hình dạng con mãnh hổ kéo theo những cơn gió mà lao thẳng vào vầng sáng màu lam.

Oành!

Vầng sáng có hình dạng con mãnh hổ như hình thành từ trận gió tuy nhiên khi chạm vào làn ánh sáng màu lam lại vô cùng nặng nề. Hơn nữa cú va chạm như húc phải một tấm sắt không thể tiến lên mà bị phản lực làm cho vỡ nát. Nó lập tức hóa thành mấy trăm cơn lốc xoáy tiếp tục tấn công lên vầng sáng màu lam.

Tuy nhiên vầng sáng màu lam lưu chuyển giống như làn nước chỉ hơi lõm xuống rồi trở lại như bình thường ngăn cản đòn tấn công của tên đệ tử Côn Luân.

Vừa nhìn thấy tên đệ tử Côn Luân ra tay, Hoài Ngọc và một tên đệ tử khác mặc trang phục của Kiếm ti cũng vung tay lên bắn ra mười cột lửa màu trắng, cùng lúc đó trước mặt Hoài Ngọc cũng xuất hiện một cái quả cầu màu bạc giáng thẳng lên trên vầng sáng màu lam.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Cột lửa màu trắng lao tới trước khiến cho không khí xung quanh đó xoay động tản ra những ngọn lửa màu lam. Còn bên trong quả cầu màu trắng của Hoài Ngọc thì lại có âm thanh giống như chưa đầy thủy ngân với thanh thế kinh người.

Tuy nhiên ánh sáng màu lam cũng chỉ lóe lên rồi hơi lõm xuống.

Ánh mắt của Băng Trúc Quân chợt xuất hiện sự vui mừng. Màn hào quang màu lam thể hiện đặc tính của nó hoàn toàn giống hệt với những gì miêu tả về Liệt Khuyết Lam quang trận. Tuy nhiên ánh mắt của lão lập tức trở nên âm độc, lên tiếng:

- Tại sao các ngươi vẫn không dốc hết sức? Chẳng lẽ phải để cho ta động tới cấm chế trên người các ngươi hay sao?

Nghe thấy âm thanh của Băng Trúc Quân, ánh mắt của tên đệ tử Côn Luân đầy sự oán độc nhưng y cũng không dám phản kháng mà chỉ thấy một vầng sáng có hình dạng thanh long xuất hiện trước mặt y rồi đồng thời trong tay cũng có một cái pháp bảo màu xanh có hình cây quạt.

Cây quạt hơi phe phẩy một cái khiến cho không trung trước mặt y lập tức xuất hiện hơn trăm đạo kiếm quang.

Cùng lúc đó, tên đệ tử Kiếm Ti còn lại cũng há mồm phun ra một tia sáng màu hồng. Đó là một thanh đao dài tới hai thước, đỏ như máu. Cán đao có hình đầu sói, lưỡi đao rất mỏng nhìn vô cùng sắc bén.

Còn Hoài Ngọc cũng hóa ra một vầng sáng màu bạc cong như nửa vầng trăng. Vầng sáng mà nàng hóa ra trong ba người có phấn không đáng xem nhưng sau khi phóng ra, pháp lực dao động trên người lại yếu đi rất nhiều dường như chân nguyên lập tức mất đi non nửa.

- Rắc rắc

Dưới một đòn liên thủ của ba người, không gian xung quanh vang lên tiếng giống như sứ vỡ rồi một vòng sóng khí phun ra khiến cho một ít bụi xung quanh đó cũng rung chuyển theo.

Lần này cuối cùng thì màn ánh sáng màu lam cũng bị tác động hơi tản ra một chút.

- Tiếp tục! Không được dừng tay. - Băng Trúc Quân lập tức hét lên một tiếng chói tai.

Cả ba người dốc hết toàn lực. Tấn công như thế này chân nguyên mất đi rất nhanh không thể tiếp tục được. Nhưng vào lúc này nghe Băng Trúc Quân quát lên cả ba người không hề dám làm trái chỉ biết cắn răng tiếp tục phóng pháp thuật và pháp bảo liên tục tấn công màn ánh sáng màu lam. Nhưng cho dù màn ánh sáng đó có dao động như thế nào thì mãi vẫn không hề có cái khe nào xuất hiện.

- Nhìn thế này thì đúng là Liệt Khuyết Lam quang trận.

Trong tiếng nổ rầm rầm, Băng Trúc Quân híp mắt quay đầu nhìn đám người Trần Thanh Đế:

- Với tu vi của ba người đó cho dù có hết chân nguyên cũng không thể phá được cấm chế. Tiếp theo ba người này còn có tác dụng. Trần cung chủ! Hiện tại làm phiền các ngươi giúp chúng một chút.

- Các vị đồng loạt ra tay đi. - Trần Thanh Đế vẫn đứng yên, chỉ quay sang liếc nhìn đám người Vân Hạc Tử.

Vân Hạc Tử thầm cười lạnh trong lòng. Y biết Trần Thanh Đế vẫn còn sợ có cấm chế khác lạ, sợ là người tấn công đầu tiên sẽ bị phản kích cho nên mới bảo mọi người cùng ra tay để chịu phản kích đồng loạt. Tuy nhiên mặc dù cười trong lòng như nét mặt của Vân Hạc Tử vẫn thản nhiên chỉ gật gật đầu, nói:

- Thoáng nhìn thì cái cấm chế này khó đánh vỡ, mọi người không cần phải lãng phí chân nguyên chỉ dốc hết toàn lực xem có thể đánh tan nó được không.

- Ra tay.

Trần Thanh Đế im lặng liếc mắt nhìn Vân Hạc Tử một cái. Rồi theo hai chữ lạnh lùng thốt ra khỏi miệng, Hoài Ngọc đã kiệt quệ hơn nửa chân nguyên chỉ cảm thấy một làn pháp lực dao động khủng bố từ phía sau truyền đến. Khi nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn thì một điểm sáng chói mắt đã xẹt qua đỉnh đầu nàng mà nện lên trên vầng sáng màu lam.

Rầm!

Như có một thứ gì đó đột nhiên nổ tung. Hoài Ngọc chỉ cảm thấy thân thể bắn lên theo sự chấn động của không gian đồng thời trên màn sáng màu lam cũng xuất hiện cái khe dài tới mấy trượng.

- Linh khí trời đất nhiều thật.

Khi cái khe nứt vừa mới xuất hiện, Hoài Ngọc cũng chỉ cảm thấy một làn linh khí trời đất bùng lên. Mức độ nồng đậm của linh khí mặc dù không thể sánh với mấy vòng đảo của Côn Luân nhưng cũng gần với vòng đảo thứ nhất. Theo những gì trong điển tịch ghi lại thì linh khí trong không gian loạn lưu rất loãng, bây giờ nó có thể đạt tới mức độ này đã là chuyện hết sức kinh người.

Nhưng đúng vào lúc này, sau khi linh khí trời đất phun mạnh ra qua cái khe trên vầng sáng. Lam quang cũng nhanh chóng hội tụ lại thành một vầng sáng sắc như dao mà lao về phía trước với tốc độ kinh người.

Đối diện với vầng sáng sắc như dao đó chính là tên đệ tử Côn Luân mặc áo vàng. Chỉ thấy tốc độ của vầng sáng màu lam cực nhanh, tên đệ tử Côn Luân mới chỉ kịp điều khiển cái pháp bảo hình cây quạt bắn ra mấy trăm tia sáng ở trước mặt. Tuy nhiên ánh mắt của y mới xuất hiện sự kinh hãi, vầng sáng sắc như dao đó đã lướt qua cắt toàn bộ thân thể y và cái pháp bảo màu xanh ra thành hai nửa.

Bỏ mặt cột máu phun lên cao, vầng sáng màu lam vẫn tiếp tục lao thẳng tới Xích Đồng Thiên Thành mới nổ tung hóa thành những ngọn lửa màu lam.

Hoài Ngọc và tên đệ tử Côn Luân còn lại đứng cách tên đệ tử mới bị giết chỉ có mấy trượng. Lúc này sắc mặt cả hai đều trở nên trắng bệch.

Với tu vi của hai người nếu vầng sáng màu lam đó mà lướt về phía họ thì cơ bản cả hai cũng chẳng chặn được mà bị giết chết ngay lập tức.

- Quả nhiên là cấm chế độc môn của Hoàng Thiên tông - Liệt Khuyết lam quang trận.