Là Họa Không Thể Tránh

Chương 57



Hoắc Ngập lui về phía sau một bước, hoàn toàn không có chút chột dạ nào khi bị phát hiện, tầm mắt dời đi, nhìn Vu Huy Dương cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, môi mỏng có vệt nước, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nụ hôn vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.

Vu Huy Dương không thể tiếp thu, mắt nhìn Lâm Kiều, lui về phía sau một bước, mới thấy điện thoại của mình rơi trên mặt đất, cậu ta vội vàng nhặt điện thoại đã vỡ vụn màn hình lên, xoay người đi nhanh xuống lầu.

Lâm Kiều có chút đứng không vững, không biết vừa rồi cậu ta thấy nhiều hay ít, cũng không biết cậu ta có khi nào sẽ nói ra ngoài hay không…

“Cứ vậy mà chạy, chị không đuổi theo sao?” Hoắc Ngập dựa vào lan can cầu thang, nhìn thoáng qua dưới lầu, bóng dáng đã mất hút, anh nhịn không được cười rộ lên, “Chạy trốn thật nhanh, cũng không hỏi xem chúng ta vì sao lại thân thiết như vậy?”

Cánh môi Lâm Kiều tê dại, cô hơi cắn răng, “Vì sao cậu phải làm như vậy?”

“Vừa rồi tôi hôn chị, không phải chị cũng có phản ứng à, sao lại còn hỏi tôi?” Hoắc Ngập nhìn sang, cười vô hại, nhưng nói chuyện lại không để lối thoát mà đâm thủng tầng giấy cửa sổ, “Nếu như đổi thành một người khác hôn chị như vậy, chắc đã sớm ra tay rồi, chị à, chị đang sợ cái gì vậy, rõ ràng chị cũng thích tôi, thích cùng tôi hôn môi, đừng mạnh miệng.”

Cô nói không ra lời, biết rõ trong lời nói của anh có vấn đề, chỉ là cô không thể phản bác được, anh tựa như đang đi từng bước một dụ dỗ người rơi vào bẫy rập, nhưng mặt anh lại đẹp không hề giống người xấu.

“Tôi thật sự không thích cậu, cũng không có khả năng sẽ ở bên cậu, cậu vẫn nên đi tìm bạn gái của cậu đi.” Lâm Kiều xoay người mở cửa muốn đi.

Hoắc Ngập cũng không hề có ý muốn ngăn cản cô, “Chị muốn trở mặt với tôi à?”

Động tác của Lâm Kiều dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh, đột nhiên có chút lo sợ, cô đã quên, anh chính là Hoắc Ngập, đứa con trai mà chú Hoắc vừa ý nhất.

Nếu đắc tội anh, có phải cô có thể trực tiếp dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị bỏ học?

“Hiện tại chị yêu đương với tôi, chờ một hai tháng chắc cũng sẽ chia tay, nhưng nếu chị một hai phải cứng đối cứng với tôi, vậy không thể trách tôi mất kiên nhẫn, là chị lừa tôi trước đó, chị nói chị chỉ muốn học tập, nhưng quay đầu đã đi yeu đương với người khác, chị đang chơi tôi à?”

“Tôi không hề yêu đương, tôi vẫn luôn nghiêm túc học tập.” Lần đầu tiên Lâm Kiều nghiêm túc giải thích những việc này, như đang giải thích với người lớn trong nhà.

Hoắc Ngập nghe xong không có phản ứng gì, cũng không biết tin hay không, anh đi vài bước đến gần, hơi cúi người nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt, “Vậy vừa lúc, dù sao chị mỗi ngày đều đi làm bài tập với nam sinh khác, cùng nhau ăn cơm, cùng đi thư viện, chứng minh chị cũng có thời gian yêu đương, giờ đổi nam sinh này thành tôi là được rồi.”

Tay Lâm Kiều nắm chặt lại.

Hoắc Ngập duỗi tay lại gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của cô, “Tôi cho chị thời gian để nói rõ ràng với tên ngốc kia, buổi chiều tan học tới hội trường chờ tôi, tôi đưa chị đi ăn.” Anh nói xong liền thu tay lại, xoay người xuống lầu, dỗ người cũng đều là sự tùy ý không chút để ý.

Lâm Kiều đứng yên ở đó thật lâu, nỗi lòng cũng không còn vững vàng, cô yên lặng mở cửa đi về phòng học.

Tiết thể dục cô cũng không còn tâm trạng đi học, chậm rì rì về phòng học, Vu Huy Dương đang ngồi ở bên trong.

Cậu ta nhìn màn hình vỡ vụn không biết đang suy nghĩ cái gì, ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Lâm Kiều im lặng một lúc, đi đến trước mặt cậu ta, nhẹ giọng nói: “Có thể đừng nói cho người khác không?”

“… Ừ.” Vu Huy Dương lên tiếng, đôi mắt nhìn trái phải, nghĩ đến bọn họ là người yêu, liền có loại cảm giác không chỗ dung thân, tình cảnh như vậy, chính là đang nhục nhã cậu ta, “Tôi… Tôi đi học trước, cậu nghỉ ngơi đi.”

Lâm Kiều nhìn Vu Huy Dương chạy đi, đi về chỗ ngồi, ngồi yên thật lâu, mới kéo cặp sách ra lấy dây buộc tóc, miệng đến bây giờ vẫn còn thấy đau.

Cô vươn tay lấy gương nhìn thoáng qua, thấy môi toàn bộ đều đỏ lên, mắt trợn tròn, lập tức úp gương lên mặt bàn.

Nghĩ đến nụ hôn quá mức vừa rồi của anh, giờ lại có chút hoảng loạn hãi hùng khϊếp vía.

Khó trách ánh mắt vừa rồi của Vu Huy Dương nhìn cô, lại kỳ quái như vậy.

Miệng như thế này thật sự đã quá đỏ rồi!

Tiết thể dục học xong thì cũng tan học, Lâm Kiều cọ tới cọ lui làm tư tưởng cả ngày, chờ hết tiết, mới đeo cặp sách lên đi về phía hội trường.

Lúc trước là đầu trận tuyến bị cô làm rối loạn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, hiện tại bình tĩnh lại, nhiều ít cũng có thể nói chút đạo lý với anh, lấy tính cách của anh, nếu nói rõ hẳn anh sẽ nghe.

Lâm Kiều tới cửa hội trường, bên trong rất náo nhiệt, hiển nhiên là đã kết thúc cuộc họp, đều đang thả lỏng tán dóc.

Triệu Ánh Kỳ đi tới bên cạnh Hoắc Ngập, hơi nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Đàn anh, ngày hôm qua anh thiếu em một buổi mời ăn kem, cần phải tìm cơ hội để trả nha.”

Hoắc Ngập đang xem tài liệu, nghe vậy mở miệng, “Có thể, hôm nay em tùy tiện chọn, chút nữa bữa ăn của mọi người tôi sẽ trả tiền.”

Mọi người nghe được lời này, nhanh chóng vui vẻ hoan hô.

Triệu Ánh Kỳ có chút ngượng ngùng, cũng cười theo.

Lâm Kiều yên tĩnh chờ ngoài cửa, trước kia khi vừa mới tới trường học, cô cũng đã từng ở chỗ này chờ anh một lần, không nghĩ rằng lại có thêm lần thứ hai, nhưng khung cảnh lại bất đồng như vậy.

Tiêu Dương đi từ trên lầu xuống, lại thấy cô gái nhỏ đang chờ ở cửa, khong có thay đổi gì như lúc học lớp 10, vẫn rất thích dán Hoắc Ngập, anh ta đi lên chào hỏi, “Mau vào đi, bọn họ chắc đã họp xong rồi, đang chuẩn bị đi chơi.”

Lâm Kiều nắm quai đeo cặp sách, nhìn rất ngoan, “Không sao hết, tôi không có việc gì, ở chỗ này chờ cậu ấy ra cũng được.”

Tiêu Dương bị bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của cô gϊếŧ lên mặt, khó trách Hoắc Ngập từ lớp 10 đến 11, cũng chưa đổi bạn gái.

Tiêu Dương đi vào, “Tôi tới rồi, mở họp xong chưa, đi chơi không được thiếu tôi đâu đấy.”

“Đàn anh, anh cũng đã lớp 12 rồi đấy, còn muốn đi chơi?”

“Lớp 12 cũng cần được thả lỏng, ngày mai khó lắm mới đợi được đến ngày nghỉ, đương nhiên phải chơi thật vui vẻ.” Tiêu Dương đi vài bước xuống bậc thang, duỗi tay về phía Hoắc Ngập, chỉ ra bên ngoài, “Ngoài cửa có người chờ cậu.”

Lâm Kiều đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập.

Anh thấy cô, trong mắt hiểu rõ, cười gọi cô, “Chị.”

Lâm Kiều chỉ có thể đeo cặp sách đi vào.

Triệu Ánh Kỳ liếc mắt đánh giá cô một cái, ấn tượng về cô vẫn rất khắc sâu, dù sao cũng là loại hình tương tự với mình

Lâm Kiều thấy Triệu Ánh Kỳ nhìn mình, theo bản năng lảng tránh tầm mắt của cô ta, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều liền thấy chột dạ.

Cô từ nhỏ đến lớn đều không có loại cảm giác như vậy, cực kỳ không thoải mái.

Vốn dĩ mọi người đều đang hứng thú bừng bừng thảo luận, thấy không phải người của Hội học sinh đi vào, sôi nổi nhìn sang, thấy Lâm Kiều nhiều ít cũng biết đến cô.

Lâm Kiều đi đến trước mặt Hoắc Ngập, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Tay đang cầm tài liệu của Hoắc Ngập hơi buông, rũ ở bên người, chân dài hơi khuất, dựa lên chiếc bàn phía sau, nhìn về phía cô nhẹ nhàng cười, “Nói đi.”

Người xung quanh nhìn ra không khí giữa bọn họ không đúng, yên tĩnh trong chớp mắt, sôi nổi nhìn lại.

Lâm Kiều vừa thấy nụ cười này của anh, liền biết là anh đang cố ý, nhiều người ở đây như vậy, làm sao cô có thể nói ra được, “Có thể rút ra vài phút được không?”

“Vậy nói sau đi, chúng ta đi ăn cơm trước.”

“Vậy tôi về trước…”

Hoắc Ngập tùy ý đặt danh sách nhân viên lên bàn, chưa cho cô cơ hội từ chối, nhìn về phía mọi người, “Chuẩn bị xuất phát đi, tôi đưa thêm một người tới, đi đến chỗ tụ hội cũ.”

Xung quanh nhanh chóng lại náo nhiệt, mọi người đều có chút hưng phấn, giọng nói của Lâm Kiều trực tiếp bị bao phủ.

Lâm Kiều đang muốn mở miệng, Hoắc Ngập lại hơi nhướng mày, duỗi tay lại hình như muốn kéo tay cô.

Lâm Kiều hoảng sợ, vội vàng lui về sau vài bước, bàn tay đúc trong túi áo đồng phục, không dám nói chữ nào.

Hoắc Ngập duỗi tay không nắm được, cũng không hề để ý, chỉ cười không nói gì.

Triệu Ánh Kỳ hỏi nam sinh đứng bên cạnh, “Đàn anh còn có chị gái?”

“Ừ, không phải ruột thịt, là người Hoắc gia giúp đỡ đi học, chắc là con gái của bạn chú Hoắc.” Nam sinh thấy cô ta tới hỏi mình, vô cùng nghiêm túc mà trả lời một câu.

Triệu Ánh Kỳ bừng tỉnh, khó trách luôn cảm thấy bọn họ rất quen thuộc.

Ra cổng trường, mọi người ở giao lộ chờ xe.

Hoắc Ngập cũng không có lúc nhàn rỗi, cho dù xung quanh không có bạn học nói chuyện cùng anh, thì Tiêu Dương cũng vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, cô cũng không tiện để đến nói chuyện.

Triệu Ánh Kỳ tiến lên kéo tay cô, “Đàn chị, da chị thật trắng đó, còn trắng hơn cả em nữa.”

Lâm Kiều nhìn về phía cô ta, chột dạ nói không nên lời, “… Cảm ơn, em cũng rất trắng.”

“Thật vậy chăng? Cảm ơn đàn chị, chị thật đáng yêu mà, đợi chút nữa chúng ta ngồi cùng một xe đi.”

Lâm Kiều hàm hồ lên tiếng, có chút không được tự nhiên.

Phía trước ngừng mấy chiếc xe, Hoắc Ngập để những người khác lên xe trước, tới chiếc xe cuối cùng mới quay đầu nhìn cô, thấy cô cùng Triệu Ánh Kỳ khoác tay, hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm, “Cảm tình của hai người cũng không tệ nhỉ?”

Lâm Kiều nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, đôi mắt hơi chớp, nhớ tới anh giữa trưa cưỡng hôn cùng lời nói hư hỏng, cả người đều thấy cứng đờ.

Triệu Ánh Kỳ lại cười trả lời, “Đó là đương nhiên, đàn chị đáng yêu như vậy, em rất thích chị ấy.”

Lâm Kiều càng nghe trong lòng áy náy càng sâu, Hoắc Ngập còn cố tình cười, giống như có ý tứ khác, “Lên xe đi.”

Anh hoàn toàn mang vẻ mặt thản nhiên, thật sự nghĩ không ra thế nhưng anh có thể bình tĩnh đối mặt với bạn gái của mình như thế, chẳng lẽ đã sớm thành thói quen như vậy sao?

Lòng Lâm Kiều càng thêm trầm xuống, quay đầu đi chỗ khác, căn bản không muốn để ý đến anh.

Chờ tới nơi, là một nơi vui chơi đắt đỏ, bên trong có rất nhiều chỗ để chơi, ca hát bida, trò chơi điện tử, còn có khu thiết bị trò chơi, đồ ăn cũng đã dọn lên, cung cấp vô cùng toàn diện.

Mọi người đi vào liền tản ra chơi, náo nhiệt vô cùng.

Lâm Kiều ngồi trên sô pha ở cách đó không xa, cũng không có tâm tư chơi, liền chờ Hoắc Ngập rảnh rỗi, nói chuyện với anh thật rõ.

Triệu Ánh Kỳ đổi chỗ với bạn học nữ ở bên cạnh, ngồi bên cạnh cô, “Đàn chị, chị với đàn anh lớn lên với nhau từ nhỏ sao?”

Lâm Kiều hơi cúi đầu, “Không phải, lớp 10 chị mới quen biết cậu ấy.”

Triệu Ánh Kỳ nhìn cô, “À, hóa ra là như vậy.”

Vài người ngồi bên cạnh vốn dĩ đang nói chuyện, nghe được lời này, nháy mắt bắt đầu cảm thấy hứng thú, sôi nổi mở miệng hỏi.

Kỳ thật Triệu Ánh Kỳ cũng không để ý nhiều, Lâm Kiều quá an tĩnh lại không thích nói chuyện, vừa nhìn đã biết không phải loại đàn anh thích, hơn nữa còn là đối tượng được trong nhà giúp đỡ, bản thân cũng đã không cũng một đẳng cấp.

Cho nên cô ta cũng không để ở trong lòng, nhưng lại rất có hứng thú với người tên Hứa Niệm, nữ sinh mà có xuất thân như vậy nếu như thua ở trên tay mình, miễn bàn có bao nhiều khoái.

Cô ta nói chuyện vài câu đã hết hứng thú, tầm mắt dừng ở trên người Hoắc Ngập.

Cô ta vẫn rất thích Hoắc Ngập, tính cách dịu dàng, lớn lên đẹp, năng lực lại mạnh, nếu mà bắt về làm bạn trai cũng không tệ.

Hoắc Ngập đang nói chuyện cùng Tiêu Dương, hẳn là đang thảo luận vấn đề học tập của lớp 12.

Tiêu Dương chịu không nổi dày vò, lớp 12 áp lực quá lớn.

Hoắc Ngập cười vỗ vai anh ta, an ủi vài câu, nhìn về phía bánh ngọt trên bàn, tùy ý cầm một miếng bánh kem đã được cắt xong, nếm một miếng.

Triệu Ánh Kỳ lập tức đứng dậy nhìn về phía Hoắc Ngập, lời nói đầy ý nuông chiều của cô gái nhỏ, “Đàn anh, kem của em đâu?”

Hoắc Ngập nghe vậy nhìn cô ta một cái, thuận tay cầm lên một đĩa bánh kem ở bên cạnh, đi về phía bên này.

Triệu Ánh Kỳ đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đã bị ngồi đầy, không còn chỗ cho anh ngồi, đang chuẩn bị đứng dậy.

Hoắc Ngập đã đưa miếng bánh kem hoàn hảo trong tay cho cô ta, “Kem của em.”

Triệu Ánh Kỳ cười dịu dàng nhận lấy, “Cảm ơn anh, em miễn cưỡng nhận nhé.”

Vài người nhìn về phía Hoắc Ngập cùng Triệu Ánh Kỳ, sôi nổi bát quái, trai xinh gái đẹp đứng chung một chỗ đều cảm thấy xứng đôi.

Lâm Kiều càng thêm không có chỗ dung thân, phía trước được đưa tới một miếng bánh kem đã bị ăn, bàn tay cầm đĩa bánh kem trắng nõn thon dài, đồng phục sạch sẽ như mới.

Cô hơi dừng, ngẩng đầu nhìn về phía anh, khϊếp sợ đến nói không nên lời.

“Tôi đã nếm thử, rất ngọt.”

Triệu Ánh Kỳ cắn cái muỗng, mắt nhìn bọn họ, tuy rằng mọi người có chút khó hiểu, nhưng mà ăn chung một đĩa, đặt ở trên người chị em bọn họ cũng chỉ là bình thường.

Hoắc Ngập thấy cô không nhận, ngồi xuống trước mặt cô, cầm lấy muỗng xúc một miếng bánh kem, lấy một miếng đưa tới trước mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành, “Chị ngoan, không tức giận, há miệng.”

Triệu Ánh Kỳ đang cắn cái muỗng bánh kem, vô ý thức “Rắc” một tiếng cắn đứt ở trong miệng.

Mà nữ sinh ở xung quanh đều hoàn toàn ngừng lại, đây… Đây chính là hình thức ở chung của người yêu mà.