Lá Bài Cuối Cùng

Chương 90



Trương Trí Công nhìn di động của mình, hắn đã nhìn ba phút rồi, hắn biết hiệntại một giây cũng là báu vật, nhưng hắn vẫn đang lãng phí thời gian.

Nếu đang ở trong tiếc mục tivi hoặc phim hoạt hình, lúc này trong đầu hắn đang có một thiên sứ và một ác ma.

Thiên sứ nói, thông báo tin tức cho Caesar, ở đây là Las Vegas, chỉ có thôngbáo cho Caesar mới có thể bảo đảm sự an toàn của Lâm Dược.

Ác malại nói, đây là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu hắn có thể cứu Lâm Dượcra, nếu hắn có thể sắp xếp dẫn Lâm Dược về TQ, thì hắn vẫn còn có cơhội, mà nếu thông báo cho Caesar rồi, tất cả sẽ hết.

Thiên sứ nói, ở đây cậu thế lực đơn bạc, không cách nào mang Lâm Dược ra.

Ác ma lại nói, cũng phải thử một lần, nếu không thử, sao biết kết quả?

Thiên sứ nói, sự an toàn của Lâm Dược là quan trọng nhất.

Ác ma lại nói, cậu nỗ lực đã hai năm mà cam tâm chấp nhận kết quả này sao?”

Cam tâm sao?

Thật sự cam tâm sao?

Không cam tâm!

Lần đầu tiên nghiêm túc như thế, còn nghiêm túc hơn cả với poker Texas, sao hắn có thể cam tâm? Sao có thể cam tâm?

Trương Trí Công đứng lên.

Hắn muốn thử một lần, hắn phải thử một lần!

Mà hắn vừa mới bước chân ra, hai cảnh tượng lại từ sâu trong đầu hiện lên.

“Tôi sẽ không hận cậu, tôi cũng sẽ không tìm cậu báo thù gì. Đương nhiên,giữa cậu và tôi cũng không có thù gì. Chỉ là cậu hai, tôi sẽ không vềvới cậu, tôi không muốn về nữa.”

“Người cậu thích, đã không còn nữa.”

Trên tầng cao nhất của Sharon tại Macao, người đó nói với hắn những lời còn khiến người tuyệt vọng hơn thù hận.

Tại Malaysia, người đó hỏi hắn rốt cuộc thích điểm nào?

Hắn rốt cuộc thích Lâm Dược ở điểm nào? Hắn không thể nói ra. Có lẽ chỉ vì y đặc biệt. Có lẽ chỉ vì mỗi lần đều bị chọc tức tới muốn giết người, màhình ảnh của người đó càng lúc càng nặng. Có lẽ…

Thật ra, bất kể là tại sao đều không quan trọng. Quan trọng là, hắn thích người đó, nhưng, là thích khiến người tuyệt vọng.

Hắn vì Lâm Dược làm rất nhiều rất nhiều. Nhưng đồng thời, hắn cũng tổnthương y rất nhiều rất nhiều. Khổ trước, đau trước, cho dù sao đó có vui vẻ, có hoan lạc. Nhưng dưới nó, vẫn có vết thương.

Mà thời gian trôi qua, vết thương đó cũng càng lúc càng lớn, càng lúc càng nghiêm trọng.

Người mang một gương mặt bầm xanh ở sòng bài, người đem mình vẽ như con mađột nhiên nhảy ra, người nửa đêm ở trên tầng cao nhất ngâm nga khúcYesterday, người tại tỉnh vô cùng nghiêm túc nói với mình sẽ không lấyphụ nữ, người tỏa sáng trên bàn bài, người đó, người đó quay người đi…

Thật ra, hắn sớm đã thua rồi.

Gặp được người mình muốn không đúng lúc.

Vào đúng thời gian hắn lại không nắm chắc cơ hội.

Hắn dựa lên tường, lấy tay che mặt, sau đó, bấm số điện thoại của Caesar…

Caesar nhận được điện thoại, mà Lâm Dược vẫn đang chơi trò đoán bài với Ngựa hoang.

“Hiện tại, cho tôi biết, kết quả lần này sẽ là cái gì?” Ngựa hoang lật lá bài thứ tư, “Hiện tại bài riêng của anh là 5 cơ và 10 cơ, bài chung trênbàn là 5 chuồn, 7 rô, 11 rô và 8 bích, nếu con tiếp theo là 9 thì anh có thể có sảnh, mà nếu tiếp theo là 5, anh có xám chi. Chỉ có hai trườnghợp đó anh mới thắng được một đôi K của tôi. Anh có thể lấy được conRiver cuối cùng không?”

Tuy bảo Ngựa hoang để Lâm Dược đoán bài,nhưng không phải rút đại từ bộ poker ra một lá, sau đó để y đoán nó làgì, nếu có thể làm được tới mức độ đó, thì không phải là kỹ thuật, mà là công năng đặc biệt.

Cho nên, hắn đang mô phỏng poker Texas, khác với cuộc đấu chính thức, hắn lật bài riêng của Lâm Dược ra, mà bàiriêng của mình, chỉ sau khi phát xong lá Turn thứ tư, mới nói ra, sau đó để Lâm Dược nói lá tiếp theo là gì.

Đương nhiên, yêu cầu của hắn cũng không cao, không phải nhất định bắt Lâm Dược nói lá tiếp theochính là A bích, hoặc lá tiếp theo chính là Q chuồn, mà bảo y dự đoánthắng thua của mình.

Trông có vẻ như Lâm Dược chỉ cần tùy tiện nói, luôn sẽ có năm mươi phần trăm đoán đúng. Nhưng thật ra không phải là vậy.

Trong cuộc đấu chính thức, hai bên đều không biết bài riêng của đối phương.Cho nên, vào lúc này còn có cướp gà, bỏ bài vân vân. Bạn có thể giả vờmình có bài lớn để đối phương mắc lừa, cũng có thể giả vờ mình chỉ cóbài nhỏ, khiến đối phương mắc câu.

Tóm lại, có lẽ bạn cầm một con bài nhỏ lại thắng, mà bạn cậu một con bài lớn kết quả lại thua. Ở đây,poker Texas giống bóng đá, luôn tràn đầy tính không xác định.

Nhưng hiện tại lại khác, Lâm Dược chỉ có thể căn cứ theo mặt bài này, bài lớn thì thắng, bài nhỏ thì thua, không có một chút thành phần may mắn nào,cũng có thể nói, hoàn toàn chỉ dựa vào vận may.

Mỗi ván đều nhận thua bỏ bài?

Đương nhiên cũng có thể. Nhưng Ngựa hoang sẽ bày hết bài của nhau ra, nếu Lâm Dược dự đoán đúng, thì không sao, mà nếu sai, thì sẽ có một cây đinhthép từ giữa giường bắn ra, ghim lên người y.

Đinh thép khôngphải rất dài, sẽ không thật sự xuyên qua xương y, nhưng ít nhất sẽ ghimvào thịt. Hiện tại, trên đùi y đã bị ghim bốn cây đinh. Nếu trước đó ycòn có thể hoạt động cơ thịt trên chân ở biên độ nhỏ, thì hiện tại ngaycả động cũng không dám.

“Anh sẽ thắng hay sẽ thua? Sáu ván, anh chỉ đoán đúng hai lần, tỷ lệ này không cao.”

Đầu óc Lâm Dược mơ hồ, cho dù Ngựa hoang lại tiêm dinh dưỡng cho y, đauđớn, vết thương vẫn khiến y không thể tập trung tinh thần. Hiện tại yđối với đau đớn đã hơi tê dại, chỉ cảm thấy khô cháy và nóng hừng hực.Thậm chí y có một lỗi giác, có lẽ mình đã xuống địa ngục rồi, mà đang bị treo trên núi lửa.

Y đã không nhìn rõ bài, nhưng âm thanh củaNgựa hoang vẫn không ngừng truyền vào đầu y. Chỉ có hai con cơ, khôngthể tạo ra thùng, có hy vọng ra sảnh, 9 còn chưa xuất hiện, có hai con5, sáu lá bài, trong 42 con còn lại, có tỷ lệ mười bốn phần trăm.

Tỷ lệ thua lớn hơn, nhưng y lại ẩn ẩn có một khái niệm, y nên, sẽ thắng, lá tiếp theo, có lẽ chính là lá y cần.

“Tôi sẽ thắng…”

Y chậm rãi mở miệng, Ngựa hoang nhướng mày: “Vậy sao, anh sẽ thắng?”

“Ừm.”

“Vậy thì, chúng ta xem thử đi.”

Hắn lật lá cuối cùng: 5 chuồn!

Lâm Dược có xám chi!

“Đúng, anh thắng rồi, hiện tại, anh có thể nghỉ ngơi năm phút, có muốn uống chút gì không?”

Hắn mở miệng như bạn bè, Lâm Dược không đáp, đối với y, nói chuyện đã rấtkhó khăn rồi. Ngựa hoang cũng không miễn cưỡng, hắn rót cho mình một lyrượu, nhìn Lâm Dược.

Trùng hợp sao?

Bảy ván, Lâm Dược đoán đúng ba ván, không phải là tỷ lệ rất cao, nhưng hắn đương nhiên biết độ khó của việc suy đoán này. Hơn nữa, y đoán đúng hai ván liền, tỷ lệthắng của hai ván này đều không phải rất cao, mà y lại đoán đúng, đây là trùng hợp, hay là, y lại vào được cảm giác đó?

“Hiện tại đã tới giờ, chúng ta bắt đầu ván thứ tám…”

Hắn đang nói, di động lại vang lên, con số này chỉ có một mình Tiêu Nhiênbiết, hắn ngạc nhiên một chút: “Xem ra lần này anh có thể nghỉ ngơinhiều hơn một chút rồi.”

Hắn đứng lên, đi ra ngoài, sau đó nghe thấy một giọng nói xa lạ: “Là cậu Dumas phải không?”

“Đúng.” Cái họ này khiến hắn hơi hốt hoảng, Dumas, hắn đã bao nhiêu năm khôngđược người ta gọi như thế rồi? Lần cuối cùng người khác gọi thế, còn làtrong tù. Từ sau khi ra tù, hắn đã đổi tên, đổi luôn gương mặt.

“Xin chào, tôi là BillyByrd, ngài Mills cho tôi biết cậu cần một chuyên giatâm lý, đồng thời, anh ta còn muốn tôi mang tới cho cậu vài món đồ.”

“Đúng vậy.”

Hắn trả lời, trong lòng có chút nghi hoặc, tốc độ này cũng hơi nhanh quárồi đi, từ lúc hắn gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên còn chưa tới hai tiếng. Nhưng chắc là không có vấn đề, người có thể gọi hắn là Dumas khôngnhiều.

“A, tốt quá rồi, hiện tại tôi đang ở trên quốc lộ, nhưngtôi nghĩ tôi cần một chút giúp đỡ, tôi không biết đi thế nào, cậu có thể cho tôi biết không?”

“Anh đang ở đâu?”

Đối phương nói,nghe có vẻ còn rất xa, nhưng chỗ của hắn cũng không phải rất khó tìm,chỉ cần thuận đường đi, sau đó tới một khúc cua là được. Nhưng tên Billy đó lại không ngừng hỏi, khúc cua chỗ nào? Có đặc điểm gì? Gần đó cótrạm xăng không? Có cửa hàng không? Ở giao lộ thứ mấy?

Những vấnđề này khiến hắn phát phiền, có lẽ đối phương cũng cảm thấy: “Vô cùngxin lỗi, tôi nhận đường rất kém, à, thật ra là rất tệ hại, tôi vốn luônmang theo trợ thủ, nhưng ngài Mills nói tôi chỉ có thể đi một mình, nhưvậy thật không may, đối với tôi quả thật là tai nạn, cái…”

“Anhkhông cần giải thích, nếu anh không tìm được đường chỉ cần gọi điện chotôi lần nữa là được, hiện tại anh chỉ cần chuyên tâm lái xe!” Hắn cốgắng khống chế cơn giận của mình, dù sao hắn vẫn cần sự giúp đỡ của đốiphương, nhưng mẹ nó bị điên à! Tại sao hắn luôn gặp mấy người dài dòngnhư vậy!

Nhưng đối phương vẫn cảm giác được cơn giận từ giọng nói của hắn, vội đáp: “À, vâng vâng, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ tớinhanh chóng.”

Bên kia Billy cúp máy, quay sang nói với Caesar: “Không thể tiếp tục kéo dài, nếu không cậu ta sẽ nghi ngờ.”

Mang Bluetooth, cuộc nói chuyện vừa rồi Caesar đương nhiên cũng nghe, hắngật đầu, không nói gì. Ba ngày hai mươi mốt tiếng, gần như vào ngày thứtư mới có tin tức của Lâm Dược, hơn nữa là Trương Trí Công cho biết.

Đương nhiên, nguồn tin không quan trọng, quan trọng là thời gian!

Bốn ngày, bốn ngày có thể xảy ra rất nhiều chuyện!

Hơn nữa từ tình huống hiện tại thì, Ngựa hoang đang bức hỏi Lâm Dược làmsao lấy được lá cuối cùng! Đừng nói Lâm Dược, cho dù là hắn, cũng khôngthể nào miêu tả rõ ràng ra, càng huống hồ là Lâm Dược.

Nhưng lờinày cho dù Lâm Dược có nói ra, Ngựa hoang sẽ tin sao? Hắn chỉ càng bứcLâm Dược tàn khốc hơn! Sau đó thì sao? Không cần đoán Caesar cũng có thể nghĩ ra tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ tin tốt duy nhất là, LâmDược còn sống, Ngựa hoang còn cần chuyên gia tâm lý.

Lâm Dược còn sống, nhưng y cảm thấy mình đã chết rồi, ngay cả Ngựa hoang cũng có cảm giác này. Sau khi gọi điện cho Tiêu Nhiên xác nhận, hắn lại trở vềphòng.

Hắn quay lại, Lâm Dược không có bất cứ phản ứng nào, cho dù hắn kéo tóc y, y cũng không ngước mắt lên.

Hắn nhíu mày, lại lấy ra một liều dinh dưỡng. Loại này tiêm nhiều khôngtốt, đặc biệt là trong tình trạng Lâm Dược trừ một ít sữa, gần như không ăn bất cứ cái gì. Nhưng hắn không định cho Lâm Dược ăn cơm, cũng khôngmuốn phải giải quyết vệ sinh cho người này.

Cho nên tiêm thuốc là chọn lựa tốt nhất, còn có tổn hại gì cho thân thể không, thì không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.

Không quá bốn ngày, hắn đã tiêm cho Lâm Dược tám mũi, chỉ là hôm nay trong một ngày đã tiêm bốn mũi, mà hiệu quả lại không tốt.

Nhưng đây cũng chính là hắn muốn, hắn không cần một Lâm Dược tỉnh táo, ngượclại, càng ủ rũ, càng rời rạc, càng có lợi cho hắn dò hỏi, đương nhiên,cũng không thể thật sự hoàn toàn ngất.

Tiêm thuốc vào người LâmDược xong, cảm thấy khóe môi y co giật vài cái, hắn mở miệng: “Được rồi, hiện tại chúng ta bắt đầu ván thứ tám. Đây là bài riêng của anh, rấttốt, hai con Q, hiện tại, anh muốn tiếp tục không?”

“… Ừm.”

“Tốt lắm, hiện tại là bài chung, là 9 chuồn, 2 cơ và 8 rô, còn muốn tiếp tục không?”

Lâm Dược chần chừ.

“Cho tôi biết còn muốn tiếp tục không? Nếu quá thời gian, tôi sẽ coi như anh bỏ bài, anh muốn bỏ bài sao?”

Lâm Dược vẫn không phản ứng, Ngựa hoang nhìn y một cái, nghi hoặc khôngbiết y rốt cuộc đã hôn mê rồi, hay đang muốn chờ thêm một chút để tựđộng bỏ bài.

Nhưng hắn cũng không hối thúc, ngược lại tới giờ,hắn liền nhận định Lâm Dược bỏ bài, sau đó hắn sẽ phát tiếp lá Turn vàlá River. Nếu Lâm Dược bỏ bài là chính xác, thì hắn sẽ lại cho y thêmnăm phút nghỉ ngơi, nếu sai, vậy thì sẽ bắn đinh thép thứ năm.

Thời gian hai phút đã tới, Lâm Dược vẫn không có phản ứng. Hắn cười, lật bài của mình, một con 3 cơ và một con 7 rô.

“Chỉ là hai lá bài rất nhỏ, xem ra anh sắp thua rồi.’

Hắn cười, phát lá Turn thứ tư: 6 chuồn.

“A, hiện tại tôi có thể có sảnh, nhưng lá thứ năm nhất định phải là 5 hoặc10, cho dù xuất hiện 7 hay 3 để tôi tạo đôi thì cũng là anh thắng, vậychúng ta xem thử lá thứ năm là gì?’

Hắn lật lá thứ năm, sau đó sắc mặt cứng lại.

10 bích!

Lá bài cuối cùng, giúp hắn ghép thành sảnh!

Hắn nhìn Lâm Dược, trùng hợp? Ngoài ý muốn? Hay là… người này hiện tạikhông chỉ có thể biết được con cuối cùng, thậm chí ngay cả lá bài thứ tư cũng tính ra được?

Có lẽ hiện tại y đã không có cách nào phản ứng rồi, nhưng có lẽ, có lẽ y thật sự biết?

“Cho tôi biết, Kẹo que, anh đang nghĩ gì?

Lâm Dược không trả lời.

“Nếu anh cho tôi biết, tôi có thể cho anh thêm năm phút nghỉ ngơi.”

Lâm Dược vẫn không phản ứng.

Ngựa hoang trở nên nóng nảy, khi hắn đang chuẩn bị nhắc nhở Lâm Dược mộtchút, di động của hắn lại vang lên, bên trong là giọng nói của Billy:“Cậu Dumas, tôi nghĩ tôi đã tới rồi, tòa nhà màu đỏ này là của cậu đúngkhông, tôi hy vọng là phải, vậy tôi có thể xuống xe gõ cửa rồi.”

“Anh có thể xuống xe, nhưng không cần gõ cửa, tôi sẽ mở cửa, anh trực tiếpđi lên, phòng thứ hai lầu hai, di động đừng tắt máy, tôi sẽ cho anh biết phải làm thế nào.” Hắn nói, rồi ấn công tắt, màn hình trên vách tườngxuất hiện cảnh cả căn nhà.

“Cái này…”

“Cứ làm theo lời tôi nói, nếu anh còn muốn công việc này!”

“Được rồi được rồi, cậu là ông chủ.”

Billy nói, nhìn Caesar, người sau gật đầu với hắn.